Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 2




Editor: Cú

Beta: Dạ

Lần thứ hai tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, lấy lại bình tĩnh, Tiêu Quân Mặc kinh ngạc, cũng không biết chính mình  đã trở về trong cung lúc nào, hắn xốc  đệm chăn lên, đỡ đầu đứng dậy, sửng sốt.

Vì sao đây lại là Càn Thanh cung – phủ Thái tử lúc hắn chưa lên ngôi? Đi nhầm?

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi.” Phúc Lộc  – tủy tùng bên người hắn từ chỗ tối đi raphân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm, vừa đi đến bên giường: “Điện hạ hôm qua uống nhiều rượu, Hoàng Thượng cố ý phân phó  ngài hôm nay không cần vào triều.”

“Làm càn! Trẫm là hoàng đế!” Tiêu Quân Mặc nghe nói vậy liền giận dữ, trừng Phúc Lộc đang đứng bên giường

Nào ngờ Phúc Lộc nghe vậy trợn to mắt hoảng sợ, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy đáp: “Điện hạ nói cẩn thận! Người tới, đưa canh giải rượu đi lên.”

“Nô tài lớn mật, ngươi xưng trẫm là điện hạ, vậy hiện giờ hoàng đế lại là người nào?” Hắn  muốn nhìn, là ai cả gan làm loạn, dám can đảm giả mạo hắn,  hắn biết thì nhất định phải diệt cửu tộc kẻ đó!

Phúc Lộc ngẩn người, trên mặt lộ ra thần sắc nghi ngờ, “Đương kim Thánh Thượng chính là phụ hoàng của ngài, Thái Hòa đế.”

Thái Hòa đế? Tiêu Quân Mặc sợ hãi, không dám tin mà trừng lớn hai mắt, Thái Hòa là niên hiệu lúc phụ hoàng tại vị, sau này hắn đăng cơ, hắn liền đem niên hiệu đổi thành Gia Kính, theo lý thuyết, năm nay là Gia Kính năm thứ nhất, Tiêu Quân Mặc líu lưỡi, cúi đầu nhìn về Phúc Lộc đang quỳ trên mặt đất, hồi lâu hắn nuốt  nước miếng, nghe được chính mình hỏi: “Hiện giờ là năm nào?”

“Điện hạ, năm nay là Thái Hòa năm thứ hai mươi tám.” Phúc Lộc đáp.

Thái hòa hai mươi tám năm, ba năm trước khi hắn chính thức đăng cơ, Tiêu Quân Mặc đáy lòng dâng lên cảm giác mừng như điên, thân thể cũng hơi hơi phát run lên, một lúc lâu, hắn lại hỏi: “Kia Tô Lan Thanh Tô tướng quân đâu, y đang ở nơi nào?”

“Tô tướng quân gần đây tiêu diệt giặc cỏ thành công, đã trở về, hiện đang ở Chính Đức điện bái kiến Hoàng Thượng.” Phúc Lộc càng trả lời càng buồn bực, điện hạ đây là như thế nào, vì sao cái gì đều không nhớ rõ ràng, chẳng lẽ hôm qua uống rượu, quên hết mọi chuyện rồi?”

“Ngươi đi xuống đi, đóng cửa lại.” Tiêu Quân Mặc nắm chặt hai tay, kìm nén kích động dưới đáy lòng, ra vẻ trấn định mà nhìn theo hướng Phúc Lộc rời đi. Đợi hắn rời khỏi,  Tiêu Quân Mặc liền nắm tóc, đem mái tóc vốn được buộc cẩn thận nắm trở nwn bù xù, trong miệng tràn ra tiếng cười mừng rỡ như điên, hận không thể lúc này đi ra ngoài  vài vòng.

Nói như vậy, hắn trọng sinh?

Thái Hòa năm thứ hai mươi tám, thời điểm đó hắn vẫn là thái tử, thời gian này, hắn còn chưa đăng cơ, Triệu Như Hải còn chưa tạo phản, Tô Lan Thanh cũng không chết, tất cả… vẫn còn kịp!

Tiêu Quân Mặc trong đầu hồi tưởng lại kiếp trước, Tô Lan Thanh chết ở trong ngực hắn, ánh mắt đẫm nước mắt không cam tâm mà nhắm lại, chặt đứt tia hy vọng cuối cùng. Sau này hắn đến tướng quân phủ, thấy được bức họa y lưu lại, cuối cùng đã  tình yêu của Tô Lan Thanh, cũng nhận ra tình cảm của chính mình đối với y, Tiêu Quân Mặc yên lặng nắm chặt tay, nếu đã trọng sinh, kiếp này hắn nhất định phải thực hiện lời hứa, thề không phụ y!

Tiêu Quân Mặc đứng dậy rửa mặt, chạy tới ngự hoa viên, hắn nhớ rõ kiếp trước Tô Lan Thanh sau khi bái kiến phụ hoàng, sẽ chờ hắn trong ngự hoa viên. Lúc này hắn  đi qua, sẽ kịp gặp y. Hơn nữa hắn nhớ rõ Lan Thanh bị thương, đợi chút nữa hắn đến phải nhìn qua.

Tâm tình kích động, Tiêu Quân Mặc dưới chân như có gió, cơ hồ là chạy đi qua, đến ngự hoa viên, hắn nhìn khắp nơi, đợi hồi lâu cũng không  thấy bóng dáng Tô Lan Thanh.

Hay là còn chưa từ Chính Đức điện đi ra?

Trong lòng đầy hoài nghi, Tiêu Quân Mặc đi tới Chính Đức điện, lại  biết được Tô Lan Thanh sớm đã rời đi, hắn thất vọng mà cúi đầu, đáy lòng không biết tại sao nảy sinh một cảm giác kỳ quái, Tiêu Quân Mặc đành phải quay đầu nói vớiPhúc Lộc: “Đi lấy mấy cây nhân sâm tốt nhất lại đây, chuẩn bị xe ngựa, đến phủ tướng quân.”

Phúc Lộc vội vàng đi chuẩn bị, sau nửa canh giờ xe ngựa đã đến phủ tướng quân, Tiêu Quân Mặc xuống xe, ngửa đầu nhìn địa phương quen thuộc, kiếp trước, lần cuối cùng hắn đến nơi này, cũng là một lần tâm đau phế liệt. Lần thứ hai tỉnh lại, cũng là sau khi trọng sinh, quả nhiên ông trời đối với hắn không tệ, cho hắn một cơ hội mới.

Đi vào bên trong phủ tướng quân, tất cả vẫn an tĩnh như vậy, giống như tính tình của người nọ, Tiêu Quân Mặc trong lòng biết Lan Thanh xưa nay không thích náo nhiệt, trong phủ chỉ có một tên sai vặt, phủ tướng quân càng trở nên tiêu điều. Tiêu Quân Mặc đi đến trong viện, vừa vặn gặp gỡ ngự y đi từ trong phòng ra, “Liễu ngự y, Lan… Tô tướng quân thương thế như thế nào?”

“Không có gì đáng ngại, vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn.” Liễu Ôn cung kính trả lời, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Tướng quân  uống thuốc, đã đi ngủ, nếu điện hạ muốn đi thăm, nhớ nhẹ giọng “

“Bổn cung biết rồi.” Tiêu Quân Mặc đáp lời Liễu ngự y, không thể chờ đợi được mà đẩy cửa đi vào, đi qua mấy bức bình phong, chính là giường của Tô Lan Thanh.

Tiêu Quân Mặc đột nhiên dừng bước, không biết là có nên đi về phía trước, dưới chân bỗng dưng nặng tựa ngàn cân, làm hắn cơ hồ không thể nâng bước chân. Tô Lan Thanh nằm ở trên giường, áo lót màu trắng, ngủ đến an ổn, tiếng hít thở đều đều như nhắc nhở hắn, hắn đích thật là trọng sinh,  Lan Thanh cũng lần nữa trở về!

Khẽ nhấc chân, Tiêu Quân Mặc chậm rãi đi đến bên giường, hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Lan Thanh đang an tĩnh ngủ trên giường, ánh mắt chua xót, ngẩng đầu lên giật giật yết hầu, cố nén xúc động.

Tiêu Quân Mặc tâm tình không thể bình tĩnh, hắn ngồi xuống bên giường, giật giật tay rồi lại không biết nên làm cái gì. Tiêu Quân Mặc  lúc này mới phát hiện mình như một tên ngốc, muốn dùng chân tâm đối với một người, lại không biết nên làm như thế nào.

Tiêu Quân Mặc thật cẩn thận mà nhích lại gần giường, ngón tay đụng tới lòng bàn tay lành lạnh của Tô Lan Thanh để ở ngoài chăn ,do dự thật lâu sau, mới chậm rãi nắm chặt bàn tay của y,  thật cẩn thận mà khóa chặt tay mình với tay y.

Kiếp trước lúc sắp chết, tay y cũng là như vậy, lạnh giống như không có một tia  ấm áp. Tiêu Quân Mặc nắm tay y, dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm tay y. Ngoài cái này ra, hắn cũng không biết có thể làm gì khác cho y.

Xoa hai má người trên giường, Tiêu Quân Mặc tinh tế mà mơn trớn mỗi một chỗ quen thuộc, từ  mắt, đến mũi, rồi đến đôi môi mềm mại tái nhợt. Tiêu Quân Mặc nhớ rõ Tô Lan Thanh trước khi chết, môi khô nứt, sắc mặt trắng bệch, cơ thể đã bị thương nặng, cuối cùng trong lòng còn bị hắn hung hăng chém một đao, đầy thống khổ.

Cảm giác vui sướng vì mất rồi lại có tràn ngập trong tâm hắn, nhưng ánh mắt lại đầy chua xót. Tiêu Quân Mặc nghẹn ngào, tay vươn ra run rẩy, nóng lòng cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu lạnh lẽo của người trên giường.

Lan Thanh, Lan Thanh, người đã trở lại…

“Ân…” Tô Lan Thanh trong mộng cảm thấy có cái gì đó đặt ở trên người của y, giật mình tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Tiêu Quân Mặc, y thoáng chốc tỉnh ngủ ngủ, “Ngươi…” Hắn như thế nào lại đến?

“Lan Thanh, ngươi tỉnh?” Tiêu Quân Mặc từ trên người Tô Lan Thanh đứng lên, chăm chú nhìn con ngươi trong suốt của y, có nhiều chuyện muốn nói với y, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, một câu cũng nói không nên lời.

Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Quân Mặc ép chính mình lộ ra một tia tươi cười, mang tới  mấy căn nhân sâm, đáp “Đây là ta từ trong cung cho người mang đến, đối với thân thể rất tốt, ngươi  không chiếu cố chính mình, ta đây liền đưa cho ngươi, chảy máu nhiều như vậy, nhất định phải bồi bổ thân thể.” Nói xong, Tiêu Quân Mặc đứng dậy muốn gọi thị nữ trong phủ đi vào.

“Từ từ.” Tô Lan Thanh vươn tay bắt lấy cổ tay của hắn, lại giống như chạm phải cái gì không nên chạm, mãnh liệt co rúm trở về, y chịu đựng đau đớn trên người, chống tay ngồi xuống tựa vào mép giường, nhìn Tiêu Quân Mặc hồi lâu, mới lên tiếng: “Nhân sâm trân quý, điện hạ vẫn nên lưu trữ cho bản thân, không cần lãng phí trên người thần, thần nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.” Giọng nói đều đều, thần thái mỏi mệt, giống như không muốn nhìn thấy hắn.

Tiêu Quân Mặc cảm thấy kỳ quái, kiếp trước Tô Lan Thanh không bao giờ nói chuyện như vậy với hắn. Lúc hắn tặng nhân sâm cũng yên lặng mà nhận, rõ ràng là một người vô cùng quen thuộc, giờ phút này lại giống như cách nhau một hố sâu, như thế nào cũng không thể đi qua.

Tiêu Quân Mặc sửng sốt một lát, xấu hổ mà buông xuống nhân sâm trong tay,  là ma chướng của hắn, cho dù trọng sinh một kiếp, chuyện đã xảy ra cũng sẽ không giống như kiếp trước, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra quan tâm, “Lan Thanh, có thể cho ta nhìn thương thế của ngươi không, đau sao?” Hắn biết Lan Thanh sợ đau, bị bệnh bị thương cũng không muốn uống thuốc, làm người ta cảm thấy rất đau lòng.

Nói xong hắn liền muốn vươn tay đi qua, mắt thấy muốn đụng tới áo lót của Tô Lan Thanh, ai biết người trên giường  mãnh liệt lùi về phía sau, va  vào khung giường, phát ra đông một thanh âm vang lên, Tiêu Quân Mặc thất kinh mà đứng lên, gấp giọng hỏi: “Đụng vào chỗ nào rồi? Có đau hay không? Đưa cho ta xem!”

Tô Lan Thanh nhắm mắt suy nghĩ, liều mạng cắn răng, trước mắt một mảnh mờ mờ, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, miệng vết thương đã thấm máu, đúng là bị rách, y cũng không để ý, thuận thế tựa vào khung giường, hất cánh tay của Tiêu Quân Mặc đang đưa lại gần “Không nhọc điện hạ hao tâm tổn trí, thần vô sự.”

“Ngươi tưởng ta mù sao? Sao có thể gọi là vô sự!” Tiêu Quân Mặc không có chú ý tới ngữ khí kỳ quái của Tô Lan Thanh, vươn tay muốn  cởi áo của y, lại bị đẩy ra, thân thể cứng ngắc tại chỗ.

Tiêu Quân Mặc nhìn ánh mắt của Tô Lan Thanh, không phải là đôi mắt ôn hòa hắn vẫn quen thuộc, mà là xa lạ, lạnh  như băng, y lạnh lùng mà nhìn hắn, trong ánh mắt toát lên ý cự tuyệt rõ ràng.

“Lan Thanh, ngươi…” trong lòng Tiêu Quân Mặc sinh ra một cảm giác kỳ quái, lòng bàn tay toát mồ hôi, khẩn trương giống như hai người lần đầu gặp lại, một lúc lâu, hắn cười đứng dậy, “Được, ngươi không phải sợ đắng sao, ta đưa mứt táo ngươi thích ăn đến đây, ngươi thử đi.” Hắn đưa mứt táo qua,giống như nâng vật quý, vụng về ngốc nghếch đưa miếng mứt táo đến miệng y. Bỗng nhiên, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn, người trân giường nâng tay hất miếng tạo rớt xuống nền nhà.

Tô Lan Thanh nhắm mắt, thần sắc lãnh đạm, y nên nghĩ ra, làm sao chỉ một mình y trọng sinh, không ngờ Tiêu Quân Mặc cũng mang theo ký ức kiếp trước mà sống lại. Chả lẽ hắn vẫn còn ước mơ muốn thực hiện, nhưng lại chưa đạt được sao?

Y bỗng nhiên rất muốn cười, ông trời rõ ràng muốn trêu y, làm y lòng mang hận thù mà chết, rồi lại cho y một cơ hội  mới, lại không cho y biết, Tiêu Quân Mặc  cũng sẽ trọng sinh, ôn nhu chăm sóc y. Đáng tiếc, đời này, tâm y đã như tro tàn, sẽ không lần nữa để mình đi vào đường cũ.

Một khi đã như vậy, mọi  thứ nên nói rõ ràng, Tô Lan Thanh nghĩ, nghiêng đầu nhìn biểu tình đầy kinh ngạc của Tiêu Quân Mặc, lạnh lùng nói: “Điện hạ không cần phải như vậy, Tô mỗ nhận không nổi, kiếp trước là ta quá mức cuồng ngạo, đến lúc chết mới biết hối hận. Vì vậy, kiếp này thỉnh cầu điện hạ đừng giả vờ là không biết gì, tránh  hại người hại mình.”

Tiêu Quân Mặc nghe nói vậy liền  kinh sợ, trong đầu nhất thời trống rỗng. Hắn đứng chờ đợi ở trong hoa viên, mà người hắn chờ từ đầu đến cuối không xuất hiện, lặng yên không một tiếng động liền rời khỏi cung, giờ lại từ chối nhân sâm hắn đưa, ngữ khí lãnh đạm giống như đang nói chuyện với người lạ, y còn đẩy hắn ra, cự tuyệt hắn quan tâm, lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Mà ngay cả mứt táo y thích nhất, cũng không chút do dự mà vứt bỏ, giống như quan hệ của bọn họ, một khi đã rơi xuống, lần thứu hai nhặt lên cũng đã bị phủ một lớp bụi, vĩnh viên không thể trở lại như lúc ban đầu.

Tiêu Quân Mặc hoảng sợ vạn phần, hắn suy sụp ngã ngồi tại mép giường, cổ họng như bị nghẹn lại, một tia âm thanh cũng không thể phát ra, mãi một lúc sau, hắn mới vô tri vô giác mà nghe được chính mình hỏi: “Lan Thanh, ngươi… Có phải hay không còn hận ta?”

Tiêu Quân Mặc rốt cuộc đã hiểu…

—— Tô Lan Thanh, cũng trọng sinh.

Y vẫn còn nhớ rõ Tiêu Quân Mặc đã không nhìn thấy chân tình của y, nhớ rõ câu nói ngươi đáng chết của hắn,  nhớ rõ bản thân y vì sao mà chết, cũng nhớ rõ cái chết của mình đã đau đớn như thế nào. Cho nên cả đời này, y không muốn một lần nữa liên quan đến hắn.

Tô Lan Thanh cười lạnh, Tiêu Quân Mặc cùng y, đều bị ông  trời cho thêm một cơ hội để sống, nhưng thật buồn cười? Vốn định sẽ không gặp gỡ, không quen biết. Hai người đều mang theo ký ức đầy thống khổ của kiếp trước mà sống lại, tra tấn lẫn nhau. Lẽ nào ông trời xem y như một trò đùa?

“Lan Thanh…” Tiêu Quân Mặc khẽ gọi tên y, Tô Lan Thanh nhếch môi, dường như không có việc gì, làm bộ như không phát hiện thần sắc ảm đạm của Tiêu Quân Mặc, cưỡng ép chính mình không cần phải nhớ chuyện của kiếp trước. Chuyện cũ đã qua, cả đời này, hắn vĩnh viễn sẽ không giẫm lên vết xe đổ!

Lại là một trận trầm mặc, trong phòng an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở, bàn tay Tô Lan Thanh giấu ở dưới chăn dần dần nắm chặt, trong lòng phi thường phiền muộn, y quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc, gằn từng chữ: “Điện hạ nếu đã biết,  thần liền thẳng thắn, kiếp này thần cùng điện hạ vĩnh viễn chỉ làm thần tử, chuyện khác không thể. Thỉnh điện hạ hồi cung”.

Cái gì gọi chỉ làm thần tử, chuyện khác không thể? Tiêu Quân Mặc trợn mắt há hốc mồm, y  là muốn đem quan hệ của bọn họ phủi sạch sao? Kiếp trước thích như vậy, kiếp này lại buông tay tất cả. Nói dễ hơn làm!

“Lan Thanh, ngươi đừng như vậy.” Tiêu Quân Mặc thân thể đi phía trước dò xét một chút, quả nhiên Tô Lan Thanh theo bản năng mà lui về phía sau, hắn cúi đầu che lại ánh mắt thất vọng cùng hối hận, tâm co rút đau đớn. Người hắn yêu nhất ở ngay trước mắt, may mắc được sống lại lần nữa, cho là mình có thể dốc hết toàn lực bồi thường y, lại nhận đến kết quả như thế, châm chọc biết bao? Hắn thở dài một tiếng, nói: “Ta biết ngươi oán ta, đây là ta tự tìm, nhưng ngươi muốn trốn ta mãi sao?”

“Không, ta không oán ngươi.” Ngoài ý muốn chính là, Tô Lan Thanh trả lời, y quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc, ánh mắt bình tĩnh, giống như hồ nước lặng, “Không có yêu, làm sao có oán?”

Tiêu Quân Mặc đột nhiên thấy nghẹt thở, hắn nhắm mắt, lại chậm rãi mở, ngực như có đao nhọn đâm vào, hung hăng mà xé nát lồng ngực, đem ngũ tạng lục phủ dập nát.. Thật lâu sau, hắn giật giật hầu kết, hỏi: “Lan Thanh tuyệt tình như vậy, tất cả mọi chuyện, ngươi đều quên hết?” Ôm ấp cuối cùng chờ mong, hắn hy vọng y lắc đầu hoặc  nói không, nhưng mà ——

Tô Lan Thanh nhắm mắt, thật mạnh gật đầu, “Đúng vậy!”

Tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, môi Tiêu Quân Mặc run run, chẳng thể nhìn rõ cái gì trước mắt, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi an tâm dưỡng thương cho tốt, ta… Đi trước một bước.” Nói xong quay người đi như chạy trốn.

Quả nhiên người xưa nói không sai, thiện ác hữu báo, như ảnh tùy hình (việc thiện hay việc ác đều có quả báo như bóng theo hình)

Báo ứng, quả nhiên đến …