Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 129: Tống Lạc Dương cưới vợ




Edit: Mèo Beta: Tiểu Tuyền Trên đường trở về, Ôn Uyển nhịn không được hỏi Hạ Dao: “Ngươi từ nơi nào tìm được một mỹ nhân cực phẩm như vậy.” Thanh lâu có lẽ cũng không bồi dưỡng ra được nữ tử khí chất như vậy.

Hạ Dao cười nói: “Đây là nữ nhạc công trong cung, cũng là thiên kim tiểu thư quan lại người ta. Bởi vì Cầm nghệ siêu phàm cho nên từ nhỏ có tiếng tăm ở bên ngoài. Về sau, bởi vì trong nhà gặp chuyện không may nên lưu lạc làm quan tỳ, vì có thiên phú này cho nên đặc biệt tiến vào Ti Nhạc Cục.”

Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Nữ nhân xinh đẹp như vậy, cậu hoàng đế nhìn thấy qua chưa vậy?” Ôn Uyển rất hoài nghi, nếu hoàng đế thấy nhất định sẽ đã trở thành Tần phi.

Hạ Dao cười nói: “Đương nhiên Hoàng thượng đã gặp qua. Chỉ có điều, trước kia Hoàng Thượng vì thân phận dưỡng mẫu cho nên mặc dù đã gặp, Hoàng Thượng lại không có hứng thú với nữ tử này.” Bởi vì Đỗ thị trước kia khiến cho hoàng đế đối với mấy mỹ nhân xuất thân là quan tỳ có ám ảnh tâm lý. Cho nên dù xinh đẹp hơn nữa thì với hoàng đế cũng không được. Đương nhiên, hoàng đế không phải người háo sắc, nữ nhân bên cạnh đều có gia thế trong sạch. Người đã chết Ôn Uyển không rõ ràng lắm, duy nhất mẹ đẻ của Thất hoàng tử, tuy cũng là nô tài nhưng xuất thân con nhà gia giáo. Đương nhiên, câu chuyện cụ thể Ôn Uyển cũng không tiếp tục đào móc. Bát quái của người khác Ôn Uyển có thể nghe, nghe chưa đã nghiền thì có khả năng còn đi đào móc về nghe một chút. Bát quái của hoàng đế, Ôn Uyển cho rằng không nghe thì tốt hơn.

Hạ Ảnh lầm bầm: “Quận chúa, người để Hải công tử ở lại đó một mình không được lịch sự lắm. Nếu người không có hứng thú với hắn thì đừng có thử dò xét. Đối với Hải công tử như vậy là không công bình.”

Ôn Uyển lấy làm khó hiểu, không phải nàng tự tìm hắn nha. Hơn nữa, câu nói sau cùng của nàng đã đủ biểu lộ ý của mình. Thế nhưng nghe xong lời Hạ Ảnh nói, Ôn Uyển vẫn chỉ cười khúc khích: “Công bình? Cái gì là công bình? Ta khi nào đối với hắn không công bình rồi hả? Chẳng lẽ là ta xin hắn buộc hắn đến cho ta gặp mặt hay sao?”

“Nhưng mà người như vậy, đối với hắn thật không tốt.” Kỳ thật Hạ Ảnh cảm thấy Ôn Uyển không nên thử, vì thử dò xét một lần, chắc chắn xảy ra vấn đề.

Ôn Uyển đương nhiên là nhìn ra được chỗ Hạ Ảnh lo lắng, mặt không biểu tình nhìn ngoài cửa sổ: “Cái gì là tốt cái gì là không tốt. Hắn biết rõ thân phận địa vị của ta, tự nguyện đi đến để cho ta chọn lựa. Ta không có cưỡng ép hắn. Đã đi đến con đường này vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý. Các ngươi sẽ không phải khờ dại mà cho rằng nếu như ta gả cho ai đó, khi hắn cưới ta rồi là có thể sống vô tư sao? Hoàn toàn trái lại, người thật sự cưới ta phải đối mặt với các loại âm mưu quỷ kế.” Sở dĩ nàng mong chờ Bạch Thế Niên, không chỉ vì Bạch Thế Niên biểu hiện ra ngoài tình thâm ý trọng, càng quan trọng hơn Bạch Thế Niên là một nam nhân trải qua trắc trở cùng âm mưu quỷ kế. Nếu thực gả cho Bạch Thế Niên, tuy không trợ giúp được cho nàng nhưng ít nhất Ôn Uyển có thể không cần lo lắng Bạch Thế Niên cản trở nàng.

Sắc mặt Hạ Dao ảm đạm. Tất cả điều Ôn Uyển nói đều là tình hình thực tế.

Ôn Uyển có chút cảm thán nói: “Hải Sĩ Lâm lớn lên trong sự bảo bọc của gia tộc. Ngày đó đánh cờ với hắn ta đã đoán được hẳn là người Hải gia bỏ sức rèn luyện, nhưng đến cùng vẫn còn giữ lại một phần hồn nhiên. Ta không muốn hại hắn.” Tuy nhiên với tính tình như vậy, bị tính kế là chuyện sớm hay muộn. Nhưng Ôn Uyển không hy vọng nguyên nhân bị tính kế là vì nàng.

Hạ Ảnh muốn choáng luôn: “Quận chúa, người rốt cuộc muốn loại người nào chứ?” Hoàng Thượng sắp vì lo âu mà chết rồi.

Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh biểu lộ, cảm thấy đặc biệt mà trêu chọc: “Hải Sĩ Lâm nhìn xem rất trầm ổn, nhưng ánh mắt rất thanh tịnh. Cái này chứng minh hắn không có trải qua tôi luyện, cho nên mới có ánh mắt trong suốt như vậy. Nếu như Lang Nương cố tình dụ dỗ. Hải Sĩ Lâm qua không được ải mỹ nhân này. Cho nên, ta vẫn không nên gây tai họa cho hắn.” Ôn Uyển cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Hải Sĩ Lâm rất thoải mái, ở chung cũng rất hòa hợp vui vẻ. Nếu như là ở hiện đại có thể làm một bằng hữu khác phái. Tại đây không phải hiện đại, nam nữ không làm bằng hữu được. Cho nên không thể nói chuyện tiếp rồi.

Hạ Ảnh rùng mình một cái: “Quận chúa. Dựa theo yêu cầu của người, có phải về sau nhìn trúng người nào đều phải thăm dò như vậy? Thăm dò như thế này, có mấy người có thể qua chứ?”

Ôn Uyển không sao cả nói: “Thăm dò? Nhất định là phải thử. Qua không được thì thôi chứ sao. Ta lại chưa nói nhất định phải lập gia đình. Hiện tại cuộc sống của ta rất tốt. Có nam nhân hay không, có cái gì quan trọng đâu. Nói không chừng sau khi lập gia đình thì không được tự tại như bây giờ nữa.”

Thái độ tùy ý như vậy, không chỉ Hạ Ảnh thay đổi sắc mặt, đến Hạ Dao cũng thay đổi sắc mặt theo. Nhìn Quận chúa không giống như là đang nói giỡn, mà thật sự không muốn gả nữa. Vậy phải làm sao bây giờ ?

Hải lão chờ Hải Sĩ Lâm trở về liền hỏi: “Như thế nào?”

Hải Sĩ Lâm lắc đầu, nói một câu cuối cùng của Ôn Uyển: “Tổ phụ lời này của quận chúa là nói cho cháu biết, nàng không chọn trúng cháu đúng không ?”

Hải lão gật đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm. Sau khi hạ xuống, thấy tôn tử còn đang nhìn mình, ông liền buông chén trà: “Nói đi? Có nghi ngờ gì?”

Mắt Hải Sĩ Lâm không hề chớp: “Cháu không rõ vì sao tổ phụ tôn sùng Ôn Uyển quận chúa như thế? Chúng ta là nhà thanh lưu. Quận chúa lại làm việc tầm thường, cưới quận chúa sẽ làm cho thanh danh Hải gia có trở ngại.”

Ánh mắt Hải lão thâm thúy nhìn Hải Sĩ Lâm: “Con cho rằng, tồn vong của Hải gia quan trọng? Hay là giữ thanh danh quan trọng?”

Hải Sĩ Lâm ngạc nhiên, qua hồi lâu mới nói: “Đương nhiên là tồn vong quan trọng hơn?” Một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Nhưng tổ phụ người không phải nói, cưới quận chúa ngược lại sẽ làm Hải gia nâng cao một bước sao?” Hắn biết rõ, tổ phụ có chuyện không nói cho hắn biết.

Hải lão cười khổ: “Con cho rằng thiên hạ đệ nhất tài nữ là hư danh sao? Nếu không phải Ôn Uyển phải giúp hoàng thượng lấp đầy quốc khố, giải quyết tài chính. Lấy tài học của Ôn Uyển quận chúa, ở trong thế hệ trẻ tuổi, làm tốt tên tuổi đệ nhất thiên hạ. Bằng không, bọn người Kim lão làm sao có thể tôn sùng Ôn Uyển như vậy.”

Hải Sĩ Lâm vẫn là không rõ: “Tổ phụ, Ôn Uyển quận chúa còn có cái gì mà không ai biết hay sao?” Chỉ có một quyển thơ, sẽ không gánh vác nổi tên tuổi thiên hạ đệ nhất.

Hải lão khoát tay: “Chuyện đó con không cần biết. Thi hội cũng gần kề. Gần nhất không có chuyện quan trọng thì ở nhà ôn tập cho tốt đi. Thi hội nhất định phải lấy được một thứ tự thật tốt. Tương lai Hải gia còn phải dựa vào con tới chống đỡ.”

Tuy rằng trong lòng Hải Sĩ Lâm có ngàn nút thắt, nhưng lại không tiếp tục đặt câu hỏi.

Hải lão chờ thời điểm Hải Sĩ Lâm phải rời đi, suy nghĩ nói: “Sĩ Lâm, chuyện này không cần nói với người khác. Ai hỏi con cái gì cũng không cần trả lời.”

Hải Sĩ Lâm không rõ chân tướng nhưng cung kính đáp ứng.

Hải lão tựa vào trên ghế, sắc mặt thực sầu lo. Thời điểm phản loạn gây ra rủi ro. Hiện thời địa vị thái tử bất ổn, hoàng hậu và Ôn Uyển kết thù. Tương lai của Hải gia còn chưa biết về đâu.

Hải lão thì thào nói: “Ôn Uyển, không ngờ, thật không ngờ.” Ai có thể tưởng tượng được, thiếu niên lang năm đó cùng ông ở điện Văn Đức đánh cờ phân cao thấp lại là Ôn Uyển. Nên ổn thì ổn, nên ác thì ác, thế cục nắm chắc vừa đúng. Về sau lại được tiên hoàng tôi luyện vài năm. Hoàng hậu cùng với Ôn Uyển có mối thù truyền kiếp lớn như vậy, ba người con trai trưởng, ai cũng đừng nghĩ thượng vị. Bởi vì mặc kệ là ai thượng vị, Ôn Uyển đều không có khả năng yên tâm. Hiện thời Ôn Uyển ẩn nhẫn không phát, chính vì thân thể hoàng thượng còn khỏe mạnh. Nếu chờ thêm vài năm, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn. Nhất định sẽ nâng đỡ một vị hoàng tử cùng nàng quan hệ hòa hợp để thượng vị. Hoàng hậu và thái tử, bọn họ đấu không lại Ôn Uyển. Đến lúc đó Hải gia nhất định phải chịu liên lụy.

Hạ Ảnh cảm thấy Ôn Uyển sánh đôi với Hải Sĩ Lâm thực sự không tệ. Nàng không biết Ôn Uyển đã cự tuyệt Hải Sĩ Lâm. Vì thế uyển chuyển nhắc nhở: “Quận chúa, việc hôn nhân của người, toàn bộ mọi người đều đang nhìn chằm chằm. Người liên tục gặp Hải công tử hai lần, sợ là đã rơi vào trong mắt người quan tâm. Quận chúa, việc này cũng cần phải phòng bị một hai. Nếu hiện tại người đi cầu hoàng thượng tứ hôn thì không còn gì tốt hơn.”

Ôn Uyển nghe xong có chút buồn cười nói: “Vì sao ta phải phòng bị một hai? Ta còn muốn xem đến cùng. Nhìn xem Hải Sĩ Lâm có thể cõng ta đi gặp vị mỹ nhân kia hay không ?” nàng đã nói được rõ ràng như vậy, tin tưởng Hải Sĩ Lâm nghe hiểu được.

Hạ Ảnh nghẹn một cái, không biết phải nói tiếp thế nào.

Hạ Dao liền hung tợn liếc nhìn Hạ Ảnh một cái. Thật sự là cái hũ nút này tiến cử cái hũ nút khác. Vì vậy nàng liền trưng cái khuôn mặt nói: “Nếu ngay cả tính kế như vậy đều không qua được, làm sao xứng làm quận mã của chúng ta? Về sau Quận chúa cứ phải nghĩ đi bảo hộ hắn như vậy, còn cần làm chuyện khác hay không?”

Hạ Ảnh không phục nói: “Hiện tại danh phận chưa định, những người đó tự nhiên dám giở trò xấu. Nếu danh phận định rồi, bọn họ đương nhiên không dám tính kế. Quận chúa chúng ta cũng không phải ngồi không.”

Ôn Uyển cười nói: “Hãy chờ xem, không cần sốt ruột” đối với Hải Sĩ Lâm, Ôn Uyển thực cảm thấy không tệ. Nhưng làm trượng phu, Hải Sĩ Lâm rất đơn thuần. Ôn Uyển có thể khẳng định, nếu có người tính kế thì Hải Sĩ Lâm nhất định sẽ ngã đi vào.

Hạ Dao chờ thời điểm Hạ Ảnh không có đó, lấy làm kỳ quái hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa, vì sao không nói cho Hạ Ảnh người đã cự tuyệt Hải Sĩ Lâm?”

Ôn Uyển nhíu mày: “Hải gia im hơi lặng tiếng, ta cuối cùng vẫn cảm thấy có vấn đề. Dựa theo lúc trước, bọn họ hẳn là truyền ra tiếng gió đi. Bọn họ đã không truyền ra tiếng gió, ta nghĩ Hải lão tất nhiên đã có tính toán trước. Mà ta dứt khoát tương kế tựu kế, làm cho cậu hoàng đế nhìn xem, có rất nhiều người đều không muốn ta trôi qua tốt.” Nghĩ đến đây liền nở nụ cười nói: “Ngươi đi xem thử, có người tiếp xúc với Lang Nương hay không ?”

Ôn Uyển cảm thấy kỳ thực Hải Sĩ Lâm có thể trở thành một bằng hữu rất tốt. Thời điểm phiền muộn, trò chuyện tâm sự các loại thật không tệ. Đáng tiếc, cổ đại chết tiệt này.

Hạ Ảnh thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, không chút hoang mang, không vội không nóng nảy. Thực sự rất muốn hộc máu, ngươi không nóng nảy nhưng hoàng thượng sốt ruột a. Hiện giờ đã mười tám tuổi rồi, tiếp qua mấy tháng đã mười chín, khả năng nhoáng lên một cái liền hai mươi. Hoàng thượng có thể không vội hay sao?

Ôn Uyển cũng không vội. Ở hiện đại ba mươi mới kết hôn cả đống. Đương nhiên, nơi này không thể so với hiện đại, chờ thân thể nàng khỏi hẳn, tìm cách làm cho Bạch Thế Niên trở về một chuyến. Về phần lấy hay không lấy chồng, còn phải gặp người trước rồi nói sau.

Ôn Uyển không chiếu cố giúp Tống Lạc Dương, Tô Tướng phải tự cầu hoàng đế. Hắn không hy vọng nữ nhi của mình, đến chết cũng lẻ loi trơ trọi, không có người đốt giấy tiền, không thể hưởng thụ hương khói của con cháu đời sau.

Hoàng đế dĩ nhiên sẽ cho Thừa tướng mặt mũi. Chẳng qua hắn lấy làm kỳ quái, việc này dường như Ôn Uyển nói cũng chưa nói qua. Được hoàng đế đáp ứng, hai nhà lập tức chọn lựa ngày, chọn ngày tốt xong thì lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành hôn lễ khiêm tốn.

Ôn Uyển dù tức giận, dù mất hứng, thì lễ nhất định phải đến. Nhưng lại tặng một phần lễ trọng. Nàng rất buồn bực, buồn bực muốn hộc máu.

Ngày Tống Lạc Dương thành thân, Ôn Uyển thật sự là buồn bực đến làm việc đều làm không xong. Tâm tình của nàng thật sự là không xong đến cực điểm.