Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 125: Bình Đồng Phúc




Edit: Mèo Beta: Tiểu Tuyền Cố ma ma vui tươi hớn hở tới nói: “Quận chúa, thất phu nhân sinh rồi, là một tiểu tử mập mạp.” Ôn Uyển nghe xong cũng thật là cao hứng, cám ơn trời đất, bồ tát phù hộ. Rốt cục sinh con trai, rốt cục không cần giằng co nữa. Lập tức sai người tặng nhiều lễ vật qua.

Hạ Dao thấy hành động này của Ôn Uyển mà dở khóc dở cười.

Lễ tắm ba ngày làm thật náo nhiệt, lễ đầy tháng cũng tiến hành đặc biệt náo nhiệt. Ngay cả hoàng đế cũng có ban thưởng xuống, hoàng đế tự mình ban thưởng chữ Phúc làm tên, chính hoàng đế lấy tên đó. Đại danh của đứa bé kêu là Phúc ca nhi. Có thể được hoàng đế ban thưởng tên đã là một phần vinh hạnh đặc biệt.

Thượng Đường cảm ơn đến rơi nước mắt. Những người khác tuy rằng ánh mắt cũng ghen tức, nhưng nghĩ đứa nhỏ này là cháu nội trên danh nghĩa của công chúa Phúc Huy, dựa theo danh phận mà tính thì cũng là cháu ngoại trai của hoàng đế, có ghen tức cũng chỉ có thể ở trong bụng mà bốc lên chứ không dám phun ra ngoài.

Sinh được con trai Chân Chân thực hãnh diện, lập tức sai người đi đúc tượng vàng cho Tống Tử Quan Âm. Còn sợ người khác không biết nàng làm thế nào sinh được con trai, gặp người liền nói sư thái kia là người đắc đạo. Việc này sau khi truyền ra, ở tại nơi lấy con nối dòng là lớn nhất của triều đại này, cái chùa miếu nhỏ kia hiện nay lại khói hương thịnh vượng, quý phu nhân từ kinh thành ào ào đi nơi đó dâng hương bái phật.

Không biết có phải đúng lúc hay không, thật sự là có một quý phu nhân hơn ba mươi tuổi nhiều năm chưa sinh con, sau khi bái Tống Tử nương nương thì thần kỳ mang thai. Làm cho tướng công của phu nhân kia thật vui mừng, vào lúc ban đêm phải đi bái tổ tông.

Ôn Uyển cảm thấy rất ngạc nhiên. Nghe được Hạ Ảnh cười giải thích mới biết thì ra nam tử này đến hơn mười năm nay đã có sáu thê thiếp mà không có ai có được một cái trứng nào. Đã dự tính sẽ nhận con thừa tự, lúc này cũng không chờ mong tin lành nên mặc kệ là nam hay nữ đều là ông trời ban thưởng hậu hĩnh, chứng minh hắn có thể có con.

Ôn Uyển được tin tức, nghĩ đến khẳng định là tướng công của nàng kia tỷ lệ t*ng trùng trưởng thành rất thấp, lúc này vừa lúc đạt được thì cũng vừa vặn gặp phải sư thái kia.

Nhưng Ôn Uyển lại nghe được sư thái kia đã đi vân du. Nàng à một cái cũng không nói tiếp.

Chân Chân coi như tốt rồi, lúc trước Chân Chân chỉ sinh nữ nhi, chứ không phải là không thể sinh con nhưng hôm nay việc này một khi truyền ra, quý phu nhân không có con trong kinh thành như thủy triều mà tràn tới đó.

Ở biên quan, Bạch Thế Niên được tin tức của quản gia, thấy Ôn Uyển đưa ra yêu cầu: Một phải ra tộc, hai phải ở rể, lập tức không biết là cao hứng hay là buồn bực. Lại nhìn Ôn Uyển đưa ra tiêu chuẩn kén rể, khóe miệng không ngừng giật giật. Cái nữ nhân này sao mà nhiều trò gian trá như thế. Nàng tính không gả cho ai sao ? Khụ, Bạch Thế Niên phát sầu. Hắn nên tính toán thỏa đáng như thế nào đây, không thể cứ đau khổ chờ chết như vậy. Không được, phải nghĩ biện pháp.

Diệp hồ ly thấy mấy ngày liên tiếp Bạch Thế Niên đều cau mày, biết là sau khi có thư trong kinh thành đến mới có bộ dáng này, vì thế cười nói: “Tướng quân có việc khó gì, có thể nói cho lão hủ biết một hai không ? Nói không chừng, lão hủ có thể chia sẻ cho tướng quân một hai.”

Môi Bạch Thế Niên bỗng nhúc nhích, cuối cùng nửa lời cũng chưa nói. Nhìn qua bên cạnh doanh trướng mọc thêm mấy cọng cỏ nhỏ màu xanh xanh, trước mắt sáng ngời.

Sau khi trở về, Bạch Thế Niên vùi đầu khổ làm, tiếp theo gửi một phong thơ về cho đại quản gia, còn gọi một Văn Lại (chức quan văn không có phẩm cấp thời phong kiến) đi vào. Diệp hồ ly biết người này, mặt khác thì không được, bản lĩnh hội họa cũng không tệ. Diệp hồ ly hỏi cũng không hỏi người Văn Lại này, nguyên nhân rất đơn giản, chắc chắn là chẳng hỏi ra được gì.

Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên nhẫn không nổi đã có hành động rồi. Hiện tại buôn bán và của cải trong tay đều vững chắc, nàng đang chuẩn bị mở chi nhánh của ngân hàng Quảng Nguyên liên tiếp. Mặt khác chi nhánh sản nghiệp khác cũng đồng bộ tiến hành như nhau.

“Quận chúa, hoàng thượng triệu người vào cung có việc.” Ôn Uyển gật đầu. Dụng tâm trang điểm một chút rồi vào cung. Đến ngự thư phòng gặp hoàng đế trước, dự tính kể một ít tiến triển mới nhất của chuyện làm ăn. Ôn Uyển thấy hoàng đế đối với đề tài này không có hứng thú, ngược lại là đang đánh giá cách ăn mặc của nàng.

Một bộ áo màu vàng nhạt thêu hoa cúc trắng trên áo, dưới phủ váy mềm mại màu nguyệt nha. Vạn sợi tóc đen dùng ngọc lưu ly bảy màu rất mới mẻ vấn kiểu tóc đơn giản. Trang điểm đơn giản giống như bình thường, nhưng cũng có vẻ xinh đẹp động lòng người.

“Uh, không tệ. Con đi Khôn Ninh cung trước đi, lát sau trẫm sẽ qua.” Hoàng đế mỉm cười. Có loại vui sướng nhà có con gái mới lớn.

Ôn Uyển thấy bộ dáng hoàng đế, ánh mắt chuyển xoay vòng: “Hôm nay có ai đến Khôn Ninh cung?” Hạ Dao ở trước mặt nói thầm hai câu bên cạnh lỗ tai Ôn Uyển.

Ôn Uyển nở nụ cười trở về Vĩnh Ninh cung. Hạ Dao thấy Ôn Uyển không hành động: “Quận chúa, người không thay trang phục?” Dựa theo suy nghĩ của Hạ Dao, Ôn Uyển tất nhiên là muốn thay trang phục. Tốt nhất, là thay một thân trang phục khó coi. Mới không cần đi tương thân trá hình.

Ôn Uyển rất là kỳ quái nói: “Đổi trang phục, đổi trang phục gì? Đổi cung trang hay sao?”

Môi Hạ Dao run run một chút cũng không nói chuyện. Ôn Uyển mặc một thân xiêm y này đi đến Khôn Ninh Cung.

Ôn Uyển vừa tới cửa đã nghe được tiếng cười vui bên trong. Cung nhân hồi báo nói quận chúa đến. Bên trong thoáng một cái liền yên tĩnh.

Ôn Uyển không nói gì, mình cũng không phải hồng thủy mãnh thú. Vừa đi vào đã thấy hai vị quý phi và Huệ phi đều ở đây!

Trước tiên Ôn Uyển hành lễ với hoàng hậu và mọi người, còn những người khác lại hướng Ôn Uyển trả lễ. Ở phía bên tay trái còn một vị trí trống, Ôn Uyển cũng không từ chối an vị lên. Hạ Dao theo đuôi phía sau.

Đại danh của Ôn Uyển ở trong kinh thành không người không biết nhưng nếu là luận người thật, thật đúng là sẽ không có vài người được thấy. Đến ngay cả hậu cung phi tử cũng còn có người chưa gặp qua.

Vài vị phu nhân thấy Ôn Uyển xinh đẹp khả ái, trong lòng lại có hơn vài phần xao động. Bộ dạng Quận chúa xinh đẹp như vậy, đầu lưỡi ai nát dám nói quận chúa khó coi. Thật đáng giận!

Không nói người khác, đến ngay cả hoàng hậu và các vị phi tử cũng có chút kinh ngạc. Không nên trách những người này, bởi vì khi xưa Ôn Uyển gặp mặt các nàng, toàn bộ đều là một thân cung trang.

Thời điểm mọi người đang hàn huyên, tiếng nói đặc thù của Tôn công công kia lại vang lên bên ngoài: “Hoàng thượng giá lâm.” Ôn Uyển quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Mấy vị phu nhân đều đứng lên đi nghênh đón.

Ôn Uyển cũng đồng dạng đứng dậy đi tới cửa. Thấy hoàng đế một thân màu vàng sáng thì liền hành lễ. Đứng ở bên cạnh hoàng đế cười duyên nói: “Cậu Hoàng đế, sao hiện tại mới đến ?”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển ở trước mặt, trừ có thêm một cái vòng cổ kim cương ra thì vẫn mặc trang phục vừa rồi. Không có bởi vậy mà đi thay đổi trang phục. Đối với sự phối hợp của Ôn Uyển, hoàng đế rất vừa lòng.

Nếu là tách ra còn không biết thế nào, hiện tại đứng chung một chỗ, vốn là chín phần giống, hiện thời chỉ còn lại có bốn phần giống.

Hoàng đế cho mọi người bình thân, chính mình ngồi thượng vị. Hoàng hậu ngồi ở bên phải. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển: “Ngồi ở đó quấy rối à’’.

Ôn Uyển cười ha hả, lại không trả lời.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến nói có bốn vị đại nhân cầu kiến. Tay Hoàng đế giơ lên, cho mọi người tiến vào.

Ôn Uyển cẩn thận đánh giá bốn người vừa vào, ừ, diện mạo không tệ, đều tuấn tú lịch sự. Thấy cũng hào hoa phong nhã, cậu hoàng đế ánh mắt không tồi.

Vài người sau khi hành lễ đều cúi đầu, Ôn Uyển vui vẻ nói: “Cậu Hoàng đế, cậu đâu phải hồng thủy mãnh thú, sao họ đều cúi đầu vậy ? Dường như liếc mắt nhìn cậu một cái là sẽ ăn sạch bọn họ vậy.”

Hoàng đế làm sao không biết Ôn Uyển có cái chủ ý quỷ gì: “Ngẩng đầu lên.”

Bốn người gọi là đại nhân đều là trên dưới hai mươi. Ôn Uyển đoán chừng là chưa có thành thân. Hoàng đế nói vừa dứt, bốn người đều ngẩng đầu lên. Thấy Ôn Uyển cười dịu dàng mà nhìn qua bọn hắn, tất cả đều sững sờ.

Trong đó có hai người mở to hai mắt nhìn, giống như không tin chính mình chứng kiến, một trong hai người này liền cúi đầu, sau đó nhìn thấy một người khác còn lại là ngây như gỗ mà nhìn, giống như muốn nhìn Ôn Uyển cho thủng một lỗ. Còn lại hai người, một người hơi hơi sửng sốt xong liền cúi đầu, một người còn lại là nhanh chóng cúi đầu.

Ôn Uyển nhìn xem cảm thấy rất thú vị, khanh khách cười rộ lên, giống như chim sơn ca đang ca hát: “Dung mạo ta dọa người như vậy sao? Làm cho các ngươi từng người từng người nhìn thấy liền sợ tới mức cúi đầu.”

Bốn người nghe xong, đều cuống quít quỳ trên mặt đất: “Thần không dám.” Nếu như trả lời là bộ dạng Ôn Uyển thực dọa người, vậy chẳng khác nào nói bộ dạng hoàng thượng dọa người. Cái đầu của bọn họ cũng không đủ dùng a!

Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị, vui vẻ nói: “Tài học của các ngươi như thế nào?”

Bốn người trầm ngâm một chút, vô cùng khiêm tốn nói tàm tạm. Có kẻ nói miễn cưỡng có thể vào mắt, có mím môi không nói lời nào. Cuối cùng một người nói thẳng tại trước mặt quận chúa, không dám bêu xấu.

Ôn Uyển nghiêng đầu: “Ta hỏi các ngươi một vấn đề, vừa vặn ta giải đáp không được. Dưới tình huống có nữa bình rượu, miệng bình dùng nút gỗ đậy lại, không đập vỡ cái chai, không tháo đi nút gỗ kia, càng không được khoan ở trên nút lọ, vậy làm thế nào uống được rượu trong chai?”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, thực bất mãn, nha đầu kia ai chẳng biết ngươi thích rượu, nhưng cũng không cần mở miệng chính là rượu. Đối với vấn đề của Ôn Uyển, Khôn Ninh Cung thoáng chút liền an tĩnh lại.

Ôn Uyển thấy trong đó một người thân thể hơi hơi vừa động, nhưng thấy ba người khác thực an tĩnh cúi đầu. Ôn Uyển hiểu ý cười thầm.

“Quận chúa tài cao, bọn thần ngu muội đoán không ra.” Trong đó nam tử cầm đầu nói xong còn lại ba người cũng đều nói không biết.

Ôn Uyển ha ha cười nói: “Sợ không phải là không đoán được mà là không dám nói ra, lá gan quá nhỏ, thật sự là không có ý nghĩa. Cậu Hoàng đế, ngay cả một vấn đề đơn giản như vậy cũng đáp không được, biết mà không có dũng khí trả lời. Người tuyển những tài tuấn này, có phải không được tốt lắm không ?”

Hoàng hậu thấy không khí nặng nề một chút, liền giảng hòa: “Ai gia cũng không biết đây! Ôn Uyển, câu trả lời là cái gì vậy?”

Ôn Uyển cố ý giả dạng làm một bộ dáng ngây thơ: “Ha ha, ta không nói cho mọi người biết.” Hạ Dao rất囧. Biểu cảm này phối hợp với dung mạo, thật cho rằng mình là một cô nương vui vẻ không màng thế sự à.

Hoàng đế nhìn lướt qua mọi người, nhàn nhạt: ” Nói một chút đi”

Ôn Uyển nghiêng đầu: “Khi ăn quả táo, cắn xuống một miếng… , chứng kiến có một con sâu thì cảm thấy rất đáng sợ, chứng kiến hai con sâu, cảm thấy đáng sợ hơn, chứng kiến có mấy con sâu mới làm cho người ta cảm thấy đáng sợ nhất?”

Khung cảnh thành một mảnh yên tĩnh. Cái này, bốn thiếu niên đều cúi đầu.

Hoàng đế cười mắng: “Con là quỷ nha đầu, vấn đề ghê tởm như vậy mà con cũng có thể hỏi ra được.”

Ôn Uyển lầm bầm, đó là cảm nhận của bản thân ta thôi. Thật vậy còn không làm ta nôn chết. Thấy bốn người chưa trả lời, Ôn Uyển vui vẻ nói. Đi theo hoàng đế lăn lộn đóng kịch. Ý tứ của Ôn Uyển thực rõ ràng chính xác, một người cũng không coi trọng.

Hoàng đế ngược lại không lười biếng, không chỉ có hắn vội vàng tìm nhà chồng cho Ôn Uyển, mà hoàng hậu và phi tử đều đang tìm. Một đống người được đề cử.

Ôn Uyển không phải ngại người ta gầy, chính là ngại người ta béo, lại có không thú vị, không hài hước, sau đó là háo sắc, thay đổi thất thường, ẻo lả, cứng nhắc, mồm mép. Dù sao không một tật xấu qua tay của nàng cũng là người có nhiều tật.

May mắn là cho tới bây giờ Ôn Uyển cũng không có nói chuyện cùng những nam tử thân cận kia, chỉ ở trước mặt hoàng đế oán giận nam tử này một đống lớn khuyết điểm.

Mặc dù như thế, thanh danh kén chọn của Hưng Quốc quận chúa thoáng một cái đã truyền ra ngoài. Tất cả mọi người đang nhìn xem, rốt cuộc Hưng Quốc quận chúa sẽ tìm quận mã là cái dạng gì ?