Editor: Tứ Phương Team
Đem quần áo được giặt sạch đến bên mặt ấm của tường để phơi khô, có lẽ bên ngoài đang là cuối thu, cho nên đốt bếp than có thể làm cho toàn bộ ngôi nhà theo nhiệt độ mà ấm lên, chỉ trong chốc lát liền cảm thấy căn phòng này có nhân khí hơn rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô lại bắt đầu thu dọn căn phòng, căn phòng này thật sự rất bừa bộn, chờ đến khi đi tới phòng vệ sinh bên trong thì mới nhìn thấy hóa ra trong nhà vậy mà có máy giặt quần áo đấy.
Đúng vậy, lúc ấy đồ cưới của cô cũng có thể xem là nhiều, thậm chí có tìm khắp cả ngôi nhà cũng không thể tìm đủ.
Một chiếc tivi trắng đen được đặt trên bàn sách ngoài phòng khách, xung quanh đều là bụi. Còn có một cái máy giặt loại mới nhất hiệu Quân Lan, bây giờ gia đình nào cũng có một cái, tủ lạnh đông tuyết có lẽ là thứ cao cấp nhất, đáng tiếc bởi vì kiếp trước cô căn bản là lười nấu ăn, vẫn luôn không dùng đến nên bên trong chỉ có vài cây kem.
Trong góc phòng khách còn có một chiếc máy may, Thiệu Kiến Quốc đã mua sau khi kết hôn, đáng tiếc trước đây Hứa Hân căn bản không may quần áo nên nó không được sử dụng.
Ở thời này nếu có được những thứ này thì quả thật rất xa xỉ, nhưng cô lại không biết trân trọng, cảm thấy những thứ này chỉ là vật ngoài thân, tất cả cũng không có tình yêu tốt đẹp.
Kết quả thật ngốc nghếch vì tình yêu đó mà làm khổ nửa cuộc đời.
Hứa Hân cười tự giễu một cách mệt mỏi, ép than trong bếp lò lại rồi quay trở về phòng ngủ nằm ở trên giường.
Nhìn trang trí trong phòng không mang một tí bộ dáng đàn ông nào, đột nhiên nhớ tới hình như lúc trước cô không cho Thiệu Kiến Quốc vào căn phòng này thì phải? Chờ lần này anh trở về, cô có nên câu dẫn anh vào đây làm một vài chuyện nên làm để họ trở thành một cặp vợ chồng chân chính, vì anh mà sinh một đứa bé và cùng nhau sống hạnh phúc cả đời.
Ách, hình như tưởng tượng quá nhiều rồi, vứt cái suy nghĩ này đi thôi.
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi nên cô nặng nề thiếp đi, mãi cho đến hôm sau có người gõ cửa mới làm cô tỉnh lại.
Cảm giác mình khá hơn rất nhiều, vội vàng mặc một bộ quần áo thật đơn giản, tóc chỉ dùng dây buộc gọn phía sau rồi liền đi mở cửa, phát hiện đứng ngoài cửa là một cảnh vệ, phía sau còn có 3 người.
Vừa thấy bọn họ tâm Hứa Hân liền lạnh lùng hẳn lên, đồng thời cũng thật cao hứng bởi vì chính cô vẫn chưa dẫn sói vào nhà, thật là quá tốt.
“Chào chị dâu, những vị này nói họ là người thân của chị, muốn đến đây để gặp chị.” Vị cảnh vệ viên này quả thực là một chàng trai hoạt bát, dáng dấp rất soái, nhưng mà xem ra rất sợ Hứa Hân, ánh mắt kia giống như đang ra chiến trường.
Hứa Hân nhướng mày, không phải cả quân khu này đều sợ cô gây ồn ào đi?
“Đúng vậy, cậu trở về đi.” Cô cũng không làm khó cậu ta, sau khi người đi khuất liền mang một nhà ba người vào nhà.
Bọn họ vẫn keo kiệt như vậy, nếu họ thật lòng đối xử với cô như con gái ruột thì có khả năng Hứa Hân sẽ thật tâm chiêu đãi bọn họ thật tốt.
Đáng tiếc, họ lại là một đàn sói mắt trắng, nuôi cho mập rồi bọn họ sẽ quay ngược lại ăn ngươi sạch sẽ.
Kiếp trước, bọn họ luôn dùng thân phận là cha mẹ ruột để lấy cớ đòi tiền Hứa Hân, bởi vì cô lười không muốn nhìn thấy bọn họ nên cứ tới một lần thì cô sẽ cho một lần. Kết quả đến thời điểm cô nghèo túng nhất đến tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, lúc đó bọn họ đã chuyển nhà lên trấn, còn xây nhà mới lại đem cô đuổi ra ngoài, hơn nữa còn nói con gái duy nhất của bọn họ vĩnh viễn chỉ có Tống Tiểu Linh, cô cùng bọn họ không có một chút quan hệ nào.
Thật là buồn cười, đặc biệt theo sau là người chị gái gầy đến mức chỉ một trận gió đảo qua cũng có thể thổi bay, đầu tiên là thông đồng cùng người chồng trước của cô, sau lưng lại cùng lén lút qua lại với em trai của cô, còn vì hắn sinh một đứa con trai, cuối cùng lại cùng người đàn ông kia phanh thây thân thể của cô, nghĩ đến đây Hứa Hân liền muốn động thủ giết chết cô ta. Thực tế thì chính cô cũng đã thuận tay đem cái kéo trên bàn cầm trong tay, chỉ cần có cơ hội sẽ xuống tay ngay.
Nhưng mà, ở thời điểm cô chuẩn bị động thủ thì đột nhiên cô bình tĩnh lại, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên cô gặp cô gái này.
Bình tĩnh, bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới được trọng sinh không thể bởi vì xúc động nhất thời mà huỷ hoại hết tất cả được. Cắn mạnh đầu lưỡi để mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, nhưng lại ngửi được một cỗ hương vị ôi thiu không khỏi nhíu mày lại, không lý do nổi lên một trận ghê tởm.
“Các người tới đây có chuyện gì?” Cô lui lại mấy bước lạnh lùng hỏi.
Người mẹ này của cô là Tiếu Tiểu Mai, bà ta dùng đôi bàn tay hàng năm dùng để hút thuốc níu lấy tay của Hứa Hân nói: “Con gái à, chúng ta đến là để thăm con, nghe nói con bị Hứa gia đuổi ra ngoài, còn bị ép gả cho người khác, thật đáng thương…”
Hứa Hân theo bản năng né tránh, không phải là cô chán ghét người nghèo, ở kiếp trước lúc cô thất vọng và nghèo khó nhất còn không bằng bọn họ, chỉ là cái tình thân đối với những người này mà nói chỉ là cái cớ để chiếm tiện nghi với cô mà thôi.
“Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, không cần các người thương hại, nếu không có việc gì mời đi về!” Nếu như bọn họ có một chút thật tâm đồng tình thì thật là buồn cười.
“Con xem, chúng ta ngồi xe lửa thật vất vả mới đến được đây. Đúng rồi, Tiểu Hoa lại đây nào, mau tới nhận em gái của con, nhìn con bé rất trắng trẻo và phúc hậu.” Không thể nghi ngờ Tiếu Tiểu Mai là người rất biết nói chuyện, nếu không Hứa Hân đời trước cũng sẽ không bị bà ta nói đến không phân biệt được đâu là trời Nam đất Bắc rồi.
“Không cần, tôi chỉ có một người anh trai, không có người chị gái nào cả. Em gái của cô ta ở Hứa gia trong đại viện của quân khu, nếu muốn nhận người thân mời các người đi đến đó.” Giọng điệu Hứa Hân lạnh như băng, không mang theo một chút cảm tình. Thậm chí đến cả người chị gái kia cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cảm thấy may mắn vì có một số việc còn chưa xảy ra, ít ra còn có rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp, ít ra còn có thời gian để vạch trần lớp nguỵ trang của bọn họ.
“Con gái à, Linh Nhi dù sao cũng là con gái ruột của Hứa gia, chúng ta mới là cha mẹ ruột của con, hơn nữa Hứa gia không cần con, con như thế nào cũng phải đến tìm nhà cha mẹ đẻ để dựa vào, không phải sao?” Lời Tiếu Tiểu Mai nói thật dễ nghe, đồng thời cũng làm cho Hứa Hân nhớ đến cuộc sống như một vở kịch của mình, cũng rất cẩu huyết, mọi trở ngại đều xuất hiện trên người cô, có thể không cẩu huyết sao?
Trước năm 17 tuổi, cô là thiên kim đại tiểu thư của Hứa thủ trưởng, điêu ngoa tuỳ hứng, tiêu tiền như nước, được cha mẹ và anh trai yêu thương hết mực, thế nhưng thật không ngờ bởi vì anh hai Hứa Bân khi ra ngoài làm nhiệm vụ bị hãm hại nằm viện cần phải truyền máu, cô đến phòng y tế, sau đó mới biết được nhóm máu của mình cùng Hứa Bân căn bản không giống nhau.
Tuy sau cùng Hứa Bân được cứu chữa nhưng Hứa thủ trưởng lại không có sinh lòng hoài nghi vợ mình, vì thế sau khi một hồi điều tra liền phát hiện thì ra lúc trước khi gia đình ông còn ở quê, y tá tại bệnh viện phạm sai lầm đã ôm nhầm đứa bé.
Cuối cùng Hứa thủ trưởng cùng vợ tìm được con gái ruột của mình, là một đoá hoa sống ở nông thôn hẻo lánh, sống một cuộc sống khốn cùng – Tống Tiểu Linh, mà sự tồn tại của Hứa Hân khi đó lại trở thành một sự xấu hổ.
Nuôi dưỡng cô 17 năm, Hứa thủ trưởng không những không đem cô đuổi ra ngoài mà còn cấp cho Tống gia 200 đồng tiền. Nhưng kiếp trước Hứa Hân lại cảm thấy, sau khi Tống Tiểu Linh tới đây lại đoạt đi của cô rất nhiều thứ. Sự yêu thương của cha mẹ, được mọi người quan tâm, bên cạnh còn có người bảo vệ.
Cô tìm mọi cách làm cho cha mẹ yêu thương cô, nhưng một lần rồi lại một lần cô đều bị bọn họ mắng. Cuối cùng bởi vì hại Tống Tiểu Linh ngã cầu thang, Hứa thủ trưởng liền cảm thấy không có cách nào để Hứa Hân ở lại Hứa gia thêm nữa, lúc này họ mới nghĩ đến việc tìm một mối hôn sự cho cô đem cô gả ra ngoài. Hiện tại ngẫm lại, cô nhận ra chính mình lại trúng kế của Tống Tiểu Linh, lại càng buồn cười hơn là lúc đó cô còn cảm thấy thật sự áy náy.
Kiếp trước đúng là cô không chỉ hồ nháo một vài lần, kỳ thật nội tâm Hứa Hân chỉ muốn làm cho họ chú ý và quan tâm đến cô mà thôi. Nhưng cuối cùng bởi vì Tống Tiểu Linh hãm hại đem cái gọi là tình thân đánh mất đi, cho dù là thời điểm khốn cùng nhất cũng không có một ai đến bên cạnh giúp đỡ cô.
Hiện tại hồi tưởng lại, cô phát hiện trước kia một nhà Hứa thủ trưởng đối với cô cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, kiếp này Hứa Hân không muốn lại đi trông cậy vào tình thân của người khác, cũng không muốn mời đàn sói mắt trắng này vào cửa.
Nghĩ đến đây ngữ khí của cô càng thêm xa cách, thản nhiên nói: “Các người có cái gì để tôi có thể trông cậy vào sao, nghèo đến không một xu dính túi, còn dạy ra một đứa con gái như Tống Tiểu Linh, có chuyện gì mau nói, nói xong nhân lúc trời chưa tối mau cút cho tôi!”
“Sao mày nói chuyện như vậy? Bọn tao là cha mẹ ruột của mày, mày nói như thế không sợ thiên lôi đánh trúng sao? Cho dù không có công nuôi dưỡng mày nhưng còn sinh ra mày thì sao, vậy mà mày dám kêu ba mẹ mày cút, đồ nữ nhi bất hiếu, xem tao có đánh chết mày không!” Tống Lão Oai này trong thôn nổi danh luôn ức hiếp người khác, điều này Hứa Hân đã sớm biết.
“Đến đi, ông đánh đi, tôi xem ông có dám ở đây đánh người nhà quân nhân không?” kiếp trước Hứa Hân tuy tuỳ hứng nhưng lại sợ nhất là loại người như vậy, cái gọi là thanh cao không ngờ sẽ cùng người không có tố chất như vậy làm ầm ĩ. Kết quả lần lượt nhượng bộ, cuối cùng càng ngày càng hãm sâu, cũng không được bất cứ kẻ nào đến khích lệ.
“Ông nhà ông đừng nói nữa, nhiều năm như vậy chúng ta chưa từng nuôi dưỡng con gái nên trong lòng thấy oan ức thôi.” Tiếu Tiểu Mai nói xong liền khóc rống lên, trong lòng Hứa Hân cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thờ ơ.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, em gái, thật ra thấy cha mẹ khổ cực trong nhà chị liền nghĩ tới ra ngoài tích góp ít tiền cho anh hai cưới vợ, nhưng chị ở đây lạ nước lạ cái, muốn nhờ em giới thiệu giúp chị một công việc.”
Nói xong Tống Tiểu Hoa cũng theo Tiếu Tiểu Mai khóc, một bộ dáng tội nghiệp còn có bộ dáng ăn nói khép nép đã nhiều năm rồi không thấy.
Kiếp trước, cô bị bọn họ nói đến không còn cách nào từ chối đành phải đồng ý cho Tống Tiểu Hoa ở lại, vừa có thể giúp việc nấu cơm và thu dọn phòng ở, chính là cô không nghĩ đến mình lại dẫn sói vào nhà.
Thật tâm giới thiệu cho cô ta làm việc ở phòng ăn bộ đội, lúc không có việc gì cô ta sẽ đến nhà Hứa Hân ngồi một chút giúp làm công việc, kết quả thường xuyên qua lại mà trông thấy Thiệu Kiến Quốc, người chị gái này của cô đối với Thiệu Kiến Quốc lại sinh tâm tư, không có việc gì cũng đến đây xum xoe. Chỉ có điều kiếp trước Hứa Hân lại không quan tâm đến những thứ này, chỉ mong bọn họ ở bên cạnh nhau để mình báo cáo với lãnh đạo cho ly hôn. Nhưng cô lại không nghĩ đến Thiệu Kiến Quốc lại tìm người đem cô ta đến nhà máy ở nội thành, làm việc thật chẳng mấy quang minh lỗi lạc.