Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 15: Khinh thường




Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Phúc Linh công chúa ở trên xe ngựa, nắm tay nữ nhi . Hân Dĩnh ôm Phúc Linh công chúa, vành mắt hồng hồng : “Nương, người sẽ không có chuyện gì, không cần lo lắng.”

Hân Dĩnh kể từ khi gả cho người ta, đã hiểu chuyện không ít. Gia quy Đông gia nghiêm khắc, cho dù Hân Dĩnh là huyện chủ, cũng không có chiếu cố đặc biệt. Nên đã ăn chút ít đau khổ. Hân Dĩnh đã không ngây thơ như lúc trước nữa “Nương, biết tương lai như thế này. Ban đầu, con không nên đắc tội nàng ta. Nên tuân theo quy củ tất phải tuân theo. Không tuân theo thì gia pháp hầu hạ. Muốn tìm nhà mẹ đẻ cầu cứu, có thể, nhưng đem ngươi mang về ở cùng nhau là được (gia phong Đông gia nghiêm cẩn là bị hai vị hoàng đế tán tụng, cho nên tương đối trâu bò ).”

Đông gia có một vị hoàng hậu, hai vị quý phi. Hoàng tử phi cũng có vài vị. Hôm nay một vị là thế tử phi Hạo thân vương, Hạo thân vương cùng đương kim Thánh thượng quan hệ tuy là cậu cháu trên thực tế không khác gì anh em ruột. Cũng là nhân vật thuộc phái thực quyền. Nhưng Đông gia chưa bao giờ xếp hàng dựa dẫm, điều mà họ theo đuổi chính là trung quân ái quốc, đây cũng là lý do để bọn họ có thể đứng thẳng hai trăm năm.

Phúc Linh công chúa nhìn nữ nhi, vừa vui mừng vừa chua xót: “Con không cần lo lắng. Chỉ cần ca ca con cưới nữ nhi Quách gia. Chúng ta cùng Quách gia nhập lại trên cùng một đường thẳng. Ngược lại là con. Mấy tháng này phải điều trị thân thể cho tốt, mau sớm sinh nam tử. Là có thể đứng vững gót chân. Bất kể tương lai như thế nào. Con là nữ nhi đã xuất giá, có việc dính líu thì cũng không đến phiên trên người con.”

Hân Dĩnh có chút khủng hoảng: “Mẹ, có phải người có việc gạt con hay không? Có phải hoàng thượng vẫn không chịu buông tha mẹ hay không?”

Phúc Linh yêu thương mà vuốt đầu Hân Dĩnh: “Nha đầu ngốc, mẹ có chuyện gì gạt con. Chỉ cần các con sống thật tốt, là mẹ đã mãn nguyện rồi.” Bà bỏ ra giá tiền rất lớn mới khiến cho Quách Thông đáp ứng đem thứ nữ gả tới đây. Quách thông chỉ có một đích nữ, nên vì hoàng hậu cùng thái tử nước lên thì thuyền lên. Có thể được thứ nữ gả vào Hầu phủ, cũng là kết quả bà tốn hao khổng lồ mới có được. Bà không cầu xin nhiều lắm, chỉ cầu đến lúc đó nhi tử không cần có chuyện gì là được.

Đại thọ bốn mươi của Bình Hướng Hi. Sai người lần lượt đưa tin cho Ôn Uyển, mời nàng ngày hôm đó tới đây một chuyến. Ôn Uyển liền lấy việc thủ hiếu cho tiên hoàng mà cự tuyệt. Lý do này của Ôn Uyển danh chánh ngôn thuận, thủ hiếu cho tiên hoàng quan trọng so ngang được với tham gia đại thọ bốn mươi của Bình Hướng Hi.

Ôn Uyển trả lời trở lại không lâu. Lại có người tới nói, mời Ôn Uyển lần này cần phải trở về một chuyến. Lần này tiệc thọ sẽ không làm lớn. Chỉ mời những người thân thiết trong nhà. Ôn Uyển không biết trong hồ lô bọn họ bán thuốc gì nên vẫn không có trả lời. Chỉ nói đến lúc Lễ sẽ tới. Hai người chán ghét lẫn nhau phải nhìn nhau. Tội gì làm khó mình.

Ôn Uyển lại không nghĩ tới Quốc Công Gia và Quốc Công phu nhân lại tự mình viết thiệp, mời Ôn Uyển cần phải tham gia đại thọ bốn mươi của Bình Hướng Hi. Nói là có chuyện quan trọng thương lượng. Nhưng Ôn Uyển vẫn cự tuyệt.

Không ngờ Bình Hướng Hi lại sai Thượng Đường qua đảm đương thuyết khách ( những người khác không được vào phủ. Cho dù vào cũng không gặp được người ). Mời Ôn Uyển cần phải đi tham gia. Bằng không, hắn tự mình tới cửa thăm hỏi.

Ngón tay Ôn Uyển gõ gõ cái bàn, bọn họ tính toán làm gì đây? Vừa lúc gần đây đầu óc hỗn loạn. Nghĩ không ra cái biện pháp tốt.

Ôn Uyển trở lại ngũ phòng là cuối buổi trưa một khắc (11: 30). Nhìn thấy phía ngoài không có ngựa xe. Vào trong phòng. Cũng không nhìn thấy khách nhân, chỉ nghe thấy người một nhà phòng lớn đều tới đây. Trừ người nhà, không có những khách nhân khác. Ôn Uyển cười cười, xem ra bọn họ cũng nói được làm được.

Hôm nay Ôn Uyển tới đây, không dùng kiệu vàng chỉ ngồi trên xe ngựa của nàng. Trước xe ngựa còn treo hoa cỏ màu trắng ( vừa nhìn cũng biết là giữ đạo hiếu ). Lúc xuống xe, thì nhìn thấy sắc mặt của những người canh cửa luân phiên thay đổi màu sắc.

Đây là ý gì? Chúc thọ cha ruột lại ngồi xe giữ đạo hiếu tới. Như vậy không phải đang nguyền rủa cha ruột chết sớm siêu sinh sớm hay sao? Cái này quả thật quá kỳ cục rồi. Chờ Ôn Uyển đi ra ngoài, mọi người liền trực tiếp cúi đầu.

Ôn Uyển mặc một thân váy trắng màu Nguyệt Nha làm bằng gấm sa tanh. Trên búi tóc cắm trâm gỗ gài tóc bằng Trầm hương; đeo một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai; trên cổ tay tay trái mang một đôi vòng tay bằng bạc khảm trân châu. Ăn mặc rất là mộc mạc.

Vừa xuống xe ngựa, Chân Chân đã tiến lên đón.

Chân Chân một thân áo màu xanh biển nhạt viền trang trí màu hồng, bên ngoài khoác áo màu đen có hoa văn đám mây ở sau lưng. Búi tóc cài một cây kim phượng trâm khảm ngọc, trâm vàng ròng cài nghiêng; hai bên khảm một đôi đá mắt mèo, cùng trâm hoa màu xanh Kim Thạch; mang một đôi khuyên tai vàng nguyên chất hình chuông điểm ngọc lục bảo; trong tay trái mang một vòng ngọc Phỉ Thúy, tay phải mang hai vòng tay bằng vàng.

Chân Chân nhìn Ôn Uyển ăn mặc, vừa định nói chuyện, thì Mao ma ma đã lôi kéo xiêm y của nàng, ở bên cạnh dùng sức ho khan. Chân Chân chép miệng. Cuối cùng đành đem lời muốn nói nuốt trở lại. Nhưng mắt vẫn lộ vẻ lo lắng.

Ôn Uyển khẽ cười nói “Không cần lo lắng, muốn nói cứ để cho ông ấy nói, nhìn xem có dám nói hay không? Mộng Lan và Mộng Tuyền đâu rồi, thật lâu không gặp hai nha đầu này rồi.”

Chân Chân nghe xong đổ mồ hôi, cũng chỉ có Ôn Uyển mới dám nói lời này. Không biết truyền đi rồi có bị nói thành bất hiếu hay không? Nhưng cũng biết tính tình Ôn Uyển, chỉ đành phải kiềm chế lo âu ở đáy lòng, chìu theo nàng: “Ở trong viện! Mộng Lan ngày ngày nói muốn đi thăm cô cô, nhưng ta sợ quấy rầy đến người.”

Ôn Uyển cười đáp: “Phải, gần đây là tương đối bận rộn. Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này thì kêu hai tiểu nha đầu đi phủ đệ ta chơi một ngày.”

Đám người Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, Tam phu nhân, Cửu phu nhân. Mỗi một người đều là sắc màu rực rỡ, ăn mặc loè loẹt, nhìn đặc biệt có không khí vui mừng.

Đôi mắt của Thanh San sắc bén, nhìn Ôn Uyển ăn mặc như vậy , lập tức kêu lên, giọng nói rất là tức giận “Hôm nay là đại thọ bốn mươi của cha, ngươi mặc thành như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi tới là vội về chịu tang? Ngươi cố tình tới làm chúng ta khó chịu, để cho cha mất hứng đúng không?”

Quốc công phu nhân nhìn quần áo Ôn Uyển, cũng bị hù dọa mà kêu to một tiếng. Mặc dù Ôn Uyển nói giữ đạo hiếu, nhưng mặc màu trắng là được, không cần thiết mặc thành như vậy. Chỉ có quần áo người chịu tang mới mang trâm gỗ trầm hương, mang đồ trang sức đeo tay thuần trắng. Ôn Uyển chẳng qua là cháu ngoại, chỉ cần thủ hiếu nửa năm là được.

Hạ Ảnh ở bên cạnh nhanh chóng lạnh giọng “Quận chúa nói, hoàng thượng từ trần chưa tròn ba năm, Quận chúa bây giờ còn đang trong hiếu kỳ.” mặt mày Ôn Uyển không chút phản ứng nào.

Đôi môi Quốc công phu nhân cử động hai cái, nhưng không có mở miệng. Bà không mở miệng thì những người khác cũng không thể mở miệng.

Nếu như đổi thành những người khác còn có thể nói một chút, ông ngoại Ôn Uyển chính là tiên hoàng. Ai dám nói ngươi chịu tang đã mãn, không cần phải vì ông ngoại ngươi giữ đạo hiếu nữa. Nếu lời này truyền tới lỗ tai đương kim hoàng đế, đúng là ăn không hết phải ôm cho đủ đi, tháng trước Lễ bộ Thượng thư đề nghị phổ biến nạp hậu phi, sinh nhiều con cháu đã bị hoàng đế khiển trách một trận. Lý do chính là hài cốt tiên đế còn chưa tan, tại sao có thể nạp tần phi.

“Ngươi giữ đạo hiếu cho ông ngoại ngươi, liền mặc kệ ngày thọ của cha. Hôm nay là ngày mừng thọ cha, ngươi mặc như vậy, là muốn nguyền rủa cha chết sớm phải không ?” Thanh San cười lạnh.

Ôn Uyển nói cũng không nói lời nào với nàng. Hạ Dao đi qua tát hai cái, đánh cho Thanh San té ngã xuống đất nhổ một ngụm máu tại chỗ ” To gan, dám lấy tiên hoàng đánh đồng cùng một hạ thần. Muốn chết.”

Sắc mặt những người bên cạnh đều thay đổi mấy lần. Những lời này của Thanh San, bị người có ý xấu nghe được, tất cả mọi người của phủ Bình quốc công sẽ bị liên lụy. Không được, phải thật nhanh đem thứ này gả ra ngoài. Nếu không sẽ liên lụy luôn cả Bình gia.

Miêu thị giận muốn chết. Thật vất vả có một cái cơ hội cầu Ôn Uyển trở lại. Muốn cùng Ôn Uyển hòa hoãn quan hệ một chút. Sau này đối với con đường làm quan của phu quân nàng sẽ có ích. Nàng ta lại nhảy ra chuyện xấu, cái muội muội đầu óc nước vào này, quả thật đang sống sờ sờ sẽ bị chọc giận chết. Không được. Phải nhanh chóng tìm một gia đình, gả đi ra ngoài, nếu không sẽ hại cả đời phu quân. Nghĩ vậy liền lập tức sai bà Tử đem người đỡ đi xuống.

Lúc này tâm tư người Bình gia đều như nhau.

Ôn Uyển phảng phất như không thấy được, thần sắc không có chút nào biến hóa.

Quốc công phu nhân lôi kéo tay Ôn Uyển, vẻ mặt tươi cười nói “Nói những thứ buồn bã làm cái gì, đều là chuyện quá khứ rồi, cho Đại bá mẫu xem một chút, ừ, càng đẹp ra rồi. Cũng không biết tương lai con nhà ai có phúc khí, cưới Ôn Uyển nhà ta làm vợ.” Dường như chuyện xảy ra vừa rồi hết thảy đều là tưởng tượng. Nếu bà ấy muốn giả bộ hồ đồ. Vậy thì mọi người cùng nhau giả bộ hồ đồ.

Ôn Uyển không nói tiếp, chẳng qua chỉ cười cười. Không đến ý mà buông lỏng ra tay phu nhân Bình quốc công, ngồi trở lại vị trí của mình.

“Quận chúa, Thái phu nhân. . . . . . Đã khai tiệc rồi. Mời lên tiệc.” Nói xong, một đám nữ quyến đi sang sảnh bên cạnh. Dùng đồ ăn trưa. Món ăn làm quả thật không tệ.

Ôn Uyển cũng không làm khó bụng của mình, ăn no đến sáu phần. Cơm nước xong, Ôn Uyển muốn đi xem hai cháu gái.

“Quận chúa, Quốc công Gia, Ngũ lão gia cho mời.” Ôn Uyển vừa nghe lời này, cũng biết không phải là chuyện tốt. Nhưng vẫn nghe lời đi theo.

Quốc công phu nhân mặt mũi hiền lành mà nói “Ta cũng đi cùng cháu, xem một chút đám Đại lão gia muốn cùng Ôn Uyển nhà chúng ta nói gì.”

Ôn Uyển nhàn nhạt, không lên tiếng.

Kể từ sau khi Ôn Uyển đi vào, Quốc công phu nhân liền mật thiết nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động Ôn Uyển. Đều làm cho bà kinh hãi chính là, Thanh San nói chuyện không phép tắc, khiến Hạ Dao xuất thủ đánh Thanh San ngất xỉu, Ôn Uyển cũng không tỏ vẻ gì, ngay cả ánh mắt cũng không chút nào chấn động. Đều nói Quân tâm khó dò, chẳng lẽ Ôn Uyển cũng học được vài phần mưu tính đế vương. Nếu là như vậy, quả thật cần cố gắng lấy lòng Ôn Uyển.

Đến nhà giữa, nha hoàn nói Quốc công Gia bảo Đại phu nhân ở bên ngoài chờ chốc lát, đem Ôn Uyển dẫn tới nhà giữa. Trước hết đập vào mắt Ôn Uyển chính là đôi bình sứ mỹ nhân thời Đường, một bình sứ quân diêu Tam Tinh chiếu rọi thời Đại Tống, vài tranh chữ cổ xưa, còn có cái bàn tròn gỗ đàn hương bọn họ đang ngồi, bên tường bên cạnh còn có cái bàn nước sơn Trương Kim. Cả phòng hương vị màu sắc cổ xưa, quý giá lộng lẫy. Ôn Uyển khẽ cười một cái, những thứ này, Cố ma ma nói là Bình Hướng Hi bảo để lại, nên họ để lại.

Cũng không biết lúc nào sẽ bị Bình Hướng Hi cầm đi đổi tiền.

Một nam tử Ôn Uyển nhìn có chút quen mắt, thấy Ôn Uyển, lập tức quỳ trên mặt đất mở miệng cầu tình . Cầu xin Ôn Uyển hỗ trợ, để cha hắn Tam lão gia đi ra ngoài.

Quốc công Gia hận không được tiến lên đá một cước, đạp chết hắn. Coi như là anh em họ, cũng phải lấy quốc lễ trước, sau đó thì những trưởng bối bọn họ mới nói chuyện với Ôn Uyển. Nhưng bây giờ làm thế thì Ôn Uyển sẽ không để ý tới. Hơn nữa hắn còn có việc thương lượng cùng Ôn Uyển.

Thần sắc Ôn Uyển bất động, nhìn người trong một phòng. Đại bá, lão cha hờ, Thượng Hồng, Thượng Vệ, còn có vài anh em họ trên danh nghĩa của nàng, đều ở bên trong. Một nhóm người tất cả đều ngó chừng Ôn Uyển. Thần sắc Ôn Uyển không chút phản ứng. Đột nhiên, Ôn Uyển cười “Có chuyện gì, nói thẳng là tốt rồi.”

Quốc Công Gia từ ái nói “Mới vừa rồi Thượng Nguyên cũng đã nói, muốn cháu hỗ trợ khơi thông, cứu Tam bá cháu ra ngoài. Dù sao đánh gãy xương cốt cũng còn gân, đều là người một nhà, mong là cháu có thể giúp đỡ nói một tiếng. Ôn Uyển, chuyện này chúng ta chỉ có nhờ vào cháu thôi.”

Ôn Uyển dường như nghe được một chuyện cười không thể tưởng tượng nổi, liền cười đến thích thú ” Tại sao bổn cung phải cứu hắn, Tam bá sao? Người mà ngày ngày ở trong ngục nói Bổn cung thích nhất thiếu niên lang, đi theo cháu trai nhà mẹ đẻ của vợ hắn là Hoa Đại thiếu gia mắt đi mày lại, hai người thân mật một đoạn thời gian, sau khi chán rồi thì đem người đánh cho nằm ở trên giường dậy không nổi. Khắp nơi tuyên dương Bổn cung nhìn thấy nam tử anh tuấn lỗi lạc, liền không thể bước đi. Kể từ khi nhìn thấy Tam công tử của Tào gia lại càng cơm nước không vào, mới có chuyện Tào gia phải tới cầu hôn để che dấu chuyện xấu Bổn cung làm. Bình gia thật sự là chuyên tạo ra những nhân tài như vậy.”

Sắc mặt Quốc công Gia hết xanh lại tím rồi trắng sau đó đen lại “Này, này, Ôn Uyển, cháu không thể nghe lời đồn đãi như vậy?”

Thượng Nguyên cũng bị hù dọa không nhẹ “Ngươi, ngươi, ngậm máu phun người. . . . . .”

Ôn Uyển lạnh lùng nói “Nói hưu nói vượn, ngậm máu phun người sao? Sao ngươi không hỏi một chút phụ thân đại nhân rất giỏi này của Bổn cung, hắn là cha ruột của ta nghe thấy có người nói xấu Bổn cung như vậy. Hắn coi như là có lương tri, còn phản bác khiển trách mấy câu. Người như vậy, ngươi còn muốn Bổn cung cứu hắn? Ha hả, có tinh lực để làm chuyện này, còn không bằng Bổn cung đi cứu thêm mấy con mèo con chó. Bọn nó ngược lại sẽ cảm kích Bổn cung cứu mệnh bọn nó.”

“Ngũ đệ, việc này là thật sao?” Quốc công Gia có chút không tin hỏi. Bộ dáng Bình Hướng Hi rất giật mình, nhưng rõ ràng cho thấy giật mình là vì không ngờ Ôn Uyển lại biết chuyện này.

Quốc Công Gia nhìn bộ dáng này của hắn. Cũng biết là thật rồi, nên giận đến cả người phát run. Mình đi cầu xin nhiều người như vậy, chịu ân tình nhiều như vậy. Thật vất vả người ta mới buông lỏng, nói chỉ cần Quận chúa lên tiếng, liền thả ra. Nhưng không ngờ lão Tam lại tự tìm đường chết. Được rồi tự hắn muốn chết thì không oán được ai!

“Nếu như có thể. Hay là con đem hắn cứu ra đi. Dù sao hắn cũng là Tam bá của con.” cuối cùng Bình Hướng Hi vẫn không đành lòng. Cuộc sống trong nhà giam quá khổ, nếu không Tam ca cũng không trở thành người như vậy.

“Có bản lãnh các ngươi tự cứu đi, Bổn cung không có lòng dạ rộng lớn như vậy. Còn có, sau này các ngươi nói chuyện với ta tốt nhất khách khí một chút, ít hướng Bổn cung hô to gọi nhỏ đi. Từ lúc ta sinh ra đến bây giờ, cũng không tiêu phí một đồng bạc nào của Bình gia các ngươi, càng chưa từng làm phiền các ngươi phí tâm. Ta ăn mặc dùng, tất cả đều là ông ngoại và cậu Bổn cung cấp cho. Các ngươi tốt nhất đừng có dùng cái loại giọng điệu đương nhiên đó mà sai ta làm này làm kia. Ta không có nợ Bình gia các ngươi. Ôn Uyển ta không nợ Bình gia các ngươi một thứ gì cả. Chỉ duy nhất là chiếm danh tiếng nữ nhi của Bình gia các ngươi thôi. Một lần cuối bổn cung cảnh cáo các ngươi. Đừng vọng tưởng đánh cái chủ ý gì với Bổn cung. Đây là một lần cuối cùng. Nếu có lần tiếp theo. Đừng trách Bổn cung không khách khí.” Ôn Uyển nói xong thì xoay người rời đi.

“Ngươi, ngươi Đại bất hiếu.” Thượng Nguyên nghe lập tức kêu.

“Thử tìm khắp kinh thành cũng không tìm ra nữ nhi nào hiếu thuận hơn Bổn cung. Bổn cung tự nhận đối với các ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Đừng tưởng rằng chuyện ban đầu xảy ra Bổn cung không đề cập tới thì đã quên mất. Bổn cung vẫn cố kỵ trong thân thể của mình cuối cùng còn có một nửa huyết mạch Bình gia, mới nhịn cơn giận này. Nếu như truy cứu xuống tới, trên dưới mấy trăm miệng ăn Bình gia xét nhà xử trảm cũng không quá. Các ngươi cũng không nên quên mất. Mẹ Công chúa và cậu Hoàng Đế là chị em ruột thịt. Chớ ép Bổn cung đem chút ít tình cảm huyết mạch cuối cùng này hủy đi. Đến lúc đó cùng lắm cá chết lưới rách. Ta không cần cái gì gia tộc hay không gia tộc, cũng không cần vì đại nghĩa mà chịu ủy khuất mình. Bình Ngũ lão gia, ngươi tốt nhất thấy rõ ràng tình cảnh của mình, ngươi đừng được tiện nghi còn ở nơi này khoe mẽ. Không có Bổn cung, ngươi đến tên ăn mày ven đường cũng không bằng.” Ôn Uyển cười như không cười nhìn người trong phòng. Người trong phòng bị Ôn Uyển hơi nói toạc như vậy, tất cả đều sởn hết gai ốc.

Trên thực tế, căn bản điều Ôn Uyển cố kỵ không phải là cái gì huyết mạch, mà là dư luận. Xã hội này, cha đánh chết con gái, chuyện gì cũng không có, nhưng nếu như con gái chỉ cần bị lan truyền ra ngoài nói ngươi bất hiếu ngỗ nghịch cha mẹ, thì không phải bị lột da đơn giản như vậy. Nữ nhi gả không được người trong sạch, nhi tử không có tiền đồ tốt. Ôn Uyển cũng không muốn bởi vì … chút chuyện này, mà làm cho danh tiếng mình bị hao tổn.

Bất kể ở cổ đại hay là hiện đại, danh tiếng của một người là vô cùng quan trọng. Mà cổ đại so sánh với hiện đại còn muốn hà khắc hơn. Ở cổ đại, một khi danh tiếng bị hao tổn sẽ bị người ta phỉ nhổ, dù chuộc lỗi nhiều hơn nữa cũng cứu vãn không được. Nếu hiện tại truyền danh tiếng nàng bất hiếu đi ra ngoài thì sẽ trở thành đối tượng bị công kích. Mặc dù nàng không e ngại, nhưng cuối cùng vẫn là chuyện không vinh quang gì. Hơn nữa, còn có thể để tai hoạ ngầm rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng dễ dàng tha thứ cho họ.

“Không cần phải làm như vậy, không có chuyện gì nữa rồi cháu trở về trước đi thôi.” Quốc Công Gia đột nhiên có chút ảm đạm. Ôn Uyển không phải là người bọn họ có thể nói động được. Hoàng đế là cậu ruột nàng, thương nàng như vậy, nàng không bao giờ … cần cố kỵ sợ cái gì nữa. Cho nên đối với bọn họ, sẽ không ẩn nhẫn và kính sợ như trước kia.

“Ôn Uyển.” Bình Hướng Hi nhìn người này bỗng trở nên xa lạ, không giống nữ nhi của hắn, liền không tự chủ kêu lên.

Ôn Uyển nhìn Bình Hướng Hi bộ dạng tràn đầy không đành lòng, tức giận của nàng sớm đã không còn. Dù có thì chỉ tràn đầy châm chọc và cười nhạo “Mặc dù Bổn cung tình nguyện thà mình từ trong tảng đá chui ra, cũng không cần người cha như ngươi vậy. Nhưng ngươi đúng là cha ta, cha ruột của Bổn cung, không phải là cha dượng, cũng không phải là cha nuôi, ngươi là cha ruột của ta, đây là sự thực mà Bổn cung không cách gì thay đổi được. Nể tình trong cơ thể ta cũng chảy một nửa dòng máu của ngươi. Bổn cung sẽ bảo đảm cho ngươi có một tuổi già giàu có, những thứ khác, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta nữa. Nếu không, Bổn cung sẽ không để cho bất luận kẻ nào sống khá giả. Nếu làm Bổn cung phát cáu rồi, ta liều mạng gánh danh tiếng bất hiếu, cũng đem bọn ngươi nhốt vào trong ngục giam, nhốt vào đó đến chết già. Các ngươi nên biết, ta có năng lực này. Nếu không tin, thì có thể thử một lần.”

Ôn Uyển nói câu sau cùng lực sát thương quá lớn. Những người ở tại chỗ, không ai còn dám nói một câu nào.

Ôn Uyển quét nhìn người trong phòng một cái, liền lập tức đi ra ngoài.

Thượng Nguyên khóc cầu xin “Đại bá, cha cháu hiện giờ phải làm sao đây? chúng ta phải làm sao? Đại bá, bá phải cứu cha cháu, cứu chúng ta. Chúng ta không cần làm thứ dân.”

“Đó là hắn tự tìm , chết ở trong lao cũng xứng đáng. Không ngờ lại có thể nói xấu cháu gái ruột của mình vô căn cứ như vậy. Một khi truyền đi, không nói hoàng đế tức giận, ngay cả nữ nhi vô tội của Bình gia cũng sẽ gặp dính líu. Họa là hắn gây ra, nghiệt là chính bản thân hắn gieo xuống, ai cũng cứu không được hắn. Cứ để hắn chết ở trong nhà giam.” Bình Hướng Thành giận đến đầu cũng muốn nổ. Không ngờ lại có đệ đệ như vậy, một người là vậy, hai cũng như vậy, ba vẫn là như vậy. Đời trước có phải Bình gia tạo nghiệt gì hay không, mới sinh ra cái đám phế vật này.

“Ôn Uyển, phải đi rồi sao?” Chân Chân nhìn sắc mặt Ôn Uyển bình tĩnh, còn tưởng rằng không có chuyện gì. Lại không nghĩ Ôn Uyển xoay người muốn đi.

Bản ý của Ôn Uyển cũng chỉ là tới đi dạo, thuận đường để xem một chút hai cháu gái khả ái ngoan ngoãn. Lúc này nếu trong cửa hàng có việc, nàng cũng nên mau mau đến xem một chút. Nên không có thời gian dừng lại. Liền nói với Chân Chân ngày khác mang theo hai nha đầu đến phủ đệ nàng. Rồi lên xe ngựa, rời đi.