Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 21: Cái gọi là hữu tình




Một tuần sau, Diệp Cảnh vẫn còn trong đợt huấn luyện quân sự nên không được nghỉ, Diệp Phong bèn thu dọn một chút đồ đạc, lưng vác bao lớn bao bé tới thăm anh trai.

Huấn luyện quân sự không khác gì ngồi tù, cũng may cấp trên cũng không ngăn cản người nhà tới thăm tù. Diệp Phong đeo trên lưng một túi balo đen thật to đứng trước cổng trường, túi to cùng thân hình nhỏ nhắn của cậu tạo thành mảng đối lập không khác gì tranh đả kích = =|||. Mặt trời sau chính ngọ nóng muốn bức người, bác lái xe đưa Diệp Phong đến cổng trường A đại, sau đó lái xe trở về. Diệp Phong không biết mình đã đứng đây tiêu tốn biết bao nhiêu thời gian, có lẽ vẫn nên gọi điện thoại cho anh trai thì hơn.

Cổng trường đại học cố định thời gian đóng mở, ra vào không hạn chế, tuy nhìn Diệp Phong không giống sinh viên trong trường, nhưng nếu cậu đi vào thì cũng không bị ngăn cản. Quân huấn nghiêm ngặt nhưng không hạn chế các hoạt động tự do của sinh viên, mà hôm nay lại là cuối tuần, cổng trường so với bình thường càng náo nhiệt hơn.

Có thể nói Diệp Phong lớn lên không hề làm mất mặt nhân loại chút nào, môi hồng răng trắng, khuôn mặt được nuôi rất tốt, thế nên tuy cậu đã học cấp ba mà vẫn còn hơi hướm của một đứa nhỏ mập mạp, đôi mắt đen láy sáng ngời thập phần thuần khiết, giống như viên đá quý màu đen bắn ra lưu quang rực rỡ, chỉ cần nhìn qua cũng đã khiến người người yêu mến.

“Em trai, tới tìm người hả?” Đó, cậu lập tức hấp dẫn hai nữ sinh tò mò tới rồi nè.

“Nói cho chị biết muốn đi đâu, chị sẽ mang em đi ha?”Nữ sinh có mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ hòa nhã hỏi, ánh mắt cô lóe ra tia sáng vui vẻ, giống như nhìn thấy bé gấu bông dễ thương mà mình thích nhất.

Đứng bên cạnh cô là một nữ sinh tóc ngắn, quần áo gọn gàng mà đầy phong cách, mặt nhỏ cằm nhọn, thoạt nhìn không giống người dễ ở chung cho lắm, nhưng đáy mắt lại lóe lên sự dịu dàng nhàn nhạt.

Diệp Phong ngẩng đầu lên, cười thật tươi: “Em đến tìm anh hai”.

Đáng yêu quá đi ~ Ánh mắt Ngải Tuyết Nại xẹt một phát sáng ngời. Lại nhìn đám tóc quăn ngốc ngốc trên đầu Tiểu Phong, á á á, giống lông gấu đần quá à, thật muốn kéo cậu ủ vào trong ngực mà chà đạp!

Kiểm tra phát nào. Xoa à xoa, ố ~ không muốn buông tay là sau đây?! Ngải Tuyết Nại vẻ mặt say mê vò rối mái tóc quăn xù của Tiểu Phong, quyết đoán bỏ qua đống rối rắm trong lòng, tiếp tục xoa này xoa này.

Hớ? Diệp Phong ngơ ngác chớp chớp mắt, tình huống quái quỷ gì vợi?

Không đợi Diệp Phong ngố né tránh, một cánh tay thon dài đã ôm lấy vai cậu, kéo cậu qua, động tác dịu dàng mà thập phần tự nhiên cứu vớt cậu thoát khỏi “ma trảo”. Cùng lúc đó, nữ sinh tóc ngắn cũng tiến lên túm lấy tay Ngải Tuyết Nại.

“Để luân gia sờ thêm tý nữa đi mà Lị Lị ~” Ngải Tuyết Nại lắc lắc đầu làm nũng.

Diệp Phong: “…………”

Cái động tác như túm lấy hai cái tai dài dài của thỏ trắng kia là sao đây? =______=

Lý Lị đen mặt câm nín, không đành lòng nhìn vị đại tiểu thư Ngải Tuyết Nại tự tay phá vỡ hình tượng.

“Tiểu Phong, không sao chứ?”

“Ưm…..Không sao ạ!” Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn, là người cậu mới quen hôm trước, Tiêu Nhiên. Hở, có gì đó không đúng, sao lại là anh ta?

“Thật có lỗi, Tuyết Nại bình thường không như thế.” Lý Lị vừa ngăn chặn thỏ ngốc nghịch ngợm vừa bình tĩnh giải thích, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng không khiến người khác chán ghét.

Tiêu Nhiên mỉm cười, nâng tay lên xoa đầu thiếu niên.

“Đàn chị nếu có việc bận thì cứ đi trước đi, em biết đứa nhỏ này, em sẽ dẫn cậu ấy đi tìm người”.

Ngải Tuyết Nại đang muốn phản đối lại bị Lý Lị áp chế.

“Vậy làm phiền cậu rồi, hội trưởng”.

Cứ như thế Tiểu Phong đã bị chuyển giao tới tay Tiêu Nhiên mà không hay biết.

Hở?! Thể loại phát triển thần kì này là sao đây? Diệp Phong nghi hoặc gãi gãi ót, cậu có nói mình bị lạc đường à?

“Còn đứng ngơ đây làm gì nữa, đi thôi!” Tiêu Nhiên tỏ vẻ thân thiết cốc nhẹ lên trán Diệp Phong, cậu mơ hồ gật đầu, ngoan ngoãn đi bên cạnh Tiêu Nhiên.

“Hiện tại mọi người vẫn đang trong giờ huấn luyện, phải đợi ít nhất hai tiếng nữa mới tới thời gian nghỉ trưa, anh đã nhờ người đến nói trước với anh trai em một tiếng, để lát nữa cậu ấy đưa em về kí túc xá”.

“Thật ạ?” Hai mắt Diệp Phong sáng lên, “Anh đúng là người tốt!”

Tiêu Nhiên khựng lại, khóe miệng lúc nào cũng cong lên thành một độ cong hoàn mỹ nhất thời cứng ngắc.

Hắn thế mà lại được một đứa nhóc nói hắn là người tốt……. Giây tiếp theo, Tiêu Nhiên quyết định nói lảng sang chuyện khác.

Nguồn:

“Để anh cầm giúp em, balo này hình như rất nặng.” Tiêu Nhiên đã sớm chú ý tới túi đồ căng phồng mà thiếu niên vác sau lưng, thoạt nhìn nhét không ít đồ.

Diệp Phong xốc balo lên, uyển chuyện từ chối: “Em tự mang được”.

Đây toàn là đồ của anh trai, nếu bị anh trai phát hiện những món đồ này dính mùi của người khác, anh ấy nhất định sẽ lại tức giận.

Diệp Phong cảm thấy rất quái lạ, anh trai khiết phích cuồng nhà mình rốt cuộc sẽ sống thế nào trong môi trường ký túc chung đụng đủ thứ đây.

Tiêu Nhiên cũng không cố ép buộc thêm, đưa Diệp Phong tới ký túc của Diệp Cảnh. Một phòng bốn người, rộng rãi thoáng đãng, còn có buồng vệ sinh ở ngay bên trong. Lúc này trong phòng không có ai, chăn gối đều được gấp gọn gàng ở trên giường.

“Em cứ ngồi đây chờ, anh trai em luyện tập xong sẽ quay về”.

“Ừm, cám ơn anh!” Diệp Phong thả balo xuống, sửa soạn lại quần áo trong bao, lúc quay đầu lại vẫn thấy Tiêu Nhiên đứng đó.

Không những không có ý định rời đi, thậm chí hắn còn lôi ra một chiếc cameras rồi điều chỉnh tiêu cự.

“Đây là…… máy ảnh?” Hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, lập tức tiến lại gần Tiêu Nhiên.

Nhìn thấy ánh mắt “Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú” của Diệp Phong, đáy lòng Tiêu Nhiên đột nhiên dâng lên cảm giác rất thú vị.

“Để anh chụp thử một kiểu rồi cho em xem, thế nào?” Tiêu Nhiên nhướn mày, giơ máy ảnh lên.

Diệp Phong không nghĩ ngợi nhiều, bĩu môi đồng ý. Đầu ngón tay Tiêu Nhiên khẽ khựng lại một chút, đột nhiên hắn sinh ra cảm giác tội lỗi, bản thân như đại hôi lang lừa gạt tiểu bạch thỏ.

Điều chỉnh lai góc chụp, trong ảnh là một thiếu niên mặc trang phục thoải mái, trắng thuần, đang tựa nhẹ vào ban công cửa sổ, ánh mặt trời điểm xuyết, xuyên thấu qua cánh cửa, rèm cửa bị gió thổi hất tung lên, chậu lan cảnh màu lục đặt bên cửa sổ càng tô điểm cho bức ảnh vài phần sức sống. Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch lên, gợi ý cười vân đạm phong khinh, nhàn nhạt mà không mất phần tươi tắn. Cái khoảng khắc nhấn nút kia, hắn đã lưu giữ được hình ảnh tuyệt đẹp của thiếu niên vào trong ảnh, áo trắng hơn tuyết, gương mặt đẹp tựa bức tranh……

“Tiểu Phong, em…….hình như rất có hứng thú với chụp ảnh?!”

“Đúng vậy, em muốn đi du lịch thật nhiều nơi, sau đó chụp lại mọi cảnh vật xinh đẹp ở đó. Nhưng anh trai em nói phải chờ em lớn hơn đã, hiện giờ điều quan trọng nhất là phải học tập tốt”.

“Anh trai em nói rất đúng…….” Đáy mắt Tiêu Nhiên nhất thời ảm đạm, đáng tiếc, cái nghề chụp ảnh tự do này luôn rất gian nan, nhất là đối với những người bình thường không có điều kiện về kinh tế.

Diệp Phong không nhận ra vẻ khác thường của Tiêu Nhiên, vẫn hứng trí bừng bừng hỏi về máy ảnh, về dung lượng của CCD, độ cảm quang ISO thích hợp, cùng với bí quyết bảo vệ ống kính. Sau một hồi nói chuyện, hai người nhất thời có cảm giác như hận không thể biết nhau sớm hơn.

Rất ít người biết rằng, một nhân vật nổi tiếng của A đại, tương lai sẽ là ngôi sao làm mưa làm gió trong giới giải trí chỉ thực sự thích trở thành một nhiếp ảnh gia tự do. Mà Diệp Phong có những hứng thú rất khác lạ, trưởng thành sớm nên bạn bè bên cạnh cậu khó có một ai cùng chung chí hướng. Có đôi khi, hữu tình chính là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Ngay khi hai con người cùng theo đuổi chung một lý tưởng, tâm tình vô hạn tốt đẹp chuẩn bị hẹn ước nuôi chí lớn tương lai thì cửa kí túc xá CẠCH một tiếng mở ra.

Dáng người thon dài của Diệp Cảnh xuất hiện ngay ở cửa, mũ quân đội đã được tháo xuống vác trên vai, khóe môi anh khẽ nhếch lên, mang theo ý cười lạnh nhạt.

“Tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ vậy?”