Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 163: Xuyên qua




Vũ Đồng kỳ quái hỏi: “Ôn Uyển, sao trên đường tới đây, ta không nhìn thấy nhũ mẫu đâu?” Vừa rồi ở đại sảnh, hai người chăm sóc hai đứa bé nhìn không giống nhũ mẫu lắm.

Ôn Uyển nói: “Đã tìm bà vú ở bên ngoài rồi đấy chứ, nhưng hai tiểu tử này của ta rất tinh quái, không chịu trực tiếp bú sữa của bà vú. Phải dùng bình sữa mới chịu uống.” Nghĩ lại mà Ôn Uyển chỉ muốn lấy tay lau mồ hôi. Đừng nói hai đứa con này của nàng là linh hồn của người trưởng thành xuyên qua nhé. Nàng sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.

Hai người Như Vũ và Vũ Đồng đồng thời mở to mắt nhìn Ôn Uyển, trong mắt đầy vẻ không thể tin được. Điều này sao có thể. Thật sự là hết sức khó tin.

Ôn Uyển vốn định để cho hai đứa bé uống những thứ khác. Đáng tiếc nơi này không có sữa bột. Sữa bò với sữa dê thì bởi vì đứa bé còn nhỏ, dạ dày rất yếu, không thể uống. Ít nhất phải một tuổi trở lên mới có thể uống sữa tươi. Tất nhiên, cho dù có sữa bột thật, Ôn Uyển cũng sẽ không dùng tới. Dẫu sao sữa tươi vẫn có giá trị dinh dưỡng cao nhất. Đây cũng là lý do mà Ôn Uyển kiên trì muốn tự mình nuôi nấng các con. Không chỉ vì muốn các con được khỏe mạnh, Ôn Uyển còn cho rằng, nếu tự mình nuôi nấng các con, tình cảm mẫu tử sẽ sâu sắc hơn rất nhiều.

Vũ Đồng nghe mà ngây ngẩn cả người. Chuyện này thật sự là quá thần kỳ. Như Vũ cũng tò mò nhìn Ôn Uyển, lại nhìn hai đứa bé đang nằm trong chiếc giường nhỏ: “Không ngờ hai đứa bé này của muội vẫn còn nhớ đến mẹ chúng như vậy. Không uổng công muội phải chịu biết bao khổ sở, mang thai mười tháng sinh hạ bọn chúng.”

Ôn Uyển không chút để ý, nói: “Ta định tự mình cho con bú, mà hai ngày này thái y nói không được, cho nên phải để chúng uống tạm sữa trong bình. Chờ thêm hai ngày nữa, ta sẽ tự mình nuôi nấng bọn chúng. Đứa bé vẫn nên do mình nuôi nấng thì tốt hơn.”

Như Vũ và Vũ Đồng đều vô cùng kinh ngạc và bất ngờ, bởi vì những nữ tử nhà quyền quý, dựa theo quy củ là không được tự mình nuôi con. Việc làm lần này của Ôn Uyển có phần không theo khuôn phép.

Vũ Đồng thấy khó mà chấp nhận được: “Việc này, sao có thể lấy đứa nhỏ ra để đùa được chứ. Ôn Uyển, tỷ như vậy, thật sự là quá mạo hiểm. Làm sao tỷ có thể. . . . . .”

Ôn Uyển nghe vậy sa sầm mặt, nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nàng đích thân nuôi nấng con nàng chính là đẩy chúng vào chỗ mạo hiểm. Đây là cái logic gì thế? Chẳng lẽ sữa của nàng có độc? Rõ ràng cố ý rủa nàng chết, hoặc rủa nhi tử của nàng không tốt! Định bày cái trò gì vậy.

Sắc mặt Hạ Dao cũng sa sầm. Hạ Dao có thể hiểu được nguyên nhân mà Ôn Uyển làm như vậy. Quận chúa là người có tính chiếm hữu rất mạnh. Tỷ như Bạch tướng quân, và bây giờ là đến phiên hai đứa bé. Vì vậy, Hạ Dao không hề thấy bất ngờ đối với việc Ôn Uyển muốn tự mình nuôi nấng bọn nhỏ. Nhưng lời nói của Vũ Đồng, Hạ Dao nghe mà thấy chói tai. Liền lạnh giọng nói: “Không biết Phong Vương phi nói vậy là có ý gì? Quận chúa nhà ta nuôi nấng tiểu thiếu gia, chính là chuyện đùa? Là mạo hiểm sao? Hy vọng phong Vương Phi có thể cho ta một lời giải thích.”

Vũ Đồng thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Dao, cũng lập tức sầm mặt xuống. Nàng chỉ là cho rằng Ôn Uyển khó sinh, thân thể không thích hợp chăm sóc con nhỏ. Nhưng thấy Ôn Uyển không nói gì, biết Ôn Uyển cũng thấy bất mãn với lời nói vừa rồi của nàng. Trong lòng liền có chút tức giận. Ý nàng chỉ là, một mình nuôi nấng đứa nhỏ, vì không muốn để cho người khác nuôi nấng đứa nhỏ, không muốn đứa nhỏ thân cận với người khác. Thì chẳng khác gì đem tính mạng của chính mình và đứa nhỏ ra đùa giỡn cả. Lúc này lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú.

Vũ Đồng đang muốn mở miệng nói, lại thấy Hạ Dao trong mắt có sát khí. Vũ Đồng lúc này mới nhớ ra nha hoàn này, chỉ đành phải cười lớn nói: “Ta chỉ là lo lắng thân thể của tỷ không chịu nổi. Dù sao, đứa nhỏ có thể uống sữa của bà vú, cũng giống nhau thôi.”

Như Vũ ở bên cạnh, cũng cảm thấy rất kỳ quái. Ôn Uyển trước giờ là một người rất nặng quy củ, cũng rất có quy củ. Đợi Vũ Đồng lúng túng giải thích xong, liền nói: “Ôn Uyển, muội làm như vậy quả thật có chút mạo hiểm. Muội mạnh khỏe, bọn nhỏ mới tốt được.” Đứa bé không có mẹ có bao nhiêu đáng thương, bọn họ đã thấy rất nhiều rồi.

Ôn Uyển cười nói: “Ta đã hỏi Thái y rồi, Thái y nói có thể. Cho nên mới định tự mình nuôi nấng. Hai người không cần lo lắng đâu, Thái y mỗi ngày đều hầu hạ ở đây, mỗi ngày đều bắt mạch, sẽ không có vấn đề gì. Nếu có vấn đề, bọn họ sẽ không cho ta nuôi nấng đâu.” Ôn Uyển ngược lại rất yên tâm. Hai đứa bé mặc dù nhỏ hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, nhưng thân thể đều rất khỏe mạnh.

Vũ Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Như Vũ giữ lại. Nếu có thể, ai lại muốn để con mình cho người khác nuôi nấng chứ? Như thế tình cảm của đứa nhỏ nhất định bị chia sẻ một phần cho bà vú. Nguyên ca nhi và Linh Đông ca nhi của nàng, vừa mới chào đời đã bị ôm ra khỏi chỗ ở của nàng, hơn phân nửa thời gian là ở cùng một chỗ với bà vú. Nàng là mẹ ruột của chúng, vậy mà thời gian ở cùng chúng lại không bằng một bà vú. Mặc dù hai đứa bé với nàng không đến mức xa lạ, nhưng nhớ tới những thứ này, trong lòng nàng lại thấy rất khó chịu. Ôn Uyển có thể tự làm chủ cho mình, người ngoài như bọn họ còn chen miệng vào làm gì!

Trong rất nhiều nhà quyền quý đều tồn tại hiện tượng này, đứa con gần gũi với bà vú, sau này lớn lên vẫn cung kính, hiếu thuận với mẹ ruột của mình, nhưng nói đến thân thiết lại không thể bằng bà vú. Như Vũ trầm mặc. Những thứ này, nàng có chung cảm nhận. Cho nên hiểu được việc làm của Ôn Uyển. Chỉ là, nàng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Ôn Uyển nhìn Như Vũ tinh thần chán nản, vẻ mặt khác thường, hỏi: “Như Vũ, tỷ sao thế? Mới một thời gian ngắn không gặp nhau, sao tỷ đã gầy đến mức này rồi?”

“Trời mùa hè nóng nực, ăn cái gì cũng không thấy ngon, nên mới gầy thành như vậy.” Như Vũ cười gượng gạo.

Hai người trò chuyện một hồi, vẻ mặt Vũ Đồng có chút do dự, cuối cùng cắn răng nói: “Ôn Uyển, ta thấy cây lựu trong viện của tỷ có rất nhiều quả. Có thể cho ta mấy quả được không?”

Ôn Uyển há hốc mồm sửng sốt, cái này, trong vương phủ đâu có thiếu mấy quả lựu này chứ. Tình huống gì thế này, trong lòng nói thầm như vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Đây cũng chẳng phải thứ quý hiếm gì. Hạ Ảnh, đi. . . . . .”

Vũ Đồng vội ngăn lại, nói: “Ôn Uyển, ta muốn tự mình đi chọn, được không tỷ?” Chọn xong rồi, lại sai người hái xuống, không thể để qua tay người khác. Qua người khác tay, sẽ mất linh nghiệm.

Cái này, Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, thế này là thế nào? Mới lúc nãy chính Vũ Đồng còn nói mọi việc cứ để cho hạ nhân làm. Sao bây giờ lại muốn tự mình động thủ. Hạ Dao chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Ôn Uyển cố nén hoài nghi trong lòng: “Được. . . . . .”

Vũ Đồng đi ra ngoài sân chọn quả lựu. Ôn Uyển hỏi Như Vũ: “Thế này là thế nào? Muốn ăn lựu thì sai người đi mua là được. Sao lại phải mất công đến tận chỗ ta để hái lựu?”

Như Vũ cười nói: “Quả lựu đương nhiên là có thể mua được, nhưng lựu trong viện của muội lại không thể mua được.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói cho muội biết, Vũ Đồng đây là đang sốt ruột. Trắc phi đã vào cửa rồi, mà nàng hơn hai năm vẫn không có động tĩnh. Lại nghe nói cây lựu trong viện của muội có linh tính, muốn được dính một chút phúc khí ấy mà!”

Ôn Uyển ngẩn người: “Cây lựu trong viện của ta có linh tinh từ khi nào vậy? Sao ta lại không biết? Các tỷ trước giờ tới đây vẫn thường nhìn thấy đó thôi, làm sao, làm sao lại có linh tính được?”

Như Vũ nói rõ tiền căn hậu quả: “Hiện tại trong kinh thành đều đồn rằng cây lựu của muội có linh tính. Cũng may mà viện này của muội không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, nếu không cây lựu kia của muội đến rễ cây cũng chẳng còn!”

Ôn Uyển lại há hốc mồm: “Cái này, cái này, kẻ nào đồn lung tung . . . . . .” Lúc ấy nàng chỉ là, chỉ là muốn an ủi, khích lệ bản thân một chút. Thế nào lại thành cây lựu cây có linh tính chứ? Đồn đại lung tung quá. Không ngờ trí tưởng tượng của mấy người này lại tốt đến vậy.

Hạ Dao cũng thấy hơi buồn cười. Lúc ấy rất nhiều người nhìn thấy Quận chúa quay về phía cây lựu lẩm bẩm một mình. Sau đó lại vào phòng sinh, không bao lâu liền sinh.

Chỉ một lát sau, Vũ Đồng quay trở vào, trong tay cầm hai quả lựu. Ôn Uyển híp mắt cười, nói: “Như Vũ, đúng lúc tỷ mới có hai con trai, vẫn còn thiếu nữ nhi. Tỷ cũng đi chọn một quả đi. Nói không chừng sẽ sinh nữ nhi đấy!” Ôn Uyển nói đùa.

Như Vũ lắc đầu.

Vũ Đồng lấy được lựu rồi, liền ra về. Hạ Dao nhìn bóng lưng Vũ Đồng, trong mắt có khinh thường. Khi cần đồ mới tới đây. Cái loại người gì không biết.

Vũ Đồng rời đi rồi, Như Vũ còn ngồi hàn huyên với Ôn Uyển một lát. Ôn Uyển nhìn Như Vũ: “Sao lần này không phải là Bảo Vân đi theo cùng.”

Như Vũ cười khổ nói: “Còn không phải là mấy chuyện lung tung kia sao? Ngày hôm qua, có một cơ thiếp đang mang thai nói là Bảo Vân đụng phải nàng. Muốn đánh chết. Ta ngăn lại. Chỉ là va chạm một chút thôi, sao có thể động thai khí được. Nhưng ta vẫn sợ vạn nhất, nên lập tức đưa Bảo Vân ra ngoài. Không nghĩ tới nửa đêm hôm qua nữ nhân kia xảy ra chuyện, bị sảy thai. Thái y nói là động thai khí. Thái tử không cho ta một chút mặt mũi nào. Trước khi đến đây ta có vào cung một chuyến, mẫu hậu vì chuyện này mà hung hăng khiển trách ta một trận.”

“Vì sao?” Ôn Uyển cảm thấy khó hiểu. Vì một thiếp thất, lại có thể không cho chính thể diện như vậy. Như Vũ trong tám năm này, dưới gối có Nguyên ca nhi và Linh Đông ca nhi, còn quản lý hậu viện, vì hắn mà bôn ba khắp nơi, cũng là vất vả nhiều công lao lớn. Hơn nữa, con trai lớn Nguyên ca nhi là tôn tử đầu tiên của cậu hoàng đế, Nguyên ca nhi là đứa bé ổn trọng thông tuệ, hoàng đế cũng rất yêu thích trưởng tôn này. Theo như cách nói của Ôn Uyển, địa vị của Như Vũ rất kiên cố. Lại nói, sau khi hai người thành thân xong, Thái tử liền nạp hai trắc phi, đều êm đẹp cả, không nghe nói có rắc rối gì. Như Vũ là một nữ nhân rộng lượng hiền lành, tam tòng tứ đức đều tuân thủ rất nghiêm ngặt, cũng không phải là người hay ghen tuông. Cho dù hiện tại Thái tử có yêu thích nữ tử nào, cũng không làm lung lay được địa vị của nàng. Như Vũ là một người ổn thỏa, người bên cạnh nàng làm sao có thể va chạm với một cơ thiếp đang mang thai được. Cái này vừa nhìn đã biết là một mưu kế vụng về.

Như Vũ vẻ mặt bi thương: “Trong khoảng thời gian này muội phải tĩnh dưỡng nhiều, người trong phủ đệ muội không muốn muội phải bận tâm gì nên không biết. Phụ thân ta mấy ngày hôm trước bị hoàng thượng khiển trách, những người này liền giậu đổ bìm leo. Hoàng hậu, đoán chừng cũng ghét bỏ Hải gia ta không thể giúp sức nhiều cho Thái tử.”

Ôn Uyển phì cười một tiếng: “Hải gia của tỷ không trợ lực được, chẳng lẽ còn trông cậy vào sự giúp đỡ của Quách gia. Dòng chính Quách gia không có một người hữu dụng, bên ngoài phải dựa vào thứ xuất chống đỡ. Danh tiếng Hải gia nổi danh khắp thiên hạ, số quan văn trong triều một phần tư là xuất thân từ học viện của Hải gia. Đây đều là nguồn tài nguyên cực kỳ hữu dụng. Lấy lý do như vậy, đúng là nực cười. Lại nói, với địa vị hiện giờ của Thái tử, hắn còn muốn tìm trợ lực gì nữa? Chẳng lẽ muốn tìm trợ lực của quân đội?” Những lời này của Ôn Uyển rất nghiêm trọng. Tìm thế lực của quân đội, chẳng phải là muốn mưu phản sao.

Như Vũ nghe vậy sắc mặt hơi tái đi: “Ôn Uyển, chuyện này sao có thể. . . . . .” Như Vũ vốn định nói nàng không có được trợ lực như của Tam hoàng tử phi. Nhưng những lời nghe như nói đùa này của Ôn Uyển, đã ngăn chặn lời nói tiếp theo của nàng. Hoàng đế không cho quân quyền, nếu Thái tử dám tranh giành quân quyền, đó chính là muốn tạo phản. Hoàng đế sẽ tuyệt đối không dung thứ.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Tỷ không cần giải thích. Ta không có ý gì khác, ta biết tỷ có chỗ khó xử. Tỷ đừng quản chuyện triều đình làm gì, cứ yên tâm quản lý hậu viện của Đông cung đi. Hoàng hậu, Thái tử, sẽ không coi thường thể diện mà tỷ nên có. Cậu hoàng đế là người rất nặng quy củ. Chỉ cần tỷ không phạm sai lầm lớn, Thái tử sẽ không dám ái thiếp diệt thê. Cho nên, hoàng hậu chèn ép gì gì đó, cứ để cho bà ta làm như thế đi. Việc tỷ cần làm lúc này, đó là bảo hộ thật tốt hai đứa bé của tỷ.” Mặc dù Ôn Uyển tinh thần không tốt, nhưng sẽ không để mặc cho Như Vũ nói tiếp. Nàng không phải kẻ ngốc, muốn đào hố cho nàng nhảy vào ư? Ôn Uyển cảm thấy, sau này nếu có thể bớt qua lại thì sẽ bớt qua lại. Như Vũ đã vượt quá giới hạn của nàng.

Như Vũ nghe Ôn Uyển nói như vậy, liền cầm tay Ôn Uyển, không hiểu sao nước mắt lại rơi: “Ôn Uyển, chỉ khi ở trước mặt muội ta mới có thể nói lời thật lòng được. Mẫu hậu, hiện giờ càng ngày càng không vừa mắt ta. Thái tử, cũng càng ngày càng ít ghé qua chỗ ta. Cả trái tim, đã bị Quách thị lấy mất rồi. Thái tử phi như ta đây, đã chẳng còn chút thể diện nào.”

Ôn Uyển khẽ chau mày: “Nếu ta nhớ không nhầm, Quách Ngữ Nhi kia, dung mạo cũng bình thường, chỉ có thể coi là thanh tú. Vậy thủ đoạn rất lợi hại phải không?”

Hạ Dao càng lúc càng không kiên nhẫn. Thế nào, định tới đây dùng kế ai binh (tỏ ra đáng thương để giành lấy sự đồng cảm) với Quận chúa sao? Quận chúa không phải là người dễ bị nước mắt làm cho mủi lòng.

Như Vũ cười chua chát: “Quách thị vốn là biểu muội ruột của Thái tử, hai người tất nhiên là thân thiết rồi. Chắc là trước đây Mẫu hậu muốn gả nàng cho Thái tử, nên phái hai ma ma có kinh nghiệm đến dạy dỗ. Thủ đoạn, đương nhiên là rất lợi hại. Quan trọng hơn là, khụ.” Câu nói kế tiếp, Như Vũ khó mà mở miệng. Nghe nói công phu trên giường của Quách thị kia cũng rất lợi hại. Hơn nữa thân thể có mùi thơm. Nam nhân nào nhìn thấy mà trong lòng chẳng yêu thích. Chưa kể đến nàng ta với Thái tử lại còn có tình cảm khác nữa.

Không cần nghe Như Vũ nói, chỉ nhìn điệu bộ ấp úng kia của nàng, trong lòng Ôn Uyển cũng đã đoán được. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ thôi, hoàng hậu là óc heo hay sao? Không ngờ lại đi bồi dưỡng cháu gái mình giống như kỹ nữ. Muốn làm cho hậu viện của Thái tử thành một mớ hỗn độn, khiến Thái tử nội bộ mâu thuẫn sao? Thái tử mới chỉ là Thái tử, vẫn chưa phải là hoàng đế. Hoàng đế vẫn đang lúc tráng niên. Trong vòng hai mươi năm nữa sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tuy không để tâm đến Quách Ngữ Nhi kia, nhưng Ôn Uyển vẫn vì mưu kế sâu xa của hoàng hậu mà thấy nên đề cao cảnh giác. Hoàng hậu rất có thể là muốn để cho Quách Ngữ Nhi thượng vị, sau đó tính toán để con trai Quách thị làm Thái tử. Như vậy, không chỉ có Thái tử, đến bên ngoại của hoàng đế đời sau nữa cũng là Quách gia. Mong muốn Quách gia vĩnh viễn phú quý.

Muốn Quách gia được vĩnh viễn phú quý sao, đúng là bị mỡ heo làm mờ mắt. Nếu không phải nghĩ tới mặt mũi của Thái tử cùng hai vị hoàng tử, Ôn Uyển đã sớm làm Quách gia biến mất trong kinh thành rồi. Lại còn muốn Quách gia được vĩnh viễn phú quý nữa chứ? Định học theo Thái hậu Long Dự, bản thân là hoàng hậu, cháu gái là hoàng hậu, còn muốn để chắt gái mình trở thành hoàng hậu. Thái hậu Long Dự thủ đoạn cao thâm là thế, thông minh lợi hại là thế, cuối cùng thì sao? Long gia sau cái chết của thái hậu Long Dự, bị liên luỵ cửu tộc. Huống chi là hoàng hậu đầu óc heo này…

Ôn Uyển lại một lần nữa cảm thán, ông ngoại hoàng đế ngày đó trong lòng thật sự là thiên vị quá mức. Nhìn Triệu vương phi ngày trước xem, đó mới là người có phong thái của mẫu nghi thiên hạ chứ. Vị hoàng hậu này, khụ, chỉ biết cản trở. Cũng may mà hoàng đế tuy lập Thái tử sớm hai năm, nhưng một năm sau mới bắt đầu ủy quyền dần dần. Hoàng đế khi làm thái tử đã nắm giữ thực quyền rồi. Nếu không, vẫn còn gặp nhiều cản trở.

Ôn Uyển tuy vô cùng xem thường hoàng hậu, nhưng trong lòng vẫn đề cao cảnh giác. Nàng bây giờ không chỉ có một mình. Hoàng hậu hiện tại quản lý hậu cung, vẫn có thể dễ dàng ngầm ra tay với nàng. Không được, không thể để cho hoàng hậu sống dễ chịu được.

Trong lòng Ôn Uyển đại khái đã có được phương hướng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, cười nói: “Tỷ nghĩ nhiều quá rồi, sao lại có những chuyện như vậy được. Cố gắng mà bảo vệ hai đứa bé, đừng để cho người đàn bà kia vói tay về phía bọn trẻ. Mà Bảo Vân cũng thật là, thân là Đại nha hoàn thiếp thân của tỷ, sao có thể để xảy ra chuyện, dễ dàng bị người ta bắt được nhược điểm, đem đến rắc rối cho tỷ. Đưa ra ngoài cũng tốt.”

Như Vũ thấy dáng vẻ bình tĩnh của Ôn Uyển, biểu hiện không hề giống như mình dự đoán, trong lòng trầm xuống. Nhưng trên mặt lại càng tỏ ra bi thương: “Ôn Uyển, thủ đoạn của ả đàn bà kia ta thật sự không thể đề phòng. Không chỉ có mẫu hậu thiên vị nàng ta, ngay cả tim của Thái tử cũng bị nàng ta lấy mất rồi. Ta bây giờ, đối phó với nàng ta, thật sự cảm thấy vô cùng khó khăn. Ôn Uyển, trước đây muội giúp Ngọc Tú, Mai Nhi nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy. Lần này, muội cũng nghĩ biện pháp giúp ta đi.”

Ôn Uyển thật sự không thể nhúng tay chuyện của bọn họ. Chuyện lần trước đã cho nàng một bài học rất lớn, nên kiên quyết không thể mềm lòng nữa. Hơn nữa, chuyện của Như Vũ còn liên quan tới hậu viện của Đông cung. Không cẩn thận, sẽ bị cuốn vào tranh đấu trong hậu cung, thậm chí còn bị cuốn vào việc tranh đoạt dòng chính. Nàng tuyệt đối không thể để cho bản thân vướng vào chuyện tranh đoạt dòng chính.

Trên mặt Ôn Uyển mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt. Cái loại tươi cười nhàn nhạt này, chính là xa cách.

Hạ Dao lạnh giọng nói: “Thái tử phi, Quận chúa nhà ta bởi vì sinh con có chút khó khăn. Tinh thần không được tốt. Lúc này cần phải nghỉ ngơi. Có việc gì lần sau lại nói tiếp.”

Như Vũ lấy lại tinh thần, lập tức xin lỗi vì sự thất thố vừa rồi của mình: “Ôn Uyển, xin lỗi, vừa rồi ta đã mất bình tĩnh. Chuyện này chung quy vẫn là chuyện của Đông cung, không thể liên lụy tới muội. Vừa rồi thật sự thất lễ quá.”

Ôn Uyển sai người bưng nước lên cho nàng rửa mặt, bảo nàng chỉnh lý lại dung nhan một lần nữa: “Thật ra thì tỷ không cần phải quá lo lắng, ta vẫn là câu nói kia. Chỉ cần Nguyên ca nhi và Linh Đông ca nhi tốt đẹp, vị trí của tỷ sẽ luôn kiên cố. Về phần những chuyện khác, trải qua một thời gian dài như vậy, tỷ chắc hẳn cũng nên hiểu được.” Trong hoàng gia, ích lợi làm đầu, quyền thế làm trọng. Những người hy vọng xa vời mấy thứ chân tình, chân ý, chỉ có thể đi gặp Diêm vương sớm thôi. Thái tử yêu thích Quách thị thì cứ yêu thích đi. Có hoàng đế ở đây, sao Thái tử dám sủng thiếp diệt thê? Cho dù là hoàng hậu, cùng lắm cũng chỉ có thể giở trò ra oai của mẹ chồng. Ngoài cái đó ra cũng chẳng làm được gì mấy.

Ôn Uyển rất rõ ràng. Như Vũ không phải không hiểu, nàng chính là quá hiểu nên mới đến tìm mình xin giúp đỡ. Đáng tiếc, nàng tạm thời sẽ không dây vào mấy thứ này. Nàng sẽ nghĩ cách chặt đứt trở ngại này. Nhưng không phải bây giờ. Không nói chính nàng, hoàng đế cũng sẽ không cho phép nàng vướng vào chuyện hoàng tử tranh đấu. Cho nên, việc nàng có thể làm lúc này, chính là chuẩn bị thật tốt, gom góp đầy đủ thế lực, để cho ai cũng không thể động đến nàng được. Nàng lúc này không chỉ có một người. Nàng còn có hai đứa bé cần bảo vệ.

Hạ Dao không hề kiêng dè, cười lạnh nói: “Quận chúa, Thái tử phi thường xuyên tới đây kể khổ với người, còn không phải là vì muốn người đồng tình, giúp đỡ nàng một tay sao? Chuyện hậu cung của hoàng thượng, bất kể như thế nào, chỉ cần người nhúng tay vào, thì đó là một chữ sai. Đó là phạm vào điều kiêng kị.”

Ôn Uyển đương nhiên biết đây là điều kiêng kị. Hoàng thượng có thương yêu nàng đến mấy, cũng không cho phép nàng nhúng tay vào hậu viện của mình. Nghe thấy, chỉ khiến người ta đen mặt.

Xem chừng tình cảnh của Thái tử càng ngày càng không ổn, cho nên Như Vũ mới hoảng loạn đến thế. Nhưng như vậy thì sao, cũng không thể vì Thái tử mà lôi nàng vào đó. Đừng nói nàng với Thái tử vốn còn có khoảng cách. Cho dù không có khoảng cách, nàng cũng sẽ không vĩ đại như vậy. Vì người khác mà hy sinh chính mình.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không nói gì, cho là Ôn Uyển mềm lòng: “Quận chúa, đây không phải lúc mềm lòng. Nàng có thế nào đi chăng nữa, cũng là số mệnh của nàng. Hơn nữa, cho dù những khó khăn mà nàng nói là thật, nhưng mà nàng được hưởng thứ tôn vinh mà người khác không thể hưởng, cái giá phải trả đương nhiên phải cao hơn người khác rất nhiều.” Ôn Uyển thường xuyên nói, trả giá vĩnh viễn nhiều hơn thứ có thể nhận được.

Ôn Uyển nhìn hoa trong bình đã có chút khô héo: “Đi bảo người đổi hoa khác đi.” Thấy vẻ mặt không đồng ý của Hạ Dao: “Ngươi đã thấy ta không có chừng mực bao giờ chưa. Trước kia không đồng tình, bây giờ lại càng không đồng tình. Chẳng qua ta đang nghĩ, không thể để hoàng hậu tiếp tục kiêu ngạo nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bà ta sẽ vươn tay đến phủ đệ của ta mất. Hơn nữa, ta lo lắng, hoàng hậu đắc thế, sau này các con ta tiến cung sẽ gặp nguy hiểm.” Đối với Ôn Uyển mà nói, hậu cung hiện giờ chẳng khác gì đầm rồng hang hổ. Nếu không có việc gì, Ôn Uyển sẽ tuyệt đối không mang theo các con vào cung. Về phần Như Vũ, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Nàng không phải là chúa cứu thế, nếu trong phạm vi có thể, nàng sẽ giúp đỡ, vượt quá giới hạn, nguy hiểm đến bản thân, nàng sẽ không giúp.

Hạ Dao đến bây giờ cũng cảm thấy hoàng hậu chính là một quả bom hẹn giờ, chỉ là, muốn loại bỏ lại không thể. Nguyên nhân giống như lo lắng của Ôn Uyển, ba vị hoàng tử. Hơn nữa, chuyện này nếu không xử lý gọn gàng, để hoàng thượng biết được, người sẽ sinh lòng bất mãn với Quận chúa. Hạ Dao ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng thượng đăng cơ đã sáu năm rồi, đã đến lúc lấp đầy hậu cung. Ta nghĩ nếu có thêm nhiều mỹ nhân tiến cung, hậu cung của hoàng thượng chắc hẳn sẽ trở nên rất náo nhiệt. Hoàng hậu sẽ không có nhiều thời gian để chú ý tới người nữa. Về phần Thái tử phi, sau này nên ít gặp mặt thôi.”

Ôn Uyển lắc đầu. Trong suy nghĩ của nàng, nữ tử vào hậu cung chính là hủy cả một đời. Cho dù là nàng có vào ở trong cung, còn chưa là một thành viên của hậu cung, đã bị dọa sợ chết khiếp. Đưa những thiếu nữ đang tuổi thanh xuân vào đó, chẳng khác gì là tạo nghiệp chướng cả!

Hạ Dao không đồng ý với cách nghĩ này của Ôn Uyển: “Hoàng thượng bây giờ vẫn đang tuổi trẻ cường tráng. Đưa vào hậu cung, đối với Quận chúa, là rất tàn nhẫn. Nhưng đối với rất nhiều người, đó có thể là cơ hội bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng. Quận chúa, cho dù lần này chúng ta không chọn cách này, cũng sẽ có người chọn cách này. Đây chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi.”

Ôn Uyển vẫn rất kiên định cho rằng, bất kể là ai muốn hoàng đế tuyển tú, nhưng nàng tuyệt đối không chọn cách này. Bởi vì, lương tâm nàng không cho phép. Đưa nhiều cô nương hoa quý như vậy vào hậu cung, chẳng khác nào đẩy bọn họ vào chỗ chết. Người không chết, tim gan cũng dần dần bị hun thành màu đen. Muốn đi làm chuyện độc ác này, nàng không làm được.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không đồng ý, trong lòng thở dài, Quận chúa đến bây giờ còn mềm lòng như vậy. Có đôi khi, mềm lòng chính là một lưỡi dao sắc bén.

Như Vũ ngồi lên xe ngựa, nha hoàn thiếp thân Bảo Trúc ở bên cạnh dè dặt nói: “Nương nương, Quách thị chỉ hận không thể giết chết Quận chúa, vẫn muốn trả thù Quận chúa. Sao nương nương lại không nói với Quận chúa chuyện này?”

Vẻ khổ sở, đau thương vừa rồi của Như Vũ đã sớm tiêu tan, khuôn mặt bình tĩnh: “Không phải hôm nay ta đã nói rồi sao? Có mấy lời, không thể nói rõ ra được, tùy tiện nói mấy câu là được rồi.” Nếu nàng đoán không nhầm, thật ra Ôn Uyển đã có đối sách. Nàng ấy nhất định sẽ không để cho hoàng hậu, để cho Quách thị từng bước một vươn lên. Bởi vì, nếu hoàng hậu và Quách thị vươn lên, cũng đồng nghĩa Ôn Uyển cùng các con của nàng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Trước kia Ôn Uyển có thể lờ đi, sống chết đều không để trong lòng. Nhưng bây giờ thì khác. Vì con mình, Ôn Uyển nhất định sẽ bóp chết những thứ này ngay từ trong trứng nước.

Bảo Trúc khó hiểu, nói: “Nương nương?” Nói, nói cái gì? Nói Quách thị được Thái tử sủng ái, được hoàng hậu thiên vị.

Trong lòng Như Vũ có chút buồn bã, kỳ thật nàng cũng bị bức đến mức không còn cách nào khác. Nếu không, sẽ không tỏ ra yếu thế với Ôn Uyển. Đáng tiếc, đến bước này rồi mà Ôn Uyển vẫn không muốn giúp nàng: “Hoàng hậu với Ôn Uyển có huyết cừu. Nếu để cho hoàng hậu có được quyền thế, cuộc sống sau này của Ôn Uyển sẽ rất khó khăn. Chỉ là, hiện giờ thân thể của hoàng thượng vẫn còn tráng kiện, Ôn Uyển sẽ không dám có biểu hiện gì. Nhưng không có biểu hiện gì, không có nghĩa là nàng ngồi chờ chết. Nếu như trước đây nàng chỉ có một người, thì còn có thể. Hiện tại nàng còn có hai đứa bé. Vì hai đứa bé, Ôn Uyển nhất định sẽ không để cho hoàng hậu được sống yên ổn.” Chỉ cần Ôn Uyển có bất kỳ động tác nào, thì sẽ không thể phủi sạch chính mình. Một thân dính máu tanh, sẽ phải xuống nước.

Nếu Ôn Uyển ở trong này, nhất định sẽ khác. Vì sao Như Vũ lại trực tiếp gọi hoàng hậu là hoàng hậu, mà không phải là mẫu hậu. Từ cách xưng hô này có thể thấy được, Như Vũ vô cùng căm hận hoàng hậu.

Bảo Trúc gật đầu: “Nếu Quận chúa có thể đối phó hoàng hậu, vậy cuộc sống của nương nương cũng dễ chịu hơn một chút.” Nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của Quận chúa, căn bản là không muốn nhắc tới đề tài này.

Như Vũ không nói gì. Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu Ôn Uyển có thể xuất thủ đối phó hoàng hậu, cuộc sống của nàng hiện giờ sẽ không khó khăn như vậy. Thái tử bây giờ càng ngày càng nghiêng về Quách thị. Mà bởi vì tổ phụ qua đời, mặc dù đường đệ Hải Sĩ Lâm có năng lực, nhưng dù sao tư lịch (tư cách và sự từng trải) có hạn, muốn đạt được địa vị cao, ít nhất còn cần mười năm. Đến lúc có thể trợ lực cho nàng, ít nhất cũng phải hai mươi năm. Nàng không đợi được.

Sau khi Như Vũ rời đi, Hạ Dao có chút không vui nói: “Quận chúa, nếu có sức lực làm chuyện này, chẳng bằng đi chăm sóc cho Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi thật tốt đi! Thái tử phi vừa mở miệng, ta liền biết chẳng có lòng tốt gì rồi. Loại người gì không biết. Không biết người sinh nở khó khăn, cần phải nghỉ ngơi nhiều à.”

Ôn Uyển cười nói: “Ngươi cho rằng các nàng cũng giống như ngươi, luôn mong muốn ta được khỏe mạnh sao? Các nàng là có thể tận dụng thì sẽ tận dụng. Mặc kệ bọn họ đi, nói ta nghe một chút là được.” Nghĩ tới đây, Ôn Uyển lại buồn bực nói: “Lại nói, Bạch thế Niên làm sao đến bây giờ ngay cả phong thư cũng chưa đưa tới.”

Hạ Dao cười giải thích hộ: “Quá xa. Đi một chuyến cũng phải mất một tháng, chim bồ câu truyền tin cũng phải mất mấy ngày! Ta nghĩ nếu tướng quân biết được, nhất định sẽ vui lắm. Đúng rồi, Quận chúa vừa rồi mới nói là không được nói xấu tướng quân trước mặt bọn trẻ mà! Sao giờ lại nói.”

Ôn Uyển lầu bầu, ta có nói xấu hắn đâu, chỉ là thắc mắc làm sao thư vẫn chưa gửi tới. Ôn Uyển nhìn hai nhi tử, nói: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con nhất định không được học theo cha các con. Chạy đi xa đến mức ta không thể nhìn thấy! Đúng rồi, sau này không được phép tòng quân, không được phép tham gia quân ngũ. Mẹ không nỡ nhìn các con chịu khổ.” Dĩ nhiên, chỉ nói như vậy thôi. Con đường tương lai muốn đi như thế nào, vẫn là do các con tự mình quyết định.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển thì thầm trò chuyện với hai đứa bé, liền cười đi ra ngoài.