Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 143: Tư tình




Tô Chân Chân một mực đợi đến lúc Hải thị đến, nói chuyện với hải thị một lúc mới quay về. Thật ra, sắc mặt khó coi của Mộng Tuyền, Tô Chân Chân sớm đã nhìn thấy. Nàng không có để ý thấy thần sắc kia của Tô Hàng với Tiết Ngưng Minh nên cũng không nghĩ nhiều gì cả. Nhưng Mộng Tuyền là con gái nàng, Tô Chân Chân chỉ cần liếc nhìn qua cũng biết là trong lòng đang có chuyện.

Mặc dù Mộng Tuyền rất thông minh, cũng đã học qua bản lãnh của ma ma. Nhưng rốt cục vẫn chỉ là đứa bé, chỉ biết lý luận còn chưa trãi qua thực tiễn, vẫn chưa đạt tới cảnh giới hỉ nộ không hiển lộ lên mặt, loại cảnh giới này cần thời gian dài tôi luyện mới làm được.

Sau khi Tô Chân Chân đưa ba nữ nhi lên xe ngựa mới hỏi Mộng Tuyền: “Mộng Tuyền, con có chuyện gì sao? Hôm nay là ngày đại thọ của ông cố ngoại, nhà ông ngoại lại còn có thêm một hỉ sự (việc tốt lành), sắc mặt con khó coi như vậy. Người khác nhìn thấy lại nghĩ con đối với nhà ông ngoại có gì bất mãn.”

Mộng Tuyền cúi đầu không nói gì. Tô Chân Chân có chút gấp gáp: “Đây là làm sao? Hay là thân thể có chỗ nào không khỏe?” Trước giờ Tô Chân Chân đều rất lo lắng nữ nhi của mình.

Mộng Tuyền khẽ liếc qua Mộng Lan, sau cùng vẫn bảo trì trầm mặc. Trở về thương lượng qua ma ma một chút rồi tính tiếp. Đây cũng không phải chuyện nhỏ, hơn nữa giải quyết nó cũng vô cùng nan giải: “Vâng, có chút chóng mặt, mẹ, con không phải cố ý.”

Hải thị tiễn mẹ con Tô Chân Chân xong, quay đầu lại cũng bận không dứt, làm hết tất cả mọi việc dồn trên tay, khi rảnh rồi mới quay ra hỏi: “Hôm nay xảy ra những chuyện gì?” Lúc Ôn Uyển ở cạnh Tô phu nhân, nàng cũng đang tiếp phu nhân của các hộ gia đình khác, không dứt thân ra được. Đột nhiên Quận chúa rời đi, nàng cũng không cảm thấy có chuyện gì cả. Nhưng mà nhìn ánh mắt phẫn hận của Mộng Tuyền lúc rời đi nàng lại cảm giác có chút bất an.

Trong phòng của Tô phu nhân có an bài tai mắt của nàng. Mọi chuyện ở đó được bà tử hai năm rõ mười báo cáo lại với Hải thị.

Hải thị đương lúc đang uống trà, nghe được hồi báo của tâm phúc, chén trà trên tay rơi thẳng xuống đất, cả người buông thõng trên ghế. Ôn Uyển phát hiện ra chuyện giữa Tô Hàng và Tiết Ngưng Minh rồi. Đây chính là chuyện khiến nàng lo lắng nhất, không ngờ cuối cùng vẫn bị phát hiện ra.

Bà tử an ủi Hải thị: “Có lẽ Quận chúa chỉ phẫn nộ Ngưng Minh cô nương không biết nặng nhẹ, chưa hay biết chuyện giữa Đại thiếu gia với nàng ta. Cũng có lẽ là Quận chúa nhất thời muốn đến nói chuyện mai mối, không nghĩ tới biểu cô nương lại quét đi mặt mũi của Quận chúa, cho nên Quận chúa mới nổi giận lôi đình.”

Sắc mặt Hải thị khổ não bế tắc: “Ôn Uyển là loại người gì? Nếu như Quận chúa chưa phát hiện ra thì làm sao lại làm nhiều chuyện liên tiếp như vây. Quận chúa làm như vậy hoàn toàn là muốn thám thính. Sau kết quả thăm dò này, chắc chắn đã biết kết quả rõ ràng rồi.” Đều nói Quận chúa tâm tư khó lường, Ôn Uyển ở bên cạnh Hoàng đế bao nhiêu năm, đến tâm tư của Hoàng đế cũng có thể phỏng đoán vô cùng thấu triệt. Nói gì đến Tô Hàng cùng với Tiết Ngưng Minh, hai người chỉ cần đứng trước mặt Ôn Uyển thôi cũng đã để lộ ra khuyết điểm rồi.

Nhắc đến chuyện này, nàng cũng thật bất lực. Cho dù Hải thị đã ngàn bị vạn phòng, cuối cùng cũng vẫn không phòng tránh được. Chuyện này phải làm sao đây? Còn Quận chúa nữa…..

Hải thị cố gắng làm cho tâm tình ổn định lại, trầm mặc ngồi trên ghế. Cuối cũng cũng vẫn không nắm chắc, vạn nhất Quận chúa nhúng tay vào, chuyện này nhất định sẽ ầm ĩ rất lớn. Thế là liền phái người đi mời Tô Dương, đến lúc này cũng không thể nghĩ dược nhiều nữa, chuyện này nhất định phải để lão gia biết.

Tô Dương biết được giữa Tô Hàng và Tiết Ngưng Minh có tư tình thì giận dữ đập thẳng tay lên mặt bàn. Chiếc bàn dưới cơn thịnh nộ bị đập đến lung lung lay lay. Trong lòng Hải thị cũng bị dọa đến lộp bộp mấy cái. Tô Dương tức giận cực điểm: “Cái đồ khốn kiếp, đọc sách bao năm cũng chỉ để cho chó tha đi, HỪ…Người đâu, đi gọi Đại thiếu gia tới đây.” Lần này hắn không dùng hết sức mà dạy dỗ lại thì thật không biết đâu là trời cao đất rộng, lễ nghĩa liêm sỉ ở chỗ nào nữa rồi.

Hải thị vội vàng ngăn chặn: “Lão gia, lão gia uống chút trà đi. Hiện giờ quan trong nhất vẫn là tìm ra đối sách, đánh Hàng Nhi cũng không giải quyết được vấn đề gì.” Vấn đề bây giờ chính là ở bên chỗ Quận chúa.

Tô Dương một tay gạt thẳng Hải thị ra, phẫn nộ gầm lên: “Đều tại nàng mà ra, từ mẫu hại con. Không phải nàng, còn ai có thể dậy ra loại người như thế đây?”

Hải thị bị trách mắng như vậy, nhịn không được khóc lên: “Từ lúc Hàng Nhi ra đời đến nay một mực đều không hề ở tại bên người thiếp. Đến lúc này cái gì cũng đổ hết lên người thiếp. Mấy năm trước thiếp đã phát hiện ra chuyện này, một mực đều khuyên nhủ lão thái thái sớm tiễn Ngưng Minh trở về nhà. Ta cũng làm đủ cách để đám nhỏ không qua lại. Nhưng nàng ta lại ở trong viện của lão thái thái. Mỗi ngày Hàng Nhi đều phải đến đó thỉnh an. Lão gia, chàng nói thiếp phải làm sao?” Con cháu hiếu hiện hại chết người! Ngoài nhẫn nhịn ra, nàng còn biết phải làm sao.

Nghĩ đến đây, nàng tủi hận đến nhịn không được nước mắt lã chã rơi xuống, nàng cũng đã hao tổn hết tam tư, tinh thần rồi: “Lão gia, lão thái thái còn muốn kết mối hôn sự này cho Hàng Nhi, ta mới vội vã cầu cô cô bọn nhỏ định giúp mối hôn sự kia, vì Mông Lan cũng là cháu gái ruột của lão thái thái, lão thái thái cũng đã đáp ứng rồi. Lão gia, ta đã hết cách rồi. Hiện tại Quận chúa đã biết rồi. Theo tính tình kia của Quận chúa, có đến mười phần là muốn thoái hôn.”

Trước giờ Ôn Uyển chán ghét thị thiếp. Hiện tại Mộng Lan còn chưa thành thân, Hàng Nhi lại làm ra chuyện như vậy, Ôn Uyển làm sao có thể đáp ứng. Người khác có lẽ còn cảm thấy Ôn Uyển sẽ không quản chuyện này, nhưng mà nhìn Quận chúa bao năm đối với đám tỷ muội Mộng Lan yêu thương có thừa, Hải thị khẳng định Ôn Uyển sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ôn Uyển rất yêu thương tỷ muội bọn họ.

Trong phút chốc, Tô Dương có chút do dự: “Cũng không đến mức đó đi. Đều đã kết thân rồi, qua hai năm nữa liền thành thân. Thời điểm này còn muốn hoái hôn, đối với cả hai nhà đều không có gì tốt.” Danh tiếng của Tô Hàng không tốt, khuê dự của Mộng Lan còn kém hơn. Việc thối hôn chắc chắn đối với hai bên không bên nào đẹp mặt cả.

Hải thị bi ai, Quận chúa Ôn Uyển đâu phải người vốn làm việc theo lẽ thường đâu, chàng đem cái ý nghĩ đó áp đặt vào đây vốn chính là không hề có tác dụng gì cả: “Lão gia, nếu bây giờ gấp rút tiễn Tiết cô nương đi còn có thể vãn hồi lại được. Nếu như Tiết cô nương vẫn còn ở đây. Cửa hôn sự này chắc chắn không thành.. Lão gia, đến lúc đó không biết người trong kinh thành sẽ nghị luận gì về nhà chúng ta….”

Ý của Hải thị là nhanh chóng tiễn ngay mầm tai họa kia ra khỏi cửa. Nếu không chỉ làm cho chuyện này càng khó thu thập. Hiện giờ Bình gia sa sút, Tô gia vừa lên liền muốn hối hôn. Nếu như nhà người khác cũng thôi đi, đằng này lại là biểu cô nương nhà mình. Chút nước bọt dư luận kia cũng đủ nhấn chìm Tô gia rồi. Tất nhiên Hải thị cũng có tư tâm. Nàng vô cũng không vừa mắt Tiết Ngưng Minh. Nếu như thái thái chỉ muốn nàng tìm cho nàng ta một gia đình tốt đẹp rồi gả đi, nàng nhất định sẽ tận tâm mà làm. Chỉ là ngàn không nên, vạn không nên đánh chủ ý lên người con trai nàng.

Tô Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được. Đợi xong việc trong phủ đệ, ta liền cho người đưa nàng ta đi.” Nếu đã không thể lấy về làm con dâu thì chỉ có thể ngăn cách mà thôi. Muốn nạp về làm thê thì chắc chắn không thể được. Biểu tiểu thư làm vợ lẽ, đến lúc đó mặt mũi Tô gia quăng đi đâu. Hơn nữa người nhà bên ngoại cũng theo đó mà mất đi mặt mũi. Mặc dù gia cảnh bên nhà mẹ hắn suy đồi, nhưng cũng không đến bước đường để nữ nhi đi làm thiếp nhà người ta.

Hải thị nhận được đáp án hài lòng, trong tâm cũng ổn định rất nhiều.

Tình cảm tha thiết mặn nồng giữa hai người Tô Hàng và Tiết Ngưng Minh đối với Ôn Uyển cũng chỉ là mây trôi. Ôn Uyển chỉ muốn xem thời điểm hai người bắt đầu nhận biết nhau, khi biết được là vào giữa cuối năm của hai năm trước thì quay ra nhìn Hạ Ảnh với vẻ mặt chả còn lời nào để nói: “Hai năm trước? Tính cả tuổi mụ mới có mười ba mà đã biết nói chuyện yêu đương rồi?” Thật không thể không cảm khái người cổ đại trưởng thành quá sớm rồi, thật khiến người khác không thừa nhận nổi.

Lúc Hạ Ảnh nhận được tin tức thì cũng đã nghĩ đến sẽ gặp phải tình cảnh như thế này: “Đây cũng không phải việc kỳ lạ gì? Việc này cũng giải thích lúc trước tại sao Hải thị muốn Mộng Lan làm dâu. Nếu nói muốn người khác, lão thái thái của Tô gia chắc chắn không đồng ý. Duy chỉ có Mộng Lan là đích ngoại tôn nữ mới có khả năng đồng ý.”

Ôn Uyển không nhịn được giễu cợt: “Còn nói đích ngoại tôn nữ! Tự đem cháu ngoại vào đường khổ. Mộng Lan cũng thật đen đủi, đã dính phải một bà ngoại tụt hậu, lại còn có một người mẹ không đầu không óc. May mắn hôn sự của Mông Tuyền do ta làm chủ, đối với Hổ Ca Nhi cũng coi như hiểu biết. Tuy không được chu đáo lắm, có chút qua loa, về sau tỉ mỉ quan tâm chăm sóc là không có khả năng, nhưng chắc chắn không phải loại người đứng núi này trông núi nọ, là một trượng phu có trách nhiệm. Còn chuyện có thể lung lạc được tim của Hổ Ca Nhi không, cái này phải do tự bản thân Mộng Tuyền. Ôn Uyển chỉ có thể bảo đảm sau này những gì chính thê cần, Hổ Ca Nhi nhất định giúp. Đây cũng chính là giáo dục từ trước tới nay của các công tử thế gia. Không có tình cảm trên mặt, nhưng điều kiện cuộc sống cơ bản nhất thì có thể đảm bảo được.

Hạ Ảnh khinh thường nói: “Quận chúa, người sắp thành mẹ của đám hài tử đó rồi. Tô thị xem con gái như đồ vật vứt đến Tô gia, người quản nhiều chuyện như thế làm gì, Yêu thương được bao nhiêu thì yêu thương.” Hạ Ảnh biết Ôn uyển nhất định sẽ quản tới cùng, nhưng vẫn lải nhải vài câu.

Ôn Uyển khe khẽ thở than: “Ta cũng biết bản thân lắm chuyện, không công bắt chó đi cày. Nhưng ta không muốn nghĩ tới cảnh qua vài năm nữa, nếu như Mộng Lan mất đi, trong lòng ta sẽ rất khó chịu. Phí sức cũng chẳng sao, còn hơn sau này bị buồn, bị áy náy. ” Đây cũng là những lời tận đáy lòng Ôn Uyển. Nói nàng tâm mềm cũng được, nói nàng thánh mẫu cũng được. Nàng thật không muốn nhìn mấy hài tử nhảy vào hố lửa. Nàng có thể giúp được, thì nhất định nàng sẽ giúp.

Hạ Ảnh nghe mấy lời này, cũng biết có nói thêm cũng vô dụng. Giúp thì giúp vậy, Quận chúa cũng đã nói đến như thế rồi, còn hơn đợi đến ngày cuộc sống của Mộng Lan trôi qua không tốt, Quận chúa lại áy náy thì đúng là chuyện lợi bất cập hại (được ít mất nhiều): “Quận chúa, theo tin tức ta nhận được, cô nương Tiết Ngưng Minh này cũng không phải loại yếu đuối gì, Hải thị cũng đã chọn cho nàng ta vài nhà, cũng rất có gia thế ở kinh thành nhưng đều bị nàng ta từ chối.”

Ôn Uyển khó hiểu: “Tại sao? Chả lẽ nàng ta không để ý tới Tô Hàng đã định hôn rồi? Chả lẽ nàng ta nghĩ muốn làm thiếp? Nàng ta muốn nhưng Tô gia khẳng định không đồng ý. Đừng nói Tô gia, nhà mẹ Tô phu nhân cũng nhất định không đồng ý.” Nếu không, hai nhà cũng theo đó mà mất hết mặt mũi.

Hạ Ảnh biểu thị không biết.

Ôn Uyển cũng biểu lộ không hiểu nổi: “Chả lẽ đây chính là chân tình.” Được rồi, thời cổ đại đều quen nghe theo lệnh cha mẹ, lời của bà mai. Bất ngờ gặp được tình yêu tự do như thế này, đột nhiên thấy không thích hợp lắm. Chuyện này vốn dĩ là chuyện không bao giờ thành, cũng không biết hai con người này lớn lên vứt đầu óc chỗ nào rồi.

Hạ Ảnh bật cười: “Quận chúa, chuyện này tạm dừng ở đây đi. Xem Tô gia định giải quyết thế nào đã. Nếu như Tô gia đưa nàng ta đi, Quận chúa không cần lộ mặt nữa. Nhất thời náo động lên, đối với Tô gia và Mộng Lan cũng không tốt.” Hối hôn đối với một cô nương trước giờ không phải chuyện hay ho gì.

Mộng Tuyền về đến nhà liền đem chuyện nói với Triệu ma ma: “Ma ma, ta có thể trăm phần trăn xác định, Hàng biểu ca với Minh biểu tỷ có chuyện gì đó mờ ám. Ma ma, ta tuyệt đối nhìn không sai, cô cô nhất định cũng đã nhìn ra. Ma ma, bây giờ ta phải làm gì?”

Mộng Tuyền tâm phiền ý loạn, nàng thật không ngờ mình lại gặp phải chuyện bậc này. Nói ra thì chuyện này sẽ gây ra sóng to gió lớn. Không nói, thì nàng phải nhìn tỷ tỷ ăn khổ mà vẫn phải câm nín. Cho dù phải làm người câm mà ăn khổ, nhưng ngày tháng sau này có thể sống được sao?

Triệu ma ma im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô nương, ngài xác định quận chúa cũng biết chuyện này?”

Mộng Tuyền gật đầu, đem chuyện từng cái từng cái nói ra “Ta cũng có thể nhìn ra chuyện này, cô cô nhất định cũng nhìn ra, bằng không cô sẽ không phất tay áo bỏ đi.”

Triệu ma ma gật đầu, Quận chúa không chỉ đã nhìn ra được, mà còn biết được gốc rễ nông sâu của hai người họ: “Đến Quận chúa cũng đã biết, chuyện này nhất định không giấu nổi. Cô nương cũng biết, Quận chúa ghét nhất loại tiểu thiếp thông phòng. Lại thêm phần thương yêu có thừa của Quận chúa đối với mấy cô nương thì tuyệt đối sẽ không thể để Đại cô nương chịu phần uất ức này được. Cô nương, chuyện này ngài vẫn nên để phu nhân biết, để phu nhân còn có chút chuẩn bị. Nhưng chuyện này cô nương không nên tự nói, để người bên cạnh phu nhân nhắc nhở bà ấy.” Mộng Tuyền còn là một cô nương khuê phòng lại đi nói những chuyện này thật khiến người mất mặt. Không cần biết chuyện này có náo động lên không, Mộng Tuyền cũng không thích hợp chen vào.

Mộng Tuyền cùng ma ma tinh tế phân tích, thương lượng dùng biện pháp uyển chuyển nhất nói chuyện với mẹ nàng. Nhưng mà dù có uyển chuyển cũng không tránh khỏi có chút bất ngờ.

Tô Chân Chân nghe được những lời của người bên dưới, liền nắm chặt lấy cánh tay Mộng Tuyền: “Mộng Tuyền, con nói đều là sự thực? Con ở chỗ nào nghe được chuyện này?”

Mộng Tuyền bị nắm tới mồ hôi đầy trán, rất đau; “Mẹ, mẹ làm đau con.” Đợi lúc Mộng Tuyền được thả tự do, mới đem chuyện phát sinh của hôm nay nói ra: “Mẹ, chuyện cũng rõ ràng như thế rồi mà mẹ lại không nhìn ra sao? Hai người họ chỉ thiếu…” Được rồi, một cô nương khuê các như nàng vẫn không nên nói mấy lời không lễ nghĩ này.

Tô Chân Chân cũng không phải loại quá ngu ngốc, nàng chỉ không nghĩ tới phương diện đó. Bây giờ được Mộng Tuyền nhắc nhở mới tinh tế ngẫm nghĩ hồi tưởng lại, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch. Làm sao có thể như vậy, sao có khả năng! Đang lúc Tô Chân Chân đang xoắn xuýt trách mình trách người thì bên ngoài đưa đến một phong thư. Tô Chân Chân xem hết liền ngất xỉu. Vốn dĩ mấy ngày nay đã nuôi dưỡng hồng hào lên không ít, nhưng cũng không chịu nổi một kích này lại lăn ra ngất xỉu.

Mộng Tuyền lập tức mời đại phu, rồi ngồi bên cạnh mẫu thân tiếp lực, dìu nàng lên giường. Đại phu tới viết một phương thuốc an thần, uống xong liền ngủ.

Mộng Tuyền đợi Tô Chân Chân ngủ sâu rồi, mới đem phong thư trong tay áo ra. Sau khi xem hết, cả người cũng bị chấn động rồi. Làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể xảy ra được!

Triệu ma ma biết được cũng nặng nè thở dài: “Đây chắc chắn là Quận chúa cho người đi điều tra.” Ý của Triệu ma ma, người của Quận chúa đi điều tra thì chắc chắn không thể là giả được. Tô gia, còn là nhà mẹ của phu nhân, thật không ngờ thật biết cách ức hiếp người, thật quá đáng! Hải thị cũng thật giỏi che giấu, lừa phu nhân một mực luôn tin rằng nàng ta thật tâm đối đãi. Thật không ngờ lại bị tính toán đến tận đầu Đại cô nương.

Mộng Tuyền cũng bị cơn giận xông lên muốn ngất. Hai người bọn họ có tư tình lại còn lôi cả tỷ tỷ của nàng vào. Đây không phải là cố ý kéo tỷ tỷ nàng nhảy vào hầm lửa sao (Cô nương nghĩ nhiều qua rồi, người khác lại không nghĩ rằng đó là hầm lửa đâu.)

Triệu ma ma nhân cơ hội này lại dốc hết sức chỉ bảo Mộng Tuyền. Ngày thường không có lợi ích ở giữa gây xích mích gì thì tất nhiên là một mảnh từ bi thiện lương. Khi thật sự có chuyện xảy ra lại ở sau lưng đâm người một đao, để cho Mộng Tuyền tiếp nhận dạy bảo. Triệu ma ma nói chuyện với Mộng Tuyền xong, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Nói đi nói lại, vận khí của Nhị cô nương so với Đại cô nương thật tốt, hôn sự được Quận chúa giúp. Một là ánh mắt của Quận chúa bà hoàn toàn tin tưởng. Hai là lúc đầu Quận chúa đã biểu lộ không tán thành cửa hôn sự này, nhưng phu nhân lại cố chấp không theo. Thật không ngờ lại biến thành như bây giờ, bà muốn xem phu nhân định thu thập thế nào. Mông Tuyền rốt cục cũng chỉ là nữ nhi trong nhà, Chuyện này không tốt để cô nương lộ diện. Nếu xuất đầu, danh tiếng của nàng coi như xong. Thế đạo vốn dĩ đối với nữ nhi trước nay đều không công bằng.

Ôn Uyển đang nói chuyện cùng Minh Cẩn, Minh Cẩn lầu bầu: “Mẹ, ca ca đi lâu như vậy đến thư cũng không có gửi về. Ca ca thật quá đáng.” Lúc nói câu này, Minh Cẩn cũng rất oán niệm a!

Ôn Uyển bật cười: “Ca con đang ở trên đường, bao giờ tới hải khẩu thì sẽ viết thư về. Không cần phải lo lắng.” Ôn Uyển cũng không biết nhi tử đã thành tinh của mình liệu có nhớ nàng hay không?

Hạ Ảnh nghe hai mẹ con nói chuyện, bật cười nói: “Quận chúa, qua mấy ngày nữa Khương Lâm sẽ đến kinh thành. Hạ Dao gửi tin tức về nói Đại thiếu gia mua không ít lễ vật gửi theo tặng Quận chúa với Nhị thiếu gia!” Hài tử mới có bảy tuổi, phần tâm tư này cũng thật khó có được.

Minh Cẩn thích vô cùng: “Mẹ, con vẫn biết ca ca nhất định sẽ không quên con được. Mẹ, ca ca nhất định cũng rất nhớ chúng ta.” Minh Cẩn nói xong, trong lòng thầm nghĩ không biết ca ca gửi quà gì cho hắn đây! Vui mừng tới mức giơ tay ra đếm đếm, xoa xoa.

Phủ Quận chúa vưi mừng là thế, Tô phủ lại ngược lại.

Mới sớm tinh mơ, Tô Chân Chân liền tới Tô phủ tìm Hải thị, hỏi cho ra đầu ra đuôi: “Tẩu tử, tẩu nói thật cho muội biết đi, cuối cùng là có chuyện gì? Tô Hàng thật sự có tư tình với Tiết Ngưng Minh?” Bây giờ Tô Chân Chân chỉ hi vọng tất cả chuyện này đều là giả dối.

Hải thị rất muốn nói tất cả đều là giả, nhưng nàng thật không nói nổi: “Muội muội, muội nghe tẩu nói. Tẩu cũng không biết chuyện lại đến mức này. Muội muội, muội yên tâm, tẩu nhất định giải quyết ổn thỏa?”

Tô Chân Chân phát giận: “Không thể nào! Rõ ràng tẩu biết hai người họ có tư tình nhưng vẫn nói với ta muốn Mộng Lan. Tẩu tử, không ngờ tẩu giấu ta chuyện tày trời như thế.” Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến Hải thị dám giấu nàng chuyện như vậy.

Trong lòng Hải thị kinh hoảng: “Muội muội, tẩu thật không biết bắt đầu nói từ đâu. Năm đó tẩu nói với muội muốn kết thông gia, đây cũng là ý của lão thái gia. Lúc ấy Ngưng Minh cô nương còn chưa tới kinh thành. Hàng Nhi cũng không biết biểu cô nương. Muội muội, muội hiểu lầm ta rồi.”

Hải thị cũng nói với Chân Chân chuyện này mới phát sinh không lâu. Vốn muốn đợi đến đại thọ kết thúc mới đưa đi. Nói hoài nói mãi rồi khóc lên nói mình cũng bất lực. Cái này thì không phải giả bộ, nàng thật sự không biết làm sao. Lão bà Tô phu nhân ở đó, nàng làm đến tận bước này cũng đã hết sức rồi.

Tô Chân Chân im lặng hồi lâu nói mở miệng: “Tẩu tử, thế phải làm thế nào? Dù thế nào cũng không thể để Mộng Lan chịu phần uất ức này được?” Con rể tương lai cùng với biểu cô nương nhà ngoại có tư tình cũng không thể để như thế mãi được. Còn chuyện hối hôn, nàng cũng thật còn chưa nghĩ tới. Hối hôn đối với danh tiếng một cô nương tổn thất rất lớn . Hơn nữa, nếu hối hôn, mối quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng coi như cắt đứt. Tô Chân Chân chỉ nghĩ muốn gấp rút đuổi Ngưng Minh đi, thời gian lâu dài, Tô hàng có lễ cũng quên đi nàng ta.

Nàng cũng thuận theo, gấp gáp đồng ý: “Mấy ngày này nhanh chóng cho nàng ta về Tô Châu đi.” Mầm tai vạ này sớm ngày đuổi đi nàng mới yên tâm được.