Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 216: Hoàng hậu bị đày




Việc Văn gia mưu tính quân đội Hổ Uy quân ở hải khẩu, rất nhanh đã bị Ôn Uyển biết. Ôn Uyển chỉ xem như truyện cười mà không nói gì. Hôm nay nàng ở nhà nuôi con, ngay cả thương hành và ngân hàng cũng không thèm quản. Hoàng thượng không thể nào giao quân quyền hải khẩu cho nàng, để cho nàng chỉnh đốn hải quân. Đoán chừng cũng phải qua mấy năm mới có thể nói đến chuyện này. Cho nên tạm thời, Ôn Uyển cũng không thích hợp nhúng tay vào chuyện hải khẩu. Dĩ nhiên, hải khẩu cũng không xảy ra chuyện gì. Ngoài việc thỉnh thoảng Hổ Uy quân đi ra ngoài phục kích tiêu diệt mấy hải tặc ra, thì đều vô cùng bình tĩnh.

Bởi vì Ôn Uyển không động tới, Hoàng đế cũng giữ vững trầm mặc. Cho nên, rất nhiều người đã xem quân quyền hải khẩu trở thành một khối thịt béo. Ôn Uyển cũng đã buông tay khối thịt béo này, thì xem một chút Văn gia thật sự có can đảm tới ăn hay không.

Hạ Dao lắc đầu: "Quận chúa, hôm nay hải khẩu càng ngày càng quan trọng, năm ngàn thủy quân Hổ Uy quân quản lý hải khẩu. Người nói bọn họ có lá gan này hay không?"

Ôn Uyển cười, không lên tiếng. Ích lợi, chỉ cần ích lợi lớn, cái gì mà không dám làm.

Mà lúc này, Hoàng đế lại hạ thánh chỉ, để cho Hoàng hậu đi Ngũ Đài Sơn cầu phúc. Ngũ Đài Sơn cách kinh thành rất xa, một chuyến vừa đi vừa về này cũng phải mất hai tháng. Vậy là Hoàng đế muốn đày Hoàng hậu đi. Tại sao?

Ôn Uyển suy nghĩ, cũng không tìm được lý do: "Ngươi nói xem, rốt cuộc Hoàng hậu đã làm gì chọc giận cậu Hoàng đế vậy?" Đúng là Ngũ Đài Sơn được rất nhiều người đến bái Phật, nhưng Ngũ Đài Sơn cách kinh thành rất xa. Hoàng đế làm như vậy, chính là nói cho mọi người, hắn đã hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ Hoàng hậu, vì nể mặt ba con trai trưởng, nên mới không phế hậu, nhưng cũng không muốn nhìn thấy.

Hạ Dao lắc đầu, cái này nàng thật sự không biết. Ôn Uyển gọi Hạ Ảnh tới: "Tình báo của ngươi tương đối chính xác, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc Hoàng hậu có chỗ nào chọc giận cậu Hoàng đế? Nếu có liên quan tới ta, thì ngươi hãy nói. Còn nếu không liên quan gì tới ta, thì cũng không cần nói." Ôn Uyển không phải có lòng hiếu kỳ. Hoàng hậu bị đưa đi Ngũ Đài Sơn, nàng thật sự rất vui vẻ. Rốt cục cũng bớt đi một nữ nhân làm cho người ta chán ghét. Nhưng Ôn Uyển lo lắng là chuyện này có liên quan đến mình. Nàng cũng không muốn bị liên lụy vào.

Sắc mặt của Hạ Ảnh hơi do dự: "Quận chúa không liên quan đến chuyện này."

Ôn Uyển là người nhạy cảm cỡ nào, vừa nhìn thần sắc Hạ Ảnh, thì trên mặt lập tức hiện lên sương lạnh: "Nói như vậy, thật sự đúng là có liên quan đến ta. Ngươi nói cho ta biết đi. Có phải lời đồn đãi lần trước, chính là Hoàng hậu thả ra hay không?" Nếu là như vậy, bị đày đến Ngũ Đài Sơn thì quá có lời cho bà ta.

Hạ Ảnh lắc đầu: "Không phải. Nếu Hoàng hậu thả lời đồn, thì Hoàng thượng cũng không đưa bà ta đến Ngũ Đài Sơn, mà sẽ làm cho bà ta chết lặng yên không một tiếng động. Lại nói, chuyện này không liên quan lớn đến Quận chúa. Là Hạ Dao đến Khôn Ninh cung, bất kính với Hoàng hậu. Nhưng không biết người nào lại thổi gió ở bên tai Hoàng thượng, nói là Hoàng hậu mời Quận chúa đi qua, chủ yếu là để hỏi Quận chúa về chuyện Cung tuyển lần này."

Ôn Uyển a một tiếng, để cho cháu gái ngoại chọn nữ nhân giúp cậu? Cái này mà lan truyền ra ngoài, thì thật sự sẽ trở thành truyện cười của Đại Tề. Đến lúc đó, mặt mũi của Hoàng đế sẽ mất hết, nói không chừng còn bị chỉ trích là hôn quân nữa: "Vậy người nào ở sau lưng phá hư, tung ra lời đồn này? Hoàng hậu có ngu xuẩn hơn đi nữa, cũng không thể hỏi ta chuyện Cung tuyển? Hơn nữa, từ đầu tới cuối, chuyện Cung tuyển đều không có quan hệ gì với ta. Lúc đó, ta vẫn một mực ở trên thôn trang mà. Đây chỉ là cách nói bên ngoài mà thôi, vậy bên trong là gì?" Hoàng hậu có ngu xuẩn hơn đi nữa, thì cũng không thể vừa tát miệng của mình trước, rồi sau đó lại đánh mặt của Hoàng đế.

Hạ Ảnh lắc đầu: "Những điều này đúng là cách nói ở bên ngoài, nhưng bên trong như thế nào, thì ta không rõ ràng lắm." Chuyện sâu xa như vậy, nàng có muốn tra cũng không tra được. Hơn nữa Hoàng đế không muốn cho nàng biết.

Ôn Uyển không truy cứu nữa: "Thôi, chỉ cần bà ta đi là tốt rồi, tránh cho nhìn thấy lại chán ghét lẫn nhau."

Thái tử lại thở phào nhẹ nhõm với việc Hoàng hậu bị đưa đi Ngũ Đài Sơn. Chỉ cần không phế hậu là được rồi. Tuy trong lòng Kỳ Mộ hơi lo lắng với chuyện lần này Hoàng đế giận dữ lôi đình, mà Hoàng hậu lại không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng chỉ cần Hoàng đế không phế hậu, thì những cái khác đều không sao.

Thánh chỉ của Hoàng đế là muốn Hoàng hậu lập tức lên đường đi Ngũ Đài Sơn. Cho nên ngày thứ ba sau khi thánh chỉ hạ, Hoàng hậu liền lên đường đi Ngũ Đài Sơn. Mấy vị hoàng tử đều đến tiễn. Hơn nữa Tam hoàng tử Kỳ Mộ lại cầu Hoàng đế, xin được đưa Hoàng hậu đến Ngũ Đài Sơn.

Lúc Bạch Thế Niên nhận được bức tranh gia đình, liền ngẩn ra, nhưng lập tức lại vui mừng không dứt. Bức tranh Ôn Uyển đưa được vẽ sinh động đến như vậy, khẳng định là được vẽ trong lúc đang nhớ thương hắn .

Diệp Tuần nhìn bức tranh một nhà bốn người của Bạch Thế Niên: "Họa ý (kỹ thuật gửi gắm tâm nguyện qua bức tranh) của Quận chúa nổi tiếng thiên hạ, hôm nay lại dùng vào chuyện này, thật phí của trời mà." Thật ra trong lúc nói lời này hắn cũng nghĩ tới, Bạch Thế Niên thật có phúc khí. Có thể có một bức tranh cả nhà như vậy, thì thật tốt, lúc nhớ lão bà, nhìn tranh là được rồi.

A Mãnh đưa một tờ thiếp mời cho Bạch Thế Niên: "Tướng quân, Trần tướng quân đưa thiếp mời tới. Mời tướng quân đến dự tiệc rượu trăm ngày của Trần công tử." Tiệc đầy tháng của con trai Trần A Bố được tổ chức rất náo nhiệt. Hôm nay là trăm ngày, chắc cũng sẽ được tổ chức rất náo nhiệt.

Bạch Thế Niên đã không đi tiệc đầy tháng, thì tất nhiên lần này cũng sẽ không đi, nhưng lễ thì chắc chắn không thể thiếu: "Tiệc đầy tháng của con ta được tổ chức rất đơn giản." Ôn Uyển nói, hắn ở bên ngoài, mình lại đang trong tháng, nên không tiện làm lớn. Cho nên chỉ mời mấy người nhà cùng chung vui, có lòng là được rồi. Trong lòng Bạch Thế Niên cảm thấy thật có lỗi với con mình. Tiệc đầy tháng của con hắn hẳn phải được tổ chức lớn hơn con của Trần A Bố gấp mười lần mới đúng. Nhưng chỉ vì hắn không ở nhà, nên chỉ có thể làm đơn giản mà thôi.

Diệp Tuần nhìn bộ dáng này của Bạch Thế Niên, cười nói: "Nhìn bộ dáng này của tướng quân thì biết, sau này tướng quân sẽ là một từ phụ (phụ thân nhân từ). Nhưng mà từ phụ đa bại nhân (cha quá nuông chiều thì con sẽ hư)." Người ta thường nói từ mẫu đa bại nhân (mẹ quá nuông chiều thì con sẽ hư), nhưng đến Bạch Thế Niên thì nhất định phải đổi ngược lại mới đúng.

Bạch Thế Niên mới không để ý tới lời nói đầy vị chua của Diệp Tuần! Nhìn lại tấm thiệp, hôm nay hắn và Trần A Bố cũng không phải đối chọi gay gắt như vậy. Trần A Bố mơ hồ có khuynh hướng chịu thua. Hắn cũng không cần Trần A Bố thần phục hắn, chỉ cần hắn ta đừng muốn lao đầu vào lửa là được rồi.

Bạch Thế Niên tiếp tục nói với Diệp Tuần, về con của hắn cao bao nhiêu, lớn đến đâu của hắn: "Tiểu hài tử rất mau lớn, một tháng lại một kiểu." Thật ra thì Bạch Thế Niên cũng rất vui mừng. Mỗi một lần Ôn Uyển cũng sẽ nói với hắn, nhi tử cao bao nhiêu, lớn đến đâu.

Diệp Tuần vội vàng chạy mất.

Hạ Ngữ đưa thiệp cưới của Phong vương phủ tới: "Quận chúa, đây là thiệp cưới của Phong quận vương cưới trắc phi." Cưới chánh thê, Ôn Uyển còn không đi, chớ đừng nói chi là cưới trắc thê .

Ôn Uyển mở thiệp cưới đỏ thẫm nhũ kim ra nhìn, rồi để nó qua một bên. Phân phó cứ dựa theo nhân tình vãng lai mà đưa lễ tới là được. Để cho nàng đi, thì tuyệt đối không thể nào.

Ôn Uyển cũng thật sự tò mò chuyện phát sinh lúc ban đầu. Hỏi Hạ Dao thì không có được câu trả lời, hỏi Hạ Ảnh, Hạ Ảnh cười đáp: "Quận chúa thật sự muốn biết? Sau khi biết thì ngàn vạn lần đừng hối hận."

Trong lòng Ôn Uyển giật mình. Thôi, nếu sẽ làm cho nàng hối hận, thì vẫn không nên biết thì tốt hơn. Ôn Uyển không hỏi nữa, Hạ Dao cũng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Dao đã sai người mua được một nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Hà thị. Nàng muốn xem một chút, nữ nhân này đến tột cùng có bản lãnh gì, yêu nghiệt phương nào, lại có thể làm cho Quận chúa có phản ứng thế.

Đại hôn của Kỳ Phong rất thuận lợi. Không bao lâu, ngoại trừ lan truyền ra Phong quận vương rất sủng ái Hà trắc phi mới vào cửa ra, thì không có chuyện gì cả, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển, thì đó là, nam nhân có mới nới cũ, đó là chuyện hết sức bình thường, rồi lập tức gạt qua một bên, không hỏi tới nữa.

Bỏ qua chuyện của Kỳ Phong, Ôn Uyển lại hỏi đến chuyện của Đông Thanh: "Đông Thanh có chuyện gì vậy? Đã hơn nửa năm rồi, hài tử của ta cũng đã sinh, làm sao mà còn chưa trở lại. Bắt một nam nhân mà phải vất vả như vậy, thì thật quá vô dụng rồi."

Đông Thanh đi lại bên ngoài cũng mặc nam trang. Hơn nữa thân phận bên ngoài chỉ là một lão bản cửa hàng bình thường. Đừng nói biết nàng là người của Ôn Uyển, ngay cả thân phận nữ nhi gia cũng không có bao nhiêu người biết. Hồi đầu năm ngoái, Đông Thanh ra ngoài làm việc, được nửa đường thì gặp rắc rối, xe ngựa bị hư. Vừa lúc gặp được một nhà tiêu cục đang trở lại kinh thành, Đông Thanh liền theo bọn họ cùng trở về kinh thành. Thường xuyên qua lại nên cũng dần dần quen thuộc với nhau, Đông Thanh trở thành huynh đệ với tiêu đầu của bọn họ. Tiếp xúc lâu với nhau, nên Đông Thanh cảm thấy người này rất xứng với mình. Cho nên mới chủ động bày tỏ, nàng là nữ nhân.

Lúc đầu cái tiêu đầu kia xem nàng là huynh đệ tốt, vì cho rằng, nàng là nam nhân. Chờ đến khi biết nàng là nữ nhân, còn có ý với mình, muốn mình cưới, thì lúc ấy bị dọa sợ đến nỗi chạy trối chết. Vừa lúc trong tiêu cục của bọn họ nhận một chuyến tiêu đi Tây Bắc, vị tiêu đầu này liền xung phong nhận, kỳ thực là chạy trốn Đông Thanh.

Chạy cũng đã chạy rồi, nhưng mà nửa đường lại xảy ra chuyện. Tiêu đầu kia không biết làm sao lại bị liên lụy vào trong một vụ án của quan phủ. Đông Thanh sợ nam nhân mình nhìn trúng xảy ra chuyện, vậy nàng sẽ gả cho ai đây? Nên lập tức vội vàng cầu Ôn Uyển, nói muốn đi cứu nam nhân của nàng.

Ôn Uyển nghe được là chung thân đại sự, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chung thân đại sự, nên đương nhiên mở miệng đồng ý, còn vô cùng chu đáo hỏi có muốn nàng hỗ trợ hay không? Nếu muốn hỗ trợ, cứ mở miệng. Đông Thanh một tiếng cự tuyệt nàng, nói rằng, chuyện của mình thì tự mình sẽ giải quyết, chút chuyện nhỏ này không làm khó được nàng ấy.

Đông Thanh ngàn dặm truy phu, một lần đuổi theo này, đã hơn nửa năm còn chưa trở lại.

Lúc trước Ôn Uyển bận rộn sanh con, ở cữ, nên chờ đến khi nhớ lại, hỏi tin tức của Đông Thanh, thì đã là sau khi hài tử đầy tháng rồi (đừng trách Ôn Uyển hỏi quá muộn, thật sự lúc đó tinh thần nàng rất yếu). Đông Thanh đã giải quyết xong mọi chuyện, lại cứu được người ra từ trong ngục. Nghe nói đã chết mấy người, nhưng cũng may, nam nhân mà Đông Thanh muốn gả kia vẫn còn sống. Giữ được mạng, nhưng lại bị trọng thương, ở trong ngục cũng đã chịu tội không ít, lúc đi ra chỉ còn lại nửa cái mạng. Đông Thanh ở bên người chiếu cố hắn, cũng bởi vì như thế, nên vẫn kéo dài tới bây giờ còn không trở lại.

Ôn Uyển biết Đông Thanh rất tốt, thì cũng yên lòng. Hạ Dao còn cười Ôn Uyển, Đông Thanh lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chỉ chút chuyện mà không làm được, thì thật sự đã làm mất mặt của Quận chúa.

Trước đó không lâu, Hạ Dao nhận được tin, nam nhân kia đã khỏe hơn nhiều rồi, nghĩ tới, người cũng nên trở lại. Gửi thư qua hỏi Đông Thanh, lúc nào thì trở lại. Quận chúa phóng túng nàng hơn nửa năm, cũng đã rất phúc hậu rồi. Nếu còn không trở lại, sẽ phái người đi bắt, đừng ở đó vui đến quên cả trời đất. Ngay cả muốn vui đến quên cả trời đất, thì cũng phải đưa tin về khai báo rõ ràng.

Ôn Uyển hơi hăng hái, hỏi: "Ngươi nói, nam nhân mà Đông Thanh coi trọng là người như thế nào?" Hành vi của Đông Thanh, ở thời đại này, thật sự là quá mạnh mẽ rồi. Ôn Uyển vạn phần bội phục. Cho nên, chờ đến khi trở lại thì nhất định phải gặp mới được.

Hạ Dao vừa nói: "Không biết, cũng không có hứng thú biết." Nói xong, hồi lâu không lên tiếng nữa. Hạ Dao sợ nói nhiều, Ôn Uyển nói qua nói lại, lại nói đến hôn sự của nàng nữa.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, cũng không chịu thua: "Ngươi phải học tập Đông Thanh đi."

Hạ Dao nói: "Ta đi xem Đại Bảo và Tiểu Bảo tỉnh chưa." Nói xong, giống như chạy trốn đi ra ngoài. Ôn Uyển cười không ngừng.