Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 188: Ba cái hồng bao




Hoàng đế đợi khoảng năm sáu phút, Hạ Nhàn nói có thể vào phòng. Lúc này Hoàng đế mới đi vào, vừa vào phòng đã nhìn thấy hai hài tử đang ngủ say sưa ở trên giường.

Hoàng đế nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Cẩn: “Thường nói hài tử mỗi ngày một dạng, bây giờ mới hai tháng không gặp, đã lớn như vậy rồi.” Thời điểm Hoàng đế làm phiên vương, mỗi ngày nghĩ đến thống trị phiên vương thật tốt. Đến kinh thành, mỗi ngày nghĩ đến tích trữ lực lượng, làm ra chiến tích, được hoàng đế ưu ái, thượng vị làm thái tử. Khi trở thành hoàng đế, mỗi ngày bận rộn nhiều việc chính vụ, lo tràn đầy quốc khố, chăm lo việc nước chỉnh đốn triều chính. Làm gì có thời gian đi chú ý nhi tử con gái lớn lên như thế nào. Lúc này thấy hai hài tử, đặc biệt là Minh Cẩn, bởi vì chú ý cho nên cảm thấy ly kỳ thú vị.

Tôn công công vừa cười vừa nói: “Hài tử lớn lên rất nhanh. Tục ngữ có câu nói, hài tử thấy gió thì lớn lên.” Đợi đến khi hài tử chính thức lớn lên, vậy mới đúng là mỗi ngày một dạng.

Minh Cẩn bị niết cảm thấy khó chịu, liền trở mình không cho hoàng đế lại niết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nữa. Hoàng đế kỳ lạ nói: “Tôn Đức Công, ngươi xem đứa nhỏ này có phải là quỷ tinh linh hay không a? Nhỏ như vậy đã biết tránh né nguy hiểm.” Nếu như Ôn Uyển ở chỗ này, chắc chắn phải đổ mồ hôi. Cái này cũng gọi là tránh né nguy hiểm sao? Đây là phản xạ có điều kiện được không.

Tôn Đức Công tự nhiên là liên tục nói hoàng đế đúng rồi. Hoàng Thượng đối với Minh Cẩn thiếu gia, còn yêu thích hơn so với các hoàng tử hoàng nữ trong cung a!

Hoàng đế vui tươi hớn hở nói: “Tiểu tử này về sau lớn lên nhất định là đứa bé lanh lợi. So với mẹ nó còn lanh lợi hơn.” Hoàng đế không buông tha Minh Cẩn, tiếp tục nắm bắt khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngiêng của bé.

Hạ Hương cảm thấy Hoàng đế chắc là bị Quận chúa nhập vào thân rồi. Nhưng mà đối với Hoàng đế mà nói trong nội tâm không đồng ý, lầm bần rằng người còn chưa thấy qua đại công tử. Đó mới gọi là quỷ tinh linh. Người lớn cũng không hơn gì. Tiểu công tử cũng chỉ có hưởng phần còn lại thôi.

Không biết là bị niết đau, hay là bị tiếng cười của Hoàng đế kinh động đến. Hai hài tử rốt cục bị giày vò mà tỉnh lại. Hạ Hương thấy hai hài tử tỉnh, kêu khổ thấu trời. Tỉnh dậy thì không sợ, chỉ sợ nhất chính là Quận chúa không ở chỗ này. Không thấy Quận chúa, hai hài tử xác định chắc chắn sẽ khóc.

Quả nhiên, Minh Cẩn không thấy mẹ của bé, chỉ thấy một lão đầu, bắt đầu nhỏ giọng hừ hừ, thế nhưng vừa hừ hừ vài tiếng, vẫn không thấy mẹ của bọn bé xuất hiện. Cẩn ca nhi bắt đầu khóc trước tiên. Duệ ca nhi thấy Cẩn ca nhi khóc hồi lâu mà mẹ còn chưa có tới, vì vậy cũng gia nhập đội ngũ, giật cuống họng mà khóc.

Hoàng đế ôm Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi khóc càng lợi hại hơn. Chỉ có thể đem hài tử giao cho Hạ Hương. Hạ Hương cũng không dỗ nổi.

Ôn Uyển vừa vào đến cửa cung điện, còn chưa có vào trong điện đã nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc ( hai hài tử rất ăn ý. Âm thanh lúc khóc là trùng âm). Ôn Uyển nghe thấy tiếng khóc, bước chân khẩn cấp đi vào. Vừa vào phòng, đã nhìn thấy hai tiểu hài tử oa oa khóc lớn, Hạ Ảnh cùng Hạ Hương mỗi người ôm một bé dỗ dành, Hoàng đế ở bên cạnh cười ha hả nhìn hai hài tử khóc.

Ôn Uyển nhìn tình hình đã biết rõ hoàng đế chơi đùa hai hài tử, mới làm cho hài tử khóc. Ôn Uyển vội vàng thay xiêm y, ấm người rồi nhận Minh Duệ dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, đại bảo không khóc, Đại Bảo nhà chúng ta nghe lời nhất, đại bảo nhà chúng ta là tiểu nam tử hán, không thích khóc nhè.”

Ôn Uyển dỗ một lúc, Minh Duệ khóc thút thít hai câu, thì không có khóc nữa, chỉ là hướng vào trong ngực mẹ bé cọ cọ, biểu thị hắn đói bụng.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển chỉ dỗ đại bảo, không dỗ tiểu bảo, thì nhìn Minh Cẩn. Hắn nghe thái y nói, Minh Cẩn đặc biệt nghe lời Minh Duệ. Lão đại làm cái gì, hắn sẽ làm theo cái đó. Không nghĩ tới, Duệ ca nhi ngừng khóc, Cẩn ca nhi cũng ngừng khóc. Hoàng đế suy đoán, Cẩn ca nhi có thể là cảm thấy một người khóc không có ý nghĩa.

Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển chỉ ôm ca ca không ôm bé, tuy không có khóc, nhưng vẫn còn xụt xịt, dường như là đang lên án mẹ vì sao chỉ ôm ca ca dỗ dành ca ca lại mặc kệ bé, mẹ bất công.

Hoàng đế thấy hai hài tử ngừng khóc, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiếng khóc này trung khí mười phần, tương lai hai hài tử cũng có thể kế thừa y bát của cha hắn.”

Ôn Uyển liếc mắt, chẳng muốn tiếp lời hoàng đế. Minh Duệ mới mặc kệ kế thừa hay không kế thừa y bát đâu, bé lúc này chỉ biết mình rất đói bụng, liền cọ cọ trong ngực mẹ. Minh Cẩn cũng giống vậy, bò lên trên người Ôn Uyển đòi ăn.

Hoàng đế cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng mà Tôn công công thì vô cùng minh bạch. Đây chắc là đói bụng, muốn bú sữa mẹ rồi. Lại nói, hắn kỳ thật không rõ lắm, có bà vú thì vì sao lại không cần bà vú chứ? Làm gì mà muốn tự nuôi nấng hài tử. Tiểu gia nhà nghèo cũng sẽ không tự mình nuôi nấng hài tử, bình thường cũng chỉ có nhà không có cơm ăn, mới có thể tự mình nuôi nấng hài tử. Đương nhiên, trong nội tâm tuy oán thầm nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra: “Hoàng Thương, trà bên ngoài chắc là đã chuẩn bị tốt rồi. Nếu không uống sẽ bị nguội đấy.”

Hoàng đế gật đầu đi ra ngoài.

Ôn Uyển ôm hài tử tiến vào trong phòng, lúc này sẽ cho Minh Cẩn ăn trước rồi đổi lại đến Minh Duệ. Đây cũng là Ôn Uyển hỏi Trương thái y vì sao Minh Cẩn vừa tỉnh dậy lại quấy khóc. Về sau nghe Trương thái y nói, hài tử cũng có tâm tư. Luôn dựa vào chính mình, nếu trong nội tâm có tâm tư chỉ có thể thông qua khóc lóc để diễn tả bất mãn của mình thôi. Như vậy khóc lên cũng khá tốt rồi, chỉ sợ giấu ở trong lòng không biểu đạt ra ngoài mới không tốt.

Sau khi Ôn Uyển nghe Trương thái y nói, nếu Minh Cẩn cùng Minh Duệ tỉnh cùng một thời điểm, Ôn Uyển sẽ để cho Minh Cẩn ăn trước, Minh Duệ ăn sau. Nếu Minh Duệ tỉnh trước sẽ ôm đến gian ngoài cho bú sữa, không để cho Minh Cẩn nhìn thấy. Cũng không biết có phải Trương thái y nói hữu dụng hay không, về sau Minh Cẩn bắt đầu sẽ không có mở mồm khóc nữa.

Minh Duệ không được ăn trước, tất nhiên là không hài lòng rồi, cũng dùng biện pháp nguyên thủy nhất để biểu thị, là khóc. Ôn Uyển đợi Minh Cẩn ăn no rồi mới để cho người ôm ra chỗ khác, rồi mới lầm bầm với Minh Duệ một trận. Dù sao ý tứ là Minh Duệ là ca ca, phải nhường cho đệ đệ đấy. Hơn nữa, lớn như vậy cũng phải công bằng, không thể để mẹ quá nặng bên này nhẹ bên kia. Mấy lần về sau, Minh Duệ không có khóc nữa. Không thể ăn trước, thì lấy đôi mắt trông mong mà nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển đối với cái này chỉ có cảm thán, nuôi hài tử cũng là một môn khoa học vô cùng thâm ảo. Không đúng, khoa học cũng giải thích không rõ ràng lắm.

Cho hai hài tử ăn xong, Ôn Uyển thay một thân xiêm y, ôm hai hài tử đi ra ngoài. Hoàng đế nhìn hai hài tử, lại nhìn Ôn Uyển một bộ hữu tử vạn sự túc ( có con thì mọi thứ đều cảm thấy đầy đủ), trước kia đứa bé này luôn cái gì cũng không để trong lòng. Hôm nay vì có hai hài tử thái y nói phải ăn nhiều thì Ôn Uyển ăn nhiều hơn. Cái này thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn: “Không nghĩ tới, sinh con xong còn làm cho con dưỡng được châu tròn ngọc sáng đấy. Trước kia dụ dỗ con ăn nhiều, cũng không ăn. Không ngờ cuối cùng lại là hai hài tử trị được con. Lúc này nhìn xem trông rất tốt đấy.” Mặc dù nói Ôn Uyển gầy đi chút ít rồi, nhưng chỉ cần không phải thông qua biện pháp ăn kiêng hại thân, hoàng đế cũng nghe theo nàng. Hoàng đế biết rõ so với hắn, Ôn Uyển còn quan tâm sức khỏe hai hài tử hơn. Lại nói, hoàng đế trên mặt nói châu tròn ngọc sáng tốt, nhưng cái kia đều là trấn an Ôn Uyển mới nói. Nếu đứng ở góc độ nam nhân để nhìn, vẫn là bộ dáng lúc trước xinh đẹp hơn. Đã không dùng biện pháp hại thân thì Ôn Uyển thích giày vò thế nào đều chiều theo nàng đi.

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Cậu hoàng đế, người không biết đâu. Tuy hai hài tử nhìn rất bướng bỉnh. Nhưng mà Duệ ca nhi giống như một tiểu đại nhân, về sau Duệ ca nhi nhất định có thể trông coi Cẩn ca nhi ah. Sau này con nhất định có thể bớt lo không ít.” Tuy chỉ có hơn ba tháng, nói phía trước còn quá sớm. Nhưng mà hoàng đế xác thực cũng đã nhìn ra, về sau Minh Duệ khẳng định ổn trọng hơn Minh Cẩn.

Hoàng đế cho hai hài tử đại hồng bao. Ôn Uyển thấy mình không có, mất hứng: “Vì sao bọn hắn có, con không có vậy?”

Hạ Dao cúi đầu nở nụ cười, lúc này đều đã làm mẹ rồi, còn đòi tiền lì xì, không biết xấu hổ mà!

Hoàng đế không nhịn được cười ha ha: “Được, được, được, đều có, đều có. Minh Duệ và Minh Cẩn là tiểu hài tử, con là đại hài tử.” Vì vậy, Ôn Uyển cũng lấy được một bao tiền lì xì. Hơn nữa, bởi vì những lời này của Ôn Uyển, mấy năm về sau, Ôn Uyển đều giống như nhi tử đều có được tiền lì xì của hoàng đế. Phân lượng tiền kì xì còn nặng hơn hai hài tử! Một mực duy trì cho đến sau khi Hoàng đế không còn.

Hồng bao của Ôn Uyển đương nhiên là ngân phiếu một ngàn lượng rồi, Ôn Uyển là muốn để lại ấn tượng không quên trong nội tâm hoàng đế, dù nàng bây giờ đã làm mẹ rồi, nhưng ở trong mắt hoàng đế nàng cũng là hài tử. Chớ xem thường điểm ấn tượng ấy. Bình thường đối với trưởng bối thì luôn coi vãn bối thành hài tử mà đối đãi, vì vậy hắn sẽ luôn cưng chiều. Rất nhiều chuyện chỉ cần không vi phạm điểm mấu chốt, trưởng bối sẽ đa phần thuận theo vãn bối. Đây là loại cảm tình rất kỳ diệu, nắm chắc rồi sẽ vô cùng thực dụng.

Hôm nay hoàng đế nghỉ, dựa theo Ôn Uyển nói, là ngày nghỉ vô cùng khó khăn. Bởi vì ngày nghỉ một năm của hoàng đế không cao hơn hai bàn tay.

Ôn Uyển đi theo Hoàng đế, hôm nay không cùng hoàng đế nói về chính trị, nói đến kiếm tiền. Hiện tại chỉ đều nói về hài tử, nói đến chuyện lý thú của hai hài tử, một câu hai chữ, cười cười vui vẻ.

Trước kia hoàng đế chưa nghe nói qua, lúc này nghe được cũng thấy hiếu kỳ, thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu, lại văn vê hành hạ Cẩn ca nhi trong ngực một cái. Trò chuyện với nhau thật vui.

Tôn công công lau mồ hôi một trận.

Ôn Uyển nói xong, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Cậu hoàng đế đoạn thời gian trước thân thể không tốt, cũng không chịu nghỉ ngơi?”

Hoàng đế vừa cười vừa nói: “Cũng chỉ gặp một hai vấn đề nhỏ không có gì đáng ngại.”

Ôn Uyển không chấp nhận lý do này, nhưng mà nói sau cũng không có ý nghĩa. VÌ chuyện quá khứ dây dưa, sau đó lại nói để Hoàng đế bảo trọng thân thể, đoán chừng người nói những lời này nhiều như biển đi, cũng không nhiều hơn một mình nàng: “Cậu hoàng đế mỗi ngày phê duyệt tấu chương, cũng rất vất vả, cần phải rèn luyện thích hợp đấy. Cậu hoàng đế, con mỗi ngày đều đánh một bộ quyền dưỡng thân, người cũng học đi a! Hiệu quả vô cùng tốt, cam đoan chờ đến khi người 70 tuổi thân thể vẫn rất khỏe mạnh.”

Ôn Uyển thấy hoàng đế không tin: “Cậu hoàng đế người đừng không tin. Người đi hỏi Hạ Ảnh xem, lúc con trở lại, thân thể không được tốt, chính là con kiên trì mỗi ngày đánh bộ quyền dưỡng thân này, thân thể mới dần dần tốt lên.”

Hoàng đế có biết đến: “Bộ quyền này là sư phụ con dạy cho con đấy à.”

Ôn Uyển sửng sốt một chút, đã minh bạch sư phó hoàng đế nói là ai. Đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Vâng, là lúc trước sư phụ thấy con thân thể không tốt nên dạy con, nói chỉ cần con kiên trì mỗi ngày mỗi sớm tập một lần, không nói sống đến 100, thì sống đến bảy tám chục năm cũng không có vấn đề, thân thể sẽ vô cùng khỏe mạnh, già rồi đều không cần uống thuốc. Cậu hoàng đế nếu vẫn không tin, thử kiên trì một tháng, nếu không có hiệu quả thì bỏ là được.”

Hoàng đế đang nghe Ôn Uyển nói là vị cao nhân ẩn sĩ kia dạy bảo, thì đã động tâm rồi: “Uyển nhi, có thể tìm được sư phó không?” Sư phó của Ôn Uyển là lão thần tiên, nếu có thể tìm được, vậy…

Ôn Uyển lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Tìm không được. Sư phó nói con cùng người duyên phận đến đây là hết không thể gặp lại. Khục, cũng không thể hiếu thuận lão nhân gia ông.” Ôn Uyển diễn trò rất lợi hại, vẻ cô đơn trên mặt kia, so với hoàng đế mất mát đúng là thật hơn.

Hoàng đế có chút thở dài, chỉ có thể nói nhân duyên không hợp. Tuy nhiên tìm không thấy người, những mà thứ lão thần tiên truyền thừa nhất định là tốt: “Được, ta sẽ học. Mỗi ngày mỗi sớm kiên trì một lần, nhìn xem hiệu quả như thế nào.”

Ôn Uyển tranh thủ thời gian nói xong: “Cái này phải kiên trì, mỗi ngày kiên trì, cam đoan tốt.”

Hoàng đế cười gật đầu, thật tốt như vậy, vậy hắn nhất định là mỗi ngày kiên trì làm được. Trường sanh bất lão thì tìm không được, chỉ cần an ổn sống đến bảy tám mươi tuổi thì vẫn cần.