Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 59




Đàm Thu Minh vẫn luôn cất giữ huyết thanh của Tưởng Mộc Mộc, do dự có nên giao cho Tô Lập Nguyên hay không, y thật sự không hiểu mình dông dài như vậy từ bao giờ nữa.

Huyết thanh này là thứ mà Tô Lập Nguyên vẫn muốn, y chỉ là ngẫu nhiên lấy được, nhưng y lại không muốn giao ra.

Y có thể cảm nhận được tâm tình đặc biệt của Tưởng Mộc Mộc đối với y, chưa có ai từng có được.

Ngay từ đầu là không muốn xa rời, hận ý, tức giận…… còn có hành vi trốn trốn tránh tránh y, mặc dù hắn tận lực tránh tiếp xúc với y thậm chí là muốn làm người xa lạ, nhưng Đàm Thu Minh vẫn có thể cảm giác được thái độ đặc biệt của Tưởng Mộc Mộc đối với y.

Tại sao vậy chứ? Rốt cục Tưởng Mộc Mộc ôm tâm tình như thế nào đối với y?

Học kỳ hai sắp bắt đầu, khảo sát thực tập của y cũng đã kết thúc, muốn đi gặp Tưởng Mộc Mộc cũng không có lý do, mặc dù y tùy tiện là có thể đi, nhưng y không muốn khiến người khác liên tưởng, hơn nữa bây giờ còn đang trong nhiệm vụ.

Huống chi, bây giờ y không có ở trường học, mà là dưới sự giúp đỡ của Tô Lập Nguyên tiến hành khảo sát ở bên ngoài, tình huống như vậy đã là lần thứ mấy rồi, có điều, phía trên ra lệnh y cũng không có biện pháp.

“Minh Minh! Cậu làm sao vậy, vẫn luôn ngẩn người!” Phùng Thành nhìn cửa mở ra, Đàm Thu Minh không nói một lời đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời vẩy vào trên mặt y, nhìn càng thêm có ánh sáng, ngực gã sửng sốt, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Đàm Thu Minh vội vàng đưa tay giấu huyết thanh đi, không nhanh không chậm nhìn Phùng Thành: “Có chuyện gì?” Thậm chí chí y quên mất gần đây mình cũng luôn không có việc gì ngẩn người nhìn huyết thanh của Tưởng Mộc Mộc.

Bọn họ đều ở trong khách sạn, bây giờ khó mà nói quá nhiều việc, gọn gàng dứt khoát tỏ rõ ý của mình là được.

Phùng Thành có chút đỏ mặt, xoa xoa tóc: “Ha ha, không có, chỉ là ăn cơm, tất cả mọi người đang chờ cậu! Cậu còn có cái gì chưa chuẩn bị tốt sao?”

Đối với gã Đàm Thu Minh coi như không nhìn thấy, Phùng Thành cũng không có để ý, dù sao vẫn luôn là cái bộ dáng này, chỉ cần có thể ở bên cạnh Đàm Thu Minh, gã đã rất thỏa mãn rồi.

“Ừ, tôi đi ngay!” Đàm Thu Minh nói, sửa sang lại quần áo một chút rồi chuẩn bị đi, Phùng Thành theo sau lưng Đàm Thu Minh đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.

“Minh Minh, có phải lần này cậu có nhiệm vụ gì hay không? Có gì cần giúp một tay không?” Phùng Thành nói, có chút thất thần nhìn gương mặt tinh xảo kia của Đàm Thu Minh.

“Không cần!” Đàm Thu Minh ngắn gọn có lực trả lời, đối với Phùng Thành y luôn luôn không nhìn tới tương đương với cự tuyệt.

Phùng Thành cũng không ngại, có lẽ là bị ngược quen rồi đi, ngược lại cảm thấy Đàm Thu Minh như vậy rất có lực hấp dẫn: “Minh Minh, cậu muốn tôi giúp cậu điều tra cái nhà xưởng dưới đất kia, với lại tài liệu nhân viên của cậu tôi cũng đã chuẩn bị tốt, cậu thật sự muốn đến đó làm việc sao?”

“Dĩ nhiên!” Đàm Thu Minh nói, trong lúc nói chuyện hai người họ cũng đã đến căn phòng đặt trước, đồ ăn cũng đã làm xong, chuẩn bị ăn cơm.

Dường như Phùng Thành có chút không dám tin tưởng, Đàm Thu Minh luôn luôn cao ngạo lại thật sự chuẩn bị đến đó? Xem ra y lại nhận một nhiệm vụ lớn, thế mà nguyện ý giả làm nhân viên bình thường lẫn vào nhà xưởng kia, gã có chút phẫn hận mình, rõ ràng cũng đã cố gắng muốn đứng bên cạnh Đàm Thu Minh như vậy, tại sao vẫn luôn bị tách ra chứ.

******

Tưởng Mộc Cận đưa Sở Lẫm đến trường học, còn nói cho hắn biết rất nhiều chuyện có liên quan, cùng với chuyện công việc, Sở Lẫm vốn là có chút khinh bỉ, còn nói: “Mấy người có tiền như vậy, còn làm việc cái gì chứ, ông đây cũng không phải tới giúp cậu đi làm!”

Tưởng Mộc Cận không quản hắn, chỉ nói một câu: “Tùy anh!” liền trực tiếp lái xe rời đi.

Cậu biết cái tên Sở Lẫm này chắc chắn sẽ không đi làm việc, nơi đó có lý tưởng của cậu và ca ca, cậu mới không muốn người này đi phá hư, dù sao thì cậu cũng đã giúp ca ca xin nghỉ làm, không có gì lớn cả.

Sở Lẫm nhún nhún vai, nhìn chiếc xe xủa Tưởng Mộc Cận biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt không sao cả: “Ai…… Người ta làm ca ca thật là tốt, còn ta sao lại bị đối đãi như vậy chứ?”

Hắn nhạy bén phát hiện mình bị người ta theo dõi, về phần là ai, hắn nhìn về phía dưới tàng cây bên cạnh cánh cửa ở xa xa, một thân ảnh rúc vào trong thân cây, không có địch ý gì, hắn cũng không để ý, trực tiếp vào trường học.

Sau khi Sở Lẫm đi rồi, nhóc khỉ vỗ ngực một cái: “Mẹ kiếp, thiếu chút nữa là bị phát hiện! Ca ca của anh Tưởng trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào vậy chứ? Như vậy, còn cần mình bảo vệ sao?”

Nhóc khỉ không thể tin nhìn bóng lưng Tưởng Mộc Mộc biến mất, cậu nhớ Tưởng Mộc Mộc không có lợi hại như vậy mà, hay là do ánh mắt vừa nãy của cậu quá nhiệt tình cho nên bị phát hiện?

Nghĩ tới đây, toàn thân cậu run rẩy, nếu thật sự là như vậy, bị Tưởng Mộc Cận phát hiện cậu không chết mới là lạ.

Nhóc khỉ thật ra không gọi là nhóc khỉ, nay cậu đã hai mươi tuổi, chẳng qua là thân thể tương đối giống con khỉ, hơn nữa rất rành leo cây, dị năng cũng thuộc về loại tàng hình, cho nên cậu thường xuyên đến vô ảnh đi vô tung, có thể nhìn thấy cậu đều liên quan đến cây cối, tự nhiên trở thành nhóc khỉ.

Tên đầy đủ của cậu là Lam Thiên Mi, đây là tên viện trưởng cô nhi viện lấy cho cậu. Tại sao, bởi vì lông mi cậu cong lên trời xanh, cho nên liền gọi cậu là Lam Thiên Mi.

Vốn viện trưởng còn muốn lấy Vọng Thiên Mi, thay đổi thành Lam Thiên Mi, nhóc khỉ thật ra càng muốn là Vương Thiên Mi, cơ mà đã vào hộ khẩu, viện trưởng cũng không sửa lại.

Thật ra thì nhân duyên giữa cậu và Tưởng Mộc Cận rất đơn giản, Tưởng Mộc Cận là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu trở thành đàn em người hầu của Tưởng Mộc Cận, cũng không biết từ lúc nào mình đã tự nguyện đi theo Tưởng Mộc Cận như vậy, nhóc khỉ cũng không rõ ràng lắm, đại khái là Tưởng Mộc Cận không chỉ cứu cậu, mà còn cứu cả cô nhi viện bọn họ đi.

Nếu không phải nhờ Tưởng Mộc Cận, cậu đã chết, nếu không phải nhờ Tưởng Mộc Cận, cô nhi viện mà cậu xem là nhà cũng đã không còn.

Cậu rất cảm kích Tưởng Mộc Cận, năm đó vì để có thể ăn một bữa thịt thú, cậu chạy đến rừng rậm dã ngoại.

Mặc dù dị năng của cậu có thể ẩn giấu thân thể, nhưng mà lại không thể che dấu hơi thở, những cái lỗ mũi bén nhạy của dã thú vẫn đuổi kịp cậu.

Khi cậu cho là mình sẽ bị dã thú ăn sạch, đột nhiên Tưởng Mộc Cận xuất hiện, giết chết những dã thú kia.

Khi đó, Tưởng Mộc Cận chỉ có mười tuổi, cả người là máu nhìn cậu, sau đó nói: “Chúng ta hợp tác đi!”

Anh ấy thật sự cả người toàn là máu, nhưng đó là máu của dã thú, cặp mắt kia tràn đầy dục vọng muốn sống sót, có ánh sáng vô cùng sáng, nhóc khỉ bất tri bất giác bị hấp dẫn, Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không hỏi cậu là ai, có mục đích gì, chỉ trực tiếp nói một câu: “Chúng ta hợp tác đi!” Sau đó, cậu liền nghe theo.

Đến sau này, cậu mới biết, Tưởng Mộc Cận mặc kệ đó là ai, chỉ cần hữu dụng, thì ảnh đều sẽ trực tiếp hợp tác với người đó, chuyện hai bên cùng có lợi, Tưởng Mộc Cận cũng không cần thiết giấu diếm ý đồ, ngược lại gióng trống khua chiêng, cũng không để ý người ta có muốn hợp tác với ảnh hay không, đơn phương phát ra lời mời.

Mà cậu lại vô cùng cảm tạ Tưởng Mộc Cận, lúc ấy khi hai người bọn họ đánh bại ba trăm con dã thú ở trong một cái động, đã qua một tháng, cậu cũng có thể mang theo thịt thú tươi mới vừa giết chết đem về phân cho bạn bè ở cô nhi viện ăn.

Lúc ấy, nhóc khỉ rất thưởng thức Tưởng Mộc Cận, bất kể anh ấy bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, cũng sẽ kiên trì sống sót, bất kể bị đả kích bao nhiêu lần, ảnh cũng có thể đứng lên một lần nữa.

Cậu vẫn luôn cảm thấy ở trong nhân sinh của cậu, thì Tưởng Mộc Cận vĩnh viễn là nhân vật chính, giống như nhân vật chính đóng trên ti vi vậy, rất mạnh, bị ánh sáng nhân vật chính bao quanh…… cho dù là bây giờ thì cũng không hề sửa đổi cái quan điểm này!

Mà mỗi nhân vật chính sở dĩ biến thành như vậy đều có một câu chuyện nhất định, khi đó cậu liền hỏi một câu: “Tại sao anh có thể kiên trì đến bây giờ?”

Cậu cho là Tưởng Mộc Cận sẽ không trả lời, vậy mà Tưởng Mộc Cận lại nhàn nhạt đáp lại cậu một câu: “Ca ca tôi đang đợi tôi!”

Khi đó nhóc khỉ đã bắt đầu tưởng tượng ca ca của Tưởng Mộc Cận mạnh như thế nào như thế nào, ôn nhu như thế nào như thế nào, khiến người ta thèm thuồng như thế nào như thế nào…… kết quả, cũng làm cậu mở rộng tầm mắt.

Ca ca của Tưởng Mộc Cận lại là một đứa trẻ chưa từng vào đời, so với cậu còn không bằng, mà Tưởng Mộc Cận lại đem hắn cưng chiều lên tới trời.

Cậu thật sự không hiểu, cái vị Tưởng Mộc Mộc trước mắt này làm như thế nào lấy được lòng của Tưởng Mộc Cận, sau đó cậu mới biết được một chút, đó chính là lúc lắc lư ở Tưởng gia, phát hiện một vài chi tiết nhỏ: lúc Tưởng Mộc Cận đi ra ngoài hoặc là trở lại, bọn họ chỉ biết hỏi anh ấy “thành công không?” “thất bại sao?” hoặc là “thăng cấp tới đâu rồi?” “có mạnh lên không?” “qua cửa không?” “còn muốn nếm thử mấy lần?” đừng sốt ruột, lần sau còn có cơ hội!” “nhị thiếu gia thật là lợi hại……” “Mộc Cận nhà ta là mạnh nhất!”……….

Chỉ có Tưởng Mộc Mộc mới có thể nói như vầy: “Đói bụng không, anh dẫn em đi ăn!” hoặc là sẽ ôm Tưởng Mộc Cận an ủi: “Có bị thương không, bị thương ở chỗ nào, có đau hay không……” “Em không thoải mái ở chỗ nào……”

Cậu đi theo Tưởng Mộc Cận nhiều năm, cũng cảm nhận được một vài sự thật tàn khốc, đổi lại là cậu ở trong dạng hoàn cảnh đó, cũng sẽ bảo vệ vị ca ca chân chính lo lắng cho mình kia thật tốt.

Cũng chỉ có đích thân trải qua, mới có thể chân chính cảm nhận được Tưởng Mộc Mộc khác biệt với những người khác.

Chỗ quan tâm khác nhau cũng có thể mang đến cho người ta cảm tưởng không giống nhau, rất rõ ràng, Tưởng Mộc Cận thích ca ca ảnh không phải là không có lý do.

Cũng chỉ có cảm nhận được sự khác nhau, mới có thể biết được ai mới chân chính quan tâm mình, Tưởng Mộc Cận vẫn luôn rất rõ ràng anh ấy muốn cái gì.

Cho nên, nhóc khỉ thật sự thầm nghĩ phải giúp đỡ Tưởng Mộc Cận, muốn Tưởng Mộc Cận hạnh phúc, mà Tưởng Mộc Mộc là đối tượng trọng yếu được cậu bảo vệ, đối với mệnh lệnh của Tưởng Mộc Cận nhóc khỉ không chút do dự đáp ứng.

Nhóc khỉ vẫn luôn đi theo Tưởng Mộc Mộc, mà lúc này cậu phát hiện, bên cạnh Tưởng Mộc Mộc có thêm một người, còn là một người da đen, hình dáng rất tốt, vóc người rất tốt, rất có sức bật, Tưởng Mộc Mộc vẫn đang trêu chọc hắn ta, tựa như chỉ có trêu chọc hắn ta thì hắn mới có thể cảm thấy vui thú, cậu khiếp sợ nhìn: chẳng lẽ Tưởng Mộc Mộc thay lòng đổi dạ ư, vậy anh Tưởng phải làm sao bây giờ?

END 59