Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 61




Editor: RAIZEL

Beta: HUỲNH

Đêm hôm sau, Tiêu Quân Mặc cùng những tướng lĩnh khác thống nhất kế hoạch tác chiến cuối cùng tại nghị sự doanh, sau đó quay lại trướng để chuẩn bị, hai canh giờ sau, đêm đen yên tĩnh, Tiêu Quân Mặc tập hợp quân đội, chuẩn bị xuất phát.

Vào trong rừng, quả nhiên có rất nhiều bẫy rập, Tiêu Quân Mặc cẩn thận vượt qua từng cái một, thầm nghĩ may mà để quân tiên phong đi tìm hiểu phương pháp phá giải, nếu đại quân không may đi vào thì khó mà đảm bảo sẽ không bị tổn thất lớn, quân Kim chính là ỷ vào điều này nên mới không sợ hãi gì mà cứ ở lỳ bên trong, có điều ngày lành của bọn chúng không còn lâu nữa đâu, lần này hắn đến chính là để lấy mạng của chúng!

Không lâu sau, Tiêu Quân Mặc cùng những người khác đã tìm thấy được nơi đóng quân của người Kim, nhân lúc đêm tối mà tấn công, người Kim hiển nhiên không ngờ được rằng bọn họ sẽ tập kích bất ngờ, sau một hồi luống cuống thì vội vàng tiến lên nghênh địch, nhưng cũng đã lỡ mất tiên cơ, lại thêm binh sĩ đã mệt mỏi với việc phải chinh chiến từ lâu, dù cầm kiếm lên chiến đấu cũng chẳng còn sĩ khí ngày xưa nữa rồi, bên của Tiêu Quân Mặc thì ngược lại, hung hăng dũng mãnh, trong đêm tối, máu tươi bắn cao ba thước, trong quân doanh tràn ngập tiếng chém giết.

Binh sĩ quân Kim liên tiếp bại lui, dần dần không chống đỡ được nữa, nhưng từ đầu tới cuối Tiêu Quân Mặc lại không thấy được đại hãn A Bố Trát của bọn chúng, hắn đi khắp quân doanh để tìm gã, tưởng đâu gã độn thổ rồi chứ, hóa ra là đang trốn trong một màn trướng, muốn nương theo ánh trăng để chạy trốn, hắn lập tức đổi theo và chặn được gã ở trong rừng.

“A Bố Trát, ngươi định chạy đi đâu?” Tiêu Quân Mặc chặn trước mặt cách gã vài bước, lạnh lùng nhìn gã.

A Bố Trát bị lửa giận công tâm, thấy Tiêu Quân Mặc chỉ có một mình thì sai các tướng sĩ bên người tiến lên bao vây hắn, muốn lấy thịt đè người nhưng chẳng bao lâu đã bị Tiêu Quân Mặc chém sạch cả một đội binh sĩ, mũi kiếm của hắn dính máu tươi, bước từng bước đến trước mặt A Bố Trát.

A Bố Trát hoang mang không biết đường nào mà trốn, bỗng nhiên gã nhớ ra một thứ, trên mặt trầm tĩnh lại, cố ý đứng yên tại chỗ, nhìn khuôn mặt của Tiêu Quân Mặc, lạnh giọng nói: “Tiêu Quân Mặc, giữa ngươi và ta không thể tránh khỏi phải đánh một trận nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trận chiến này, ta mới là kẻ thắng!” Vừa dứt lời, gã lấy một thứ từ trong ngực ra rồi ném về phía Tiêu Quân Mặc.

Tiêu Quân Mặc sửng sốt, tưởng là hỏa đạn, lập tức xoay người tránh sang một bên, tránh thoát khỏi thứ kia, tiếp theo lại thấy thứ kia sau khi rơi xuống đất thì tỏa ra khỏi trắng nhưng lại không hề nổ, khói trắng che mờ tầm mắt, Tiêu Quân Mặc giật mình nhận ra, hắn trúng kế!

Khói trắng dần tan đi, trước mắt làm gì còn bóng dáng của A Bố Trát cơ chứ? Tiêu Quân Mặc nghiến răng nghiến lợi, quay trở về quân doanh, binh sĩ quân Kim hiện giờ ở quân doanh đã rơi vào bại thế, chẳng bao lâu nữa toàn quân sẽ bị diệt, hắn đi tuần tra toàn doanh một vòng nhưng không thấy được A Bô Trát, rốt cuộc gã đã đi đâu? Một người sống sờ sờ ra đó đâu thể tự nhiên biến mất được?

Đột nhiên Tiêu Quân Mặc nghĩ đến một nơi, đúng vậy, nếu A Bố Trát không ở trong rừng thì nhất định là đang âm mưu theo đường thủy rời khỏi hòn đảo này, nếu là vậy thì hiện tại có lẽ gã đã gặp phải Triệu tướng quân đang trấn thủ ở bên kia.

Hắn mang binh đuổi theo, quả nhiên A Bố Trát đang giao chiến quyết liệt cùng với thủ hạ của Triệu Văn Thành, trong đó có một người đang đâm chém cực kỳ hung ác, Tiêu Quân Mặc chăm chú nhìn, kia đúng là Lý Tiệp, hôm trước hắn bị Phó Thuần phân đến đây để bảo vệ tuyến đường thủy, không nghĩ tới có thể ngăn chặn ý đồ chạy trốn của A Bố Trát ở đây.

“Ta giết ngươi!” Trong lòng Lý Tiệp biết rõ Tô tướng quân của hắn vì kẻ nào đó khơi mào chiến tranh nên mới bị thương, thù hận trong lòng độ nhiên dâng cao đến đỉnh điểm, chém một đao xuống, một đao đoạt mạng, trong tình thế đó A Bố Trát không thể ngăn được chiêu thức của hắn, A Bố Trát  hét lên một tiếng thảm thiết, máu bắn lên trời, một cánh tay bị cắt rơi xuống đất, máu thịt lẫn lộn, một cánh tay đã bị Lý Tiệp chém đứt!

Tiêu Quân Mặc thầm nghĩ được lắm, Lý Tiệp chém từng đao vào A Bố Trát đang bị thương, A Bố Trát đã mất đi một cánh tay hiển nhiên không thể chiến đấu như ban đầu, động tác chậm đi rất nhiều, Tiêu Quân Mặc tiến lên, để Lý Tiệp lui lại, hắn đi tới trước mặt của A Bố Trát, dùng thanh kiếm trên tay đâm tới, A Bố Trát lui về phía sau, động tác chậm một bước, mũi kiếm đã cắm vào vai gã, đâm xuyên người gã.

Tiêu Quân Mặc rút kiếm ra, từng chiêu đều hung ác, người trước mặt ngày càng không thể chống đỡ được nữa, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, Tiêu Quân Mặc không muốn lãng phí thời gian với gã, hắn vòng ra phía sau gã, đạp một phát vào đầu gối A Bố Trát khiến gã ngã khụy xuống, quỳ trên mặt đất, nâng kiếm kề ngang cổ gã.

“A Bố Trát, còn không chịu đầu hàng sao?” Lưỡi kiếm kề sát thêm chút, một tia máu từ cổ chảy xuống.

A Bố Trát không trả lời, đôi mắt vẫn tràn đầy lửa hận, cánh tay bị chém đứt để lại miệng vết thương vô cùng đau nhức, mồ hôi gã đổ như mưa, cắn răng hỏi: “Các ngươi làm sao để tránh được các bẫy rập của bọn ta?”

“Đương nhiên là Bắc Địch ta được trời giúp.” Tiêu Quân Mặc cười, cũng không nhắc tới chuyện các binh sĩ đầu hàng kia, hắn lạnh giọng mỉa mai: “Không giống như ngươi, man tử(*) thì chính là man tử, muốn xâm chiếm các nước khác nhưng kết quả là bản thân còn không thể quay về được.”

(*)蛮 từ man này dùng để chỉ các chủng tộc ở phía nam của Trung Quốc, cũng là dùng để chỉ những bộ tộc lạc hậu chưa được khai hóa. Man tử chắc để chửi người đó là kẻ ngu ngốc chưa được khai hóa, kém phát triển, lạc hậu.

A Bố Trát bị chặn họng không nói thành lời, vẻ mặt phẫn uất cúi đầu.

Phó Thuần mang binh đi ra từ trong rừng, Tiêu Quân Mặc quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nghe hắn bẩm báo lại: “Hoàng thượng, toàn bộ binh sĩ quân Kim đã bị đánh hạ.”

Lời vừa nói xong, Tiêu Quân Mặc tinh mắt nhìn thấy thân thể A Bố Trát khẽ run, trên mặt hiện rõ ba chữ không cam lòng(*). Hắn liếc mắt ra hiệu cho Phó Thuần, để Phó Thuần kéo A Bố Trát đứng dậy, dẫn về quân doanh.

(*) thực ra chỉ có hai chữ thôi là 不甘 (Bất cam), nhưng mình dịch ra thành ba chữ nên để ba chữ ^o^.

Sau mấy tháng chiến sự kéo dài, thời khắc chấm dứt cuối cùng đã đến, Tiêu Quân Mặc sai người đi dọn dẹp chiến trường, chuẩn bị rút quân trở về bến thuyền Đông Hà, Lý Tiệp cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đầy máu tươi của mình, biểu tình trên mặt như khóc lại như cười. Hắn đi qua, trầm giọng nói: “Ngươi làm tốt lắm.”

“Tôi thành công rồi.” Lý Tiệp thều thào nói, trên tay hắn là máu tươi, toàn bộ đều là của A Bố Trát, vừa nghĩ tới tên đó bị mình đánh đến trọng thương, hắn đã hưng phấn đến mức không thể giấu được vẻ mặt hưng phấn.

“Đi.” Tiêu Quân Mặc dứt khoát ra lệnh, rồi cùng những người khác từng người rời khỏi đảo, cánh tay bị cắt cụt của A Bố Trát đã được băng bó lại, hiện tại thì gã chưa chết được, chờ đợi gã chính là những màn tra tấn tàn nhẫn giống như Triệu Như Hải, nếu để gã chết đi một cách dễ dàng không phải để gã được lợi hay sao?

Đại quân khải hoàn, các tướng sĩ hưng phấn nhảy nhót, vui nhất đương nhiên chính là Tiêu Quân Mặc, không vì gì khác chỉ đơn giản là có thể trở lại gặp Lan Thanh của hắn, Tiêu Quân Mặc hận bản thân không có đôi cánh để lập tức bay khỏi nơi này, trở về bên cạnh Lan Thanh.

Sau giờ ngọ, đại quân Bắc Địch hành quân trở về từ nơi xuất phát, A Bố Trát bị nhốt trong khoang thuyền, gã bị trói lại bằng dây thừng, suy yếu tựa người vào một bên, lặng lẽ nắm chặt tay trái, gã không cam lòng bị bắt như vậy! Đã sớm nghe được Triệu Như Hải chết thảm như nào, không chỉ tứ chi bị cắt đứt, còn bị biến thành người heo, nếu gã cũng bị chúng bắt về quân doanh chỉ sợ là số phận gã cũng không tốt hơn hắn là bao. Gã thà tự sát ngay tại trên chiếc thuyền này cũng không muốn bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết như vậy!

Nghĩ vậy, nhân lúc không ai chú ý, A Bố Trát nín thở, dùng sức quay người sang một bên, gã đường đường là Đại hãn Kim quốc một đời lừng lẫy, không ngờ hôm nay phải chết tại đây, nếu có kiếp sau, gã nhất định sẽ báo thù này!

Nhưng còn chưa đập vào vật cứng thì A Bố Trát đã thấy bụng đau đớn dữ dội, bản thân bị đá cho ngã lăn ra đất, ruột gan như muốn lộn tùng phèo, đau đến mức khiến gã phải phun ra một ngụm máu loãng, mắt nổ đom đóm, mơ màng không thấy được gì, lần thứ hai mở mắt ra mới thấy được Tiêu Quân Mặc đang ngồi xổm nhàn nhã trước mặt gã, ánh mắt rét lạnh.

“Đường đường Đại hãn nước Kim, thế mà lại bắt chước mấy nữ tử định diễn trò đập đầu tự sát à? Thế nào, muốn bảo vệ trinh tiết hay gì?” Tiêu Quân Mặc nói ra từng câu châm chọc, tên A Bố Trát này muốn tự sát sao, làm gì có chuyện dễ dàng thế được? Những người Bắc Địch trông coi gã chết hết rồi à?!

“Tiêu Quân Mặc.” A Bố Trát nhả ra từng chữ, mang theo đó là uất hận chồng chất, đột nhiên gã nhớ đến một chuyện, không nhịn được mà cười nhạo một tiếng, mở miệng phản kích: “Nghe nói hai chân của Tô Lan Thanh đã đứt rồi, sợ là sau này không thể đứng lên được nữa đúng không? Đường đường là một đại tướng quân nhưng lại gần như tàn phế, thà rằng chết quách đi cho rồi… ách!” Còn chưa nói xong thì cổ A Bố Trát đã bị chế trụ lại, hô hấp cũng trở lên dồn dập, mũi điên cuồng hít không khí vào một cách khó khăn, cổ họng đau đớn như muốn nổ tung, đầu óc trống rỗng.

Tiêu Quân Mặc giận tím mặt, ngón tay hắn siết chặt, dồn sức cực mạnh khiến cho mặt của A Bố Trát biến thành màu tím, sắp bị hắn bóp chết tới nơi rồi. Tên khốn này lại dám nói linh tinh về Lan Thanh như thế, hắn sẽ thành toàn cho gã!

Không, không thể giết gã! Lúc này, đột nhiên một âm thanh xuất hiện trong đầu Tiêu Quân Mặc, ngăn cản động tác của hắn, A Bố Trát làm thế đơn giản là vì không muốn bị tra tấn nên mới có ý tìm đường chết, nếu giờ bóp chết gã không phải là đang thành toàn cho gã sao? Tiêu Quân Mặc giật mình hoàn hồn, buông tay ra, A Bố Trát ngã nhào ra đất, hít lấy hít để không khí vào phổi, hai mắt trợn trừng, trên cổ xuất hiện một đường xanh tím.

“Ngươi muốn trẫm giết ngươi sao? Trẫm tuyệt đối không cho ngươi được như nguyện!” Tiêu Quân Mặc hừ lạnh một tiếng, bàn tay bẻ cằm của gã, tay trái lại khẽ di chuyển, nhìn cánh tay đang bị băng bó của gã, máu trên cánh tay phải vẫn không ngừng rỉ ra, hắn cười lạnh, bóp mạnh vào chỗ vết thương kia, máu tươi bắn ra tung tóe, A Bố Trát kêu gào thảm thiết.

Tiêu Quân Mặc cảm thấy vô cùng sảng khoái, ngón tay lại càng dùng thêm sức,  năm ngón tay gần như đâm của vào da thịt của gã, hắn rút mạnh tay về, cao giọng quát: “Người đâu, giám sát tên này cho cẩn thận. Còn ngươi, cứ yên tâm, đãi ngộ dành cho ngươi tuyệt đối không kém lão gia Triệu Như Hải kia đâu, dù sao thì các ngươi cũng là châu chấu cùng một thuyền, không phải sao?” Tiêu Quân Mặc nói xong thì đứng dậy rời đi.

A Bố Trát ngã trên đất, đau đến mức quằn quại cả người, cánh tay bị chém đứt vốn chỉ được băng bó sơ sài, hiện tại còn bị Tiêu Quân Mặc tàn phá, đau đớn tận xương tủy khiến gã hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng cằm đã bị bóp lệch khiến cho gã không thể cắn lưỡi được, gã bị đau đớn hành hạ đến mức thần trí trở lên mơ hồ rồi ngất đi.

Tin chiến thắng được chạy suốt đêm truyền về quân doanh tại bến thuyền Đông Hà, các tướng sĩ hò reo vu mừng, Tô Lan Thanh nghe xong thì trong lòng lại càng vui vẻ hơn, nếu đã đánh trận xong, vậy thì Tiêu Quân Mặc hiển nhiên sẽ sớm trở lại đúng không?

Hai người xa cách mấy ngày khiến lòng y vô cùng nhớ nhung, đêm đến y nằm trên giường nhìn đỉnh trướng mà ngẩn người, ngày tháng cô độc một mình cuối cùng cũng kết thúc, sau chiến thắng này là bọn họ có thể trở về Bắc Địch rồi, từ nay về sau thiên hạ thái bình, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp ấy khiến Tô Lan Thanh vô cùng vui sướng, lăn qua lăn lại không ngủ được, quyết định ngồi dậy cũng không mặc thêm áo mà thắp một ngọn nến để đọc sách. 

Y đọc sách dưới ánh nến nhưng lại chẳng vào đầu được chữ nào, trong lòng chỉ đầy hình bóng của Tiêu Quân Mặc, nhìn một lát, Tô Lan Thanh cạn lời rồi, tất cả chữ trên sách đều biến thành ba chữ Tiêu Quân Mặc mất rồi, y nhìn chằm chằm vào trang sách không rời, ngưng mắt nhìn ba chữ kia, khóe miệng cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Bên ngoài trăng sáng treo cao, trong trướng ánh nến le lói như hạt đậu, mãi không chịu tắt.