Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 199: Đoạn ngục




Trong thùng tắm được rắc nhiều hoa hồng. Ôn Uyển nằm trong không gian thơm ngát mùi hoa, cảm xúc cả thân thể đều dịu đi. Toàn thân sảng khoái Ôn Uyển liền mặc áo tắm trở về phòng ngủ. Nhìn trong phòng trống trơn, sắc mặt nàng có chút trầm xuống.

Hạ Ảnh thấy thần sắc Ôn Uyển, liền biết nhất định là Ôn uyển nhớ đến hai đứa bé rồi, Hạ Ảnh cười nói: “Nếu Quận chúa nhớ hai vị thiếu gia, hiện nay cũng đã ổn định lại. Có thể gửi thư cho Hạ Dao cùng Võ Tinh mang Minh Duệ và Minh Cẩn về.”

Kinh thành đã ổn, phía dưới cũng không còn xuất hiện nhiễu loạn. Tất cả đều đã thái bình, cũng nên để cho hài tử trở lại.

Ôn Uyển lắc đầu: “Tạm thời còn chưa được. Chờ thêm thời gian nữa, đào ra được hung thủ sau màn ta sẽ để cho người đi đón Minh Duệ và Minh Cẩn trở lại.”

Ôn Uyển thật sự không yên lòng, bàn tay điều khiển sau màn còn chưa bị đào ra, nếu hắn bắt Minh Duệ và Minh Cẩn làm con tin, đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp. Thay vì như thế, còn không bằng cố gắng chờ thêm vài ngày. Ít nhất không cần lo lắng khi hai đứa bé trở lại sẽ gặp nguy hiểm.

Hạ Ảnh nghĩ rằng Ôn uyển lo lắng trên đường trở về Minh Duệ và Minh Cẩn sẽ gặp phải ám sát nên cười nói: “Quận chúa, có Hạ Dao và Đông Thanh, còn có một đệ nhất cao thủ. Đến lúc đó lại để cho quan viên hộ tống, sẽ không có việc gì.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, chính chỗ không có việc gì này, lại xuất hiện ra bao nhiêu là chuyện: “Không phải lo có thích khách ám sát. Ta lo cái đinh bên cạnh Đông Thanh còn chưa được thanh trừ sạch sẽ. Ngươi suy nghĩ một chút, hai đứa bé kia ở trong khu bình dân ở hải khẩu, Đông Thanh cũng chỉ qua đó hai lần. Tại sao lại bị điều tra ra vậy? Người này đúng là rất hiểu Đông Thanh.”

Chuyện thế thân, là chuyện Đông Thanh đề nghị. Ôn Uyển không cự tuyệt, đấy là vì Đông Thanh muốn bảo vệ tốt hai đứa bé, không muốn cho hai đứa bé mạo hiểm. Ôn Uyển cũng không hi vọng hai đứa bé gặp chuyện không may.

Đông Thanh hứa với nàng tạm thời sẽ không để cho hai đứa bé mạo hiểm. Nhưng vẫn ám chỉ nói chờ chuyện kinh thành buông xuống, lại ném một cái mồi câu này ra. Hiện tại đã tìm ra được mật thám. Là một thủ hạ đắc lực của Đông Thanh. Nhưng Ôn Uyển vẫn còn nghi ngờ. Chuyện này, Ôn Uyển vạn lần dặn dò đi dặn dò lại, không phải là người tuyệt đối tín nhiệm thì không cho phép nhúng tay vào. Trợ thủ đắc lực này không phải là tâm phúc. Cho nên việc trợ thủ này bán đứng tin tức khiến cho Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái. Ôn Uyển cảm giác, cảm thấy người bên cạnh Đông Thanh còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Hiện nay Ôn Uyển tính toán xử lý xong chuyện kinh thành. Đào ra mật thám bên cạnh Đông Thanh. Về phần nhi tử, vẫn là chờ tìm ra được bàn tay điều khiển sau màn rồi hãy nói cũng không muộn. Như vậy sẽ ôn thỏa hơn một chút.

Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa, ngày mai Điền thị được đưa tới đây. Tin tức đã được bí mật tung ra ngoài. Chúng ta cũng âm thầm chuẩn bị người. Nếu thật sự có thích khách muốn cướp Điền thị đi. Sẽ để cho bọn họ có đi mà không có về.”

Sắc mặt Ôn Uyển có chút ngưng trọng: “Nói với Lý Nghĩa, gia tăng gấp đôi người mai phục cho ta. Ta cảm thấy ngày mai sẽ có một cuộc ác chiến. Phải chuẩn bị vẹn toàn nhất có thể.”

Hạ Ảnh ồ lên một tiếng.

Ôn Uyển lắc đầu: “Không có bất cứ nguyên nhân gì, chỉ là trực giác của ta thôi. Ta cảm thấy Điền thị người này không đơn giản.”

Thấy Hạ Ảnh nghi hoặc khó hiểu, Ôn Uyển liền phân tích cho nàng nghe: “Ngươi thử nghĩ xem trong hai người chúng ta giám thị, chỉ có hai người chúng ta không tra ra được kết quả gì. Một người là Dư Kính, hiện tại đã điều tra ra được Dư Kính vô tội, liền bị loại bỏ ra khỏi nghi vấn. Nhưng mà Điền thị. Ta dám khẳng định bà ta là thành viên trong đám phản tặc. Dù các ngươi âm thầm thả người bên cạnh bà ta nhiều năm như vậy, dấu vết gì cũng không điều tra ra được. Hiện tại đích thân Lý Nghĩa thẩm tra lại không thẩm tra ra được điều gì. Đến cuối cùng ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái.”

Ôn Uyển không cần nhắc tới người làm tình báo kia. Ôn Uyển cho là người này nhất định là từng bị huấn luyện nghiêm khắc, có thể chịu đựng được nghiêm hình cũng là bình thường. Nhưng Điền thị sẽ không thể bình thường được.

Dư Kính cũng từng trải qua cực hình, chẳng qua do thật sự Dư Kính không có gì để cung khai. Rất nhiều người biết rằng nếu cung khai thì cả nhà sẽ bị giết, nhưng vẫn không chịu đựng được qua cực hình liền cung khai ra hết. Ôn Uyển tìn tưởng Dư Kính là một văn nhân, rất khó có thể chịu đựng qua được. Nhưng Điền thị lại không giống như vậy, chuyện biên thành, chuyện trong kinh thành, toàn bộ đều loạn lên. Cái này quá trùng hợp rồi. Ôn Uyển xác định chín mươi phần trăm Điền thị không vô tội. Cũng bởi vì thế , đủ loại chuyện trước kia, càng nghĩ càng thấy khả nghi.

Hạ Ảnh rất tin tưởng trực giác Ôn Uyển, lập tức nói: “Ta sẽ đưa tin qua cho Lý Đại nhân. Để ngày mai hắn điều người tăng lên gấp đôi”.

Năm đó Quận chúa nhìn thấy Hà thị, đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hôm nay còn nói Điền thị không đơn giản. Lời của Quận chúa mười phần đúng cả mười. Hạ Ảnh tất nhiên loại bỏ Dư Kính ra ngoài.

Hạ Ảnh chờ sau khi Ôn Uyển nằm xuống, dặn dò Hạ Hương vài câu. Liền đi ra ngoài. Hiện tại thiếp thân hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển là Hạ Hương.

Ôn Uyển nằm ở trên giường, nghĩ tới hai đứa con trai. Rời đi hơn một năm, cũng không biết cao lớn lên nhiều không, có gầy đi hay không, có ngã bệnh hay không. Có nhớ nàng hay không. Haizz, nàng cùng Bạch Thế Niên tách ra tám năm, cũng không cảm thấy khó chịu như vậy. Chờ chuyện này xong xuôi, phải đưa thư để Hạ Dao hộ tống hai đứa con trở về. Nếu còn như thế này, nàng cũng muốn hóa thành đá chờ con rồi.

Hạ Ảnh truyền đạt lại ý của Ôn Uyển cho Lý Nghĩa: “Lý đại nhân, trực giác Quận chúa luôn luôn rất nhạy cảm. Nếu Quận chúa đã nói Điền thị rất khả nghi, ngày mai chúng ta cần phải cẩn thận hơn. Bất kể trong tối hay ngoài sáng, ngày mai chúng ta phải tăng gấp đôi nhân thủ.”

Hôm đó bọn họ bắt Điền thị, quả thật không mất một chút sức lực nào. Nếu không phải Quận chúa vẫn luôn hoài nghi, thì Điền thị vẫn an an ổn ổn cứ thế sống tại Uy Vũ hầu phủ đấy. Cho nên nói, phải nghe lời Quận chúa nói.

Lý Nghĩa quả thật không đồng ý. Lý Nghĩa cảm thấy Ôn Uyển đang chuyện bé xé ra to. Hơn nữa người bên cạnh quá tín nhiệm Ôn Uyển. Mượn chuyện Dư Kinh mà nói. Hao tốn nhiều nhân lực vật lực như vậy để tra xét, kết quả lại không tra được cái gì. Bên phía Điền thị cũng vậy, từ lúc Quận chúa nghi ngờ Điền thị đến bây giờ, bọn họ hao tổn bao nhiêu tinh lực. Nhưng đến bây giờ, nửa điểm không đúng cũng không tra ra được.

Phía ngoài vẫn luôn có tin đồn Quận chúa là nữ nhân có lòng ghen tỵ rất nặng. Cộng thêm Điền thị kêu oan, cùng với người Thích gia vô tội. Lý Nghĩa hoài nghi Ôn Uyển Quận chúa đang quan báo tư thù. Ôn Uyển là nữ nhân, không phải thánh nhân, không thể giống như bên ngoài lan truyền, lòng nhân ái lương thiện giống như Quan Âm đại sư chuyển thế (Ôn Uyển muốn nôn: Ta đều bị đồn thành Ma vương chuyển thế rồi, còn Quan Âm đại sư chuyển thế gì nữa).

Hạ Ảnh nhìn Lý Nghĩa hoài nghi, nghĩ tới suy đoán của Ôn Uyển. Lập tức cố ý đem chuyện Ôn Uyển muốn hắn một mắt nhắm một mắt mở chuyện La gia nói: “Ý của Quận chúa là, nếu La gia không biết chuyện thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”

Thấy Lý Nghĩa không đáp lời, Hạ Ảnh nói: “La gia và Quận chúa có quan hệ sâu xa. Chuyện này nhất định Quận chúa sẽ nhúng tay. Quận chúa nói, nàng sẽ viết sổ con đem chuyện này nói rõ ràng với hoàng thượng. Lý đại nhân, ta cho rằng đây là một chuyện nhỏ. Nếu La Thủ Huân thực sự cấu kết với phản tặc, Quận chúa chắc chắn sẽ không lấy việc công làm việc riêng như vậy. Quốc công gia cũng không biết chuyện này. Hi vọng Lý đại nhân có thể xử lý nhẹ nhàng.”

Cái gọi là nhẹ nhàng, cũng chính là hi vọng Lý Nghĩa cho La gia một con ngựa.

Hạ Ảnh đi ra từ trong ám vệ, nếu nói thẳng là Ôn Uyển phân phó, Lý Nghĩa cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng ngay cả Hạ Ảnh cũng lên tiếng cầu tình. Lý Nghĩa càng cảm thấy kỳ quái.

Ôn Uyển suy đoán không sai, Lý Nghĩa đang phỏng đoán xem Ôn Uyển có ra mặt biện hộ cho La gia hay không. Nếu như ra mặt biện hộ thì chứng tỏ Quận chúa là người làm theo cảm tính. Sự thật chính minh. Quận chúa thật sự là người làm việc xử lý theo cảm tính. Dĩ nhiên, Lý Nghĩa cũng không hề nói Ôn Uyển lấy việc công báo thù riêng. Chẳng qua chỉ cho rằng Ôn Uyển là người làm việc dựa theo tình cảm, không màng đến chứng cứ.

Hạ Ảnh thấy Lý Nghĩa không đồng ý, lập tức nói ra quan hệ sâu xa giữa La Thủ Huân và Ôn Uyển. Nói cho Lý Nghĩa biết được , thứ nhất: La gia đối với Quận chúa rất quan trọng, thứ hai cũng nói ra cách làm người của La gia, người như vậy sẽ không thể nào lại cấu kết với phản tặc.

Lý Nghĩa suy nghĩ sau đó nói: “Chuyện này. Chờ tra xét rõ ràng rồi nói sau.”

Nếu như không bị dính líu trong đó, hắn sẽ cho Ôn Uyển chút mặt mũi này. Dù sao Ôn Uyển bây giờ cũng là thống lĩnh kinh thành, là cấp trên của hắn, cho nên vẫn phải nể mặt một phần. Nhưng nếu như dính líu vào trong đó, chắc chắn Lý Nghãi sẽ không để cho Ôn Uyển lấy việc công làm việc riêng.

Hạ Ảnh thấy bộ dạng của Lý Nghĩa. Trong lòng trầm xuống: “Lý đại nhân, Quận chúa nói với ta, ngươi lấy chuyện của La Thủ Huân để dò xét nàng? Chẳng lẽ lại đúng như lời Quận chúa nói, ngươi dùng chuyện này để dò xét nàng sao?”

Hạ Ảnh không nghĩ chuyện này là chuyện khó làm. La Thủ Huân lại không cấu kết với phản tặc, chính bằng hữu của La Thủ Huân lợi dụng thân phận của La Thủ Huân để làm chuyện bất hợp pháp. Nhưng La Thủ Huân cũng giấu mặt không lộ diện (Quốc công gia làm ăn, truyền đi rất khó nghe. La Thủ Huân là người sĩ diện, chắc chắn sẽ không phô trương tìm phiền toái), những người này muốn lợi dụng nhưng phạm vi cũng là có hạn.

Hạ Ảnh đối với thái độ của Lý Nghĩa rất bất mãn. Chỉ nói là tha thứ, cũng không nói là vô tội không tra. Có cần thiết vứt mặt mũi của Quận chúa như vậy không? Mặc dù Hạ Ảnh từng là thủ hạ của Lý Nghĩa. Nhưng mà nàng lại tuyệt đối phục tùng hoàng thượng. Mà không phải là Lý Nghĩa. Cho nên cũng không hề che dấu bất mãn trước mặt Lý Nghĩa.

Trong lòng Lý Nghĩa lộp bộp: “Ngươi nói Quận chúa hoài nghi ta thử dò xét nàng? Không thể nào, đang tốt lành sao Quận chúa lại nghi ngờ ta dò xét nàng?”

Trong lòng hắn hoài nghi Ôn Uyển, cũng chỉ hạn chế ở trong lòng. Đừng nói đến việc nói cho hạ Ảnh biết, ngay cả người bên cạnh, hắn cũng không biểu lộ chút nào lòng hoài nghi với Ôn Uyển. Càng không có bất cứ hành động nào. Nếu như thế, làm sao Quận chúa lại hoài nghi đến trên người hắn.

Hạ Ảnh nhìn vẻ mặt này, trên mặt lộ ra lãnh ý: “Quận chúa nói như vậy, ta còn không tin. Không nghĩ tới, dĩ nhiên là thật. Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn dò xét Quận chúa?”

Hạ Ảnh nghĩ mãi không ra tại sao Lý Nghĩa lại dò xét Quận chúa? Mặc dù Quận chúa không hài lòng hành động của Lý Nghĩa, nhưng cho tới bây giờ vẫn không làm gì quá đáng. Thậm chí còn cố gắng phối hợp (cung cấp biện pháp để Hà thị cung khai).

Lý Nghĩa nhìn Hạ Ảnh: “Ngươi xác định Quận chúa không phải đang báo thù riêng?”

Lý Nghãi nói ra nghi vấn của mình.

Nói tới đây thật ra cũng không thể trách được Lý Nghĩa. Giám thị Điền thị nhiều năm như vậy lại không phát hiện ra nửa điểm vẫn đề, giám thị Dư Kính cũng không phát hiện ra vấn đề. Sau này bắt Dư Kính cùng Điền thị, lại càng uổng phí sức lực. Mà hai người kia không có vấn đề. Lại càng tôn thêm Lý Nghĩa là người vô dụng. Bởi vì hoàng đế cùng Hạ Ảnh đều rất tin tưởng Ôn Uyển, nhận định rằng cả hai người kia đều có vấn đề. Trên lưng Lý Nghĩa đeo áp lực vô cùng lớn. Thật ra lúc trước Lý Nghĩa chỉ nghi ngờ chỗ nào đó xảy ra vấn đề, chứ không thể nào lại che dấu được sâu như vậy. Cũng chưa từng hoài nghi Ôn Uyển. Nhưng mà Dư Kính vô tội lại không thể không khiến cho Lý Nghĩa hoài nghi Ôn Uyển đang quan báo tư thù. Hoặc nói là dự đoán của Ôn Uyển không hợp lý. Một khi nảy sinh ý nghĩa này, liền giống như một loại bệnh độc, xâm nhập vào đại não Lý Nghĩa. Để cho hắn càng ngày càng khẳng định chân tướng chính là như vậy.

Hạ Ảnh im lặng nhìn Lý Nghĩa: “Không ngờ ngươi lại để Điền thị ảnh hưởng đến suy nghĩ, cho là Quận chúa đang quan báo tư thù? Nếu thật sự Quận chúa quan báo tư thì, còn chờ đến bây giờ hả? Còn có, nếu đúng như ngươi nghĩ, Quận chúa quan báo tư thù, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Ngươi cho là hoàng thượng không biết sao?”

Thật đúng là thông minh quá bị thông minh hại.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Ảnh run lên. Nếu không phải Quận chúa luôn xử sự ôn hòa, không muốn có xung đột với Lý Nghĩa, để cho mình vội tới đây đưa lời cho Lý Nghĩa. Mà là đổi lại dùng biện pháp khác, Quận chúa dùng sức mạnh thủ đoạn để cho Lý Nghĩa khuất phục, kết quà sẽ như thế nào? Hạ Ảnh không cần nghĩ cũng biết, nhất định sẽ xung đột kịch liệt.

Hạ Ảnh thấy Lý Nghĩa không lên tiếng, lập tức khẽ than thở: “Quận chúa hoài nghi Dư Kính, là có căn cứ, không phải là suy nghĩ vô căn cứ.”

Lý Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Dư Kính là có căn cứ, ta đây không có lời nào để nói. Nhưng Điền thị thì sao? Quận chúa bởi vì đâu mà lại hoài nghi Điền thị?”

Theo Lý Nghĩa biết, Quận chúa hoài nghi Điền thị, căn bản là suy nghĩ vô căn cứ, nửa điểm căn cứ cũng không có.

Lý Nghĩa đã từng nghe Hạ Ảnh nói một chút vì sao Quận chúa lại hoài nghi Điền thị. Dựa theo cách nói của Lý Nghĩa chính là Quận chúa hâm mộ ghen tỵ với Điền thị sinh ra trong gia đình tiểu thương nhưng lễ nghi cử chỉ so với nàng lại càng giống nữ tử hoàng gia hơn. Từ mặt này liền biết Ôn Uyển vẫn luôn không tự tin với bản thân mình (Ôn Uyển tuôn mồ hôi dữ dội: ngươi nghĩ nhiều, ta rất tự tin với chính bản thân mình).

Hạ Ảnh thấy Lý Nghĩa không tin. Lo lắng vạn nhất Lý Nghĩa vẫn luôn cho là đúng. Ngày mai không phái thêm nhiều người. Đến lúc đó thích khách sẽ dễ dàng cứu được Điền thị.

Hạ Ảnh suy nghĩ một chút liền nói ra chuyện ngày đó Ôn Uyển gặp Hà thị nói cho Lý Nghĩa nghe: “Mộc thần y và Diệp thái y đều nói qua, thể chất của Quận chúa đặc thù. Cho nên khi gặp Hà thị thì Quận chúa bị đau ngực, chúng ta liền cho rằng Hà thị chính là một nhân vật nguy hiểm. Quả không sai……”

Lý Nghĩa là một đồ tể điển hình, căn bản là không tin những cái này. Cũng không thể trách Lý Nghĩa không tin những chuyện này. Nếu như hắn tin tưởng có báo ứng, vậy thì không phải ngày nào hắn cũng gặp ác mộng hay sao? Sớm đã bị dọa chết lâu rồi.

Hạ Ảnh thấy Lý Nghĩa gian ngoan mất linh, lập tức chán nản. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ cuối cùng vẫn nói: “Lý đại nhân. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Vạn nhất thật như lời Quận chúa nói. Thích khách cứu được Điền thị, đến lúc đó ngươi sẽ khai báo như thế nào với Hoàng thượng?”

Hạ Ảnh điểm trúng tử huyệt của Lý Nghĩa: “Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ cố gắng an bài thỏa đáng. Sẽ tăng gấp đôi số người lên.”

Nếu Ôn Uyển Quận chúa muốn như vậy, vậy thì hắn cứ làm theo lời Ôn Uyển. Nếu như không xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó vẫn có cái mà bẩm báo với hoàng thượng chuyện này.

Lúc này Hạ Ảnh mới bỏ qua.

Mà lúc này hai đứa bé được Ôn Uyển nhắc đến, Minh Duệ và Minh Cẩn nhận được tin tức nói kinh thành xảy ra đại biến, hiện tại chưởng quản ở kinh thành là mẹ bọn họ. Lập tức trái tim treo cao rốt cục cũng buông xuống. Mẹ có thể xử lý được công việc, chứng tỏ không có chuyện gì, không có chuyện gì là tốt rồi.

Minh Duệ lại một lần nữa nói ra yêu cầu của mình với Hạ Dao, hắn muốn trở lại kinh thành. Nếu hiện tại kinh thành không có chuyện nữa, huynh đệ bọn họ cũng nên trở về. Tách ra hơn một năm. Nói thật hắn rất nhớ mẹ. Chứ đừng nói chi đến Minh Cẩn suốt ngày lẩm bẩm cha và mẹ.

Hạ Dao làm sao lại không muốn trở lại kinh thành kia chứ, nhưng lời nói của Ôn Uyển vẫn phảng phất bên tai: “Không có thư tự tay ta viết, không thể mang Minh Duệ và Minh Cẩn trở về.”

Ban đầu Ôn Uyển đã nói như vậy, cũng là lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Phòng bị vạn nhất.

Hạ Dao mang bộ dáng như ăn xương sắt, khiến Minh Duệ cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Cô, cháu cảm thấy được chúng ta hãy làm theo cách ngày đó hai người mang Minh Cẩn tớihải khẩu, bốn người chúng ta cứ thế trở lại kinh thành. Như vậy sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”

Hạ Dao nói đây là một chủ ý không tệ: “Chờ mẹ cháu gửi thư đến. Cô cô liền mang theo các cháu trở về.”

Trở về như vậy thì không gây chú ý, cũng không lo lắng thích khách ám sát. Vô cùng an toàn. Đúng. Đến lúc đó bảo Đông thanh đưa người khác trở lại kinh thành.

Minh Duệ vừa nghe thấy lời nói có lệ….,vẻ mặt trong nháy mắt liền suy sụp xuống. Minh Cẩn ở một bên, ánh mắt cũng đỏ lên, hau mắt cũng sắp rơi lệ.

Đặc điểm thích khóc này của Minh Cẩn khiến cho Minh Duệ cảm thấy bất đắc dĩ, nói ngươi học cái gì của mẹ không học, hết lần này đến lần khác lại thích khóc giống như mẹ (Ôn Uyển rất vô tội: mẹ con mới không thích khóc đâu. Chẳng qua là tuyến lệ dồi dào chút thôi).

Võ Tinh vội vàng nói với Minh Duệ và Minh Cẩn: “Hiện tại khí trời cũng đã chuyển lạnh, ngày mai ta liền mang các cháu vào trong núi săn thú. Các cháu xem có được không?”

Thời điểm khí trời tốt, Võ Tinh thường mang theo hai tiểu tử này vào trong núi săn thú. Đã đi rất nhiều lần. Chẳng qua lúc khí trời nóng bức sợ bị cảm nắng nên không đi. Hiện tại khí trời lạnh, có thể mang hai tiểu tử này lên núi đi vài vòng. Thứ nhất là muốn dời sựu chú ý của hai tiểu tử này, thứ hai cũng là muốn hài tử trải nghiệm thực tế.

Minh Duệ còn tốt, Minh Cẩn liền vui mừng. Có Võ Tinh cùng hai cao thủ khác đi theo thì không phải lo lắng vấn đề an toàn. Lúc trước đi mấy lần, Minh Cẩn cảm thấy rất tốt.

Minh Duệ thấy Minh Cẩn tính tình vẫn nhanh nhảu như vậy, khẽ cau mày. Mặc dù Minh Cẩn hiểu chuyện hơn không ít, nhưng vẫn chưa thểđạt tới mức yêu cầu của Minh Duệ. Tuy nhiên Minh Duệ nghĩ tới lời mẹ nói, lại không dám ép Minh Cẩn quá mức, để cho Minh Cẩn giống như hắn trở thành một tiểu lão đầu. Sâu trong nội tâm Minh Duệ vẫn đồng ý với lời Ôn Uyển nói, cho dù mình đúng là không giống một hài tử ( ngươi giống như còn chưa lớn ). Cho nên Minh Duệ cũng rất thích xem bộ dáng vui vẻ không lo của Minh Cẩn. Cũng bởi vì như thế, Minh Duệ rất là mâu thuẫn. Vừa muốn Minh Cẩn sớm hiểu chuyện hơn một chút, lại vừa muốn cho Minh Cẩn giữ tính tình ngây thơ hoạt bát như hiện tại.

Võ Tinh nhìn này hai đứa bé một động một tĩnh, trên mặt luôn luôn không có nhiều vẻ mặt như Võ Tinh cũng nhịn không được nở nụ cười. Hai đứa bé này, thật đúng là góc bù.

Dựa theo cách nói của Võ Tinh, thật ra Minh Cẩn rất tốt. Ở kinh thành ít đứa bé nào được như Minh Cẩn. Dốc lòng học tập, dốc lòng tập võ, không sợ khổ không sợ mệt, Ừ, nhược điểm duy nhất chính là có một chút yếu ớt ( cái được gọi là yếu ớt, chính là chỉ Minh Cẩn thích khóc). Nhưng điểm yếu ớt này cũng chỉ ở trước mặt Minh Duệ và Quận chúa mới hiện ra. Ở trước mặt người khác, Minh Cẩn cũng giống như một tiểu đại nhân.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Võ Tinh càng đậm hơn. Hạ Dao nhìn thấy hắn ngăn không được nụ cười nơi khóe miệng. Cũng cười hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vui mà cười đến không khép miệng thế?”

Võ Tinh nói lại chuyện vừa rồi một lần: “Nàng nói xem Minh Duệ so với Minh Cẩn cũng chỉ lớn hơn mấy phút đồng hồ. Nhưng mà Minh Duệ đối với Minh Cẩn nghiêm khắc như vậy, không biết còn tưởng là phụ thân dạy nhi tử đấy. Vốn dĩ Minh Cẩn đã không tệ, có một Minh Duệ ở phía trên. Minh Cẩn liền bị đè ép xuống .” Nói không khoa trương, trong kinh thành những nhà quyền quý có nhà ai có hài tử vừa hiểu chuyện lại vừa thông minh giống như Minh Cẩn, nếu thật có thì cũng là may mắn của nhà người ta. Nhưng Minh Cẩn hết lần này tới lần khác lại đụng phải một Minh Duệ sâu không lường được. Ngược lại biểu hiện càng giống như hài tử.Tất cả ánh sáng trên người đều bị Minh Duệ che lấp hết.

Hạ Dao nghe xong cũng nhịn không được nở nụ cười: “Chuyện này thật không có biện pháp. Minh Duệ giống như Quận chúa, như ông cụ non. Thật ra như vậy cũng tốt, Minh Cẩn ngây thơ hoạt bát, so sánh với Minh Duệ nhiều hơn một phần sinh khí, hai đứa ở chung một chỗ, người ta nhìn thấy vui mắt hơn. Nếu hai đứa đều như ông cụ non, có thể Quận chúa sẽ suốt ngày phải lo lắng.”

Lúc trước vì tính tình của Minh Duệ. Ôn Uyển lo lắng không ít, không ít lần nói thầm trước mặt Hạ Dao. Tuy nhiên cũng may có Minh Cẩn đền bù được phần khuyết điểm này.

Võ Tinh gật đầu, Tuy nhiên cũng nhắc đến yêu cầu của Minh Duệ: “Sợ là tầm một hai tháng nữa chúng ta phải trở về kinh thành rồi.”

Ở chỗ này mấy tháng, là thời gian an nhàn nhất của Võ Tinh, cũng là cuộc sống thư thái nhất. Quá mức thư thái. Đều có chút không nỡ đi.

Hạ Dao cũng có chút không nỡ: “Trước kia Quận chúa vẫn nói muốn sống cuộc sống không tranh quyền thế. Cho dù mặt trời mọc phải làm việc, mặt trời lặn mới nghỉ ngơi, cũng tốt hơn sống trong kinh thành cẩm y ngọc thực nhưng mỗi ngày lại lục đục ngươi lừa ta gạt. Hiện tại chúng ta sống cuộc sống thư thái, mới hiểu được tại sao Quận chúa lại hướng tới cuộc sống như vậy. Thật sự thư thái.”

Mỗi ngày không cần lo lắng bị tính kế, cũng không lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng, cuộc sống trôi qua thư thái mà an ổn. Có lẽ đối với Quận chúa mà nói, cuộc sống năm đó ở nông thôn mặc dù kham khổ, nhưng so sánh với cuộc sống trong kinh thành vẫn thư thái hơn.

Võ Tinh lắc đầu: “Chúng ta cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi. Chúng ta không thể nào được sống cuộc sống như vậy. Quận chúa càng không thể sống cuộc sống như vậy.”

Không phải lo lắng Ôn Uyển không thích ứng được. Mà do thân phận của Quận chúa khiến nàng nhất định không thể nào sống cuộc sống bình thản an ổn được. Có người bình thường. Có người kinh thiên động địa. Mà Quận chúa, không phải là người phàm.

Minh Cẩn nhỏ giọng nói với Minh Duệ: “Ca, lần này chúng ta nhất định phải săn được một tấm da tốt để may xiêm y cho Mẹ.”

Ôn Uyển trừ áo khoác, thì rất ít mặc quần áo làm bằng da. Cũng chỉ có hai đứa bé, có rất nhiều quần áo làm bằng da (phủ nội vụ làm ).

Minh Duệ gật đầu đáp ứng.

Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, Võ Tinh mang theo hai thị vệ dẫn Minh Duệ và Minh Cẩn đi vào trong núi săn thú.

Săn thú nhưng thật ra cũng là một chuyện khảo nghiệm sự chịu đựng cùng tính nhẫn nại. Đồng thời cũng để chuyện rèn luyện kỹ thuật sống hạng nhất cho con người. Võ Tinh muốn bồi dưỡng bản lãnh này cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Dạy Minh Duệ và Minh Cẩn bố trí bẫy rập như thế nào, làm thế nào ẩn núp ở một bên chờ con mồi đến. Quá trình chờ đợi này, không thể nóng vội. Đây đối với Minh Cẩn nhanh nhẹn mà nói, đúng là rất khó chịu đựng.

Buổi sáng Ôn Uyển vừa thức dậy, nhìn thấy Hạ Ảnh từ bên ngoài vội vả tới đây. Hạ Ảnh hướng về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, ta muốn dùng xe ngựa riêng của Quận chúa. Quận chúa, người xem có thể được hay không?”

Nếu nói đến xe ngựa riêng của Ôn Uyển, chính là cái xe ngựa lúc ban đầu kia của Ôn Uyển.

Ôn Uyển trừ cỗ xe ngựa đơn giản, còn có một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa. Là hoàng đế ban thưởng cho Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển đi hoàng cung, sẽ ngồi chiếc xe ngựa vừa xinh đẹp vừa xa xỉ này. Nếu như đi xa nhà, ví dụ như đi thôn trang, thì sẽ ngồi chiếc xe ngựa kia của mình. Dễ dàng, thoải mái.

Ôn Uyển gật đầu: “Được, để cho Võ Chiêu đi theo ngươi đi. Có Võ Chiêu sẽ an toàn hơn một chút.”

Ôn Uyển nói như vậy cũng là phòng bị vạn nhất.

Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa không cần lo lắng, ta sẽ đem Điền thị bình an đưa tới quý phủ.”

Mặc dù Lý Nghĩa hoài nghi Quận chúa, nhưng nếu như đã hứa gia tăng gấp đôi nhân thủ, chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Ôn Uyển vẫy tay xuống dưới: “Cứ để cho Võ Chiêu đi theo đi. Những người này hung tàn như vậy, Võ Chiêu đi theo thì ta cũng yên tâm hơn chút.”

Ý của Ôn Uyển là để cho Võ Chiêu bảo vệ tốt Hạ Ảnh. Hạ Ảnh trải qua chuyện lần đó, thân thủ không bằng được như trước kia. Lần này lại vô cùng nguy hiểm. Ôn Uyển lo lắng quá nhiều người, những người Lý Nghĩa phái tới sẽ không thể chú ý đến bảo vệ Hạ Ảnh.

Hạ Ảnh từ chối không được, cũng đành đáp ứng.

Ôn Uyển lần nữa căn dặn Hạ Ảnh cẩn thận một chút. Sau đó để cho Hạ Ảnh mang theo ba trăm tinh binh đi qua. Hạ Ảnh suy nghĩ một chút: “Quận chúa, ba trăm tinh binh hơi nhiều. Một trăm là đủ rồi.”

Nguyên bản ý của Ôn Uyển là muốn điều năm trăm đi qua. Ba trăm đã là rút bớt rồi. Nhưng ý Hạ Ảnh là, nếu như người đến quá nhiều, lo lắng những người đó sẽ không xuất hiện. Đến lúc đó có thể sẽ hoàn toàn ngược lại. Ôn Uyển suy nghĩ một chút. Cũng gật đầu đáp ứng. Chờ sau khi Hạ Ảnh đi rồi, Ôn Uyển không nghĩ đến chuyện này nữa. Ôn Uyển yên tâm không phải là không có đạo lý, phía nàng bên này phái hai người cao thủ một trăm tinh binh, Lý Nghĩa bên kia cao thủ lại càng nhiều như mây. Đối phương cho dù có rất nhiều võ lâm cao thủ đi nữa. Nhưng chưa kể đến nhân số hay là chất lượng, cũng không thể so với bọn họ được. Hơn nữa bên cạnh mình có phòng bị, không thể nào xuất hiện sai sót.

Đáng tiếc kết quả chuyện này lại vượt qua dự đoán của Ôn Uyển. Ôn Uyển đang cùng Mễ tướng thương lượng nghị sự. Liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Ôn Uyển quay đầu, nhìn thấy Võ Minh vội vã đi tới nói: “Quận chúa, Hạ Ảnh và Võ Chiêu hai người bọn họ gặp phải phục kích. Nhân số tử thương vô số, hiện tại vô cùng nguy hiểm, Hạ Ảnh thỉnh cầu Quận chúa phái người trợ giúp.”

Muốn phái người đi qua, phải do Ôn Uyển tự mình hạ thủ dụ mới được phép. Nếu không, một người cũng không thể điều động được.

Ôn Uyển nghe xong sắc mặt run lên: “Tại sao lại có thể như vậy?”

Không thể nào! Nàng đã ra lệnh xuống dưới phải mang nhiều nhân thủ. Điều động tinh anh Còn người của đống phương trong đoạn thời gian này chết thì chết, bắt thìbắt, thực lực đã suy yếu rất lớn. Làm sao có thể chống lại được người phía bọn họ. Còn để cho người phía bọn họ bên này thương vong thảm trọng. Ôn Uyển từ đầu đến cuối vẫn không tin.

Võ Minh tạm thời cũng không biết tình huống cụ thể.

Ôn Uyển không ngờ là Lý Nghĩa hoài nghi dự tính ban đầu của nàng. Mặc dù nói đáp ứng Hạ Ảnh có tăng thêm gấp đôi nhân thủ. Nhưng vấn đề ở chỗ lúc bắt đầu Lý Nghĩa cũng có không ý định để cho nhiều người hộ tống. Cho dù thêm gấp đôi, nhưng cộng lại thì rất rất ít. Huống hồ, bản thân Lý Nghĩa cũng không có đi theo. Một trăm tinh binh thích hợp đoàn kết tác chiến. Còn đối phương lại lựa chọn vị trí địa lý vô cùng tốt. Ưu thế đoàn kết tác chiến không phát huy được. Thực lực một trăm tinh binh bị suy giảm rất lớn.

Chuyện này Ôn Uyển cảm thấy nhất định là có kỳ quái. Thậm chí Ôn Uyển hoài nghi Lý Nghĩa lá mặt lá trái. Nhưng rất nhanh lại hủy bỏ cái ý nghĩ này. Chuyện lớn thế này, Lý Nghĩa sẽ không qua loa như vậy. Đợi lát nữa biết kết quả. Ôn Uyển cũng không tiếp tục hỏi nữa, chẳng qua là vẫn hỏi vấn đề quan tâm nhất: “Điền thị không bị cứu đi chứ?”

Hỏi Võ Minh cũng không hỏi ra được cái gì. Vẫn phải đợi một chút nữa có người liên quan đến sẽ hỏi.

Võ Minh vội vàng lắc đầu: “Quận chúa, ý của Hạ Ảnh và Võ Chiêu là hi vọng Quận chúa có thể phái thêm tinh binh đi qua trợ giúp.”

Ôn Uyển lập tức viết một đạo thủ dụ “Hạ Hương, bảo Lữ tướng quân lĩnh một ngàn tinh binh đi trước trợ giúp. Nhất định phải đem người bình yên vô sự mang đến.”

Hiện tại cũng không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm. Vấn đề mấu chốt bây giờ là không thể để cho đối phương đem người cứu đi. Hạ Hương lập tức cầm thủ dụ đi ra ngoài.

Ôn Uyển thông qua chuyện lần này, rốt cục cũng có đầy đủ lý do xác nhận suy đoán của nàng, bà ta thật sự không phải một nhân vật đơn giản. Tuy nhiên Ôn Uyển nghĩ tới sự kiện này, lại có chút ít chán nản. Ngàn nói vạn nói, bảo bọn họ gia tăng nhân thủ. Nhưng vẫn xảy ra vấn đề. Ôn Uyển xác định. Nhất định là bên phía Lý Nghĩa không làm theo lời mình nói, mới xảy ra chuyện. Ôn Uyển đầy một bụng tức giận. Cậu hoàng đế dùng người như thế nào vậy?

Ôn Uyển chờ sau khi Võ Minh đi liền bỏ qua chuyện này, người không mất là tốt rồi, những thứ khác chờ đám người họ đến đây rồi hãy nói. Nhìn về phía Mễ Tướng đại nhân đang xem mình là vật trong suốt nói: “Mới vừa rồi nói đến chỗ nào rồi.”

Mễ Tướng vội tiếp lời nói. Đối với những điều vừa rồi ông nghe được, Ừ, mới vừa rồi ông cái gì cũng không nghe được. Những thứ này không thích hợp cho ông nghe, tất nhiên là không vào được lỗ tai của ông.

Ôn Uyển đối với vẻ mặt bình tĩnh của Mễ Tướng. Trong lòng có chút buồn cười, đúng là Lão Hồ Ly ngàn năm, nghe được tin tức kinh thiên động địa như vậy mà mặt không đổi sắc.

Ôn Uyển cùng Mễ tướng lần lượt bàn bạc chính sự.

Lý Nghĩa nghe được tin Hạ Ảnh gặp tập kích, binh lính thương vong thảm trọng, Điền thị còn thiếu chút đã được cứu đi. Lý Nghĩa thất thanh nói: “Không thể nào? Cái này không thể nào?”

Rõ ràng tra xét rất rõ, Điền thị không có nửa phần quan hệ với phản tặc. Làm sao có thể có phản tặc tới cứu Điền thị.

Người nọ nhỏ giọng bẩm báo chuyện đã xảy ra: “Đại nhân, lần đột kích này có không ít cao thủ. Nếu không phải Hạ Ảnh cô nương sớm có chuẩn bị, thì chắc chắn Điền thị đã được cứu đi rồi.”

Từ cách đối phương chuẩn bị để giải cứu Điền thị, có thể khẳng định Điền thị thật sự là một con cá lớn.

Trong lòng Lý Nghĩa lập tức trầm xuống. Bị Quận chúa chỉ trích chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất đúng là Điền thị được cứu đi, vậy hắn chết cũng không thể bù lại tổn thất. Lý Nghĩa cũng không dành quá nhiều thời gian suy nghĩ, lập tức mang theo cao thủ đi qua trợ giúp. Chỉ tiếc, thời điểm hắn mang người đến, một ngàn tinh binh Ôn Uyển phái đi cũng đến.

Hạ nhân đến bẩm báo cho Ôn Uyển, nói Điền thị đã đến. Ôn Uyển để cho người đem Điền thị đưa đến hậu viện, trông coi cẩn thận.

Ôn Uyển xoay người hướng về phía Mễ Tướng nói hai câu, liền rời đi.

Mễ Tướng cũng không có từ chối, vô cùng phối hợp tỏ vẻ ông sẽ đem những chuyện này sửa soạn lại rồi hồi báo lại cho Ôn Uyển sau. Để cho Ôn Uển vội vàng đi làm chuyện trọng yếu hơn.

Ôn Uyển đến hậu viện cũng không nhìn thấy Hạ Ảnh: “Hạ Ảnh đâu rồi?”

Không thấy Hạ Ảnh chủ động đi lên bẩm báo chuyện này, Ôn Uyển lo lắng Hạ Ảnh đã xảy ra chuyện.

Sắc mặt Hạ Hương có chút chần chờ, Ôn Uyển bắt buộc mới nói lời thật. Ôn Uyển cũng không thể so sánh Hạ Hương cùng với Hạ Ảnh. Đối mặt khí thế của Ôn Uyển nàng không chịu nổi: “Hạ Ảnh tỷ tỷ bị thương.”

Ôn Uyển nghe xong nói gấp: “Còn không mang ta đi qua nhìn.”

Ôn Uyển đến bên cạnh sương phòng, thấy Hạ Ảnh nằm bò ở trên giường, y phục đã bị nhuộm thành màu đỏ , nhìn thấy mà giật mình. Y nữ đang cần thận xử lý vết thương cho Hạ Ảnh.

Lửa giận trong lòng Ôn Uyển càng ngày càng tăng. Không ngờ Hạ Ảnh lại bị thương. Đây rốt cuộc là có bao nhiêu nguy hiểm. Tức giận vì không ai chịu nói cho nàng biết chuyện Hạ Ảnh bị thương. Sắc mặt Ôn Uyển xanh mét: “Chuyện gì xảy ra? Địch nhân rốt cuộc có bao nhiêu người? Lý Nghĩa phái đến bao nhiêu cao thủ cho ngươi?”

Lý Nghĩa không ra mặt, Ôn Uyển có thể thông cảm. Dù sao hắn cũng là ám vệ không thích hợp xuất hiện ở những nơi công cộng cho lắm, nhưng mà ngươi ngay cao thủ cũng không phái ra được, một lòng hai dạ. Đây rốt cuộc là có ý gì?

Hạ Ảnh cắn răng nói: “Quận chúa, những người này rất lợi hại. Bọn họ không chỉ có lợi thế về địa hình, lợi dụng đầy đủ ưu thế địa lý, hơn nữa tất cả người tới đều võ nghệ cao cường.”

Hạ Ảnh đối với sự kiện lần này cũng thấy sợ không thôi, nếu không phải Ôn Uyển phòng bị vạn nhất, bảo nàng mang theo Võ Chiêu đi qua, còn tăng thêm một trăm tinh binh. Không nói đến khả năng nàng chết ở trong tay của đối phương. Sợ là ngay cả Điền thị cũng bị cứu đi rồi.

Chân mày Hạ Ảnh nhíu lại, đau đến nói không ra lời. Ôn Uyển còn chưa mở miệng, Hạ Ảnh lắc đầu nói: “Quận chúa, chờ người nhìn thấy Điền thị xong, vẫn nên đem Điền thị đưa về Thiên Lao đi! Đặt ở phủ Quận chúa. Ta lo lắng có biến.” Hạ Ảnh không phải lo lắng ở Phủ Quận chúa không an toàn, mà là lo lắng Điền thị trong Phủ Quận chúa sẽ có ảnh hưởng tới Ôn Uyển.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi không cần lo lắng.”

Điền thị đến Phủ Quận chúa, nếu như còn có thể được cứu đi, Ôn Uyển liền bái phục bà ta. Lần này nếu không phải Lý Nghĩa không làm việc theo lời nàng nói, thì không thể có thể chạm vào cạm bẫy lớn như vậy. Ôn Uyển khẽ than thở. So với Lý Nghĩa lá mặt lá trái, Hạ Ảnh quả thật tốt hơn rất nhiều. Khụ, kẻ trên không ra gì thì làm sao dạy người phía dưới, cũng không biết cậu hoàng đế có đổi lại người không?

Ôn Uyển nhìn thấy vết thương của Hạ Ảnh máu chảy đầm đìa, liền khoát tay để cho Hạ Ảnh đừng nói chuyện nữa. Điền thị đã đến Phủ Quận chúa. Cũng sẽ không chạy trốn được nữa: “Tạm thời chớ nói chuyện. Chờ bôi thuốc xong rồi hãy nói.”

Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh cắn răng, cưỡng chế nhẫn nại chịu đựng thống khổ, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu một trận. Năm đó võ công của Hạ Ảnh mặc dù không cao như Hạ Dao, nhưng cũng là cao thủ nhất đẳng. Nhưng cuộc ám sát mười năm trước, bởi vì Hạ Ảnh ôm thế thân dẫn dắt truy binh rời đi, do đó bị trọng thương. Mặc dù trải qua điều dưỡng tỉ mỉ. Rốt cục điều dưỡng tốt, nhưng võ công lại bị rớt xuống. Ngày thường Hạ Ảnh đối mặt một chút chuyện vặt vãnh liền không nói tới nữa. Nhưng nếu như đụng phải cao thủ đứng đầu như Hạ Dao và Võ Tinh thì lại khác.

Trong lòng Ôn Uyển âm thầm đoán, Điền thị rốt cuộc là người như thế nào mà lại điều động cao thủ như thế. Lúc trước Ôn Uyển cho rắng Điền thị tối đa cũng chỉ là một nhị bả thủ(tương đương với phó thủ lĩnh)thôi. Hiện tại nhìn tình thế này, nàng đối với thân phận địa vị của Điền thị phải đánh giá lại lần nữa.

Hạ Ảnh nhìn thấy Ôn Uyển, muốn mở miệng, Ôn Uyển khoát tay áo: “Trước đừng nói chuyện.”

Hạ Ảnh thương tổn nặng nhất là ở cánh tay, phía sau lưng. Cũng may không có thương tổn đến chỗ nguy hại, trên thân kiếm cũng không tẩm độc. Nếu không. . . . . . trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra sát khí nồng đậm.

Hạ Ảnh thấy trên mặt Ôn Uyển lộ ra sát khí, khóe miệng nhấp mấy cái, sau đó vội vàng cúi đầu. Nàng ở bên cạnh Ôn Uyển hơn hai mươi năm, đây là lần thứ ba nhìn thấy sát khí trên mặt Ôn Uyển. Lỗ mũi Hạ Ảnh ê ẩm, không biết nói gì cho tốt. Chuyện lúc trước nàng thật có lỗi với Quận chúa, còn tưởng rằng Quận chúa đã sớm mệt mỏi với nàng, không nghĩ tới Quận chúa còn có thể vì nàng mà tức giận.

Ôn Uyển ở bên cạnh im lặng nhìn y nữ bôi thuốc cho Hạ Ảnh, bông băng thấm máu không ngừng gia tăng, bên cạnh còn hai bồn nước toàn máu.

Sắc mặt Ôn Uyển đanh lại, đã nhìn không ra tức giận nữa. Nhàn nhạt, lạnh lùng. Làm cho người ta nhìn kinh hãi không dứt.

Chờ y nữ xử lý cho Hạ Ảnh xong, cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, sau đó đi ra ngoài. Ôn Uyển ngồi ở bên mép giường: “Võ Chiêu đâu?”

Sắc mặt Hạ Ảnh còn có chút tái nhợt: “Võ Chiêu cũng bị thương. Nhưng so với ta Võ Chiêu tốt hơn một chút.”

May là có Võ Chiêu ở bên người, nếu không, nàng khẳng định hiện tại mình đã chết.

Ôn Uyển gật đầu, không bị thương nặng là tốt rồi. Võ Tinh không có ở bên cạnh,. Võ Chiêu coi như là đệ nhất thiếp thân thị vệ của nàng. Nếu có chuyện gì, Ôn Uyển thật không nỡ.

Ôn Uyển có một bụng lửa giận với Lý Nghĩa. Nàng đã ngàn dặn vạn dặn, lại dám không nghe lời. Chỉ phái mấy người tới góp đủ số. Nếu không, lần nàyngười tới tất nhiên để cho bọn họ chỉ có tới chứ không có lui. Ôn Uyển thở dài một hơi. Cứ như vậy, có tức giận nữa cũng vô dụng. Sớm biết trước liền phái năm trăm tinh binh đi qua, như vậy bọn họ có mà chạy đằng trời.