Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 60




Editor: RAIZEL

Beta: HUỲNH

Sáng sớm, khi một binh sĩ nước Kim đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn cho rằng là do mình đột nhiên đứng dậy nên không để ý đến, nhưng khi đi được vài bước thì hắn bỗng ngã phịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Vài binh lính bên cạnh thấy vậy thì tới gần hắn,vươn tay sờ sờ thì mới thấy người hắn đang nóng bừng bừng, hiển nhiên là phát sốt rồi, bọn họ muốn nâng hắn dậy nhưng bản thân lại không có sức, rồi lại phát hiện trên người mình cũng đột nhiên nóng lên, lại thêm vài người ngã lăn ra đất.

Tiêu Quân Mặc ở lại quân doanh, phái Phó Thuần dẫn người đi do thám tin tức, Phó Thuần nhận lệnh đi làm, đến bìa rừng, thấy không ít binh sĩ nước Kim được dìu đi, nhìn qua là biết bọn chúng đã trúng độc, độc đã bắt đầu phát tác. Thân nhiệt tăng cao đầu óc choáng váng, đây chỉ là bắt đầu, sau đó trên người sẽ xuất hiện các nốt sần khắp người, hiện trạng cực kỳ giống như ôn dịch, tưởng tượng đến bộ dáng khủng hoảng của đám người Kim khiến Phó Thuần phải cảm thán rằng Tô tướng quân thật thông minh.

Phó Thuần mang tin tức trở về, hắn bẩm báo lại tất cả, Tiêu Quân Mặc nghe xong thì nhướng mày cười, xem ra đám nước Kim kia đã trúng độc, tiếp theo có thể tiến hành bước thứ hai rồi, tung tin đồn. Hắn xoay người, sai Phó Thuần dẫn người đi tung tin rằng đồ ăn nước uống không sạch sẽ dẫn đến bùng phát ôn dịch, kế tiếp, hắn chỉ cần ngồi chờ nội bộ quân Kim tự loạn.

Ban đêm, Tiêu Quân Mặc ở trong trướng, đèn nến lẳng lặng cháy, bóng hắn đổ xuống nền, mỗi ngày khi đến thời gian này hắn sẽ đặc biệt nhớ nhung Tô Lan Thanh.

Tiêu Quân Mặc ngồi xuống giường, nhớ đến thời điểm tấn công Thanh Tiêu, Tuy chiến sự căng thẳng nhưng lại có Lan Thanh bên cạnh, ban đêm còn có thể cùng nhau kề gối, trong lòng vẫn tràn ngập ngọt ngào, còn hiện tại chỉ có hắn lẻ loi một mình, phải tự mình trải qua những đêm dài đằng đẵng.

Hắn vươn tay vào trong ngực, lấy từ trong vạt áo một khối ngọc bội trắng mượt ra, trên ngọc bội còn vương lại độ ấm cơ thể hắn, vô cùng ấm áp, hắn khắc sâu trong đầu cảnh tượng khi Lan Thanh đưa nó cho mình, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Lan Thanh chăm chút tạo hình cho từng chút một như thế nào, trên ngọc bội cứ như đang hiện ra khuôn mặt của Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc áp nó lên mặt mình, nhẹ nhàng hôn lên.

Đợi đến khi chiến sự chấm dứt, sau khi trở lại hoàng cung, chỉ cần Lan Thanh đồng ý, hắn sẽ lập tức sắc phong y thành hoàng hậu, bầu bạn với hắn đời đời kiếp kiếp, hai người sẽ không bao giờ chia cách, những lời thề cùng ước định trước đây cũng sẽ thực hiện từng cái một.

Nằm trên giường, Tiêu Quân Mặc nhắm mắt lại, ánh nến trong trướng vụt tắt, không biết đã là ngày thứ bao nhiêu phải chăn đơn gối chiếc rồi, hắn hận không thể có thể chấm dứt chiến sự ngay ngày mai để trở về bầu bạn bên Lan Thanh, tìm ngự y để chữa vết thương trên chân của y, hai người cùng nhau chu du thiên hạ, thảnh thơi hạnh phúc. Nhưng nói cho cùng thì suy nghĩ luôn tốt đẹp, nhưng đợi được đến ngày đó không biết còn bao lâu nữa, Tiêu Quân Mặc tự an ủi bản thân, nhanh thôi, sắp rồi, chỉ cần đám người nước Kim kia tự loạn trận tuyến thì có thể dành được thắng lợi về tay.

Cũng đêm này, Tô Lan Thanh đang ngồi dưới ánh nến đọc sách, y đọc đến ngẩn người, bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý Tiệp: “Tướng quân, đã muộn rồi, ngài nên đi nghỉ ngơi.” Tô Lan Thanh buông sách xuống trở về giường, y nhắm mắt lại nhưng không ngủ, y suy nghĩ, đỡ người ngồi dậy tựa vào mép giường, gọi Lý Tiệp vào.

“Tướng quân, ngài tìm tôi có việc gì ạ?” Lý Tiệp nhìn người trước mắt, ánh mắt khó hiểu.

“Ngươi ngồi xuống.” Tô Lan Thanh chỉ cái bàn trước mặt, bảo Lý Tiệp ngồi xuống rồi mới mở miệng hỏi: “Lý Tiệp, ngươi cùng ta trò chuyện đi, ta không ngủ được.”

“Tướng quân muốn nghe tôi nói gì?” Lý Tiệp mở cờ trong lòng, hắn ngưỡng mộ Tô Lan Thanh đã lâu, hôm nay có cơ hội được ngồi ở trước mặt y, có thể nói chuyện với y như những người bạn với nhau, đáy lòng hắn háo hức không thôi, ánh mắt nhảy nhót.

“Nói gì cũng được.” Tô Lan Thanh nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy tôi sẽ nói một chút chuyện sau khi nhập ngũ nhé.” Lý Tiệp bắt đầu luyên thuyên, từ dây cà ra dây muống, đầu tiên là sau khi người nhà bị giết, hắn đi làm một binh lính nhỏ đi theo Tô Lan Thanh, nháy mắt đã vài năm trôi qua, hắn cũng đã trưởng thành, cũng như lần thứ hai được gặp lại ân nhân của mình.

Tô Lan Thanh vẫn yên tĩnh ngồi nghe, y không ngủ được, nên để Lý Tiệp giúp y đẩy xe lăn ra ngoài, hai người đi đến một chỗ đất trống, y chỉ một nơi gần đó, bảo hắn luyện một bộ quyền cước cho y xem.

Lý Tiệp nghe lời làm theo, Tô Lan Thanh chỉ lặng lặng nhìn, sau đó mới di chuyển xe lăn đi đến trước mặt hắn, hai tay y chỉ vào các vị trí trên cơ thể hắn, kiên nhẫn sửa lại tư thế của hắn cho đúng, tâm trí lại bay về cái đêm ở mười năm trước trước khi sống lại. 

“Lan Thanh! Ngươi ngẩn người gì đó?” Bị một tiếng quát này làm cho giật mình, Tô Lan Thanh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hơi đơ người gật đầu: “Vâng thưa cha, con sẽ đi cùng người.” Nửa đêm phụ thân đến thăm phòng y là muốn nói cho y biết mấy ngày nữa người sẽ quay lại biên quan, lúc đi sẽ mang y theo, hay nói cách khác, y sẽ phải chia xa với Tiêu Quân Mặc.

Y muốn vào cung nói lời từ biệt với hắn nhưng ánh mắt bất đắc dĩ của phụ thân nhìn y, y gần như không có cơ hội rời khỏi, chỉ có thể gặp mặt Tiêu Quân Mặc lần cuối lúc hắn đến đưa tiễn ngay trước khi xuất phát.

Đến biên quan, việc phải làm mỗi ngày đều là nghiêm khắc tập võ, phụ thân cũng từng nghiêm khắc mà kiên nhẫn dạy dỗ y như vậy, y ngâm mình ngây ngốc ở biên quan mười mấy năm, mãi đến tận khi nhận tin báo tử của phụ thân mới chờ được tin tức triệu hồi về kinh.

Từ trên người đứa nhỏ Lý Tiệp này y có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình năm đó, mẫu thân y đã qua đời từ sớm, nghe nói là bị lưu khấu bắt được rồi dùng đó để uy hiếp phụ thân, có vài kẻ chạy trốn được, phụ thân một mình nuôi y lớn, những kẻ trốn thoát được năm đó xây dựng thế lực ngày càng lớn mạnh, rất lâu về sau đám lưu khấu này mới bị tiêu diệt, y cũng chỉ còn lại một mình. Có lẽ vì cùng cảnh ngộ không có người thân với đứa nhỏ này nên đột nhiên y nảy ra tâm tư muốn chăm sóc dạy dỗ đứa nhỏ này thật tốt, nhưng tại y không thể đứng dậy, rất nhiều chiêu thức không thể tự mình thực hiện.

“Tướng quân ngài mô tả đi, tôi có thể nghe hiểu mà.” Lý Tiệp chú ý đến vẻ mặt lạc lõng trên khuôn mặt của Tô Lan Thanh, vội vàng an ủi.

“Ngươi là một đứa trẻ ngoan, về sau ngươi cứ đi theo Triệu tướng quân đi, đợi lớn thêm chút nữa là có thể làm lên chuyện.” Tô Lan Thanh vỗ bờ vai hắn.

“Tướng quân không muốn mang theo tôi sao?”

“Để Triệu tướng quân dìu dắt ngươi đi.” Tô Lan Thanh gục đầu xuống, giọng cứ thấp dần đến mức khó có thể nghe được: “Còn chẳng biết sau này ta còn có thể đứng lên được hay không nữa.”

Lý Tiệp ngoan ngoãn ngậm miệng, ném trường kích trong tay đi, giúp Tô Lan Thanh trở về trong trướng, hắn đứng dưới ánh trăng trong trẻo, trong ngực là nhiệt huyết hừng hực, hai tay nắm chặt, đợi khi binh sĩ truyền tin lần nữa trở về, hắn liều mạng nhất quyết đi theo người đó, chẳng sợ phải cãi lại quân lệnh cũng phải tự mình tham gia chiến đấu, báo thù cho ân nhân của hắn.

Khi Tiêu Quân Mặc nhìn thấy hắn, binh sĩ truyền tin đang run rẩy quỳ dưới đất: “Hoàng thượng, thần không ngăn được hắn, xin Hoàng thượng ban tội.”

“Ngươi đứng lên, lui xuống đi.” Sau khi nghe xong Tiêu Quân Mặc cũng không tức giận, hắn muốn biết vì sao người này nhất định muốn đến đây, nếu không đưa ra được lý do thích hợp, đến lúc đó dùng quân pháp với hắn cũng không muộn. Đến khi người trước mặt nói xong, Tiêu Quân Mặc trầm ngâm thật lâu rồi mới nói: “Ngươi có biết hành động của ngươi hôm nay đủ để phải chịu quân côn đến chết?”

“Biết, nhưng tôi vẫn muốn tới.” Lý Tiệp khẽ mở miệng: “Tô tướng quân đã cứu tôi một mạng, tôi lại chẳng có gì để báo đáp nên chỉ có thể tự tay đâm chết kẻ thù để báo thù cho y, nếu hoàng thượng muốn giết tôi thì xin hãy đợi đến khi tôi báo thù xong đã.” Nói một tràng hùng hồn như vậy khiến người khác khó mà không rung động.

“Trẫm sẽ không giết ngươi.” Tiêu Quân Mặc bùi ngùi mở miệng: “Tội chết có thể tha nhưng tội sống thì không thể miễn, sau khi chiến sự kết thúc, tự mình đi lĩnh mười quân côn, nếu không trách phạt ngươi thì các tướng sĩ khác sẽ không phục tùng quân lệnh, nể mặt Lan Thanh, trẫm cho phép ngươi ở lại, bắt đầu từ nay ngươi sẽ về dưới trướng của Phó Thuần, mọi việc phải nghe theo hắn.”

“Tạ Hoàng thượng thành toàn!” Lý Tiệp mừng rỡ, quỳ xuống trịnh trọng dập đầu lạy ba cái.

Đám người Kim đã trốn trong rừng mấy ngày, trúng độc cũng được một khoảng thời gian, lời đồn xuất hiện ôn dịch chắc cũng đã truyền đến tai bọn chúng khiến cho lòng người hoảng sợ, trong quân cũng bắt đầu xuất hiện người chết, thi thoảng lại có người ngủ xong không tỉnh lại, Tiêu Quân Mặc đoán thời cơ đã đến, sai Phó Thuần đi tung tin rằng các tướng sĩ Bắc Địch đã trị được hết ôn dịch, chỉ cần bọn chúng đầu hàng thì ta sẽ chữa trị cho chúng, cứu mạng chúng.

“Khốn kiếp! Một lũ vô dụng!” A Bố Trát tức giận mà đẩy ngã một binh sĩ, mắt thấy người trong quân doanh chết ngày càng nhiều cũng không có dấu hiệu giảm xuống, không cần đánh nhau bọn họ cũng đã tự tan rã. A Bố Trát suy nghĩ một lúc, sai người mang những binh sĩ đã chết đi thiêu, những binh sĩ có hiểu hiện nhiễm bệnh, mặc kệ là nặng hay nhẹ đều mang đi chôn sống, binh sĩ nào không mắc bệnh thì tạm thời cách ly, tránh để mầm bệnh lọt ra.

Lệnh này vữa ra đã khiến cho rất nhiều binh sĩ bất mãn, cũng đồng thời đánh mạnh vào quân tâm vốn đã loạn, tận mắt nhìn thấy rất nhiều huynh đệ cứ vậy mà bị chôn sống, bọn họ vừa đau lòng vừa tức giận, lại nghe được tin chỉ cần ra đầu hàng sẽ có thể được chữa bệnh thì bắt đầu có suy nghĩ muốn bỏ đi, suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định bỏ trốn.

Đêm đen gió lộng, vài binh sĩ che chắn cho nhau từ trong rừng chạy ra, đến bên ngoài, bọn họ cắm đầu chạy như điên, cuối cùng cũng chạy đến trước quân doanh Bắc Địch, bị áp giải vào.

Tiêu Quân Mặc ở trong trướng nghe báo có kẻ đầu hàng thì trong lòng vui sướng, hắn sai người đưa bọn chúng vào, ánh mắt quan sát tổng thể bọn chúng, không nói lời nào mà để chúng tự mở miệng trước.

“Tôi nghe nói chỉ cần đầu hàng, Hoàng thượng có thể chữa bệnh cho chúng tôi, có đúng không?” Vài binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng một người đứng dẫn đầu không nhịn được mà hỏi.

“Đúng là có chuyện này, như vậy các người đến đây để đầu hàng sao?” Tiêu Quân Mặc dù bận vẫn ung dung hỏi lại.

“Da, đại hãn đã chôn sống rất nhiều huynh đệ của chúng tôi, chúng tôi không muốn chết, thỉnh Hoàng thượng cứu mạng.” Vài binh sĩ quỳ xuống dập đầu.

“Cứu các ngươi thì cũng được thôi nhưng trẫm không muốn làm mấy chuyện lỗ vốn, nếu trẫm cứu các ngươi thì các ngươi có thể dùng gì để đáp lại?” Tiêu Quân Mặc nhướng mày tiếp tục đặt câu hỏi, từng bước bức bách.

“Chúng tôi… chúng tôi đồng ý giúp ngài vạch ra các bẫy rập được thiết lập trong rừng, giúp Hoàng thượng tấn công, nhưng chúng tôi có một yêu cầu, nếu các binh sĩ bên tôi nguyện ý đầu hàng, Hoàng thượng không thể làm tổn hại tính mạng họ.”

“Ngươi có thể đưa ra yêu cầu như vậy cũng có thể xem là một kẻ có đầu óc.” Tiêu Quân Mặc suy nghĩ, một lát sau thì gật đầu đồng ý: “Trẫm đồng ý với các ngươi, không tổn thương tính mạng bọn họ, nhưng sau khi chiến thắng, nước Kim sẽ phải quy phục Bắc Địch, đương nhiên các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện lật lọng, trẫm có rất nhiều biện pháp để đối phó các ngươi.” Đến lúc ấy hắn sẽ phái vài người đến dựng lại một chính quyền ở nước Kim, trở thành chư hầu của Bắc Địch, hằng năm tiến cống, giúp bảo vệ một phương của Bắc Địch cũng khá tốt.

Nói xong, Tiêu Quân Mặc phái người đi theo các binh sĩ này, đi thăm dò vị trí các cơ quan bẫy rập trong rừng, nhân tiện quan sát xem bọn chúng có thực sự muốn đầu hàng hay không, nếu không thì lập tức giết chết tại chỗ, sau hai canh giờ thì các tướng sĩ mang theo phương pháp phá giải trở về, Tiêu Quân Mặc cong khóe miệng, để người đưa thuốc giải cho mấy binh sĩ kia, cũng đồng thời quyết định đêm mai, bọn họ sẽ đồng loạt tấn công, tiêu diệt hoàn toàn quân Kim.