Trọng Sinh Chi Quy Linh

Chương 70: Cựu sự vi minh




Quân Ly Xuân đỡ Lăng Kì Ương ngồi lên ghế bên cạnh, nghe Cô Diệu chậm rãi nói.

Cô Diệu chuẩn bị một lát, nói, “Đường Khê gia vốn là phú hộ Vận Thành, tổ tiên giao hảo cùng quan phủ, quan phủ cũng cho Đường Khê gia không ít tiện nghi. Nhan Nặc là con trai độc nhất, phụ thân gửi gắm kỳ vọng cao vào hắn. Mẫu thân của ta là cô cô của Nhan Nặc, chuyện này hai người cũng biết.”

Lăng Kì Ương cùng Quân Ly Xuân gật gật đầu, không hỏi nhiều.

“Ta tuy rằng sinh sống tại Đường Khê gia, phụ mẫu Nhan Nặc vô cùng yêu thương ta, nhưng ta dù sao cũng phải theo sư phụ học y, sau khi lớn lên lại đi theo sư phụ khắp nơi, thời gian trở về ít, cho nên cữu rốt cuộc buôn bán cùng ai, làm ăn cái gì, ta cũng không hỏi đến, cũng không rõ lắm.” Cô Diệu khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó mẫu thân ta qua đời, ta rất chật vật, cũng sợ trở lại Đường Khê gia, sẽ không khỏi nhớ tới mẫu thân, liền biến mất một đoạn thời gian rất dài, cũng cắt đứt liên hệ với Nhan Nặc.”

Lăng Kì Ương cùng Quân Ly Xuân nhiều ít gì cũng có thể hiểu được tâm tình Cô Diệu lúc đó, dù sao từ nhỏ theo mẫu thân lớn lên, phụ thân Tiên Hoàng này có thể nói là có cũng như không. Mà mẫu thân lại rời khỏi nhân thế, đối với một y giả mà nói, cứu không được mẫu thân mình, thân nhân duy nhất của mình, có thể thấy tâm tình lúc đó, tránh nhớ lại cũng là hợp tình hợp lý.

“Không ngờ Đường Khê gia lại xảy ra chuyện trong thời gian ấy. Nói là phụ thân Nhan Nặc trốn thương thuế, hối lộ quan viên, lũng đoạn buôn bán, giết hại mạng người các kiểu, cữu cữu cứ như vậy bị bắt lại. Bởi vì cữu cữu là thương nhân, cho nên định tội chỉ cần Tri phủ địa phương phán, kinh động không tới được Hoàng Thượng. Mà ta lại không ở đó, Nhan Nặc không còn cách nào, đành phải xin Vọng Dương Bá giúp đỡ. Nghe Nhan Nặc nói, lúc trước Vọng Dương Bá đã tới nhà bọn họ vài lần, cũng rất có hảo cảm với hắn, nên mới khiến hắn có cơ hội gặp Vọng Dương Bá. Bất quá, lúc ấy Vọng Dương Bá nói sự tình không dễ, nếu là người nhà mình, thì có thể vận dụng quan hệ một chút. Nhưng Nhan Nặc dù sao cũng là người ngoài, gã thật sự không dám mạo hiểm. Nếu Nhan Nặc đồng ý nhập vào phủ Vọng Dương Bá, thì có thể suy nghĩ. Nhan Nặc suy nghĩ hai ngày, cuối cùng đồng ý đề nghị củaVọng Dương Bá.” Cô Diệu hiển nhiên không muốn nhắc tới đoạn này lắm, hình như chuyện này cũng là khúc mắc, cho nên khi nói luôn cau mày, ánh mắt một chút cũng không rời Lăng đa đa.

“Đê tiện!” Lăng Kì Ương giờ mới biết nguyên nhân cha mình nhập phủ, hắn không biết cha là bị ép buộc bất đắc dĩ, cùng đường mới thành thiếp thất của Vọng Dương Bá. Nghĩ cha bao năm nay cay đắng, Lăng Kì Ương càng cảm động lây, càng muốn diệt trừ tiểu nhân đê tiện kia.

Quân Ly Xuân bên cạnh giữ trấn an Lăng Kì Ương. Y cũng hiểu Vọng Dương Bá căn bản không xứng với Lăng đa đa, lấy lòng dạ Lăng đa đa sao lại có thể gả cho gã. Ra là có một đoạn sự tình như vậy ở bên trong, nếu không như thế, Vọng Dương Bá cho dù muốn phá trời, cũng căn bản lấy không được Lăng đa đa.

“Khi ta đuổi tới kinh thành, Nhan Nặc đã vào Phủ Vọng Dương Bá, hộ tịch cũng sửa lại. Bất quá bởi vì sau khi hắn nhập phủ mới bắt đầu ăn Dược Khanh tử, hơn nữa lo lắng chuyện trong nhà, cho nên thân thể vẫn không tốt, Vọng Dương Bá cũng chưa thể cùng hắn động phòng. Ta bắt đầu điều tra việc nhà Đường Khê, chỉ là ý trời trêu người, Tiên hoàng lại băng hà lúc đó, ta không có một ai có thể dùng. Mà lúc ấy Hoàng Thượng đang cùng mấy huynh đệ tranh giành ngôi vị Hoàng đế, thế cục cũng chưa sáng tỏ. Ta càng không rõ thái độ Hoàng Thượng đối với ta, cho nên chỉ có thể tránh trước.” Tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế từ trước đến nay không phải ngươi chết thì là ta chết, Cô Diệu tránh đi cũng đúng, nếu không ngay cả mạng có thể bảo toàn không cũng không biết.

“Trải qua một phen xoay vòng, ta biết tội danh cữu cữu không phải là tất cả đều là tin đồn vô căn cứ, hắn đúng là có trốn thương thuế, cũng hối lộ quan viên, nhưng những cái khác lại không thể nào kiểm chứng. Ta lén đến Phủ Vọng Dương Bá gặp Nhan Nặc, nói chuyện ta điều tra được, hắn lại không tin cữu cữu đã làm những chuyện đó, gây sự với ta một trận, lại cảm thấy ta tuy giúp hắn, lại chậm chạp không xuất hiện, hiện tại lại sợ đầu sợ đuôi, không đến cầu thỉnh Hoàng thượng...... Tóm lại, ta gây sự rất lớn cùng hắn.” Cô Diệu nói: “Ta tuy rằng từng cứu Hoàng Thượng một mạng, nhưng lúc ấy tình thế trong triều khiến ta vô cùng bị động, ta cũng không có cách nào gặp Hoàng Thượng. Nói đến cùng cũng là ta sai, ta nếu trở về sớm một chút, có lẽ sự tình còn có thể có đường lui.”

Lăng Kì Ương lắc đầu, nói: “Việc này không thể trách người. Cha lúc ấy chắc chắn cũng là thương tâm nên hồ đồ, mới có thể nói như vậy. Nếu lúc ấy thái độ của Hoàng Thượng với người là muốn giết, rất có thể cũng sẽ hại luôn đến cha, dù sao chuyện của người người ngoài không biết, Hoàng Thượng phải ngăn chặn miệng lưỡi người khác, tất nhiên muốn giết hết tất cả những người liên quan.”

“Đối với thời gian đó, đúng là vô cùng hỗn loạn, ta cũng không cần nhiều lời, chung quy là ta có lỗi với hắn. Tiên đế băng hà, quốc tang ba năm, người có địa vị cũng bị cấm thú nạp, cho dù đã đón vào phủ, cũng không thể sinh hoạt phu thê. Nhan Nặc vẫn nghĩ Vọng Dương Bá giúp phụ thân hắn rửa sạch oan khuất, nhưng không ngờ Vận Thành bên kia truyền đến tin tức, nói cữu cữu đột ngột phát bệnh, chết ở trong ngục, mà cữu mẫu nghe được tin tức cữu cữu mất, nghĩ đến đứa con ngoan Nhan Nặc, tự nhiên biến thành Khanh tử gả cho người ta, cảm thấy rất có lỗi với liệt tổ liệt tông Đường Khê gia, đến đêm liền thắt cổ.”

Lăng Kì Ương nhíu nhíu mày, “Trong những lá thứ này có nhắc tới mưu sát Đường Khê Dự, bức tử Đường Khê phủ, đều là Vọng Dương Bá sai người làm.” Đường Khê Dự là ngoại công hắn, cũng là hôm nay mới biết được tên ngoại công của mình. Mà nếu không có chứng cứ này, Lăng Kì Ương cũng sẽ cảm thấy cái chết của một nhà Đường Khê phủ chỉ là việc ngoài ý muốn.

“Nếu chứng cứ là thật, thì là gã làm. Mà danh sách này cũng viết rõ, Đường Khê phủ suy tàn là bố trí của Vọng Dương Bá, trừ những việc cữu cữu đúng thật có làm, tội danh còn lại đều là gã áp đặt, nếu không tội của cữu cữu cũng không phải chết. Nhan Nặc nghĩ Vọng Dương Bá luôn giúp phụ thân rửa sạch tội danh, trên thực tế Vọng Dương Bá luôn ám hại cữu cữu, hại Đường Khê phủ.” Cô Diệu cảm thấy thật sự là vận mệnh trêu người, mà nạn nhân đau khổ lại là Đường Khê Nhan Nặc, “Nhan Nặc sau khi biết được tin phụ mẫu chết, bệnh nặng một hồi. Ta cũng không ẩn giấu nữa, lấy thân phận biểu ca chiếu cố hắn. Cho nên cũng không đến Vận Thành xem xét thi thể. Đợi đến khi về được, cữu cữu cùng cữu mẫu đã bị hoả táng, quan phủ nói mùa hè thi thể hư thối rất nhanh, vì phòng dịch bệnh, liền đốt. Ta chôn bọn họ ở trong phần mộ tổ tiên Đường Khê gia, sự tình cũng liền gác lại.”

Trầm mặc thật lâu, Lăng Kì Ương đột ngột mở miệng nói: “Gã đáng chết.” “Gã” này là ai, Quân Ly Xuân cùng Cô Diệu đều hiểu.

Tuy rằng người mang thai thật sự không nên nói thế, nhưng nỗi hận ấy bọn họ đều hiểu, cũng không nói thêm cái gì.

“Chuyện này ta tức khắc sai người đi thăm dò.” Quân Ly Xuân vỗ vỗ Lăng Kì Ương vai, khiến hắn an tâm, lại nói với Cô Diệu: “Mong tiền bối hảo hảo chiếu cố cha.”

Cô Diệu gật đầu, Quân Ly Xuân liền xoay người đi ra cửa.

Lăng đa đa té xỉu rồi vẫn không tỉnh lại, đêm cùng ngày phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Lăng Kì Ương lo lắng, nhưng hoài hài tử lại không thể thức đêm chiếu cố, vì an tâm, chỉ còn biết ngủ lại trong phòng bên cạnh Lăng đa đa, để sư phụ trông nom, nếu có việc gì thông báo cho hắn đúng lúc.

Quân Ly Xuân bắt đầu bắt tay điều tra chuyện Vọng Dương Bá, để mau chóng điều tra rõ, Quân Ly Xuân chẳng những vận dụng tất cả lực lượng có thể dưới tay Quân Ly Triệt, còn mượn cả ám vệ cùng mối quan hệ trong tay Quân Ly Uyên, hơn nữa còn có ám vệ cùng quan hệ của chính y, một loạt đi thăm dò, chỉ có một điều —— trước khi chưa có kết quả, giữ bí mật hết thảy.

Ba ngày sau, Lăng đa đa rốt cục tỉnh lại. Lăng Kì Ương cũng không biết làm sao an ủi cha, chỉ có thể mỗi ngày ngồi bên cạnh, cùng hắn. Từ sau khi tỉnh lại, Lăng đa đa nói rất ít, chỉ ban đầu kéo Tay Lăng Kì Ương, nói hắn đi nghỉ ngơi, sau đó liền không nói được lời nào nữa.

Cô Diệu mỗi ngày tự mình sắc dược, Lăng đa đa cũng không cự tuyệt, im lặng uống thuốc. Đối với sự trầm mặc ấy, Cô Diệu cũng không nói gì. Hắn biết Lăng đa đa khổ sở, cũng biết hắn áy náy, nếu trầm mặc có thể khiến hắn cảm thấy đỡ hơn một ít, Cô Diệu không ngại để hắn dùng phương thức này khép lại miệng vết thương.

Mười ngày sau, Quân Ly Xuân đưa kết quả điều tra rõ vội vàng trở về. Ngụy Thư Miễn lời nói không có nửa phần giả dối, những người Vọng Dương Bá chưa kịp diệt trừ kia, sau khi biết được có người bẩm báo Lân Vương phủ, cũng lấy ra thư tín hoặc chứng cứ giấu riêng, chứng minh Vọng Dương Bá xác giết hại không ít người.

Mà chuyện Đường Khê phủ, cũng theo đó điều tra rõ rang trành mạch. Ra trước kia Đường Khê Dự đúng là có chút hợp tác cùng Vọng Dương Bá, được Vọng Dương Bá giới thiệu kết giao cùng hối lộ một vài quan viên, cũng giúp Vọng Dương Bá đầu cơ trục lợi một ít trân phẩm. Nhưng trước đó Vọng Dương Bá không có nói cho hắn đây là từ trong cung lấy ra, chỉ nói là làm được từ lò trong phủ Vọng Dương Bá nhà mình, nếu ở trong kinh bán quá mức lộ liễu, hơn nữa cũng bán không được giá tốt, cho nên thỉnh Đường Khê phủ bán lại, tiện thể nếu thương đội Đường Khê phủ đi ra ngoài thu hóa, cũng đưa đồ đến vùng biên giới bán. Về phần tiền kiếm được, hai bên chia đôi là được.

Tổ tiên Vọng Dương Bá cùng Đường Khê phủ có chút giao tình, hơn nữa lúc ấy Đường Khê Dự bởi vì lũ lụt phía nam, chôn vùi một đoàn hang hóa, tổn thất rất nặng nề, ngân lượng có chút túng thiếu, vì khẩn cấp, Đường Khê Dự cũng không nghĩ nhiều, đồng ý hợp tác. Chờ hắn phát hiện những người cùng hợp tác lần lượt gặp chuyện không may, giật mình nhìn lại, phát hiện sự tình không đúng, đã quá muộn. Tình hình phát triển rất nhanh, Đường Khê Dự ngay cả một câu giao phó cho nhà cũng không kịp tới, đã bị bắt, còn làm liên lụy đến già trẻ trong nhà.

Mà Đường Khê Dự đến chết cũng không biết, con đường khiến hắn tổn thất hàng hóa nặng nề kia căn bản không phải bị nước lũ đánh, mà là bị Vọng Dương Bá phái người âm thầm ngăn đón giết, hàng hóa quý giá bị cướp sạch không còn gì, tiền của không đáng giá hoặc là rất khó mang đi, liền trực tiếp bị ném vào nước lũ, tạo dựng hiện trường tai nạn bất ngờ. Bởi vì Vọng Dương Bá đã sớm đánh chủ ý lên Đường Khê phủ, hơn nữa Đường Khê phủ làm ăn lớn, đủ để giúp gã, một mặt khác gã từng ngẫu nhiên gặp Đường Khê Nhan Nặc một lần, sau đó vẫn nhớ mãi không quên, muốn giành người tới tay, nên mới cùng lão gia Vọng Dương Bá chủ ý lên kế hoạch này. Tuy rằng đi một vòng thật sự lớn, nhưng cuối cùng lại đạt được mục đích.

Cùng lúc Quân Ly Xuân toàn lực điều tra chuyện Vọng Dương Bá, Duyên Hi đế cũng gặp Hình bộ Thị lang cùng Liên Danh từng là Thông chính ti phó sử mới nhậm chức Thượng thư, nói Tứ Hoàng tử Quân Thừa Diễn cường thưởng dân nữ, sát hại thiếp thất, kiêu ngạo ương ngạnh, tội không thể tha thứ.

Ra ngày ấy nữ tử dọa điên thiếp thất của Tứ Hoàng tử, là thê tử chưa xuất giá của Thông chính ti phó sử. Lúc ấy nữ tử tới kinh cầu bùa bình an cho Thông chính ti phó sử cùng người nhà, ngày ấy đông đúc, nữ tử lạc mất nha hoàn đi theo bên người, sau đó bị người của phủ Tứ Hoàng tử cướp trở về. May mắn được cao nhân tương trợ, mới giả thần giả quỷ trốn thoát.

Duyên Hi duyên nghĩ lại liền biết việc này không phải giả, lúc trước vị thiếp thất kia chết hắn mặc dù cũng có chút hoài nghi, nhưng người không phải chính vị, liền không hỏi nhiều. Vốn nghĩ sự tình đã qua, không ngờ bị lật lại.

Quân Ly Xuân sau khi điều tra rõ thực hư, đem chứng cứ cùng Ngụy Thư Miễn một loạt giao cho Duyên Hi đế. Duyên Hi đế vốn đang nổi nóng, phải đọc những việc đại nghịch bất đạo Vọng Dương Bá từng làm, lại nổi trận lôi đình.

Sau khi giao chứng cứ cho Hình bộ, hạ chỉ nói: “Huỷ bỏ tước vị Vọng Dương Bá, nhốt vào lao, ba ngày sau vấn trảm (thẩm vấn rồi xử trảm). Lăng Hồng Chi vô tội, hơn nữa trung tâm vì nước, có thể tự lập môn hộ, không còn liên quan đến phủ Vọng Dương Bá. Những người khác đuổi ra khỏi phủ, để bọn họ tự sinh tự diệt.”

“Phụ hoàng thánh minh.” Nghe xong ý chỉ, Quân Ly Xuân hành lễ nói.

“Hoàng Thượng thánh minh.” Một chúng quan viên phụ hoạ theo đuôi.

Trở lại vương phủ, Quân Ly Xuân trực tiếp đến viện của Lăng đa đa, y biết Lăng Kì Ương chắc chắn còn ở chỗ cha.

“Sao rồi?” Thấy y tiến vào, Lăng Kì Ương hỏi.

Quân Ly Xuân đi đến bên giường, nắm tay Lăng Kì Ương, nói với Lăng đa đa, “Vọng Dương Bá đã bị trừ danh vị, ba ngày sau vấn trảm. Cha hiện có thể được an ủi chút.”

Nghe được lời y nói, Lăng đa đa đảo mắt nhìn về phía y, sửng sốt một lát thần, mới hơi thoải mái mở miệng nói: “Vương gia lo lắng rồi......”