Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 3 - Chương 66: Kinh biến 2




Tinh vực hỗn loạn nằm ở biên giới liên bang, đó là một tinh hà kéo dài, không ai có thể tìm được điểm cuối của nó, tựa như một đường rãnh dài của vũ trụ kéo dài vô hạn, vây quanh liên bang ngăn cách trong Tân Ngân Hà hệ bên này, mà bên kia là cảnh tượng gì, không ai có thể vén được tấm màn thần bí đó.

Vì cái rãnh này không chỉ có độ dài không biết điểm kết, còn có độ rộng tìm không thấu__ có lẽ đã xuyên suốt hơn nửa Tân Ngân Hà hệ? Mọi người suy đoán như thế.

Cũng không phải không có ai đi sâu vào tinh vực hỗn loạn, tìm kiếm thế giới bên ngoài tinh vực hỗn loạn, nhưng luôn sẽ có đi không về. Địa giới tử vong tràn đầy từ trường hỗn loạn và vô số thiên thạch hỗn loạn đó, cứ như một cái miệng mở to, đen ngòm nuốt chửng tất cả sinh mạng tiến vào nó.

Sở dĩ gọi là tinh vực hỗn loạn, chính là vì không ai có thể phát hiện được lộ tuyến phi hành an toàn, từ trường tinh tế biến ảo khó lường, bão từ trường thỉnh thoảng bùng phát, thiên thạch cỡ lớn di chuyển với vận tốc cao, cùng tàn thi của tinh hạm chôn vùi trong đó đã trăm ngàn năm, vô tình ngăn cản khám phá của tất cả mọi người.

Mà ông già, cư nhiên đi nơi đó?

Kết thúc liên lạc với Tôn Thủ, trở về phòng ngủ, Phỉ Vô Thuật ngồi trên giường nhíu mày.

Nơi chỉ có gia chủ Phỉ gia mới biết, tinh cầu nhân tạo trôi nổi ở tinh vực hỗn loạn? Chuyện này vẫn là lần đầu tiên nghe nói! Cái này bảo người ta làm sao đi tìm? Y có chút nóng nảy cào đầu, nếu kiếp trước chịu phấn đấu chút, nói không chừng ông già đã cho y biết địa điểm này__

Đợi đã! Năm đó, ông già hỏi y có muốn đi cùng hay không, chẳng lẽ là ôm suy nghĩ muốn phó thác bí mật cho y?

Động tác thoáng cái cứng lại, Phỉ Vô Thuật một lần nữa sâu sắc lĩnh hội được kỳ vọng Phỉ Đồ dành cho y, cho dù y tự ti y sa sút, cũng vẫn tràn đầy tự tin và kỳ vọng với y.

Vĩnh viễn sẽ không từ bỏ đứa con tự giấu mình trong căn cứ ngầm, tin tưởng thằng con ngốc có thể một lần nữa tự tin đứng dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn ôm kỳ vọng với y__ tâm ý của Phỉ Đồ trước kia, cuối cùng vào khắc này quả thật đã truyền đạt được vào lòng Phỉ Vô Thuật, có vài lời năm đó chưa thể mặt đối mặt nói ra, cuối cùng vào lúc này, dùng một phương thức vô thanh, vượt qua khoảng cách thời không, truyền đạt tới nơi.

Trong lòng tựa hồ có thêm vài thứ, nặng trình trịch, nhưng lại ấm tới mức cả lồng ngực phát nhiệt. Phỉ Vô Thuật nở nụ cười không tiếng, ông già thế này, tuyệt không thể giống như trước kia, không chút tri giác nằm trên giường bệnh mê man năm năm. Y muốn để ông già tận mắt nhìn thấy, y đáng để ông kỳ vọng.

Chú Tôn Thủ đã bí mật điều động nhân thủ, tới rìa tinh vực hỗn loạn.

Cho nên, nhất thiết đừng có việc gì.

Phỉ Vô Thuật nằm trên giường, khởi động máy dẫn tinh thần, vào tinh hệ Hà Việt.

Trong thân thể Tần Dực, tâm trạng phiền não cỡ nào cũng có thể bình tĩnh, mà hiện tại, y cần loại bình tĩnh này, mới có thể khắc chế xúc động vô dụng muốn rời khỏi tinh cầu thủ đô, tới tinh vực hỗn loạn.

“Làm sao vậy?” Tần Dực đang ở trong phòng ấm cẩn thận kiểm tra tình trạng sinh trưởng của thực vật, ngay lúc Phỉ Vô Thuật tiến vào thân thể, hắn đã cảm giác được dao động tinh thần bất ổn của người này, con mắt đen kịt lạnh xuống, nôn nóng, bất an, đè nén… những cảm xúc này sao lại xuất hiện trên người Phỉ Vô Thuật?

“A?” Phỉ Vô Thuật mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, đã nghe được sự quan tâm bình đạm của Tần Dực, cảm giác nôn nóng như gai đâm trong lòng tựa như được nước mát chảy qua, tâm trạng xao động cũng dần bình tĩnh lại. Quả nhiên tới chỗ Tiểu Dực Dực rất hữu dụng, cái thứ bình tĩnh này, có thể truyền nhiễm sao?

Khi y mở miệng lần nữa, ngữ điệu đã bình ổn hơn nhiều: “Ông già nhà tôi không rõ tung tích, tôi rất lo cho ổng.”

Chuyện lo lắng này, cũng không phải khó mở miệng quá đúng không? Nói ra, tâm trạng sẽ thoải mái hơn không ít, có lẽ là vì có một người, còn là một người rất đáng tin cùng mình gánh chịu phần nóng ruột này.

Tần Dực nhàn nhạt nói: “Không chỉ thế.”

Không chỉ nguyên nhân này.

Thật là nhạy bén. Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ thẳng thắn: “Tiểu Dực Dực anh biết đúng không? Ký ức kiếp trước của tôi?”

“Chỉ có những ký ức có ấn tượng sâu sắc với cậu.” Tần Dực sửa lại.

“Ký ức này tuyệt đối ấn tượng sâu sắc, anh nên biết.” Phỉ Vô Thuật nói, mỗi khi hồi tưởng lại một lần, liền sẽ lĩnh hội được tâm trạng tuyệt vọng khi đó một lần, loại ký ức này, sao lại không sâu sắc?

“Ông già tới tinh cầu mới, nhiễm loại virus không biết tên, bao gồm tất cả sau đó, Tiểu Dực Dực anh đã từng thấy trong ký ức của tôi phải không?” Giọng Phỉ Vô Thuật không nghe ra được cảm xúc, “Nhưng hôm nay tôi mới biết, ông già không phải đi tinh cầu mới nào, mà đi tinh vực hỗn loạn.”

“Chuyện vốn năm năm sau mới xảy ra, lại xảy ra trước.” Ngay từ ban đầu, y ở trước mặt Tần Dực đã không có bí mật gì, vì thế trước mặt người này, không cần che giấu quá nhiều. “Tôi không thể xác định, lúc gặp lại ông già, ông ấy có giống như trong ký ức, một lần nữa hôn mê bất tỉnh.”

Phỉ Vô Thuật trong mảnh vỡ ký ức, một thoáng cuối cùng trước khi tuyệt vọng, tối tăm lại điên cuồng, nếu không phải Phỉ Vô Thuật nhắc tới lúc này, Tần Dực đại khái đã quên những mảnh vỡ ký ức đó… vì Phỉ Vô Thuật ở trong đó và Phỉ Vô Thuật hiện tại, hoàn toàn không phải một người, làm sao cũng không thể liên hệ lại với nhau.

Phỉ Đồ xảy ra chuyện rốt cuộc đả kích Phỉ Vô Thuật lớn cỡ nào, Tần Dực không thể hoàn toàn xác định. Nhưng duy nhất có thể xác định là, hắn vô cùng không thích Phỉ Vô Thuật ánh mắt ảm đạm khô cạn đó.

Cho nên hắn tỉ mỉ nhớ lại một lượt mảnh vỡ ký ức của Phỉ Vô Thuật, sau đó bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng.”

“Tiểu Dực Dực anh cũng sẽ nói mấy lời này để an ủi người sao?” Phỉ Vô Thuật cười nói, lo lắng trong lòng là bản năng, nhưng cảm xúc đè nén mặt trái cuối cùng triệt để biến mất trong lời an ủi nghiêm túc của Tần Dực.

“Không phải an ủi, là sự thật.” Trong ngữ khí bình thản của Tần Dực, là cường đại tự tin tuyệt đối, “Dược tề sư của liên bang không thể trị liệu, không có nghĩa tôi không thể. Trên đời không có điều chưa biết, chỉ là có năng lực đánh tan điều chưa biết hay không thôi.”

Hắn bình tĩnh bổ sung một câu: “Mà tôi có năng lực này.”

“…” Phỉ Vô Thuật ngạc nhiên, sau đó cười lên, lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Dực Dực tự luyến làm người thích như vậy.

Không nhận được lời đáp của Phỉ Vô Thuật, tựa hồ cho là Phỉ Vô Thuật không lý giải được ý tứ của mình, Tần Dực lại nghiêm túc và bình thản trần thuật một lần: “Đừng lo lắng, tất cả có tôi.”

“Tôi biết.” Phỉ Vô Thuật cuối cùng cười đáp, y vẫn luôn tin tưởng Tiểu Dực Dực, cường đại, kiêu ngạo, không gì ngăn cản. Sở dĩ thẳng thắn tất cả với người này, đại khái là trong tiềm thức cũng ôm kỳ vọng kiểu như… Tiểu Dực Dực nhất định có biện pháp.

Mà Tần Dực, cũng chưa từng khiến Phỉ Vô Thuật phải thất vọng.

Đã bình tĩnh lại, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn cảnh tượng lúc này, bất giác trêu đùa cười nói: “Dô, nè nè, Tiểu Dực Dực__ anh còn muốn vò đám thực vật đáng thương đó bao lâu? Lá đã sắp nát rồi!”

Tần Dực mặt không biểu cảm nhìn tay phải của mình, ngón tay trắng tinh đang vò cái lá hình thoi dày, đã dính đầy nước dịch xanh.

“Lần sau đừng dùng sức lớn như vậy.” Phỉ Vô Thuật nín cười, “Đều là bảo bối thực vật của anh đấy.”

Trầm mặc một lúc, Tần Dực nói: “Chỉ là ngoài ý muốn.”

Hắn quay người, đi vào phòng tắm.

Phỉ Vô Thuật nhẹ cười, thừa nhận anh rất để ý tôi sẽ chết sao, Tiểu Dực Dực?

Nhưng so với thừa nhận trên ngôn ngữ, biểu hiện rõ rõ ràng ràng như bây giờ, tựa hồ cũng không tồi.

Phỉ Vô Thuật có chút rối rắm nghĩ, chẳng qua với sự nghiêm cẩn tự gò bó của Tiểu Dực Dực, muốn nhìn thấy Tiểu Dực Dực biểu lộ cảm xúc ra ngoài lần nữa, tựa hồ cần có lực quan sát càng nhạy bén hơn.

Còn muốn đùa giỡn vài câu, lại phát hiện Tần Dực đã cởi quần áo, vô thức ném ra một câu “Tôi đi trước”, rồi vội vã rời khỏi tinh hệ Hà Việt.

Mở mắt trên giường ký túc xá, nhìn trần nhà tối thui, Phỉ Vô Thuật đưa tay che mặt, thân thể co lại, lần này tuyệt đối là quán tính của lần trước! Quán tính! Phản ứng vô thức thật sự quá không thể chấp nhận!

Lăn lộn trên giường vài vòng, tâm trạng lại hoàn toàn khác với lúc mới nằm lên giường.

Dù trời sập xuống cũng có Tiểu Dực Dực chống đỡ? Mang nụ cười thả lỏng, cuối cùng ngủ say.

Nên tới luôn sẽ tới, cho dù cố sức mong cầu, hy vọng Phỉ Đồ tất cả bình an, nhưng sự thật luôn không theo ý nguyện.

Mấy ngày sau, Tôn Thủ đã gửi tin đến.

__ Tinh hạm của Phỉ Đồ được thương thuyền đi ngang phát hiện ở rìa tinh vực hỗn loạn, mà Phỉ Đồ ở trên đó đã hôn mê bất tỉnh. Theo như dược tề sư Phỉ gia đặc biệt thuê chẩn đoán, là nhiễm loại virus chưa biết.

Cách nói giống hệt trước kia, khiến Phỉ Vô Thuật trong thoáng chốc có ảo giác quá khứ lặp lại. Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt y hồi phục tỉnh táo, không, lần này không giống. Tâm trạng trấn định tới mức cả bản thân cũng cảm thấy khó tin, trong lòng luôn có một âm thanh bình thản__ “Tất cả có tôi”, cho nên đủ khiến tâm tình an ổn.

Tôn Thủ vẫn luôn cẩn thận đánh giá sắc mặt y, tuy nghi hoặc, nhưng vẫn thở phào khi thấy biểu tình Phỉ Vô Thuật trấn định bình tĩnh, tâm trạng nặng nề từ khi biết phỉ đầu xảy ra chuyện, cuối cùng được an ủi mấy phần, Vô Thuật thiếu gia trưởng thành rồi, nếu phỉ đầu biết chuyện này, chắc lại tới chỗ đám bạn của ông khoe khoang hống hách phải không?

Xem ra Vô Thuật thiếu gia không cần ông lo lắng, Tôn Thủ an ủi nhìn Phỉ Vô Thuật trong màn hình: “Chuyện phỉ đầu không cần lo lắng, chỉ là virus chưa biết mà thôi, liên bang có rất nhiều dược tề sư ưu tú, rồi sẽ giải quyết được.”

Đúng là có rất nhiều, nhưng quả thật không một ai có thể nghĩ ra biện pháp.

Nhìn Tôn Thủ ánh mắt kiên định, Phỉ Vô Thuật thật sự không cách nào nói cho ông biết điểm này. Tôn Thủ trước kia sau khi ông già điều trị nhiều năm không khỏi, cũng tiều tụy đi từng chút một, sau đó vì tìm kiếm thuốc có thể trị liệu, liền không thể trở về nữa.

Nuốt xuống đắng chát trong miệng, y nghiêm túc nhìn Tôn Thủ, tuy là ngữ khí như đang đùa, nhưng Tôn Thủ lại nghe ra được sự kiên trì của y: “Con biết một dược tề sư, tuy vì đủ nguyên nhân không thể lộ diện. Chú Tôn Thủ có thể kiểm tra tỉ mỉ thân thể ông già rồi gửi một phần cho con không? Người đó Lallot cũng biết, nếu ai có thể trị liệu cho ông già, anh ta tất nhiên xếp hạng đầu.”

“Được.” Đối diện Phỉ Vô Thuật kiên trì như thế, là không cách nào cự tuyệt.

“Chuyện này, đừng nói với bất cứ ai.” Phỉ Vô Thuật nghiêm túc nói, “Anh ta không hy vọng quá nhiều người biết sự tồn tại của anh ta.”… Không thể nói thẳng ra, xin lỗi, chú Tôn Thủ.

“Được.” Tôn Thủ đáp.

Kết thúc liên lạc, Phỉ Vô Thuật bước vội vào phòng ngủ.

Y muốn đến tinh hệ Hà Việt tìm một người, người y nguyện ý tin tưởng và ỷ lại vô điều kiện, người chưa từng khiến y phải thất vọng, người nói với y tất cả có tôi.

Cho nên, y không cần lo lắng, phải không?