Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 215: Quân quyền hải khẩu




Thái tử nghe được lời Như Vũ nói, Ôn Uyển không có gì khác thường, thái độ vẫn không thân không gần. Tuy trên mặt không hiển lộ cái gì, nhưng mà sau khi nghe được Ôn Uyển đồng ý cho Linh Đông có thể đến trong phủ Quận chúa chơi đùa, thì lại có chút ngoài ý muốn: "Ôn Uyển để cho Linh Đông qua phủ đệ của nàng? Ôn Uyển có ý gì?" Đây là chuyện chưa từng có trước đây. Người ngoài khó tiến vào được trong phủ đệ của Ôn Uyển. Dù sao thì hắn chưa một lần tiến vào. Ngay cả năm đó Tam đệ và Lục đệ đã đi qua một lần, nhưng cũng chỉ ở tiền sảnh chào hỏi.

Như Vũ cười nhẹ nhàng, nói: "Chỗ nào có nhiều ý nghĩ gì? Chỉ vì Linh Đông nói rất thích Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi, hỏi Ôn Uyển có thể thường xuyên thăm đệ đệ hay không? Ôn Uyển nghe được Linh Đông rất thích hài tử của nàng, nên tất nhiên là mở miệng đồng ý." Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết phải là Linh Đông thật tâm thích hai tiểu bất điểm kia. Nếu là cha mẹ dạy, Ôn Uyển sẽ không đồng ý. Lại nói, nàng cũng không ngờ đến cuối cùng Linh Đông sẽ hỏi như vậy.

Thái tử nhìn thoáng qua bộ dáng khiếp đảm của Linh Đông: "Nếu Ôn Uyển nói, vậy hãy để cho nó đi. Nếu có thể được Ôn Uyển thích, học được hai phần bản lãnh của Ôn Uyển, sau này cũng không cần lo lắng nữa."

Sắc mặt Như Vũ biến đổi một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Nếu Thái tử không nói với ngữ khí này, thì sẽ không làm cho người ta khó chịu. Những lời này tất nhiên là tốt, nhưng khẩu khí thờ ơ, nhàn nhạt, giống như không thèm để ý, lại làm cho đáy lòng Như Vũ rất phẫn hận. Nhưng phẫn hận thì sao? Trên mặt vẫn phải là đầy ý cười.

Trong phủ Tam hoàng tử, hai người Kỳ Mộ và Kỳ Phong vừa đánh cờ vừa hàn huyên.

Kỳ Mộ thấy chủ ý để cho Hoàng hậu đi Hoàng Giác tự tu thân dưỡng tính sẽ tốt hơn cho bọn họ, ít nhất cũng chiếm được một chữ hiếu ở trên mặt. Thân là nhi tử, hắn không thể trách móc nặng nề mẹ ruột của mình. Nhưng hắn cũng rất nhức đầu với việc mẹ ruột gây trở ngại cho mình. Đến hôm nay Hoàng đế còn không đồng ý. Vậy rốt cuộc mẫu hậu đã làm cái gì để cho phụ hoàng tức giận như vậy, ngay cả đi Hoàng Giác tự cầu phúc cho Hoàng tổ mẫu cũng không đồng ý. Rốt cuộc là phạm vào kiêng kỵ gì?

Kỳ Mộ cũng rất nhức đầu với chuyện Ôn Uyển chỉ gặp mỗi Như Vũ. Hắn không thể không nghĩ biện pháp để thê tử và Ôn Uyển có thể bình thường gặp gỡ. Nhưng mà ngoại trừ mấy cô gái lúc trước có quan hệ tốt ra, Ôn Uyển không bao giờ nguyện ý giao thiệp quá nhiều với những người khác, nếu có thì cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Hắn cũng muốn mượn hơi vợ chồng thế tử Trấn Quốc Công, nhưng hai người đều tỏ thái độ cự tuyệt. Đặc biệt là phu nhân thế tử Trấn Quốc Công, chỉ cần vừa nói đến Ôn Uyển, thì ăn mặc trang điểm trang phục của những nữ nhân đều nói rất thích thú, nhưng vừa nói đến những cái khác, thì chỉ có ba chữ, không biết rõ.

Kỳ Phong thì tương đối hứng thú với việc Ôn Uyển nguyện ý đón Linh Đông đến trong phủ đệ của nàng hơn một chút: "Huynh nói xem, Ôn Uyển đón Linh Đông vào trong phủ đệ, có thể có những tính toán khác hay không?"

Kỳ Mộ lắc đầu: "Không biết được. Nếu Ôn Uyển tiếp xúc với Linh Nguyên, thì có thể còn có cái gì? Nhưng Linh Đông chỉ là một hài tử bốn tuổi vẫn chưa biết gì. Hơn nữa tính tình của Linh Đông ôn hòa, lá gan cũng nhỏ, tư chất lại bình thường. Thế thì có thể tính toán được gì chứ? Lại nói, ta rất bội phục Thái tử phi. Nếu không phải nàng tính toán tốt, Linh Đông cũng không thể được Ôn Uyển ưu ái như vậy." Ở trong mắt Kỳ Mộ xem ra, Linh Đông đã chiếm được tiện nghi vì có cùng sinh nhật với Ôn Uyển. Điều này cũng có thể nói là một loại duyên phận khó có được. Cộng thêm thường xuyên gặp mặt, dĩ nhiên là sẽ sinh ra tình cảm.

Kỳ Phong cũng chấp nhận điều này, đại tẩu này của hắn quả thật rất lợi hại. Trên phải đối mặt với mẫu hậu chèn ép, dưới phải đối mặt với Quách thị gây khó dễ, mặt khác còn phải giúp đỡ Thái tử, hơn nữa, lại phải bảo vệ hai đứa bé, cũng xử lý Đông cung ngay ngắn rõ ràng, đã vậy còn có thể để xuống tư thái, vẫn giữ vững quan hệ tốt đẹp với Ôn Uyển. Nếu đổi thành Vương phi của hắn thì tuyệt đối sẽ không làm được.

Kỳ Mộ cười nói: "Ta nhớ được Hà thị cũng không tồi."

Kỳ Phong nghe đến đề tài này thì rất buồn bực: "Hà thị vẫn luôn là đề tài, còn không có vào cửa đã bị tất cả mọi người nhìn. Tam ca, đệ cuối cùng cảm thấy chuyện này rất quái dị. Chúng ta lấy được tin tức là Hà thị được phụ hoàng coi trọng? Tại sao không có lý do gì lại đưa cho đệ? Ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Đệ nhớ được hình như Ôn Uyển cũng gặp qua Hà thị? Huynh nói có phải là ý của Ôn Uyển hay không đây? Đệ nghe nói thế tử phi Thuần Vương có nghe được tin đồn Giang Vi sẽ gả cho ta làm trắc phi, cho nên mới tìm Ôn Uyển quan hệ. Ngoại trừ lần đó ra, thì đệ không tìm được những điểm khả nghi khác."

Kỳ Mộ để xuống một con cờ: "Mặc dù nhìn giống như vậy, nhưng ta khẳng định chuyện này không thể nào có quan hệ với Ôn Uyển. Đừng nói Ôn Uyển và thế tử phi Thuần Vương chỉ là quan hệ bình thường mà thôi, cho dù có thân như tỷ muội với thế tử phu nhân Trấn Quốc Công, thì cũng không có thể diện lớn để cho Ôn Uyển cam nguyện nhúng tay vào chuyện hậu cung mà mạo phạm kiêng kỵ của phụ hoàng. Nếu Ôn Uyển làm việc không có nặng nhẹ như thế, ta và đệ làm gì mà còn cần nhức đầu thế này. Nhị hoàng tử hận Ôn Uyển đến ngứa răng, nhưng đều chỉ có thể nhịn. Ôn Uyển không có sơ hở." Không phải là không có sơ hở, mà là không để cho người ta tìm được sơ hở. Ôn Uyển làm việc quang minh chính đại. Dù nàng muốn tính toán ngươi, cũng không sợ để cho ngươi biết là nàng đang tính toán ngươi. Bởi vì nàng làm việc lỗi lạc, mỗi lần Ôn Uyển đều dùng dương mưu. Cho dù ngươi hận, nhưng đồng thời cũng không thể không bội phục.

Kỳ Phong nghe đến đó, con cờ trong tay cũng không đặt xuống mà thả trở về: "Huynh nói, rốt cuộc Ôn Uyển lớn lên như thế nào a? Sáu tuổi đã có thể lấy một tay kỳ nghệ thắng Tống Lạc Dương."

Kỳ Mộ thấy Kỳ Phong không muốn đánh nữa, liền sai người cất bàn cờ đi: "Lại nói, ta còn không có đánh cờ với Ôn Uyển đây! Chờ có cơ hội, phải đánh với nàng một ván mới được."

Kỳ Phong cũng không đả kích hắn, bưng trà ấm lên uống một hớp: "Tam ca, gần đây lão Ngũ trầm tĩnh lại nhiều. Huynh nói, hắn đang đánh bàn tính gì đây?"

Kỳ Mộ nghe đến đó, trên mặt lộ ra nụ cười: "Trấn Nam Hầu phát sinh hiềm khích với hắn, muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Hôm nay hắn đang rất nhức đầu! Trấn Nam Hầu vẫn luôn là cánh tay của hắn, nếu thật sự thoát khỏi, sẽ là đả kích khổng lồ với lão Ngũ." Nếu không có nhạc phụ Hạo Thân Vương thì Từ Trọng Nhiên chưa chắc có lá gan này. Nhưng bởi vì có người nhạc phụ này nên Từ Trọng Nhiên mới nắm chắc như vậy.

Kỳ Phong chộn rộn: "Tam ca, huynh nói, chúng ta lôi kéo Từ Trọng Nhiên qua đây được không?"

Kỳ Mộ thả chén trà trong tay xuống: "Đừng phí tâm tư này nữa. Nếu thật sự thoát khỏi lão Ngũ, Từ Trọng Nhiên cũng sẽ chỉ theo Hạo Thân Vương làm việc, sẽ không bị chúng ta lôi kéo."

Nói đến Hạo Thân Vương, Kỳ Phong nhớ tới một chuyện: "Đệ nhận được tin tức, Hạo Thân Vương cố ý muốn nắm quân quyền hải khẩu vào tay. Huynh nói, ông ấy có thể cho Từ Trọng Nhiên hay không?"

Kỳ Mộ thật sự là không nghĩ qua cái vấn đề này, lập tức sắc mặt hơi ngưng trọng: "Văn gia cũng đang đánh chủ ý này. Nếu có được quân quyền hải khẩu, thì sẽ nhận được ích lợi khổng lồ. Hôm nay Hạo Thân Vương cũng nhúng tay, vậy tất nhiên là vật trong túi của Hạo Thân Vương. Quân quyền hải khẩu thì Văn gia không có hy vọng rồi."

Kỳ Phong hơi hăng hái nói: "Chuyện này cũng không nói chính xác được. Chúng ta nhìn là được." Dù sao đến phiên ai thì cũng không thể nào đến phiên bọn họ.

Hai người đều cho rằng Hạo Thân Vương nắm chắc. Đó là bởi vì Hạo Thân Vương không chỉ có bối phận cao, mà cũng có long công. Hoàng đế cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng Hạo Thân Vương thân là người trong cuộc lại không có nắm chặc như vậy. Từ lúc bắt đầu thì Hạo Thân Vương đã không có suy nghĩ theo phương hướng này.

Từ Trọng Nhiên cũng cảm thấy đó là một hướng đi không tệ. Hơn nữa ở trong lòng Từ Trọng Nhiên xem ra, thì cái này hẳn không phải là vấn đề lớn. Nhưng mà Hạo Thân Vương lại không có lạc quan như vậy.

Hạo Thân Vương và Từ trọng Nhiên ở trong thư phòng nói chuyện này. Ý của Hạo Thân Vương là chỉ nhìn xem: "Nếu không có Ôn Uyển, thì chuyện này tự nhiên là chắc chắn tám chín phần mười. Nhưng ở giữa lại xem vào một Ôn Uyển, vậy thì không nói chính xác được. Cho nên chuyện này, tạm thời chúng ta không thể động thủ, chỉ có thể nhìn xem, để cho Văn gia đi trước đánh trận đầu đi."

Từ Trọng Nhiên có chút ngoài ý muốn: "Có quan hệ gì với Ôn Uyển Quận chúa chứ? Hôm nay sản nghiệp hải khẩu không phải là đã giao ra rồi sao? Quận chúa đã không quan tâm, thì cho dù tương lai Quận chúa có xen vào nữa, cũng không có người dám không cho Quận chúa mặt mũi." Hắn nghĩ như thế nào cũng không thấy được chuyện này có quan hệ được với Ôn Uyển.

Hạo Thân Vương ồ lên một tiếng: "Con cho là Ôn Uyển sẽ tiếp quản sản nghiệp một lần nữa?" Lúc trước ông cũng có nghĩ tới, nhưng mà thái độ của Ôn Uyển đã rõ ràng là không nhận, cho nên mới không có suy nghĩ nhiều.

Từ Trọng Nhiên gật đầu: "Đúng vậy. Con nghe nói lợi nhuận năm ngoái và năm nay của ngân hàng, còn có tửu lâu, v..vv... đều sụt giảm lớn so với năm trước. Cho dù Quận chúa nguyện ý buông tay, thì Hoàng thượng cũng không nỡ. Hàng năm tiền bạc lấy được từ những sản nghiệp này có thể giúp Hoàng thượng giải quyết bao nhiêu vấn đề khó khăn. Vậy thì làm sao mà Hoàng thượng bỏ được."

Hạo Thân Vương cười nói: "Nếu Ôn Uyển kiên quyết không muốn, muốn ở nhà chăm sóc hài tử thì sao đây?" Căn cứ vào tin tức có được, Ôn Uyển không nỡ mà rời khỏi hai đứa bé một bước. Sao có thể bỏ được hài tử qua một bên, để đi quản lý chuyện sản nghiệp được.

Từ Trọng Nhiên lắc đầu: "Nếu Hoàng thượng có ý, thì Quận chúa sẽ không cự tuyệt được. Nhưng mà, tại sao phụ thân lại nói Quận chúa sẽ ngăn trở? Nếu chỉ vì thương hành, thì cũng không thuyết phục được?"

Hạo Thân Vương rất thích Từ Trọng Nhiên hiểu biết như vậy. Nhưng nếu Ôn Uyển kiên quyết không tiếp nhận, cho dù Hoàng đế có ép đi nữa, thì nàng cũng có biện pháp kéo dài vô kỳ hạn. Nhưng mà đến tột cùng là như thế nào thì cứ chờ nhìn sẽ biết: "Ta không nói là thương hành, mà việc Ôn Uyển xây dựng đảo nhỏ. Nếu ta không suy đoán sai, Ôn Uyển sẽ lấy chúng làm đường lui của mình. Tướng lãnh hải khẩu hiện nay cũng là một tay Bạch thế Niên nâng đỡ đi lên, hơn nữa, Ôn Uyển cũng có ân với bọn họ, nên đều vô cùng phối hợp trong chuyện này. Nhưng nếu thay đổi người khác, đổi thành người mà Ôn Uyển không nắm trong tay được, con cảm thấy Ôn Uyển có đồng ý không?" Đến vị trí này của bọn họ, thì chỉ nhìn có thể nắm trong tay hay không, mà không phải nhìn tín nhiệm hay không tín nhiệm nữa?

Từ Trọng Nhiên nghi ngờ, hắn biết Ôn Uyển đang xây dựng đảo, nhưng thật ra thì hắn vẫn không hiểu được, vì sao Ôn Uyển lại phải xây dựng đảo để làm đường lui: "Phụ thân, thật ra thì con không hiểu, tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại lấy đảo làm đường lui?" Người bình thường đều biết rằng, đường lui là phải đặt ở chỗ tối, không để cho người ta phát hiện, thần không biết quỷ không hay. Nhưng hết lần này tới lần khác Ôn Uyển lại làm ngược lại, hôm nay gióng trống khua chiêng xây dựng đảo, giống như sợ người trong thiên hạ không biết nàng xây dựng đảo là làm đường lui của mình vậy. Điều này làm cho người ta khó mà hiểu được.

Hạo Thân Vương cũng nghĩ không thông: "Ôn Uyển xây dựng đảo làm đường lui thì chỉ là một cách nói mà thôi. Thật ra thì cũng có truyền đến một tin tức khác. Nàng sẽ không cuốn vào tranh đấu, nếu tân hoàng không dung được nàng, thì nàng sẽ ra đảo ở."

Từ Trọng Nhiên lắc đầu: "Con cuối cùng cũng cảm thấy còn có những chỗ dùng khác."

Hạo Thân Vương gật đầu: "Đảo này còn tác dụng khác hay không thì tạm thời còn không biết. Ta có xem tin tức truyền đến, cũng không có chỗ gì đặc biệt." Những cái đảo kia, bắt đầu là chặt cây cối, chặt hết cây cối thì chính là sửa đường, sau khi sửa đường, thì lại bắt đầu xây nhà. Nghe nói là phòng ốc được xây dựng xong, thì những thợ thủ công này cũng có thể trở về. Cho nên đến tột cùng có tác dụng gì, thì thật sự là không biết.

Từ Trọng Nhiên cũng không nghĩ ra những lý do khác, cho nên chỉ có thể ngắm nhìn thôi.