Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 167




Ngày tháng sau khi sinh, vô cùng thống khổ. Nữ nhân đang ở cữ, trong một tháng không được tắm, không được ra khỏi phòng, sợ gặp gió. Không ra khỏi phòng, Ôn Uyển có thể chấp nhận, nhưng không được tắm, Ôn Uyển thật quá đau khổ! Chẳng khác nào bị giam ở trong đại lao cả. Tất nhiên, Ôn Uyển chưa từng vào đại lao bao giờ, nhưng nghĩ đến thôi, cũng thấy chẳng có gì khác. Bị nhốt trong phòng tối không thấy ánh mặt trời, không thể ra ngoài, không thể mở cửa sổ, không thể gặp gió. Mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, rồi lại nhìn hai đứa bé.

Đối với những thứ Ôn Uyển vẫn có thể miễn cưỡng cho qua. Dù sao chăn đơn mỗi ngày đều đổi, còn có thể ngửi được mùi vị khô mát (có mặt trời là nhất định phải đem đi phơi). Chuyện khiến cho Ôn Uyển không thể chịu được đó là, một tháng không được tắm. Ôn Uyển cảm giác cả người đều bốc mùi, tóc đã có thể nhỏ ra dầu.

Hạ Dạ và Hạ Ảnh bình thường Ôn Uyển nói gì đều nghe nấy, lần này lại kiên quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý này của Ôn Uyển. Ôn Uyển không làm sao được, nhịn sáu ngày, rốt cục nổi giận. Cho dù nàng không sợ hôi thối, nhưng đứa bé phải bú sữa, nếu không tắm rửa, chẳng phải cả người sẽ đầy vi khuẩn sao? Chẳng lẽ muốn con nàng ăn phải vi khuẩn đầy trên người nàng.

Hai người bị uy hiếp dữ quá, đành phải đồng ý để cho Ôn Uyển dùng nước lau người. Mặc dù không thoải mái, nhưng cũng coi như giải quyết được rồi. Trên người được giải quyết, Ôn Uyển lại muốn gội đầu. Một tháng không gội, mà tóc thì lại rất dài, Ôn Uyển khẳng định đầu mình đã bốc mùi rồi. Cũng may nam nhân của mình không ở đây, phải ở bên cạnh ngửi thứ mùi này của nàng, nhất định sẽ chạy mất tăm mất tích.

Lần này, Hạ Dao và Hạ Ảnh kiên quyết không đồng ý. Ôn Uyển có cưỡng bức đe dọa thế nào cũng không được. Cuối cùng, Ôn Uyển bại trận, chỉ hy vọng những ngày tháng giống như ngồi tù này có thể sớm kết thúc.

Ôn Uyển đếm ngón tay tính từ ngày một, rốt cục đã sắp được ba mươi ngày. Hết ở cữ, có thể được tắm rửa thoải mái. Thế nhưng, khi Ôn Uyển cho là mình sắp được giải phóng, đang chuẩn bị đi gột rửa khắp cả người, Trương thái y lại nói, để cho chắc chắn, vẫn nên tiếp tục ở cữ, tốt nhất là ở thêm mười ngày nữa, đầy bốn mươi ngày là tốt nhất.

Được rồi, Ôn Uyển luôn sợ chết sợ đau. Cho dù hôi hám đến mức khiến người ta không chịu nổi, vì suy nghĩ cho thân thể, vẫn không ra khỏi phòng.

Nhưng mà, nàng nhất định phải tắm. Gội đầu, tắm rửa. Trương thái y nói như vậy cũng được, cũng có thể tắm rửa được. Cho nên, Ôn Uyển rốt cuộc được tới tịnh phòng tắm rửa một trận.

Sau khi tắm xong, nhìn nước trong chậu không biết đã biến thành màu gì, Ôn Uyển mấp máy miệng, còn muốn tắm nữa. Hạ Dao đã không đồng ý. Không cho nàng tắm thêm nữa. Nói nếu tắm tiếp nữa sẽ dễ bị cảm lạnh.

Hạ Dao nói rất có lý. Hiện tại không như lúc trước, một khi Ôn Uyển bị cảm lạnh sẽ rất dễ lây bệnh cho hai đứa bé. Ôn Uyển đành phải bỏ ý định này. Nghĩ tới qua mười ngày nữa, nàng nhất định phải tắm thật sạch sẽ. Mặc dù chưa được tắm thỏa thích, nhưng Ôn Uyển vẫn cảm thấy cả người thư thái, thoải mái.

Ôn Uyển tắm rửa xong, nha hoàn cầm khăn đến không ngừng lau tóc cho nàng. Đã một tháng rồi Ôn Uyển không soi gương. Cầm gương lên soi, nhìn khuôn mặt đầy mỡ của mình. Không chỉ có mặt, cả người đều phát triển theo chiều ngang, thật quá kinh khủng. Ôn Uyển không nhịn được bật cười. Hiện tại, có thể nói là trên người nàng đầy phúc khí được rồi. Ôn Uyển bảo Hạ Dao ước chừng xem nàng nặng khoảng bao nhiêu.

Hạ Dao nhìn rồi thành thật nói: “Khoảng một trăm sáu đến một trăm bảy.”

Ôn Uyển sờ lớp mỡ ở trên mặt và trên eo, khóc không ra nước mắt! Nàng vốn đoán là một trăm bốn mươi, một trăm năm mươi cân, không nghĩ lại còn nặng hơn thế nữa. Hiện giờ bị béo năm sáu mươi cân. Nhiệm vụ giảm cân gian khổ quá! Hơn nữa, tạm thời vẫn không thể giảm cân, ít nhất phải chờ sau khi bọn nhỏ đầy ba tháng mới tính đến vấn đề này. Vác cái thân thể này đi ra ngoài, nàng cảm thấy áp lực lắm! Trước kia không nói là tuyệt thế đại mỹ nhân, ít nhất cũng là một tiểu mỹ nhân. Hiện giờ, đã thành cô béo rồi. Không phải, là bà béo mới đúng.

Lễ tắm ba ngày của hai đứa bé chỉ làm đơn giản, lễ đầy tháng Ôn Uyển cũng không định làm lớn. Nhưng hoàng đế lại muốn làm lớn. Ôn Uyển kiên quyết không đồng ý. Lấy lý do là tinh thần nàng lúc này không tốt, không muốn hao tâm tốn sức. Nhưng thật ra, Ôn Uyển cảm thấy thật sự không cần phải khoe khoang. Lễ đầy tháng cho dù không tổ chức long trọng, chẳng lẽ lại khiến người ta nghĩ lung tung.

Hoàng đế vốn định bảo Thái tử phi tới giúp nàng một tay, để lễ đầy tháng có thể được long trọng, nhưng cũng bị Ôn Uyển hoàn toàn cự tuyệt. Về phần rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chỉ có mình Ôn Uyển biết. Đại phu nhân Thanh Hà là người của Bạch gia, là Đại bá mẫu của hai đứa bé, sau này còn muốn dựa vào nàng, sẽ không có gì phải lo lắng. Như Vũ thì khác. Mặc dù nàng với Như Vũ có quen biết, nhưng chỉ ở mức độ giao thiệp bình thường. Nếu như ngay cả lễ đầy tháng của con trai nàng cũng bảo nàng ấy đến lo liệu, tín hiệu mà phát ra, lại mang ý nghĩa khác. Tuy đây là ý của hoàng đế, nhưng người ngoài đâu biết, có khi còn nghĩ rằng nàng cố ý mời Như Vũ tới!

Hơn nữa, trải qua chuyện lần trước, Ôn Uyển càng ngày càng không kiên nhẫn với Như Vũ. Dò xét, tính toán trong đầu, nếu không cần thiết thì Ôn Uyển kiên quyết không mời người này tới cửa.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển không đồng ý, cũng đành thôi. Chờ tròn một tuổi, rồi làm lớn cũng được. Hoàng đế hạ thánh chỉ, lệnh cho Ôn Uyển sau khi kết thúc lễ đầy tháng, hết cữ thì mang theo bọn nhỏ đến tiếp kiến hắn.

Nữ nhân đang ở cữ, không thể gặp nam nhân khác. Trừ ngày sinh đó ra, hoàng đế đã một tháng không gặp hai đứa bé. Nghe nói bộ dạng hai đứa trắng trắng mập mập, nên rất muốn nhìn một chút, xem hai đứa trông như thế nào.

Ôn Uyển nghĩ tới hài tử mới được một tháng, sao có thể mang ra ngoài để chịu khổ được. Ôn Uyển khéo léo tỏ ý rằng đứa bé còn nhỏ, không thích hợp xuất môn. Ít nhất phải được ba tháng.

Hoàng đế rất muốn nhìn thấy Cẩn ca nhi, liền nói Ôn Uyển chỉ cần đổi xe ngựa một chút là được, sẽ không khiến đứa bé bị gặp gió. Nghe nói Cẩn ca nhi rất giống hắn, nên hắn rất muốn nhìn thấy bé.

Ý tứ của Tôn công công là hoàng đế có lẽ muốn thông qua Cẩn ca nhi để nhìn ra bộ dạng của mình khi còn bé.

Ôn Uyển chờ thái giám truyền lời đi khỏi, lạnh mặt hỏi Hạ Dao: “Đi thăm dò một chút xem đã xảy ra chuyện gì?” Dựa theo đạo lý mà nói, nàng đã uyển chuyển cự tuyệt, hoàng đế cho dù muốn gặp đến mấy, cũng sẽ không làm khó nàng. Ôn Uyển tin chắc rằng, ở giữa phải có ẩn tình nào đó.

Vừa tra liền biết được, nữ nhi do Quách thị sinh, sau khi đầy tháng liền đem đến hoàng cung gặp hoàng hậu. Hiện tại, thân thể đứa bé kia vô cùng khỏe mạnh.

Ôn Uyển thở ra một hơi: “Khốn kiếp. Đi truyền Trương thái y tới. Hỏi ý kiến hắn xem, nếu không thể ta sẽ không đi.” Có lời nói của thái y, hoàng đế sẽ không thể kiên trì nữa.

Trương thái y cười nói: “Không sao, chờ Quận chúa hết cữ, chọn một ngày nắng ráo, không có gió để tiến cung, sẽ không có trở ngại gì lớn. Nhất định hoàng thượng sẽ không trách cứ Quận chúa.” Điều kiện tiên quyết là phải trời nắng ráo, không gió. Sau đó ôm đứa bé ở trong xe ngựa, xuống xe ngựa thì dùng noãn kiệu, sẽ không ảnh hưởng gì.

Ôn Uyển đã ám chỉ muốn Trương thái y nói là đứa bé còn nhỏ quá, không thích hợp di chuyển đến chỗ khác. Đáng tiếc Trương thái y không phối hợp. Ôn Uyển vừa nhìn điệu bộ này, liền biết hoàng đế nhất định trước đó đã hỏi qua Trương thái y. Trương thái y đã nói có thể, nàng còn không đáp ứng thì đúng là không thức thời.

Ôn Uyển tức muốn nổ mũi, cái thứ khốn kiếp Quách gia kia, lúc nào cũng muốn gây khó dễ cho nàng. Con bọn họ, bọn họ không thương thì thôi, tại sao lại muốn kéo con trai của nàng xuống nước?

Ôn Uyển nắm tay lại thành nắm đấm: “Ngươi nói xem, có phải là hoàng hậu sống quá thoải mái rồi hay không?” Hiện tại quản lý hậu cung, lại bắt đầu ngọ ngoạy rồi. Phải chăng là phải đem nữ nhân này giẫm xuống đến không xoay mình nổi, mới hết chuyện được! Nhưng mà, như vậy phải cần động tác lớn. Không được. Vẫn không được!

Hạ Dao cũng phản đối Ôn Uyển xuất thủ đối phó hoàng hậu. Một khi đối phó hoàng hậu, động tác nhất định phải rất lớn. Đến lúc đó, Quận chúa chẳng khác nào tuyên chiến với ba vị hoàng tử. Vô cùng nguy hiểm.

Sắc mặt Hạ Dao trở nên lạnh lùng: “Quận chúa, người nói xem, đây liệu có phải làm âm mưu của Thái tử phi không? Khiến người với ba vị hoàng tử trở thành tử địch. Sau đó nàng có thể kết thành đồng minh với Quận chúa.”

Ôn Uyển bật cười: “Ngươi nghĩ gì thế, sau khi trở thành kẻ địch với Thái tử, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử rồi, ta còn có thể kết minh với nàng sao? Trừ phi là ta bị điên.”

Hạ Dao vẻ mặt nặng nề: “Lời này của Quận chúa không đúng rồi. Quận chúa không thích thứ xuất, chắc chắn sẽ không giúp đỡ thứ xuất. Mà hai nhi tử của Thái tử phi, lại là con dòng chính chân chính. Linh Đông còn có trùng ngày sinh với Quận chúa nữa.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Ý nghĩ này của ngươi có chút không thực tế.” Như Vũ dù không có đầu óc đến đâu, cũng biết một khi nàng thật sự xuất thủ đối phó hoàng hậu, vậy. . . . . . Không đúng, Như Vũ mỗi lần đều nói những lời nói lấp lửng, khiến cho sự kiêng kị của nàng đối với hoàng hậu càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ. . . . . .

Ôn Uyển thở mạnh một hơi. Mặc kệ có phải hay không, ngoại trừ việc giao thiệp bình thường ra, tuyệt đối không thể qua lại nhiều với Như Vũ nữa. Nữ nhân hậu cung, thật đáng sợ. Rất giỏi đánh cược. Lúc này Ôn Uyển cũng tính là may mắn. May mà mình cẩn thận. Nếu không đã bị bán khi nào không biết.

Hạ Dao há miệng, còn muốn khuyên Ôn Uyển đồng ý chuyện tuyển tú, nhưng cuối cũng vẫn không mở miệng được. Chờ sau khi ra khỏi đây, thì tìm người gửi một phong thư đi. Quận chúa đã không đồng ý, vậy để nàng làm thay! Âm mưu không thể dùng, thì dùng dương mưu.

Một ngày trước lễ đầy tháng của Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi, Bạch Thế Niên rốt cuộc nhận được tin tức, hắn đã có hai đứa con trai. Bây giờ hắn đã là cha của hai đứa con rồi, đây là nhi tử ruột thịt của hắn. Hơn nữa lại còn là hai nhi tử. Mặc dù hắn nhận định là nhi tử, nhưng mới chỉ là đoán thôi. Cũng không dám khẳng định. Phải biết rằng sinh con trai hay con gái là do ông trời định đoạt (Ôn Uyển nói: không phải là do ông trời định đoạt, mà do t*ng trùng có khỏe mạnh hay không. Sự thật chứng minh, t*ng trùng của chàng rất dũng mãnh). Mặc dù hắn thật sự rất cần một nhi tử, nhưng vạn nhất là nữ nhi, cũng không sao. Hiện giờ đã thật sự có nhi tử. Hơn nữa lại còn là hai nhi tử.

Bạch Thế Niên nhìn bức thư truyền tới, nhìn một lần lại một lần. Trang giấy đã sắp bị hắn vò nát rồi, vẫn nhìn không chớp mắt.

Trái tim treo lơ lửng đã có thể buông xuống. Cuối cùng không còn phải phập phòng lo sợ nữa, Bạch Thế Niên cảm thấy toàn thân được thả lỏng. Nhưng thả lỏng rồi, lại tiếp tục xem trang thứ hai. Khi xem đến trang thứ hai, sự vui mừng đã hoàn toàn biến mất.

Ôn Uyển sinh con thập tử nhất sinh, thiếu chút nữa mẫu tử khó giữ được. Trái tim Bạch Thế Niên như thắt lại. Nhưng khi đọc đến Ôn Uyển mình dùng biện pháp kỳ quái tự cứu, mẫu tử bình an, Bạch Thế Niên liền thở phào một hơi. Tốt, tốt, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ. Có thể cưới được một người vợ thông minh tài giỏi, học thức uyên bác như vậy, ông trời đúng là rất ưu ái hắn.

Bạch Thế Niên trải qua muôn vàn cung bậc cảm xúc, rất lâu sau mới rốt cuộc phục hồi tinh thần. Bạch Thế Niên kéo trái tim trở về lồng ngực, khẽ thì thào nói: “Vợ ơi, cám ơn nàng.” Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Bạch Thế Niên không biết mình có thể chống đỡ được hay không? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vạn nhất kia. Chỉ cần nghĩ tới, hắn liền run rẩy cả người. Giống như trong cơn ác mộng kia, hắn không có khả năng chống đỡ. Đến lúc đó. . . . . . Cũng may, ông trời rốt cuộc không tàn nhẫn với hắn như vậy. Để cho vợ hắn có thể vượt qua được. Thế nhưng, sau cảm giác may mắn, lại là cảm giác áy náy không thôi. Trước đó rất lâu hắn nhận được thư của đại ca, trong thư khiển trách hắn hoang đường. Quận chúa ở kinh thành thủ gia quản sự, chống đỡ môn hộ, còn phải lo lắng sợ hãi khi mang thai. Thế nhưng hắn lại dám ôm ấp mĩ thiếp trong ngực.

Bạch Thế Niên nắm bức thư trong tay, mười năm, hắn cho mình thời gian mười năm. Mười năm, đủ để cho hắn kiến công lập nghiệp. Nếu vẫn không thể, đó là ý trời. Nếu mười năm vẫn không thể diệt được toàn bộ quân Mãn Thanh. Hắn vẫn sẽ trở về. Không thể để cho Ôn Uyển đợi đến bạc đầu được.

Sau khi hồi phục tâm tình, Bạch Thế Niên lập tức đến thư phòng viết một phong thư nhà. Rất dày, một phong thư bằng mười phong thư nhà của người khác. Sau khi viết xong, sai người lập tức mang thư tới trạm dịch, gửi về kinh thành.

Giao xong thư nhà, lại nhìn lại bức thư kia. Trên mặt rốt cuộc xuất hiện vẻ vui sướng. Sinh đôi, hai đứa con trai. Ma chú cuối cùng đã bị phá bỏ. Hắn không cần phải lo sợ nữa. Thật tốt quá.

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên mặc dù vẫn trưng ra khuôn mặt băng sơn nghiêm túc, nhưng giữa hai đầu lông mày không có phiền lo, lúc này là vẻ vui mừng không thể che giấu được.

Diệp Tuần tính toán thời gian, hiện giờ đã là tháng mười. Quận chúa mang song thai, sinh đôi rất có khả năng xảy ra. Nhất định là đã sinh rồi. Thấy vẻ vui sướng hiện lên trên khóe mắt Bạch Thế Niên, lại càng khẳng định được suy đoán của mình. Diệp Tuần phe phẩy chiếc quạt lông, cười nói: “Tướng quân, Quận chúa sinh rồi à? Sinh được một đôi long phượng thai chứ?” Theo như những gì Diệp Tuần biết, Thánh Nguyên hoàng hậu lúc trước cũng sanh đôi, hơn nữa còn là long phượng thai. Nếu Quận chúa cũng sinh long phượng thai, vậy rất tốt. Về phần điềm xấu gì gì đó, nếu là tin tức xấu, vẻ mặt Bạch Thế Niên đã chẳng cảnh xuân tương sáng như vậy. Chắc chắn là hai đứa bé đều tốt. Mẫu tử bình an.

Bạch Thế Niên tuy vẫn là khuôn mặt băng sơn, nhưng trên người đã không còn vẻ lạnh lẽo và xa cách như trước đây nữa, sự lạnh lùng đã một đi không trở lại. Chỉ là hắn đã quen với bộ dáng này rồi: “Ừm, sinh rồi, không phải long phượng thai, là sinh đôi hai bé trai. Cả ba mẹ con đều bình an. Ta rốt cuộc đã có con trai trưởng rồi, hai con trai trưởng.” Rốt cục, rốt cuộc có con nối dòng kéo dài huyết mạch rồi. Cái gọi là túc mệnh, mệnh cách kia, cũng nên phá bỏ rồi. Có nhi tử, sau này cũng sẽ có tôn tử. Đến lúc già tất nhiên là có thể con cháu đầy nhà. Bạch Thế Niên càng nghĩ càng tốt đẹp. Vẻ mặt băng sơn cũng hòa tan. Chỉ tiếc không thể mọc thêm đôi cánh, có thể bay về thăm ba mẹ con bọn họ.

Diệp Tuần sửng sốt, tiếp đó vui mừng nói: “Tốt, tốt! Sinh đôi nam tốt, sinh đôi nam tốt! A Mãnh, đi, nói cho tất cả tướng sĩ biết. Hôm nay Tướng quân có việc mừng, có được một đôi song sinh nam. Để cho toàn quân trên dưới có thể chung vui cùng.” Tướng quân đã thực sự có người nối dõi. Tuy trước đó nói là long phượng, nhưng không dám xác nhận, nhỡ đâu là một đôi song sinh nữ thì sao? Hiện giờ một lần sinh liền được hai bé trai. Bạch Thế Niên sẽ không phải lo lắng vấn đề nối dõi tông đường nữa.

A Mãnh nhận được tin tức kia thì mừng rỡ, lập tức chạy đi, báo tin tức tốt lành này cho mọi người, nói Tướng quân rốt cục đã có nhi tử rồi.

Có nhi tử, hiển nhiên phá vỡ tin đồn Bạch Thế Niên không phải là nam nhân. Đối với tin đồn lúc trước, tất cả mọi người đều suy đoán là Tướng quân không thể chạm vào nữ nhân khác. Ai bảo trong lòng Tướng quân bọn họ chỉ có một mình Quận chúa. Cũng không trách Tướng quân ái mộ!

Dưới sự tuyên dương mạnh mẽ của Bảo Bảo Cương, sự tán đồng của thị vệ bên người Bạch Thế Niên, chưa kể đến rất nhiều người khác, các thủ hạ của Bạch Thế Niên đều biết Quận chúa dáng người xinh đẹp như hoa, tính tình ôn hòa. Hơn nữa tâm địa thiện lương.

Chưa đánh giá những cái phía trước, nhưng một câu tâm địa thiện lương này, nói rất đúng. Một câu nói năm đó của Ôn Uyển, đã giúp những chiến sĩ tiền phương không phải rơi máu và nước mắt nữa. Sau đó an trí thỏa đáng cho rất nhiều binh lính tàn tật. Điều này đã khiến bao nhiêu tướng sĩ cảm động.

Cho nên mới đầu, khi tin tức Bạch Thế Niên cưới vợ khác truyền về, mà người hắn cưới chính là Quận chúa Ôn Uyển, trong lòng mọi người đều có dị nghị. Đến khi biết được người mà Tướng quân chờ nhiều năm như vậy, chính là Quận chúa Ôn Uyển, thì tất cả mọi người đều gửi lời chúc phúc. Đối với chuyện Tướng quân và Quận chúa Ôn Uyển mười ba năm trước gặp gỡ, sáu năm trước thành thân, nói chung đều rất xúc động. Việc Quận chúa Ôn Uyển mất trí nhớ, khiến Quận chúa quên mất Tướng quân, mọi người chỉ có thể trách ông trời là không phúc hậu. Nhưng ông trời cũng xem như là không quá tàn nhẫn, để Tướng quân bọn họ rốt cuộc đã chờ được. Tướng quân chờ đợi nhiều năm như vậy, rất đáng giá.

Đối với Ôn Uyển, các tướng sĩ rất tôn kính. Ngay cả người trong Kỵ binh doanh, mỗi khi nhắc đến Ôn Uyển, đều rất kính trọng, tuyệt không dám nói một câu bất kính. Các tướng sĩ biên quan có thể không rõ ràng lắm, nhưng người của Kỵ binh doanh lại biết rõ, nữ tử vì dân vì như vậy, rất đáng để bọn họ kính trọng. Những người làm lính như bọn họ không giống với những văn nhân cổ hủ. Không nói Ôn Uyển đã cứu giúp biết bao nhiêu người. Nhưng bọn họ biết rằng số tiền mà Ôn Uyển kiếm được, phần lớn là để đặt mua vũ khí cho bọn họ, chuẩn bị quân lương và vật tư tốt nhất cho bọn họ. Bọn họ liền kính trọng. Trái lại, Thích Lệ Nương đưa tới cửa liền trở thành đề tài bàn tán trong miệng các binh lính.

Bây giờ khi mọi người biết được Quận chúa Ôn Uyển sinh cho Bạch Tướng quân một đôi Lân nhi, đều nói ông trời ưu ái, phúc khí của Quận chúa thật lớn biết bao. Tất cả mọi người đều thấy vui thay cho Ôn Uyển và Bạch Thế Niên.

Mấy thân tín như Trương Nghĩa, Bảo Bảo Cương nhận được tin tức, cũng cảm thấy vui mừng thay cho Bạch Thế Niên: “Quận chúa sinh hai bé trai, đây đúng là đại hỷ sự.” Bởi vì kính trọng Ôn Uyển, cho nên, mọi người đều gọi là Quận chúa. Giống như gọi Bạch Thế Niên là tướng quân. Bạch Thế Niên cũng không bất mãn với điều này. Bởi vì Ôn Uyển, quả thật đáng để bọn họ gọi như vậy.

Sự vui sướng của Bạch Thế Niên đương nhiên là che giấu không nổi.

Bảo Bảo Cương không chút kiêng kỵ nói: “Thật không ngờ, Quận chúa không chỉ kiếm tiền lợi hại, ngay cả sinh con trai cũng lợi hại như vậy. Sinh liền hai đứa. Như vậy thật đúng là tiết kiệm thời gian. Xem ra ta cũng nên tìm một người vợ như vậy, sinh con trai cho ta.”

Trương Nghĩa đối với lời nói không suy nghĩ của Bảo Bảo Cương, vô cùng nhức đầu: “Ngươi nói cái linh tinh gì thế, thật là.” Tiết kiệm thời gian, sự lo lắng bất an của Tướng quân trong khoảng thời gian này, bọn họ đều nhìn thấy được. Cũng thấy may mắn là mấy tháng này tiết trời nóng nực, không thích hợp xuất binh đánh giặc. Nếu không, với trạng thái lúc đó của Tướng quân, bọn họ còn phải thấp thỏm lo âu nhiều. Giờ thì tốt rồi, cả ba mẫu tử đều bình an. Không chỉ có người nối dõi, tâm bệnh của Tướng quân cũng được giải trừ.

Trương Nghĩa nhìn Bạch Thế Niên nói: “Tướng quân, tay của người lúc trước bị thương, không dám viết thư nhà vì sợ bị Quận chúa nhìn ra. Giờ vết thương đã tốt rồi, cần phải viết nhiều một chút. Bằng không, Quận chúa sẽ oán trách người đấy.”

Bạch Thế Niên cười: “Đã viết.” Ôn Uyển oán trách Bạch Thế Niên không viết thư cho nàng, kỳ thật là Bạch Thế Niên bị oan. Bởi vì trong một chiến dịch, tay Bạch Thế Niên bị thương, chỉ là một vết thương nhỏ, không quá nghiêm trọng, nhưng cầm bút viết chữ rất khó khăn. Bạch Thế Niên sợ Ôn Uyển lo lắng nên không nói cho Ôn Uyển biết. Cũng may lúc trước đã viết xong một phong thư (bản nháp), sau đó đợi một thời gian rồi lấy ra gửi đi. Ôn Uyển cũng không phát hiện được.

Bạch Thế Niên làm những thứ này là hoàn toàn dư thừa. Tin tức hắn bị thương, Hạ Dao đã biết được. Nhưng Hạ Dao không dám nói với Ôn Uyển. Chỉ nói Bạch Thế Niên quá bận rộn. Cộng thêm đường xá xa xôi, trên đường xảy ra các loại tình huống, thư từ bị chậm trễ cũng là bình thường.

Ôn Uyển nghĩ Bạch Thế Niên có hai cao thủ ở bên người, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cho nên cũng không suy nghĩ theo chiều hướng xấu, chỉ cho là Bạch Thế Niên bận rộn quá không có thời gian viết thư cho nàng. Thuận lợi vượt qua cửa.

Tin tức Ôn Uyển sinh được một đôi bé trai truyền khắp biên thành. Thích Tuyền biết được tin tức, chỉ cười khổ một tiếng. Lúc trước ông còn nghĩ, Bạch Thế Niên không có con nối dõi, tương lai tất nhiên là phải nhận con thừa tự. Bây giờ lại có tới hai đứa con trai, hẳn là đã có người nối dõi rồi. Thích Tuyền thu lại sự không cam lòng. Già rồi, thì phải chịu già thôi.

Sắc mặt Thích phu nhân thay đổi mấy lần, nhưng không có hành động gì. Mà Thích Lệ Nương, lúc này đang ở trong một tiểu viện yên tĩnh dưỡng thai.

Trần A Bố cũng thật kỳ lạ, ba mươi tuổi. Bên người có vô số nữ nhân, nhưng không có nữ nhân nào sinh cho hắn một mụn con. Ừm, chủ yếu là không có một nữ nhân nào mang thai. Khiến hắn đến ba mươi mà dưới gối vẫn trống không. Vì vậy, cái thai này của Thích Lệ Nương, hắn rất coi trọng. Nhưng vì phòng ngừa người khác đồn đại lung tung, nên không công bố với bên ngoài. Về phần tương lai, vẫn có thể dàn xếp được.

Trần A Bố tái mặt, nói: “Ngươi nói cái gì?” Bạch Thế Niên có hai đứa con trai, tên khốn Bạch Thế Niên kia thậm chí có hai đứa con trai. Điều này sao có thể, không phải hắn không được sao? Không phải loan truyền là Bạch Thế Niên không phải nam nhân sao? Chẳng lẽ, Thích Lệ Nương đã lừa hắn.

Trần A Bố nghĩ đến Thích Lệ Nương lừa hắn, như vậy đứa bé này căn bản không phải là của hắn, mà là của Bạch Thế Niên. Hắn, hắn thế nhưng lại đi nuôi con của người khác. Trần A Bố đi đến tiểu viện của Thích Lệ Nương.

Bạch Thế Niên đang rất cao hứng, đây gọi là người gặp chuyện tốt tinh thần vui vẻ, vẻ mặt băng sơn cũng không còn. Chợt thấy bộ dạng muốn giết người của A Mãnh: “Tướng quân, thật là khốn kiếp, vô sỉ. . . . . .”

Bạch Thế Niên buông quân vụ trong tay xuống, tuy không cười, nhưng đã không còn vẻ mặt băng sơn: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đợi đến khi A Mãnh đến nói, phía ngoài hiện tại đã đồn ầm lên rồi, nói là Tướng quân không được. Thích Lệ Nương gả vào phủ Tướng quân ba năm, Tướng quân không hề chạm vào, Tướng quân không phải là nam nhân. Mọi người đều biết kiêng kỵ, không nhắc tới Quận chúa Ôn Uyển nửa chữ. Nhưng sáng hôm nay khi tin tức Quận chúa Ôn Uyển sinh hai bé trai truyền tới, ý nghĩ Quận chúa Ôn Uyển bất trinh nhanh chóng hiện lên trong đầu mọi người.

Chỉ là, thật đáng tiếc, người tung tin đã tính sai. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này là một chuyện. Nhưng mọi người không phải là không biết nghĩ, chuyện này là hoàn toàn vô lý. Nếu Tướng quân không được, sao Quận chúa lại đồng ý gả? Còn nữa, Ôn Uyển ở trong lòng tướng sĩ, thiện lương, từ bi giống như tiên nữ ở trên trời vậy. Người như vậy, sao có thể bất trinh.

Sắc mặt Bạch Thế Niên vẫn như thường, phất tay bảo hắn lui xuống, rồi gọi Cao Tần: “Chuyện này, hẳn là có người ở sau lưng giật dây, đi điều tra rõ ràng cho ta.” Cao Tần đã biết gian phu của Thích Lệ Nương là Trần A Bố, trong tay tất nhiên còn có thế lực bí ẩn.

Cao Tần không cần đi điều tra đều nói: “Tướng quân, những người này là do mật thám ngấm ngầm sai khiến.”

Thân là một người lính, trong tâm luôn luôn thờ phụng chiến tranh chính nghĩa. Bạch Thế Niên cũng không ngoại lệ, rất ghét loại âm mưu quỷ kế này: “Tìm thời cơ giải quyết toàn bộ bọn họ đi.”

Cao Tần lắc đầu: “Bọn họ đã có đề phòng. Chúng ta chỉ bắt được mấy người, nhưng kẻ đứng ở phía sau lại không biết. Những người này ẩn náu ở biên quan nhiều năm như vậy, tổ chức cũng vô cùng chặt chẽ. Tướng quân, sau này người nên cẩn thận một chút.”

Bạch Thế Niên triệu tập Diệp Tuần tới, nói chuyện này cho hắn nghe. Sau khi nói xong lại nghi hoặc hỏi: “Nếu thật sự chiếm giữ biên thành nhiều năm như vậy, tại sao giờ lại muốn động thủ?”

Vẻ mặt Diệp Tuần rất nặng nề: “Lúc trước quan hệ của chúng ta với Thát tử ở mặt ngoài rất hữu hảo. Chỉ là hai năm gần đây, quan hệ giữa hai bên trở nên căng thẳng. Hiện tại biên quan có Kỵ binh Doanh, Thích Tuyền hiện giờ cũng bắt đầu nghiêng về phía Tướng quân. Chưa cần tới nửa năm, Tướng quân cho dù không thể thượng vị, cũng đã có thể nắm biên thành trong tay. Một khi Tướng quân nắm được toàn bộ biên thành, bọn họ sẽ không còn khả năng xoay chuyển trời đất. Ta đoán, lần này bọn họ làm vậy là muốn ly gián Tướng quân với Trần A Bố, để người với Trần A Bố nội đấu. Đáng tiếc, lần này bọn họ đã tính sai rồi. Bọn họ đã quá coi thường Thích Tuyền.” Thích Tuyền vì gia tộc mà ngấm ngầm mưu tính Bạch Thế Niên là đúng. Nhưng Diệp Tuần có thể chắc chắn rằng, trên bình diện lợi ích quốc gia, Thích Tuyền sẽ tuyệt đối không thiên lệch. Thích Tuyền sẽ không trơ mắt nhìn Trần A Bố và Bạch Thế Niên sống mái với nhau. Hai người bằng mặt nhưng không bằng lòng, không sao, hay là Trần A Bố cố ý bày ra một vài thủ đoạn nhỏ, Thích Tuyền vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu là nội đấu khiến cho biên thành nội loạn, Thích Tuyền tuyệt đối không cho phép. Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó tiên hoàng có thể giao phó biên thành cho Thích Tuyền trông hơn ba mươi năm, và đến cả hoàng thượng cũng không thay đổi Nguyên soái. Tư tâm có thể có, nhưng chủ tâm thì không thể bị lay chuyển được.

Bạch Thế Niên gật đầu.

Chuyện này quả nhiên bị Thích Tuyền áp chế xuống, không truyền đi quá rộng. Bạch Thế Niên thế nhưng không biết được, Thích Tuyền một chén thuốc thiếu chút nữa bắt Thích Lệ Nương uống vào. May mà Trần A Bố chạy tới ngăn lại. Đây có lẽ là đứa con duy nhất của hắn, hắn không muốn bị tuyệt hậu.

Thích Tuyền khi ấy nhìn Trần A Bố, khẽ thở dài, cuối cùng hai người bàn bạc một lúc rất lâu. Khi đi ra, sắc mặt Trần A Bố vô cùng nặng nề.

Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên bên kia làm cho nàng suýt chút nữa thì mang tiếng là bất trinh. Lúc này nàng đang lo nghĩ lễ đầy tháng cho hai bé con của nàng.

Ngày đầy tháng của đứa bé còn gọi là “Xuất oa” (ra khỏi tổ). Từ sau ngày này, đứa bé không cần phải tránh gió nữa. Đương nhiên, lễ đầy tháng trong cách nghĩ của những người nơi đây, đó chính là ngày lễ bắt đầu của một đời người, cho nên nhất định phải cử hành có lễ nghĩa, nghi thức. Nếu không phải như thế, Ôn Uyển cũng không đồng ý làm.

Ôn Uyển không muốn làm lớn, cho nên tiệc đầy tháng của hai đứa bé chỉ mời đến các thân bằng hảo hữu. Cho dù là như vậy, tiền viện cũng phải bày mười bàn, hậu viện bày tám bàn. Đây đã là rút gọn đến mức không thể rút gọn được thêm nữa.

Không nói những người khác cảm thấy tủi thân cho hai đứa bé, đến cả Hạ Dao cũng thấy uất ức cho chúng. Nhà người ta có con được đầy tháng, đều tổ chức vô cùng náo nhiệt, mở tiệc thật to. Không bày đến một trăm bàn, thì cũng phải đến tám mươi bàn. Quận chúa nhà các nàng thì hay rồi, giản lược, rồi lại giản lược, nhà các nàng đâu đến nỗi không có tiền mà không thể làm nổi đâu. Sao Ôn Uyển lại như vậy, tỏ ra nghèo nàn keo kiệt như vậy?

Ôn Uyển cười nói: “Tuy Đại ca và Đại phu nhân chủ trì, nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài. Có được hay không đều phải để ở trong lòng! Làm lớn thì thế nào? Nên thương yêu thì vẫn cứ yêu thương. Nếu ngươi cho rằng như vậy là ấm ức cho bọn nhỏ, vậy chờ đến khi chúng được một tuổi, ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn cho chúng, ngươi thấy thế nào?”

Hạ Dao lúc này mới cảm thấy tốt hơn.