Y Kình vào phòng cùng lúc Lam Diệp đang thu dọn chén đĩa đã hết thức ăn trên bàn, y giật mình, hỏi: “Là Y Chức ăn?”
“Ừ, có vẻ như hắn rất đói, ăn nguyên hai đĩa cà ri (chém L(().” Lam Diệp đem chén đĩa dọn vào bồn rửa, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó một bên xắn tay áo rửa bát, một bên hạ thấp âm thanh tiếp tục nói, “Tôi nghĩ nó không phải chỉ đói bụng nên mới có thể ăn nhiều như vậy, vết thương trên mặt nó rất sâu, cơ hồ thấy cả xương cốt, tôi cho nó dùng thuốc giảm đau nhưng nó có vẻ cũng chẳng cần lắm.” Lam Diệp vẩy bọt nước trên tay, hắn quay đầu hỏi, “Cậu có……” Âm thanh kinh ngạc của hắn thấp xuống, phòng bếp trống rỗng hoàn thành câu nói, “Ăn cà ri không?” Sau đó quay đầu lại tiếp tục rửa chén đĩa, lẩm bẩm, “Cà ri tôi làm ngon lắm đó.”
Y Kình đứng trước cửa phòng ngủ một hồi lâu mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Tối nay không có trăng, trong phòng tối hơn rất nhiều so với bình thường, ánh sáng của chiếc đèn trên hành lang ảm đạm xuyên qua cảnh cửa mở, in lên mặt đất là một bóng người thật dài.
Y nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, lặng yên không tiếng động đi đến trước giường Thất Tử ngủ.
Thất Tử đưa lưng về phía y, y chỉ có thể nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn từng lớp dày trên má phải của hắn.
Nghe thấy hô hấp vững vàng của Thất Thử, lo lắng vẫn treo lơ lửng trong lòng của y thoáng buông xuống một ít.
Y vươn tay muốn đem chăn từ dưới chân Thất Tử kéo lên, đột nhiên, người vốn đang ngủ say giống như được lên đạn, nhảy xuống giường, ôm gối cảnh giác hung hăng nhìn y chằm chằm.
Y Kình bị tình huống đột nhiên phát sinh làm cho ứng phó không kịp, sau đó mới hoảng hốt nhận ra, ngẩn người một chút, hơi nhíu mày nhìn Thất Tử nói: “Ta chỉ là muốn con kéo lại cái chăn.”
“Ông định đến cười nhạo tôi có đúng không?” Thất Tử phẫn hận nói.
“Con……” Y biết hiện tại cho dù nói gì, Thất Tử cũng không nghe vào.
Sau một lúc lâu, Y Kình nghiến răng nắm chặt tay, xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng cao ngất của Y Kình biến mất sau cánh cửa, Thất Tử đem mặt mình vùi sâu vào chiếc gối.
……
Trong khu rừng đầy ánh nắng, mặt trời rọi xuống mặt nước lấp lánh…
“Tại sao cậu không tin y?” Y Chức cầm một quả táo đỏ, gấu quần được gấp lên cao gần đầu gối, ngồi ở trên một tảng đá khá cao, một bên đánh chân, một bên soạp soạp nhai táo.
Thất Tử giơ một nhánh cây thô đã được gọt nhọn mũi.
“Tại sao tôi phải tin ông ta?” Nói xong thì hung hăng đâm xuống một con cá vừa xuất hiện dưới dòng nước.
Y Chức tà tà liếc hắn một cái, soạp một tiếng cắn một ngụm táo, vừa nhai vừa lúng búng nói: “Này, đừng phí công làm nhưng việc cậu không làm được.”
Thất Tử lại một lần nữa đâm lao xuống, lại trật.
“Kỳ thật cậu căn bản là không muốn bắt nó.” Y Chức nói.
“Ai nói vậy, là chúng nó quá giảo hoạt.” Thất Tử đạm đạm trả lời.
Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn qua vai.
Y Chức ở sau lưng hắn, đầu ngón tay cậu ta chạm vào mặt nước trong suốt nói, “Cậu thấy được phải không?” Thất Tử ngẩn người nhìn chằm chằm mặt nước, trên mặt nước xuất hiện bóng dáng một người, không phải hắn, cũng không phải Y Chức.
“Y chính là nguyên nhân cậu không thể.” Y Chức nói.
Thất Tử xoay người lên bờ: “Tôi không thấy cái gì cả.”
……
Sáng sớm gày hôm sau, Thất Tử vừa mới đi xuống cầu thang liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Hi, người đẹp! Chúng ta lại gặp nhau.” Á Lực Khắc cười khoe ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề, cười ha ha chào hỏi.
Á Lực Khắc dưa đến một ít đồ vật.
Thất Tử nhìn thấy chiếc súng trên tay Lam Diệp lớn hơn rất nhiều so với bình thường, lại có ngoại hình kỳ quái, hỏi: “Đây là cái gì?”
Á Lực Khắc cướp phần trả lời: “Súng đánh dấu.”
Vẻ mặt Thất Tử nghi hoặc: “Súng đánh dấu?” Lần đầu tiên nhìn thấy một cái súng đánh dấu kỳ quái như vậy.
Á Lực Khắc rất có tính nhẫn nại giải thích: “Đây là một loại trang bị đánh dấu chỉnh hình công nghệ cao, nó có thể đánh dấu chỉnh hình trên vùng da bị thương tổn, dấu ấn trên người Sinh của Hắc Thành chính là dùng nó khắc lên.” (không biết có còn ai nhớ không, Sinh chí là tên gọi chung của nô lệ trong hắc thành, là con của phạm nhân ấy J))
Thất Tử cái hiểu cái không nhướn mày: “Dùng nó làm cái gì?”
“Hai người phải ngụy trang thành Sinh, tất nhiên phải dùng nó.” Lam Diệp nói.
Thất Tử lập tức phản đối: “Ta khả không muốn trên người đánh mấy vết khó coi đó, nếu không xóa được thì phải làm sao?”
Á Lực Lhắc cười nói: Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, trong súng này sửa dụng một loại mực đặc biệt, sau bảy ngày nó sẽ tự động bóc ra.”
Lam Diệp nói tiếp: “Hiện tại, Hắc thành đã tiến vào trạng thái báo động đỏ rồi, nơi nơi đều là người muốn bắt các người, nếu muốn rời khỏi nơi này, các người phải giả dạng thành Sinh.”
Thất Tử phiết phiết miệng, đã đến nước này rồi, hắn còn có thể nói được cái gì nữa?
Dưới tầng hầm–
Y Kình nằm lên bàn phẫu thuật inox màu bạc, biểu tình của y rất đạm định.
Thất Tử tà tà liếc nhìn Y Kình như nhìn một khối thi thể, chép miệng, chân vung vẩy, làm phiền đến người kia.
Hắn thấy Lam Diệp từ trong một hộp thủy tinh nhỏ lấy ra một vật gì đó rất nhỏ màu lam đậm, chỉ bằng một nửa ngón út, tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”
“Con chip khống chế Sinh.” Lam Diệp dùng dao phẫu thuật nhỏ cắt một lỗ rất nhỏ ở sau gáy Y Kình, sau đó cẩn thật đưa con chip gắn vào.
Thất Tử ngạc nhiên nói: “Ông chưa hề nói qua còn phải gắn cái thứ này vào người.”
Lam Diệp lấy ra một mảnh da nhân tạo từ chiếc hộp thủy tinh khác, dán lên miệng vết thương.
“Con chip này không giống, nó chỉ dựa theo hình dạng của chip khống chế kia, sẽ không tạo nên thương tổn gì cho cơ thể, một tháng sau sẽ hoàn toàn tự tiêu hủy.”
“Tôi không làm.
Nhất định còn có biện pháp khác.” Thất Tử nói xong liền đi ra ngoài.
Lam Diệp nhanh tay tóm được hắn: “Đến lượt cậu.”
……
Y Kình và Thất Tử xen lẫn trong một nhóm Sinh, thong thả đi theo đội ngũ đi về phía cửa thành.
Hai người bọn họ mỗi người quàng một chiếc áo choàng đen vừa rách lại vừa bẩn, cộng thêm hóa trang.
Y Kình là một người đàn ông to lớn da ngăm đen, thoạt nhìn thì khá là ngu ngốc, Thất Tử là người xấu xí, bên mặt phải bị một vết sẹo lớn.
Thất Tử cảm thấy gáy rất ngứa, rất muốn gãi một trận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Y Kình, tay hắn lại không nâng lên đc.
“Nhẫn nại một chút, muốn cũng đừng.” Y Kình hạ thấp giọng nói.
Muốn cũng đừng, muốn…… Thất Tử bỗng nhiên đỏ mặt, trộm nhìn Y Kình, rồi uể oải nhìn xuống mặt đất.
Hắn nhất định là lâu lắm không làm, mới có thể nghĩ đến cái chuyện lăn giường này.
……
“Nơi này để tôi lo, anh đi ra sau xem có gì cần chuẩn bị nữa không.” Lam Diệp nói với sĩ quan kiểm tra.
“Vâng, bác sĩ Lam.” Sĩ quan làm một động tác chào trong quân đội rồi chạy ra sau đội ngũ.
Nhiệm vụ của lần này Lam Diệp là bác sĩ đi theo, đây không phải lần đầu tiên hắn nhận nhiệm vụ này, cho nên ở trong tiểu đội vẫn có một chút uy vọng.
Lam Diệp quan sát bốn phía, xác định không có người chú ý hắn, nhanh chóng ở máy tính, đưa vào hai bản ghi chép giả đã được chuẩn bị tốt, sau đó giống như cái gì cũng không phát sinh, thản nhiên tự đắc ngồi ở đó.
Đợi cho đến khi người của Hắc thành phát hiện, bọn họ đã về đến nhà.
Vào đêm, đội ngũ dừng chân ở một cái nhà trọ hẻo lánh, mấy chục người nhét vào một gian phòng vừa bẩn lại vừa thô sơ, Thất Tử thông qua lỗ mắt trâu nhìn mấy tên lí đang gác đêm bên ngoài.
Bọn họ có năm mươi người, binh lính bên ngoài chỉ có bốn, hắn không rõ những người này vì sao lại không trốn đi.
Y Kình nhìn ra tâm tư của hắn, hạ thấp thanh âm nói: “Con chip gắn trên người bọn họ có thiết lập chương trình tự hủy, nếu bọn họ chạy trốn, con chip sẽ nổ.”
“A–”
Thất Tử còn chưa kịp kêu lên hoảng hốt thì đã có tiếng kêu đau đớn của một người phụ nữ cắt ngang hắn.
Bụng của cô ta rất to, và từ giữa hai chân tách ra chảy ra rất nhiều chất lỏng.
Tuy hắn từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ chân chính gặp loại trường hợp này, cũng biết người phụ nữ đó đang muốn sinh.
Lần đầu tiên gặp loại chuyện này, hắn không biết phải xử lý thế nào, khẩn trương nhìn những người khác trong gian phòng, nhưng những người đó, cả một đám giống như không có chuyện gì xảy ra, yên lặng không động đậy không liếc mắt.
Thất Tử nghẹn lửa giận, há miệng muốn chửi người, Y Kình lập tức che miệng hắn, thấp giọng khiển trách: “Con không muốn sống nữa sao?”
Thất Tử bày ra vẻ mặt trời không sợ đất không sợ, gạt tay Y Kình ra.
Y Kình không có cách nào khác đành phải dùng sức kéo hắn vào góc sáng sủa.
“Con nhẫn nhị lại một chút đi, đừng quên tình cảnh hiện tại của chúng ta.”
Thất Tử hung dữ trừng y, Y Kình bỗng nhiên có xúc động muốn chọc hắn một chút, phi thường nghiêm túc, chậm rãi nhả từng chữ: “Nếu con còn tiếp tục muốn làm loạn, ta sẽ dùng miệng che lại miệng của con.” Y nói xong, Thất Tử quả nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt hung dữ trừng y vừa rồi cũng thay đổi, vừa thẹn vừa tức, hận không thể cho y một viên đạn.
Kẹt một tiếng, ba người vội vàng xông vào gian phòng.
Lam Diệp đi đầu, ba bước thành hai ở vọt tới trước mặt người phụ nữ, buông hộp dụng cụ y tế, cởi quần áo cô ta ra kiểm tra.
“Cô ta sinh sớm.”
Lam Diệp gọi người đem người trong phòng đuổi đi ra ngoài, chỉ để lại hai người phụ nữ đã sinh con ở lại giúp hắn tiếp sinh.
Không lâu sau, trong gian phòng không truyền ra tiếng phụ nữ kêu khóc nữa, mà đổi thành tiếng khóc của trẻ con.
Lam Diệp từ trong phòng đi ra, bộ dáng như trút được gánh nặng.
“Là con trai.” Làm một người bác sĩ, một sinh mệnh nhỏ được sinh ra trong tay mình, hắn thực kiêu ngạo.
Đáng tiếc, ở trong này không có người nào vì sinh mệnh mới chào đời này mà cảm thấy vui mừng.
Bọn họ lại trở lại phòng.
Người phụ nữ mới sinh con xong đang ngồi bên cột gỗ, ôm con mình, đứa trẻ nhỏ xíu chỉ lớn bằng cánh tay của người đàn ông, nó đang hạnh phúc ôm lấy bầu ngực của mẹ, thỏa mãn bú những giọt sữa đầu tiên.
Gần một đên trắng, Thất Tử chỉ ngồi nhìn chằm chằm đứa bé, ở trong lòng hắn trộm nổi lên một kế hoạch lớn mật.
hết chương 40.