Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 67: Nguyên ca nhi




Edit: Tuyên Tuyên

Beta: Tiểu Tuyền Buổi sáng khi Ôn Uyển đánh quyền xong thì đi tản bộ ở trong vườn. Nàng hiện tại không thể vận động mạnh, nếu vận động mạnh sẽ ngất, cho nên không thể chạy bộ, chỉ có thể tản bộ.

Hạ Ngữ đến báo Thái tử phi ghé thăm. Ôn Uyển đã nhận được bái thiếp của Như Vũ, cho nên lần này Như Vũ đến nàng không quá ngạc nhiên.

Lần này gặp Như Vũ, Như Vũ con đem cả Nguyên ca nhi đến. Nguyên ca nhi bây giờ đã bốn tuổi rồi, mặc áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc), có một đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, là một tiểu chính thái trắng nõn nà. Chuyện quan trọng nhất là diện mạo Nguyên ca nhi có bốn phần giống Ôn Uyển.

Nguyên ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển, hành lễ với Ôn Uyển như tiểu đại nhân, ngay lúc đó Ôn Uyển liền kéo hắn ôm vào trong ngực, rồi bẹp bẹp hôn hai cái trên mặt hắn.

Nguyên ca nhi có chút không biết làm sao, hắn được dạy là giáo dục chính thống, tất cả mọi người đều rất quy củ, rất coi trọng lễ nghi. Tại sao đến đây, cô cô lại hôn hắn (đó là hắn bị cô cô chiếm lợi), thật là kỳ quái. Cho nên hắn xoay người, mở to mắt nhìn Như Vũ.

Như Vũ buồn cười.

Ôn Uyển cầm tay Nguyên ca nhi kéo vào trong phòng, cầm một quả bóng sặc sỡ đưa cho Nguyên ca nhi chơi. Nguyên ca nhi đã bốn tuổi, đã học vỡ lòng rồi, sẽ không được phép có đồ chơi để chơi đùa.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt vừa khẩn cầu lại vừa xoắn xuýt không dám nhận đồ của Nguyên ca nhi, thì ha ha cười không ngừng nói “Cô cô cho con chơi, con cứ lấy mà đi chơi đi. Mẹ con sẽ không có ý kiến gì đâu”. Chỉ cho hài tử có dịp chơi đùa, không phải lên núi đao xuống biển lửa gì.

Như Vũ không nói gì chỉ khẽ cười, không đồng ý cũng không có phủ nhận. Thấy Như Vũ không nói lời nào Nguyên ca nhi coi như nàng đã đồng ý. Hạ Ảnh đi tới, chuẩn bị đưa Nguyên ca nhi ra bên ngoài chơi.

Mà lúc này, một mama nhìn rất nghiêm nghị đứng bên cạnh Như Vũ, khuôn mặt nghiêm trang. Lời lẽ nghiêm khắc nói “Thái tử phi, Quận Chúa, Nguyên ca nhi là trưởng tử của Thái tử, nên đòi hỏi mỗi lời nói cử chỉ phải phù hợp với chuẩn mực của Hoàng Gia”.

Ánh mắt Nguyên ca nhi hàm chứa thất vọng.

Ôn Uyển vuốt đầu Nguyên ca nhi nhẹ giọng nói “Lời bổn cung nói chưa đến phiên một nô tài như ngươi có thể xen vào. Kéo xuống, vả miệng”.

Mama kia nghe thấy vậy liền khẩn trương, há mồm kêu “Ta là Hoàng…”. Còn chưa nói hết đã bị bịt miệng, kéo ra.

Như Vũ nghiêm mặt. Ôn Uyển làm thế này không chỉ đánh vào mặt mũi Hoàng Hậu, mà còn nói cho nàng biết, lấy quyền thế hôm nay của Ôn Uyển, Hoàng hậu nàng cũng không để vào mắt. Nàng ấy gặp mình, hoàn toàn là nể tình cũ, để mình hành động có chừng mực. Cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì thôi.

Ôn Uyển cũng không thèm hỏi mama này là ai, chẳng qua là khẽ cười nói “Nguyên ca nhi, con muốn đi chơi thì đi đi, ở chỗ của cô cô, chỉ cần không làm gì nguy hiểm, con muốn làm gì thì làm cái đó”.

Nguyên ca nhi cẩn thận nhìn Như Vũ một cái, thấy Như Vũ như đang cười. Mặc dù không đáp ứng, nhưng nhìn vẻ mặt kia là biết, mẫu phi đồng ý. Nguyên ca nhi ôm quả bóng da, kích động chạy đi chơi.

Hai người bắt đầu nói chuyện, Như Vũ nói ý định đến đây, nhưng không nói rõ ràng. Uyển chuyển bày tỏ hàm ý Quách gia muốn một chén canh. Nói chính xác là Hoàng hậu muốn có cổ phần, kiếm chút tiền riêng.

Ôn Uyển cũng đoán được là chuyện gì xảy ra. Không chút uyển chuyển mà cự tuyệt “Như Vũ, đây không phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Nếu như Thái tử điện hạ cũng muốn tham gia một phần, ta có thể nhượng lại một thành cổ phần. Nếu như Quách gia muốn, có năng lực thì tìm Cậu Hoàng Đế đi. Ta không thể đáp ứng được.”

Như Vũ lắc đầu “Không có cơ hội nào sao?”.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút “Những sản nghiệp của Túy Tương Lâu, ta không có quyền làm chủ. Nhưng Di Viên là của ta. Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ nhượng lại ba thành cổ phần cho ngươi. Chẳng qua là lợi tức ở Di Viên kém với các sản nghiệp khác, ngày thường chỉ thu vào được trên dưới ba ngàn lượng”.

Tất nhiên là Như Vũ lắc đầu “Nếu như lần sau ngươi có thể nghĩ ra chủ ý buôn bán khác, để cho ta góp hai thành cổ phần là được. Góp cổ phần vào Di Viên thì ta không tham gia”.

Ôn Uyển làm ra vẻ đáng thương nói “Khụ, ta hiện tại không dám ra cửa nữa, chỉ sợ bị những người chầu chực ở cửa cản lại a. Lúc nào cũng lầm bầm muốn cùng ta kết mối làm ăn”.

Như Vũ che miệng cười nói “Tất nhiên rồi, hiện tại bên ngoài đều truyền nhau, nói phủ Tôn quý của ngươi, trên mặt đất đều lát vàng. Chỉ cần sẵn lòng cúi đầu xuống, tùy tiện nhặt một cái thì suốt đời không lo”.

Ôn Uyển liền ha hả cười không ngừng.

Giữ mẹ con hai người ở lại phủ dùng bữa. Sau khi dùng bữa xong, nàng tiễn hai người ra ngoài. Nguyên ca nhi hỏi không ngừng “Cô ơi, con có thể thường xuyên tới chỗ cô chơi không?”.

Ôn Uyển nhìn ánh mắt kỳ vọng của hài tử, trong lòng có chút chua xót. Đứa trẻ lúc này mới bốn tuổi, lại giống như đại nhân “Chỉ cần con nghe lời, biết điều một chút, hoàn thành những nhiệm vụ mà tiên sinh yêu cầu, được tiên sinh khen ngợi. Phụ vương và mẫu phi con sẽ đáp ứng yêu cầu của con”.

Như Vũ ở bên cạnh cười nói “Ôn Uyển, chỉ cần ngươi bằng lòng, ta hi vọng có thể đưa đứa nhỏ đến phủ của ngươi nhiều hơn. Ở trong Đông cung có nhiều quy củ quá”.

Nguyên ca nhi nghe xong lời Như Vũ nói, liền mong đợi nhìn Ôn Uyển “Cô cô, như lời mẫu phi nói, con có thể thường xuyên đến phủ của cô cô chơi không?”.

Ôn Uyển cười nói “Phải được sự đồng ý của phụ vương con mới được, cô không thể làm chủ được”.

Nguyên ca nhi cúi đầu có chút thất vọng. Ôn Uyển nhìn đứa nhỏ vốn phải tràn đầy sức sống, cuộc sống lại bức cho thành tiểu lão đầu. Ôn Uyển rất đau lòng, vuốt đầu Nguyên ca nhi, nhưng không nói lời nào.

Như Vũ ở bên cạnh nói “Nếu ngươi đồng ý, ta nghĩ Thái tử điện hạ cũng sẽ đồng ý”.

Ôn Uyển không nói tiếp, nếu để cho Nguyên ca nhi thường xuyên đến phủ của mình, nàng biết Nguyên ca nhi chỉ là một đứa trẻ. Nhưng đối với người ngoài mà nói, chính là một tín hiệu, nàng có quan hệ mật thiết với Thái tử, thời gian dài sẽ bị coi là thế lực của Thái tử. Nàng tuyệt đối không thể để cho tai họa ngầm lớn như thế xuất hiện.

Ôn Uyển nhìn thần sắc chờ đợi của Như Vũ. Ôn Uyển cảm thán, Như Vũ đúng là hiểu rõ tính tình của mình. Nữ nhân ở trong hoàng cung, thật sự rất đáng sợ. Ôn Uyển cũng hiểu rõ tính tình của mình, nếu cùng trẻ con tiếp xúc lâu dài, khẳng định sẽ có tình cảm. Tiếp xúc trong thời gian dài sẽ nảy sinh tình cảm, tình cảm sâu đậm, khó tránh khỏi sẽ vì đứa bé mà tính toán cho nó. Đến lúc đó không muốn bị cuốn vào, cũng đã bị cuốn vào rồi.

Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Ôn Uyển không muốn bị liên lụy vào chuyện tranh giành thêm chút nào nữa. Vì Cậu Hoàng Đế nàng đã suýt chết mấy lần. Nếu lần nữa lại bị cuốn vào thì chỉ là chuốc lấy tai vạ thôi.

Cho nên nhất định phải khiến cho Như Vũ thất vọng, tính tình của Thái tử không được Ôn Uyển đánh giá cao. Vì Ôn Uyển không thấy Thái tử tốt chút nào cả. Các Hoàng tử ở phía dưới, từng bước, từng bước lớn mạnh lên, nhưng tính tình Thái tử lại thật thà phúc hậu, quyết đoán chưa đủ. Sau này đối mặt với bọn đệ đệ lớn lên như sói như hổ, hắn có thể ngồi ổn định được vị trí này sao. Mà chuyện Ôn Uyển được nghe nhiều nhất chính là Cửu Long đoạt đích, Khang Hi lập Thái tử, mặc dù hắn không đến nổi làm đủ chuyện kinh khủng như chuyện Lưu Thiến (bạn thân ở hiện đại của Ôn Uyển) hay nói trước mặt nàng. Nhưng mà Ôn Uyển cảm thấy đứa bé này như bị đẩy vào hố lửa chôn sống. Nếu như lời của Lưu Thiến chính xác. Thì Hoàng Đế Khang Hi làm sao lại sủng ái nó hơn ba mươi năm, có thể được ba mươi năm đã quá tốt. Có điều càng về sau, càng bị một đám huynh đệ như sói như hổ rình rập, bị hoàn cảnh bức đến mất đi tỉnh táo và ẩn nhẫn nên có.

Mà hôm nay, Thái tử lại có một bà mẹ gây trở ngại. Ôn Uyển thật sự không xem trọng Thái Tử. Về phần tương lai ai sẽ ngồi lên vị trí này, bây giờ nói thì còn quá sớm, đợi đến hai mươi năm sau lại nói chuyện này cũng không muộn.

Còn về tình cảm của nàng cùng Như Vũ. Cái gì cảm tình không cảm tình. Ở Hoàng gia đầu tiên phải nói chính là lợi ích, tiếp theo mới nói đến tình cảm. Lúc Ôn Uyển gặp nạn, không trông cậy được vào Như Vũ giúp. Vậy Như Vũ gặp nạn, Ôn Uyển cũng không nghĩ sẽ đi giúp. Chớ đừng nói chi là nàng và Hoàng Hậu còn có hiềm khích, trông cậy vào việc Hoàng hậu sau này có cơ hội làm Thái hậu sẽ bỏ qua cho nàng, nằm mơ đi.

Ôn Uyển đã sớm quyết định, không tham dự vào phân tranh ở giữa các phe phái của Hoàng tử. Lấy thân phận nàng hôm nay, cộng thêm cống hiến cho Đại Tề trong tương lai. Sau này Hoàng Đế nào kế vị dám đối xử không tốt với nàng chứ? Ở Hoàng gia không nói chuyện tình thân. Van xin hộ cho người, thì chỉ chết nhanh hơn. Hiện tại nàng sẽ không chết, nhưng lại thành vũ khí sắc bén trong tay người khác. Khụ, Ôn Uyển thầm than một tiếng. Sau này người mà nàng có thể tỏ ra toàn tâm toàn ý quý trọng, cũng chỉ có thể là con nàng.

Như Vũ nhìn Ôn Uyển kỳ vọng.

Ôn Uyển cười lắc đầu “Không được, bây giờ ta còn đang dưỡng bệnh. Chờ dưỡng bệnh xong, trong tay lại phải xử lý một đống chuyện của các sản nghiệp, không có thời gian rảnh rỗi”.

Mặt Nguyên ca nhi thoáng cái trầm xuống.

Như Vũ nhìn bộ dáng lão luyện thành thục của nhi tử thường ngày, hôm nay hiếm lắm mới trở lại đúng tình tình của đứa trẻ. Trong lòng vừa cao hứng lại chua xót. Trước đây quy củ trong phủ đệ gò bó hài tử đến nỗi quên mất nó là một đứa trẻ. Nàng vốn kỳ vọng Ôn Uyển có thể đồng ý, lại không ngờ Ôn Uyển đã thẳng thắn từ chối.

Môi Như Vũ hết mở ra rồi lại khép vào, cuối cùng không nói gì nữa. Nguyên ca nhi nghe xong thì rất buồn. Ôn Uyển chỉ đành sờ sờ đầu Nguyên ca nhi.

Ra khỏi phủ Quận Chúa, sắc mặt Như Vũ có chút ảm đạm, Nguyên ca nhi cẩn thận từng li từng tí nói “Mẫu phi, có phải cô cô không thích con không?”.

Như Vũ ôm Nguyên ca nhi vào trong ngực, trong lòng thở dài một hơi. Chuyện cố kỵ (băn khoăn, lo lắng do dự, kiêng dè) của Ôn Uyển nàng có thể suy đoán được. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, Ôn Uyển sẽ cự tuyệt dứt khoát như thế “Cô con nếu không thích con, sao có thể tặng cho con quả bóng đẹp như vậy. Thân thể cô con không tốt, cần phải dưỡng bệnh. Không chịu được ầm ĩ. Chờ sau này thân thể dưỡng tốt, là được”.

Nguyên ca nhi ồ một tiếng.

Trở về Đông cung, lúc đi vào tẩm cung, Bảo Vân nói nhỏ “Không ngờ, Quận Chúa đã cự tuyệt nhanh như vậy. Nếu Quận Chúa đáp ứng sẽ tăng trợ lực cho nương nương, người không cần lo lắng Quách thị kia”.

Như Vũ cười khổ nói “Ôn Uyển làm thế để tỏ rõ thái độ không tham dự vào triều chính của mình. Đoán chừng đã nhận được tin tức. Quách thị kia trải qua dạy bảo tỉ mỉ, lại có tình cảm từ nhỏ với Thái tử, hơn nữa lại là biểu muội ruột thịt, lại được Hoàng hậu nương nương chăm sóc. Một khi vào Đông cung thì……..vốn định mượn năng lực của Ôn Uyển…”

Bảo Vân thầm nói “Quận Chúa đúng là không nể tình. Chẳng qua để cho tiểu điện hạ đến chỗ nàng vui đùa một chút, cũng không cần những thứ khác. Sao lại không đáp ứng chứ”.

Sắc mặt Như Vũ hơi có chút trắng “Khi đó, ở Dưỡng Hòa Điện không giúp nàng. Giờ không thể trông cậy vào Ôn Uyển giúp sẽ ta”. Chẳng qua cuối cùng trong lòng vẫn còn một tia hi vọng hão huyền. Như thế cũng tốt, đến bước cuối cùng, không thể bởi vì lo lắng mà lùi bước được.

Bảo Vân thấy dáng vẻ lo lắng của Như Vũ liền nói “Nương nương, người đừng lo lắng. Thái tử cũng không phải như đám người kia. Người đừng quá lo lắng”.

Như Vũ khẽ thở dài nói “Bởi vì chuyện lần trước, phụ hoàng rõ rãng đã có khúc mắc và chán ghét Thái tử. Lúc này không chịu đi vãn hồi Quân tâm. Mẫu hậu lại còn đem người nhét tới đây. Đây quả thật là muốn gây thêm phiền phức cho Đông cung mà!”.

Sau khi Ôn Uyển chờ cho bọn Như Vũ đi ra ngoài, cùng Hạ Dao nói “Đi điều tra, xem Đông cung xảy ra chuyện gì? Hoặc là sắp có chuyện gì xảy ra?”

Một lát sau, Ôn Uyển liền nhận được tin tức, Hoàng hậu chuẩn bị để cho thái tử lấy nữ nhi Quách gia làm lương đễ (một cách gọi tương tự như di nương). Ôn Uyển khẽ cười một tiếng, thì ra là vì mình trọng tình nghĩa nên trở thành lưỡi dao sắc bén cho người khác lợi dụng.