Thời điểm Thất Tử Tử tỉnh lại, bốn phía xung quanh tối đen, giơ tay không thấy ngón, thoáng động một cái sẽ đụng vào tấm ván gỗ cứng ngắc, thân thể cuộn lại trong không gian nhỏ hẹp vừa đau nhức vừa khó chịu. Hắn vươn tay sờ sờ, nghĩ mình hẳn là còn đang ở trong chiếc rương gỗ kia, nghĩ đến việc mình lại bị đánh ngất như vậy không khỏi nghẹn một bụng lửa giận.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến gần về phía hắn, từ âm thanh có thể đoán, ít nhất có năm sáu người, bước chân người tới trầm trọng, trên người nhất định mang theo vũ khí.
Chẳng lẽ là Ai Tát Nhĩ?
Tiếng bước chân ngừng lại, ngay sau đó lại vang lên tiếng bước chân của một người.
Thất Tử căng thẳng nắm chặt lấy áo mình, nhìn chằm chằm vào nơi có thể là nắp rương.
“Kèn kẹt” một tiếng, nắp rương được mở ra.
Ánh sáng mãnh liệt đột ngột kích thích đôi mắt không có gì che chắn, Thất Tử đưa tay lên chắn trước mắt, đến khi mắt thích ứng được với ánh sáng bên ngoài rồi mới chậm rãi hạ tay xuống.
Hắn nhìn căn phòng với ánh sáng trắng bao trùm, bóng đèn trên trần nhà tỏa ra ánh sáng trắng thê lương.
Thất Tử ngồi trong rương, chiếc rương được đặt ở trung tâm căn phòng.
Trước cửa là năm người đàn ông mặc quân phục xanh rằn ri với vũ trang hạng nặng, trước bọn họ là một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi xe lăn mặc quân phục.
Ánh mắt lão mập phóng ra thứ ánh sáng đáng khinh, nhìn Thất Tử thì tản mát ra tinh quang hưng phấn.
Lão mập đẩy xe lăn đến trước mặt Thất Tử, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn đánh giá, sau một lúc lâu, lão hướng người ngoắc ngoắc.
Hai người đàn ông đưa súng chuyển ra sau lưng, bước tới, Thất Tử đột ngột giật lấy súng từ một tên, đem họng súng chĩa thẳng vào não lão mập, uy hiếp: “Đều đứng im, nếu không tao lập tức cho đầu lão nở hoa……” Hắn chưa nói xong, cơ thể đã nhanh chóng phi ra ngoài, “Rầm” một tiếng, hắn bị đụng mạnh vào tường, súng trong tay rơi trên mặt đất, văng ra ngoài tầm tay chả hắn rất xa.
Thất Tử quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, hung hăng trừng lão mập.
Hai người đàn ông hai bên cầm lấy hai tay Thất Tử, kéo hắn đứng dậy, lão mập hướng một người đàn ông phía sau gật đầu ra hiệu.
Gã đàn ông kia hai bước đi lên, “xoẹt” một tiếng lập tức xé nát quần áo Thất Tử, lộ ra cơ thể trắng nõn không chút che đậy của.
Lão mập di chuyển xe lăn đến chỗ hắn, ánh mắt quét trên từng tấc da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi, biểu tình của lão càng ngày càng hưng phấn, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn.
Gã đàn ông đứng sau lão lập tức đưa cho lão bình khí hô hấp.
Lão mập khẩn cấp híp mạnh mấy hơi dưỡng khí, hưng phấn nói: “Đi chuẩn bị, hô–” Lão mập lại hít khí, “Bọn họ nhất định sẽ rất vừa ý.”
Nửa giờ sau, Thất Tử bị tha vào một căn phòng khác, gã đàn ông nhập mật mã vào cửa điện tử xong, cánh cửa bằng hợp kim chậm rãi mở ra hai bên, nhìn thấy đồ vật phía sau cánh cửa, Thất Tử khiếp sợ trừng lớn mắt.
Hắn không biết phòng này đến tột cùng là lớn đến bao nhiêu, các loại máy móc thật lớn xung quanh sắp hàng thành trăm hoặc cả ngàn khoang dinh dưỡng khổng lồ (xin các vị liên tưởng đến cái ống nghiệm dùng trong nhân bản vô tính hay xuất hiện trong phim Mỹ, nhưng không có nước J))), vô số ống truyền được cắm vào ống nghiệm, trong mỗi một ống nghiệm bồi dưỡng đều có một người phụ nữ hoặc đàn ông trần truồng.
Lão mập vui vẻ dang hai tay ra: “Chào mừng đến với cung điện Alan.” Lão chuyển hướng nhìn về những ống nghiệm có những cơ thể xinh đẹp xung quanh, kiêu ngạo nói: “Bọn họ đang rất muốn gặp người bạn mới đó.”
Thất Tử không khỏi cảm thấy mộ cơn kinh tởm dâng lên, ánh mắt run rẩy đảo qua mấy khoang ống nghiệm.
Một người phụ nữ trong khoang đột nhiên khẽ động mí mắt, cô ta cuộn tròn cơ thể mình, trên gáy của cô và những người khác trong khoang ống nghiệm này đều cắm hai cái ống.
Tấm bảng bằng kim loại phía dưới ống nghiệm có khắc một cái tên– Ái Lệ Ti.
Ánh mắt Thất Tử chuyển đến gương mặt người phụ nữ, cô ta ngẩng mặt lên, hắn đối diện với đôi mắt màu ngọc lam của cô gái, trong đôi mắt còn đẹp hơn biển cả tràn ngập bi thương cùng thống khổ.
“Bọn họ còn sống.” Thất Tử khiếp sợ nói.
“Bọn chúng sex vĩnh viễn sống sót, là ta cho chúng một sinh mệnh mới.” Lão mập chuyển hướng về phía đám máy móc, trên mặt tràn ngập tôn sùng, “Ta đã tạo ra Alan vĩ đại, cô ấy sẽ không ngừng tạo ra dinh dưỡng, sẽ cho ta những con búp bê xinh đẹp.”
Ngay sau đó, từ cái máy kia phát ra âm thanh trầm thấp, giống như “cô” máy này không thể nhịn nổi mà thúc dục.
“Cô ấy đã không đợi được nữa rồi.” Lão mập nói.
Hai gã đàn ông đem Thất Tử đè lên bàn phẫu thuật, cố định hắn không để hắn vùng vẫy.
Thất Tử hoảng sợ trừng mắt, hắn nhìn thấy lão mập đem đến một cái lọ thủy tinh nhỏ, trong đó có một con trùng ghê tởm.
Hắn không cần biết cái lọ kia dùng để làm gì, chỉ biết là nó không phải thứ tốt đẹp gì.
Hắn liều mạng giãy dụa, đánh nghiêng hai gã đàn ông, nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, điên cuồng chạy về phía cửa.
Cánh cửa bằng kim loại vẫn đóng chặt, hắn căn bản không thể trốn thoát, căm tức đánh mạnh vào cánh cửa, hắn xoay người, đem hết tức giận vứt lên mấy tên lính.
Thất Tử nhìn về phía cái máy khổng lồ, ánh mắt không tự giác lại chuyển về phía cô gái tên Ái Lệ Ti kia.
Trong mắt cô mang theo hi vọng trông mong nhìn Thất Tử, hắn lại nhìn những người bị nhốt trong ống nghiệm, tất cả bọn họ đề mở mắt, nhìn hắn.
Hắn đột nhiên chuyển hướng, chạy vọt qua bọn lính.
Thất Tử thở hồng hộc quét mắt nhìn bọn lính nằm la liệt trên mặt đất, nhặt một cái súng tự động trên mặt đất lên, hướng trung tâm dinh dưỡng “Alan” xả đạn loạn xạ.
Những người trong khoang ống nghiệm mỉm cười với hắn, cở thể của bọn họ tự như khí cầu mất đi không khí, dần dần héo rũ, trở nên xấu xí.
“Không!!! Những con búp bê quan trọng của ta!!” Lão mập phẫn nộ rống lên, bốn cái xúc tu bằng hợp kim màu đen đánh về phía Thất Tử, cuốn lấy tay chân của hắn, đem hắn cố định trên không trung.
Thực tế, mấy cái xúc tu đó vươn ra từ xe lăn của lão mập, thời điểm nó tiếp cận, Thất Tử ngửi được một mùi rất khó chịu.
Xúc tu màu đen liên tiếp đánh lên người hắn, hắn đau đến gần như hôn mê……
Thất Tử từ trên không trung ngã mạnh xuống sàn nhà, hắn gần như đã không thể cảm giác được mình có còn sống hay không.
Chớp mắt nhìn lên, hắn mơ hồ thấy một ít người đang đem những thi thể trong khoang thí nghiệm ra, giống như ném một thứ rác rưởi ném vào trong thùng xe.
Hắn chậm rãi chuyển động tầm mắt, những người còn sống trong ống nghiệm nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Tầm mắn hắn dừng trên những mảnh thủy tinh nhỏ rơi trên mặt đất, cố vươn tay cầm một mảnh vỡ…… Đột nhiên, hắn cảm thấy trên lưng căng thẳng, thân thể đột ngột bay lên, một trận chớp lên làm cho hắn choáng váng hoa mắt.
Lão mập nhìn Thất tử bị xúc tu treo lên không trung nói: “Không sao, ta đã tìm được một con búp bê tốt nhất rồi.”
Thất Tử nhìn thấy lão cười, đó là một nục cười thiên chân vô tà.
Lão mập ngẩn người.
Thất Tử nâng tay lên, mảnh thủy tinh nhỏ bén nhọn phản xạ nhiều điểm sáng chói……
Lão mập trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn máu theo đường nét hoàn hảo trên gương mặt Thất Tử chảy xuống, màu đỏ chói mắt chảy dọc theo cần cổ xuống đến trước ngực, lại từ ngực chảy xuống rơi dưới chân hắn, giống như đóa hoa hồng xinh đẹp khoe sắc, ở dưới chân hắn nở ra một đóa hoa diễm lệ.
Lão mập hoàn toàn bị chọc giận, phẫn nộ rít gào đem Thất Tử ném ra.
Thất Tử đụng mạnh vào khoang ống nghiệm, ho ra ột ngụm máu lớn, rơi mạnh xuống sàn nhà, hắn nằm liệt trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng về phía ống nghiệm, Ái Lệ Ti đứng trong khoang mở to mắt lo lắng nhìn thấy hắn, hắn cười cười với cô, đôi mắt dần khép lại.
……
Trong ngõ nhỏ âm u –
“Hắn ở đâu?” Y Kình bóp chặt cổ thiếu niên, đem cậu ta tống sát vào tường.
Hai chân cậu ta bị treo lên khỏi mặt đất vùng vẫy, hay tay cầm lấy bàn tay đang giữ lấy cổ mình, gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà chuyển sang màu tím bầm.
“Tôi, tôi…… Không…… Biết……”
Ánh mắt nguy hiểm của Y Kình lại càng thêm sâu, thiếu niên há miệng, mắt trừng lớn dại ra.
Đứa bé kia chạy đến, ôm lấy chân Y Kình khóc lớn: “Đừng giết anh ấy… Anh ta bị ngài Đạt Lỗ Khắc mang đi……”
Đạt Lỗ Khắc là ngục trưởng cai quản ngục giam ở Hắc Thành, là quan chấp hành cao nhất ở đây, cũng là chú của Ai Tát Nhĩ.
Đạt Lỗ Khắc một kẻ khiến người khác phải nổi da gà, lão ta giống như một kẻ bệnh hoạn điên cuồng mắc chứng cuồng búp bê, lão bắt những người đẹp cải tạo thành những dị nhân không già không chết, sau đó đem bọn họ nhốt vào ống bồi dưỡng đuôi nhốt.
……
Thất Tử động động tay chân đang bị cột trên giường vài cái, hắn đang trong tình trạng khỏa thân nằm bất động trên giường, một nửa gương mặt bị bịt kín bởi băng gạc.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc gay mũi, hắn nhìn xung quanh bốn phía, nội thất đặt một ít thiết bị y tế, thoạt nhìn đây là một gian phòng khám đơn giản.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, Đạt Lỗ Khắc điều khiển xe lăn tiến vào, đi theo phía sau là một ông già gầy gò có mang một túi lớn màu trắng.
Ông ta có vẻ mặt giống hồ li, đôi mắt hí nhìn chằm chằm mặt đất.
Hai tên lính đứng gác ở cửa, Đạt Lỗ Khắc cùng ông già kia đi vào phòng.
Ông già buông hộp mình đang cầm nơi tay, mở ra, bên trong hộp là một ít chai lọ màu sắc và vài dụng cụ bằng kim loại gì đó.
Tiếp theo, ông ta từ trong túi lấy ra cuộn giấy (chém đó Ọ___Ọ).
Thất Tử nhìn trên cuộn giấy đó là hình các loại tư thế giao hợp, trong lòng mạnh mẽ thót lên cái.
“Chờ lúc nữa A Đạt sẽ khắc chúng lên người của ngươi, vị thần dục vọng của ta sẽ nhanh chóng được sinh ra (dục vọng chi thần á…).” Đạt Lỗ Khắc âm thanh anh ách nói, trên mặt mang theo một loại chờ đợi thần thánh.
……
Thất tử gắt gao cắn chặt môi dưới, những giọt mồ hôi lớn đọng lại trên mặt đất, trên lưng là đau đớn nóng rát, mỗi giây đau đớn lại tăng thêm một phần, dục vọng muốn giết chết Đạt Lỗ Khắc của hắn lại càng thêm mạnh mẽ.
Đột nhiên, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen phá cửa sổ xông vào, đôi mắt lộ ra khỏi chiếc khăn đen trùm đầu nhìn thấy bộ dạng Thất Tử hiện tại, nhất thời sát khí nổi lên bốn phía.
Hết chương 38.