Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 58: Mỹ Nhân Kế (thượng)




Hoa Mai Nhi bên trên mặc một bộ y phục nguyệt nha thêu tơ tím nhạt, quần dài đỏ thẫm bách điệp đùa hoa. Búi tóc chải thành hình dáng phi nguyệt, trên đầu dùng châu trâm cài tóc. Trên mặt cũng dùng chút son phấn.

Ôn Uyển là người nào. Trong hoàng cung tôi luyện nhiều nhất chính là ánh mắt. Hoa Mai nhi đang mặc trang phục sáng ngời, nhưng đáy mắt mỏi mệt, dù che lấp như thế nào cũng không thoát mắt của Ôn Uyển.

Mai nhi nắm tay Ôn Uyển nói “Vẫn luôn muốn tới thăm ngươi một chút, thậm chí còn chuẩn bị đến thôn trang gặp ngươi. Nhưng mà nghe Chân Chân nói, ngay cả Thượng Đường đến Ôn Tuyền thôn trang đều không gặp được ngươi, nên ta không đi. Cũng không thể nói ta không có nhớ thương ngươi!” Những lời này nói xong, trong nội tâm Mai nhi đặc biệt khó chịu. Hiện tại đã là trung tuần tháng sáu, nhưng tay Ôn Uyển lại lạnh buốt. Đây rốt cuộc đã chịu tội gì, mới khiến cho thân thể trở nên kém như vậy.

Ôn Uyển cười trả lời: “Làm sao có chuyện đó, ngươi không phải đã tới rồi sao? Hạ Hương, làm hai chén trà sâm mang lên.” trong ngày thường Ôn Uyển ăn đều là thuốc bổ, đồ vật vào cửa toàn bộ đều là trân phẩm. Nếu không, thân thể của nàng cũng sẽ không khôi phục đến giờ.

“Ta nhận được tin tức, nói ca ca ngươi gặp được ngươi rồi. Ta tranh thủ vội vàng tới một chuyến. Tránh cho qua hai ngày nữa sẽ bị đẩy ra khỏi cửa. Lại nói, cũng thật làm khó cho ngươi. Chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi lại đụng phải, nhìn bộ dạng ngươi bây giờ này, ta nhìn thấy liền đau lòng.” Mai nhi đánh giá Ôn Uyển, nhưng thần sắc lại kém rất nhiều. Trong mắt khó chịu vô cùng, nước mắt cũng đã chảy ra.

Ôn Uyển vô tình nói: “Không có việc gì, chậm rãi dưỡng thì tốt rồi, ngươi thì sao, đã tốt hơn chưa? Ta nghe nói ở La gia cũng rất loạn. La gia bởi vì La lục lão gia cũng bị liên lụy vào.” Hôm nay so sánh với ban đầu tốt hơn nhiều rồi. Ít nhất còn có nhiệt độ cơ thể, cũng không lạnh buốt như trước kia nữa.

“Cũng may Quốc công gia cùng Đậu lão thái thái không hòa thuận, quan hệ cùng Lục lão thái gia cũng không tốt. Đối với Triệu Vương cũng rất lạnh lùng. Tuy nhiên lần này xác thực cũng liên quan đến, nhưng mà Hoàng Thượng cũng biết. Hơn nữa tước vị của chúng ta là Thiết hạo, nên chỉ bắt những người có liên quan thôi. Ngược lại Quốc công gia cũng chỉ bị khiển trách một trận. Về phần thế tử, tuy gần nữ sắc nhưng lại không phải là thứ không biết gì, hắn thực sự rất nhạy bén, nên việc này không có liên lụy đến trên người hai người bọn họ. Chỉ cần không liên lụy đến hai người bọn họ thì không ảnh hưởng căn cốt. Chỉ là quốc công gia vì chuộc tội, nên đã quyên bảy phần gia sản rồi, một thời gian ngắn khẳng định sẽ gian nan một chút. Nhưng mà, qua một thời gian ngắn thì việc này sẽ qua. So với nhiều người thì chúng ta đã rất may mắn.” Mai nhi ngược lại không quá để ý.

“Nói vậy. Nhà ngươi so với nhà nào không may mắn thế?” Ôn Uyển hào hứng. Mấy ngày này không được nghe bát quái rồi, hôm nay muốn nghe một chút bát quái.

“Như An Nhạc hầu An gia, Thần Tiễn hầu Bạch gia, đơn hầu Hứa gia, Trấn Nam Hầu phủ, Uy Viễn Hầu phủ đều bị biếm tước vị, xét nhà.” Thấy Ôn Uyển lắng nghe cẩn thận, Mai nhi liền tiếp tục nói: “Trong đó Bạch gia tốt nhất, gia sản không bị mất, chỉ bị tước quan, không liên quan đến đến tộc nhân. Về sau còn trả về một ít tài vật. Tóm lại Hoàng Thượng bận tâm đến Bạch Tướng quân ở biên quan. Nhưng mà có Bạch Tướng quân, nhà bọn hắn coi như được nhờ cậy nhiều hơn. Bạch gia có Bạch Thế Niên, Bạch gia vẫn sẽ hưng vượng lên. Đơn hầu Hứa gia, Trấn Nam Hầu phủ, Uy Viễn Hầu phủ bởi vì lần mưu nghịch này, đều bị liên quan đến. Phế tước vị, giao nộp đan thư khí giới. Không có gia sản thì toàn bộ bị giáng chức làm thứ dân. Trong đó Trấn Nam Hầu phủ chỉ giáng chức làm dân thường, không có thành thứ dân. An gia thảm nhất, nam tử trưởng thành tất cả đều chém đầu răn chúng, tất cả nữ tử đều bị bán đi. Trong kinh thành có tin đồn, nói hoàng đế sở dĩ nổi giận An gia như vậy, trong đó cũng vì trút giận cho ngươi.” Câu nói sau cùng, Mai nhi rất đồng ý. Nếu không, đều đồng dạng công huân, sao lại xử trí khác biệt lớn như vậy.

“Đó là bọn họ là tự mình tạo nghiệt, không liên quan đến ta. Ngoài ra những người tham dự mưu nghịch tôn thất thì sao?” Ôn Uyển không quan tâm. Nhưng nhớ tới cái này, nhịn không được phải hỏi nhiều hai câu.

“Phúc Linh công chúa bị Hoàng Thượng ban thưởng một ly rượu độc, con gái nàng gả ra ngoài đã là người nhà người ta rồi, chỉ biếm tôn hiệu Huyện chủ mà không có giết nàng. Nhất mạch của Triệu Vương tất cả đều không còn một ai, nhất mạch của Hằng Vương chỉ còn lại đứa con vợ kế ba tuổi. Ngược lại chỉ có Chu vương, một nhà tuy bị giam lại, nhưng rốt cuộc cả nhà vẫn ở cùng một chỗ, nhìn điệu bộ của hoàng thượng, chắc có lẽ sẽ không giết Chu vương. Ôn Uyển, ta nghe nói, Chu vương và Hoàng Thượng từ nhỏ đã bất hòa. Khi còn bé, Chu vương không ít lần khi dễ Hoàng Thượng. Không ngờ Hoàng Thượng lại nguyện ý thả hắn một con ngựa. Ôn Uyển, người ta đồn đại là ngươi đã bảo toàn cho Chu vương, có phải thật vậy hay không ?” Mai nhi tò mò hỏi.

Ôn Uyển cười ha ha nói: “Người ở kinh thành thật sự nghĩ như vậy, ta nào có năng lực lớn thế, lại khiến cho Hoàng Thượng nghe ta. Là cậu hoàng đế tự mình nhớ tình nghĩa huynh đệ, không muốn tay chân tương tàn. Nhìn phần thân tình trước đây nên thả cho hắn một con đường sống.” Không có Ôn Uyển cầu tình, Chu vương tuyệt đối đã trở thành cát bụi rồi. Chỉ là lời này, không thể nói với bên ngoài, người trong cuộc biết rõ là được.

Lời này đương nhiên không có khả năng làm Mai nhi tin tưởng. Nhưng Ôn Uyển không muốn nói rõ, nàng cũng không hỏi nhiều . Rất nhiều chuyện, cho dù có quan hệ thân mật, cũng không thể nói rõ: “Lại nói tiếp, trước kia ta đã cảm thấy, thế tử gia Từ Trọng Nhiên của Trấn Nam Hầu phủ rất lợi hại. Nghe nói nếu không phải hắn, Từ gia cũng không được như bây giờ. Từ gia tuy không còn tước vị, nhưng ngược lại người này được vào quan trường. Tính ra hắn cũng thật sự lợi hại, không ngờ có thể thoát khỏi trận giết chóc này.”

Ôn Uyển cười nhạt một tiếng: “Lúc trước hắn thỉnh lập thế tử, hai mẹ kế hắn đều không đồng ý, đều ở phía sau dùng sức ngăn cản. Cuối cùng vẫn là cậu hoàng đế hỗ trợ nói giúp vài lời. Hắn có thể thoát khỏi trận tai nạn này, một chút cũng không phải do bản thân hắn.”

Mai nhi nói tiếp: “Ôn Uyển, chuyện mưu nghịch lần này. Kinh thành bị chiến loạn chết có bốn mươi năm mươi vạn người. Kẻ chịu tội nhiều vẫn là dân chúng. Nhưng mà, nghe nói từ thiện đường hoàng gia của ngươi đã cứu trợ rất nhiều người. Dân chúng đều nhớ ân đức hoàng gia trong lòng”

Ôn Uyển nghe xong thì nở nụ cười: “Đây là việc ta phải làm. Chuyện này vốn chính là ân oán của hoàng gia, lại khiến cho dân chúng chịu khổ. Ta chỉ là dùng chút sức lực nhỏ mà thôi. Không có gì đáng kể.”

Mai nhi cười khẽ, sức lực nhỏ trong miệng Ôn Uyển, lại có thể trợ giúp ngàn vạn dân chúng, khiến cho bọn họ không có nhà để ở, giúp bọn hắn trùng kiến gia viên. Nhưng mà Mai nhi thấy Ôn Uyển không muốn nói chuyện này nhiều, vì vậy liền nói sang chuyện khác, giả bộ đáng thương cầu khẩn Ôn Uyển “Ôn Uyển, ngươi ở đây còn có rượu trái cây không? Di viên đã hết thì ở đây nhất định phải có, ta phải mang đi một vò mới được. Ngươi không biết đâu, mẹ chồng của ta ưa thích uống rượu trái cây của ngươi không thôi, mà ngay cả cha chồng của ta cũng ưa thích. Nói nó có hương vị rất đặc biệt. Luôn giục ta đến lấy một ít trở về hiếu kính bà. Ôn Uyển, một chút chuyện nhỏ như vậy ngươi nhất định phải giúp ta, ta lại có thể lấy cớ này mà đi ra ngoài.”

Ít khi Ôn Uyển nhìn thấy Mai nhi có bộ dáng đáng thương liền vui vẻ đáp ứng nàng “Được. Một vò rượu hoa đào cho ngươi, một vò rượu nho cho cha chồng, mẹ chồng, ngươi như thế nào?” Muốn hào phóng thì dứt khoát hào phóng một chút. Ôn Uyển vui vẻ nói: “Nhưng mà, lần sau lấy thêm thì giá cả phải tính thêm. Rượu nơi này của ta, là chừa lại cho mình uống, bên ngoài không thể mua được.”

Mai nhi cười ha ha nói: “Không cần lo lắng. Tiền mua rượu vẫn phải có. Nhưng mà hôm nay ta không chỉ muốn cầm rượu trở về, ta còn muốn uống rượu. Hôm nay ta đến chỗ ngươi, phải uống cho tận hứng. Ngươi không được ngăn cản ta. Biết không?” .

Nắm lấy tay Mai nhi, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy? Có tâm sự phải không? Ta thấy lông mày ngươi từ lúc tiến vào đến hiện tại vẫn luôn nhíu lại đấy. Có phải có chuyện gì khó xử hay không? Ta đem ngươi trở thành tỷ muội ruột mà đối đãi, có chuyện gì khó xử cứ nói với ta. Chỉ cần ta có thể giúp được, ta sẽ không đứng ngoài nhìn.”

Mai nhi lắc đầu “Ôn Uyển, ta đến gặp ngươi không phải để nói cho ngươi biết những chuyện kia. Nhà ai, lại không có thời điểm va chạm.” Lúc nói lời này, ánh mắt lại hồng lên. Khó chịu nói không nên lời.

Ôn Uyển hiểu rõ, đoán chừng là đã chịu ủy khuất: “Có lời gì cứ nói. Ngươi nha, cũng chỉ có trước mặt ta mới có thể nói những lời trong lòng. Ở trước mặt ta, còn cất giấu bí mật làm gì?” Trong nhà không có mẫu thân để nói. Ở nhà chồng lại càng không thể nói. Nói ra càng hỏng bét. Khục. Đếm tới đếm lui, cũng có thể nói với nàng, bằng không sẽ nhịn hỏng mất.

Mai nhi nhẫn nại rất lâu, nghe xong những lời Ôn Uyển nói thì nhịn không được mà rơi nước mắt : “Ôn Uyển, thế tử muốn nạp một nữ tử thanh lâu làm thiếp. Cũng không biết hắn bị đứt sợi dây thần kinh nào, muốn chết muốn sống nạp một nữ tử phong trần kia. Mẹ chồng nói ta không giữ được trái tim của tướng công. Một người như hắn vậy, ta làm sao có thể giữ được chứ? Có đôi khi, ta thực hâm mộ Chân Chân. Sinh ra ba đứa con gái, kết hôn hơn năm năm, tướng công của nàng không nạp một thiếp thất nào, vẫn tuân thủ sống cùng nàng. Không có mẹ chồng làm khó dễ, còn có một em gái chồng như ngươi cân nhắc vì nàng. Nhà của ta thì sao, cũng không đến năm năm giống nhau, trong nhà trước trước sau sau đã có hơn mười người. Ta đã không ôm kỳ vọng khác. Nhưng mà hắn cũng không thể đến giày xéo ta như vậy. Mẹ chồng ta ngày thường đều xem ta như con gái của mình, nhưng mà lúc này lại khiển trách ta. Ôn Uyển, ta thật sự rất khó chịu. Ta không muốn cùng một nữ nhân hạ tiện như vậy chung sống cùng một phòng, ta vừa nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn. Nếu thật nạp về, thì ngay cả vợ chồng cũng không làm được.”

Mai nhi nói xong, nước mắt lả chả rơi xuống. Ôn Uyển nhìn nàng khóc liền cầm một cái khăn cho nàng, nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Ôn Uyển thấy nàng bình phục cảm xúc, thì khẽ hỏi “Hắn muốn nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp, có phải tất cả mọi người trong nhà phản đối hay không? Đặc biệt là ngươi, phản đối rất nhiều đúng không?”

Mai nhi gật đầu.

Ôn Uyển cười nói “Ngươi nha! Ta cùng La Thủ Huân ở chung được một thời gian ngắn, tính tình của hắn, ta coi như cũng hiểu rõ một chút. Người như hắn chỉ ăn mềm không ăn cứng. Đương nhiên, nếu như ngươi so với hắn cứng hơn thì có thể, lúc đầu là ta mạnh hơn hắn, hắn mới ngoan ngoãn nghe lời của ta. Nhưng mà ngươi không thể cứng rắn hơn hắn, người này có chủ nghĩa đại nam tử. Mai nhi, ngươi không đáp ứng hắn nạp một nữ tử thanh lâu vào cửa, cũng không thể cứng rắn cùng hắn. Ngươi như vậy, hắn đương nhiên sẽ đối nghịch với ngươi. Ngươi chỉ có thể mềm dẻo cùng hắn, ngươi thử cùng hắn khóc lóc kể lể một phen, đem ủy khuất và thống khổ của người đều nói cho hắn biết, có lẽ hắn sẽ bỏ đi cái ý niệm này.” Ôn Uyển ra một cái chủ ý cùi bắp như vậy cho Mai nhi.

Mai nhi chính mình trong khoảng thời gian này nhận hết cười nhạo, mẹ chồng cũng trách mắng năm lần bảy lượt, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp. Đối với lời nói của Ôn Uyển nàng có chút chần chờ “Hữu dụng sao?”

Ôn Uyển cười, ngồi châm chọc “Khẳng định hữu dụng. Ngươi nghĩ xem, bình thường ngươi đều là một bộ dáng tiên tử, cao cao tại thượng. Đối với một đại mãng phu như hắn mà nói, nhất định là có tự ti trong lòng. Ngươi vừa khóc vừa cầu như vậy, trăm lần cũng phải hóa thành ngón tay uốn cong mà vân vê. Đảm bảo làm cho hắn đáp ứng không nạp nữ tử thanh lâu vào cửa. Hơn nữa về sau cũng sẽ không có những chuyện tương tự nữa.”

Mai nhi có chút chần chờ “Như vậy, ta không phải là không còn mặt mũi sao?”

Ôn Uyển chế nhạo “Ngươi phải biết, hắn là tướng công của ngươi. Nếu như ngươi quá cương nghị, quá độc lập, không cần hắn bảo hộ. Tâm tính đại nam nhân của hắn tự nhiên sẽ đưa ra bên ngoài tìm kiếm. Trước khi hắn cưới ngươi đã đối với ngươi ái mộ vạn phần, hôm nay ngươi cầu một lần như vậy, còn không lừa gạt được hắn lập tức đáp ứng. Ha ha, ta hiến mỹ nhân kế rồi, phải xem ngươi có chịu dùng hay không? Về phần nói cái gì thể diện hay không thể diện, giữa phu thê, cái này có là cái gì. Nếu ngươi không đáp ứng, chỉ có sầu khổ một mình.”

Mai nhi đã chịu đủ rồi. Ngẫm lại tính tình cao ngạo của nàng, muốn cùng một nữ tử thanh lâu xưng hô tỷ muội, lại nôn chết nàng. So sánh với cái này thì dùng mỹ nhân kế đối với trượng phu vẫn có thể tiếp nhận được, dù sao cũng đã vài năm vợ chồng “Chỉ cần có thể dùng, ta liền phải thử.”

Ôn Uyển cười ha ha “Xem ra ta đưa rượu hoa đào rất nhanh có thể sử dụng rồi.” Tưởng tượng đến bộ dáng La Thủ Huân lăng đầu thanh (*thanh niên sức trâu), bị Mai nhi thi triển mỹ nhân kế làm đầu óc choáng váng, Ôn Uyển đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Hạ Dao ở bên cạnh, lắc đầu cười không ngừng. Quận chúa, thật sự có thời điểm giống như đứa bé. Khụ. Hạ Dao mặc niệm ở trong lòng.

Ôn Uyển đợi Mai nhi đi rồi nói: “Chuyện bên kia đều xử lý như thế nào rồi?”

Hạ Dao nói: “Đã hiệp trợ quan phủ trợ giúp những dân chúng một lần nữa an trí gia viên. Hoàng Thượng cũng miễn trừ một năm thuế. Nhưng mà, tổng cộng còn có hơn hai trăm sáu mươi tám đứa bé Ngũ gia có thể nạp, trong đó có tám mươi chín nữ hài. Những hài tử này đều không nhà để về. Quận chúa, ý định của người như thế nào?”

Ôn Uyển suy nghĩ nói: “Ngươi cho người đi chọn lựa một chút, hữu dụng thì tuyển ra. Về phần những người khác, giống như trong kinh thành. Mời người dạy bảo bọn họ đọc sách tập viết. Cho người dạy bảo bọn hắn một ít kỹ năng mưu sinh, đến số tuổi nhất định thì an bài bọn hắn đi làm sai dịch.” Như vậy, coi như đã cho những hài tử này một chỗ an cư.

Hạ Dao gật đầu nói: “Được, ta lập tức đi an bài.”

La Thủ Huân vừa về đến nhà, đã nhìn thấy người tiến lên nói với hắn “Thế tử gia, thế tử phu nhân mời người trở lại chính viện. Nàng ở trong phòng chờ người.” La Thủ Huân tuy không muốn trở về, vừa trở về lại phải cùng thê tử ầm ĩ, thê tử của hắn thường xuyên nói đến hắn á khẩu không trả lời được. Hắn lập tức kiềm chế bực bội ở đáy lòng, đáp ứng. Nhưng mà nói còn có chút chuyện, chậm rãi sẽ đi qua.

La Thủ Huân lề mề đến giờ Tuất hai khắc (đại khái tám giờ), mới tiến vào viện Ngô Đồng của Mai nhi. Đến sân nhỏ thì không nhìn thấy nha hoàn bà tử, chỉ thấy trong phòng đốt đèn, nghĩ đến thê tử còn chờ nên vẫn bước vào sân nhỏ. Vừa vào nhà, liền thấy thê tử đang mặc một kiện áo ngoài đỏ thẫm và quần cùng màu ngồi ở trên giường may vá. Xem vải vóc trong tay nàng là màu xanh ngọc, biết rõ đó là may xiêm cho mình rồi, trái tim thoáng cái liền mềm mại xuống.