Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 27: Chạy Trốn






Thất Tử một bên ra vẻ không chút để ý uống một ly rượu nhẹ, một bên cẩn thận quan sát xung quanh đánh giá tình huống.

Bảo vệ canh giữ ở trước cửa đại sảnh thường lơi là, từ cửa lớn chạy ra ngoài dường như cũng không phải là không thể, vấn đề lớn nhất chính là Y Kình không hề rời khỏi hắn cho dù là nửa bước.

Bên người Ai Tát Nhĩ thì bị một đám phụ nữ vây quanh, hắn vốn nghĩ muốn lợi dụng Ai Tát Nhĩ để thoát khỏi Y Kình, nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng.
“Dylan!”
“Ngải Lị?”
Nghe được ngữ điệu ngạc nhiên của Y Kình, Thất Tử nghi hoặc nhìn sang hướng phát ra tiếng  “Dylan” du dương kia.
Một người phụ nữ tóc đỏ tao nhã đi tới, nhìn rất được, phải nói là cao quý.

Một mái tóc cuộn sóng được bảo dưỡng rất tốt vén ra phía sau, một bộ lễ phục váy dài màu đỏ thẫm, tôn lên dáng người cao thon gọn hoàn mỹ của cô ta, khoe ra được bộ ngực đầy đặn.
Thất Tử dời tầm mắt, trước mũi ngửi thấy mùi hương khá dễ chịu từ người phụ nữ đó.

Hắn lại nhìn thấy lông mày Y Kình hơi cau lại, lặng lẽ lui về phía sau Y Kình, quan sát hai người bọn họ.
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Đã lâu rồi không gặp, anh vẫn không thay đổi gì cả, vẫn lạnh lùng như trước.”
Ánh mắt người phụ nữa đầy lửa nóng nhìn Y Kình, cô ta giống một nữ vương thú nhìn thấy hùng thú (Giống đực) mình vừa lòng, chỉ cần hùng thú đồng ý, cô ta sẽ lập tức đem y tha vào phòng.
Một người phục vụ lặng lẽ đi tới, ở bên tai Thất Tử thì thầm vài câu, rất nhanh sau đó liền tránh đi chỗ khác.


Thất Tử đưa ly rượu lên bên miệng, che khóe miệng hơi cong lên.
“Nghe nói cô kết hôn.” Y Kình nói.
Người phụ nữ thoáng cười khổ: “Anh có biết, tôi căn bản không thể lựa chọn đường sống, tôi phải nghe lời cha kết hôn cùng với người chồng được chỉ định.” Liếc thấy một người phục vụ rượu đi tới, cô ta đem ly rượu trên tay mình đặt xuống khay rượu, vui vẻ ôm lấy cánh tay Y Kình, “Cùng tôi nhảy một bản đi.”
Y Kình kéo Ngải Lị đi vào sàn nhảy, y không có khả năng cự tuyệt Ngải Lị, cha của cô ta là vị khách quan trọng của y.
Thất Tử nhân lúc Y Kình bị người phụ nữ tên Ngải Lị kia ôm dính lấy, lén lút vào một gian phòng ở tầng hai đại sảnh yến tiệc.
Điềm Bính đang chờ trong phòng thấy Thất Tử tiến vào, trực tiếp đưa cho hắn một bộ đồ phục vụ, vội nói: “Mau mặc vào.”
Thất Tử tiếp nhận bộ đồ nhanh chóng thay vào, vừa mới mặc chỉnh tề, Tiểu Miểu lách vào, Tiểu Miêu chính là người phục vụ đã truyền tin cho Thất Tử.
Tiểu Miêu vội vàng vàng nói: “Lão đại nhanh lên, cái tên tra cha (giống tra công J)) kia của anh đã phát hiện anh không còn ở đó nữa.”
Vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, Thất Tử đột nhiên dừng lại: “Chờ một chút.” Xoay người chạy vào phòng, nhặt bộ lễ phục trên mặt đất lên, lấy từ trong túi ra một vật thu vào tay.
Thất Tử cúi đầu đi theo sau Tiểu Miêu đi xuống cầu thang, người trong đại sảnh yến hội vẫn đang tiếp tục nói cười, Y Kình và Ai Tát Nhĩ đều không thấy, còn có người phụ nữ tên Ngải Lị kia cũng mất dạng.
Thất Tử và Tiểu Miêu nhanh chóng rời khỏi đại sảnh yến hội, cố gắng đi theo lối ra dành cho nhân viên khách sạn tiến vào bãi đỗ xe, hai người trốn vào một góc chết trong đó.
Thất Tử trước khi Tiểu Miêu mở miệng, suỵt một tiếng, nói nhỏ: “Suỵt, không đi đường này được.”
Tiểu Miêu nhìn về phía cửa ra vào, đứng trước cửa là hai bảo vệ và một người đàn ông mặc tây trang màu đen.
Thất Tử nói: “Người mặc đồ đen kia là bảo vệ của Y Kình, hắn biết mặt anh, chúng ta phải đổi đường.”
Bọn họ cẩn thận lui đến hành lang phía bên kia, chạy đến lối đi vào phòng đốt, đường ra khỏi phòng đốt cũng có người canh giữ ở đó.

Mọi con đường ở khách sạn này có thể đã bị chặn hết rồi, hai người bọn họ có bay được cũng khó thoát.
“Mẹ nó.” Động tác của Y Kình cũng quá nhanh rồi.

Thất Tử phiền toái mắng một câu, trong lúc vô tình, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy thanh chắn trên tầng của đường rác thải.

Thời gian gấp gáp, cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn kéo Tiểu Miêu chạy vọt tới đường rác thải, ấn đầu Tiểu Miêu xuống rồi đẩy cậu ta vào cửa, chính mình theo sau nhảy xuống.
Bọn hắn vừa trốn vào đường rác thải, Y Kình gần như cùng lúc mang người đuổi đến đây, y nhìn thấy tấm chắn của cổng rác chớp lên, lạnh lùng hạ mệnh lệnh: “Đuổi theo.”
Từ lúc đi ra khỏi đường rác thải đó, Thất Tử liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng, xung quanh tĩnh lặng lại khẽ vang lên tiếng tiếng hít thở của người, trong không khí mang theo mùi thuốc súng.

Hắn lặng lẽ sờ trên mặt đất, cầm được một mảnh thủy tinh nhỏ, giấu trong quần áo, chậm chạp đứng lên, xoay người.
Tiểu Miêu kêu lên: “Lão đại.”
Trên đầu Tiểu Miêu có một khẩu súng đang chĩa vào, quanh người hắn có sáu khẩu.
Hắn nóng nảy kêu: “Thả cậu ta, cậu ta không liên quan gì cả.”
Ai Tát Nhĩ nói: “Cậu cùng ta đi gặp cha cậu, ta tự nhiên sẽ thả nó ra.”
“Là y gọi ngài đến bắt tôi?”
“Cậu xảy ra chuyện ở địa bàn của ta, ta đương nhiên không thể chỉ ngồi nhìn mặc kệ.”
Thất Tử vươn hai tay ra: “Phải trói lại không?”
Ai Tát Nhĩ mỉm cười: “Đương nhiên không cần.”
Thất Tử cười nhạt, nâng chân vừa bước được hai bước, đột nhiên “ái” một tiếng, cả người đổ về phía trước.

Ai Tát Nhĩ nhanh tay đỡ được hắn, hắn âm thầm cười, mượn lực thuận thế quay ra sau lưng Ai Tát Nhĩ, dùng mảnh thủy tinh vừa rồi đặt lên cổ Ai Tát Nhĩ.
“Kêu bọn chúng tránh ra, thả người của tôi.”

“Các ngươi tránh ra, thả người.”
Tiểu Miêu chạy đến bên cạnh Thất Tử, trên tay còn đang cầm một thanh sắt gấp khúc, Thất Tử uy hiếp Ai Tát Nhĩ cùng với Tiểu Miêu, hai người một trước một sau cẩn thận quan sát dị động.
Thất Tử nói: “Kêu Tiểu Lang đem xe chạy lại đây.”
Tiểu Miêu nhanh chóng gọi điện thoại được cho Tiểu Lang đang chờ ở bãi đỗ xe, rất nhanh sau đó, một chiếc xe mô tô chạy như bay về phía bọn họ, “két” một tiếng dừng ngay phía sau hai người.
Ai Tát Nhĩ nói: “Cậu chạy không thoát đâu.”
Thất Tử nói: “Tôi biết ngài không hợp với Y Kình, căn bản không cần tất yếu phải giúp y, không bằng ngài giúp tôi một lần.”
Ai Tát Nhĩ cười nói: “Giúp cậu cũng có thể, nhưng cậu dùng cái gì báo đáp ta? Cậu biết ta cần cái gì chứ?”
Thất Tử nhếch lên khóe miệng: “Thành giao.”
Lúc hai người đồng thời đạt thành hiệp nghị, Y Kình đã sắp mang người đuổi đến chỗ này.

Thất Tử lấy ra đạn ma túy đã được dấu từ biệt thự ra, không nói không rằng liền cắm lên cổ Ai Tát Nhĩ.
Ai Tát Nhĩ cứng ngắc phát ra âm thanh: “Cậu không thể nói một tiếng trước rồi mới làm sao? Thực đau.”
Thất Tử ngoài cười nhưng trong không cười, đẩy Ai Tát Nhĩ ra, nhanh chóng nhảy lên xe, xe mô tô cấp tốc chạy về hướng hắn chỉ.
Bảo vệ xông lên vây quanh Ai Tát Nhĩ, Ai Tát Nhĩ nhìn chiếc xe chạy đi, ánh mắt chuyển hướng về phía Y Kình đang đuổi theo, sau đó thì thầm vài câu với đội trưởng nhóm bảo vệ, cuối cùng khép mắt giả vờ trúng đạn ma túy.
Đạn ma túy mà Thất Tử cắm ở trên cổ hắn căn bản là không có tác dụng, hắn phối hợp với Thất Tử giả vờ dính đạn ma túy, lừa Y Kình, sau đó thần không biết quỷ không hay hủy bỏ phong tỏa khách sạn thả Thất Tử.
Sau khi chạy ra khỏi khách sạn, Thất Tử đổi một chiếc xe ô tô con, đợi Tiểu Cẩu và Tiểu Miêu dùng chiếc mô tô vừa rồi dụ đám người đuổi theo chạy về hướng khác, còn hắn lái xe theo một hướng khác rời đi, nhưng mà hắn lại xem thường Y Kình.
Thất Tử nhìn trong gương thấy một chiếc xe đã đuổi sát sau đuôi hắn, đồng hồ báo năng lượng của xe cho thấy đã sắp hết nhiên liệu, nếu nửa giờ nữa hắn vẫn không thể cắt đuôi bọn chúng, hắn chỉ còn có cách liều mạng đánh tay không với chúng mà thôi.

Hắn phiền não nhìn sang bên, trên biển một mảnh tối đen, hắn nhắm mắt, lại mở ra.

Hiện tại chỉ có biện pháp này mà thôi.
Khoảnh khắc khi xe Thất Tử bay ra khỏi đường, hắn nghe được tiếng trái tim mình đập rất nhanh, lỗ tai vang lên tiếng ù ù, nắm chặt la bàn trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Y Kình lao xuống xe, khó tin nhìn mặt biển tối đen, hai tay nắm chặt hơi run rẩy.
Trời bắt đầu mưa, càng lúc càng lớn……
Nặc Y Tô Tư đẩy cửa đi vào phòng, cúi người một lần nữa nhặt ly rượu rơi trên thảm lên đặt lại lên bàn trà, cẩn thận dựng dậy mấy chai rượu nằm lăn lóc xung quanh, thứ chất lỏng trong suốt trong chai dọc theo mặt bàn chảy xuống thấm ướt cả tấm thảm Ba Tư.

Y Kình tựa người vào sô pha, đôi lông mày bất an nhíu lại, nhìn qua tựa hồ như đang ngủ.

Nặc Y Tô Tư không đánh thức Y Kình, đi đến tủ quần áo lấy ra một tấm chăn mỏng và một bộ đồ ngủ, mặc cho y.
Y Kình chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ?”
Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn chưa có chút ánh sáng, mưa vẫn đang rơi.

Y cảm thấy dường như mình đã trải qua một quãng thời gian thật lâu.
Nặc Y Tô Tư nói: “Vừa mới rạng sáng.”
Y Kình không kiên nhẫn hỏi: “Rạng sáng, sao trời còn chưa sáng?”
“Có lẽ bởi vì trời âm u.”
Trời không sáng không thể tìm được một chiếc xe chìm trong biển, không nhìn thấy thi thể Y Chức, y sẽ không bao giờ tin hắn chết như vậy.


Y lấy tay che đi đôi mắt đang cay của mình: “Ông nói cho ta biết, ta việc ta đã làm không sai chứ?”
Nặc Y Tô Tư dùng giọng nói rập khuôn như mọi lần trả lời: “Ngài chỉ là bị thù hận che mắt.”
“Ta yêu cậu ấy.”
“Ngài cũng yêu Y Chức thiếu gia.”
“Y Chức yêu ta.”
“Ngài đã biết điều này từ rất lâu rồi.”
“Ông ra ngoài đi, để cho ta yên tĩnh một mình.”
Nặc Y Tô Tư cung kính hành lễ, xoay người rời khỏi phòng.
……
Hạ Bỉnh Hiên mang một người phụ nữ trở lại nơi ở, vừa mới bước ra khỏi thang máy lại bị sửng sốt một trận.
Thất Tử ngẩng đầu lên: “Lão Đại.” Giọng hắn rất thấp, rất khàn, toàn thân ướt đẫm ngồi ngoài hành lang nơi ở của Hạ Bỉnh Hiên, nước chảy dọc theo tóc và quần áo của hắn rơi xuống đất, ước cả một vùng, gương mặt đỏ ửng một cách bất thường, ánh mắt có chút tan rã.
Hạ Bỉnh Hiên đoán hắn có lẽ đã phát sốt, xoay người nói với người phụ nữ bên cạnh: “Em về trước đi, ngày mai anh gọi điện cho em.”
Người phụ nữa đó dù không vui nhưng vẫn thức thời rời đi.
“Cậu lau cho khô trước đã.” Hạ Bỉnh Hiên đưa qua một chiếc khăn mặt, một bên vừa châm thuốc lá vừa nói, “Tôi đã xả nước ấm, đợi một chú nữa cậu đi tắm đi, sẽ thoải mái hơn.” Hắn thở ra một ngụm khói, “Tiểu Lang nói cậu bị một người đàn ông mang đi, tôi đã cho người đi tra xét một chút, người bắt cậu đi là cha của cậu đúng không? Không nghĩ tới cậu lại là con trai của người đó, thật đúng là làm cho tôi bất ngờ.”
Thất Tử lau tóc hỏi: “Anh quen y?”
Hạ Bỉnh Hiên gạt thuốc lá, ôm một hòm thuốc từ trong phòng đi tới.

“Xem như là vậy, chúng tôi đã cùng ở trong một đội khi ở quân ngũ, y là một thần thoại, đáng tiếc khi vừa lên chức thiếu tướng lại lui ngũ.”
Thất Tử đặt khăn mặt sang một bên, nghiêng đầu nhìn Hạ Bỉnh Hiên: “Lão Đại sẽ không đem việc em ở đây nói cho y chứ?”
“Không đâu!” Hạ Bỉnh Hiên nghe câu hỏi của Thất Tử, dừng lại động tác mình đang làm, nâng đầu lên, nhìn Thất Tử từ đầu đến chân, sau đó đặt mông ngồi lên sô pha, ngón tay vẫn kẹp một điếu thuốc gãi gãi đầu, “Không nói với y cũng được, nhưng cậu phải nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.”
Thất Tử hiểu cách làm người của lão Đại nhà mình, hơn nữa hiện tại hắn cũng chỉ thể tin tưởng Hạ lão Đại.

Vì thế hắn đem những chuyện Y Kình làm với mình nói cho Hạ Bỉnh Hiên.
Hạ Bỉnh Hiên hút thuốc lá trầm mặc thật lâu, ông ta hút xong ngụm thuốc lá cuối cùng, đem tàn thuốc dụi tắt vào trong gạt tàn, mới nói: “Không nghĩ tới y lại là người như thế… Cậu hiện giờ cứ ở lại nơi này, vài ngày nữa tôi sẽ làm cho cậu một thân phận giả.”
Nghe Hạ Bỉnh Hiên nói như vậy, trong lòng Thất Tử vốn bất an mới bình tĩnh hơn một chút.
hết chương 27
P/s: Hôm nay saki phải vào viện, cho nên khoảng hơn nửa tháng nữa mới có chương mới.

Chẹp, không biết có ai muốn đọc nó không chứ =3=….