Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 187: Binh vây phủ quận chúa (thượng)




Sau khi Hạ Ảnh đi, Linh Đông vẫn im lặng không lên tiếng.

Ôn Uyển hướng về phía Linh Đông đang một mực yên lặng không lên tiếng nói: “Linh Đông, con nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được đem mình đưa vào tình cảnh nguy hiểm. Không nên tự cho mình là kim cương vô địch, một phần vạn nguy hiểm cũng không thể được, một khi mất mạng rồi thì cái gì cũng không còn.” Ôn Uyển không cẩn thận đem cả từ ngữ hiện đại cũng dùng luôn.

Linh Đông kỳ quái hỏi: “Cô cô, Kim Cương vô địch là cái gì?” Cái từ dường như hắn còn chưa từng nghe nói qua.

Ôn Uyển liền cười cười một tiếng: “Kim Cương là một người rất lợi hại ( Hầu Tử ), nhưng đến cuối cùng. . . . . .” Ôn Uyển lắc đầu, không có nói thêm gì đi nữa. Nàng còn rất yêu quý cái mạng nhỏ này của mình, một phần vạn nguy hiểm cũng không thể muốn .

Sắc mặt Linh Đông có chút quái dị.

Ôn Uyển cười cười nói: “Linh Đông, rất nhanh sẽ có một trận đánh ác liệt rồi. Linh Đông, con có sợ hay không, nếu không sợ thì ngày mai hãy ở bên cạnh cô cô.” Để cho Linh Đông thấy tận mắt những biến cố này cũng xem như là tôi luyện thêm lá gan một chút, đối với hắn càng có lợi.

Ôn Uyển chỉ theo thói quen hỏi Linh Đông. Thật ra cho dù Linh Đông không đáp ứng, Ôn Uyển cũng phải mang hắn theo. Cơ hội như thế đối với Linh Đông mà nói là không còn cơ hội nào tốt hơn được, thật sự có thể tôi luyện tâm tính cực tốt. Chuyện này không phải lúc nào cũng đều có. Nếu đã nhìn thấy nhiều rồi thì sau này có đối mặt với những chuyện tương tự đi nữa cũng không luống cuống.

Linh Đông không có từ chối: “Cô cô, con sẽ vẫn đi theo bên cạnh cô cô.” So với việc một mình ở trong phủ quận chúa thì Linh Đông càng muốn ở bên cạnh Ôn Uyển hơn. Cũng không phải là sợ Ôn Uyển bỏ lại hắn không quan tâm mà hắn cho rằng đi theo bên cạnh Ôn Uyển mới là an toàn nhất. Chẳng qua là nếu như mình muốn đi con đường này thì những chuyện kia đều phải có nhiều kinh nghiệm.

Ôn Uyển gật đầu: “Ngày mai, chắc chắn sẽ có cảnh máu chảy thành sông rồi, đến lúc đó không thể sợ được .” Haizz, lại phải giết người. Ôn Uyển nghĩ đến đây trong lòng liền buồn bực. Những năm này trên tay nàng dính bao nhiêu máu tươi. Cậu hoàng đế cũng thật là….

Ôn Uyển rất an tĩnh ngồi ở trên ghế đọc sách. Nhưng Linh Đông thì lại cầm một quyển sách lật tới lật lui, đến cuối cùng quyển sách kia cũng không động đến nữa, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài , bộ dạng của Linh Đông vô cùng khẩn trương.

Ôn Uyển không nói gì. Linh Đông có thể làm được đến thế này đã rất tốt rồi, nếu như đổi lại là nàng thì đã sớm mượn cơ hội mà chuồn ra khỏi phủ quận chúa. Ôn Uyển cũng biết cho dù có xảy ra vạn nhất thì những người này muốn gấp gáp lấy mạng của nàng, cũng phải tập hợp binh mã tấn công Phủ quận chúa. Những thứ này đều cần phải có thời gian. Thật sự nếu nguy cơ trước mắt mà uy hiếp được đến tính mạng của nàng thì nàng nhất định sẽ thông qua mật đạo chạy ra khỏi phủ quận cháu, trốn cho tới khi chờ đại quân vào thành.

Cũng giống như lời của Võ Tinh. Ôn Uyển có thể đàng hoàng thanh thản mà sống ở phủ quận chúa cũng bởi vì còn có một con đường mật đạo này, ở thời khắc nguy nan nàng cũng có đầy đủ thời gian để chạy trối chết. Nếu không thì Ôn Uyển đã sớm rời kinh đi tới những địa phương khác tránh né rồi, còn ở chỗ này ngồi chờ chết sao?

Hạ Ảnh không mất nhiều thời gian đã ra khỏi kinh thành, trực tiếp đi về phía ngoại thành, cùng lúc đó người nhận được tin tức cũng hướng về phía thủ hạ nói: “Đánh lén.”

Hà thị nghe được hoàng đế đã tỉnh lại, bàn tính của bọn họ rơi vào khoảng không, toàn thân lập tức rét run, tình huống xấu nhất cũng đã xuất hiện , chuyện lo lắng nhất cũng vẫn xảy ra.

Người tới nhỏ giọng nói: “Chủ thượng có ý là nhất định phải giết Ôn Uyển Quận chúa. Không lật đổ được yến hồng chương thì cũng phải giết chết được Ôn Uyển , chặt đứt cánh tay của Yến Hồng Chương.” Không có Ôn Uyển, nhìn xem Yến Hồng Chương còn có thể giống như cá gặp nước như trước kia hay không?

Hà thị gật đầu. Bất kể như thế nào, đem hết toàn lực cũng phải giết chết được Ôn Uyển Quận chúa. Lần này ả nhất định phải chết.

Trên đường Hạ Ảnh đi cũng gặp phải ba nhóm người ám sát, nếu không phải bên cạnh mang theo mấy vị cao thủ thì tin tưởng Hạ Ảnh cũng phải xuống báo cáo với diêm vương rồi.

Lúc này trong phủ quận chúa còn đang thái bình, Ôn Uyển vẫn còn trong phòng, dù sao hôm nay cũng là thời gian cuối cùng rồi. Ôn Uyển dứt khoát để cho Hạ Hương lấy khối băng ra ngoài đặt vào trong phòng.

Linh Đông cũng bất an: “Cô cô, Hạ Ảnh cô cô có bị nguy hiểm hay không?” Lần trước hắn đều gặp phải ám sát, Hạ Ảnh cô cô lại đi làm chuyện lớn như vậy, những người này nhất định sẽ không bỏ qua.

Ôn Uyển đưa thư trong tay xuống khẽ cười nói: “Nguy hiểm là nhất định, chẳng qua con yên tâm đi, Hạ Ảnh cũng nói tin tức đã đưa đến” Hạ Ảnh mặc dù tư tâm nặng. Nhưng lời nói và chuyện đã nhắn nhủ thì không để xảy ra sơ xuất nào, lần này cũng sẽ không để xảy ra chuyện.

Linh Đông vẫn còn không an lòng: “Cô cô, nếu là Hạ Ảnh cô cô không thể điều quân đội tới thì phải làm như thế nào?” Ôn Uyển trước kia thường nói với hắn, làm người không thể không giữ lại một đường ( người ở nơi này thường thích trảm thảo trừ căn ). Nhưng làm việc phải giấu kín, không nên đem đường lui của mình cũng ngăn chặn lại được.

Ôn Uyển cười nói: “Nếu không điều quân đội đến được, lại có người giết tới cửa thì con cảm thấy cô cô nên làm như thế nào?” Nếu thật sự đến lúc này, nàng nhất định sẽ chạy trốn.

Linh Đông không biết ý của Ôn Uyển, lập tức không chút nghĩ ngợi nói: “Cô cô, tất nhiên muốn cùng bọn họ liều chết đánh một trận?” Thế nào cũng không thể giải quyết liền nhanh chân chạy đi.

Ôn Uyển bật cười, đứa nhỏ này quả thật là quá thành thực rồi: “Nếu cháu muốn cùng tranh đấu với bọn chúng thì cũng cần phải nhìn xem kẻ địch có bao nhiêu người, cùng với thế lực của chúng ta cách xa bao nhiêu ? ” Nếu là lực lượng ngang nhau tất nhiên chiến, nếu khác biệt như trời đất thì còn phải tính lại.

Linh Đông nghe được Ôn Uyển nói, nếu cách xa quá lớn, thì cần phải làm ra quyết định quyết đoán lập tức chạy trốn, Linh Đông không nhịn đưo75c mà sờ sờ lỗ mũi. Cứ thế mà chạy thì thật quá mất mặt rồi.

Kỳ Phong nghe được Hà thị nói muốn phái người đi mời Ôn Uyển tới đây thì lập tức có thái độ bác bỏ, ý của Kỳ Phong rất đơn giản, hiện tại Ôn Uyển vẫn còn đang trong giai đoạn bệnh nặng, nếu như mạnh mẽ mời tới,đến lúc đó nhất định phải vạch mặt.

Hà thị lựa lời khuyên nhủ cả nửa ngày Kỳ Phong cũng không thay đổi ý kiến. Hà thị hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn nói: “Vương gia, Tam hoàng tử đã đang trên đường hồi kinh rồi, nếu như chàng còn không quyết định thật nhanh,một khi tam hoàng tử hồi kinh, lại được quận chúa Ôn Uyển nâng đỡ , lúc đó địa vị của vương gia sẽ rất tế nhị. Đến lúc đó vương gia phải lui hay là không lui ?” Cái gọi là Tam hoàng tử đang trên đường đi cũng chỉ là lời đồn đại.

Kỳ Phong bị thuyết phục, rất nhiều người một khi nếm thử được mùi vị quyền thế sẽ không nỡ buông tha được. Kỳ Phong cũng chính là một người như thế: “Ôn Uyển sẽ không ủng hộ Tam hoàng huynh .” Ôn Uyển vẫn giữ vững trung lập sẽ không thể làm xuống những chuyện như vậy.

Trong ngày thường Kỳ Phong đối với Hà thị muốn gì được đó, đây là lần đầu tiên phản bác lại. Hà thị chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ. Kỳ Phong rất do dự. Hà thị không biết là, thật ra Kỳ Phong đối với Ôn Uyển có một loại kính sợ. Loại kính sợ này là từ khi còn bé, vì Ôn Uyển cùng với hoàng đế có tướng mạo giống nhau, cho tới khi lớn lên thì lại từ thủ đoạn của Ôn Uyển mà ra. Cho nên Kỳ Phong cho rằng không thể tự tiện đối chọi với Ôn Uyển, nếu chung sống hòa bình chính là tốt nhất.

Cuối cùng Hà thị thật sự là không cách nào, lập tức khóc: “Vương gia, thiếp thân trước kia vẫn nghe nói Vương gia muốn cưới Ôn Uyển Quận chúa làm vợ . Chẳng qua Ôn Uyển Quận chúa không muốn gả thôi. Trước kia thiếp thân không tin lời đồn này, hôm nay lại nhìn thấy vương gia che chở cho Ôn Uyển quận chúa như thế, vương gia,không ngờ tin đồn lại là sự thật. Vương gia, nếu là ngài thật lòng không nỡ, thiếp thân nguyện ý. . . . . .” Câu nói kế tiếp của nguyện ý kia cũng bị tiếng khóc khổ sở che giấu.

Nếu Ôn Uyển ở nơi này, tuyệt đối sẽ ói.

Kỳ Phong dở khóc dở cười: “Làm gì có chuyện như vậy chứ?” Một trận khóc lóc kể lể của Hà thị cũng rất có hiệu quả, cuối cùng cũng phái người đi mời Ôn Uyển tới.

Đáng tiếc là người được phái đi ngay cả cửa lớn của phủ quận chúa cũng không mở, trong phủ quận chúa đề phòng sâm nghiêm, hộ vệ tướng quân hoàn toàn từ đầu đến cuối không để ý tới bọn họ. Chỉ nói quận chúa có lệnh, không cho bất luận kẻ nào đi vào.

Kỳ Phong đang định thôi, đã nghe tới người kia mang vẻ mặt vô cùng lo lắng mà chạy tới “Vương gia, không xong rồi Vương gia. Ôn Uyển Quận chúa phái người đi ra quân doanh ở bên ngoài kinh thành, chuẩn bị nhận điều động của quận chúa vào kinh. Vương gia, Ôn Uyển Quận chúa muốn tạo phản.” Người này nói cũng không phải là không có nguyên do ( nguyên văn là không có lửa làm sao có khói ) ba cánh quân doanh ở bên ngoài kinh thành quả thật cũng đã xuất động, những người này có tin tức của quân đội nên tất nhiên là phải nhanh.

Sắc mặt Kỳ Phong trắng bệch: “Không thể nào.” Cái này không phù hợp logic, bản thân Ôn Uyển là nữ nhi sẽ không thể nào thượng vị được, nàng tạo phản làm cái gì.

Hà thị cười lạnh nói: “Vương gia, chàng bị thái độ đối ngoại của Ôn Uyển quận chúa lừa gạt rồi, người trong thiên hạ cũng đều bị nàng lừa gạt. Phải, Ôn Uyển quận chúa không thể thượng vị làm hoàng đế được, nhưng nàng cũng không ngại nâng đỡ một con rối lên. Vương gia đừng quên là bên cạnh Ôn Uyển còn có một hoàng tôn.”

Hà thị nói như vậy cũng không phải là không có đạo lý. Đổi thành người nào chỉ cần không biết nguyên nhân bên trong, khi nghe được tin tức như thế sẽ nghĩ tới học sinh của Ôn Uyển là con trai trưởng của thái tử điện hạ, lúc này vẫn còn đang ở bên cạnh. Ai cũng sẽ cho rằng Ôn Uyển quận chúa muốn buông rèm chấp chính.

Kỳ Phong không có bị Hà thị nói động, nhưng người phía dưới báo tin tức lên là thiên chân vạn xác. Ôn Uyển đúng là điều động Kiêu Kỵ doanh, Tiền Phong doanh tiến vào kinh, về phần Bộ Binh doanh tuy không có vào kinh nhưng vẫn còn bảo vệ hoàng thành.

Tên đã lắp vào cung không bắn không được, cuối cùng Kỳ Phong rốt cục đáp ứng phái binh đem Ôn Uyển Quận chúa bắt vào trong hoàng cung để hỏi tội. Cũng do tính tình của Kỳ Phong, nếu như đổi thành những người khác thì sợ là muốn lấy đầu rồi.

Kỳ Phong triệu tập văn võ bá quan tới đây, Tể tướng Thước đại nhân ở trên đường đến thì kiệu xảy ra vấn đề nên lập tức bị ngã vỡ đầu không thể đến được, các vị đại thần nghe thấy chuyện Ôn Uyển chuẩn bị tạo phản, sắc mặt liền đại biến.

Làm cho người ta làm sao cũng nghĩ không thông, Hộ Bộ lang trung Trần Bỉnh dẫn đầu quỳ xuống, cao giọng nói: “Ôn Uyển Quận chúa làm sao có thể tạo phản? Vương gia, chuyện này tất nhiên là có kỳ quái. Kính xin Vương gia tra xét rõ ràng.”

Người này vừa ra, lập tức toàn bộ những đại thần trung lập cũng đều muốn cầu xin Kỳ Phong tra xét rõ ràng. Kỳ Phong lập tức giận dữ “Ôn Uyển u đã điều động Kiêu Kỵ doanh và Tiền Phong doanh , mười vạn đại quân lập tức sẽ vào kinh rồi ngươi còn nói nàng không phải có ý tạo phản. vậy thì muốn làm cái gì ?”

Đại thần trong triều cũng không thiếu những lão hồ ly đa mưu túc trí, nghe được những lời này thì trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn. Bọn họ cảm thấy không ổn, không phải là cho là Ôn Uyển tạo phản, mà là nghĩ tới làm sao Ôn Uyển Quận chúa có thể điều động được quân đội, thống lĩnh của Kiêu Kỵ doanh cùng Tiền Phong doanh toàn bộ đều là tâm phúc của hoàng đế, là người mà mấy hoàng tử mượn hơi đều không được, tại sao phải nghe theo Ôn Uyển quận chúa ? Chuyện này còn phải suy nghĩ sâu xa thêm.

Mọi người còn đang suy nghĩ, thì đã có một người chủ động xin đi giết giặc: “Lục Hoàng đệ, hoàng huynh nguyện ý đi đến phủ đệ của Quận chúa để mời Ôn Uyển biểu muội tới đây.” Chủ động xin đi giết giặc là Nhị hoàng tử. Có một cơ hội báo thù rửa hận như vậy, Nhị hoàng tử làm sao có thể buông tha được.

Nếu Nhị hoàng tử đã nguyện ý ngoi đầu lên, Kỳ Phong tất nhiên đồng ý.

Hạ Hương thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của Ôn Uyển thì cho rằng Ôn Uyển còn đang lo lắng cho Hạ Ảnh: “Quận chúa, không cần lo lắng. Hạ Ảnh tỷ tỷ mang theo không ít cao thủ, sẽ không có việc gì.”

Ôn Uyển mới không lo lắng cho Hạ Ảnh đâu: “Ta chỉ là đang nghĩ, qua ngày hôm nay thì ta phải mệt mỏi rồi. . . . . .” Sáng ngày mai là nàng phải dành thời gian tới xử lý gian hàng, còn phải đợi tới khi hoàng đế trở lại cũng mất ít nhất là hơn ba tháng. Hai sản nghiệp nàng xử lý đã cảm thấy không có thời gian rồi, bây giờ còn phải tới xử lý chuyện chiều trính đại sự , ừ, còn phải trông coi cung cấp cho biên thành cùng với duyên hải . Chỉ nghĩ tới thôi Ôn Uyển đã cảm thấy mệt rồi a