Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 193: Ôn Uyển cầm quyền




Sau khi Ôn Uyển xử lí xong chuyện của Kỳ Cừu liền trở về phủ Quận chúa. Chút ít chuyện còn lại trong hoàng cung, Ôn Uyển đều ném tất cả cho Chu tướng quân, còn Lữ tướng quân thì hộ tống nàng về phủ quận chúa. Sau này phủ quận chúa cũng do hắn tới hộ vệ.

Ở trên xe ngựa, Hạ Hương dùng quạt hương bồ lớn quạt băng trong chậu đồng, để cho từng tia khí lạnh thổi lên người Ôn Uyển. Ngày này quá nóng. Mới vừa rồi một thân trang phục đứng trong sân đàm phán cùng Kỳ Cừu. Sau khi lên xe ngựa phải đổi một bộ trang phục khác. Ôn Uyển chỉ có một cảm giác, nóng quá! Cái thời tiết này đúng là hành hạ người, trước mắt đúng là phải hành hạ nàng thêm một hồi nữa.

Ôn Uyển vừa lên trên xe, ăn một chén súp hạt đậu ướp lạnh. Hạ Ảnh ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió. Ôn Uyển đẩy ra: “Ngươi tự quạt cho mình đi.”

Ngồi bên cạnh cũng thấy nóng rồi.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển không có phản ứng tiêu cực, lúc này mới nói cùng Ôn Uyển: “Quận chúa, dựa theo yêu cầu của người, những người này đều bị nhốt riêng biệt ra rồi!”

Đối với phương thức xử trí của Ôn Uyển, Hạ Ảnh không có ý kiến gì. Một mình Kỳ Cừu, đổi lại Hoàng Trưởng Tôn cùng trọng thần trong triều, Hạ Ảnh cảm thấy đáng giá. Cũng bởi vì cảm thấy đáng giá, cho lên nàng mới không lên tiếng.

Ôn Uyển có chút nghi ngờ nói: “Ta nghe Kỳ Cừu nói, lúc hắn còn nhỏ đã được gặp mặt người nọ một lần. Tuy nhiên lại có khăn che mặt. Nhưng theo giọng nói để phân biệt thì người nọ hẳn tầm hơn hai mươi tuổi. Sau đó hắn lớn lên, tiếng nói người này cũng không thay đổi, tất nhiên là sẽ già đi một chút. Dựa theo suy đoán như vậy, người này tuổi tầm hơn ba mươi tuổi rồi.”

Kỳ Cừu không có nhìn thấy mặt thật. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển, thì chính là chuyện xấu không thể lộ ra ngoài sáng. Gặp mặt người khác cũng phải giấu đầu giấu đuôi, sống còn ý nghĩa gì? Khó trách tại sao Kỳ Cừu lại phản chiến ngược lại.

Ôn Uyển không có hận ý với Kỳ Cừu. Hắn cũng là một người đáng thương. Cho dù Triệu vương thuận lợi lên ngôi, hắn cũng là người không được hoàng gia thừa nhận. Kỳ Cừu và nàng lại không có thù hận. Ôn Uyển là người ân oán rõ ràng, sẽ không mang oán hận trút lên người bên cạnh. Chỉ cần Kỳ Cừu không muốn báo thù. Nàng cảm thấy cũng có thể hòa bình sống chung.

Hạ Ảnh thấy thông tin quá ít.

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Không cần vội, ta đã nói với hắn rồi, để hắn nghỉ ngơi trước. Chờ tinh thần tốt liền cẩn thận nghĩ lại thử xem. Đến lúc đó để cho hắn miêu ta toàn bộ chi tiết lần gặp mắt ấy xem thế nào. Chúng ta sẽ căn cứ vào những chi tiết đó để cân nhắc xem sao.”

Chờ nhiều năm như vậy rồi chờ thêm vài ngày cũng không sao. Nàng đã hứa để cho Kỳ Cừu nghỉ ngơi ba ngày thì sẽ để cho hắn nghỉ ngơi ba ngày.

Hạ Ảnh gật đầu: “Ta nghe Quận chúa.”

Ôn Uyển tựa vào xe ngựa. Hạ Hương nhẹ nhàng quạt gió cho nàng, lúc này Ôn Uyển cảm thấy thật thoải mái. Cuộc sống hiện tại, có thể hưởng thụ một ngày liền thêm một ngày.

Hạ Hương cười khẽ: “Quận chúa. Người còn chưa có ăn trưa đấy ạ!”

Bụng Ôn Uyển thật giống như hưởng ứng lời nói của Hạ Hương…, lập tức kêu tiếng ọt ọt. Ôn Uyển lắc đầu: “Hôm nay đúng là hành hạ đủ. Trở về liền ăn.”

Buổi trưa cơm không có ăn, kỳ quái chính là một chút cũng không đói bụng. Vừa nhắc tới xong lại cảm thấy đói.

Đến gần đại môn phủ Quận chúa. Hạ Luân liền hướng về phía xe ngựa nói: “Quận chúa, bên ngoài có rất nhiều đại thần đang đợi ở cửa.”

Lúc Ôn Uyển đưa Kỳ Cừu đến sân nhà bên cạnh. Đều bảo những đại thần này đi về trước. Ngày mai mới đến phủ Quận chúa thương lượng chính sự. Lại không nghĩ đến tính tình những người này gấp gáp quá.

Hạ Ảnh nghe được tiếng lầm bầm của Ôn Uyển, trong lòng liền muốn ói. Không phải là tính tình người ta gấp gáp, mà là tính tình ngươi quá chậm. Trải qua nhiều chuyện như vậy. Ai mà không hi vọng sớm ngày được an ổn lại. Không muốn lại xảy ra thay đổi gì nữa. Chuyện lần này thật dọa không ít người.

Ôn Uyển vén rèm xe, liền nhìn thấy Mễ tướng, lục bộ thượng thư. Còn một đám trọng thần khác chỉ cần không có bệnh đều ở đây. Trong những người này có cả những người bị bắt làm con tin vừa rồi. Đều đã đứng chờ ở trong hàng ngũ, mọi người thấy xe ngựa của Ôn Uyển, lập tức quỳ xuống hô to Quận chúa thiên tuế đấy.

Ôn Uyển lầm bầm: “Thiên tuế cái gì mà thiên tuế. Ta không có định làm yêu tinh.”

Ôn Uyển đối với thiên tuế vạn tuế dù đã nghe hai mươi năm mà vẫn không thể quen được.

Hạ Ảnh bật cười: “Quận chúa, nếu hoàng thượng nghe được những lời này của người, cẩn thận sẽ đánh người bản tử.”

Đã bao nhiêu năm rồi, mỗi lần nghe thấy câu thiên tuế, thì lại nói đến câu này.

Ôn Uyển mới lười đấu võ mồm cùng với nàng, vén rèm lên, để Hạ Hương giúp nàng xuống xe ngựa. Hướng về triều thần đang quỳ trên mặt đất nói: “Ta cả đứng lên đi!”

Ôn Uyển nói rất tự nhiên, bộ dạng thản nhiên đi vào phủ Quận chúa. Vào đại môn liền có sẽ nhỏ đón. Ở trước mắt mọi người, nàng bước nhanh lên xe. Ôn Uyển muốn vào hậu viện trước để tắm rửa thay quần áo, rồi ăn cơm. Làm xong mọi việc mới đi đến phòng khách phía trước.

Triều thần được hạ nhân dẫn đi phòng khách tiền viện chờ ở đó. Thật ra thì từ đại môn vào phòng khách, cũng không xa lắm. Đi tầm mười phút đồng hồ là đến nơi (ở cái thời tiết nóng bức này thì mười phút đồng hồ cũng rất là xa).

Phòng khách trong phủ Quận chúa, lúc trước vẫn không được sử dụng. Trước kia Ôn uyển làm việc cũng chỉ làm ở một tiểu viện nho nhỏ được thu xếp ra. Nhưng hiện tại sẽ phải sắp xếp lại. Trong khoảng thời gian trước khi hoàng đế trở về, tiền viện này của nàng chính là trung tâm chính trị của triều Đại Tề.

Chính sảnh phủ Quận chúa cũng rất lớn, có thể chứa được bảy tám chục người. Ôn Uyển nhìn phòng hội nghịnlớn như vậy. Có thể thấy được lúc đó thế lực của Thạc Vương lớn đến bao nhiêu.

Thật ra sau khi Ôn Uyển tắm rửa xong thì rất muốn mặc thường phục. Thường phục thoải mái. Tuy nhiên hôm nay là ngày đầu tiên, dù sao cũng nên trang trọng một chút.

Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu vàng. Lúc trước hoàng đế đã ra thánh chỉ, cho phép Ôn Uyển được phép mặc một thân triều phục có cùng cấp bậc với thái tử (chuyện lúc ấy thật ra cũng có nguyên nhân), mặc dù có đạo thánh chỉ này, nhưng mà cho tới bây giờ Ôn uyển cũng chưa từng mặc qua. Hôm nay là lần đầu tiên mặc như vậy.

Ôn Uyển thấy mọi người lại muốn quỳ, liền phất phất tay: “Không cần lễ tiết nhiều như vậy. Mọi người ban ngày cũng mệt nhọc nhiều, uống trước một chén súp đậu để giải khát đi.”

Súp hạt đậu vốn dĩ là chuẩn bị cho binh lính uống. Hiện tại triều thần đều ở đây, tất nhiên là thêm phần của triều thần.

Hạ Nhàn mang theo sáu nha hoàn tới đây, mỗi người trong tay một chén súp hạt đậu ướp lạnh. Uống xong súp này mới bắt đầu nói chuyện.

Đầu tiên Mễ tướng nói đến tình hình hiện tại của kinh thành. Kinh thành ngày một hỗn loạn, nhất định phải trấn an thật tốt. Nếu không sẽ dẫn đến chuyện có địa phương xảy ra bạo động. Ôn Uyển đối với chuyện Mễ tướng nhắc đến địa phương có thể xảy ra bạo động, không đồng ý cho lắm: “Đại Tề này dưới sự cai trị mười mấy năm của cậu hoàng đế quốc thái dân an. Mặc dù nhất định là có người đi ngược lại, nhưng sẽ không đạt được hiệu quả lớn. Địa phương cũng sẽ không xảy ra bạo động.”

Muốn bạo động thì cũng phải có nguyên nhân. Dân chúng có cuộc sống an ổn. Hơn nữa thời điểm hoàng đế hạ bố cục này cũng không thể không nghĩ đến trường hợp này, cho nên Ôn uyển không phải lo lắng vấn đề địa phương xảy ra bạo động. Đúng vậy, chính xác mà nói là xảy ra bạo loạn.

Mễ tướng nghe lời của Ôn Uyển nói. Cũng không muốn dội nước lã trên đầu Ôn Uyển.

Thật ra thì trong lòng Ôn uyển cũng hiểu, phía dưới nhất định sẽ có bạo động. Nhưng trong lúc này, phải có lòng tin tràn đầy. Nếu như hiện tại tỏ ra thái độ chán chường, làm sao để cho triều thần tin phục. Thượng vị mà không dành được lòng tin. Người dưới đi theo lại luống cuống hoảng hốt sẽ khiến cho địch nhân thừa cơ chui vào chỗ trống.

Hình bộ thượng thư Phương đại nhân cùng Đại Lý Tự khanh Cố đại nhân thì hỏi Ôn Uyển những phạm nhân kia xử trí như thế nào. Hai người không thể không hỏi, phòng giam Hình bộ cùng Đại Lý Tự đã không đủ dùng. Lần này bắt người rất nhiều, phạm nhân trọng yếu đều một người một phòng giam. Phòng giam đã vượt chỉ tiêu rồi. Có muốn cố cũng không chứa nổi nữa.

Ôn Uyển nhìn hai người một cái. Lạnh giọng nói: “Ý của các ngươi là không có chỗ giam phạm nhân muốn Bổn cung nghĩ biện pháp giải quyết sao? Vậy triều đình nuôi các ngươi để làm cái gì? Chỉ nhận bổng lộc mà không làm việc?” Nói giỡn, phạm nhân không có chỗ ở thì tìm địa phương khác, nếu tìm chỗ không không cân đối thì hãy đến tìm nàng, khi đó giải quyết cũng được. Hiện tại hỏi nàng làm sao an trí, chẳng lẽ còn muốn nàng đi tìm lao tù, vậy thì sau này nàng sẽ toàn phải xử lý những thứ nhảm nhí này sao?

Hai người lập tức quỳ trên mặt đất luôn miệng nói không dám.

Ôn Uyển không thèm để ý hai người, chỉ hướng về đám triều thần phía chính sảnh nói: “Bổn cung chỉ tạm thời thay mặt cậu hoàng đế xử lý một chút triều chánh. Tuy nhiên là thời gian ngắn ngủi. Nhưng các ngươi cũng đừng dùng cái bộ dáng kia mà nói chuyện với ta đi. Có chuyện gì không giải quyết nổi, nghĩ kỹ đối sách xong hãy tới nói với Bổn cung. Mà không nêngiống như bọn họ, ngay cả phòng giam không đủ dùng cũng tới hỏi Bổn cung. Nếu mọi chuyện đều muốn Bổn cung xử trí, triều đình nuôi các ngươi để làm cái gì?” Ôn Uyển không muốn chút chuyện bé như hạt mè cũng muốn nàng xử lý. Nàng không phải là hoàng đế, mọi chuyện đều muốn tự mình xử lí. Nàng là chưởng quỹ ‘phủi’(ý là phủi hết công việc cho người dưới đi làm)nổi danh trong kinh thành đó.

Phương đại nhân và Cố đại nhân vội vàng cáo lỗi. Những người khác cũng không dám lên tiếng nữa. Đều nói vua nào triều thần ấy. Mặc dù Ôn Uyển thay mặt xử lí triều chính thời gian không dài, nhưng một ngày quyền còn nằm trong tay thì có thể nắm trong tay con đường làm quan của bọn họ ( Ôn Uyển không phải là người thích giết chóc, chắc chắn sẽ không tùy tiện giết người. Nhưng mà vẫn có quyền hái mũ cánh chuồn trên đầu bọn họ ).

Về phần bãi công vân vân, mọi người không ai dám nghĩ cũng không dám làm. Nguyên nhân rất đơn giản, vì tình thế lúc trước không rõ ràng, nguy hiểm rất lớn. Rất nhiều người tìm kiếm đường sống phải co đầu rút cổ . Hiện tại hoàng đế đều không có chuyện gì, nếu còn muốn lười biếng vậy thì thật sự sẽ về nhà ôm hài tử đi.

Ôn Uyển thấy mọi người không dám lên tiếng liền rất thoả mãn. Nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất nói: “Đứng lên đi, nể tình các ngươi vi phạm lần đầu. Bổn cung không truy cứu tội lỗi của các ngươi. Nếu như có lần sau, đừng trách Bổn cung không nể mặt.” Đây cũng không phải là hù dọa bọn họ , Ôn Uyển mặc dù không muốn dùng cường quyền, nhưng nếu nàng muốn thay đổi hay trách phạt những người này cũng chỉ là một câu nói. Những người này có thể bò đến vị trí này, cũng đã tiêu tốn thời gian vài chục năm, từ từ chịu đựng ma sát mà đi lên. Hiện tại không có nguy hiểm. Nhưng nếu bị mất đi chức quan thì ai cũng không muốn.

Hai người rất thức thời mà tạ ơn.

Hôm nay Ôn Uyển có một ngày mệt nhọc, đừng tưởng rằng nói với Kỳ Cừu một vài câu là chuyện rất dễ dàng, ngược lại, chuyện đó lại tương đối hao phí tế bào não.

Lúc này Ôn Uyển thật sự muốn nghỉ ngơi, buông lỏng một chút. Nhưng khi thấy tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn ( gặp được cấp trên nếu là tinh thần không phấn chấn, chẳng phải sẽ bị trị tội hay sao ), Ôn Uyển cũng chỉ có thể củng cố thêm tinh thần cùng mọi người thảo luận chính sự.

Mọi người thấy sắc mặt Ôn Uyển mệt mỏi, không phải là không nhìn thấy. Nhưng thật sự không có biện pháp khác, lúc này chỉ có thể làm như không nhìn thấy. Bởi vì hành động của Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử những ngày qua, chính sự bị tồn đọng lại rất nhiều, hiện tại tất cả đều đang chờ đợi Quận chúa giải quyết.

Từng nhóm người một bẩm chuyện, mặc dù Ôn Uyển mệt mỏi, nhưng cũng biết đây không phải trò đùa. Một khi không cẩn thận có thể sẽ gây ra chuyện . Chỉ có thể kiên nhẫn nghe từng chuyện một.

Ôn Uyển đã nghe hơn hai canh giờ, trăng phía bên ngoài đều đã lên cao rồi. Chính sảnh cũng đã thắp đèn từ lâu. Vốn dĩ hôm nay Ôn Uyển đã rất mệt nhọc. Một lần này liền bận rộn hơn hai canh giờ, cả người Ôn Uyển đều ê ẩm, thật sự là nhịn không được, chỉ có thể nói : “Ngày mai rồi hãy nói tiếp.”

Mọi người thấy vẻ mặt Ôn Uyển mỏi mệt, ai cũng không có can đảm liều chết nói còn có rất nhiều chuyện còn chưa có xử lý xong. Chỉ có thể để ngày mai lại bẩm báo tiếp.

Sau khi Ôn Uyển thấy đám người lui ra ngoài , mới vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Hạ Hương đi tới nhẹ nhàng xoa bóp cho Ôn Uyển, Ôn Uyển để cho Hạ Hương tùy ý xoa bóp, còn mình lại mượn cơ hội này để thư giãn một chút.

Ôn Uyển nghĩ tới vẫn phải dựa theo biện pháp trước kia đã đề nghị với ông ngoại hoàng đế, trước tiên nói chuyện quan trọng trước, chuyện không quan trọng sẽ xử lý sau. Nếu cứ để như vậy, để từng cái từng cái tới bẩm báo thì không phải là mệt chết nàng hay sao? Hiện tại thiếu chút nữa thì nàng muốn gục xuống luôn rồi.

Ôn Uyển hướng về phía Hạ Ảnh nặng nề than thở: “Làm cái gì cũng không tốt, làm giống nhưkhổ sai vậy. Đây mới là ngày thứ nhất, vậy sau này trôi qua như thế nào đây?”

Ôn Uyển có thể tưởng tượng, bắt đầu từ ngày mai. Trên bàn này sẽ chất đầy tấu chương. Nàng sẽ phải giống như hoàng đế, ban ngày nghe đại thần bẩm chuyện, buổi tối phê duyệt tấu chương. Thử nghĩ thôi đã cảm thấy thật bi phẫn, cũng không biết tại sao nhiều người thích làm hoàng đế như vậy.

Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa. Đây cũng là chuyện mà người khác muốn cầu đều cầu không được.”

Bao nhiêu người cũng muốn sau khi quyền cầm trong tay, liền đem lệnh thi hành. Ôn Uyển lộ ra vẻ mặt chán ghét : “Người khác cầu đó là chuyện của người khác. Nếu không phải không có biện pháp, không người nào có thể tiếp nhận. Ta thật hi vọng có người tới đón tay .”

Ôn Uyển cảm thấy Hạo thân vương thật ra là đối tượng không tệ để chọn. Nhưng mà Ôn Uyển lại không có lá gan để cho Hạo thân vương giúp đỡ .

Không phải do Ôn Uyển không yên lòng Hạo thân vương, mặc dù Hạo thân vương là người thích kiểu trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng có hoàng đế ở đây, Hạo thân vương cũng không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Nhưng không có hoàng đế lên tiếng, nàng không có lá gan để cho người khác nhúng tay chính sự.

Sau khi Ôn Uyển nghỉ ngơi một chút, liền trở về hậu viện.

Đến hậu viện, thấy Linh Đông còn đang luyện công liền nói: “Ngày mai con liền đi theo cô cô đến tiền viện. Xem triều thần xử trí chuyện quốc gia đại sự như thế nào .”

Đây chính là biến tướng để cho Linh Đông tiếp xúc với chính sự. Tất nhiên mặt khác cũng để cho triều thần được biết mặt Linh Đông.

Có ấn hay không có ấn tượng chính là khác biệt trong lúc này. Thử nghĩ xem, nếu như năm đó ông ngoại hoàng đế không mang theo nàng bên người, những vị triều thần này cũng không biết nàng. Cho dù nàng kiếm tiền nhiều hơn nữa thì tiền này ở trong mắt mọi người chỉ là hành nghề hạ tam lưu, lúc này làm sao có thể tùy tiện tiếp nhận chính vụ. Không giống như hiện tại. Những người này cảm thấy nàng tiếp nhận chính vụ là điều không thể tốt hơn ( mọi người đều biết năng lực của Ôn Uyển). Hiện tại Linh Đông tiếp xúc với việc chính sự, đối với hắn mà nói, cũng chính là cơ hội tích lũy gốc rễ chính trị.

Lập tức Linh Đông liền cảm thấy vui sướng: “Cô cô….”

Hiện tại cô cô là nhiếp chính Quận chúa, đi theo cô cô đến Tiền viện chính là trực tiếp tiếp xúc cùng trọng thần trong triều. Nghe triều thần thương nghị chính sự, ngay cả ca ca Linh Nguyên của hắn cũng không có đãi ngộ như vậy.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Cơ hội khó được. Bây giờ con chẳng qua là đi nghe, đi xem, ckhông cần lo lắng sợ hãi gì. Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phải dậy sớm.”

Đứa nhỏ này quá chăm chỉ rồi, mỗi ngày trừ thời gian nghỉ ngơi đều tập trung học tập. Ôn Uyển cũng không đi ngăn cản. Cần cù bù thông minh.

Sau khi Ôn Uyển nói với Linh Đông, liền biết được Mai nhi tặng thiệp tới đây. Lập tức phân phó Hạ Ảnh: “Ngươi đi phủ quốc côngmột chuyến, mời quốc công phu nhân tới đây một chuyến.”

Ôn Uyển cũng muốn mời Mai nhi ngày mai tới đây. Nhưng mà ngày mai nàng làm gì còn thời gian gặp Mai nhi. Nhất định là bận rộn đến mức chỉ còn chút thời gian để ăn cơm nghỉ ngơi. Cho nên, chỉ có thể cực khổ cho Mai nhi đi một chuyến thôi. Tuy nhiên một chuyến này đi mới có lợi, chính là lúc này nhiệt độ đang giảm, không còn quá nóng.

Hạ Ảnh đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Còn chưa ra tới cửa. Ôn Uyển vội vàng tăng thêm một câu: “Mang nhiều người một chút.”

Cũng không dám xác định những người này đều đã bắt được hết. Quan trọng nhất là hung thủ phía sau màn không biết là đã bắt được hay là đang ẩn nấp ở một xó xỉnh nào đó trong kinh thành ( kinh thành vẫn cấm đường không cho người ra ngoài, nhất định là không có chạy ra được phạm vi kinh thành)

Hạ Ảnh lên tiếng đáp lời

Kinh thành xuất hiện binh biến, tất cả thế gia lớn nhỏn trong kinh thành đều đóng chặc cửa. Phủ Quốc công tất nhiên cũng đóng chặc cửa, mãi cho đến mọi chuyện giải quyết xong, đại môn của phủ quốc công cũng không dám mở..

Thời điểm xễ chiều Mai nhi nghe được La Thủ Huân nói Ôn Uyển lĩnh đại quân vây khốn hoàng cung tiêu diệt nghịch tặc, ngay lập tức bị hù dọa xanh mặt: “Không phải Ôn Uyển bị bệnh hay sao? Chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao?”

Sắc mặt La Thủ Huân cổ quái: “Ta vừa nghe được tin tức nói, khí sắc Ôn Uyển vô cùng tốt, hoàn toàn không giống như là một người có nhi tử chết.”

Lời này khiến cho hắn vô cùng hoài nghi, Minh Duệ và Minh Cẩn có thật sự đã xảy ra chuyện hay không? Mặc dù còn không có đính hôn, nhưng nếu lấy giao tình của bọn họ cùng với Ôn Uyển thì không cần đính hôn việc hôn sự này cũng đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Ở trong mắt La Thủ Huân, Minh Duệ chính là con rể, là nửa nhi tử. Cho nên khi nghe Minh Duệ gặp chuyện không may, tim hắn giống như bị đao cắt.

Mai nhi còn chưa kịp phản ứng, lúc ấy tức giận nói: “Chàng nói gì vậy? Cái gì gọi là. . . . . .”

Nói tới chỗ này, dừng lại một chút rồi nói ra: ” Chàng nói là, Chàng nói là Minh Duệ, Minh Duệ rất có thể không xảy ra việc gì? Ôn Uyển đang giả vờ? Không thể nào đâu. . . . . .”

La Thủ Huân nhìn thê tử luôn luôn trầm ổn lại có bộ dáng này, đột nhiên nở nụ cười. Một chút tích tụ trong lòng đều tiêu tán, cười nói: “Nếu là sự thật, phải tính sổ với Ôn Uyển sao đây?”

Không có được tin tức xác định hai hài tử vô sự hay không, nhưng mà La Thủ Huân suy nghĩ trước sau một chút, cho rằng hai đứa bé hẳn không có xảy ra việc gì. Nếu không Ôn Uyển làm sao còn có tâm tư dẫn đại quân giết người, đúng vậy, nghe nói còn là nhiếp chính Quận chúa đấy! Nhi tử đều chết hết, Ôn Uyển không thể nào có tâm tư để xử lý chính vụ.

Mai nhi trợn mắt nhìn La Thủ Huân một cái: “Tính cái gì sổ? Chàng cho rằng giả bộ bệnh giả bộ bi thương là dễ dàng như vậy hả? Nếu không phải không có biện pháp, chàng nghĩ Ôn Uyển nguyện ý gạt chúng ta hay sao?”

Nói tới đây liền thở dài một cái: “Là giả thì tốt rồi. Hai đứa bé không có chuyện gì là tốt rồi. Chàng không nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Ôn Uyển đâu. Thiếp nhớ đến thôi cũng cảm thấy khó chịu.”

Mai nhi vừa nói liền xúc động muốn khóc. Hai người tương giao quen biết nhau cũng đã hai mươi năm rồi, lúc ấy nàng nhìn Ôn Uyển giống như cái xác không hồn vậy ( Ôn Uyển im lặng: làm gì khoa trương như vậy, sắc mặt chỉ tái nhợt một chút thôi mà ). Trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nếu chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nàng cũng không trách tội .

Ban đầu đúng là La Thủ Huân có một chút chút bất mãn đối với Ôn Uyển. Ôn Uyển dấu diếm bọn họ, khiến cuộc sống bọn họ trong thời gian này trôi qua thật khó khăn. Trong khoảng thời gian này nữ nhi còn ở phật đường đọc chú vãng sinh. Nhưng khi nghe lời thê tử nói…, trong lòng liền xấu hổ. Giống như lời thê tử, đây cũng không phải chuyện mà Ôn Uyển muốn. Nhất định là hoàng đế muốn làm như vậy. Chút buồn bực này cũng vứt lên tận mây xanh.

Mai nhi sai hạ nhân lần lượt đưa thiệp đến phủ Quận chúa , muốn tự mình hỏi xem rốt cuộc là hài tử xảy ra chuyện gì. Bản thân suy đoán là một chuyện, nhận được xác nhận mới yên tâm. Nhưng mà hạ nhân đi trở lại nói: “Phu nhân, tiểu nhân không gặp được Quận chúa. Quận chúa đang cùng đại thần nghị sự ở chính sảnh. Thiệp đã giao cho Đại quản gia rồi ạ. Đại quản gia nói chờ Quận chúa rãnh rỗi sẽ đích thân bẩm báo Quận chúa.”

Quanhệ giữa Mai nhi cùng Ôn Uyển thân như tỷ muội. Đại quản gia không bẩm báo thiệp của người nào, cũng không thể không bẩm báo thiệp của Mai nhi.

Mai nhi nghe thấy hạ nhân bảo Ôn Uyển bận xử lí chính sự. Liền ngây ngốc một lúc lâu: “Ôn Uyển, Ôn Uyển xử lí chính sự?”

Đây không phải là chuyện của hoàng tử nên làm sao? Tại sao bây giờ lại để cho Ôn Uyển làm?

La Thủ Huân cười nói: “Ta đã hỏi thăm rõ ràng. Hoàng thượng phong Ôn Uyển là nhiếp chính Quận chúa. Hiện tại trong kinh thành, Ôn Uyển là người lớn nhất rồi.”

Ngay cả La Thủ Huân cũng đều có chút cảm khái, ai có thể nghĩ đến, nha đầu đen đúa xấu xí năm đó hiện tại lại là nhiếp chính Quận chúa hô phong hoán vũ.

Mai nhi lắc đầu cười nói: “Chàng cũng đừng hâm mộ. Lấy tính tình lười biếng của Ôn Uyển, gặp phải tình huống này có khi còn đang kêu khổ thấu trời đấy!”

Ôn Uyển là mộtngười ham hưởng thụ, xử lý triều chính là chuyện tương đối cực khổ.

La Thủ Huân cảm khái nói: “Cũng chính vì tính tình của nàng mới khiến cho hoàng đế yên tâm.”

Ôn Uyển là người không có dã tâm, điểm này hắn cũng nhìn ra được, sao hoàng đế lại không biết. Cũng bởi vì như thế, hoàng đế mới đặc biệt coi trọng Ôn Uyển.

Nói đi nói lại, chỉ cần hai đứa bé không có chuyện gì, Mai nhi yên tâm rồi. Những thứ khác, chờ gặp được Ôn Uyển sẽ hỏi cặn kẽ hơn một chút: “Cũng nên để cho Di Huyên đi theo thiếp bắt đầu học tập quản gia rồi.”

La Thủ Huân còn chưa có hồi hồn: “Sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện này?”

Vừa nhắc đến Ôn Uyển. Sao chưa gì đã nhắc đến việc nữ nhi học tập quản gia chứ?

Mai nhi cười khẽ: “Mặc dù Ôn Uyển chưa nói, nhưng mà thiếp nhìn ra được nàng đã sớm không muốn xử lý việc nhà. Một khi Di Huyên gả đến đó, khẳng định sẽ phải quản gia. Hiện tại nếu không để cho Di Huyên đi theo học, đợi đến lúc đó lại luống cuống tay chân, nữ nhi bị mất mặt, vậy thì thiếp cũng mất mặt theo.”

Chủ yếu là do Mai nhi thấy địa vị của Ôn Uyển bây giờ không giống như lúc trước. Sau này nữ nhi sẽ có nhiều chuyện phải làm hơn.

La Thủ Huân cảm thấy nữ nhi mình quá cực khổ rồi. Nhưng nếu như đã định gả vào nhà như vậy. Cực khổ cũng phải chịu đấy! Đúng thế, cực khổ hơn nữa cũng không thể so sánh được với việc tìm được vị hôn phu tốt.

Sau khi Phương Húc ra khỏi phủ Quận chúa cũng không có trực tiếp trở về phủ. Mà đến trạch viện nhà Tống Lạc Dương . Phương Húc cũng không giống như ba người kia, vẫn luôn đi lại mật thiết với Tống Lạc Dương.

Phương Húc đi được nửa đường, đầy tớ bên cạnh biết hắn muốn đi tìm Tống Lạc Dương, liền nhỏ giọng nói: “Lão gia, người không nhớ Tống tiên sinh không có ở trong kinh thành sao?”

Hoàng đế còn chưa rời kinh, Tống Lạc Dương đã rời khỏi kinh thành. Đi tìm lão bằng hữu.

Nói là tìm lão bằng hữu, nhưng thật ra là lo lắng bản thân mình bị người có dụng ý khác bắt ông uy hiếp Ôn Uyển. Tống Lạc Dương biết được nếu hoàng đế rời khỏi, tình cảnh của Ôn Uyển sẽ không tốt, nếu không thì đã không mang cả hài tử đi theo. Cho nên liền mang theo già trẻ một nhà bốn miệng ( Hạ Phàm bây giờ là chi thứ hai, gọi là Nhị phu nhân ) rời khỏi kinh thành, ngoài mặt nói là tìm lão bằng hữu, nhưng thật ra là đi du lịch ngắm cảnh.

Phương Húc nghe xong liền đứng lại, trong đầu buồn bực quay lại đi về nhà. Về đến nhà, hồi lâu sau cũng không lên tiếng. Con lớn nhất thấy tình huống của phụ thân không đúng, liền vội hỏi: “Phụ thân, người làm sao thế ? Có phải Ôn Uyển Quận chúa làm khó phụ thân hay không?”

Dựa theo tình huống hiện tại thì không thể như vậy, phụ thân cùng với Ôn Uyển Quận chúa không có gì xung đột, hơn nữa hơn hai mươi năm trước đã quen biết. Nếu như bình thường thì chắc hẳn phải chiếu cố đến phụ thân mới đúng.

Sắc mặt Phương Húc ngưng trọng nói: “Ôn Uyển ra lệnh bắt Dư Kính rồi, bây giờ đang bị giam trong thiên lao. Già trẻ Dư gia cũng bị bắt lại giam ở Hình bộ.”

Chuyện lúc trước ông cũng mơ hồ biết được một chút. Nhưng mà lấy trình độ hiểu biết của ông đối với Ôn Uyển, còn có phương thức xử sự của Ôn Uyển từ trước tới nay. Ôn Uyển sẽ không vì chuyện lúc trước mà đuổi tận giết tuyệt Dư gia. Điều rất rõ ràng chính là Dư Kính đã gây ra đại sự.

Sắc mặt con lớn nhất của Phương Húc bị dọa đến xám ngoét: “Phụ thân, ngay cả người nhà cũng bị bắt lại? Có phải hay không. . . . . .”

Trừ sự kiện kia, Phương Hi nghĩ không ra còn có chuyện đại sự gì .

Con lớn nhất của Phương Húc cũng thông qua khoa cử để nhập sĩ, chưa nói tới có bao nhiêu xuất sắc, nhưng mà cũng không kém.Uhm. Ở tầm trung không trên không dưới . Con thứ haikhông tệ. Chẳng qua là do thân thể không được tốt, lúc tốt lúc xấu, điểm này thật khiến cho người ta rất buồn phiền.

Phương Húc lắc đầu: “Không biết. Những cái khác ta không lo lắng, ta thật sự lo lắng Dư huynh bị cuốn vào.”

Điều Phương Hi lo lắng nhất đúng là việc Dư Kính làm bạn với những tặc tử kia. Vậy thì ông không thể cầu tình, hơn nữa phải vạch rõ giới hạn. Chẳng qua ông thật không thể tin được, Dư Kính là nghịch thần tặc tử. Kết giao hơn ba mươi năm. Ông thật không thể nào tin nổi. Vốn dĩ muốn nhờ Tống Lạc Dương đi đến chỗ Ôn Uyển thám thính một chút tin tức. Tống Lạc Dương là người duy nhất có thể nói chuyện trước mặt Ôn Uyển, đáng tiếc Tống Lạc Dương đã đi ra ngoài, không có ở kinh thành.

Phương Hi suy nghĩ lại không nhịn được, tình huống bây giờ không rõ, hắn cũng không nên chủ động đi hỏi. Lập tức viết ba phong thư. Phái người hướng về ba phương hướng đưa đi. Ba phương hướng thật ra thì cũng chính là ba con đường. Tống Lạc Dương đi nhà lão bằng hữu sẽ đi ba con đường. Phương Hi hi vọng sẽ có một hướng tìm được Tống Lạc Dương. Chỉ cần Tống Lạc Dương trở lại, nếu Dư Kính không bị cuốn vào sẽ không bị oan uổng, vẫn có một đường hi vọng.

Mai nhi cũng đã chuẩn bị đi ngủ. Phía ngoài liền có nha hoàn tới đây bẩm báo nói người trong phủ Quận chúa đến. Hơn nữa người đến còn là Hạ Ảnh người đắc lực bên người Quận chúa tự mình đến.

Hạ Ảnh nhìn thấy Mai nhi. Nói bây giờ Ôn Uyển muốn gặp nàng. Hạ Ảnh đối với Mai nhi vẫn rất khách khí. Mai nhi lập tức đứng dậy thu thập chỉnh tề, đi theo Hạ Ảnh đến phủ Quận chúa.

Mai nhi thấy sắc mặt Ôn Uyển quả thật tốt. Khí sắc này, tuyệt đối không phải là người vừa mới chết nhi tử nên có. Mai nhi vừa nhìn thấy, cũng không còn nhiều thời gian hàn huyên, vội vàng hỏi: “Ôn Uyển. Lão gia nói Minh Duệ và Minh Cẩn. . . . . .”

Ôn Uyển không đợi Mai nhi nói xong, gật đầu cười: “Ngươi yên tâm, Minh Duệ và Minh Cẩn không có chuyện gì. Bọn họ được ta an bài ở địa phương an toàn. Lúc trước hai đứa bé gặp chuyện không may, là thế thân của Minh Duệ và Minh Cẩn. Hai đứa bé bây giờ đang ở chỗ rất an toàn, ngươi không cần lo lắng.”

Thấy thần sắc Mai nhi hòa hoãn lại. Ôn Uyển có chút áy náy nói: “Mai nhi, thật xin lỗi, vốn dĩ nên nói cho các ngươi biết. Nhưng đây là chuyện trọng đại, không thể nói, lại để cho các ngươi khổ sở theo. Ta thật là. . . . . .”

Mai nhi cầm tay Ôn Uyển, ngắt lời của Ôn Uyển: “Ta biết đây không phải là chủ ý của ngươi. Ngươi cũng không phải là cố ý không nói cho chúng ta biết. Ngươi đừng đau lòng, chỉ cần hài tử không có chuyện gì là tốt rồi, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”

Mặc dù ban đầu khổ sở, nhưng hiện tại chứng minh chẳng qua chỉ sợ bóng sợ gió một hồi như vậy là được rồi. Những chuyện khác nàng không trách móc. Dù sao thì Hoàng Mệnh khó cãi.

Ở trong suy nghĩ của Mai nhi, Ôn Uyển vẫn luôn là Tiểu Cường đánh không chết. Bất kể ở tình huống nào thì Ôn Uyển cũng có thể trôi qua rất tốt. Thậm chí lúc đối mặt với cái chết, trên mặt vẫn hiện nên nụ cười thản nhiên. Nhưng mà chuyện hai đứa bé ngoài ý muốn, lại khiến cho Ôn Uyển tiều tụy hơn. Thấy vậy nàng cũng vạn phần thương tiếc. Hiện tại sau cơn mưa trời lại sáng, bản thân nàng cảm thấy may mắn, chứ không hề oán trách Ôn Uyển.

Ôn Uyển nắm tay Mai nhi, mím miệng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Mai nhi, cám ơn ngươi.”

Khụ, Ôn Uyển rất áy náy. Lúc đầu nhìn hai mẹ con Mai nhi khóc đến mức giống như muốn cạn nước mắt, tâm tình của nàng cũng không được khá lắm.

Mai nhi thản nhiên tiếp nhận câu cám ơn này, cười nói: “Mới vừa rồi vội vàng hỏi ngươi tình trạng của hài tử. Đều quên mất ngươi bây giờ vậy mà lại là nhiếp chính Quận chúa rồi, ta còn không hành lễ với ngươi.”

Nói xong, làm bộ muốn hành đại lễ với Ôn Uyển.

Mai nhi cũng biết Ôn Uyển sẽ không theo nàng giảng giải những thứ này nghi thức xã giao này. Chẳng qua là muốn làm như vậy để có thể điều tiết một chút không khí. Hôm nay sau cơn mưa trời lại sáng, là chuyện tốt. Không thể lại nhắc đến những chuyện bi thương kia

Ôn Uyển bị hành động này của Mai nhi chọc cho cười: “Không nên thể hiện bộ dáng này với ta. Khụ, vừa nhìn thấy thôi liền cảm thấy nhức đầu. Nhiếp chính Quận chúa cũng không phải là chuyện người bình thường làm được.”

Mới trải qua hai canh giờ, Ôn Uyển đã kêu khổ cả ngày . Chờ đến khi hoàng đế trở lại. Mấy tháng này thôi, Ôn Uyển nghĩ thôi đã cảm thấy đầu muốn to luôn rồi.

Mai nhi cười nói: “Chuyện này tất nhiên không phải là chuyện mà người thường có thể làm được. Nhiếp chính Quận chúa, trong lịch sử triều Đại Tề ngươi tuyệt đối là người thứ nhất. Ôn Uyển, ta còn được thơm lây của ngươi đấy!”

Ôn Uyển lắc đầu: “Thơm lây cái gì? Có thể thơm lây gì kia chứ, cũng đừng có mệt mỏi giống ta là được.”

Chuyện lần này, cũng thiếu chút nữa làm liên lụy tới người nhà.

Thật lâu rồi Ôn Uyển cũng không được thả lỏng, lần này mọi chuyện quan trọng đều giải quyết, lại có Mai nhi cố ý kể một ít chuyện nhẹ nhàng. Lập tức hai người cũng nói nói đùa đùa một hồi lâu. Đến khi Mai nhi nhắc Báo ca Nhi vẫn còn đang ở nông thôn, hiện tại trong kinh thành cũng đã được dẹp yên rồi, cũng nên đi đón trở lại.

Ôn Uyển nghe liền trầm ngâm một lát mới nói: “Hổ Ca Nhi năm nay cũng đã mười bốn tuổi, cũng nên để hắn ra ngoài trải nghiệm. Luôn giữ hài tử ở bên người sẽ không tốt cho nó.”

Nơi này không thể so với hiện đại, hài tử hiện đại mười bốn tuổi còn đang học trung học năm thứ nhất . Ở nơi này mười bốn tuổi cũng đã có thể gánh vác được chuyện nhà rồi. Nhưng trong nội tâm của Hổ ca Nhi vẫn còn trẻ con lắm ( từ cách hắn đá cầu là có thể thấy được ).

Mai nhi khẽ than thở: “Ôn Uyển, ngươi cũng biết chuyện của nhà ta. Ta cũng không nhiều lời nữa, thuận theo tự nhiên thôi!”

Bọn họ ở vị trí nhạy cảm, chỉ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Ôn Uyển cười nói: “Cũng không phải là để cho Hổ ca đi làm Đại nguyên soái. Một hài tử mười bốn tuổi có thể phạm vào kiêng kỵ gì chứ? Nếu như ngươi không sợ hắn chịu khổ, thì để hắn đến trong quân doanh. Quan chức sẽ không cao, nhưng mà có thể tiếp xúc đủ loại người, hài tử trải qua tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Đối với bọn nó cũng là chuyện tốt. Hiện tại các ngươi còn trẻ, vẫn có thể chịu đựng được chuyện hắn phạm sai lầm. Chờ sau này các ngươi già rồi, phải nhờ vào hắn. Cũng không thể chờ sau khi hắn trưởng thành mới tôi luyện, như vậy thì đã muộn rồi.”

Nếu như Báo Ca Nhi ngây thơ một chút cũng không sao. Nhưng Hổ ca Nhi thì không được , Hổ ca Nhi là thế tử gia quốc công phủ, tương lai cũng là chủ nhân. La Thủ Huân nhìn có chút hồ đồ, nhưng thật ra trong lòng cũng có tính toán. Về phần Hổ ca Nhi, Ôn Uyển cảm thấy vẫn thiếu sót tôi luyện. Tính trẻ con quá nặng.

Tất nhiên là Mai nhi không phản đối : “Được, ta sẽ nói với lão gia.”

Ôn Uyển còn buông tha để hài tử đi hải khẩu được. Hổ ca Nhi đã mười bốn tuổi, lập tức sẽ là người phải thành gia lập thất. Cho nên cần phải tôi luyện nhiều hơn.

Nói xong chuyện Hổ ca Nhi, Mai nhi lại nhìn Ôn Uyển nói: “Minh Duệ và Minh Cẩn lúc nào trở lại? Hai hài tử này cũng đã rời khỏi kinh thành hơn một năm rồi.”

Minh Duệ rời khỏi kinh thành đã hơn một năm, Minh Cẩn mới rời đi khoảng nửa năm.

Ôn Uyển cười nói: “Tạm thời còn không có ý định. Chờ sau khi tất cả đều thông thuận, ta sẽ gửi thư để cho bọn nhỏ trở lại. Hẳn là sẽ về trước khi cậu hoàng đế khải hoàn hồi kinh.”

Trong lời nói của Mễ tướng. Ôn Uyển nói chỉ cần thực hiện đúng lời thề thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà nói có lòng tin không có nghĩa là nội tâm liền thật sự có lòng tin. Trước khi không có được tin tức phía dưới đều bình yên vô sự, chưa nhận được tin tức Thích Ngọc bị bắt hoặc là bị giết, chắc chắn Ôn Uyển sẽ không để cho hài tử trở lại .

Mai nhi tỏ vẻ đã hiểu. Hai người nói hơn nửa canh giờ,rất nhanh đã đến nửa đêm. Hạ Ảnh tới đây nhẹ giọng nhắc nhở Ôn Uyển. Ngày mai còn muốn dậy sớm xử lý triều chính, không thể trò chuyện quá muộn. Nên sớm nghỉ ngơi một chút.

Mai nhi đứng dậy cáo từ: “Sau này ngươi còn có nhiều chuyện phải giải quyết. Nên sớm nghỉ ngơi một chút, ta đi về trước. Chờ đến lúc ngươi rảnh rỗi, đến lúc đó chúng ta lại ngày ngày tán gẫu.”

Bắt đầu từ ngày mai, Ôn Uyển sẽ rất bận rộn. Trong khoảng thời gian này muốn gặp đến gặp mặt Ôn Uyển cũng rất khó khăn .

Ôn Uyển quả thật cũng có chút mệt mỏi, nên không giữ lại. Cũng không cần quá khách khí với bạn thân. Phân phó Hạ Ảnh. Để cho người hộ tống Mai nhi trở về nhà an toàn. Lúc đi, còn sai hạ nhân dâng lên hai hộp: “Đây là ta cho Di Huyên . Cũng chỉ là một chút dược liệu, trong khoảng thời gian qua cực khổ đứa nhỏ này rồi.”

Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Di Huyên sẽ là con dâu của mình.

Mai nhi cũng không khách khí, lập tức nhận luôn. Nếu đưa cho nàng, Mai nhi còn có thể từ chối một hai. Nhưng đây là cho nữ nhi . Ý nghĩa không giống nhau.

Ôn Uyển suy nhĩ một chút sau đó nói: “Đừng để hài tử quá mệt mỏi. Nên học liền học, nếu không có ích lợi gì, hoặc hài tử không muốn học thì không cần học cũng được”.

Ôn Uyển đã nhận định người con dâu này. Tất nhiên là không muốn hài tử quá mệt nhọc.

Mai nhi biết Ôn Uyển đang nói chuyện gì. Trước kia Ôn Uyển đã từng nói , cầm kỳ thư họa chỉ dùng để rèn luyện tâm tính thôi, thích thì học, không thích cũng không nên miễn cưỡng. Muốn giữ thể diện thì học một hai thứ là được rồi. Ý của Ôn Uyển chính là Di Huyên không cần quá coi trọng những thứ cầm Kỳ thi họa này!

Ôn Uyển tắm rửa xong, biết được Mai nhi bình yên về đến nhà liền lên giường ngủ. Thấy Hạ Ảnh còn đang bận rộn ở bên cạnh: “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Ngày hôm qua cả đêm đã không ngủ, thân thể sẽ chịu được.”

Thật ra vô tư mà nói, Hạ Dao và Hạ Ảnh chính là góc bù, hai người hợp tác cũng rất thuận lợi. Ôn Uyển có thể có được nhiều năm an bình như vậy, đều do Hạ Ảnh cố gắng không ít. Chẳng qua là có đôi khi Hạ Ảnh thật sự làm cho nàng tức giận. Nhưng nếu Hạ Ảnh đi thì càng không tìm được người nào tốt hơn so với Hạ Ảnh, Ôn Uyển thật không muốn.

Khụ, có thời điểm hận đến ngứa cả hàm răng. Nhưng khi thấy nàng liều mạng như vậy thì trong lòng lại mềm nhũn. Haizz, đến lúc đó có phải đưa đi hay không, còn phải hỏi ý kiến Hạ Dao.

Hạ Ảnh cười một tiếng: “Ta không sao. Chờ Quận chúa nằm ngủ ta liền ngủ.”

Trừ hôm đó, thời điểm khác bọn họ đều ngủ cùng một phòng với Ôn Uyển. Tất nhiên là Ôn Uyển ngủ ở giường, nàng ngủ ở tháp.

Ôn Uyển khoát tay: “Đi tắm rửa đi, sau đó đi ngủ. Ngươi cũng không phải làm bằng sắt, ở đây có Hạ Hương cùng Hạ nhàn rồi!”

Đuổi Hạ Ảnh đi ra ngoài.

Hạ Ảnh đối với tâm địa mềm yếu của Ôn Uyển cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Nhưng vẫn đi ra ngoài.

Mai nhi một đường đi tới, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy binh lính. Đợt này phủ Quận chúa được hộ vệ bảo vệ chặt chẽ. Trừ trong sân của Ôn Uyển, Ôn Uyển dùng thiếp thân thị vệ. Những địa phương khác,….. đều dùng binh sĩ của Kiêu Kỵ doanh ……. Như vậy cũng được coi là ba bước một trạm gác, năm bước một binh lính. Quan viên ra vào đều bị trải qua kiểm tra ( Ôn Uyển muốn để nơi này thành địa phương xử lý triều chính, nhất định phải làm chuẩn bị trước ).

Mai nhi trở lại phủ đệ, La Thủ Huân đã chờ ở đại môn. Mặc dù La Thủ Huân chắc chắn khẳng định Minh Duệ và Minh Cẩn không có xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của hắn. Thấy Mai nhi trở lại, liền hỏi gấp: “Như thế nào? Ôn Uyển trả lời ra sao?”

Mai nhi gật đầu, khuôn mặt tươi cười nói: “Ôn Uyển nói, gặp chuyện cũng chỉ là thế thân. Hai đứa bé bây giờ đang ở chỗ rất an toàn. Cho nên chúng ta không cần lo lắng.”

La Thủ Huân gật đầu, không có chuyện gì là tốt rồi.

Mai nhi cùng La Thủ Huân trở về viện: “Cũng thật khó cho Ôn Uyển rồi. Vừa ngất lại vừa hộc máu. Cũng chỉ vì muốn những người đó mắc câu.”

Nói tới chỗ này, Mai nhi nói với La Thủ Huân: “Ôn Uyển nói để cho Hổ Ca Nhi đi quân doanh học hỏi kinh nghiệm. Chàng cảm thấy như thế nào?”

La Thủ Huân suy nghĩ một lúc sau cùng cũng đáp ứng. Bây giờ không phải là thời điểm náo động, Ôn Uyển cầm quyền rồi, trị an trong kinh thành không phải là vấn đề: “Được, chờ thêm mấy ngày, kinh thành an ổn hơn một chút cho Hổ ca Nhi đã đi vào quân doanh rèn luyện, cực khổ một chút cũng tốt.”

Hổ ca Nhi trước đây vì được hắn che chở , nên không có chịu đựng quá đau khổ gì cả. Tâm tính có chút nóng vội, cần học hỏi kinh nghiệm thêm. Sau này còn phải quản lí.