Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 249: Đã tới biên thành (thượng)




Trải qua hai mươi tám ngày bôn ba, đoàn người Hạ Ảnh cùng Hạ Nhàn rốt cục đã tới biên thành. Thị vệ canh gác doanh trại nghe thấy Hạ Ảnh nói là phụng lệnh của Quận chúa đưa đồ tới cho Tướng quân thì lập tức chạy vào bẩm với Bạch Thế Niên “Tướng quân, phía ngoài có đoàn người tới nói là phụng lệnh của Quận chúa tới đây tặng đồ cho Tướng quân . Tướng quân, người cầm đầu chính là một nữ nhân .”

Cao Tần vừa nghe thấy là người trong phủ Quận chúa thì lập tức đi ra ngoài, tốc độ so sánh với Diệp Tuần thì còn nhanh hơn nhiều. Hạ Nhàn và Hạ Ảnh không có mặc nữ trang mà chỉ mặc một thân trang phục bình thường, tư thế vô cùng oai hùng, anh khí phi phàm. Dù là thế nhưng vẫn để cho người ta nhìn một cái liền có thể nhìn ra là nữ nhân.

Trong quân doanh toàn nam nhân lại có hai nữ nhân tới khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, phải biết là ở trong quân doanh trừ những tình huống đặc thù còn nếu không thì sẽ không để cho nữ nhân đi vào quân doanh. Người cổ đại tương đối mê tín, họ cho rằng nữ nhân đi vào quân doanh chính là điềm xấu. Nhưng Tướng quân có lệnh nên mọi người không dám ngăn cản, tuy nhiên ở dưới đáy lòng thì vẫn nói thầm mấy câu rồi.

Diệp Tuần vừa ra doanh trướng đã nhìn thấy người tiến vào không ai trong tay đều không nắm ngựa, trên lưng mỗi con ngựa đều chở hai sọt đồ .

Diệp Tuần thoáng chốc vui mừng không dứt, vội vàng hỏi: “Ở trong cái sọt trên lưng ngựa có phải chính là để dược liệu hay không?”

Hạ Ảnh thấy vậy liền trầm giọng nói “Là dược liệu, cũng là một dược liệu vô cùng trân quý mà Quận chúa cố ý lấy từ trong nội viện hoàng cung mang tới để cho Tướng quân sử dụng.” Đồ trân quý, ý tứ của Hạ Ảnh chính là đừng có ham muốn những dược liệu này, nàng sẽ không cho.

Diệp Tuần nghe thấy lấy từ trong hoàng cung ra thì chút cau mày nhỏ trên mặt cũng nở rộ ra như đóa hoa nhỏ, căn bản là không để ý tới lời nói ngầm của Hạ Ảnh: “Đây quả thật chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a, mời Khuất đại phu tới đây, đã có dược liệu tới rồi, mau gọi hắn tới đây đi.” Nhiều dược liệu trân quý như vậy thì có thể cứu được bao nhiêu người a!

Hạ Ảnh liền ngăn cản lại: “Khoan đã, dược liệu ở chỗ này đều để cho Tướng quân dùng, chúng ta cũng hiểu được dược lý nên không cần các ngươi quan tâm.” Không nghe hiểu được tiếng lóng vậy thì nói rõ ràng.

Diệp Tuần vừa nói rất nhiều binh lính cần dược liệu. Trong khoảng thời gian này đã đánh không ít trận chiến, có rất nhiều người bị thương nặng cần dùng tới dược liệu.

Thần sắc của Hạ Ảnh rất lạnh lùng: “Nhiều người cần hơn nữa cũng không được, nếu các ngươi thiếu hụt dược liệu có thể dâng sổ con xin triều đình đưa chút dược liệu tới, nhưng chỗ dược liệu này của ta thì không được. Những thứ này là Quận chúa cố ý phân phó để lại dùng cho Tướng quân, trừ Tướng quân ra thì ai cũng không thể dùng.”

Diệp Tuần thấy Hạ Ảnh nói không thông, cũng không dám dùng sức mạnh và thủ đoạn để khống chế, chỉ đành phải đi theo Hạ Ảnh vào doanh trướng. Hạ Ảnh và Hạ Nhàn vào doanh trướng. Nhìn Bạch Thế Niên râu mép dài lên, sắc mặt thì tái nhợt, tinh thần không tốt. Có điều cho dù không tốt, miễn là còn sống thì sẽ tốt thôi. Mặc dù lúc trước đã nói là tỉnh lại rồi nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy người. Hôm nay nhìn thấy người mọi người mới cảm thấy sự mệt nhọc của một tháng này quả thật là đáng giá.

Diệp Tuần lặp lại lời nói vừa rồi, hi vọng Hạ Ảnh sẽ nhượng lại một nửa dược liệu của bọn họ đem ra ngoài. Hạ Ảnh thì vẫn cứ một câu nói cũ, đó là không có.

Bạch Thế Niên nói, có thể lấy ra một nửa, để lại một nửa. Hiện tại hắn cũng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Những dược liệu này có thể cứu mạng được rất nhiều binh lính, yêu cầu Hạ Ảnh lấy những dược liệu này ra.

Hạ Ảnh dầu muối đều không vào: “Không thể. Quận chúa nói những dược liệu này là để cho Tướng quân dùng. Tướng quân, Quận chúa vừa nghe đến người hôn mê bất tỉnh liền lập tức chạy vào trong hoàng cung, hầu như đem toàn bộ dược liệu của thái y viện lấy đi, không biết đã gây nên bao nhiêu oán hận, chính là vì hi vọng Tướng quân có thể sớm ngày bình phục, hiện tại Tướng quân lại muốn phải lấy những dược liệu này đi làm lễ vật thì để cho tình nghĩa của Quận chúa để ở đâu, khiến cho Quận chúa làm sao có thể chịu nổi.” Không phải Hạ Ảnh hẹp hòi, nếu khí sắc của Bạch Thế Niên rất tốt, nàng nhất định sẽ làm chuyện nhượng bộ thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy Bạch Thế Niên như vậy thì nàng lại càng sẽ không nhượng bộ nữa .

Bạch Thế Niên há miệng. Rốt cuộc cũng không nói gì, nếu như hắn còn kiên quyết nữa thì thật giống như sẽ làm tổn hại tới sự quan tâm lo lắng của Ôn Uyển, tất nhiên nguyên nhân chính là hắn biết nếu Hạ Ảnh nói câu nói đó thì căn bản cũng không có nói đùa. Hạ Ảnh cũng không phải là nữ nhân bình thường.

Diệp Tuần lấy tay vuốt vuốt cây quạt bên hông: “Lo lắng của Quận chúa thì lão hủ cũng có thể hiểu . Nhưng hiện tại. . . . . .”

Hạ Ảnh lạnh lùng nhìn Diệp Tuần: “Ta nói không có, ngươi không nghe thấy sao?” dược liệu các nàng mang đến rất trân quý, nhưng số lượng có hạn. Làm sao có thể lấy đi ra ngoài.

Hạ Nhàn thấy trạng thái này còn náo xuống nữa nên rất lo lắng, liền cười giảng hòa: “Hạ Ảnh, đem thư của Quận chúa cho Tướng quân xem, nếu trong thư Quận chúa nói những dược liệu này có thể tùy ý của Tướng quân thì chúng ta tất nhiên sẽ nghe theo, nhưng nếu như không có nhắc tới thì Tướng quân cũng đừng trách bọn nô tỳ, bọn nô tỳ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.”

Diệp Tuần nhìn thoáng qua Hạ Nhàn, nữ nhân này, không đơn giản. Nói như vậy thì hắn không có thể bức bách bọn họ nữa, những lời nói chuyện này cũng chẳng khác nào tự đào cho mọi người một cái hố để nhảy xuống, thử hỏi xem, Quận chúa lo lắng đưa thuốc cho Tướng quân thì làm sao có thể nói ở trong thư, là ngươi có thể đem những thứ dược liệu này cầm đi cho người khác dùng. Khụ, những nữ nhân bên cạnh Quận chúa không có một người nào là đèn đã cạn dầu. Âm thầm phối hợp, người đóng vai hiền, người đóng vai dữ.

Bạch Thế Niên nghe thấy là thư Ôn Uyển tự tay viết thì cảm thấy phong thư này quả thật có sức nặng ngàn cân, trong thư Ôn Uyển cũng không viết cái gì, giống như những ngày thường, là một chút chuyện phiền toái rất nhỏ. Sau đó lại bảo hắn phải bảo trọng thân thể, chuyện trong nhà đã có nàng lo liệu thật tốt rồi, hài tử cũng sẽ chiếu cố thật tốt, kêu hắn không cần phải buồn phiền chuyện ở nhà nữa, nhất định phải bảo trọng thân thể cho thật tốt.

Mặc dù không có nói thẳng lo lắng ra, nhưng trên thư rõ ràng còn mấy giọt nước đã khô. Bạch Thế Niên vô cùng khẳng định đó là nước mắt của Ôn Uyển . Bạch Thế Niên nhìn thư Ôn Uyển tự tay viết, không biết tại sao trong hốc mắt có thứ gì đó lành lạnh, Ôn Uyển biết hắn hôn mê bất tỉnh nên đã lo lắng rất nhiều!

Kết quả cũng giống như lời của Như Diệp Tuần, trong thư Ôn Uyển không có nói tới vấn đề phân phối dược liệu, Hạ Nhàn đi ra phía trước cẩn thận kiểm tra thân thể của Bạch Thế Niên một chút, sau đó lại bắt mạch xem cho Bạch Thế Niên .

Diệp Tuần như người gỗ ngơ ngác mà nhìn Hạ Nhàn, nữ nhân này còn biết y thuật.

Hạ Nhàn suy nghĩ hồi lâu xong thì đứng lên lẩm bẩm với Hạ Ảnh một lúc thật lâu. Hạ Ảnh nghe thấy Bạch Thế Niên tạm thời không thể dùng được mới miễn cưỡng đồng ý lấy ra một nửa dược liệu không dùng được. Hạ Ảnh cũng lo lắng thái độ mình quá mạnh mẽ cứng rắn, đến lúc đó bị người ý xấu lan truyền ra ngoài, nói Quận chúa chỉ để ý Tướng quân mà không để ý tới sự chết sống của những tướng sĩ khác làm tổn hại tới danh tiếng của Quận chúa, lúc này mới đồng ý .

Hạ Nhàn nhận được sự đồng ý của Hạ Ảnh ( chuyến đi này lấy Hạ Ảnh làm lão đại nên tự nhiên là cần sự đồng ý của Hạ Ảnh ). Quay đầu mới nói cùng với Bạch Thế Niên “Có thể cho, có một chút dược liệu chúng ta mang tới Tướng quân không dùng được nên có thể lấy những thứ này đưa ra ngoài.”

Diệp Tuần còn muốn tranh thủ thêm, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Ảnh thì đành đem lời vừa định nói nuốt trở về, nói không chừng chọc nữ nhân này tức giận thì những thứ không dùng được này cũng không cho.

Hạ Nhàn liền thả tất cả dược liệu vào một chỗ, nàng tới lựa chọn, cuối cùng chọn được ra hai bao thuốc lớn đem đi ra ngoài. Tất nhiên chút ít dược liệu quý trọng nhất thì Hạ Nhàn không có lấy ra, tạm thời không dùng được nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không dùng được. Con người nha, đều có lòng tính toán riêng .

Khuất đại phu nhìn thấy đám dược liệu mà Hạ Nhàn chọn lựa ra đặt ở trên mặt bàn thì ánh mắt ngó trừng trừng “Diệp quân sư, các ngươi đánh cướp ở chỗ nào ra được nhiều dược liệu trân quý như vậy, ở chỗ này có rất nhiều dược liệu ta đều chỉ nghe nói thôi chứ chưa từng được thấy tận mắt.” Ở trong nội viện hoàng cung đương nhiên đều là thứ tốt rồi .

Diệp Tuần nhìn cái bộ dáng của hắn chẳng những không có chê cười, còn từ phản ứng của Khuất đại phu có thể thấy được trình độ trân quý của những dược liệu này, những đồ này có thể cứu được không ít người.

Thật ra thì Diệp Tuần thật lòng không hài lòng. Hắn rõ ràng nhìn thấy đoàn người mang đến hai mươi bốn cái sọt dược liệu. Hiện tại chỉ lấy ra hai bao. Thật sự là quá ít. Tướng quân căn bản không dùng được nhiều tới như vậy, nhưng hắn cũng biết đây đã là kết quả thỏa hiệp của Hạ Nhàn cùng với Hạ Ảnh, nếu muốn nhiều hơn nữa thì đừng nói cửa, cửa sổ đoán chừng cũng không có .

Khuất đại phu lập tức đem dược liệu thu lại rồi mang ra ngoài. Lúc đi còn còn thấy bộ dáng không hài lòng lắm của Diệp Tuần thì cười nói: “Quân sư, các nàng nguyện ý lấy ra nhiều như vậy đã rất hiếm có rồi. Mỗi dạng dược liệu ở chỗ này đều là thứ ngàn vàng khó mua, phải nhớ nếu muốn bù vào chỗ dược liệu thiếu thốn thì chỗ này cũng xa xa không đủ được, còn cần triều đình phải vận chuyển thêm một đám dược liệu lớn tới thì mới là cách giải quyết tốt nhất .”

Hạ Nhàn lại bảo Bạch Thế Niên để cho nàng xem xét vết thương một chút. Hạ Nhàn nhìn xong chau mày: “Làm sao mà đã hơn nửa tháng rồi nhưng vết thương vẫn còn bộ dạng này.” Vết thương này vẫn còn có máu đỏ tươi, và không có kết vảy.

Cao Tần nói: “Trong cơ thể Tướng quân còn có dư độc, lại thêm mất máu quá nhiều nên để vết thương khỏi hẳn vẫn phải chậm một chút.” Mặt khác là do ở chỗ này cái gì cũng có.

Trên mặt Hạ Nhàn lộ vẻ ngưng trọng, đưa khăn lông cho Bạch Thế Niên cắn, Hạ Nhàn lấy ra một chiếc bình màu xanh biếc từ trong hòm, đổ ra chút chất lỏng màu xanh bôi lên miệng vết thương. Nhẹ nhàng xoa bóp thì trên miệng vết thương lập tức chảy ra không ít máu tươi. Hạ Nhàn nhìn những thứ máu tươi này sắc mặt có chút ngưng trọng.

Diệp Tuần ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng hoảng sợ. Nữ nhân này hạ thủ quá ác rồi, không nhìn thấy trên trán Tướng quân cũng toàn mồ hôi sao?

Hạ Nhàn làm một lúc lâu rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Khá tốt, bên trong đã không còn độc, chẳng qua là thân thể của Tướng quân….. lần này thật sự cần phải điều trị cho tốt rồi.” Bên trong không có độc lưu lại, cũng không phải là vấn đề ở vết thương. Vết thương lâu như vậy còn không có kết vảy chứng minh là thân thể của Tướng quân đã kém đi rất nhiều. Hạ Nhàn thở ra một hơi nhưng đồng thời trong lòng cũng khẩn trương, Quận chúa sợ nhất chính là Tướng quân bị tổn hại thân thể, sau đó để lại một thân đau đớn, tương lai già rồi sẽ bị khổ sở.

Diệp Tuần lập tức nói: “Cô nương, mau băng bó vết thương cho Tướng quân.” Không nhìn thấy máu còn đang chảy sao? Sao lại thờ ơ như vậy? Quận chúa đưa tới là những ai đây a, đều là nữ nhân ác độc!

Hạ Nhàn lấy ra một bình nhỏ màu trắng từ trong chiếc hòm, rắc một chút phấn vụn ở trên miệng vết thương, phấn vụn vừa rắc xuống liền cầm máu lại.

Khuất đại phu một mực yên lặng không nói chỉ nhìn thủ pháp xoa bóp thành thạo của Hạ Nhàn, trong lòng âm thầm than thở, đây thật là nhân tài a. Nhìn thủ pháp cùng với thần thái này cũng biết là người tinh thông y thuật, thuốc bột trong chiếc bình màu trắng kia tỏa sáng lấp lánh. Cái này nếu có thể lấy được thì những binh lính ở biên thành có thể không lo lắng vì không được cầm máu, sợ chảy máu quá nhiều mà chết rồi. Cái này có thể cứu được bao nhiêu mạng người đây?

Hạ Dao thật sự biết được y thuật, nhưng tinh thông thì còn chưa nói tới được. Năm đó trong ăn uống của Ôn Uyển bị người tinh thông y lý thừa sơ hở chui vào, đưa một Hạ Nhàn biết y thuật đến bên cạnh Ôn Uyển, lúc ấy cũng không có phân bố cho nàng nấu cơm, ngược lại là Hạ Nhàn tự mình yêu cầu, bởi vì Hạ Nhàn cho rằng dược thiện có thể hại người, nhưng cũng có thể cứu người và dưỡng thân .

Hạ Nhàn đến phòng bếp, lại bắt đầu dùng dược thiện để cải thiện thân thể cho Ôn Uyển, Hạ Nhàn vì mong muốn có thể tiến bộ không chỉ học tập với Hạ Dao và Hạ Ảnh mà còn xin không ít thái y chỉ dạy. Những thái y này tất cả cũng đều dốc lòng chỉ bảo, chỉ cần không phải là bí pháp gia truyền thì những thứ khác đều biết gì nói nấy. Những năm qua ở lĩnh vực này Hạ Nhàn đã có tiến bộ thần tốc ( dựa theo cách nói của Ôn Uyển thì Hạ Nhàn đối với công việc này có hứng thú nên chịu đi nghiên cứu ). Ôn Uyển chính là biết được điểm mấu chốt của Hạ Nhàn mới phái nàng đi, nếu không thì thời gian ngàn dặm đường lại phái một đầu bếp tới đây chẳng phải là muốn cho người ta chê cười sao?

Hạ Nhàn thấy máu không hề chảy nữa mới lấy băng gạc từ trong hòm thuốc ra, dùng lụa trắng bao lại thật chặt. Những thứ băng gạc này đều cần khử trùng. Những điều này cũng do Ôn Uyển dạy.

Diệp Tuần nhìn thấy còn có việc như vậy thì trong lòng suy nghĩ, cách băng bó này còn rất có mùi vị nghệ thuật.

Sau khi ra khỏi doanh trướng xong, Khuất đại phu cũng nói: “Cô nương, có thể nói cho ta biết cách điều chế của thuốc phấn này là gì hay không ? Nếu lão hủ có thể biết được cách điều chế thì không biết có thể cứu mạng được bao nhiêu binh lính.”

Hạ Nhàn dừng chân lại: “Nói cho ngươi biết phương thuốc, ngươi cũng không có cách nào tìm kiếm được dược liệu tương ứng. Cũng đừng có trách chúng ta hẹp hòi, những dược lệu mang tới lần này tất cả đều là do Quận chúa lấy từ trong cung đình ra, những dược liệu kia là chuẩn bị cho hoàng thượng cùng với phi tần hậu cung sử dụng, những thứ mà có tiền cũng không mua được. Nếu như không phải quận cháu luôn luôn từ bi thì ở thời điểm không có phân phó của Quận chúa chúng ta nhất định sẽ không lấy ra. Cho nên cũng xin mọi người thông cảm một hai.” Đừng nói tới tướng lãnh bình thường, cho dù Tướng quân mình nếu như không phải cưới được Quận chúa các nàng thì cũng không thể nhận được ưu đãi bậc này. Phải biết rằng những dược liệu này không chỉ riêng vấn đề tiền bạc, mà là ngươi có tiền cũng không thể mua được, có đến một hai loại phải cần đến ân điển mà hoàng thượng cho.

Hạ Nhàn có thể nói chuyện ôn tồn tốt tới như vậy cũng chính là không hi vọng vị đại phu này lan truyền ra ngoài, nói quận chúa là một người lãnh huyết vô tình. Đem ấn tượng tốt mà Quận chúa xây dựng những năm qua phá hỏng.

Khuất đại phu vốn không có gì bất mãn. Có thể lấy được hai bao dược liệu lớn thì hắn đã vô cùng hài lòng rồi, làm sao còn có thể nghĩ tới những thứ khác. Càng sẽ không vì như thế mà cho rằng Quận chúa không từ bi nữa.

Hạ Nhàn nhìn quân doanh đơn sơ, thứ gì cũng không có, muốn đi tìm nhà bếp , đi vào trong chỗ nhà bếp thấy rau củ khắp nơi.

Hạ Nhàn đi vào trong nháy mắt liền đi ra, chỗ bẩn như vậy làm sao làm đồ ăn được, Hạ Nhàn cũng không sai người quét dọn, vì lãng phí thời gian, cuối cùng để cho Cao Tần đi làm cái bếp lò khác dù sao chờ ăn xong bữa này cũng quay về trong phủ Tướng quân, Tướng quân ở chỗ này thì làm sao mà dưỡng thương được.

Hạ Nhàn làm một chút thức ăn khiến mùi thơm bay bốn phía, binh sĩ xung quanh rối rít chạy ra ngoài nhìn. Hạ Nhàn tùy ý bắn ánh mắt tới mọi người khiến tất cả mọi ngươi đều rụt cổ lại.

Hạ Ảnh đi ra ngoài hướng về phía Hạ Nhàn còn đang làm mấy món đồ ăn nói: “Ta phải đi ra ngoài một chút, Võ Tinh cũng theo ta đi ra ngoài, nơi này giao lại cho ngươi.” Hạ Nhàn có bao nhiêu cân lượng, so sánh với Ôn Uyển Hạ Ảnh càng rõ hơn. Cho nên để Hạ Nhàn ở bên cạnh Tướng quân là không có việc gì.

Hạ Nhàn gật đầu: “Ngươi yên tâm, có Cao Tần và Cao Sơn ở đây rồi, sẽ không có việc gì, rồi lại nói nơi này của Tướng quân phòng thủ rất nghiêm.” Nhìn thoáng qua thật giống như rất rời rạc nhưng nhìn kỹ lại thì từng góc đều có người coi chừng, hơn nữa nhìn bước đi của bọn hắn cũng không phải là những kẻ đầu đường xó chợ, những việc phòng thủ ở nơi này cũng không tệ nên không cần quá lo lắng .

Hạ Ảnh nghe được lời nói này liền đi ra ngoài.