Ôn Uyển tỉnh lại lần nữa, nằm nguyên trên giường mà không cử động, ban đầu còn để cho thái y khám, sau thái y kê đơn xong nàng đều không dùng, Ôn Uyển nổi giận, ai cũng không dùng được, chỉ tin một mình Vương lão thái y.
Mai Nhi dẫn Di Huyên đến thăm Ôn Uyển. Ngày thường Di Huyên ăn mặc không đến mức diễm lệ nhưng cũng phù hợp với phong cách tiểu hài tử khiến người ta nhìn vào cảm thấy vui vui vẻ vẻ nhưng hôm nay Di Huyên mặc một bộ quần áo trắng nguyệt nha. Ngay cả trang sức trên người cũng màu trắng.
Mai Nhi nhìn Ôn Uyển nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, người cũng gầy đi rồi (hành hạ như vậy không gầy đi mới là kỳ quái). Mai Nhi còn chưa mở miệng nói, nước mắt đã tuôn rơi.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Đừng khóc, ta chịu đựng được.” Thật ra nàng rất muốn nói sự thật cho Mai Nhi biết, nhưng chuyện này rất trọng đại, nửa chữ cũng không thể nói.
Mai Nhi nghe lời này của Ôn Uyển, nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn. Đã như vậy rồi còn trấn an mình, Mai Nhi ngưng khóc, đẩy Di Huyên đứng phía sau lên: “Ôn Uyển, từ hôm nay trở đi hãy để Di Huyên ở bên cạnh chiếu cố ngươi đi. Ngươi cũng đừng khổ sở, sau này sẽ để Di Huyên làm con gái ngươi, hầu hạ ngươi cả đời.” Thời điểm Mai Nhi nói những lời này lòng đau như dao cắt.
Ôn Uyển ngạc nhiên, cái gì gọi là hầu hạ nàng cả đời? Ngàn vạn lần đừng giống như suy đoán của nàng nhé.
Mai Nhi cầm tay Ôn Uyển, dằn sự đau lòng xuống nói: “Ôn Uyển, ngươi vẫn than thở không có nữ nhi, vậy sau này để Di Huyên làm con gái của ngươi đi, để con bé cả đời ở bên cạnh ngươi tẫn hiếu thay Minh Duệ.” Mặc dù trong lòng Mai Nhi vạn phần khổ sở, nhưng đây là quyết định của quốc công gia, Di Huyên cũng đồng ý, mặc dù nàng không nỡ, cũng không muốn tiếp nhận nhưng bộ dáng hiện tại của Ôn Uyển, nếu không có hi vọng thật sự sẽ không chống đỡ được. Bất kể tương lai như thế nào, làm như vậy ít nhất có thể cho Ôn Uyển một tia an ủi, để nàng không cần chui vào nhõ cụt. Muốn trách thì chỉ có thể trách Di Huyên mệnh khổ.
Ôn Uyển khiếp sợ vạn phần, nhìn Mai Nhi như nhìn người xa lạ. Ôn Uyển cố đè nén nội tâm đang cuộn trào mãnh liệt, nhắm mắt lại để cho mình giữ vững thanh tỉnh.
Ôn Uyển hít sâu, lại sâu hơn, sau đó mới nói: “Mai Nhi, nếu ngươi không phải muốn ta lại hộc máu thì ngay lập tức dẫn Di Huyên về nhà đi.” Lúc này Ôn Uyển tức giận vượt qua cảm động. Hai vợ chồng này tính làm gì? Để Di Huyên cả đời hầu hạ nàng, vậy chẳng phải là phá hủy cả đời con bé Di Huyên này sao? Nàng cũng là người có con cái, nếu thực sự có chuyện như vậy, thì nàng cũng không thể tạo nghiệt bực này. Hơn nữa vì Minh Duệ không có chuyện gì, Ôn Uyển cũng không nói thêm cũng không bảo ganh giữ cái gì. Càng không thể để cho di Huyên đến phủ quận chúa ở. Nhưng nhân tình này nàng đã nợ rất nhiều.
Di Huyên quỳ trên mặt đất, nói với Ôn Uyển: “Dì, chuyện này không liên quan đến cha mẹ, đây là quyết định của cháu. Dì, cháu thật lòng muốn phụng dưỡng dì cả đời.” Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã biết con trai lớn của dì. Thiếu niên trầm mặc ít nói kia là vị hôn phu tương lai của nàng. Học nữ hồng, học trù nghệ, học quy củ, học cầm kỳ thư họa, tất cả cần học nàng đều học. Nàng không cảm thấy khổ sở vì cha nàng đã nói phu quân tương lai của nàng là người có chí lớn (Chí hướng của La Thủ Huân là làm đại tướng quân. Cho nên chí hướng của Minh Duệ đối với La Thủ Huân là chí hướng lớn). Có thể gả cho vị hôn phu như vậy là phúc khí của nàng. Khi nghe Minh Duệ không còn nàng rất kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ) cũng rất bi thống (bi thương, đau lòng). Nhưng nàng biết dì còn thương tâm, khó chịu hơn nàng.
Ôn Uyển hét lên với Hạ Ảnh: “Đưa mẹ con họ về cho ta.”
Lúc này Ôn Uyển chỉ có thể thấy may mắn vì Minh Duệ không có chuyện gì, nếu Minh Duệ có chuyện gì, với bộ dáng này, hai vợ chồng kia thật muốn Di Huyên thủ tiết cả đời vì Minh Duệ. Nếu như thế, lúc đó Ôn Uyển thực muốn hộc máu. Vì không muốn mình bị hộc máu vẫn là không nên nhìn hai người này.
Hạ Ảnh cưỡng chế đưa hai mẹ con Mai Nhi và Di Huyên ra khỏi phủ quận chúa. Hạ Ảnh rất thoải mái vì hành động của hai mẹ con Mai Nhi: “Phu nhân, quận chúa không muốn Di Huyên chịu loại khổ sở này. Kính xin phu nhân lượng thứ.” Khụ, chịu đựng đi, cố gắng hai tháng nữa là được.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt của Hạ Ảnh rất là tức giận. Mấy người này hoàn toàn bị mấy thứ tư tưởng hoang đường kia độc hại.
Mai Nhi lau nước mắt: “Ta biết, ta biết rồi.” Người bình thường nghe tin con dâu chưa xuất giá, mà chịu thủ tiết cả đời đều vui mừng. Ôn Uyển tức giận như vậy thực ra là vì yêu thương Di Huyên. Sao nàng có thể oán trách chứ?
Hạ Ảnh trở về nhìn Ôn Uyển nhưng không nói gì. Ôn Uyển thở dài. Thật may là Minh Duệ không có chuyện gì nếu có chuyện nàng không chỉ thương tâm khổ sở vì con trai mà còn phải gánh trên lưng chuyện nàng không chịu được này. Nữ nhi nhà người cũng là nữ nhi, đều là bảo bối được nâng niu.
Mai Nhi và Di Huyên bị Hạ Ảnh cưỡng chế mời ra, chờ sau khi Hạ Ảnh trở về, trong phòng không có người khác, Ôn Uyển xốc chăn đứng lên, nghĩ lại thời tiết tháng tám mà phải giả bệnh, ngày ngày nằm trên giường đối với Ôn Uyển sợ nóng mà nói đúng là một dạng đau khổ!
Ôn Uyển đứng lên dùng quạt hương bồ tự quạt. Vì giả bệnh, đồ ướp lạnh cũng không được ăn, nếu ăn thì lộ sơ hở. Ôn Uyển cảm thấy thư thái một chút rồi nói: “Hà thị và Dư Kính có phát sinh dị động gì không?”
Hạ Ảnh gật đầu: “Hà thị động, Dư Kính thì không để lại dấu vết. Nhưng mà có đầu mối này đã đủ rồi.” Hạ Ảnh lấy đồ giấu trong tay áo ra cho Ôn Uyển: “Quận chúa, đây là những cửa hàng Hà thị đã đến, ta tin chắc là nàng ta thông qua cửa hàng này truyền tin tức. Về phần cửa hàng nhà ai, tạm thời chưa có người dò xét.”
Ôn Uyển nhìn từng nhà, mặt ngoài vẫn chưa nhìn ra cái gì: “Ngươi làm rất đúng, phái người giám thị sẽ đả thảo kinh xà. Nếu cửa hàng này có vấn đề thật ra biện pháp rất đơn giản.”
Ánh mắt Hạ Ảnh sáng lên: “Quận chúa có biện pháp gì?” Nàng vì sợ vừa động những người này sẽ chặt đứt đầu mối liền. Lại thành kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: “Cái này rất đơn giản, phân loại tính chất của những cửa hàng này, chọn ra cửa hàng khó có khả năng truyền tình báo, mấy nhà còn dư lại tra rõ tình huống cụ thể. Không cần gấp, trò chơi còn chưa bắt đầu, nhà cái là ta cứ từ từ nhìn là được.” Muốn chơi thì từ từ chơi. Chơi đến cuối, hết thảy là nhà cái nàng định đoạt.
Ôn Uyển uống một ngụm trà nguội, nhớ đến chuyện vừa rồi lại có chút phiền não: “Ngươi nói cho ta biết xem, sao cậu hoàng đế lại biết họ sẽ động? Đối phương cũng không phải người ngu, một khi không thu mua được những người nắm trọng binh như Thạch tướng quân và mấy vị tướng quân khác (chỉ mấy người này mới là mấu chốt quyết định thành bại), nhất định sẽ sinh nghi. Nếu bọn họ không động, chúng ta có thể làm gì? Cứ như vậy quan sát tiếp sao?” Ôn Uyển rất khẳng định hoàng đế không nói tin tức chính xác cho nàng biết. Hạ Ảnh cũng vậy, gạt nàng không ít chuyện. Hiện tại nàng nhất định phải biết.
Hạ Ảnh không chịu được Ôn Uyển bức bách: “Quận chúa yên tâm, cho dù bọn họ hoài nghi cũng sẽ không buông tay.” Giọng Hạ Ảnh vô cùng khẳng định.
Ôn Uyển nhức đầu: “Sao ngươi lại chắc chắn như vậy? Cho ta một lý do xem.” Không được tin chính xác nàng không yên tâm.
Sau khi Hạ Ảnh suy nghĩ một chút, nói: “Quận chúa, căn cứ vào tin tức chúng ta thu được, bọn nghịch tặc này do hai thế lực tạo thành. Một là dư nghiệt tiền triều, một là dư nghiệt của đảng Triệu vương.” Hai thế lực nhất định sẽ có xung đột, tình hình trước kia bình yên vô sự nhưng tình hình bây giờ ,người của Đảng Triệu vương lưu lại không dễ trị như vậy.
Ôn Uyển khẽ cười, đoán chừng chủ yếu kinh phí là do Đảng Triệu vương bỏ ra, về phần cụ thể trù hoạch như thế nào lại là người của tổ chức khác: “Dư nghiệt Triệu đảng? Có tra ra được người nào không?” Ôn Uyển đoán hẳn là con trai của Triệu vương, hơn nữa rất có thể là con riêng, con riêng rất bí ẩn. Nếu không sớm đã bị hoàng đế lùng bắt rồi.
Hạ Ảnh trả lời không nằm ngoài dự liệu của Ôn Uyển: “Là con riêng của Triệu vương, rất ít người biết, chúng ta cũng phải mất rất nhiều công sức mới tra ra được.”
Ôn Uyển rất coi thường, tốn mất bao thời gian công sức, tại sao ta không hỏi cũng không lộ ra chút nào? “Vậy thế lực còn lại thì sao?” Thế lực còn lại mới là mấu chốt.
Hạ Ảnh tiết lộ một chút: “Cụ thể không rõ, nhưng căn cứ vào tin tức thu được, chúng ta đoán chủ nhân của bọn họ tuổi tác khoảng trên dưới ba mươi.” Điểm này là căn cứ vào tin tức thu được rồi bọn họ suy đoán ra.
Ôn Uyển nghe xong lâm vào trầm tư. Nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có khả năng, mấy lần làm việc đều vô cùng kín đáo, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, lão luyện, không thể nào là người ba mươi tuổi được. Các ngươi hẳn là nghĩ sai rồi.” Cho dù tôi luyện từ nhỏ, nhưng lịch duyệt (tri thức thu được qua sự trải đời) của một người rất khó thay đổi.
Hạ Ảnh cũng không dám xác định.
Ôn Uyển nghĩ hồi lâu cuối cùng nói: “Có lẽ chủ nhân thực sự sau lưng bọn họ là người lão luyện. Người chừng ba mươi tuổi là người hắn dạy dỗ ra. Hiện tại điều hành là người trẻ tuổi này.” Đây cũng là suy đoán của Ôn Uyển. Cụ thể nàng không rõ lắm, mà những người này cũng không nguyện ý tiết lộ nhiều tin tức cho nàng. Thật là buồn bực, tin tức này gạt nàng làm chi.
Hạ Ảnh vừa định truyền lời lại thì nghe tiếng bước chân từ bên ngoài đang tới gần, Hạ Ảnh khẽ nói: “Quận chúa, Linh Đông tới.” Đoạn thời gian này Linh Đông đều theo Ôn Uyển. Bưng trà, rót nước, còn tụng kinh cho Ôn Uyển, kể chuyện xưa. Kể truyện cười, tận lực chọc nàng cười một tiếng. Không nói Ôn Uyển, ngay cả Hạ Ảnh cũng gật đầu không dứt. Dù bằng hữu quận chúa kết giao là La phu nhân cũng không thuận mắt, nhưng thu được học trò như Linh Đông rất tốt. Còn có Kỳ Triết, dù chưa đến phủ quận chúa nhưng thỉnh thoảng cũng qua đây thăm.
Ôn Uyển buồn bực, tiếp tục nằm trên giường, còn phải đắp chăn. Mặc dù chăn không dày, một lớp thật mỏng nhưng vẫn rất nóng.
Linh Đông nói chuyện với Ôn Uyển hồi lâu thì nghe thấy Hạ Ảnh đi vào nói: “Quận chúa, thái tử phi phái người đến thăm Linh Đông điện hạ.”
Ôn Uyển gật đầu.
Người tiến vào là tâm phúc bên người thái tử phi. Trước vấn an Ôn Uyển, sau đó mới nói với Linh Đông: “Thái tử phi mời Linh Đông điện hạ về Đông Cung một chuyến, hôm nay là sinh nhật Trưởng Tôn điện hạ, thái tử phi muốn một nhà đoàn tụ. Buối tối sẽ cho người đưa điện hạ về phủ quận chúa.”
Người đến vừa nói xong, mặt Hạ Ảnh liền đen lại, một nhà đoàn tụ, một nhà đoàn tụ cái gì đây không phải là sát muối lên người quận chúa sao? Minh Duệ và Minh Cẩn nếu thực sự gặp chuyện không may, khi nghe thấy những lời thế này quận chúa chẳng phải là bị kích thích đến nổi điên sao? Từ trước cho đến giờ Hạ Ảnh còn chưa cảm thấy Hải Như Vũ lại là người khiến người ta chán ghét như vậy.
Linh Đông cự tuyệt trở về.
Ôn Uyển khẽ cười một tiếng, nụ cười đầy khổ sở: “Không sao, con về đi! Hơn một tháng này con chưa về nhà. Mẫu phi nhớ con, lại là sinh nhật ca ca con nên cứ về đi!” Thời điểm Ôn Uyển nói những lời này, giọng nói cũng run rẩy, hiển nhiên nội tâm giờ phút này cực kỳ không bình tĩnh, đang ở rìa sụp đổ.
Nếu trước kia nàng cho rằng Hải Như Vũ tính toán mình là bất đắc dĩ, là muốn cố mà sống, nàng còn thông cảm một hai. Nhưng kể từ mấy tháng hoàng đế ra đi này, Ôn Uyển coi như đã nhìn thấu Hải Như Vũ. Nữ nhân này không chỉ là bạch nhãn lang mà còn là kẻ trở mặt không nhận người. Nếu như nàng còn là Ôn Uyển của kiếp trước nói không chừng Hải Như Vũ là người đầu tiên dẫm chân lên.
Ôn Uyển thầm cười lạnh, muốn giẫm đạp lên nàng cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh này không. Không nói Hải Như Vũ chỉ là một thái tử phi, còn chưa là hoàng hậu, cho dù là hoàng hậu thì thế nào, ban đầu hoàng hậu cũng muốn giẫm đạp lên nàng, cuối cùng thì sao? Khi đó nàng còn cố kỵ hoàng hậu có ba người con trai, một mực nhẫn nhịn, sau chuyện này, thì nàng sẽ không cho Hải Như Vũ cơ hội giẫm đạp.
Linh Đông thấy vẻ mặt âm lãnh của Ôn Uyển, trong lòng có chút khổ sở nhưng vẫn đứng lên nói: “Cô cô, buổi tối cháu sẽ trở về.”
Ôn Uyển gật đầu: “Hạ Ảnh, phái vài thị vệ cho Linh Đông. Lại để Võ Chiêu và Võ Phong đi cùng, hiện tại bên ngoài rất loạn, phải đảm bảo an toàn cho Linh Đông.” Nếu tình báo của Hạ Ảnh không thành vấn đề mà nói, hiện tại thái tử đã bị đám người kia theo dõi. Thái tử có qua được kiếp nạn này không còn phải xem chính hắn. Ôn Uyển không có lòng tốt đi nhắc nhở.
Linh Đông và người kia không hoài nghi Ôn Uyển làm vậy là có ý khác. Minh Duệ và Minh Cẩn bị hại chết, mọi người đều cho rằng Ôn Uyển một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Thời điểm Linh Đông ra ngoài sắc mặt vô cùng nặng nề. Tình cảnh của cô cô càng ngày càng nguy hiểm.
Hạ Ảnh cười lạnh nói: “Quận chúa, chờ chuyện này xong, trừ khử nữ nhân kia luôn đi. Nếu nàng ta còn, Linh Đông luôn bị ảnh hưởng bởi nàng ta. Quận chúa, trăm triệu lần không thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta, người vẫn thường nói thiên tính mẫu tử không cắt được. Nếu nàng còn sống, chắc chắn sẽ không có chỗ tốt cho quận chúa.” Ý của Hạ Ảnh là thừa dịp cơ hội khó có được lần này, thuận tiện khử luôn Hải Như Vũ. Như vậy dù thế nào cũng không đổ lỗi lên người quận chúa được.
Ôn Uyển lắc đầu: “Tạm thời không cần quản nàng ta. Đợi nàng ta qua cửa này rồi lại nói.” Thấy thần sắc không đồng ý của Hạ Ảnh, Ôn Uyển lắc đầu: “Linh Đông không phải người ngu, làm chuyện này không thể không để lại dấu vết, một khi bị người truy xét ra giấu vết, ngươi cho là Linh Đông sẽ thế nào?” Loại chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ôn Uyển không muốn hao hết tâm tư đến lúc đó lại chẳng thu được chỗ tốt nào, còn khiến nàng trở thành cừu nhân giết mẹ của Linh Đông. Đây là một vụ mua bán không có lời. Dĩ nhiên nếu chuyện này qua đi, Hải Như Vũ không có chuyện gì, vậy nàng cũng sẽ không giống trước, nàng sẽ dùng thủ đoạn để Linh Đông không thân cận Hải Như Vũ nữa.
Hạ Ảnh có chút biệt khuất, lý trí nói cho nàng biết Ôn Uyển nói đúng, cừu nhân giết mẹ một khi bị vỡ lở, đúng là mâu thuẫn không thể cứu vãn. Nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là có thể tiếp nhận: “Chẳng nhẽ cứ như vậy, quận chúa thiên tân vạn khổ dạy dỗ ra, cuối cùng Linh Đông thượng vị lại để cho nàng ta ngồi mát ăn bát vàng?” Hạ Ảnh thực là ngàn lần, vạn lần không muốn. Nếu trước kia nàng chỉ phiền chán thì giờ hận không thể một phát cho thống khoái. Hơn nữa nếu không diệt trừ nữ nhân này thì hậu hoạn vô cùng.
Ôn Uyển gõ gõ bàn không nói gì.
Linh Đông trở lại Đông Cung, thấy Đông Cung vô cùng náo nhiệt. Hoàng đế băng hà, thái tử là hoàng đế tương lai, Linh Nguyên là trưởng tử chính là thái tử tương lai. Cộng thêm thái tử và thái tử phi cố ý làm lớn, ai lại không cho hai phần mặt mũi.
Trong lòng Linh Đông tức thì không rõ tư vị gì. Một bên vắng vẻ, một bên náo nhiệt, hai bên đối lập rõ rệt, khiến Linh Đông dù bức bách bản thân cũng không cười nổi.
Ban đêm , Linh Đông trở về phủ quận chúa, vào phòng Ôn Uyển, phụng bồi Ôn Uyển trò chuyện. Vẫn canh chừng bên giường, dù thế nào cũng không nguyện ý rời đi.