Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 130: Nôn nghén (hạ)




Nhìn dáng vẻ nôn mửa đáng thương của Ôn Uyển, hoàng đế cảm thấy rất đau lòng. Bèn hạ chỉ cho người trong Thái y viện và Ngự thiện phòng nghiên cứu ra mấy món ăn ngon miệng, hi vọng Ôn Uyển có thể ăn được, đồng thời cũng hạ thánh chỉ, bất kể là ai, chỉ cần có thể làm được món ăn mà Ôn Uyển ăn vào không bị nôn, sẽ được trọng thưởng.

Thánh chỉ hạ xuống lập tức khiến hoàng cung trở nên náo nhiệt. Mọi người nhận được tin đều vội vàng bắt tay vào hành động, lao vào nghiên cứu các loại sách dạy nấu ăn. Các món ăn cổ quái cùng phương thuốc dân gian đều lần lượt được đưa tới.

Ôn Uyển đối với việc này hoàn toàn giữ im lặng. Những thứ này làm sao có thể ăn lung tung được. Thứ mà được gọi là phương thuốc dân gian, nếu là đồ ăn thì không sao, chỉ cần hỏi qua Thái y là có thể miễn cưỡng nếm thử. Nhưng nếu là thuốc, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không động vào.

Ôn Uyển rốt cuộc đã biết được mùi vị thống khổ muốn ăn mà không ăn được là như thế nào. Trước mắt là rất nhiều món ăn vừa ngon miệng lại cực kỳ tinh xảo, nhìn mà thấy thèm, thế nhưng sau khi ăn vào lại phải chịu khổ. Ăn cũng không được, không ăn cũng không được. Ôn Uyển ở trong hoàn cảnh bị giày vò như nước với lửa tới khổ sở.

Ôn Uyển cảm thấy ở nơi này khiến cho tâm trạng của nàng không được tốt lắm, lại không có tự do, tình trạng nôn nghén cũng không khá lên chút nào, còn không bằng sống ở trong phủ đệ của mình.

Hoàng đế kiên quyết từ chối: “Không được, bộ dạng này của con làm sao có thể ở một mình được. Nhưng mà, nếu tình trạng của con khá lên, thì có thể trở về.” Hoàng đế nhìn bộ dáng đáng thương của Ôn Uyển, nghĩ tới những khổ sở mà nàng phải chịu, có chút không đành lòng, bèn đưa ra nhượng bộ thỏa đáng.

Hai mắt Ôn Uyển sáng lên, tranh thủ thời gian để tốt lên, sau đó về nhà. Sống ở trong hoàng cung, cứ khiến cho nàng có một loại cảm giác nguy cơ, luôn có cảm giác như có người muốn hại mình, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.

“Hoàng thượng, lão thần cả gan nói một câu.” Hoàng đế nghi ngờ nhìn Trương thái y.

“Hoàng thượng, Quận chúa bởi vì mang thai lần đầu tiên, thân thể lại không thông thuận. Quận mã cũng không có ở bên cạnh. Trong lòng lo âu, buồn bực, khẩu vị đương nhiên sẽ càng ngày càng kém. Nếu hoàng thượng có thể làm bạn bên cạnh nàng, để trong lòng nàng có người đáng tin cậy, có người đáng tin cậy, trong lòng đương nhiên sẽ thả lỏng. Cảm xúc hòa hoãn rồi thì việc ăn uống sẽ thuận lợi.” Trương thái y đánh bạo nói với hoàng đế.

“A, vậy sao, trẫm biết rồi.” Hoàng đế nghe vậy, cảm thấy cũng có lý. Mấy ngày sau, cố gắng dành ra nhiều thời gian để làm bạn bên cạnh Ôn Uyển.

Hoàng đế phát hiện. Có hắn bên cạnh, tâm trạng của Ôn Uyển quả thật tốt hơn không ít. Nếu Ôn Uyển mà biết, nhất định sẽ nói Trương thái y có thể đi làm nhà tâm lý học được.

Phải chịu đủ mọi hành hạ, Ôn Uyển thế mới biết, mười tháng mang thai quả thực rất cực khổ, cực khổ đủ đường. Thật quá thống khổ. Mà nghe nói đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cuộc sống của Ôn Uyển không được tốt, mà Bạch Thế Niên ở biên quan xa xôi cũng không sống dễ chịu được. Không chỉ phải đối phó với địch nhân dũng mãnh, còn phải đối phó với sự gây khó dễ từ trong nội bộ. Thích Tuyền không ra mặt, nhưng Trần A Bố lại liên tiếp làm khó hắn, kiếm chuyện gây sự với hắn.

Sắc mặt Bạch Thế Niên lạnh lùng: “Hung hăng càn quấy như vậy, nếu không có Thích Tuyền ở sau chống lưng, thì làm sao có thể. Ta nghĩ, cũng nên cho hắn biết tay một chút.”

Diệp Tuần cũng rất lo lắng: “Không được, hiện tại không thể ra tay với hắn. Hắn làm như vậy là cố ý khơi mào lửa giận của Tướng quân. Sau đó cùng Tướng quân gây ra mâu thuẫn. Phía sau lại có người trợ giúp, đến lúc đó chuyện sẽ càng lúc càng ầm ĩ. Chúng ta bây giờ chỉ có thể lấy tĩnh chế động. Nhưng mà, điều mà ta lo lắng lúc này, không phải là Trần A Bố, mà là vị Trần giám quân kia.”

Vị Trần giám quân này, là mới thay vào năm ngoái. Ngày trước đã vài lần úp mở tạo áp lực với hắn, ngụ ý rất rõ ràng là muốn lôi kéo hắn, hắn không hề quan tâm tới. Hiện giờ hắn cưới Ôn Uyển, rồi trở về, động tác lại càng rõ ràng hơn. Mặc dù Bạch Thế Niên không biết người đứng phía sau giật dây vị giám sự họ Trần này rốt cuộc là người nào, song, thế lực sau lưng trăm phần trăm là vị hoàng tử nào đó. Chưa nói đến Ôn Uyển lúc trước đã nhắc nhở Bạch Thế Niên nhất định phải cẩn thận, vì an toàn của tử tôn, tuyệt đối không thể cuốn vào tranh đấu của các hoàng tử. Bản thân hắn cũng biết, sau này muốn có một cuộc sống ổn định, hắn chỉ có thể trung thành với một người, đó là hoàng đế.

Bạch Thế Niên gật đầu: “Quả thật là khó đối phó. Nhưng muốn thay hắn đi, trong thời gian ngắn là không thể. Tạm thời cứ ổn định trước đã.” Hiện tại bốn phía đều có địch, cuộc sống của Bạch Thế Niên thật sự không dễ dàng.

Bảo Bảo Cương cẩn thận nói: “Hay là đi tìm Quận chúa hỗ trợ. Quận chúa lợi hại như vậy, ở trước mặt hoàng thượng nói tốt mấy câu, người nhất định sẽ đáp ứng thay đổi tên tiểu nhân gian xảo này.”

Bạch Thế Niên nghe những lời này của Bảo Bảo Cương, có chút ngẩn ngơ. Hắn nhớ lúc trước khi Ôn Uyển dạy hắn mật ngữ, có nói riêng với hắn về chuyện này. Mật ngữ chỉ hạn chế ở trong chuyện gia đình , không dính dáng đến quốc sự. Nếu là chuyện liên quan đến quốc sự, có khó khăn gì thì cứ trực tiếp đến tìm hoàng đế. Cho dù là chuyện không có cách nào giải quyết được, cũng phải công khai viết thư cho nàng. Hơn nữa, Ôn Uyển đã tỏ thái độ, trừ phi là liên quan đến chuyện trọng đại, nàng mới có thể nhúng tay. Nếu không,chuyện quân đội là chuyện quốc đại sự nhạy cảm như vậy, nàng sẽ không tùy tiện nhúng tay.

Ôn Uyển không lo lắng Bạch Thế Niên, lòng tự ái của Bạch Thế Niên rất lớn. Sợ là sợ đến lúc đó tình cảnh khó khăn, trước đó mà có chuyện gì xảy ra, ngay sau lại có người phá rối. Tới lúc đó nàng mới làm khó người thì còn không bằng ngay từ đầu dập tắt ý nghĩ này đi.

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên ngây người: “Tướng quân, sao thế?”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không có gì. Hiện giờ Quận chúa đang mang thai, phải ở trong nhà tĩnh dưỡng. Ta vốn đã không thể ở bên cạnh nàng, làm sao có thể vì mấy chuyện vụn vặt này mà khiến cho nàng phải vất vả. Hơn nữa, nói cho nàng biết những chuyện này, vô hình chung khiến cho nàng thấy lo lắng thêm. Hôm nay chuyện nàng cần làm là phải an thai cho thật tốt. Chuyện nơi đây, chúng ta nên tự giải quyết thôi.” Lý do này vừa vặn rất quang minh chính đại. Chuyện sở trường của mình làm sao có thể dựa vào vợ mình được.

Diệp Tuần chờ mọi người đi rồi, cười nói: “Sợ là không chỉ có nguyên nhân Quận chúa hiện giờ cần phải an thai thôi!”

Bạch Thế Niên thản nhiên thừa nhận: “Không phải. Tuy nhiên, thân là trượng phu, không thể ở bên cạnh, nhưng khi có việc lại tìm thê tử hỗ trợ, vậy còn ra cái gì nữa. Chuyện của Ôn Uyển ở kinh thành, ta không thể giúp, mà chuyện nơi đây, ta có thể giải quyết tốt.”

Diệp Tuần cười gật đầu đồng ý: “Tướng quân, vị trí của ngài và Quận chúa khác nhau, lại đang ở trong giai đoạn nhạy cảm. Cho nên, ta hi vọng ngài nhớ kỹ câu này, tại kì vị mưu kỳ chính, bất tại kì vị bất mưu kỳ chính (Ở chức vị nào thì mưu tính chuyện chính trị của vị trí đó – là một răn dạy của Khổng Tử trong “Tứ thư”, dạy mỗi đệ tử khi tham chính phải làm tròn bổn phận của mình trong chức vị đó).” Bạch Thế Niên là Tướng quân, xử lý những thứ quân vụ là chức nghiệp của hắn. Cho dù có bị gây khó dễ, cũng phải tự mình cố gắng giải quyết. Ôn Uyển chỉ có thể phụ giúp một phần, hơn nữa chỉ có thể phụ giúp ở trên phương diện trang bị quân dụng liên quan tới tiền bạc. Cho dù như thế, đó cũng chỉ là một nguyên nhân mặt ngoài, không thể trực tiếp dựa vào Ôn Uyển Quận Chúa, nếu không, sẽ gieo xuống tai họa.

Bạch Thế Niên đối với Diệp Tuần dễ dàng khoan dung như vậy, là bởi vì Diệp Tuần mặc dù trong ngày thường luôn là một bộ dáng không quan tâm. Nhưng mà nên hiến kế sẽ tận tâm hiến kế, nên nhắc nhở cũng nhất định nhắc nhở. Giống như lúc này đây, cũng đưa ra cho Bạch Thế Niên một lời cảnh báo, để Bạch Thế Niên không thật sự rơi vào mê chướng.

Bạch Thế Niên vuốt cằm: “Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào. Gia sự, quốc sự, ta sẽ không lẫn lộn hai chuyện.” Ý tứ lúc trước của Ôn Uyển, hắn vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, hắn cũng chưa từng vừa gặp khó khăn đã đi tìm Ôn Uyển giúp đỡ. Không chỉ là vì lòng tự trọng của nam nhân, mà còn bởi vì hắn tin tưởng bản thân có thể giải quyết. Chẳng lẽ không có Ôn Uyển, hắn sẽ không thể sống được. Nghĩ tới đây, vội vàng ngăn chặn ý nghĩ này.

Ôn Uyển phải chịu giày vò, Những người bên cạnh thì nghĩ đủ các loại biện pháp nhưng cũng không nghĩ ra được. Ngày hôm đó, sau khi ngủ dậy, Ôn Uyển nhìn Hạ Dao ở bên cạnh, nói: “Hạ Dao, ta nằm mơ thấy Hoàng ma ma. Ngươi nói xem, có phải là bà muốn ám chỉ với ta cái gì không?” Kể từ sau khi Hoàng ma ma mất, nàng chưa từng mơ thấy bao giờ. Liệu có phải là Hoàng ma ma có lời gì đó muốn nói với nàng.

Hạ Dao nghe vậy, sắc mặt có chút không tốt: “Quận chúa, nằm mơ thấy người chết là điềm xấu .” Đang tốt lành, sao lại có thể nằm mơ thấy người đã mất nhiều năm rồi chứ! Gần đây cũng phải cẩn thận, đừng để có chuyện gì xung đột với nhà vua.

Ôn Uyển nằm ở trên giường, lẳng lặng suy nghĩ. Có phải là Hoàng ma ma có lời gì muốn nói với nàng không. Ôn Uyển lẳng lặng nghĩ tới mỗi một mẩu chuyện giữa nàng và Hoàng ma ma. Đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Hạ Dao, Hạ Ảnh, các ngươi sai người lấy cải trắng, cải xanh trộng với gạo lức (gạo chưa xay kĩ) để nấu cháo, lại làm một đĩa dưa cải trắng. Thử một chút xem có hữu dụng hay không.” Nàng đột nhiên rất muốn ăn.

Mấy món thô thực như thế này, bình thường chỉ có những nhà nghèo khổ mới ăn. Vậy mà lại muốn ăn mấy thứ này. Hạ Dao có chút kỳ quái, nhưng vẫn phân phó xuống dưới. Đồ ăn mà Ôn Uyển muốn nhanh chóng được đưa lên bàn.

Ôn Uyển nhìn mấy món ăn tinh tế gấp mười lần so với mấy món ăn mà ngày trước nàng ăn, cái này chẳng phải là lừa người hay sao. Lập tức giận dữ: “Nói cho bọn họ biết, ta muốn ăn nguyên nước nguyên vị. Đừng lấy những thứ này ra lừa bịp ta. Bảo bọn họ làm lại một lần nữa. Nếu vẫn không đúng như vậy, thì ra ngoài dân gian mua cho ta.”

Sau khi Ôn Uyển phát giận, người phía dưới lại làm lại một lần nữa. Hạ Dao ở bên cạnh thấy Ôn Uyển nổi giận, vội trấn an nói, đồ ăn sẽ lập tức tới ngay.

Hơn nửa canh giờ sau, thô thực ( ý chỉ đồ ăn đơn giản, thô thiển dành cho người nghèo đói ) mà Ôn Uyển muốn đã được bưng lên. Ôn Uyển nhìn dưa cải trắng ở trong đĩa, lại nhìn cháo ở trong bát sứ trắng. Hiện giờ đã quen ăn những món sơn hào hải vị. Ăn những đồ này, nhìn đã không muốn ăn. Nhưng cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu. Cho nên Ôn Uyển cau mày cầm thìa lên, múc một ngụm vào trong miệng.

Ôn Uyển cảm thấy rất khó nuốt. Phải dùng sự nhẫn nại rất lớn mới có thể nuốt xuống. Sau khi ăn hai thứ xong, lại tựa vào ghế nghỉ ngơi một chút. Xem liệu có bị nôn ra hay không, nếu không, sẽ lại tiếp tục ăn nữa.

Ôn Uyển tựa vào trên ghế, nhìn sắc mặt phức tạp của Hạ Dao, cười nói: “Thứ này vẫn còn là tốt đấy. Ngươi không biết đâu, đồ ăn năm đó ta ăn, so với mấy thứ này còn kém vài phần. Trong gạo lức kia có lẫn rất nhiều sạn. Ăn một miếng cơm, mà phải nhổ ra không biết bao nhiêu viên sạn. Ta đều cười nói là gà con mổ thóc. Chỉ là, đã qua rất nhiều năm rồi, người cũng trở nên càng nuôi càng mềm mại. Nên bây giờ ăn thấy hơi không quen.” Nhớ năm đó, nàng mới đến thế giới này, phải cẩn thận từng ly từng tý một. Đối với cuộc sống nghèo khổ lúc đó cũng không để ý. Nhưng đến một ngày, nàng biết được thân thể này thế nhưng lại là cháu gái ngoại của hoàng đế, là cành vàng lá ngọc ở trong truyền thuyết. Lúc ấy, nàng cả kinh thầm nghĩ tới một câu, đó chính là Phượng Hoàng bị trụi lông thì còn chẳng bằng một con gà. Đáng tiếc, Phượng Hoàng vẫn cứ là Phượng Hoàng, đủ lông đủ cánh là có thể bay lượn ở trên bầu trời. Còn gà thì chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.

Ôn Uyển phát hiện, nói chuyện với Hạ Dao một hồi như vậy, thế nhưng lại không có bất kỳ phản ứng không tốt nào. Cho nên, lại lấy đồ ăn còn lại trong bát ăn tiếp. Một bát cháo, một đĩa dưa chua, được Ôn Uyển quét hết vào trong bụng.

Mọi người thật cẩn thận chờ đợi, lại giống như kỳ tích mà không phun ra. Mọi người thấy Ôn Uyển có thể ăn mà không nôn, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy không có dinh dưỡng gì, nhưng có thể ăn vào mà không nôn, là một dấu hiệu tốt. Cũng biểu thị, thời gian khó khăn không sai biệt lắm cũng đã qua rồi.

Ôn Uyển sờ sờ bụng, xem ra đã có chiều hướng tốt lên. Cho dù không không tốt lên, cũng không phải đói bụng nữa. Ôn Uyển khẽ vuốt cái bụng đã hơi nhô lên: “Con cái đứa bé này, sao cái gì cũng không ăn vào, mà lại có thể ăn gạo lức cùng dưa chua chứ! Chẳng lẽ là mệnh chịu khổ.”

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ôn Uyển có chút trầm xuống. Mang theo tâm trạng phiền não đi ra sân, đến trước giàn hoa, hái một đóa hoa, xé từng cánh hoa, vẻ mặt rối rắm.

Nhìn Ôn Uyển mặt mày ủ ê, Hạ Dao cảm thấy không ổn lắm, dường như là có gì đó không thích hợp. Quả nhiên, Ôn Uyển ném bông hoa trong tay, nước mắt cũng tí tách rơi xuống đất. Muốn ngăn cũng không ngăn được.

Hạ Dao đầu lớn như bò. Trước kia Quận chúa muốn khóc, nàng đều biết là vì cái gì mà khóc. Hôm nay lại không có chút dấu hiệu nào.

Hạ Dao không biết phải an ủi như thế nào, mà có an ủi cũng không được. Lại nghĩ, nếu có hoàng thượng ở đây, có lẽ sẽ tâm trạng Quận chúa sẽ tốt hơn. Cho nên bảo Hạ Ảnh đi nói cho hoàng thượng, để hoàng thượng tới đây hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?