Từ sau khi nghe được thuốc sắp thành công từ miệng Tần Dực, thời gian không nhanh không chậm trôi qua bốn ngày.
Lallot là người biết chuyện, khi hắn nhìn thấy Phỉ Vô Thuật hành động nhàn nhã như bình thường trong mấy ngày này, chỉ hơi biểu thị một chút quái dị. Không có một chút kích động, không có một chút thấp thỏm khẩn trương, thậm chí nhìn không ra có bao nhiêu mong đợi, Phỉ Vô Thuật bình thường lên lớp tan học, bình thường đánh đánh nháo nháo với Adolf, bình thường chọc một đám người ghét y tức tới nội thương… tóm lại, hoàn toàn không có gì dị thường.
Giống như ông già nhà y không hề nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, giống như chuyện ông già nhà y mấy ngày nữa sẽ có thể tỉnh lại đối với y không hề quan trọng. Giống như trong mắt y, chú Phỉ Đồ chỉ là ra ngoài dạo một vòng, gần đây sắp trở về rồi, một chuyện bình thường đơn giản.
Nhưng chỉ là hơi ngạc nhiên, Lallot quay người cảm khái với Ngô Khởi: “A Khởi, tiểu Vô Thuật trưởng thành rồi.”
Ngô Khởi nhẹ bật cười với bộ dạng ông bố của hắn.
“Vô Thuật là người đầu tiên trưởng thành trong số các cậu.” Lallot ôn hòa cười nói: “Cậu và Mạc Sinh, phải theo Vô Thuật học tập đi.”
“…” Ngô Khởi dứt khoát rũ mắt xuống, đối với Lallot bạo phát tấm lòng ông bố, nếu không muốn lỗ tai mọc kén, ngó lơ là chọn lựa tốt nhất.
“Ha ha.” Nhìn Ngô Khởi thế này, Lallot nhịn không được cười ra tiếng.
Tính thời gian, phương thuốc thông qua tay hắn gửi đến quản gia Tôn Thủ của Phỉ gia, lúc này có lẽ đã được điều chế xong rồi đi? Lallot chậm rãi thở ra một cái, có lẽ trong hôm nay, Vô Thuật sẽ nhận được tin chú Phỉ Đồ tỉnh lại__ hắn không chút hoài nghi công hiệu của phương thuốc đó, chỉ nghĩ riêng phương thuốc xuất phát từ tay ai, dù có hoài nghi bao nhiêu cũng có thể xóa sạch.
Trong cấp cao tinh hệ Hà Việt luôn lưu truyền một câu nói, nói thế nào nhỉ? Lallot nghĩ tới bát quái nghe được ở Cốc gia, nhớ lại__ Tần gia đại thiếu ở đâu, chân lý liền ở đó.
Nếu đại thiếu đã cam đoan dược tính, vậy còn có gì đáng để nghi ngờ nữa?
Có lẽ Vô Thuật cũng là tâm trạng này, mới bình tĩnh như thế.
Hoạt động vai gáy một chút, Lallot gọi Ngô Khởi tới phòng ấm: “Chuyện này coi như xong rồi, Tần đại thiếu không chút khách khí sai khiến tôi đấy, thật không xem bản thân là người ngoài. Nhiều ngày không chăm sóc hoa cỏ của tôi, không biết phòng ấm biến thành dạng nào rồi.”
Ngô Khởi đi theo hắn, giọng thấp trầm đơn giản nói: “Tôi có giúp chăm sóc.”
“Hử? A Khởi không phải phiền nhất mấy chuyện này sao?” Lallot chớp con mắt xanh thẳm, một bộ vô tri nhìn qua.
“Cậu không phải rất xem trọng chúng sao?” Ngô Khởi bị ánh mắt của Lallot nhìn tới tê người, kỳ quái hỏi ngược một câu, làm vậy rất tự nhiên mà?
“Đúng vậy.” Lallot vui vẻ không tên, dịu dàng nói, “Nhưng tôi càng xem trọng a Khởi, nếu không thích làm gì, a Khởi không cần vì tôi, miễn cưỡng bản thân phải làm.”… Tuy cái danh nghĩa ‘vì hắn’ khiến hắn rất vừa lòng.
“Ừ.” Ngô Khởi rầu rĩ đáp một tiếng, ngừng ngừng, mới chần chừ nói, “Cũng không phải không thích…” Không có miễn cưỡng bản thân đi làm, hắn trước giờ không miễn cưỡng mình__ hắn nóng nảy cào tóc, không biết làm sao biểu đạt ý tứ của mình, trực giác có vài lời trực tiếp nói ra, sẽ rất kỳ quái, thế là cuối cùng cố sức mím chặt môi, dứt khoát không nói gì hết.
Lallot đầy hàm ý cười: “Ha ha.”
Ngô Khởi: “…” Hai chữ ha ha này nếu có thực thể, hắn tuyệt đối sẽ đập bẹp hai chữ này!
Lúc gần tối, Phỉ Vô Thuật nhận được liên lạc tới từ Hải Lam tinh, một số liên lạc xa lạ.
Lúc đó, y còn đang đổ mồ hôi như mưa trong phòng huấn luyện, máy thông tin bị cởi xuống, đặt một bên với áo khoác. Khi y cuối cùng chú ý đến tiếng leng keng của máy thông tin, tiếng vang này đã không biết vang bao lâu.
Bước vội qua, cầm cũng lười cầm, y ngồi xuống đất, đưa tay nhấn mở.
Ngay cả màn hình cũng chưa nhảy ra, y đã giống như biết người đối diện là ai, tùy tiện chào hỏi: “Ồ, ông già, ông còn mặt mũi sống lại hả?”
Lúc y nói, màn hình đã nổi lên giữa không, Phỉ Đồ ngồi trên giường bệnh, gương mặt thô kệch đó còn có thể nhìn ra mấy phần tiều tụy, nhưng tinh thần khí chất lại cực kỳ mạnh mẽ, ông cười lớn nói: “Mặt mũi ông đây từ lâu đã không còn rồi, lẽ nào của thằng nhóc thúi mày vẫn còn?”
“…” Phỉ Vô Thuật lặng lẽ, đẳng cấp của y so với ông già thì thấp hơn một bậc.
“Đây là số liên lạc mới của ông, mày nhớ trước đã.” Phỉ Đồ tùy tiện nói, “Nghe nói mày không liên lạc được với ông, vội suýt khóc luôn?” Ông đắc ý cười, “Không ngờ Vô Thuật mày để ý ông như vậy đấy, ha ha ha ha…”
Gân xanh nhảy lên đầy trán Phỉ Vô Thuật: “Ông nghe được lời đồn từ chỗ nào!”
“Chú Tôn Thủ của mày nói.” Phỉ Đồ đắc ý.
“Đừng xuyên tạc lời của tôi, phỉ đầu, tôi chỉ nói Vô Thuật rất lo lắng cho ông.” Màn hình sau khi lay động mấy giây thì chuyển sang gương mặt quan tài của Tôn Thủ, “Hôm nay tạm thời tới đây thôi, thân thể phỉ đầu vẫn rất suy yếu, cần tĩnh dưỡng.”
Trong mắt ông mang theo hàm ý mà Phỉ Vô Thuật hiểu rõ: “Những chuyện khác, trước giao cho con hết, Vô Thuật.”
“A, con biết.” Phỉ Vô Thuật biết Tôn thủ đang chỉ cái gì, y đồng dạng cũng nghĩ thế. Vì một Phỉ Vô Tranh mà tức hư thân người, không đáng. Trước đợi ông già tốt lên, rồi hãy nói cho ông biết những chuyện này.
“Ê ê, đợi đã đợi đã! Tôi còn chưa nói với thằng nhóc thúi xong mà!” Phỉ Đồ thấy tình thế không hay, nhanh chóng đoạt lại máy thông tin, “Thằng nhóc thúi không dễ gì thấy tôi bình an, ông cứ thế đoạt mất cơ hội nó quan tâm tôi, tàn nhẫn quá đó Tôn Thủ!”
Phỉ Vô Thuật mát lạnh bỏ đá xuống giếng: “Mặt ông nhìn một cái là đủ rồi, nhìn nhiều thêm tôi ngược lại muốn đánh đấy. Chú Tôn Thủ, trông ông già kỹ chút, người bệnh thì nên có dáng vẻ người bệnh cho con, đừng để ổng có cơ hội quấy rối con.”
“Thằng nhóc thúi! Ông nuôi mày uổng rồi!” Trong màn hình một mảng hỗn loạn, chỉ có tiếng gầm tràn đầy trung khí của Phỉ Đồ, “Tôn Thủ, ông đây là phỉ đầu!”
“Ông hiện tại đầu tiên là một người bệnh.” Tôn Thủ cười lạnh nói, “Ngay cả sức của tôi cũng không giãy ra được, phỉ đầu vẫn nên ngoan ngoãn nằm trên giường đi. Nếu không bộ dạng liễu yếu gió bay này, ra ngoài làm mất mặt Phỉ gia chúng ta.”
Phỉ Vô Thuật đơ mặt… ông già liễu yếu gió bay sao? Cũng thiệt chú Tôn Thủ nói ra được.
Sau một trận ồn ào, cảnh tượng trong màn hình dịu lại, mặt Phỉ Đồ lại xuất hiện bên trong, nhưng là bộ dạng bi kịch héo rũ: “Câu cuối cùng…” Ông không cam lòng bĩu môi, khóe mắt liếc sang bên cạnh__ Phỉ Vô Thuật đoán đó là vị trí chú Tôn Thủ đứng__ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông buồn bực nói: “Nghe nói thuốc giải là do Tần Dực làm ra? Giúp ba cảm ơn nó, nói ông thiếu nó một ân tình.”
“Vậy thôi, chuyện khác sau hãy nói.” Tôn Thủ nhận máy thông tin, không bận tâm ánh mắt ai oán kháng nghị của Phỉ Đồ, ngắt liên lạc.
Màn hình biến mất, Phỉ Vô Thuật còn nhìn chằm chằm không trung hư không xuất thần, đột nhiên nở nụ cười, cái này chính là báo bình an đấy sao?
Tuy chẳng nói được mấy câu, tuy trong mấy câu lác đác đó cũng hơn phân nữa là lời vớ vẩn thiếu dinh dưỡng, nhưng tin tức bình an quả thật đã truyền đạt được. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó qua màn hình, trong lòng đã yên ổn rồi.
Bình an vô sự, thật sự quá tốt.
Ông già nhà y vẫn nhảy nhót vui vẻ nguyên khí tràn trề đầy vẻ thiếu đánh, cứ như thời gian xảy ra chuyện đó không hề tồn tại, người này chẳng hề thay đổi chút nào__ ừm, trừ mặt hình như trắng hơn chút?
Thật sự trắng rồi sao? Phỉ Vô Thuật vẻ mặt trầm tư sờ cằm, trắng không rõ cho lắm, là vì tổng thể mà nói vẫn là đen quá triệt để rồi sao?
Đáp án của vấn đề này tuyệt đối là khẳng định.
Phỉ Vô Thuật vỗ mông đứng lên, nhặt máy thông tin và áo khoác, bước khỏi phòng huấn luyện. Một ngày quan trọng thế này, Tiểu Dực Dực cũng không tới liên bang, bên phía hắn rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Phải mau tới tinh hệ Hà Việt xem thử, y duỗi lưng một cái, trước đó, y cần lắp đầy bụng đã, cảm thấy hôm nay khẩu vị nhất định rất tốt, có thể ăn được rất nhiều thức ăn.