Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 113: Thương Minh ra tay




TSCPTĐK - Chương 113

Chương 113: Thương Minh ra tay

Bên trong khách điếm.

Thẩm Nguyên hai tay chống lưng, dạo tới dạo lui ở trong phòng, "Kỳ tứ thiếu đã ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết khi nào mới trở về?"

Trang Hạo có chút bất an cau mày lại: "Hẳn là sắp rồi!"

"Không biết thiếu gia cứu được Phong Nguyên sẽ đưa ra yêu cầu gì?" Dịch Phàm nói.

Thẩm Nguyên khó hiểu hỏi: "Kỳ tứ thiếu hẳn là sẽ nhờ Phong Nguyên trợ giúp Nguyên Quốc đi?"

Dịch Phàm cười nhạo một tiếng: "Thiếu gia cũng không phải là người ưu quốc thương dân, chuyện tăng quốc lực cho Nguyên Quốc có quan hệ gì với hắn đâu, thiếu gia cần gì phải làm như vậy?"

"Chỉ là quân thượng đã......" Thẩm Nguyên trừng lớn mắt.

"Lão già quân thượng kia keo kiệt như vậy, thiếu gia đã khó chịu hắn rất lâu."

"Vậy nên Kỳ Thiếu Vinh tính toán bằng mặt không bằng lòng?" Thẩm Nguyên kinh hãi hỏi.

Dịch Phàm không vui nhìn Thẩm Nguyên: "Thẩm thiếu, ngươi đừng nói khó nghe như vậy được không, chỉ là tướng ở xa khó nghe được quân lệnh mà thôi."

Thẩm Nguyên: "......" Rõ ràng không phải!

Kỳ Thiếu Vinh kiêu ngạo thành tính, cho dù Kỳ Thiếu Vinh thật sự không hành sự theo như lời quân thượng, xem trên phần mặt mũi Trang gia, quân thượng ước chừng cũng sẽ không trách móc nặng nề, nhưng hắn...... Hắn thì phải xui xẻo!

Thẩm Nguyên chớp chớp mắt nhìn Dịch Phàm: "Dịch thiếu, ngươi là đang nói giỡn hay nghiêm túc?"

"Ta...... đương nhiên là nghiêm túc."

Thẩm Nguyên vỗ trán một cái: "Xong rồi, xong rồi, nếu Kỳ Thiếu Vinh xằng bậy, ta trở về liền không thể báo cáo kết quả công tác."

Dịch Phàm cười cười nhìn Thẩm Nguyên: "Thẩm thiếu, nếu ngươi sợ trở về không thể báo cáo kết quả công tác, ta có thể dạy cho ngươi một biện pháp."

"Ngươi...... dạy ta biện pháp?" Khi nào Dịch Phàm lại trở lên tốt bụng như vậy chứ?

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi xem thử xem như thế nào, ta đánh ngươi đến nửa sống nửa chết, chờ ngươi trở về, quân thượng thấy ngươi đáng thương sẽ không so đo ngươi thất trách."

Thẩm Nguyên: "......" Hắn sớm nên nghĩ đến, cặn bã như Dịch Phàm sao có thể đưa ra kiến nghị có tính kiến thiết gì được!

Thẩm Nguyên dùng khuỷu tay chọc chọc Trang Hạo: "A Hạo, ngươi nghĩ thế nào?"

"Thiếu Vinh hẳn là có suy nghĩ của hắn." Trang Hạo dừng một chút, lại nói: "Cho dù hắn đưa ra yêu cầu gì, ta cũng sẽ ủng hộ hắn."

Thẩm Nguyên: "......"

Một gia phó đi đến hỏi.

"Xin hỏi, ngài là Trang thiếu gia Trang Hạo phải không?"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"

"Kỳ thiếu cứu trị cho chủ nhân, hiện tại đang ở lại Phong phủ, các vị cũng đến đó cùng ta đi."

Trang Hạo gật đầu: "Được." Tuy rằng lão vô cùng cung kính có lễ, dung mạo cũng bình thường, nhưng Trang Hạo không dám chậm trễ chút nào, từ trên người lão giả kia, Trang Hạo cảm nhận được hơi thở của một vị cao thủ.

............

Phong phủ.

"Tiếp người đến chưa?" Phong Nguyên nhìn lão giả áo xám hỏi.

"Đã tiếp tới." Lão giả áo xám khàn khàn đáp.

"Từng lão a, ngươi nói xem Kỳ Thiếu Vinh là có ý gì vậy?"

"Kỳ Thiếu Vinh vẫn là người trẻ tuổi, làm việc toàn bằng xúc động, ta nghĩ Kỳ Thiếu Vinh làm như vậy hẳn là có quan hệ với người mang khăn che mặt đứng cạnh hắn, chủ nhân, ngươi biết đấy, thủ hạ kia của Kỳ Thiếu Vinh tên là Mộ Đình Hiên, trùng tên với nhi tử đã chết của Mộ Hành Chi." Từng lão nói.

Phong Nguyên gật đầu: "Ta cũng nghe nói Mộ Đình Hiên kia là ma pháp sư mộc hệ, tuổi tác vừa vặn trùng với Mộ Đình Hiên đã chết kia."

Sinh ý của Thương Minh trải rộng khắp các quốc gia, trước đây Phong Nguyên cũng từng hợp tác buôn bán mỹ phẩm với Kỳ Thiếu Vinh, vậy nên cũng từng điều tra về những người bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh.

"Sớm nghe nói Kỳ Thiếu Vinh thập phần phúc hậu với thủ hạ, bất quá, ta không nghĩ tới Kỳ Thiếu Vinh lại phúc hậu đến như thế, ta nguyên bản cho rằng hắn sẽ nhờ ta hỗ trợ tăng quốc lực của Nguyên Quốc chứ, ta còn sớm chuẩn bị một bản kế hoạch dài, kết quả hắn lại yêu cầu ta chèn ép Mộ gia."

Mộ gia ở Lê Quốc được coi như là một gia tộc không nhỏ, nhưng so với Thương Minh mà nói, thế lực này cũng chẳng ra gì.

"Chủ nhân, yêu cầu này của Kỳ Thiếu Vinh không tốt sao? Giải quyết một Mộ gia dễ dàng hơn tăng quốc lực của Nguyên Quốc nhiều."

Phong Nguyên cười khổ một tiếng: "Lần này Mộ gia vì bệnh tình của ta đã lo lắng không ít, nhớ lại cũng ngại ngùng."

Từng lão híp mắt lại: "Mộ gia cũng không giúp đỡ được gì, hơn nữa, Cửu Diệp Vẫn Mệnh Thảo của bọn họ không biết có phải có vấn đề gì không, chủ nhân vừa dùng, bệnh tình liền chuyển xấu."

Phong Nguyên vẫy vẫy tay: "Cửu Diệp Vẫn Mệnh Thảo hẳn là không có vấn đề, nhưng thuốc không đúng bệnh."

Phong Nguyên nhắm mắt lại, từ sau khi sinh bệnh, hắn đã dùng không ít linh dược trân quý, dùng nhiều linh dược, Phong Nguyên mơ hồ có loại cảm giác linh dược không giải quyết được vấn đề của hắn, không những thế, linh dược càng trân quý sẽ chỉ làm bệnh tình của hắn chuyển biến xấu càng nhanh.

............

Mộ gia.

Mộ Nhạc Sơn ném một chống sổ sách trước mặt xuống mặt đất.

"Thương Minh đây là có ý gì chứ?"

"Nghe nói sau khi Kỳ Thiếu Vinh chữa trị khỏi cho Phong Nguyên đã đưa ra yêu cầu muốn Thương Minh toàn lực chèn ép sinh ý của Mộ gia."

Mộ Nhạc Sơn nắm chặt nắm tay, "Tiểu tử thối Kỳ Thiếu Vinh này, Mộ gia chúng ta cùng hắn lúc xưa vô oan, ngày nay vô thù, hắn cư nhiên đuổi tận giết tuyệt như thế!"

Chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước hắn xem thường người này trước mặt Phong Nguyên mấy câu, Kỳ Thiếu Vinh liền không tiếc lãng phí một cơ hội trân quý cũng muốn chèn ép sinh ý Mộ gia bọn họ sao? Tiểu tử chết tiệt này cũng quá hẹp hòi rồi đi.

Phong Nguyên này, lúc trước Mộ gia chúng ta vì hắn mà hao tâm tổn trí, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, kết quả hiện tại......

"Gia chủ, kỳ thật ta nghe được một tin tức."

Mộ Nhạc Sơn nhìn người tới: "Tin tức gì?"

"Thủ hạ của Kỳ Thiếu Vinh có một ma pháp sư mộc hệ tên là Mộ Đình Hiên, nghe nói dung mạo của hắn bị hủy."

Mộ Nhạc Sơn nghe được, không khỏi lùi lại vài bước. "Sao có thể?"

"Ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá, năm đó Mộ Đình Hiên cũng không nhất định đã chết, nhưng năm đó hắn mới chỉ năm tuổi, cho dù còn sống cũng không nhất định nhớ rõ cái gì."

Mộ Nhạc Sơn nắm chặt nắm tay, không nhớ rõ, sao có thể không nhớ rõ được, hắn chính là một con sói con, vô cùng mang thù, hơi không để ý liền nhất định bị cắn một ngụm.

Mộ Nhạc Sơn hít sâu một hơi, "Ngươi đi, nhanh chóng điều tra rõ ràng thân phận của Mộ Đình Hiên, nếu hắn thật là đứa bé năm đó, chúng ta phải nhanh chóng làm chuẩn bị."

Mộ Đình Hiên không thể so sánh với Mộ Hành Chi a! Cho dù năm đó Mộ Hành phản bội lại Mộ gia thì cũng không đến nông nỗi đuổi tận giết tuyệt, nhưng Mộ Đình Hiên thì khác! Mộ Đình Hiên hận Mộ gia thấu xương, khi ra tay nhất định sẽ không cho Mộ gia đường lui.

............

Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, sao ngươi lại đưa ra yêu cầu như vậy với Phong Nguyên?"

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Muốn nói liền nói!"

Thẩm Nguyên gãi gãi đầu: "Kỳ tứ thiếu, ngươi có nghe qua câu này chưa, giết gà cần gì dao mổ trâu, Mộ gia kỳ thật cũng chỉ là một tiểu gia tộc, ngươi tìm Thương Minh nhắm vào Mộ gia có khác gì tìm một cao thủ cấp chín đi đánh một hài tử ba tuổi đâu, quá lãng phí!"

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý cười cười: "Giết gà dùng dao mổ trâu thì sao, vậy mới sạch sẽ lưu loát a!"

Thẩm Nguyên: "Kỳ tứ thiếu, ngươi lãng phí một cơ hội rất tốt a! Ngươi có biết không?"

Kỳ Thiếu Vinh chống cằm: "Ta vốn dĩ muốn để Phong Nguyên tùy tiện đưa ta mấy ngàn vạn, nhưng ta nghĩ, trực tiếp đòi tiền quá tục tằng, đại nhân vật phong hoa tuyệt đại như ta, tục tằng là không tốt!"

"Kỳ tứ thiếu, ngươi quên rồi, ngươi thân mang nhiệm vụ, quân thượng đại nhân kỳ vọng vào ngươi rất cao!"

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Lão già quân thượng kia lớn lên cũng không soái, ta quản hắn làm cái gì chứ?"

Thẩm Nguyên: "......"

"Kỳ tứ thiếu, ngươi không thể trông mặt mà bắt hình dong được!"

Dịch Phàm đi đến: "Thẩm thiếu, ngươi gào loạt cái gì vậy?"

Thẩm Nguyên nhìn thấy Dịch Phàm, không khỏi có chút chột dạ, tiểu tử Dịch Phàm này hoàn toàn đứng về phía Mộ Đình Hiên, Kỳ Thiếu Vinh không tiếc hết thảy thay Mộ Đình Hiên ra mặt như thế, Dịch Phàm khẳng định cũng biết, hơn nữa còn mạnh mẽ ủng hộ.

"Không có gì." Thẩm Nguyên cứng rắn đáp.

"Thấy quầng thâm dưới mắt ngươi sâu như vậy, khẳng định là ngủ không ngon, nhanh đi nghỉ ngơi đi." Dịch Phàm nói.

Thẩm Nguyên: "......"

Trang Hạo ngồi một bên, yên lặng thở dài.

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ngươi than thở cái gì vậy! Ngươi cũng cảm thấy yêu cầu của ta có chút lãng phí sao?"

Trang Hạo lắc đầu: "Không có, ta chỉ cảm thấy ngươi quá biết đắc tội người khác, ở Nguyên Quốc ngươi đắc tội Kỳ gia Dịch gia, ta dự tính tới Lê Quốc tránh đầu sóng ngọn gió một, chút, đợi qua một thời gian rồi trở về, không nghĩ tới ngươi lại đắc tội với Mộ gia."

"Sợ gì chứ, có câu nói là nợ nhiều không áp thân, dù sao ta cũng đã đắc tội nhiều người như vậy, không để bụng có thêm một Mộ gia."

............

Tin tức Kỳ Thiếu Vinh chữa khỏi bệnh cho Phong Nguyên nhanh chóng truyền ra.

Đồng thời, tin tức Kỳ Thiếu Vinh muốn chèn ép Mộ gia cũng truyền ra nhanh chóng.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, sinh ý Mộ gia nguyên bản đã không tính là quá tốt, nay nghe được tin tức, rất nhiều cửa hàng có hợp tác với Mộ gia sôi nổi đoạn tuyệt quan hệ.

"Thiếu gia, ngươi không sao chứ." Gã sai vặt nhìn thần sắc tức giận của Mộ Hòe, khiếp đảm hỏi.

"Kỳ Thiếu Vinh là đang nghĩ cái gì? Mọi người không thù không oán, vì sao hắn phải nhằm vào Mộ gia như vậy?" Mộ Hòe nổi giận bừng bừng mắng.

"Thiếu gia, ngươi đừng nóng giận, Kỳ Thiếu Vinh chỉ là tiểu nhân đắc chí, hắn kiêu ngạo như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."

Mộ Hòe tức giận cầm lấy trường kiếm trên tường: "Ta nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng."

Mộ gia cùng Lam gia vốn dĩ đã định ra hôn kỳ, nhưng tin tức Thương Minh muốn chèn ép Mộ gia vừa loan ra, Lam gia lập tức hủy bỏ hôn ước, Mộ Hòe đến Lam gia ăn một bát canh bế môn, trong lòng vô cùng rối loạn.