Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 1 - Chương 26: Kiểm soát 1




Vào phòng nghỉ trong thuyền chỉ huy, ngồi xuống cạnh bàn tròn bên cửa sổ, Phỉ Vô Thuật mới thờ ơ nhún vai: “Nhớ không nổi.”

Người y đắc tội trên Hải Lam tinh nhiều như thế, không tính mấy món nợ hồi còn nhỏ, sau khi trưởng thành giáo huấn mấy công tử ca ức hiếp Phỉ Vô Tranh, y cũng đã gây chuyện với không ít người. Vì Phỉ Vô Tranh tướng mạo xinh đẹp âm nhu, cá tính lại mềm yếu dễ ăn hiếp__ ít nhất ngoài mặt là thế, cho nên không ít người thích trêu chọc cậu ta, vì thế những người này toàn bộ bị Vô Thuật ca khi đó cực kỳ cuồng em trai vung nắm đấm giáo dục một lần.

Hiện tại bảo Phỉ Vô Thuật nhớ lại, y cũng chỉ có thể nhớ bi kịch mình rất nhiều kẻ thù, còn về cụ thể đắc tội ai, y chẳng mấy ấn tượng.

“Các cậu tra được có người muốn đối phó tôi?” Phỉ Vô Thuật không hình tượng ngồi xẹo trên ghế, con mắt thon dài đảo qua biểu cảm của Mạc Sinh và Lallot, trong lòng có suy đoán, nhưng lại cảm thấy buồn cười, “Các cậu không có việc gì hay sao mà đi tra tôi? Rảnh phát hoảng hử?”

“Vì thái độ của cậu với Phỉ Vô Tranh thật sự là…” Lallot cười ôn hòa, không nói hết lời, nhưng mọi người đều hiểu rõ. Từ một người anh tốt nhị thập tứ hiếu chuyển biến thành kẻ thù, chênh lệch cũng quá lớn rồi, nếu nói bên trong không có kỳ quặc, Phỉ Vô Tranh không làm chuyện gì kích thích Phỉ Vô Thuật, tin được sao?

“Hơn nữa Vô Thuật cậu hôm đó đến tụ hội, cảm xúc thật sự không đúng.” Lallot lo lắng nhìn y, “Vô Thuật cậu chưa từng khóc trước mặt chúng tôi.”

“…” Phỉ Vô Thuật lập tức cứng người, hết sức miễn cưỡng nhếch môi lên, cứng giọng đáp, “Ông khóc hồi nào hả? Không chỉ chưa từng khóc trước mặt các cậu, khi không đối diện các cậu cũng chưa từng khóc! Cậu xem ông là con gái hả!” Tại sao mấy tên y gặp trong trò chơi ngoài đời đều là mấy tên khốn thích túm đuôi người khác thế? Mấy chuyện nhỏ chẳng đáng nhớ kia không thể quên được sao hả!

Mạc Sinh cong mắt hoa đào che miệng cười nhẹ: “Vô Thuật cậu lại xưng ông rồi. Rõ ràng đã từng nói qua, mỗi khi Vô Thuật cậu tự xưng ông trước mặt chúng tôi, không phải xấu hổ thì chính là thẹn quá hóa giận. Sao cậu không chú ý che giấu một chút chứ? Thật là thẳng thắn tới đáng yêu.”

“Phụt…” Hoa Hoa cong lưng cười trộm.

Lallot thấy Phỉ Vô Thuật lại có xu hướng muốn bỏ trốn, nhanh chóng dùng mắt ngăn cản Mạc Sinh tiếp tục trêu ghẹo, kéo đề tại lại: “Chúng tôi lo cho cậu, cho nên mới đi tra Phỉ Vô Tranh.”

Phỉ Vô Thuật lại sửng sốt, tay đặt bên người vô thức siết lại, y nâng mắt, giọng nói rất bình tĩnh: “Tra ra cái gì không? Chẳng lẽ người muốn đối phó tôi, là người của nó?”

Lallot lắc đầu, mái tóc vàng xinh đẹp rũ xuống: “Không có. Không tra được gì trên người Phỉ Vô Tranh. Nhưng Mạc Sinh cho rằng cậu biểu hiện thất thường tuyệt đối có nguyên nhân, cho nên sau khi từ bỏ tin tức từ phía Phỉ Vô Tranh, tiếp tục truy xét nguồn tình báo khác, cuối cùng quả nhiên phát hiện một vài thứ.”

Quả nhiên… vẫn không thể tra được à.

Phỉ Vô Thuật rũ mắt, thầm thở dài, cũng đúng, đó là chuyện đương nhiên. Nếu dễ tóm được đuôi Phỉ Vô Tranh như vậy, kiếp trước y cũng sẽ không nghẹn khuất tới mức sắp chết mới nhìn rõ mặt thật của Phỉ Vô Tranh. Nó che giấu quá sâu, cũng che giấu quá tốt, quá tốt.

“Phát hiện cái gì?” Y hỏi.

Mạc Sinh hơi gập ngón tay, dùng khớp ngón gõ lên bàn, trong tiếng gõ cộc cộc có tiết tấu, hắn chậm rãi mở miệng: “Tin tức tới từ phía Lallot. Dưới danh nghĩa nhà Caesar có lính đánh thuê và sát thủ chiếm hai phần ba liên bang, trong đó hơn phân nửa đều ẩn sâu, trừ dòng trực hệ của gia tộc, điều này rất ít người biết. Vô Thuật cậu không thích chú ý mấy chuyện này giống tôi, cho nên cũng không biết đúng không?”

Phỉ Vô Thuật quả thật kinh ngạc. Y biết nhà Caesar là nhà nắm giữ thế giới ngầm chuyên cung cấp lính đánh thuê và sát thủ, mỗi phút mỗi giây đều có vô số đơn đặt hàng hoàn thành, nhưng hoàn toàn không rõ tài nguyên hai phần ba liên bang đều nằm trong tay họ… nhiều nhất một phần ba đã cừ lắm rồi, lúc trước y đã nghĩ thế.

Hiện tại xem ra, mỗi gia tộc đều có thế lực giấu sau lưng, Phỉ gia họ có lẽ cũng có, chẳng hạn sở nghiên cứu thần bí, Phỉ Vô Thuật vẫn luôn hoài nghi mấy tên nghiên cứu điên kia nếu so với viện khoa học của quân đội liên bang, rốt cuộc hơn hay thua.

“Bình thường cậu chưa từng quan tâm mấy việc này, đương nhiên không biết.” Lallot mỉm cười, “Phỉ gia các cậu khác với nhà Caesar và Mạc gia, tôi và Mạc Sinh từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc những thứ liên quan đến sự nghiệp gia tộc, nhưng Vô Thuật cậu thì không, Phỉ gia cần không phải là võ lực và tình báo, mà là người thừa kế có tác phong lớn gan nhưng không làm bừa, có kiến giải suy nghĩ đặc biệt của mình, có thể ngưng tụ nhân tâm cả gia tộc, mà tất cả những thứ này cần được bồi dưỡng hun đúc trong thời gian dài, vì thế Vô Thuật cậu là người duy nhất không tiếp xúc sâu về gia tộc trong số chúng ta, có vài thứ không biết cũng dễ hiểu.”

“Nhưng chú Phỉ Đồ có lẽ đã dự định để Vô Thuật cậu tiếp xúc sự vụ gia tộc rồi đúng không?” Lallot ôn hòa nói, “Đến khi đó phải chỉ giáo nhiều rồi.”

Phỉ Vô Thuật nghe mà hết sức hoang mang: “Lallot cậu sao còn hiểu rõ mấy cái này hơn tôi… bồi dưỡng gì đó, ý là ông già luôn bỏ mặc tôi, không cho tôi xử lý sự vụ gia tộc đều là vì cái này?” Y co giật khóe môi, vẻ mặt đầy thất bại, “ Mấy cậu có cần hiểu rõ hơn tôi không hả? Rốt cuộc ai mới họ Phỉ ╮(╯_╰)╭.”

“Tiếp theo, chính là trọng điểm.” Mạc Sinh chen vào, “Thế lực đang ẩn giấu đó, ngay cả Vô Thuật cậu cũng không rõ họ thuộc về nhà Caesar, vì thế trong liên bang phần lớn mọi người cũng không hiểu rõ. Cũng chính vì thế, chúng tôi mới thu hoạch được một chút tin tức.”

Phỉ Vô Thuật nói: “Cái gì?”

“Có người treo đơn, đồng thời thuê sát thủ và lính đánh thuê, muốn mai phục tấn công cậu ở tinh cầu thủ đô.” Mạc Sinh cười nhưng ý cười không tới đáy mắt, giọng nói mang theo rét lạnh khắc xương, “Bọn họ không viết rõ đối tượng tập kích trên đơn hàng, nếu không phải lính đánh thuê nhận đơn là người của nhà Caesar, trùng hợp lại nhận ra đối tượng là cậu, tin này chúng tôi thật sự đã bỏ qua.”

“Xem ra, kẻ sau màn cũng biết quan hệ của nhà Caesar và Phỉ gia, sở dĩ không tìm điểm giao dịch bên ngoài của nhà Caesar, cũng là lo lắng tiết lộ tin tức.” Mạc Sinh cười lạnh, “Nhưng điều duy nhất họ không ngờ là, nhà Caesar có thế lực lớn hơn họ tưởng tượng nhiều! Điểm giao dịch ngầm họ chọn, cũng thuộc về nhà Caesar. Hừ, tính toán tỉ mỉ không phải cũng để lại dấu vết sao.”

Tinh hạm khẽ lay động một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, thuyền chỉ huy đã bay vút lên tầng mây, chấn động vừa rồi là chấn động khi rời khỏi tầng may. Phỉ Vô Thuật liếc nhìn ra ngoài, tinh hạm đang rời xa tinh cầu có tám mươi phần trăm bị nước biển xanh dương che phủ. Chậm rãi hít một hơi, mượn đó bình lắng nhịp tim__ không ngờ nhóm Mạc Sinh đã tra được đến đây!

Động thủ ở tinh cầu thủ đô, khả năng lớn nhất là Phỉ Vô Tranh và người sau lưng nó. Không ngờ Mạc Sinh bọn họ có thể vô tình tra được tới đây.

“Tra được người thuê họ là ai không?” Phỉ Vô Thuật cố gắng bình tĩnh hỏi, y rất muốn biết người sau lưng Phỉ Vô Tranh là ai, ít nhất phải cho cái chết của y kiếp trước một lý do rõ ràng, để y biết y gián tiếp chết trong tay ai, để y biết, là thế lực nào có thể bình yên ẩn giấu dưới mí mắt ba gia tộc lớn hành động mà không hề bị phát hiện! Kiếp trước cho dù đã thua, cũng nên cho y thua một cách rõ ràng, sau đó kiếp này đòi về!

“Không, người đó rất ẩn mật. Chưa từng mặt đối mặt với binh đánh thuê. Khi thông báo nhiệm vụ hành động cho người của chúng tôi, đều là dùng máy thông tin không đăng ký gửi tin nhắn.” Mạc Sinh nói tới đây, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, “Tên đó có năng lực phản trinh sát cực mạnh, tôi hoài nghi gã là tay già đời chuyên xử lý tình báo, mới có thể lau sạch sẽ những thứ có thể lưu lại tin tình báo cho đối thủ, hoàn toàn cắt đứt đầu mối, truy xét không được.”

Phỉ Vô Thuật không cảm thấy bất ngờ, kẻ sau màn nếu thật sự dễ bị tra ra như thế, nói không chừng đến lúc đó y sẽ nghi thần nghi quỷ, hoài nghi kẻ đó có phải hàng thật không ╮(╯▽╰)╭.

Cứ đợi vậy, người không nhẫn nổi cuối cùng tuyệt đối không phải là mình. Con mồi càng nôn nóng, sơ hở lộ ra càng lớn, Phỉ Vô Thuật rất tin điều này. Trước đó, y chỉ cần cẩn thận không bị con mồi cào phải là được.

Y tin thực lực của mình, càng tin thực lực của anh em mình.

“Nếu có thể…” Phỉ Vô Thuật nghiêm túc nhìn họ, “Tiếp tục điều tra Phỉ Vô Tranh đi.” Y híp mắt lại, “Tôi có thể bảo đảm, người đối phó tôi, có liên quan tới nó.”

“Vô Thuật…” Mọi người kinh ngạc nhìn y, cảm thấy khó mà tin nổi tin tức đột ngột này, Phỉ Vô Tranh sao? Ai động thủ với Vô Thuật, cũng không nên là nó chứ! Trên đời này người không có lý do tổn thương Vô Thuật nhất, chính là nó! Sao nó lại, sao nó có thể…

Phỉ Vô Thuật nhắm mắt lại, âm thanh quả quyết và cứng rắn, “Là nó, không sai được!”

Nhìn đi, ngay cả những người anh em không thích Phỉ Vô Tranh này cũng không tin Phỉ Vô Tranh sẽ làm ra chuyện đó, huống chi là y trước kia? Cho nên mới hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc vì sao Phỉ Vô Tranh lại hận y? Vậy rốt cuộc trước kia y phải làm sao, mới có thể khiến Phỉ Vô Tranh vừa lòng?

… Đều là trước kia mà thôi.

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt y đã trở nên kiên định mà trong suốt, đúng, đều là chuyện quá khứ cả. Có cơ hội quay lại, y sẽ không phạm phải sai lầm giống thế. Phỉ Vô Tranh muốn người anh thế nào đã không còn quan trọng, tại sao Phỉ Vô Tranh hận y cũng không còn quan trọng, Phỉ Vô Tranh này, y cũng sẽ không quan tâm không để ý nữa. Phỉ Vô Tranh muốn phế y muốn y chết, vậy thì y càng phải sống thật tốt, sống mạnh mẽ sáng chói cho nó xem, sau đó đòi lại từng món từng món nợ nó thiếu y.

Không ai có thể thiếu nợ người Phỉ gia mà không trả lại. Cho dù cũng là người Phỉ gia cũng thế.

“Giúp tôi tìm một một sơ hở chí mạng của nó, tôi muốn nó thua không còn manh giáp.” Y nhẹ giọng nói, nhưng lại cực kỳ thành khẩn, “Ông già thương chúng tôi nhất, cho dù đến mức có nó không có tôi, tôi cũng không muốn ông già thương tâm, càng không muốn vì loại người như Phỉ Vô Tranh, sinh ra ngăn cách với ông già, cho nên, cần phải nhờ các cậu rồi.”

Ngô Khởi đang nhắm mắt, nhìn như đã ngủ hừ ra một âm mũi, cảm thấy bất mãn với sự khách khí của y. Lallot an ủi vỗ vai Ngô Khởi, ôn hòa gật đầu.

Mạc Sinh cong mắt hoa đào, trong mắt không còn sự lãnh đạm xa cách luôn bàng quan với thế gian nữa, nụ cười chân thật mà ấm áp: “Cứ giao cho chúng tôi là được.”

Hoa Hoa cố sức gật đầu tán đồng.