Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 68: Nan đắc hồ đồ (khó được lúc hồ đồ)




Thích Tuyền nhận được tin tức xác thực, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ tứ hôn cho Bạch Thế Niên. Mà đối tượng, chính là Ôn Uyển quận chúa. Thích Tuyền giận dữ vô cùng, liền đập nát một cái nghiên mực, đón lấy, hất đổ cả cái bàn. Nghe thấy thị vệ bên ngoài cầu kiến, ông giận dữ hét lên: “Chuyện gì?” Nếu không phải là chuyện quan trọng, thị vệ kiểu gì cũng phải chịu trách phạt.

Thị vệ từ khi đi theo bên người Thích Tuyền, chưa từng thấy qua Thích Tuyền phát giận. Hôm nay thấy nguyên soái hung thần ác sát thì lạnh run: “Nguyên soái, phu nhân té xỉu.” Thích phu nhân lúc biết tin tức này, có lẽ phải chịu kích thích quá lớn nên đã té xỉu.

Thích Tuyền tràn đầy nộ khí đi tới hậu viện. Thời điểm đến hậu viện, thấy Thích phu nhân vẫn đang hôn mê, trong lòng Thích Tuyền không có tư vị gì. Nếu không phải lúc trước Thích phu nhân một lòng cho rằng Bạch Thế Niên là một nam nhân tốt, lại thêm lão cũng cảm thấy Bạch Thế Niên tương lai sẽ tiếp nối chính mình thì hiện thời hắn cũng sẽ không lưu lạc tới mức trở thành một chuyện cười lớn. Cái này có thể trách ai, muốn trách thì phải trách Bạch Thế Niên quá giảo hoạt, nếu không lão tất nhiên sẽ không nói đến việc gả Lệ Nương gả cho hắn.

Sau khi Thích phu nhân tỉnh lại, chưa nói câu nào mà nước mắt đã rơi. Lôi kéo tay Thích Tuyền, khóc thút thít cả buổi nói: “Lão gia, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Sao Bạch Thế Niên có thể bội bạc. Lão gia, có phải tin tức sai rồi hay không?” Bà vẫn không thể tin được chuyện này.

Thích Tuyền phảng phất như già đi mười tuổi: “Không thể sai được. Tin tức là thiên chân vạn xác. Ngày mười tám tháng mười một Ôn Uyển quận chúa sẽ gả cho Bạch Thế Niên. Hai người bọn họ, hiện tại hẳn đã đám cưới.”

Thích phu nhân nghe xong lời này, nắm chặt lấy tay Thích Tuyền, bởi vì quá mức dùng sức nên tay Thích Tuyền đã tím xanh rồi. Thống hận trong lòng Thích phu nhân không cách nào dùng ngôn ngữ nói ra, chỉ bực tức nói: “Bạch Thế Niên hắn không phải tự cao trọng tình trọng nghĩa, tuyên bố đời này không cưới vợ nữa sao? Lão gia, đây là hắn tự tát vào mặt mình. Vì quyền thế, vì địa vị, vậy mà vi phạm lời hứa của mình cưới Ôn Uyển quận chúa. Lão gia, nhất định phải xuất ngụm khí này. Tuyệt đối không thể để cho hắn dễ dàng như vậy.”

Thích Tuyền lắc đầu: “Hắn đã sớm tính toán tốt rồi. Ta không thể làm gì được hắn cả.”

Thích phu nhân thoáng hoảng hốt: “Lão gia, ông nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ cứ để Bạch Thế Niên tùy ý lấn đến trên đầu chúng ta như vậy sao? Kẻ vô sỉ như thế, làm sao còn có thể để hắn có chỗ đứng trong tam quân. Lão gia, ông nhất định phải xả cơn tức này vì Lệ Nương a!”

Thích Tuyền cũng muốn xả cơn tức này. Nhưng lúc này lão không thể làm vậy được: “Cánh chim của Bạch Thế Niên đã lớn, ta đối với hắn, đã không còn cách nào rồi.” Nếu Bạch Thế Niên lấy là người khác, hắn nhất định sẽ lên tiếng. Nhưng hết lần này tới lần khác lại lấy Ôn Uyển quận chúa, là nữ nhân được tiên hoàng bồi dưỡng ra, nơi nào sẽ đơn giản như vậy. Cái gọi là nhân đức, từ bi, tất cả đều là biểu tượng mà thôi. Thủ đoạn chính thức còn chưa từng lộ ra. Nữ nhân thủ này đoạn lợi hại, tâm tư thâm sâu, lão không làm gì được. Nếu là thật động thủ với Bạch Thế Niên để cho Ôn Uyển quận chúa phải thủ tiết. Lão không lo lắng nàng ta sẽ đối phó. Nhưng còn Thích gia và những người khác thì sao? Ôn Uyển quận chúa ngay cả thân phụ còn không cần, nữ nhân máu lạnh vô tình như vậy, há sẽ bỏ qua cho người Thích gia. Lão mà làm vậy, chính là khiến cho Thích gia bát thiên đại họa.

Thích phu nhân không tin: “Làm sao lại như vậy? Làm sao lại như vậy? Cứ nói hắn vô tín vô nghĩa. Ở đây hắn sẽ không còn chốn dừng chân nữa.” Không có khả năng lão gia cũng không đối phó được Bạch Thế Niên.

Thích Tuyền cười khổ, đây là chuyện thất sách nhất lão đã làm suốt 60 năm năm qua: “Phu nhân, Ôn Uyển quận chúa chính là phu nhân của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên không chỉ không bội bạc, ngược lại càng thêm được người khác tôn trọng. Hôm nay hắn cưới Ôn Uyển quận chúa, được Hoàng Thượng coi trọng. Đến ta cũng phải nhượng bộ ba phần. Hơn nữa, Ôn Uyển quận chúa được xưng là thần tài của Đại Tề. Hơn hai mươi vạn quân nhu, quân lương ở đây hiện nay, chính là công lao của Ôn Uyển quận chúa. Nàng nói người như vậy, làm cho nàng ta tuổi trẻ mà phải thủ tiết. Thích gia chúng ta làm sao nhận nổi lửa giận của nàng ta?”

Thích phu nhân sắc mặt nhợt nhạt: “Sao lại như vậy? Ta không tin. Ở đâu ra sự tình trùng hợp đến thế? Lão gia, nhất định phải vạch trần lờ nói dối của hắn.”

Thích Tuyền nghe đến đó liền chấn động, đúng lúc này, một người thị vệ đi tới, nói mấy câu ở bên tai Thích Tuyền. Thích Tuyền lập tức chìm mặt nói: “Phu nhân cố gắng nghỉ ngơi, đợi tí nữa ta sẽ trở về.” Nói xong, liền vội vã đi ra ngoài.

Tay Thích phu nhân đập kêu đôm đốp: “Bạch Thế Niên, ngươi giỏi tính toán lắm, giỏi tính toán a! Nhưng đừng tưởng rằng ngươi tính toán không chê vào đâu được. Ta muốn ngươi có mệnh lấy, không mệnh hưởng.” Nếu như phu nhân của Bạch Thế Niên thật là Ôn Uyển quận chúa, vậy chứng tỏ Bạch Thế Niên kỳ thật vẫn luôn biết thê tử mình còn sống tốt. Đã biết rõ thế, vì sao còn muốn lấy nữ nhi của bà? Đây là hắn sợ Ôn Uyển quận chúa không lấy chồng cho nên coi nữ nhi của mình làm người dự bị mà. Thật hận, vô cùng đáng hận.

Thích phu nhân đang suy nghĩ như thế nào phá hư ấn tượng Bạch Thế Niên ở trong lòng chúng tướng sĩ, khiến cho hắn phải bị tướng sĩ biên quan phỉ nhổ thì chợt nghe nha hoàn đến báo lại: “Phu nhân, không tốt rồi. Tiểu thư, tiểu thư nghe được tin Bạch Tướng quân cưới vợ đã đi kinh thành rồi.”

Thích phu nhân đứng bậc lên, một hồi lại ngồi trở về: “Để cho nó đi thôi, để Bạch Thế Niên phải cho nó một cái công đạo.” Nếu hắn không thể cho Lệ Nương công đạo. Bà cũng tuyệt đối không cho hắn sống khá giả. Kinh thành bà không thể làm gì được, nhưng là ở đây, bà còn không làm gì được hắn sao?

Trương Nghĩa nhận được tin tức Bạch Thế Niên cưới Ôn Uyển quận chúa, thì sửng sốt cả buổi còn chưa phục hồi tinh thần lại. Trương phu nhân thoáng một phát mặt ủ mày chau: “Lão gia, Bạch Tướng quân đã chính miệng thừa nhận, đời này sẽ không cưới vợ nữa. Cái này nếu bị lan truyền ra, tướng sĩ làm sao phục tùng Bạch Tướng quân. Cưới Ôn Uyển quận chúa, nhưng lại thất tín với lời hứa của mình, bảo các tướng sĩ khác phải đối đãi như thế nào? Như vậy, đối với Bạch Tướng quân là đại bất lợi” Đến lúc đó, uy tín của Bạch Thế Niên đều mất hết, lão gia nhà nàng lại phụ thuộc vào Bạch Tướng quân. Đến lúc đó cũng không may theo. Mà cái không may này, chính là có thể tùy thời đối mặt với cái chết. Đây chính là một tin tức cực kỳ bất lợi.

Trương Nghĩa nghe xong chuyện đó, cũng cau mày: “Không có khả năng, tướng quân không phải là người như thế. Hắn không có khả năng không biết nguy hại của việc này. Trong đây nhất định là có nguyên nhân khác. Tin tưởng không được bao lâu, tướng quân sẽ có thư tới.”

Đang nói, chợt nghe bên ngoài báo có thư tín tới. Trương Nghĩa tranh thủ thời gian chạy ra. Mở ra xem, thì là thư của Diệp Tuần. Trong đó nói rõ nguyên nhân Bạch Thế Niên vì sao nhất định phải lấy Ôn Uyển quận chúa. Còn bảo hắn phòng ngừa có người ác ý tổn thương thanh danh của Bạch Thế Niên.

Trương Nghĩa nhếch môi cười: “Ta đã nói, ta đã nói có nguyên nhân mà. Nguyên lai quận chúa chính là người khiến cho Bạch tướng quân thương nhớ nhiều năm mà không quên. Ha ha, thật sự là quá tốt. Quận chúa chính là phu nhân, quận chúa chính là phu nhân của tướng quân. Cái này thì không cần phải lo lắng nữa rồi. Ha ha, sao ta lại không nghĩ tới chứ? Thiên hạ này còn có người nào có thể làm cho tướng quân nóng ruột nóng gan, ngoại trừ quận chúa còn có người nào có thể làm được. Vậy mà ta nghĩ không ra. Ta thật là khờ mà, ha ha, thật tốt, thật tốt.” Trương nghĩa mừng rỡ đến nói năng lộn xộn ở nơi nào.

Trương phu nhân cả kinh hai mắt đều muốn trừng ra: “Lão gia, người nói là, ngườ nói là phu nhân Bạch Tướng quân một mực nói đã qua đời, đúng, đúng là quận chúa? Điều này sao có thể?”

Trương nghĩa cười đến không ngậm miệng được: “Cái này có cái gì mà không có khả năng. Trong thư đã nói rất rõ ràng, quận chúa là bị mất trí nhớ. Lần này tướng quân và Bảo Bảo Cương đi hoàng cung mới gặp được quân chúa mất đi trí nhớ. Ha ha, thật sự là duyên phận a…duyên phận á! Cưới Ôn Uyển quận chúa thật tốt. Cưới Ôn Uyển quận chúa tốt! Về sau trong triều đã có người. Cuộc chiến này chúng ta sẽ đánh thắng.” Chiến tranh sợ nhất cái gì, chính là sợ không có lương bổng, sợ không có vũ khí. Ôn Uyển quận chúa là thần tài của Đại Tề, tướng quân đem này thần tài này về nhà, có hậu viện mạnh mẽ như vậy. Còn sợ cuộc chiến này không đánh được sao?

Trương phu nhân trợn tròn mắt, cái này, cái này so thoại bản còn thần kỳ hơn a. Sau cả buổi chỉ còn lại cảm thán: “Ôn Uyển quận chúa thật có phúc khí.” Đã quyền cao chức trọng. Hôm nay lần nữa lại có một phu quân tốt như vậy, phúc khí trong thiên hạ đều tập trung trên người một mình nàng!

Nhưng Trương Nghĩa lại không đồng ý: “Sai rồi. Hẳn là Thế Niên có phúc khí. Có thể lấy được nữ tử như vậy, mới thật sự là đại phúc khí. Phải đợi sáu năm, hay 16 năm cũng đáng giá.” Đối với Trương Nghĩa mà nói, không có gì có thể đại phúc khí hơn chuyện này. Có Ôn Uyển quận chúa, thì hoàn toàn không cần lo lắng hậu phương cung cấp không đủ. Bọn họ đã nếm qua cái đau khổ này, cùng nhau chịu đựng. Đối với cái này, hắn càng hiểu rõ, tướng quân cưới Ôn Uyển quận chúa mang đến cái gì. Mang đến chính là quân lương lương thảo.

Trương phu nhân ảm đạm. Một người nam nhân có thể vì nữ nhân si tình mà giữ mình sáu năm, hôm nay kết hôn còn không càng coi như trân bảo mà nâng niu trong lòng bàn tay sao?. Còn có nữ nhân nào có thể hạnh phúc hơn nàng ấy? Ôn Uyển quận chúa thật sự khiến cho nữ tử khắp thiên hạ phải ghen ghét rồi.

Trương Nghĩa mặc dù đối với Trương phu nhân kính trọng ái hộ, nhưng vẫn không ngại thả mấy cơ thiếp xinh đẹp như hoa vào hậu viện. So với một số nam nhân ái thiếp diệt thê, Trương Nghĩa xem như tốt rồi. Ít nhất, hắn rất tôn trọng nàng. Người với người, sợ nhất chính là bị so sánh. Nhưng mà đối tượng so sánh lần này cách xa quá lớn, so cũng so không đến.

Thích phu nhân muốn hại Bạch Thế Niên mất hết danh dự, muốn cho các tướng sĩ ở biên quan biết rõ sự bội bạc của hắn. Nhưng tiếc rằng động tác của Trương Nghĩa so với bà ta còn nhanh hơn nhiều. Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết, Bạch Thế Niên đã tìm lại được phu nhân của hắn. Mà phu nhân tướng quân, chính là Ôn Uyển quận chúa ai ai cũng kính trọng. Chỉ tiếc, Ôn Uyển quận chúa vì mất ký ức nên mới khiến cho tướng quân chịu nhiều khổ cực như vậy. Nhưng ông trời cũng rất ưu ái tướng quân. Rốt cục ở lúc trước khi quận chúa kén rể để cho tướng quân gặp lại. Vì vậy, một đôi uyên ương truyền kỳ này, dưới sự chúc phúc của hoàng đế đã hỉ kết liền cành.

Cỡ nào cổ tích, cỡ nào huyền thoại thần kỳ.

Một câu của Ôn Uyển năm đó, “không thể để cho tướng sĩ đã đổ máu ở tiền tuyến trở về còn phải rơi lệ” đã khiến vô số tướng sĩ cảm động. Bởi vì ai cũng không dám cam đoan mình sẽ không bị thương, sẽ không xuất ngũ. Mà hành động xử trí này của Ôn Uyển lại cho bọn họ một cái bảo đảm cho nên danh vọng của Ôn Uyển ở trong quân rất cao. Chuyện lần này truyền ra đã được rất nhiều người chúc phúc. Trong mắt một số tướng sĩ ở đây, Ôn Uyển quận chúa là một nữ tử nhân từ vừa thiện lương vừa tôn quý mỹ hảo (tốt đẹp) (trong lòng của người bình thường, Ôn Uyển gắn với đại danh từ nhân từ, mỹ hảo. Cái này là lợi ích của phương châm hành xử cao điệu giúp người, thấp điệu làm người của nàng), đáng giá với sự chờ đợi của Bạch tướng quân. Không nói chỉ sáu năm, dù là lâu hơn thì cũng đáng. Lời đồn trước kia phu nhân của Bạch tướng quân là người đàn bà đanh đá, đố phụ liền một đi không quay lại. Tất cả mọi người cho rằng nên là như vậy.

Hạ Dao đối với chuyện này, rất nhanh đã biết. Kìm nén đợi lúc Bạch Thế Niên không ở trong phủ, Ôn Uyển đang đi lại trong sân rồi nói với nàng. Hạ Dao có điều băn khoăn nên mới nói cùng Ôn Uyển. Nếu không cũng sẽ không nói với nàng ở thời kì tân hôn này: “Quận chúa, ta lo lắng sẽ có người lấy việc này viết tấu công kích người.” Hạ Dao không nghĩ tới, uy vọng của Ôn Uyển ở trong quân lại có thể cao như vậy. Cái này đối với Ôn Uyển mà nói, không phải là tin tức tốt lành.

Ôn Uyển thả nhẹ bước chân dọc theo đường đá vụn, yên lặng đi hết đoạn đường. Đi đến chỗ rừng trúc, nàng lại chui vào trong rừng, cẩn thận tránh né những chạc cây vươn ra ở hai bên đường, đi sâu vào trong đó. Hạ Dao đi theo bên người nhưng cũng không biết Ôn Uyển muốn làm cái gì vậy.

Ôn Uyển bẻ gãy một nhánh cây xanh tươi: “Những thứ này, có thể so sánh được với Bạch Thế Niên chưởng quân sao?”

Hạ Dao lắc đầu, vậy khẳng định là không được. Kính trọng là kính trọng nhưng chỉ là thanh danh êm tai. Trừ cái đó ra thì cũng chẳng có tác dụng gì với Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười nói: “Nếu vậy chẳng phải được rồi sao, nguy hiểm lớn nhất không phải ở chỗ tướng sĩ có kính trọng ta hay không? Mà là ở chỗ Bạch Thế Niên có cùng ta liên thủ hay không? Nếu ta cùng hắn liên thủ, cậu hoàng đế dù sủng ta đến đâu cũng không có khả năng dung túng ta.”

Sắc mặt Hạ Dao khẽ biến. Nói vậy thì tình cảm giữa Ôn Uyển và Bạch Thế Niên tốt cũng không được. Đấy chính là tượng trưng cho sự liên thủ.

Một trận gió mạnh mẽ thổi tới. Tiếng “xào xạc” vang lên bên tai phá tan sự yên tĩnh. Ôn Uyển làm như không nghe thấy âm thanh điêu tàn này: “Tiền ta kiếm được, toàn bộ đều có mục đích đặc biệt. Ta đi về phía nào cũng có thể tra ra được, cậu hoàng đế tất nhiên có thể biết. Cho dù ta rút phần của mình ra, cậu hoàng đế biết rõ chân tướng của số tiền ấy, người khác nói gì cũng vô dụng.” Đây mới là nguyên nhân tại sao nàng phải đòi tiền kiến thiết đảo nhỏ với hoàng đế. Hoàng đế tinh tường được nguy hại của việc này, có lẽ cậu không nghi ngờ gì, nhưng hoàng đế không thể cam đoan hoàng đế kế nhiệm sẽ không nghi ngờ. Cho nên ngầm đồng ý Ôn Uyển vì mình chuẩn bị đường lui. Mà Ôn Uyển vì miễn trừ hậu hoạn nên mới muốn tiền. Đã có danh nghĩa này, thì những người khác muốn công kích cũng công kích không được.

Hạ Dao nghe xong lời nói của Ôn Uyển vẫn lo lắng. Hoàng đế kế nhiệm không cần nói đến, chuyện đó còn rất xa! Vấn đề là ở đương kim thánh thượng. Quận chúa đối với Hoàng Thượng quá mức tín nhiệm rồi. Hoàng Thượng đâu sủng ái quận chúa bằng tiên hoàng. Kỳ thật Hạ Dao cảm thấy, Hoàng Thượng cũng là người tương đối bạc tình bạc nghĩa. Đương nhiên, làm hoàng đế cần phải bạc tình bạc nghĩa, quá trọng cảm tình sẽ dễ dàng hỏng việc. Cũng dễ dàng gây nên thiên hạ đại họa.

Ôn Uyển ngắm nghía rừng trúc: “Ngày mai ăn cơm lam, ngươi có chịu không.”

Hạ Dao thấy Ôn Uyển còn có tâm tình nhàn rỗi nghĩ đến ngày mai ăn cái gì, không biết là nên cười Ôn Uyển có tâm nhãn, hay là buồn bực lúc trước mình bị ma quỷ ám.

Ôn Uyển thấy lông mày Hạ Dao nhíu chặt, trong lòng dâng lên sự ấm áp. Nàng có bằng hữu kiêm thân nhân tín nhiệm, còn có lão công biết yêu thương trân trọng mình: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta không mưu phản. Cậu Hoàng đế còn, là ta có thể bình an. Cho nên, điểm ấy ngươi không cần lo lắng.”

Hạ Dao nghi hoặc mà nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, có phải là do chuyện lần ấy hay không?” Ôn Uyển tự tin như thế, vậy chỉ có thể là chuyện kia.

Ôn Uyển gật đầu: “Để cứu được cậu hoàng đế. Ta ít nhất phải giảm thọ hai mươi năm thậm chí còn có thể nhiều hơn.” Nói cách khác, miễn là hoàng đế còn sống thì sẽ không quên công lao này của nàng. Những cái công lao khác cũng chỉ là hư ảo, chỉ có cái này mới có thể bảo vệ tánh mạng, có tác dụng.

Hạ Dao thẳng tắp nhìn vào Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười nói: “Ngươi đừng vội. Mộc thần y nói ta có trăm tuổi thọ, giảm bớt hai ba mươi năm, còn có bảy tám chục năm đấy thôi! Đã có chuyện này, có cậu hoàng đế ở đây, chỉ cần ta không mưu phản thì không cần phải lo. Điều nên lo lắng là mai sau.” Hoàng đế còn chính là bùa hộ mệnh của Ôn Uyển. Hoàng đế không còn, đó mới là nguy hiểm đến. Cho nên, Ôn Uyển mới chuẩn bị sách lược để thối lui an toàn.

Lúc này Hạ Dao mới yên tâm: “Trong lòng quận chúa nắm chắc là được rồi.” Bây giờ nghĩ lại, Ôn Uyển nhất định là đã trải qua đấu tranh nội tâm kịch liệt mới đáp ứng. Có chút giận dữ nói: “Cũng may tướng quân đối với quận chúa rất tốt, biết đau lòng săn sóc cho quận chúa.”

Ôn Uyển đi dọc theo đường vào trong rừng trúc: “Ta nhớ trên sách có nói, đi trên đá cuội có lợi cho thân thể. Cho người rải đá cuội từ chủ viện đến các viện nhé.”

Hạ Dao không rõ vì sao Ôn Uyển đột nhiên lại nói sang chuyện khác, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

Vốn Ôn Uyển muốn nói sang chuyện khác nhưng thấy Hạ Dao như vậy, chần chờ rất lâu, nghĩ đến ngàn vạn lần không nên để Hạ Dao cứ quấn lấy vấn đề này: “Ngươi thực cho rằng Bạch Thế Niên chính là nam nhân tuyệt vời ngàn dặm khó tìm nhất, đối với ta khăng khăng một mực?”

Hạ Dao mắt trợn tròn: “Những lời này của quận chúa là có ý gì?”

Sắc mặt Ôn Uyển có chút cổ quái: “Ngươi biết không? Ta vẫn luôn tại thăm dò điểm mấu chốt của Bạch Thế Niên. Nhưng Bạch Thế Niên lại đối với ta không có giới hạn. Không có giới hạn, ngươi biết cái này có ý như thế nào sao?” Ôn Uyển tin tưởng tình cảm của Bạch Thế Niên đối với nàng, nhưng là người nam nhân này tốt với nàng đến không có giới hạn làm cho nàng cảm thấy còn có nguyên nhân nào đó mà nàng không biết.

Hạ Dao lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Thần sắc Ôn Uyển quái dị: “Không có giới hạn chứng minh Bạch Thế Niên đối tốt với ta có nguyên nhân quan trọng nào đó. Về phần nguyên nhân gì, giờ ta cũng chưa rõ.”

Sắc mặt Hạ Dao đại biến: “Quận chúa nói là, Bạch Thế Niên đối với quận chúa là hư tình giả ý.” nếu Bạch Thế Niên đối với quận chúa là hư danh, vậy hành động của hắn quá chân thật rồi. Hơn nữa, nếu thật là như vậy, có lẽ sẽ có dã tâm gì đó. Người này, rốt cuộc muốn làm gì?

Ôn Uyển lắc đầu: “Nói vậy cũng không phải, tình ý của hắn đối với ta là thật sự, điểm ấy ta tự tin sẽ không xem nhìn lầm. Cho dù ta nhìn lầm, cậu hoàng đế cũng sẽ không nhìn lầm. Nhưng Bạch Thế Niên đối với ta, ngoại trừ cảm tình bên ngoài, còn bao hàm một thứ gì đó. Một câu hai câu không thể nói rõ ràng được. Ngươi chỉ cần giữ trong lòng là được rồi. Không cần bị quấn quýt vì lời nói bên ngoài, thâm tình hậu ý của hắn. Không phải ta muốn ngươi phòng bị Bạch Thế Niên. Mà ta hi vọng ngươi thời thời khắc khắc luôn bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh.” Không phải Ôn Uyển muốn hoài nghi Bạch Thế Niên. Mà là hành vi của hắn quả thật có chút vượt xa người thường. Tân hôn không có lạc hồng không thèm để ý, nàng đã rất ngạc nhiên, nói không đồng ý vì có hài tử mà gặp nguy hiểm nàng cũng cảm động. Nhưng Bạch Thế Niên làm được đến thế lại tạo cho nàng một cái cảm giác, hắn ngoại trừ đối với nàng ngưỡng mộ bên ngoài, bên trong còn có nguyên nhân khác. Đương nhiên, Ôn Uyển có thể cảm nhận được, nguyên nhân này đối với nàng cũng không có gì nguy hiểm. Nếu không nàng cũng không ôn nhu săn sóc mà nên là phòng bị.

Hạ Dao vẫn thấy khó hiểu, nếu là thâm tình hậu ý, vậy còn có cái gì khác ? Nhưng thấy Ôn Uyển không nói tiếp nên cũng không hỏi lại. Dù sao không đối với các nàng có hại là được.

Lúc Bạch Thế Niên trở lại, sắc mặt Ôn Uyển như bình thường, không thấy có cái gì khác thường. Sau khi dùng xong bữa tối, Ôn Uyển dẫn hắn đi xem thư phòng nàng chuẩn bị cho hắn. Để hắn nhìn xem, không hài lòng ở đâu thì sẽ bố trí lại.

Bạch Thế Niên đối với cái này cũng không để ý nhiều, thư phòng hiện tại rộng rãi sáng ngời, so thư phòng của hắn, ừm, so với thư phòng của hắn ở biên quan thì tốt hơn nhiều.

Bạch Thế Niên nhìn quanh một cái, cười nói: “Vợ à, trong thư phòng hình như còn thiếu cái gì đó! Không bằng nương tử hiến một bức họa đẹp đi.”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, không biết vì sao cuối cùng lại viết bốn chữ “Nan đắc hồ đồ.” Ôn Uyển sau khi viết xong bốn chữ này, liền nở nụ cười. Mặc kệ Bạch Thế Niên rốt cuộc bởi vì sao mà đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cần người nam nhân này thật tâm ngưỡng mộ nàng, không có tâm tư gì, tương lai trở về nguyện ý cùng nàng trải qua cuộc sống an nhàn là đủ rồi. Nguyên nhân là gì không cần đi truy cứu nữa. Hiểu quá thấu triệt, sống rất mệt a, sẽ mất đi nhiều khoái hoạt lắm đấy. Người sống trên đời nên hiểu được lúc hồ đồ thì nên hồ đồ.