Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 218: Bom màu đỏ




TSCPTĐK - Chương 218

Chương 218: Bom màu đỏ

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo chuyển động trong Tháp Ma Pháp nửa tháng, phủ thành chủ khua chiêng gõ mõ trù bị hành động thăm dò lăng mộ Hỏa Ma Vương.

Trang Hạo đi trong Tháp Ma Pháp thủy hệ, một bàn tay đánh lên trên vai hắn.

Trang Hạo xoay người nhìn người tới, không khỏi ngoài ý muốn: "Hải Lăng, sao ngươi lại tới đây?"

"Lưu Vân muốn tới Đế Lan thành xem, ta liền bồi hắn." Hải Lăng đáp.

"Thì ra là thế!"

"Đúng rồi, ta có một thứ muốn tặng ngươi." Hải Lăng nói.

Trang Hạo ôm hai tay nhìn Hải Lăng: "Nha, có lễ vật muốn tặng ta sao?"

"Cũng coi như là lễ vật đi." Hải Lăng lấy ra hai phong thiệp mời màu đỏ, đưa cho Trang Hạo.

Trang Hạo nhìn phong thư đỏ đưa tới, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Hải Lăng cười cười: "Đây là hai phần thiệp mời thành hôn, một phong là của ta cùng Lưu Vân, một phong là của Tả Vân Phi nhờ ta mang tới, hôn lễ của ta cùng Lưu Vân dự ở bốn tháng sau, hôn lễ của Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng an bài sau ta một tháng, đến lúc đó, ngươi cùng Kỳ thiếu có khả năng là sẽ phải vội một chút, bôn ba qua lại hai hôn lễ."

Trang Hạo cười khan: "Ngươi nói có lễ vật muốn tặng ta chính là thứ này?"

Hải Lăng nhìn Trang Hạo, bất đắc dĩ nói: "Sắc mặt ngươi không cần khó coi như vậy, ngươi không biết trong hải tộc có bao nhiêu người hy vọng có được thiệp mời của ta đâu, thiệp mời cho ngươi cùng Kỳ thiếu chính là quy cách cao nhất."

Trang Hạo: "......"

"Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng cũng sắp thành hôn?" Trang Hạo nói thầm.

Hải Lăng gật đầu; "Đúng vậy! Nghe nói Tả gia có mấy người không quá đồng ý hôn sự này, bất quá, người không đồng ý đều bị Tả Vân Phi đánh cho một trận, sau đó liền không còn ai dám phản đối nữa, vị Tả thiếu này đúng là tính tình không tốt y như lời đồn!"

Trang Hạo: "......"

Hải Lăng ôm hai tay: "Hy vọng ngươi cùng Kỳ thiếu thành hôn muộn một chút, không cắm vào giữa ta cùng Tả Vân Phi."

"Cái này......"

Hải Lăng cười cười: "Mà, phỏng chừng các ngươi cũng không có nhanh như vậy."

Trang Hạo: "......"

Hải Lăng vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Hôn lễ của ta cùng Lưu Vân ngươi nhất định phải tới đó!"

Trang Hạo nhìn Hải Lăng một cái: "Ta sẽ tới."

"Đúng rồi, Tả Vân Phi nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nói là hôn lễ của hắn cùng Kỳ Hằng các ngươi nếu không đuổi kịp cũng có thể không cần tới, nhưng nhất định phải chuẩn bị một phần đại lễ đưa qua."

Trang Hạo không khỏi ngoài ý muốn: "Hắn nói như vậy?"

Hải Lăng gật đầu: "Đúng!"

"Sao trước kia ta lại không nhìn ra Tả Vân Phi là cái loại hỗn trướng như thế chứ!"

Hải Lăng cười cười: "Tên kia vốn dĩ đã không phải thứ tốt gì, ngươi không nhìn ra chỉ có thể thuyết minh nhãn lực của ngươi không tốt."

Trang Hạo: "......"

"Đúng rồi, ta nghe nói thành chủ Đế Lan thành mời ngươi cùng đi thăm dò lăng mộ Hỏa Ma Vương?" Hải Lăng hỏi.

"Ngươi làm sao biết được?"

"Đã truyền đi khắp nơi, ta đương nhiên biết, ngươi đi đến nơi nào cũng có thể nối tiếng a!"

Trang Hạo cười cười: "Đó là đương nhiên."

.....

Bên trong tửu lầu.

Kỳ Thiếu Vinh thưởng thức thiệp mời trên tay, thầm nghĩ: Đây là cái gọi là bom màu đỏ sao!

Một lần liền tới hai cái, trong lòng Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên dâng lên ý niệm, hắn cũng nên suy xét đến chuyện gả chồng.

"Hôn sự của ngươi cùng A Hằng người trước kẻ sau a!"

Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy! Nếu thiếu gia muốn cũng có thể tới cắm một chân, ngươi cùng Trang đại thiếu đính hôn đã được một thời gian, hiện tại cũng nên suy xét kết hôn rồi."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cái này không vội." Hắn còn chưa tới tuổi kết hôn muộn sinh con muộn đâu, hơn nữa tiểu tử Trang Hạo kia vẫn còn nhỏ!

Bích Lưu Vân cười cười: "Thiếu gia, ngươi không nóng nảy, bất quá, Trang đại thiếu chỉ sợ đã sốt ruột rồi."

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Cứ để hắn sốt ruột đi."

Bích Lưu Vân: "......"

"Trang Hạo cũng sắp tới rồi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy!"

"Lời mời của phủ thành chủ, thiếu gia có hứng thú không?" Bích Lưu Vân hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh thở dài: "Ta thật ra rất có hứng thú, nhưng bên trong lăng mộ nhiều vệ binh như vậy, muốn giải quyết hết cũng là một vấn đề!"

"Cái kia thật ra không có vấn đề gì, thành chủ phát treo thưởng cho người đi giải quyết vệ binh ngoài lăng mộ, hiện tại có rất nhiều dong binh đoàn đã đi đối phó với vệ binh. Vệ binh trong lăng mộ nhiều đúng là khó đối phó, nhưng vẫn có nhược điểm, bọn họ không có trí tuệ, chỉ biết theo bản năng tấn công người muốn phá hư lăng mộ, nếu muốn đối phó cũng không phải quá khó."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Vậy muốn giải quyết hết 30 vạn vệ binh cần bao nhiêu thời gian?"

"Đại khái một tháng đi."

"Vậy rất tốt, một tháng nữa lại nói sau." Một tháng vừa vặn đủ để hắn lĩnh ngộ hết mấy thứ bên trong Tháp Ma Pháp.

Trang Hạo cùng Hải Lăng đi tới, Bích Lưu Vân không khỏi kinh ngạc nhìn: "Hai người các ngươi đi chung a!"

"Ta vừa vặn gặp được Trang thiếu ở Tháp Ma Pháp thủy hệ, cho nên đi cùng hắn luôn." Hải Lăng nói.

............

Kỳ Thiếu Vinh ở trong Tháp Ma Pháp hơn một tháng, lý giải về ma pháp quang hệ cùng ma pháp ám hệ lại thấu triệt thêm mấy phần.

Kỳ Thiếu Vinh đi trong Tháp Ma Pháp, thình lình đá trúng một người.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn lão giả trước mắt, không khỏi nhăn mày lại.

Lão giả đột nhiên mở mắt ra, hung tợn trừng Kỳ Thiếu Vinh một cái, Kỳ Thiếu Vinh nháy mắt liền có cảm giác bản thân chìm vào trong nơi băng thiên tuyết địa.

"Kỳ thiếu, đi nhanh đi." Một ma pháp sư bên cạnh lên tiếng.

Nghe vậy, Kỳ Thiếu Vinh nhanh lùi bước ra, hỏi: "Người nọ là ai?!"

"Không ai biết hắn là ai, bất quá, hắn đã ở trong tháp mấy trăm năm." Một ma pháp sư khuyên nhủ.

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Mấy trăm năm, vậy phải trả rất nhiều tiền đi?" Vào trong Tháp Ma Pháp một tháng đã phải trả hơn một ngàn vạn, mấy trăm năm, vậy không phải là hơn trăm trăm triệu sao?

"Cũng không có, hắn ở chỗ này chưa bao giờ đi ra ngoài, trước kia cũng từng có người vào trong muốn kéo hắn ra, nhưng đều bị hắn đánh bay." Tu giả thanh y đáp.

Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt, dị giới lão lại a! "Nói như vậy, hắn hẳn là rất lợi hại."

Tu giả thanh y nhíu mày nói: "Không phải rất lợi hại, là phi thường lợi hại, chỉ là, hắn rất kỳ quái."

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Kỳ quái cái gì?"

"Hắn là ma pháp sư ám hệ a, nhưng lại ở bên trong tháp quang minh."

Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Đúng là đủ kỳ quái."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn lão giả hắc y, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này cũng giống hắn, đồng tu song hệ quang minh hắc ám, nhưng nhìn qua không giống a!

Lão giả hắc y nhìn Kỳ Thiếu Vinh, đột nhiên vươn tay kéo hắn lại.

"Đồng tu song hệ quang minh hắc ám, hình thành vòng tuần hoàn trong thân thể, thì ra còn có thể làm như vậy."

Kỳ Thiếu Vinh thình lình bị lão giả hắc y túm lại, không khỏi có chút kinh tủng.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn lão giả hắc y, phát hiện tròng mắt lão cư nhiên là đồng tử dựng đứng giống như rắn, lão giả tuy rằng có xà đồng, nhưng uy nghiêm hơn rắn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Kỳ Thiếu Vinh trái tim đập bìch bịch, lão giả buông tay ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, hoàn toàn xem nhẹ những người xung quanh đang tồn tại.

Kỳ Thiếu Vinh thấy lực chú ý của lão giả không còn đặt trên người mình, nhanh chóng rời đi.

...........

Trong tửu lâu.

Trang Hạo khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh, ngươi làm sao vậy? Không muốn ăn sao?"

Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười: "Khẩu vị không tốt lắm.

"Xảy ra chuyện gì?" Trang Hạo hỏi.

"Gặp được một quái nhân ở trong tháp quang minh, hơi bị dọa một chút." Kỳ Thiếu Vinh đáp.

Trang Hạo nhíu mày: "Ngươi gặp được người nào?"

"Một người kỳ quái, người nọ bản thân mang thuộc tính hắc ám, lại ở trong Tháp Ma Pháp quang minh, nghe nói đã được mấy trăm năm rồi, cố tình còn không trả tiền, lại không ai dám trêu chọc hắn."

Hải Lăng ngẩng đầu lên: "Có phải ngươi chạy tới tầng cao nhất của tháp quang minh không?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Phải, Hải Lăng, có phải ngươi biết chuyện gì không? "

"Biết một chút, lão nhân kia có thể là U Minh Long, nghe nói U Minh Long cùng Quang Minh Long là sinh tử đại địch, hai người vừa gặp mặt liền phải phát sinh đại chiến, ngàn năm trước, sau một hồi sinh tử, U Minh Long Hắc Gia cùng Quang Minh Long Celsia song song biến mất, nghe nói là đồng quy vu tận."

"Nhưng vẫn có rất nhiều người tin tưởng hai vị kia không dễ chết như vậy, có lẽ là tìm nơi nào đó dưỡng thương."

"Ý ngươi là người ở trong tháp quang minh kia là U Minh Long?"

Hải Lăng gật đầu: "Rất có khả năng này!"

"U Minh Long ở trong tháp quang minh làm cái gì? Chẳng lẽ hắn bị Quang Minh Long đánh hư đầu?" Bích Lưu Vân nói thầ.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta cảm thấy rất có khả năng, bất quá, còn một khả năng nữa là, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn có lẽ muốn nghiên cứu thấu triệt ma pháp quang minh, sau này đối mặt với Quang Minh Long liền càng thêm nắm chắc."

Bích Lưu Vân chống cằm: "Cũng phải, bất quá, mấy trăm năm cũng quá dài rồi đi, hắn thật có kiên nhẫn, không cảm thấy nhàm chán sao?"

"Đó chính là U Minh Long a! Nghe nói đã sống hơn vạn năm, đối với loại người này mà nói, mấy trăm năm cũng chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi." Hải Lăng nói.

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Lại nói tiếp, ta cảm nhận được một cỗ hơi thở ma pháp quang minh ở trên người tên kia."

"Có thể là năm đó chiến đấu kịch liệt, ma pháp quang hệ của Celsia dung nhập vào trong thân thể hắn."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Không nói cái này nữa, lăng mộ Hỏa Ma Vương bên kia thể nào rồi?"

"Vệ binh lăng mộ đã được rửa sạch gần hết, thành chủ mời chúng ta đến nói chuyện." Trang Hạo đáp.

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay: "Vậy qua đó nói chuyện đi."

Hải Lăng đang ăn, chần chờ một chút, mở miệng: "Trang thiếu, nghe nói ngươi thu phục một con Đại Địa Chi Hùng thánh cấp, có phải thật không?"

Trang Hạo gật đầu: "Là thật, Thiếu Vinh chuốc say nó, ta thừa dịp nó không tỉnh táo liền khế ước."

Hải Lăng chớp chớp mắt: "Tuy rằng như vậy nhưng cũng rất lợi hại a!" Hải Lăng quay đầu, nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu, Trang thiếu lợi hại, nhưng ngươi còn lợi hại hơn."

Kỳ Thiếu Vinh hàm súc cười: "Đó là đương nhiên."

____________________

Méoo: v(⌒o⌒)v