Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 109: Tới Lê Quốc




TSCPTĐK - Chương 109

Chương 109: Tới Lê Quốc

Trong xe ngựa, Kỳ Thiếu Vinh trầm mặt, tự mình sinh hờn dỗi.

Mộ Đình Hiên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh khẽ hừ một tiếng: "Nữ nhân kia nói ta lớn lên không dễ xem, tâm tình ta không tốt."

"À." Mộ Đình Hiên lên tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên chỉ "À" một tiếng liền bảo trì trầm mặc, thầm nghĩ: Sao hắn lại thu một thủ hạ không ánh mắt như vậy, loại thời điểm này không phải nên an ủi hắn một chút sao?

"Ngươi không có gì muốn nói sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Thiếu gia, tướng mạo chỉ là túi da mà thôi, nội tâm cường đại mới chân chính là cường đại, vậy nên cho dù ngươi lớn lên không đẹp bằng Trang Hạo, ngươi cũng không cần quá mức chú ý."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" May mắn, trước kia hắn chỉ để Mộ Đình Hiên phụ trách hậu cần, nếu để tiểu tử này phụ trách sinh ý buôn bán, hắn sợ là phải phá sản từ sớm, ánh mắt

Dịch Phàm đúng là...... quá kỳ lạ.

Mộ Đình Hiên nhìn sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Kỳ Thiếu Vinh vội lắc đầu: "Không có việc gì, không có việc gì."

"Thiếu gia, cho dù Trang Hạo lớn lên soái hơn ngươi rất nhiều, nhưng hắn cũng không có gì ghê gớm."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên, thầm nghĩ: Tại sao vừa nãy hắn lại ghét bỏ Mộ Đình Hiên bảo trì trầm mặc chứ, tiểu tử miệng chó không phun được ngà voi này, không nói lời nào còn tốt hơn.

++++++++++++++++++++++++++

Đám người Kỳ Thiếu Vinh lặn lội đường xá xa xôi một tháng, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng cũng tới được Lê Quốc.

Kỳ Thiếu Vinh cầm quạt bước xuống khỏi xe ngựa.

"Thiếu gia, tới Lê Quốc rồi." Dịch Phàm đỡ Kỳ Thiếu Vinh xuống nói.

"Đúng là không dễ dàng!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy cảm thán than thở.

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

Dọc đường đi này không tính là thái bình, tuy rằng mấy người chặn đường không được mấy ai là nhân vật tàn nhẫn, nhưng người phiền toái thì rất nhiều.

Trang Hạo đi tới, đẩy Dịch Phàm sang một bên: "Thiếu Vinh, chúng ta tìm một chỗ ở lại trước đi."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được! Ta đi chọn phòng, một đường đi tới đây, ta sắp mệt chết rồi."

Đám người Kỳ Thiếu Vinh chọn một tửu lâu, đi vào.

"Mấy vị, muốn ở trọ sao?" Lão bản khách điếm nhìn năm người Kỳ Thiếu Vinh, nhàn nhạt hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Còn phòng cho khách không?"

Lão bản khách điếm nhìn đơn tử một chút: "Phòng cho khách không còn nhiều lắm, chỉ còn lại hai gian, mấy vị cần không?"

Trang Hạo gật đầu: "Được, được."

Thẩm Nguyên tiến đến bên tai Trang Hạo hỏi: "A Hạo, chỉ có hai gian phòng, ở như thế nào được?"

Trang Hạo không cần nghĩ liền đáp: "Ta cùng Thiếu Vinh ở một phòng, ngươi cùng hai người bọn họ ở một phòng."

Thẩm Nguyên đen mặt lại: "Như vậy sao được, ba người chúng ta ở một gian quá chật chội!"

Trang Hạo nhìn Thẩm Nguyên: "Ngươi sợ chật thì có thể ngủ dưới đất a!"

Thẩm Nguyên: "......" Tên Trang Hạo hỗn đản này! Làm bằng hữu bao nhiêu năm, tên hỗn đản này lại muốn hắn ngủ dưới đất.

+++++++++++++++++++++++++++++

Trang Hạo lấy ra một tấm thẻ, đưa qua: "Làm phiền rồi, hai gian phòng."

Lão bản thu thẻ tiền, giao cho Trang Hạo chìa khóa hai phòng khách bình thường.

"Chưởng quầy, còn phòng không?" Mấy người mặc áo bào trắng, ống tay áo thêu linh thảo đi đến.

"Có, còn ba gian phòng." Lão bản khách điếm vội gật đầu đáp.

Thẩm Nguyên kích động mở to mắt, tức giận hô lên: "Lão bản, không phải ngươi nói không còn phòng sao?"

"Phòng khách bình thường đã không còn, bất quá, phòng cao cấp thì vẫn có!" Lão bản khách điếm nói.

"Vậy ngươi phải nói chứ!"

"Ta nói, ngươi trả được sao?"

Thẩm Nguyên: "......"

Hắn đường đường là đại thiếu gia Thẩm gia, cư nhiên bị coi khinh thành như vậy, phải biết rằng lần này hắn ra ngoài, gia tộc lo lắng hắn mất mặt liền cho hắn năm trăm vạn đồng vàng, sao hắn có thể không trả nổi tiền phòng cao cấp chứ? Đúng là...... Mắt chó nhìn người thấp.

Lão bản khách điếm vẫy vẫy tay: "Được rồi, được rồi, các ngươi đi nhanh đi, hai gian phòng bình thường đã đủ cho các ngươi ở."

Thẩm Nguyên còn muốn nói cái gì, bị Dịch Phàm kéo lại, "Ra bên ngoài phải điệu thấp một chút, cường long khó áp địa đầu xà!"

Thẩm Nguyên nghe được Dịch Phàm nói, cắn chặt răng, nhịn xuống tức giận trong lòng.

Mấy thiếu niên áo bào trắng đạp thang lầu đi lên, người phía sau còn dừng lại trào phúng

cười nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Quỷ nghèo, không có tiền còn dám muốn phòng khách cao cấp."

Thẩm Nguyên nghe được thiếu niên áo bào trắng kia nói, thiếu chút nữa đã không nhìn được muốn xông lên đánh một trận.

+++++++++++++++++++++++

Mộ Đình Hiên nhìn mấy thiếu niên áo bào trắng rời đi, trầm mặt xuống, không nói gì.

Dịch Phàm nắm lấy tay Mộ Đình Hiên: "Ngươi không sao chứ?"

Mộ Đình Hiên nhàn nhạt nhìn Dịch Phàm: "Không sao."

Dịch Phàm cười cười với Mộ Đình Hiên: "Có chuyện gì cứ nói với ta!"

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Được."

Ngón tay Mộ Đình Hiên vô ý thức dịch dịch trong lòng bàn tay Dịch Phàm, để lại trong đó một vệt máu nhàn nhạt.

Thẩm Nguyên nhìn Mộ Đình Hiên, chỉ cảm thấy ánh mắt Mộ Đình Hiên có chút khó coi, Thẩm Nguyên chuyển tầm mắt một chút: Mấy thiếu niên bạch y, tay áo thêu linh thảo kia sợ là có chút quan hệ sâu xa với Mộ Đình Hiên, nếu không Mộ Đình Hiên cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như thế.

Dịch Phàm nắm tay Mộ Đình Hiên: "Chúng ta đến phòng khách trước đi."

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Được."

+++++++++++++++++++++

Thẩm Nguyên hứng thú bừng bừng ra ngoài hỏi thăm một vòng, rất nhanh liền rõ ràng lai lịch của mấy thiếu niên bạch y kia.

Trang Hạo nhìn Thẩm Nguyên hưng phấn vọt vào cửa hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, ta tìm hiểu được lai lịch của mấy thiếu niên bạch y kia."

Trang Hạo gật đầu: "Phải vậy không? Lai lịch gì?"

"Mấy tiểu tử kia là người Mộ gia của Lê Quốc, Mộ gia này rất đặc thù, thường xuyên xuất hiện thiên tài ma pháp sư mộc hệ, thế hệ thiên tài lần này nổi tiếng nhất là Mộ Hòe, hắn đã là một ma pháp sư cấp bảy, nghe nói trong cơ thể của Mộ Hòe này có hai viên mộc linh chi tâm."

Trang Hạo có chút khó hiểu hỏi: "Trong cơ thể của một người sao có thể có đến hai viên mộc linh chi tâm được?" Ma pháp sư thông thường có một viên mộc linh chi tâm đã là thiên tài rồi.

Thẩm Nguyên lắc đầu: "Ta cũng không biết, có thể là tiểu tử này được trời cao ưu ái đi."

Trang Hạo cau mày lại: "Ta cảm thấy việc này sợ là không đơn giản như vậy."

Thẩm Nguyên cười cười: "Mộ Hòe này tuy rằng lợi hại nhưng vẫn kém A Hạo ngươi, chúng ta không nói đến hắn nữa, lần này quân thượng phái Kỳ Thiếu Vinh tới đây là để xem bệnh cho cao thủ thánh cấp của Thương Minh, Phong Nguyên, nhưng Phong Nguyên này đã mời một đống người tới, không phải chỉ có một mình Kỳ Thiếu Vinh."

"Vậy nên phải cạnh tranh sao?" Kỳ Thiếu Vinh đẩy cửa ra đi đến hỏi.

Thẩm Nguyên nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh, thân thể lập tức căng thẳng, "Kỳ tứ thiếu, ngươi trở lại rồi!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Thẩm Nguyên: "Đúng vậy! Tiếp tục nói đi! Sao lại thành người câm rồi? Sợ ta như vậy sao? Có phải ngươi cũng giống Trang Khiêm, cảm thấy ta rất hung dữ không?"

Thẩm Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu: "Kỳ tứ thiếu, ngươi không hung dữ, ngươi không hung dữ một chút nào."

Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Khẩu thị tâm phi như vậy (nghĩ một đằng nói một nẻo), vẫn là đừng nói nữa thì hơn."

Thẩm Nguyên: "...... Kỳ tứ thiếu, ngươi yên tâm, tuy rằng Phong Nguyên mời rất nhiều người tới xem bệnh nhưng ta thấy những giá áo túi cơm kia chắc chắn là không giải quyết được việc, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào ngươi."

"Cái này không nói sớm được."

Mộ Đình Hiên đi đến: "Thiếu gia, xuống ăn cơm thôi, ta đã gọi đồ ăn rồi."

Thẩm Nguyên vui sướng đứng lên: "Ăn cơm, ăn cơm, vừa lúc ta cũng đói bụng."

Đám người Mộ Đình Hiên đi xuống lầu, ngồi quanh một cái bàn ăn cơm.

Mấy thiếu niên Mộ gia đã cơm nước xong ra khỏi phòng.

"Không biết mấy tiểu tử kia đi đâu." Thẩm Nguyên toái toái niệm nói.

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Ngươi quản những người đó làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi theo đi sao?"

Thẩm Nguyên vội lắc tay: "Không có, không có."

"Nhanh ăn đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Mộ Đình Hiên nhìn về phía mấy thiếu niên vừa rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

+++++++++++++++++++++++++

Thanh đàm luận bàn cách vách truyền vào tai đám người Kỳ Thiếu Vinh.

"Người Thiên hồ Mộ gia đúng là kiêu ngạo!" Trong Mộ gia có một Thiên hồ, nước trong Thiên hồ ẩn chứa linh khí, có thể hỗ trợ cỏ cây sinh trưởng, thập phần thần kỳ. Thiên hồ là vật tượng trưng của Mộ gia, bởi vậy khi nhắc tới Mộ gia, mọi người sẽ thêm hai chữ "Thiên hồ" vào.

"Mộ gia đã sắp nhật mộ tây sơn, đám người này còn chỉ biết phô trương, cũng không biết Mộ gia có thể tiếp tục kiêu ngạo được bao lâu."

"Huynh đệ, sao lại nói như vậy?"

"Ngươi không biết sao? Huyết diễm linh hoa, còn có rất nhiều linh thực trân quý mà Mộ gia gieo trồng đều đã chết héo, có người nói hình như Thiên hồ của Mộ gia xảy ra vấn đề, linh thủy bị ô nhiễm, Mộ gia gieo trồng đến mấy vạn mẫu huyết diễm linh hoa a! Huyết diễm linh hoa cùng linh thực chết hết, Mộ gia tổn thất thảm trọng!"

"Không thể nào, nếu thật sự là như thế, người Mộ gia phải nóng nảy rồi chứ, ta thấy bọn họ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhàn nhã vô cùng."

"Đó chỉ là một đám nhị thế tổ, đại sự của gia tộc căn bản mặc kệ, biết cái gì đâu!"

"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù linh thực Mộ gia gieo trồng chết hết, lấy của cải của Mộ gia, hẳn là cũng đủ cung ứng cho đám nhị thế tổ đó ăn chơi một đoạn thời gian dài."

"Lời cũng không thể nói như vậy, từ tám năm trước, sau khi Mộ Hành Chi phản bội Mộ gia, thanh thế của Mộ gia liền không còn to lớn như lúc trước, lần này Mộ gia lại gặp tổn thất lớn, sợ là sắp không giữ được vị trí gia tộc đứng đầu, lui xuống đứng thứ hai rồi."

"Không nghĩ tới Mộ Hành Chi lại phản bội Mộ gia."

"Nếu không phải Mộ Nhạc Sơn làm việc quá không phúc hậu cũng không đến mức như thế."

Mộ Đình Hiên đột nhiên trừng lớn mắt, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, ngươi không sao chứ?"

Mộ Đình Hiên lắc đầu: "Ta không có việc gì, thiếu gia, ta no rồi, đi nghỉ ngơi trước."

Dịch Phàm nhìn Mộ Đình Hiên đứng dậy, cũng đứng lên theo: "Thiếu gia, ta cũng no rồi, ta đi xem Đình Hiên."

Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại: "Một đám đều no rồi, đã ăn được bao nhiêu đâu."