Hai người đi tới bên hồ nhìn con cá bơi qua bơi lại, sau đó nhìn sang nam nhân bên cạnh, Ôn Uyển hỏi: “Bạch Thế Niên, chàng cho rằng cái gì là quan trọng nhất giữa phu thê?”
Bạch Thế Niên hơi sửng sốt một chút: “Ta sẽ đối tốt với nàng, dùng hết khả năng để đối xử tốt với nàng.”
Nụ cười của Ôn Uyển tắt dần, nhìn thẳng vào Bạch thế Niên mà nói: “Giữa phu thê quan trọng là phải thẳng thắng, tín nhiệm. Chàng có thể làm cho ta tin tưởng một trăm phần trăm không? Ngược lại chàng có thể trăm phần trăm tín nhiệm ta hay không?”
Bạch Thế Niên nghe xong, không chút nghĩ ngợi nói: “Nàng là nữ nhân mà ta lựa chọn, ta đương nhiên tín nhiệm nàng trăm phần trăm. Nàng có thể không tín nhiệm ta trăm phần trăm nhưng ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, bởi vì dù nói nhiều hơn nữa nàng cũng sẽ không tin tưởng. Ta sẽ để cho nàng nhìn thấy tâm ý của ta.”
Ôn Uyển cúi đầu nói: “Tốt. Bạch Thế Niên, trước đó ta có nói với chàng, tính tình ta không tốt lại không được người khác yêu thích, đến lúc đó chàng phải đứng về phía ta nhiều một chút, lúc ta tức giận cũng phải nhường ta.” Cái này rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý mà.
Bạch Thế Niên cười nói: “Nàng là vợ ta, ta còn so đo với nàng sao? Đương nhiên là phải thuận theo nàng nhường nàng rồi, sao lại có thể thương tổn nàng chứ?”
Đối với lời nói của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển nghe xong rất là vui mừng, sầu lo trong lòng rốt cuộc cũng giảm đi một chút. Về phần có thể làm được hay không còn phải xem hành động của hắn. Điều này cần thời gian để nghiệm chứng.
Tâm tình của Ôn Uyển thật tốt, vừa lúc nhìn thấy trong hồ đột nhiên có một con Cẩm Ngư nhảy lên trên mặt nước: “Bạch Thế Niên có muốn nghe một khúc không?”
Bạch Thế Niên vui tươi hớn hở nói: “Phất Khê công tử thổi sáo còn được mệnh danh là thần khúc, các thiên kim tiểu thư đều cầu không được, sao ta lại không muốn nghe?” Chuyện năm đó hắn hôm nay đã biết tường tận. Thê tử nguyện ý thổi sáo cho hắn nghe, cầu còn không được mà.
Ôn Uyển cười nói: “Muốn nghe thì nghe, cần gì phải nói nhiều như vậy. Hạ Dao lấy cây sáo tới đây.” Ôn Uyển đối với chuyện Bạch Thế Niên biết thân phận của nàng, cũng không quá ngạc nhiên. Cho dù hắn không biết, không hỏi, thì sau khi thành thân Ôn Uyển cũng sẽ nói.
Lần này không phải dùng sáo ngọc, mà là sáo trúc bình thường. Bởi vì cây trúc là vật liệu làm hiệu quả âm thanh cây sáo tốt nhất, cho nên Ôn Uyển vứt bỏ sáo ngọc, đổi sang dùng sáo trúc đơn giản.
Ôn Uyển đem cây sáo đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng mà thổi lên, bắt đầu là một khúc vui vẻ sôi động, làm cho người ta nghe tâm tình đều tốt.
Ôn Uyển thổi xong. Bạch thế Niên có vẻ mặt tò mò: “Đây là ca khúc gì?”
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Đây là vui mừng gặp lại. Kết làm bạn lữ. Thích không?”
Bạch Thế Niên nghe đương nhiên là vui mừng không thôi. Như vậy Ôn Uyển đã hoàn toàn đón nhận hắn. Về phần Ôn Uyển không yên tâm, nói nhiều không bằng làm được nhiều. Hắn sẽ thể hiện cho Ôn Uyển xem.
Lúc đi về Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển, không nỡ để cho nàng rời đi: “Vợ à, thật không muốn để cho nàng đi.” Mặc dù còn có nữa mấy ngày nữa là thành hôn. Nhưng hiện tại hắn thật sự muốn cùng Ôn Uyển ở bên nhau mọi nơi mọi lúc, để đền bù quãng thời gian trước đây.
Ôn Uyển cười nói: “Có mấy ngày nữa là thành hôn rồi. Sau này, sau này sẽ ở cùng một chỗ với nhau rồi.”
Bạch Thế Niên lập tức khó chịu! Mấy ngày là nhanh, nhưng lại phải đi biên quan mười năm. Mười năm, thời gian dài đằng đẵng ! Sắc mặt Bạch thế Niên xoắn xuýt mãi. Ánh mắt nhìn về phía Ôn Uyển còn có vẻ áy náy.
Ôn Uyển nhìn một cái là có thể thấu ý nghĩ của Bạch Thế Niên nói: “Nếu ta đã lựa chọn gả cho chàng thì những vấn đề kia ta đều đã suy nghĩ qua. Nếu ta tiếp nhận chàng thì đã chuẩn bị kỹ càng, cho nên chàng không cần áy náy, chỉ cần chàng có thể bình an trở lại, thực hiện được chuyện đã hứa với ta, ta sẽ không hối hận.” Những vấn đề này nàng cho là đáng giá, cho nên sẽ không oán trách nữa. Nếu không, thành thân xong nàng lại xoắn xuýt. Nhất định sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng. Sẽ không đạt được hạnh phúc mình mong muốn.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển rộng lượng và hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng rất áy náy. Giọng có chút khàn khàn: “Thật xin lỗi vợ.” Muốn hắn buông tha không tới biên quan, ở lại trong kinh thành. Hắn không nỡ. Hắn muốn kiến công lập nghiệp, muốn đánh bại người Mãn Thanh, muốn dựa vào mình để lấy lại tước vị của tổ tông. Muốn để cho Bạch gia về sau phồn vinh mãi mãi.
Ôn Uyển lắc đầu: “Chàng không nhớ rõ, phu thê kết tóc, vĩnh kết đồng tâm. Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão. Giữa phu thê, cần tương trợ lẫn nhau. Chàng nhớ được lời thề, chỉ cần chàng làm được ta sẽ không hối hận. Cho nên không cần phải nói thật xin lỗi. Ta hi vọng chàng vĩnh viễn không nên nói với ta ba từ thật xin lỗi.” Chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, Ôn Uyển cho rằng đều có thể thương lượng .
Bạch Thế Niên hôn lên trán Ôn Uyển, trong mắt nồng đậm ý nghĩ – yêu thương: “Vợ, có thể lấy được nàng là phúc khí của Bạch Thế Niên ta.”
Ôn Uyển cũng không khiêm nhường, vui tươi hớn hở nói: “Vậy chàng cần phải tích phúc.”
Đảo mắt đã đến ngày tặng đồ cưới. Bởi vì Ôn Uyển ở trong nội cung mười lăm ngày chờ chuẩn bị gả đi. Mọi người rối rít đưa thiệp mà đến. Từ buổi sáng đến tối căn bản là không dừng lại chút nào.
Tới tặng đồ cũng toàn là những đồ hiếm có bất phàm. Ôn Uyển cười đến mặt cũng bắt đầu đau rút gân, thành thân ở nơi này rõ ràng chính là chịu tội.
Mai nhi nhìn Ôn Uyển không kiên nhẫn cộng thêm bộ dáng buồn phiền, thì cười ha hả không ngừng: “Tân nương tử đều phải như vậy. Ta cũng từng trải qua như vậy mà.”
Ôn Uyển rầu rĩ, đoán chừng hôm đó sẽ còn phải chịu đựng nhiều nữa. Lúc trước bởi vì mơ mơ màng màng không có cảm giác, lần này làm cho nàng đặc biệt khẩn trương. Nhìn điệu bộ này cũng biết không dễ dàng.
Mai nhi an ủi Ôn Uyển một lúc.
Ôn Uyển cười hỏi: “Ngươi nói ta thành thân ngươi sẽ tặng một phần lớn đồ cưới. Từ lúc ngươi đi vào đến bây giờ, ta cũng không thấy phần lễ này đâu . Cho ta ngắm nhìn chút.”
Mai nhi than thở nói: “Ngươi có tiền nhiều như vậy rồi, còn nhớ thương những đồ ít tiền này của ta. Đều nói càng có tiền càng keo kiệt, ta hôm nay coi như chân chính cảm nhận được.”
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Cái này khác nhé, đều do ngươi hứa. Lúc trước ngươi cầm hai phần, lần này cũng phải tặng hai phần đó.”
Mai nhi lắc đầu : “Yên tâm cho dù nói như vậy cũng không thiếu của ngươi đâu. Bình nhi mang đồ vào .”
Ôn Uyển thấy Mai nhi tặng một đôi đồ trang trí ngụ ý là con cháu đầy đàn, bình phong cây lựu Hồng Ngọc, ngụ ý là vợ chồng hòa hợp giống như bình phong.
Ôn Uyển đi tới nhìn xem, toàn là thứ tốt lại vô cùng xinh đẹp liền cười nói: “Mai nhi, lần này ngươi tằng đồ thật nặng nha. Đôi Ngọc bình này một cái đã lên đến vạn lượng bạc rồi! So với giá trị món đồ ta tặng ban đầu hẳn còn nhiều hơn.” Quang Ngọc và ngà voi là chất liệu tốt, thuộc loại thượng thừa, kỹ thuật làm sống động tỷ mỉ như thế. Đôi bình này giá trị không rẻ.
Mai nhi cười uyển chuyển nói: “Bao nhiêu bạc có là cái gì. Ta hi vọng ngươi ngay mấy tháng này liền mang thai. Đến lúc đó có nữ nhi chúng ta làm thân gia, cũng là chuyện tốt đẹp rồi.” Cái này không chỉ nàng suy nghĩ, mà tin tưởng khi La Thủ huân biết cũng sẽ đồng ý.
Bình nhi ở bên cạnh cũng giúp đỡ Mai nhi nói: “Quận chúa, đây là do phu nhân chúng ta bắt đầu chuẩn bị từ ba năm trước đây. Tìm chất liệu gỗ tốt lại tìm thợ tay nghề tốt. Mãi cho đến thời điểm đầu năm mới chuẩn bị xong. Phu nhân còn nói, theo kịp đây! Hôm nay cũng vừa lúc dùng tới rồi.”
Mai nhi cười mắng: ” Ngươi nhanh miệng.”
Ôn Uyển nắm tay Mai nhi cười nhẹ. Trong lòng Ôn Uyển cảm kích, nên không nói cái đề tài này, những thứ kia để ở trong lòng là được. Nên nói sang chuyện khác: “Con của ta còn chưa có đi ra đâu, các ngươi đã tính toán rồi. Ngày khác phân chia đều không xong.”
Mai nhi hừ hứ hai câu: “Lúc đại hỉ nói những thứ này, ngươi cũng không sợ phạm huý kiêng kị, sau này nói ít những lời mang điềm xấu.”
Ôn Uyển cười không đáp, tin thì có không tin thì không có. Hai người hàn huyên một lúc, Mai nhi mới lên tiếng: “Ôn Uyển, hai người Ngọc Tú và Y Y cũng nhờ ta mang chuyển lời chúc phúc cho ngươi. Lời nói thì cha chuyển rồi, còn muốn ta đưa đồ hộ thì ta không có nhận. Ta nói cho ngươi biết có chuyện như vậy, để đỡ nói ta dấu diếm không nói.”
Ôn Uyển phất phất tay: “Chuyện nhiều năm qua rồi, còn nói chuyện này để làm gì.” Đều đã như vậy nếu còn qua lại thăm viếng , cũng không có ý tứ, càng không cần thiết.
Mai nhi thấy Ôn Uyển không muốn nhắc đến, cũng không tiếp tục nói nữa.
Sau khi Mai nhi đi, Hạ Dao sờ soạng hai đồ trang trí nói: “Hai thứ này lúc đầu cũng phải ba bốn vạn lượng bạc, lần này La phu nhân là có lòng thật rồi.” Đồ vật giá trị không quan trọng, quan trọng là … phần tâm ý này.
Ôn Uyển nở nụ cười.
Sau một ngày, mặt Ôn Uyển đã cười cứng ngắc lại, phải tự mình véo véo hai bên má, không cười được nữa rồi. Ôn Uyển nhìn danh sách, đồ trang sức tất cả đều là thượng hạng , không có một thứ nào không phải là tinh phẩm. Nghiêm chỉnh mà nói thì quá nhiều: “Hạ Dao, riêng những đồ trang sức này, có thể làm cho không ít người ăn cả đời.” Chỉ đồ trang sức đã trị giá nhiều bạc như thế. Còn không cộng thêm của hồi môn.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, đồ hồi môn của người không nói cho người ăn cả đời, mười đời con cháu sau này cũng dùng không hết. Chẳng lẽ người chỉ ngồi ở nhà, cái gì cũng không làm?”
Ôn Uyển cười lắc đầu, vậy làm sao có thể. Đang ở trong nhà cái gì cũng không làm bị nuôi thành sâu gạo. Dù nàng nguyện ý cậu hoàng đế cũng không đồng ý! Đồ hồi môn của nàng nhiều lắm, đoán chừng làm cho không ít người ghen ghét. Khụ, giá trị trên trăm vạn, không hẳn là mấy trăm vạn! Thật ra thì Ôn Uyển không muốn khoe khoang như vậy, nhưng hoàng đế không chịu muốn khoe khoang thật nhiều.
Ôn Uyển thầm nghĩ trong lòng “Nếu để hoàng đế biết có nhiều hoàng tử và trọng thần vội vàng tới tặng đồ như vậy. Đoán chừng hoàng đế sẽ diệt nàng mất.” Không được, nhiều tiền như vậy giữ lại trong tay mình càng ít thì càng tốt, dù có làm gì thì trong tay đừng lưu quá nhiều tiền bạc.
Nếu là hoàng đế biết ý nghĩ của Ôn Uyển, không thể không hộc máu. Chính mình dốc hết tâm can sức lực vì nàng lo liệu hôn lễ. Lấy hết gần nửa đồ phủ nội vụ và kho trân bảo của mình. Ôn Uyển ngược lại, không cảm kích mình thì thôi còn muốn nghĩ cách phòng bị mình. Cho nên nói làm hoàng đế thật đúng là không phải chuyện tốt.
Buổi tối hôm đó Ôn Uyển liền vào cung. Nàng phải từ Vĩnh Ninh Cung gả đi.
“Tướng quân, phủ Quận chúa cho người đưa phong thư cho tướng quân.” Bạch Thế Niên mở ra vừa nhìn nét chữ xinh đẹp, không phải là chữ chính thể, cũng không phải là thể chữ Nhan, nhìn không giống với Ôn Uyển tự tay viết. Nhìn kỹ nội dung, trong thư nói hoàng đế chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ cưới. Ôn Uyển nói với Bạch Thế Niên đồ cưới để ở phủ tướng quân, trước không nên có hành động gì. Đến lúc đó nàng còn phải chuyển tất cả trở lại phủ Quận chúa. Trong thư phàn nàn nói, vốn là muốn trực tiếp đưa đến phủ Quận chúa nhưng hoàng đế không đồng ý.
Bạch Thế Niên nhìn, nếu như không có mấy lần ở chung, Bạch thế Niên thực sự lo lắng có phải vừa thành thân Ôn Uyển liền định hòa ly hay không? Nếu không tại sao muốn phân chia rõ ràng như vậy.
Bạch Thế Niên suy nghĩ một chút, Ôn Uyển có tính toán của chính nàng. Hắn cũng không cần dựa vào lão bà để sống. Nếu Ôn Uyển đã nói như vậy, chiếu theo nàng nói làm là được.