Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 176: Duệ ca nhi thông minh




Tháng mười một ở biên thành tuyết đã bắt đầu rơi. Từng trận tuyết từ từ rơi xuống, khiến cho tất cả phòng ốc, cây cối, đường phố đều phủ một tầng thật dầy, trắng xóa, rộng lớn mỹ lệ như một tấm thảm bạc. Chỉ chốc lát sau, gió từng cơn rít lên lạnh lẽo, cuốn những đóa hoa tuyết bay lên loạn xạ.

Diệp Tuần xoa xoa đôi bàn tay, nơi này quả thật là lạnh đến chết người. Mới tháng mười một, đã thấy tuyết rơi. Vẫn là Giang Nam tốt hơn: “Nơi này khí trời thật là lạnh.” Bây giờ còn chưa phải là thời điểm lạnh nhất, nếu đến lúc lạnh nhất, hắn còn không phải cuốn chăn ngồi trên giường gạch, hoặc ngồi trong phòng hơ lửa, một bước cũng không ra khỏi cửa. Thật sự là quá lạnh rồi, hắn không thể chịu được.

Bạch Thế Niên vô cùng tưởng niệm vợ con ở kinh thành, không có để ý tới lời than thở của Diệp Tuần: “Không biết con ta lớn lên giống ta hay giống thê tử của ta nữa.” Nhi tử mới ra đời được hai tháng, hắn còn chưa có được gặp đâu, ngay cả bộ dáng cũng không biết. Ôn Uyển không viết thư cho hắn thì thôi, cũng nên để cho người bên cạnh báo tin cho hắn chứ? Nói cho hắn biết, nhi tử của hắn lớn lên có bộ dáng gì a! Để cho hắn không có việc gì, thì tưởng tượng đến nhi tử. Giờ ngày cả nhi tử bộ dáng thế nào cũng không biết, muốn nằm mơ nghĩ đến cũng mơ hồ.

Diệp Tuần nhìn không quen bộ dáng khoe khoang của Bạch Thế Niên, lấy rượu đặt ở trên lò lửa. Ở chỗ này, trà nước linh tinh kia chỉ là học đòi văn vẻ. Muốn ăn muốn uống thì phải uống rượu, uống vào xong, toàn thân đều ấm áp, không gì sánh bằng.

Bạch Thế Niên nghe tiếng gió bên ngoài gào rít vù vù: “Ta còn thiếu vợ của ta một miếng da hổ. Lúc nào phải đi săn một tấm, rồi đưa trở về cho nàng.”

Diệp Tuần uống xong một miệng lớn rượu, toàn thân ấm lên một chút: “Ngươi cả ngày đều nhắc đến nhi tử. Thời buổi lúc này rối loạn, mặc dù đã bắt được vài kẻ gây rối, nhưng kẻ chủ mưu đằng sau còn chưa có tìm ra được. Ẩn giấu sâu như vậy, mà cũng rõ săn thú nguy hiểm thế nào, vẫn là đừng đi. Cho dù vì hai nhi tử, nên ngươi phải bảo trọng mình.” Cũng không phải là lính quèn mà lao vào xông pha chém giết. Thân là tướng lãnh, vẫn nên ở phía sau ổn định mà chỉ huy hành quân đánh giặc.

Bạch Thế Niên bây giờ không còn cuồng ngôn gào thét đến một người giết một người, tới hai người giết một đôi như trước. Chiến trường tất nhiên là phải đi, chẳng qua loại chuyện nguy hiểm này nếu có thể giảm bớt một chút thì nên giảm đi. Hiện tại chỉ hy vọng vợ đáp ứng lời nói lúc trước, nói được làm được. Sớm ngày đem bộ dáng nhi tử nhà hắn vẽ xuống rồi gửi cho hắn.

Diệp Tuần cũng mặc kệ cái tên nam nhân ngốc kia. Tiếp tục uống rượu. Vừa uống rượu vừa ăn: “Thật là mỹ vị nhân gian a!”

Bạch Thế Niên quay lại đầu: “Nếu ngươi đã ăn qua món ăn trong phủ đệ của Ôn Uyển, vậy ngươi cũng sẽ biết cái gì mới gọi là mỹ vị nhân gian đấy.” Mấy tháng này miệng của hắn đã được nuông chiều đến kén chọn, làm cho những thức ăn hôm nay, đều cảm thấy không hương không vị . Nhớ năm đó, có thể ăn no đã là không tệ rồi. Nơi nào còn bắt bẻ như vậy chứ. Con người a, quả nhiên là dễ dàng sa đọa trong nhung lụa.

Diệp Tuần nhìn cũng không nhìn Bạch Thế Niên một cái. Ăn vào? Vậy cũng phải để cho ta ăn vào rồi hãy nói, hiện tại chỉ là một truyền thuyết thôi. Hắn khinh thường: “Uống không? Không uống thì ta mang ra cho binh sĩ bên ngoài uống.” Phía ngoài binh sĩ đứng gác nếu có thể uống vài hớp rượu ấm này, nhất định sẽ rất hạnh phúc đấy.

Bạch Thế Niên cho dù có tưởng nhớ tay nghề của Hạ Nhàn, cũng không thể vọng mai chỉ khát*. Đàng hoàng ngồi xuống, cùng Diệp Tuần uống rượu sưởi ấm.

*vọng mai chỉ khát: nhìn về rừng mai mà hết khát- Nguỵ Vũ Đế dẫn binh hành quân, tìm không được nguồn nước, quân sĩ đều khát, Nguỵ Vũ Đế liền truyền lệnh rằng: “Phía trước có một rừng mai lớn, quả rất nhiều, vừa ngọt vừa chua, có thể giải khát được.” Quân sĩ nghe qua, miệng người nào cũng ứa nước bọt. Nhân cơ hội đó, cuối cùng tìm được nguồn nước.

Kinh thành mặc dù không có lạnh như biên thành, nhưng khí trời lúc này cũng bắt đầu lạnh. Ôn Uyển rất ít ra cửa, hầu hết đều ở nhà. Bây giờ có hai tiểu tử làm bạn, Ôn Uyển mỗi ngày nhìn hài tử lớn nhanh như gió thổi, cảm thấy thời gian trôi qua thực vui vẻ.

Thừa dịp trong phòng chỉ có ba mẹ con bọn họ, Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Nhi tử, con xuyên qua hay là trọng sinh. Con yên tâm, nương không chê, vẫn sẽ thương con như trước.” Lần này không giống mấy lần trước, không thèm đếm xỉa đến Ôn Uyển, Duệ ca nhi nghe Ôn Uyển nói…, chớp chớp đôi mắt đen như mực nhìn Ôn Uyển. Con ngươi đảo qua hai cái, rồi lại chuyển đi chỗ khác.

Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi nhìn nàng, sau đó lại trừng mắt nhìn bắp chân, lại híp mắt ngủ. Để mặc Ôn Uyển một mình một người, Ôn Uyển cười nói: “Thật là một tiểu lão đầu.” Không trách Ôn Uyển nghi thần nghi quỷ. Lão đại nhà nàng thật quá không tưởng tượng nổi, từ lúc ra đời đến nay, mỗi lần xi xi thì hừ hừ ba tiếng, muốn ăn sữa cũng hừ hừ. Hơn nữa mỗi lần đều tỉnh trước cả Cẩn ca nhi, sau đó ăn trước, chờ hắn ăn xong rồi, Cẩn ca nhi cũng chỉ có thể ăn phần còn dư lại. Hài tử hai tháng mà chưa từng khóc rống. Khiến cho Ôn Uyển, khụ, không chỉ có Ôn Uyển, tất cả mọi người đều hoài nghi a! Làm Ôn Uyển không thể không giải thích, hài tử là di truyền của nàng. Nàng khi còn bé khẳng định cũng ngoan ngoãn như vậy, thật dễ dàng trông nom. Duệ ca nhi giống nàng nên thông minh từ nhỏ. Nhưng Ôn Uyển hỏi vài lần, tên tiểu tử này đều không để ý tới. Nghĩ đi nghĩ lại, thật giống như không phải, mà lại giống như phải, khiến cho Ôn Uyển cũng bị nhi tử nhà mình làm cho mơ hồ.

Ôn Uyển lại một lần nữa nhận được bái thiếp của Giang Lâm, Ôn Uyển thấy cũng đến lúc rồi. Người ta một phụ nữ có thai ba phen bốn bận muốn mời, gặp một lần cũng có làm sao.

Dựa theo cách nói của Hạ Dao, Ôn Uyển không có việc làm, rảnh rỗi nhàm chán, muốn tìm người tán gẫu cho nên mới đón thiệp. Nếu là Ôn Uyển trong quá khứ, thì tuyệt đối sẽ không nhận bái thiếp này. Đừng nói là phụ nữ có thai bốn tháng, cho dù là chín tháng sắp sinh, chạy đến trước cửa phủ Quận chúa, Quận chúa cũng tuyệt đối không gặp.

Lúc tới cửa, Ôn Uyển nhìn thấy Giang Lâm thì có chút kinh ngạc. Lần gặp mặt trước kia, có thể bởi vì có Yến Kỳ Hiên bên cạnh, cho nên Ôn Uyển cảm thấy Giang Lâm cũng chỉ như vậy. Nhưng bây giờ, so với mình, Ôn Uyển thật cảm thấy, Giang Lâm đúng là đại mỹ nhân.

Một đôi mắt xếch, khuôn miệng chúm chím, mặc trên mình một thân cung trang tơ lụa đỏ thẫm thêu mẫu đơn, mái tóc đen nhánh được vấn cầu kỳ, chính giữa cài một cây trâm phượng hoàng ngậm một viên hồng ngọc hình giọt nước. Hai bên là sáu cây kim bộ diêu* bằng vàng, còn có những đóa hoa lụa mẫu đơn tinh xảo mới lạ. Dưới chân đi một đôi hài tơ vàng, mũi giày còn điểm thêm những hạt châu tròn xinh đẹp, ung dung mà hoa quý.

*kim bộ diêu: loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. Hình ảnh cho kim bộ diêu: Đây

Lúc này Ôn Uyển còn cố ý mặc một bộ xiêm y màu đen rộng thùng thình. Xiêm y màu đen a, mặc vào nhìn có vẻ gầy đi. Cho dù có như thế, nhưng cũng không che dấu được vóc dáng phì nhiêu của Ôn Uyển. Đừng nói khuôn mặt so với lần trước gặp Giang thị mập thêm một vòng, ngay cả vòng eo so với trước cũng nhiều thêm một vòng lớn, Ôn Uyển bây giờ, tuyệt đối có thể so sánh cùng Dương Ngọc Hoàn thời cổ đại kia. Nhưng may là Ôn Uyển tỉ mỉ chọn lựa y phục, lúc này cùng Giang Lâm đứng chung một chỗ, cũng là một người Tây Thi một người Đông Thi.

May mắn từ trước đến giờ Ôn Uyển luôn là kẻ có tâm lý cường đại, nghĩ tới mình nhất định có thể khôi phục vóc người như trước, liền không còn nghĩ gì nữa. Cái thứ tự ti kia, Ôn Uyển lại càng chưa từng có qua đâu.

Giang Lâm thấy bộ dáng mập mạp kia của Ôn Uyển liền mỉm cười. Vận khí nàng cũng thật tốt, cho tới bây giờ mang thai cũng sẽ không mập quá, chỉ có bụng bầu là to. So với bộ dáng này của Ôn Uyển, nàng thật đúng là may mắn rồi.

Ôn Uyển mà biết được suy nghĩ này của Giang Lâm, nhất định là lệ rơi đầy mặt. Vì sinh đứa nhỏ, liền đem mình trở thành phì bà (bà béo =^=) rồi, nàng dễ dàng sao?

Giang Lâm tràn đầy áy náy nói “Quận chúa, lần trước tiệc đầy tháng của Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi, bộ dạng ta không tiện, nên không đến được. Vì hôm đó cơ thiếp trong nhà thất lễ, nên cố ý tới nói xin lỗi. Kính xin Quận chúa không vì chuyện này, mà cùng Vương Phủ sinh hiềm khích.” Giang Lâm nói chuyện giọng điệu rất thành khẩn.

Ôn Uyển nghe hai chữ cơ thiếp, sửng sốt một chút. Trắc phi cũng coi là vợ, sao có thể gọi là cơ thiếp đây? Cái này cũng quá kỳ quái đi. Chẳng lẽ, có chuyện tình gì mà nàng không biết sao?

Giang Lâm cười giải thích: “Bởi vì chuyện ở chỗ Quận chúa, Tiểu Giang thị đã làm mất thể diện của Vương Phủ. Vương gia giận dữ, trực tiếp đem nàng giáng xuống làm cơ thiếp.”

Ôn Uyển đảo mắt nhìn qua Giang lâm, thấy nàng đối diện ánh mắt của mình, trong nháy mắt có tia tránh né. Ôn Uyển thu hồi ánh mắt, cười nói: “Chuyện nhỏ này, ta không để trong lòng. Đó lỗi của nàng ta, không liên quan gì đến ngươi, không cần vì sai sót của nàng ta mà tới nói xin lỗi.” Giang thị tránh né ánh mắt, khẳng định là Giang thị cố ý .

Giang Lâm nhìn thấy ánh mắt sắc bén này của Ôn Uyển, trong lòng lộp bộp rơi xuống. Thật giống như bản thân bị nhìn thấu, không còn gì có thể che giấu. Cũng may tố chất tâm lý của Giang Lâm rất tốt, lập tức áy náy nói “Chung quy là người trong vương phủ thất thố. Không đến một lần này, trong lòng ta cũng khó an ổn. Nhưng Quận chúa đại nhân đại lượng, cũng là phúc phần của nàng ta.”

Ôn Uyển cười lắc đầu “Qua rồi thì cho qua đi, không cần đa lễ như vậy. Ta ghét nhất là lễ nghi phiền phức .” trên mặt Ôn Uyển mang theo nụ cười, nhưng nụ cười lại không đạt đáy mắt, giọng nói cũng nhàn nhạt.

Thế tử phi trong lòng hơi chậm lại, cười nói đến hai đứa bé “Còn không nhìn thấy hai ca nhi! Nghe nói hai ca nhi lớn lên rất tốt, cơ trí thông tuệ, không khác gì Quận chúa.”

Ôn Uyển cười đến nhẹ nhàng: “Cái gì thông tuệ mới không thông tuệ . Hài tử mới hai tháng, nói gì đến thông tuệ, chính là ăn ăn ngủ ngủ không khác gì tiểu trư.” Hai con heo nhỏ khả ái a (Minh Duệ rớt mồ hôi đầy mặt: Nương, người đừng đặt thêm ngoại hiệu cho ta có được hay không. Đại Bảo, tiểu lão đầu, Tiểu Trư, người rõ ràng là gọi loạn a!)

Giang Lâm thấy thần sắc Ôn Uyển bình thường lại: “Ăn ngủ ngủ ăn cũng tốt. Hài tử như vậy thật dễ chăm. Đình ca nhi nhà ta lúc nhỏ chỉ thích khóc, chăm sóc cũng mệt hơn.” Hai hài tử ngoan như vậy, làm cha mẹ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhìn Ôn Uyển châu tròn ngọc sáng sẽ biết. Nếu không, nhất định sẽ gầy đi không ít. Bởi vì hài tử không yên tĩnh, hài tử khó chịu, thì làm mẹ đặc biệt là Ôn Uyển luôn muốn thân thiết với con cái, sẽ càng vất vả.

Ôn Uyển đối với chuyện hai đứa bé biết điều, cũng không phải nghe một lần, mà hết lần này tới lần khác trong lòng đều đắc ý, trên mặt còn ra vẻ khiêm nhường “Cũng không phải đều biết điều như vậy. Lớn hoàn hảo một chút, nhỏ lại thích khóc. Một chút không như ý sẽ khóc. Lớn lên đoán chừng cũng là nghịch ngợm. Không nói gạt ngươi, lúc ta biết có thể sẽ sinh đôi, liền nghĩ rằng nếu là long phượng thai thì thật tốt. Đến lúc đó, có nhi có nữ, cuộc đời ta đã viên mãn. Không ngờ lại là hai tiểu tử, cũng không biết lúc nào mới có thể có con gái đây.” Đây là một tiếc nuối nho nhỏ của nàng. Nữ nhi, chính là áo bông nhỏ của nương a! Đời này sợ rằng không thể có rồi.

Giang Lâm thấy Ôn Uyển miệng thì nói oán trách, nhưng trên mặt lại vui mừng. Cười nói: “Nhất định có. Quận chúa là người có phúc khí, tương lai nhất định có nữ nhi, con cháu đầy cả sảnh đường.”

Hạ Dao đi tới nói nhỏ ” Quận chúa, Duệ ca nhi tỉnh, đang tìm Quận chúa đây.”

Ôn Uyển liền hiểu rõ, tên tiểu tử này nhất định là đói bụng. Hai hài tử đều có quy luật, sau khi tỉnh lại là phải ăn. Mà Duệ ca nhi mỗi lần đều tỉnh dậy sớm hơn Cẩn ca nhi, đương nhiên là được ăn trước. Hơn nữa tiểu tử kia chưa ăn no thì cũng không nhả miệng.