Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 255




Ôn Uyển cảm thán, đảo mắt đã đến tháng chạp, thời gian một năm trôi qua thật vui vẻ. Cản giác trước một giây còn ở đào hoa lâm, giờ đã qua năm mới: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con nói chúng ta nên ở kinh thành đón ăn tết hay đi thôn trang ăn tết? Mẹ để các con quyết định.”

Duệ ca nhi không chút nghĩ ngợi: “Đi thôn trang.” Cẩn ca nhi tỏ vẻ ý kiến của ca ca là chính xác nhất. Ở thôn trang là tốt nhất.

Ôn Uyển cười đáp ứng: “Hạ Dao, ngươi nói xem Cẩn ca nhi có phải cái đuôi của Duệ ca nhi không? Làm sao Duệ ca nhi nói gì Cẩn ca nhi đều làm theo.”

Hạ Dao tức giận nói: “Quận chúa, làm sao không có ai nói mà người cũng nói? Người rốt cục muốn làm gì?” Có người mẹ ruột nào nói con mình như vậy không? Đây là mẹ ruột sao? Đây là mẹ kế mà! Tất cả mọi người đều cảm giác hành động của Ôn Uyển rất giống mẹ kế.

Con trai đã lên tiếng, Ôn Uyển tất nhiên nghe theo. Cho nên mười sáu tháng chạp Ôn Uyển liền đem theo con trai đến thôn trang đón năm mới. Hoàng đế vốn không muốn nhưng Ôn Uyển có sẵn lý do. Năm ngoái là tình huống đặc thù, năm nay thì không được.

Hạ Nhàn hôm đó tâm tình không tệ, Bạch Thế Niên bảo nàng làm một bữa thịnh soạn. Hạ Nhàn cũng không cự tuyệt, làm một bàn xa sỉ. Mấy người có cả người đã thành gia như Trương Nghĩa cũng chạy đến ăn chực. Hôm nay người nào không biết quận chúa phái một nữ đầu bếp cao cấp cho tướng quân. Phủ tướng quân thật náo nhiệt.

Mọi người uống rượu ăn thịt, ăn đến vui vẻ. Trong đó không biết ai đã nói một câu, nếu người nào cưới lão bà như vậy, thật là phúc khí cả đời. Bảo Bảo Cương uống đã nhiều, nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Nhàn nhớ tới năm đó liền nói: “Tướng quân hỏi giúp ta một chút vị cô nương này đã thành thân chưa? Nếu chưa người có thể nói để nàng làm vợ ta không?” Hạ Nhàn mặc dù đã qua ba mươi, nhưng do bảo dưỡng thích đáng nên da trắng nõn, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Vừa có một tay nghề làm đồ ăn ngon, ăn vào là không thể quên. Cộng thêm lại là người bên cạnh quận chúa, kiến thức khẳng định bất phàm, là nhân tuyển tốt làm chủ mẫu một nhà.

Bảo Bảo Cương đến cái này cũng nói được. Rượu mạnh người sinh ra can đảm, nên cũng muốn thử hỏi một chút. Trong lòng Diệp Tuần mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng chẳng qua chỉ nhíu mày.

Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua Bảo Bảo Cương, lại nhìn Hạ Nhàn đang bận rộn, lắc đầu: “Ngươi hãy bỏ ý niệm này đi!” Không phải Bạch Thế Niên không nỡ, mà căn cứ vào những gì Bạch Thế Niên hiểu biết về Hạ Nhàn trong khoảng thời gian này, Hạ Nhàn chắc chắn sẽ không rời khỏi phủ quận chúa. Trong mắt Hạ Nhàn chỉ có Ôn Uyển, cả đời thuần phục chính là Ôn Uyển, làm sao có thể gả cho Bảo Bảo Cương.

Bảo Bảo Cương líu lưỡi: “Không được. Đợi ta đi hỏi đã.” Nơi này không có nhiều quy củ như vậy, nếu Hạ Nhàn đáp ứng lập tức có thể cử hành hôn lễ.

Bảo Bảo Cương lắp bắp hỏi: “Hạ Nhàn cô nương, nàng nàng……..”

Một loại phụ nữ khi biết nam tử có ý tứ với nàng nhất định sẽ đỏ mặt hoặc tức giận, xấu hổ chửi mắng một trận. Nhưng Hạ Nhàn không phải loại phụ nữ này, chỉ lạnh lùng nói Bảo Bảo Cương đã say rồi. Mặt không đổi sắc tiếp tục bưng thức ăn cho bọn họ.

Bảo Bảo Cương loạng choạng đi tới, nắm tay Hạ Nhàn: “Hạ Nhàn cô nương, nếu nàng nguyện ý, ta sẽ cưới nàng. Ta rất thật lòng, ta thật lòng muốn cưới…..” Chữ nàng còn chưa nói ra bỗng chốc đã bị Hạ Nhàn đá ngã trên mặt đất.

Mọi người nhìn Hạ Nhàn, ai cũng không dám lên tiếng. Nhìn Bạch Thế Niên, thì Bạch Thế Niên vô tội nói: “Hạ Nhàn cũng là cao thủ, so với các ngươi chắc cũng không kém hơn?”

Mọi người lảo đảo.

Hạ Nhàn lạnh lùng nói: “Muốn chết, đậu hũ của bổn cô nương ngươi cũng dám ăn. Nếu không phải nể tình tướng quân thì hôm nay ta sẽ phế ngươi.” Bưng một mâm về phía Bạch Thế Niên vừa mới nói xong, thời điểm đi ra giống như chưa có chuyện gì phát sinh.

Mấy nam nhân trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Rồi lại nhất tề nhìn Bạch Thế Niên. Bên cạnh quận chúa nhiều nữ nhân bưu hãn như vậy, tướng quân làm chủ được sao? Tướng quân đáng thương, nhất định cả đời làm thê nô.

Bạch Thế Niên cười ha ha nói: “Vợ ta rất ôn nhu, đừng nói động thủ đến một câu nói nặng lời cũng không có.” Bạch Thế Niên nói dối không cần nháp, lúc ấy ở thôn trang chẳng phải đâm trâm về phía mình à.

Trong mắt mọi người rõ ràng là không tin tưởng: “Người cứ bịa đi!”

Bạch Thế Niên không chút tức giận: “Vợ ta không biết võ công nên các ngươi đừng lo lắng. Ha ha.” Không biết võ nên nàng có động thủ động cước cũng chỉ là gãi ngứa.

Diệp Tuần chứng thực những lời này: “Quận chúa quả thực chưa từng học võ.” Quận chúa Ôn Uyển cái gì cũng nghe danh chỉ riêng chuyện học võ là chưa từng nghe nói.

Bảo Bảo Cương tỉnh lại, toàn thân đau đớn. Sau khi biết Hạ Nhàn đánh một trận này, vẻ mặt đưa đám: “Tướng quân, chung thân đại sự của lão Bảo phải dựa vào người.”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Hôm qua ta đã hỏi Hạ Nhàn. Hạ Nhàn nói cả đời sẽ không rời khỏi phủ quận chúa.” Hạ Nhàn không thể rời khỏi phủ tướng quân chẳng nhẽ Bảo Bảo Cương lại đến cửa ở rể.

Bảo Bảo Cương ủ rũ: “Vậy thì thôi. Cưới vợ sao lại khó vậy. Không cưới nữa.” Nói không cưới cũng chỉ là nói miệng. Hắn dù thế nào cũng phải cưới vợ, sinh một tiểu tử mập mạp, nối dõi tông đường a!

Bạch Thế Niên không còn gì để nói: “Lần trước chẳng phải vợ Trương Nghĩa đã giới thiệu cho ngươi một người à. Ngươi tự thấy không được, còn có thể trách ai.” Một chuyến đi đến kinh thành tầm mắt cũng cao hơn, trở về lại đem theo một đại mĩ nhân nũng nịu. Con gái ngoan nhà nào nguyện ý gả cho hắn. Nên càng làm trễ nải.

Bảo Bảo Cương lắc đầu: “Tướng quân, không phải ta bới móc a! Nữ nhân kia chẳng ra làm sao, lại còn rất hung hãn. Tướng quân, chung thân đại sự của ta đều ở trên người ngài đó.”

Bạch Thế Niên…….. chung thân đại sự của hắn thế nào lại trên người mình: “Ta không phải cha mẹ ngươi.”

Hạ Nhàn bưng đồ ăn sáng tới đây: “Ngươi đang ở biên thành muốn thông qua tướng quân cầu quận chúa cũng khó. Cho dù có đại gia khuê tú thích hợp ngươi lại ở biên thành, làm sao quận chúa có thể làm mai cho ngươi. Cho nên ngươi vẫn nên từ bỏ ý định này đi. Nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ở đây mà tìm một cô nương. Hoặc là trực tiếp để thị thiếp của ngươi sinh con dưỡng cái.”

Bảo Bảo Cương ủ rũ. Hắn không phải không cày cấy nhưng lại không kết trái a.

Hạ Nhàn khẽ cười một tiếng: “Không thì đợi đến lúc ngươi cùng tướng quân đánh giặc trở về kinh, đến lúc đó cho ngươi một cửa hôn sự tốt là được.” Vậy cũng là vẽ một cái bánh nướng lớn cho hắn.

Bảo Bảo Cương nghe những lời này không một chút vui sướng, ngược lại ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Nhàn. Hạ Nhàn cũng không ghét Bảo Bảo Cương. Người này tuy háo sắc nhưng tính nết rất thật thà: “Mấy thiếp thân đại nha hoàn của quận chúa như ta cả đời sẽ không rời khỏi quận chúa, cho nên tốt nhất ngươi vẫn nên quên tính toán nhỏ này đi.” Các nàng sẽ không rời khỏi phủ quận chúa, rời khỏi quận chúa.

Bảo Bảo Cương rốt cục đã hết hi vọng. Hắn cũng không thể vì một nữ nhân mà đi ở rể. Hơn nữa còn ở rể phủ quận chúa. Ngay cả con rể cũng không phải.

Ôn Uyển ở Ôn Tuyền thôn trang rất vui vẻ. Thân thể Bạch Thế Niên cũng mau khỏi, lại có Hạ Nhàn ở đó giúp hắn điều dưỡng thân thể, tin rằng rất nhanh có thể bình phục. Hiện Ôn Uyển chuyên tâm cùng các con, cộng thêm tăng cường làm sách vỡ lòng. Chờ đến đầu xuân trở lại kinh thành sẽ rất bận rộn. Cho nên hiện tại một ngày mười hai canh giờ thì sáu canh ở cùng các con.

Ôn Uyển mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn cùng nhau đi tắm. Minh Duệ vô cùng quấn quýt: “Mẹ, con đã lớn rồi, sao có thể tắm cùng mẹ?”

Ôn Uyển vỗ một cái vào mông Minh Duệ: “Bây giờ con mới hai tuổi, vẫn là nhóc con. Lại dám ghét bỏ mẹ con rồi? Có phải lớn lên sẽ không cần cha mẹ nữa không?”

Minh Duệ im lặng. Cái này, cái kia nha. Cuối cùng phản kháng không hiệu quả. Cùng Minh Cẩn theo mẹ đi tắm. Minh Duệ đang suy nghĩ đến lúc nào mới trưởng thành nha! Hiện tại thật quá nhỏ, cái gì cũng không thể làm chủ.

Ôn Uyển kì cọ cho hai con xong liền cho người ôm lên. Ôn Uyển ở trong hồ nói với hai con trên giường: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, chờ sau này các con lớn mẹ sẽ dạy các con bơi lội.” Bơi lội có nhiều chỗ tốt cho cơ thể.

Minh Duệ không biết bơi lội cũng muốn học. Đời trước không được, đời này cái gì cũng muốn học. Đặc biệt là võ công, hắn muốn trở thành cao thủ sau đó đi chiến trường. Nam nhân mà, ai mà không muốn kiến công lập nghiệp. Đáng tiếc đời trước là ma ốm, đời này phải bổ sung những tiếc nuối đời trước.

Nhưng hắn còn chưa trả lời, Minh Cẩn đã giòn tan đáp ứng: “Được ạ.”

Xế chiều, Ôn Uyển để hai con tự do hoạt động. Hạ Dao đề nghị, các bé cũng đã hai tuổi rồi (thật ra thì hai đứa trẻ vẫn chưa đầy một tuổi rưỡi).

Minh Cẩn đi tới chỗ bức tranh bên cạnh Ôn Uyển kêu lên: “Cha…..” Bức họa có bốn người.

Ôn Uyển cười ha ha khen ngợi: “Minh Cẩn nhà ta thật thông minh. Lần trước thấy cha đến giờ còn nhớ rõ. Đây là cha các con.”

Minh Duệ nhân cơ hội hỏi: “Mẹ, vậy cha đâu?” Minh Duệ mặc dù biết cha hắn đời này ở bên ngoài đánh giặc, nhưng rốt cuộc là ở đâu thì hắn không rõ. Nhân cơ hội này hỏi rõ ràng cũng tốt. Chỉ hi vọng cha không làm thất vọng thâm tình của mẹ.

Ôn Uyển thấy Minh Duệ có bộ dáng thấp thỏm, lại thấy vẻ mặt hi vọng của Minh Cẩn. Một tay ôm hai con vào ngực: “Cục cưng, các con nhớ cha sao?” Ôn Uyển có đôi khi gọi Duệ ca nhi là cục cưng, có khi gọi cả hai bé là cục cưng. Thật là lộn xộn.

Duệ ca nhi vâng một tiếng. Hắn thật tò mò về người cha này. Minh Cẩn cũng trực tiếp mở miệng: “Cha, nhớ.” Minh Cẩn bây giờ còn chưa nói được một câu trọn vẹn nhưng cũng có thể biểu đạt được ý của mình.

Ôn Uyển kể cho hai bé nghe chuyện xưa của cha. Trong miêu tả của Ôn Uyển, cha hai bé tất nhiên là người anh mình thần võ, anh hùng cái thế. Duệ ca nhi nghe hai mắt sáng lên, đó là hình mẫu hắn vẫn hướng đến. Không ngờ thần tượng cấp bậc như vậy lại là cha hắn.

Minh Cẩn cái hiểu cái không nhưng thấy mẹ cao hứng, ca ca cao hứng nên bé cũng cao hứng theo.

Minh Duệ nghĩ đến vấn đề nhạy cảm kia, chần chờ hỏi: “Mẹ. Vậy cha có hay không, có hay không…….”

Ôn Uyển có nghĩ nát óc cũng không hiểu Minh Duệ đang nghĩ gì: “Có nhớ các con không? Dĩ nhiên là nhớ rồi, cha nói thường xuyên nằm mơ thấy các con. Đáng tiếc, hai con đã gần hai tuổi rồi mà vẫn không được gặp cha.” Đây là điều duy nhất Ôn Uyển thẹn với hai đứa bé.

Minh Duệ xoắn xuýt, cuối cùng vẫn vâng một tiếng, không nói gì.

Ôn Uyển thấy Minh Duệ không có gì dị thường, liền lấy tập tranh ra, cho con trai xem bức tranh vẽ cha bọn nhỏ. Rất nhiều, rất nhiều. Có bức vẽ cuộc sống ngày thường, có bức vẽ mặc khôi giáp. Minh Duệ xem không rời mắt, sau này hắn cũng sẽ như vậy.