CHƯƠNG 18: TAM NHÂN CHI TÌNH
Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi một ngày, Niên Khai Điềm chạy đến tìm Lương Tuấn Hy hỏi chuyện. Dù sao cũng là vì mua lễ vật cho nàng nên hắn mới bị vu hãm a. Đương nhiên đây là suy nghĩ trong lòng nàng mỗi khi lý trí tò mò nổi lên ‘vì sao dạo này bản thân cứ đến tìm hắn’, thì đó chính là đáp án.
Chỉ là khi nàng đến lại không thấy người nào ở bên trong. Hỏi đám hạ nhân mới biết hôm nay hắn cùng Lương Vân Kha xuất phủ.
Nàng đến luyện võ trường xong rồi trở lại tìm hắn cũng được báo hắn chưa trở về. Không hiểu sao tâm có chút trống trải, cứ như bị người lấy mất một phần quan trọng vậy khiến nàng không muốn làm gì nữa.
Một ngày buồn chán lại trôi qua, Niên Khai Điềm vẫn không gặp được Lương Tuấn Hy. Nàng ở trong viện bức hết hoa lá khiến Thước nhi hốt hoảng hỏi: “Tiểu thư đây là làm sao nha? Hoa cỏ này lão gia mua rất đắt a, người sao có thể trong lúc nhất thời hủy hoại hết thế này?”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta hủy hoại hết hả.” Niên Khai Điềm hống Thước nhi một câu. Chân lại dẫm qua dẫm lại đám hoa lá dưới chân lầm bầm mắng: “Lương Tuấn Hy chết tiệt, đi đâu suốt ngày không thấy mặt mũi a.”
Thước nhi nghe được che miệng cười: “Tiểu thư a, nô tỳ nhớ lúc trước khi nhắc đến Hứa sư huynh người mới có bộ dáng này nha.” Rõ ràng tâm tình có biến a. Nếu so sánh Hứa Bộ Nam cùng Lương Tuấn Hy nàng vẫn cảm thấy Lương Tuấn Hy hợp với tiểu thư hơn. Hắn thực sự rất quan tâm đến tiểu thư, chỉ là tiểu thư vô tâm không nhìn ra mà thôi.
Hứa Bộ Nam cũng là có quan tâm đến tiểu thư, chỉ là nàng cảm thấy cái quan tâm kia cũng không bằng một phần nhỏ của Lương Tuấn Hy. Nàng từng thấy hắn vì tiểu thư ngồi trong trù phòng đun dược cả người ướt đẫm mồ hôi, vì tiểu thư làm từng món đồ chơi nhỏ. Nam tử như vậy biết đi đâu tìm, thế mà tiểu thư lại không nhìn đến.
Niên Khai Điềm mở to miệng muốn phản bác lại cảm thấy bản thân đuối lý nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cắn cắn môi lại vươn tay véo gò má của Thước nhi.
“Nha đầu nhà ngươi, ai cho phép ăn nói với bổn tiểu thư như vậy a, lại còn dám trêu ta. Dạo này ta quá dễ ăn nói rồi nên ngươi mới có lá gan to như vậy?”
Tuy đạo lực không lớn nhưng Thước nhi vẫn giả vờ kêu đau cầu xin tha thứ: “Đau quá a, tiểu thư người nhẹ tay tha nô tỳ a, lần sau nô tỳ không dám nữa.”
Niên Khai Điềm tủm tỉm cười buông tay ra: “Để xem lần sau còn dám trêu ta nữa không.”
Thước nhi xoa xoa mặt của mình, phụng phịu đáp: “Không dám không dám nữa.”
Lúc này Niên Tuệ Nhàn cũng chạy đến Điềm viên. Vừa ở nguyệt môn đã cao hứng gọi: “Đường tỷ, ta lại đến tìm ngươi a.”
“Dạo này ngươi bận rộn cái gì, không thấy đến tìm ta a.” Niên Khai Điềm cao giọng trách móc một câu. Đầu cũng không có quay lại thể hiện thái độ giận hờn.
Niên Tuệ Nhàn bước chân vào sắc mặt cũng thay đổi thành ủy khuất, mở miệng liền tố khổ: “Còn không phải do tỷ tỷ sao, mấy ngày hôm nay a đều là cùng phụ thân bức ta thành thân.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Niên Khai Điềm cũng nhớ lại sự kiện này, đời trước vì bị bức ép Niên Tuệ Nhàn từng đòi nhảy giếng tự sát. Nhị thúc vì sợ mất đi nữ nhi nên cũng không cho người nhắc lại chuyện này nữa.
Trong khi Niên Khai Điềm vẫn đứng ở đó ngây ngẩng trong trầm tư thì Niên Tuệ Nhàn đước bước đến ghế bên bàn đá ngồi xuống. Tay vỗ vỗ mặt bàn ai oán: “Rõ ràng tỷ tỷ lớn tuổi hơn ta vì sao lại bức ta xuất giá trước.”
“Có lẽ nhị thúc lo lắng cho ngươi hơn.” Niên Khai Điềm dùng đôi mắt thương cảm nhìn Niên Tuệ Nhàn rồi lại nói thâm một câu: “Dù có chuyện gì cũng từ từ mà nói, tránh làm ra chuyện ngu ngốc như ta.”
Niên Tuệ Nhạn ngơ ngẩng nửa ngày trời mới há miếng nói: “Ý ngươi là thế nào? Tuyệt thực hay dọa tự sát a?” Nói xong nàng lại bật cười thành tiếng, xua xua tay: “Sẽ không có đâu, ta không muốn như ngươi a.”
“Nếu vậy ta liền an tâm rồi.” Niên Khai Điềm nhẹ nhõm thở lại một hơi. Nhưng quả thực là như vậy, vì sao nhị thúc lại không để Niên Nhạn Thanh xuất giá trước mà lại bức NiênTuệ Nhàn? Có uẩn khuất gì chăng?
Niên Tuệ Nhàn hậm hực tự châm ly trà cho mình tự ngồi đó uống. Đây cũng là vì đến Điềm viên quá quen rồi nên cũng không có lễ tiết gì nữa. Nhưng cũng từ đó liền không phát ra tiếng động nào nữa.
Giờ khắc này nàng rất là kinh ngạc, đến hiện tại nàng vẫn chưa thể tiếp nhận con người mới của Niên Khai Điềm. Nàng vốn nghĩ bản thân kể xong chuyện này sẽ nghe được nàng ta hiến kế bảo nàng chống đối chứ.
Niên Khai Điềm lại ngồi bên bàn đá hai tay chống lên cằm kể lại đoạn đối thoại hôm đó của bản thân cùng Hứa Bộ Nam cho Niên Tuệ Nhàn nghe rồi hỏi: “Ngươi có phải cũng cảm thấy đại sư huynh thích ta đúng không?”
Niên Tuệ Nhàn im lặng nghe xong, mím chặt môi suy nghĩ một hồi mới do dự gật đầu: “Có. . .có lẽ là vậy a.”
Niên Khai Điềm có chút không vui gõ nhẹ lên trán của nàng ta: “Ngươi còn dám nói là tỷ muội tốt của ta, còn đáp đến do dự như vậy a.”
Niên Tuệ Nhàn ôm lấy trán trừng mắt Niên Khai Điềm: “Ngươi hỡ chút liền động tay động chân như vậy đại sư huynh là thích nữ tử ôn nhu đoan trang có biết không, ngươi thục nữ một chút không được sao?”
Niên Khai Điềm hừ hừ trừng hồi nàng ta: “Ai mà không biết nhưng ta làm không được.” Nàng phải đợi qua chuyến áp tiêu kia sinh tử mới chịu trang thục nữ, tuyệt không để phụ thân nhị thúc bọn họ gặp chuyện được.
“Ngươi muốn đợi đại sư huynh thú nữ nhân khác mới trang sao? Ta đợi hôn lễ của hai người cử hành chắc cũng là bạc đầu nha.” Niên Tuệ Nhàn không vui phản bác, nàng chính là muốn Niên Khai Điềm thành thân a.
Niên Khai Điềm rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không đáp trả. Nàng không thể như đời trước được, lão thiên gia ban cho nàng cơ hội không phải ai cũng có, là để nàng cứu gia tộc không phải để nàng ở đây nghĩ nam nữ tư tình.
“Ta không làm được.” Kiên định phun ra một câu, ánh mắt nàng nâng lên nhìn thẳng tròng mắt đen láy của Niên Tuệ Nhàn. Nàng chính là làm không được.
Niên Tuệ Nhàn định nói gì nữa thì lại nghe tiếng bước chân từ nguyệt môn truyền đến. Khi nhìn thấy thân ảnh người đến nàng lại không vui đến cực điểm, nhưng vẫn miễn cưỡng gọi: “Tỷ tỷ hảo.”
Niên Nhạn Thanh nhẹ nhàng nở một nụ cười bước đến: “Đường muội, muội muội hảo.”
Niên Khai Điềm nhìn lại, cũng nở nụ cười hoan nghênh: “Đường tỷ có thời gian nhàn rỗi đến chỗ ta a, mau đến đây ngồi đi.”
Niên Tuệ Nhàn nghe vậy liền đứng lên: “Ta nhớ ra có chuyện cần làm, hai người ở lại từ từ nói đi.” Dứt lời không để người nào phản ứng nàng liền giận dỗi ly khai.
Niên Nhạn Thanh lạnh mắt nhìn theo bóng lưng Niên Tuệ Nhàn rời đi, quay đầu nàng chậm rãi bước đến bên Niên Khai Điềm ngồi xuống: “Đường muội đừng nghe muội muội nói linh tinh. Ta thấy ngươi như vậy mới là thích hợp nhất, nếu một nam nhân bắt mình phải thay đổi vì hắn thì không đáng ngươi nhung nhớ.”
Niên Khai Điềm nghe xong một đoạn dài kia cũng có chút chinh lăng, nhưng câu này quả có đạo lý nha. Chỉ là nàng thích Hứa Bộ Nam mà hắn cũng mơ hồ tựa như mở lời cùng nàng, nàng cũng không cần trang thục nữ làm gì a.
“Ân, ta hiểu rồi, không biết đường tỷ đến tìm ta làm có việc gì nha?”
Niên Nhạn Thanh khẽ mỉm cười hướng nha hoàn thiếp thân của mình khẽ vẫy tay. Chỉ thấy nha hoàn đó bước đến đặt vô số cuốn sách lên bàn đá.
Niên Khai Điềm hồn lìa khỏi xác khi thấy những thứ sách đó toàn là dạy về cách tính toán quản gia. Đùa chắc, nàng chính là sợ những thứ này nhất a.
Niên Nhạn Thanh đẩy đến gần Niên Khai Điềm hơn nói: “Đây là ta cố tình vì đường muội mà tìm về, hy vọng ngươi sớm có thể tiếp quản sổ sách Niên gia để bá mẫu không cần lo lắng nữa.”
“Đường tỷ a, ngươi cũng có thể giúp mẫu thân phân ưu a.” Chuyện này nàng thực sự tước vũ khí quy hàng. Nhìn đám số kia nhảy múa lung tung nàng đã hoa mắt chóng mặt rồi làm sao có thể học được.
“Ta sẽ có ngày phải gả đi, Niên phủ chỉ còn mỗi đường muội là có thể chống đỡ, nên ta hy vọng khi ta còn ở có thể giúp được bá phụ bá mẫu chút gì.” Đôi mắt của Niên Nhạn Thanh xa xăm bất định, mang theo một chút ưu buồn khiến người muốn ôm lấy nàng an ủi.
“Ta. . .” Niên Khai Điềm há mỏ muốn phản bác thì Niên Nhạn Thanh đã cắt đứt cơ hội của nàng: “Có gì không hiểu liền đến hỏi ta.”
Thước nhi nhìn thấy thân ảnh nam tử bước đến nguyệt môn liền vui vẻ mở miệng: “Bá sư huynh hảo.”
“Ân, sư muội, nhị tiểu thư, Thước nhi cô nương hảo.” Vẻ mặt của Bá Cao Minh khi bước vào viện vốn là vui vẻ nhưng khi nhìn thấy Niên Nhạn Thanh ở liền có chút âm trầm.
Niên Nhạn Thanh biết có người không thích mình liền cũng đứng lên: “Bá sư huynh hảo.” Chào xong nàng nhìn Niên Khai Điềm nhợt nhạt cười: “Đường muội hảo hảo xem, ta có việc cùng bá mẫu thương lượng, có gì không hiểu cứ tìm ta, cáo từ.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nói xong hướng Bá Cao Minh khẽ gật đầu lặng lẽ ly khai. Hương hoa nhàn nhạt trên người nàng tỏa ra khi lướt qua khiến hắn chán ghét hừ một tiếng mạnh. Hắn hận bản thân không thể nín thở để không ngửi được mùi hương chán ghét kia.
Cũng may là nàng thông minh thức thời ly khai hắn không cần nhìn thấy gương mặt cùng dáng vẻ giả tạo đầy chán ghét của nàng. Vốn nghe Niên Tuệ Nhàn ở đây nên mới viện cớ chạy đến, nghĩ không ra chính là thấy được Niên Nhạn Thanh.
Niên Khai Điềm vốn chính là không hiểu sự chán ghét này của Bá Cao Minh, nàng nhíu mày hỏi: “Tam sư huynh là thế nào nha? Đường tỷ làm gì khiến ngươi không thích nàng như vậy?” Trong trí nhớ của nàng hai người đến gặp mặt cũng ít, mỗi lần gặp cũng không có nói câu nào trừ chào hỏi, lại nói vị đường tỷ này ngày thường luôn ở bên mẫu thân làm sao sẽ để người chán ghét được.
Đây là còn chưa nói đến danh tiếng bên ngoài của Niên Nhạn Thanh rất được người yêu thích. Năm đó nàng ta cập kê cũng không ít người đến cầu thú, chỉ là nhị thúc luyến tiếc nữ nhi nên lưu lại đến bây giờ a.
“Không có gì.” Bá Cao Minh chán ghét nói xong liền ngồi xuống ghế đối diện hỏi: “Lúc nãy ta nghe nói tam tiểu thư cũng ở, nàng đâu rồi?”
“Nguyên lai đây là mục đích tam sư huynh đến tìm ta.” Niên Khai Điềm cũng không truy hỏi vấn đề vừa rồi nữa, dù sao thì sau này Niên Nhạn Thanh gả đi rồi cũng không còn gặp nữa a. Nàng nhún vai lại nói: “Nàng bảo có việc nên trở về rồi.”
Bá Cao Minh cùng Lương Tuấn Hy cũng như nhau, đều là vất vả truy đuổi người trong lòng nên bọn họ đồng bệnh tương liên đi cũng rất cận. Mà Niên Khai Điềm cùng Niên Tuệ Nhàn là hai người bị truy tùy nên cũng rất là hiểu tâm trạng của nhau. Chỉ là Niên Khai Điềm không thích sẽ nói không thích tuyệt không mập mờ, còn Niên Tuệ Nhàn lại sợ tổn thương người khác nên cứ dây dưa không chịu cắt đứt để Bá Cao Minh ôm mộng suốt.
“Ai. . .ta lại đến trễ một bước a.” Bá Cao Minh ôm trán thở dài, tay hắn đặt lên lồng ngực chậm rãi nắm chặt, như là có thứ gì đó ở bên trong vạt áo vậy.
Niên Khai Điềm lại hiếu kỳ xích gần: “Tam sư huynh đây là thế nào a? thứ gì bên trong áo? Trân quý lắm sao?” Cả hai đời nàng luôn thấy hắn có hành động này, nhưng truy vẫn mãi mà hắn cũng không có nói ra.
Đương nhiên, đời này cũng không có ngoại lệ: “Sư muội còn nhỏ không biết được đâu.”
Niên Khai Điềm cũng không hỏi tiếp vì sớm biết được kết quả rồi. Thế là hai người chỉ ngồi cũng nhau dùng trà trò chuyện thôi.