Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 1: Bão táp nổi lên (thượng)




Sổ con viết về thái tử bao che dung túng quan viên tham ô nhận hối lội được trình lên trên bàn ở ngự thư phòng. Hoàng đế gọi thái tử đến, lúc đi ra, sắc mặt thái tử trắng bệch.

Sau đó Hoàng đế hạ thánh chỉ, án kiện lần này do thái tử tự mình thẩm tra xử lí. Mọi người đều biết đây là Thánh thượng muốn bao dung thái tử, cho thái tử một cơ hội sửa đổi. Thái tử trong thời gian nhanh nhất, giết giết, diệt diệt. Làm vô cũng sạch sẽ.

Ôn Uyển nghe được tin tức lắc đầu: “Thời điểm năm đó Cung biến, nếu thái tử có quyết đoán như lần này là tốt rồi.” Nếu là như vậy, ít nhất thái tử có thể được hoàng đế nhận thức. Cũng sẽ không chôn một cây gai ở trong lòng hoàng đế.

Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa, người cho rằng mỗi người đều giống như người sao?” Nếu hoàng đế không còn, thái tử có thể đăng cơ làm Đế. Làm hoàng đế không thể so sánh với làm thái tử.

Ôn Uyển không có lên tiếng. Lập trường của mỗi người đều không giống nhau.

Sau cái bản án này, hoàng đế thu hồi tất cả công vụ của thái tử, để cho thái tử trở về ở Đông cung. Quay đầu liền đem tất cả công vụ của thái tử toàn bộ đều giao cho Tam hoàng tử.

Nói là tự kiểm điểm, nhưng ẩn ý ở bên trong trong đó, không cần nói cũng biết. Mọi người thấy thái tử vị của thái tử, đã lung lay sắp đổ. Đừng nói thái tử và thái tử phi, ngay cả Quách thị cũng dự cảm đến tình trạng vô vọng mà sinh lòng sợ hãi.

Chuyện này tất nhiên là không lien quan đến Ôn Uyển. Ôn Uyển chưa bao giờ quản việc phân tranh trên triều đình, hiện tại Ôn Uyển nhức đầu chính là thời gian nóng bức nhất đã đến, nàng luôn đổ một thân mồ hôi, khó chịu.

Thời điểm Ôn Uyển nóng bức nhất, liền chuyển đến Tiêu Tương quán. Hai đứa bé cũng đi theo. Bởi vì quá nóng, Ôn Uyển không cùng hài tử ngủ chung nữa. Hai đứa bé vẫn ngủ ở giường nhỏ của mình.

Hôm nay Ôn Uyển đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp trở về rồi đang lên kế hoạch làm sao để tiếp tục phát triển sản nghiệp trong tay và mở rộng chúng. Ôn Uyển không nguyện ý tốn sức nghĩ biện pháp khác mà trực tiếp sử dụng những tài nguyên mình có sẵn trong tay thì sẽ bớt việc đi nhiều.

Sinh nhật của Ôn Uyển sắp đến rồi, hoàng đế hỏi Ôn Uyển tính toán qua thế nào. Ý của Ôn Uyển là năm trước làm sao, năm nay lại y như thế. Sinh nhật Ôn Uyển chưa bao giờ làm lớn. Qua nhiều năm rồi, ngày sinh nhật hôm đó cũng chỉ có một chén mì trường thọ. Năm nay cũng không muốn ngoại lệ.

Hoàng đế không miễn cưỡng nàng. Thế nhưng hôm sinh nhật hoàng đế bảo Ôn Uyển vào hoàng cung. Ôn Uyển trừ sanh con thì không làm gì hết, nếu không có đi Ngọc Tuyền tự, cũng chỉ đi theo hoàng đế mà trôi qua. Năm nay Ôn Uyển phải chăm sóc hai đứa bé. Nên uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của hoàng đế: “Cậu Hoàng đế , con nghĩ mang theo hài tử đi thắp nén hương cho mẫu thân. Nói cho mẫu thân biết, hiện tại con trôi qua rất tốt.”

Hoàng đế đối với công chúa Phúc Huy rất ít ký ức, chỉ có vài lần vội vã. Trong trí nhớ Phúc Huy rất ôn nhu, cùng hắn tiếp xúc nói chuyện hai lần. Cũng không bởi vì hắn do ti tiện sinh ra mà khinh bỉ hắn, là một trong rất ít người trong hoàng cung lúc đó đối xử hiền lành, nhân ái với hắn. Nhưng nhiều năm đã qua, hoàng đế đối với dung mạo của công chúa Phúc Huy cũng đã mơ hồ. Nếu năm đó biết công chúa Phúc Huy chính là tỷ ruột của mình. Nhất định phải cùng nàng chung đụng nhiều hơn ( nếu là như vậy, cũng không có Ôn Uyển rồi ), nên đây là một tiếc nuối của hoàng đế “Con đã quyết định, vậy thì đi đi. Mẹ con thấy hiện tại con tốt như vậy, dưới cửu tuyền, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Ôn Uyển gật đầu. Thật ra thì nàng đối với công chúa Phúc Huy nửa điểm ấn tượng cũng không có, chỉ là muốn đi thắp một nén hương cho ma ma, đem hài tử cho ma ma nhìn.

Ngày hôm đó. Trời còn chưa sáng Ôn Uyển đã mang hai đứa bé lên xe ngựa. Nếu đi quá muộn…, có thể đến nửa đường mặt trời đã lên cao, Ôn Uyển sợ quá nóng hài tử không thể chịu được.

Đường đi Ngọc Tuyền Tự. Nếu so với đường đi thôn trang thì xóc nảy nhiều lắm. Nhưng hai đứa bé ở trong xe ngựa một chút cũng không có bị xóc nảy ảnh hưởng.

Cẩn Ca Nhi biết đây là dâng hương cho bà ngoại: “Mẹ, người có phải rất nhớ bà ngoại hay không?”

Ôn Uyển cười không có trả lời. Đừng nói nàng không có nhớ lại, đoán chừng cho dù là hài tử kia có được ấn tượng đối với công chúa Phúc Huy tất cả đều là dựa vào Hoàng ma ma.

Minh Cẩn thấy Ôn Uyển không trả lời, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, bà ngoại ở trong chùa miếu, ông ngoại ở nơi đâu? Tại sao con chưa từng thấy ông ngoại?”

Ôn Uyển không muốn Cẩn Ca Nhi hỏi lung tung này kia, liền vén rèm lên. Chỉ vào cây cối phía ngoài, kể chuyện xưa của ông cây cho Minh Cẩn.

Có chuyện xưa nghe, Minh Cẩn không dây dưa chủ đề bà ngoại nữa. Minh Duệ cũng là đứa bé thông minh, nhìn thấy Ôn Uyển nói sang chuyện khác. Cũng đoán được tất nhiên là có ẩn tình.

Lần này Ôn Uyển mang không ít người, trừ mấy thiếp thân bên cạnh, xuất động một nửa thị vệ trong phủ Quận chúa. Cộng lại, có hơn một trăm người.

Hoàng đế sau ngày lễ Minh Duệ và Minh Cẩn chọn đồ vật đoán tương lai, nhìn thấy thị vệ trong phủ đệ Ôn Uyển không đủ. Liền từ hoàng cung điều một trăm Vũ lâm quân cho Ôn Uyển. Hôm nay, thị vệ trong phủ Quận chúa có hơn hai trăm người. Đây là nhân số sau khi Ôn Uyển tinh giản.

Đi hơn hai canh giờ, gần buổi trưa mới đến Ngọc Tuyền tự. Đến Ngọc Tuyền tự tất nhiên là đi dâng hương cho Mẹ công chúa và Hoàng ma ma trước rồi.

Ôn Uyển hướng về phía đèn chong của Hoàng ma ma, lầm bầm nói: “Ma ma, năm đó người lo lắng nửa đời sau của ta không tốt. Muốn cho Bình gia đón ta trở về, để ta gả cho nhà người trong sạch. Vì ta, người biết rõ con đường phía trước nguy hiểm cũng liều chết phải về kinh thành. Chuyến đi này, đã không trở lại. Đảo mắt, mười sáu năm đã qua, người rời đi Ôn Uyển đã mười sáu năm. Ma ma, ta hiện tại rất tốt, gả cho một trượng phu thương ta, còn sinh hai hài tử. Ma ma, hôm nay ta mang theo hài tử tới thăm người.”

Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển khó hiểu, lỗ tai Minh Duệ tương đối thính nghe được Ôn Uyển lẩm bẩm tự nói. Sắc mặt có một tia ngạc nhiên. Mẹ hắn nói nửa đời sau không tốt là có ý gì.

Ôn Uyển không biết làm sao, chỉ cần nhớ tới Hoàng ma ma vừa đi không trở về, thì dấu không được muốn rơi lệ. Hạ Dao khuyên: “Quận chúa, công chúa cùng mama chứng kiến người hiện tại tốt như vậy. Nhất định sẽ vui mừng. Đừng khổ sở nữa.”

Ôn Uyển gật đầu, giúp hài tử, để cho hài tử nhanh nhanh dâng hương cho mẹ công chúa và mama. Hai hài tử nhìn thấy bộ dáng mẫu thân bi thương, cũng không lên tiếng, nhu thuận mà nghe theo Ôn Uyển phân phó.

Đoàn người còn không có đi ra ngoài, đã nhìn thấy sắc mặt Hạ Ảnh thối thối mà đi vào. Đi tới bên cạnh Ôn Uyển: “Quận chúa, Bình Hướng Hi cũng tới Ngọc Tuyền tự. Nói muốn gặp Quận chúa người một lần. Quận chúa, nô tỳ cho người đuổi đi nha?” Hạ Ảnh vốn muốn tự mình đuổi. Nhưng nghĩ đến tính tình Ôn Uyển, cho rằng để Ôn Uyển quyết định thì tốt hơn.

Ôn Uyển cũng không ngoài ý muốn, những năm này, mỗi lần đến ngày đó Bình Hướng Hi cũng sẽ tới Ngọc Tuyền tự. Thay vì nói đến dâng hương cho Mẹ công chúa, không bằng nói là muốn gặp nàng. Thật ra thì, có cái gì tốt để gặp đây! Nàng lưu một đường cuối cùng, không phải là nàng nhớ cái gì huyết mạch thân tình. Nàng chỉ không muốn lưu một tiếng nhơ.

Hạ Dao lạnh mặt: “Quận chúa, nô tỳ đi đuổi ông ta. Để cho ông ta không dám đến.” Hiện tại hối hận, hiện tại hối hận muộn rồi. Thực sự nên để cho cái tên làm người ta chán ghét chết đi, sẽ không nhiều phiền toái như vậy.

Ôn Uyển lắc đầu: “Để cho hắn vào đi! Có một số việc, vẫn nên nói rõ ràng mới tốt. Tránh khỏi hắn vẫn không ngừng không nghỉ mà dây dưa .” Ra khỏi tộc, cùng hắn đoạn tuyệt ân tình, nàng ở trên luật pháp cùng với Bình Hướng Hi nửa phần bạc quan hệ cũng không có. Chẳng qua đối ngoại vẫn là cha ruột, nếu huyên náo quá khó nhìn, Ôn Uyển không muốn hư danh tiếng tốt của mình.

Sau khi Thượng Kỳ vịn Bình Hướng Hi đi vào. Ôn Uyển thấy tóc trắng xoá, sắc mặt tràn đầy nếp nhăn nhão giống như vỏ cây. Bình Hướng Hi, thật già rồi.

Bình Hướng Hi nhìn Ôn Uyển duyên dáng yêu kiều, thì hoảng hốt như cách một thế hệ.

Ôn Uyển dâng hương nên ăn mặc thuần trắng. Hôm nay mặc màu xiêm y chính là một thân màu trắng muốt. Trên đầu chải một búi tóc đơn giản, giữa búi tóc trừ mấy trâm hoa Tố sắc, có thêm hai cây ngân trâm. Còn lại là Minh Duệ và Minh Cẩn mặc một thân xiêm y màu trắng muốt.

Ánh mắt Bình Hướng Hi từ trên người Ôn Uyển rút về, nhìn lại hướng Minh Duệ và Minh Cẩn. Minh Duệ có ba phần còn giống Ôn Uyển, còn lại Minh Cẩn là cực kỳ giống Ôn Uyển.

Bình Hướng Hi tham lam mà nhìn hai đứa bé, run rẩy nói: “Ôn Uyển, đây là Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi sao?” trong lòng Bình Hướng Hi đã khẳng định, nhưng vẫn là muốn hỏi Ôn Uyển một chút. Nghĩ xác nhận xuống, thật ra thì cũng là hi vọng nói chuyện với Ôn Uyển. Kể từ sau khi biết Ôn Uyển sinh hạ một đôi song sinh nam, hắn cũng rất muốn gặp hai đứa bé này. Đây là nguyện vọng lớn nhất trong lòng hắn.

Ôn Uyển mặt không thay đổi nói: “Ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì?”

Bình Hướng Hi nhìn thấy ánh mắt Ôn Uyển nhìn về hắn lạnh lùng , hời hợt, nhìn lại hai đứa bé có chứa cảnh giác rõ ràng. Bình Hướng Hi ấp úng nói: “Ôn Uyển, ta chỉ là muốn trông thấy con, trông thấy hài tử, ta muốn thấy bọn hắn lớn hình dạng thế nào?”

Ôn Uyển khẽ cười một cái, Bình Hướng Hi nói ra những lời này thật sự là vô cùng châm chọc. Ôn Uyển chỉ vào bài vị cung phụng bên trên: “Ngươi làm trò trước mặt mẹ ta và mama, ngươi lại dám mở miệng nói rất muốn gặp ta, trông thấy hài tử của ta? Ngươi muốn thấy hài tử của ta như vậy, năm đó thời điểm ta còn là một đứa bé, sao ngươi không muốn đi gặp? Không đi xem một cái?”

Thượng Kỳ nhỏ giọng mà ngữ khí có chứa một chút khẩn cầu : “Quận chúa, cha ông ấy. . . . . .” Thượng Kỳ ở tại ánh mắt Ôn Uyển lạnh lùng thu lại lời nói.

Mặt Bình Hướng Hi lộ vẻ hối hận: “Ôn Uyển, thật xin lỗi. Ta thật xin lỗi mẹ con, thật xin lỗi con. Cũng là lỗi của ta, cũng là lỗi của ta.”

Ôn Uyển nhìn một cái hộp nhỏ bên cạnh hai bài vị. Trong hộp chính là chứa mảnh ngọc bội tiểu nữ hài vẫn mang không rời. Sau Ôn Uyển lại đem nó đặt ở bên cạnh bài vị công chúa Phúc Huy. Ôn Uyển cảm thấy vậy cũng là một thứ niệm tưởng.

Ôn Uyển hướng về phía cái hộp kia, không mang theo một tia tình cảm nói: “Lỗi của ngươi? Một câu lỗi của ngươi, là có thể biến mất những thứ khổ nạn từng bị kia? Một câu thật xin lỗi, là có thể để cho những ngày không có thiên lý kia tan thành mây khói sao?”

Ôn Uyển đột nhiên nở nụ cười, cười đến rất quỷ dị: “Bình Hướng Hi, ngươi sai là sai lúc đó, thật ra thì năm ấy thời điểm ta mới ra đời ngươi nên để cho họ buông tay, ngươi hẳn phải cho họ để nhiều thêm hai phút, khi đó chỉ cần thêm hai phút hài tử sẽ chết đuối ở trong chậu nước. Như vậy, nàng cũng không cần mới sinh ra mấy ngày đã bị đưa đến ở thôn trang, không cần sáu năm như một ngày bị nhốt tại trong viện. Không cần dựa vào ma ma cùng người ta giúp mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị chết đói. Nhưng ngươi biết không? Cho dù cuộc sống khổ nạn thế nào, nàng vẫn có một hy vọng xa vời, hy vọng xa vời phụ thân của nàng có thể tới đón nàng trở về. Nhưng nàng sai lầm rồi, phụ thân của nàng sớm đã đem nàng quên mất không còn một mảnh. Phụ thân của nàng có vợ đẹp con ngoan làm bạn, nơi nào còn nhớ rõ có một người câm khắc cha khắc mẹ khắc cả nhà như nàng. . . . . .”

Ôn Uyển là vì hài tử kia cảm giác được bi thương.

Tay Thượng Kỳ run lên, hắn thế nhưng không biết năm đó người Bình gia ở thời điểm Ôn Uyển mới sinh ra đã muốn dìm chết nàng. Nếu là như vậy. . . . . .