Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 121: Từ Trọng Nhiên cầu hôn (trung)




Edit: Mèo Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển thấy một lúc lâu hắn cũng không nói lời nào liền cười nói: “Ngươi thật đúng là buồn cười. Đây là thật tình của ngươi. Một người cha cặn bã, hai người mẹ kế luôn tính tính toán toán. À, đúng rồi, tổ mẫu chưa chết của ngươi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Bởi vì ngươi có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, nên muốn ta giúp ngươi đối phó bọn họ, còn phải ứng phó với một đám đệ đệ khác mẹ, phải, còn phải giúp muội muội của ngươi tìm nhà chồng trong sạch. Từ Trọng Nhiên, bàn tính này của ngươi đánh cũng thật hoàn mĩ. Ngươi không đi làm ăn, thật sự là lãng phí. Nếu ngươi theo thương nhân, tuyệt đối giỏi hơn ta nhiều.”

Từ Trọng Nhiên lập tức phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Ta không có ý tưởng này.” Hắn quả thật không nghĩ tới vấn đề này. Ôn Uyển quyền cao chức trọng. Ở trước mặt quyền lợi tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều uổng công. Ôn Uyển chỉ cần nói một câu là có thể đưa bọn họ vào đau khổ, chết không có chỗ chôn. Ai dám tính kế Ôn Uyển. Vả lại nếu thực sự cho hắn cưới Ôn Uyển thì cũng chỉ ở tại phủ quận chúa, sẽ không ở cùng một chỗ với cha mẹ hắn. Không có chỗ để xung đột. Về phần những cái khác, ừ, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Ôn Uyển cười tươi như hoa cúc: “Ngươi nói ngươi cưới ta là thật tâm, xuất ra thật tình của ngươi đi, cho ta thấy thật tình của ngươi có bao nhiêu là thật.”

Sắc mặt Từ Trọng Nhiên cứng ngắc đi một chút: “Quận chúa, ta không rõ người muốn ta chứng minh như thế nào?

Ôn Uyển cười tươi: “Giả vờ hồ đồ cái gì, ta không phải vừa mới nói, nếu ngươi có thể làm giống như ta, vùng thoát khỏi những thứ bao quanh này, tuyệt nghĩa với Từ gia, ta sẽ cho ngươi cơ hội.”

Từ Trọng Nhiên đứng nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn Ôn Uyển. Ý của Ôn Uyển là muốn hắn đoạn tuyệt quan hệ cùng với Từ gia, thoát ly Từ gia. Yêu cầu của Ôn Uyển hắn không làm được. Ôn Uyển rõ ràng cố ý làm khó dễ, bảo hắn đi làm chuyện không được.

Ôn Uyển thấy vẻ mặt Từ Trọng Nhiên ngơ ngác thì thản nhiên bước thẳng.

Từ Trọng Nhiên cầu thân với Ôn Uyển quận chúa, quận chúa cự tuyệt, nhưng lại nói: trừ phi Từ Trọng Nhiên ra khỏi Từ gia, ở rể phủ quận chúa (đây là kẻ có tâm tư thêm mắm thêm muối, Ôn Uyển không nói lời này. Nàng lại không cần kéo dài hương khói, muốn ở rể làm gì) bằng không tuyệt đối không gả. Việc này dường như chỉ trong vòng một ngày đã truyền đi toàn bộ kinh thành.

Hiện thời Từ Trọng Nhiên là Lịch Bộ Lang Trung chính ngũ phẩm. Hắn không thể so với Thượng Đường, mặc dù hắn có ngũ hoàng tử dìu dắt, nhưng hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình để trèo lên. Đợi một thời gian, tất nhiên là có thể là thống soái một phương. Là giai tế (người con rể, chồng tốt) ở trong mắt rất nhiều người. Chỉ là từ rất lâu trước kia Từ Trọng Nhiên đã tuyên bố mình thích Ôn Uyển quận chúa. Hắn muốn cưới Ôn Uyển quận chúa, hơn nữa vẫn luôn luôn chờ đợi. Mấy năm nay cũng không phải không có người làm mai cho hắn, nhưng hắn vẫn cắn chết không đồng ý. Chờ thêm mấy năm, lại không nghĩ rằng, một lòng như vậy lại đợi được một cái kết quả như thế này.

Sau khi việc này xảy ra mọi người đều nghị luận, quận chúa rốt cuộc muốn tìm dạng người như thế nào? Đã cự tuyệt một Trạng nguyên lang, một Ngũ hoàng tử, hiện tại lại cự tuyệt Từ Trọng Nhiên tài hoa dào dạt, tuấn tú lịch sự. Thế nhưng điều kiện mà Quận chúa nói với Từ Trọng Nhiên, có những người ở gia đình trong sạch đã tranh thủ thời gian nghĩ muốn đi đính hôn. Ngàn vạn lần đừng bị Ôn Uyển quận chúa nhìn trúng.

Sau khi hoàng đế biết lập tức thanh minh, Ôn Uyển không có nói muốn ở rể cũng không nói phải ra khỏi tộc mới có thể cưới Ôn Uyển, đều là lời đồn, chỉ cần người tốt là có thể gả được.

Hạ Ảnh thấy Hạ Dao một chút cũng không nóng nảy: “Hạ Dao, ngươi không lo lắng Quận chúa chọn đến chọn đi như vậy, chọn không được người tốt sao?”

Hoàng đế lập tức triệu Ôn Uyển vào hoàng cung, cùng hắn trình bày tính nghiêm trọng của việc này. Ở đâu có chuyện lập gia đình phải bắt nam tử người ta ra tộc. Đây không phải là có ý định dọa lui một nhóm lớn hay sao? Về sau còn muốn gả hay không ? Hoàng đế đều vì cái tính trẻ con này mà tức chết rồi.

Hoàng đế sở dĩ lo âu như vậy là vì thời điểm Từ Trọng Nhiên nói với hắn, lời nói rất chân thành tha thiết thành khẩn. Hoàng đế nhìn ra được Từ Trọng Nhiên cũng thật tâm thực lòng muốn cưới Ôn Uyển, Từ Trọng Nhiên chính là muốn kết hôn với Ôn Uyển. Hơn nữa, hoàng đế thấy Từ Trọng Nhiên rất thích hợp với yêu cầu của Ôn Uyển. Muốn ở cổ đại tìm một nam nhân không cần tiểu thiếp, không cần thông phòng. Việc đó khó khăn giống như trúng giải thưởng lớn hàng tỉ vậy. Hoàng đế chính là coi trọng điều này. Hắn lo lắng qua thôn này sẽ không có phòng trọ nữa.

Ôn Uyển cười ha ha nói: “Cậu Hoàng đế có cái gì mà lo lắng. Hắn đã thật tình như vậy, thì cứ xuất ra thật tình của hắn. Không phải chỉ cần nói hai câu là con liền tin tưởng hắn. Nói ngọt thì ai mà không nói được, cần câu nào con có thể nghe được câu đó. Hắn thực sự làm được hai cái điều kiện này, không phải con thì không cưới, con liền gả. Nếu hắn lùi bước vậy không có gì để nói.”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển rồi trầm mặc. Ôn Uyển có thể không biết, lòng người là khó dò nhất. Cũng khó trải qua được khảo thí nhất: “Nếu hắn lùi bước, con sẽ như thế nào?”

Ôn Uyển ha ha cười nói: “Cậu Hoàng đế, nếu hắn lùi bước thì có cái gì mà như thế nào. Cậu Hoàng đế, thế gian này không có gì là miễn phí, con không có khả năng bởi vì hắn nói hai lời dễ nghe liền gả cho hắn. Nói thì không bằng làm. Con chỉ nhìn hành động của hắn. Thật lòng là phải xem hành vi mà không phải mồm mép.”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, hơi hơi giận dữ nói: “Nha đầu ngốc, con phải hiểu được một chuyện: Lòng người khó đo lường nhất. Con hà khắc như vậy, cậu thật lo lắng con gả không được.”

Ôn Uyển không thèm để ý: “Lòng người không thể đo lường, bởi vì người rất khó chịu được dụ hoặc, cho nên thử thách một lần liền xảy ra vấn đề. Cậu nói xem, nếu lòng người không lường được, thử thách khó qua. Con cũng sẽ không khó chịu, bởi vì con đối với hắn vốn không có chút kỳ vọng gì hết. Qua được thì con đáp ứng, không qua được con cũng không có tổn thất gì. Gả không được thì gả không được, còn sợ về sau già đi không có người trông nom sao ? Gả cho một người hai lòng, còn không bằng một mình con sống vui vẻ.”

Hoàng đế biết Ôn Uyển là người có chủ ý, cũng biết nàng là người đã định chủ ý thì sẽ không thay đổi. Hiện tại cưỡng ép nàng gả, nàng cũng có biện pháp ép buộc để không gả. Chỉ đành đáp ứng xuống: “Được rồi, tạm thời thử một lần.” Nhưng hoàng đế biết, Từ Trọng Nhiên đã bị đào thải.

Ôn Uyển ra tộc thuận lợi, được nhiều người đời đồng tình, không có bị lên án như vậy. Thứ nhất là vì Ôn Uyển tính kế hơn mười năm, hiếu thuận với Bình Hướng Hi đã rơi vào trong mắt mọi người, dư luận tự nhiên ngã về phía nàng. Thứ hai Bình gia dễ dàng thả nàng ra tộc vì nàng là nữ tử, sớm hay muộn cũng là người của nhà khác. Ba, cũng là điều quan trọng nhất, Ôn Uyển ra tộc không bị quá nhiều người dẫn luận, vì nàng có hoàng đế làm chỗ dựa. Sau lại tặng nhiều tiền tài đi ra ngoài chắn miệng lưỡi người muốn quấy thị phi kia lại.

Từ Trọng Nhiên không gặp may mắn như Ôn Uyển, nếu hắn đồng ý với Ôn Uyển, cái chờ đợi hắn chính là bêu danh thiên cổ. Con đường làm quan của hắn cũng triệt để bị chặt đứt. Bởi vì phụ thân hắn không yêu thương hắn, mẹ kế mặc dù ở nhà đấu đến thiên hôn địa ám nhưng đối ngoại đều là hiền thê lương mẫu.

Cho nên, Từ Trọng Nhiên không có khả năng đáp ứng yêu cầu của Ôn Uyển. Nếu đáp ứng hắn phải chịu nghìn người chỉ trỏ. Bởi vì cưới Ôn Uyển liền tương đương với chiếm được vinh hoa phú quý. Vì vinh hoa phú quý vứt bỏ cha mẹ, vứt bỏ anh chị em, vứt bỏ gia tộc của mình, phản bội tổ tông, một điều này thôi đã khiến hắn không chịu nổi.

Từ Trọng Nhiên ở trong thư phòng ngẩn người, có tôi tớ đến gọi hắn, nói là lão gia cho mời hắn đi qua. Từ Trọng Nhiên đi đến chính phòng.

Từ lão gia thấy Từ Trọng Nhiên tới đây, hòa ái kêu hắn ngồi xuống. Mười mấy năm ở chung, Từ Trọng Nhiên vừa thấy bộ dáng này liền biết không phải là chuyện tốt, trong lòng thầm đề cao cảnh giác.

Từ lão gia cùng Từ Trọng Nhiên nói rất nhiều, đơn giản là tước vị bị đoạt, hiện thời sinh kế trong nhà khó khăn. Một số đệ đệ muội muội của hắn đều chưa được làm mai. Ngay cả muội muội ruột của Từ Trọng Nhiên cũng chưa được làm mai. Nói một trận như lọt vào sương mù thế nhưng vẫn không chỉ ra trọng điểm.

Từ Trọng Nhiên nghe xong nhiều như vậy, có thất vọng đau khổ và nổi lên lãnh ý. Nhưng hắn ngồi đoan đoan chính chính, một câu cũng không hứa với Từ lão gia.

Từ lão gia nói nửa ngày, Từ Trọng Nhiên lại không nghênh tiếp. Rốt cục sau khi uống một chung trà, Từ lão gia ho khan một tiếng rồi nói: “Trọng Nhiên, con đối với yêu cầu của Ôn Uyển quận chúa có ý kiến gì không. Hiện ở bên ngoài đều truyền khắp nơi rồi.”

Mặt Từ Trọng Nhiên không chút biểu cảm nói: “Con không có suy nghĩ gì cả.”

Từ lão gia thấy bộ dáng này của Từ Trọng Nhiên, trong mắt có vẻ tức giận: “Trọng Nhiên, con luôn luôn muốn cưới Ôn Uyển quận chúa. Hiện thời quận chúa đã đáp ứng rồi, vì sao vừa đến nửa đường thì con lùi bước chứ.”

Từ Trọng Nhiên quỳ trên mặt đất: “Phụ thân, con xin phụ thân thu hồi những lời này. Con tuy rằng luôn luôn rất muốn cưới quận chúa làm vợ, nhưng con không thể làm việc bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa kia. Con thích quận chúa, nhưng không thể vì cưới quận chúa mà ngay cả tổ tông đều không cần.”

Từ lão gia trầm ngâm một chút: “Trọng Nhiên, nếu cưới Ôn Uyển quận chúa, tước vị của Từ gia chúng ta có thể khôi phục. Vì Từ gia, con phải đồng ý.”

Từ Trọng Nhiên nghe được câu này, dường như rơi vào vực sâu không đáy. Đúng vậy, vì tước vị của Từ gia, hy sinh một người như hắn thì có hề gì. Dù sao, ông ta còn có tám người con trai. Ngoài con trai trưởng còn có năm người, kế thất sinh hai người, bình thê La thị sinh ba người. Hắn tính là cái gì, hắn cái gì cũng không được tính.

Từ Trọng Nhiên không hứa, cho dù Từ lão gia ném chén trà nhỏ lên trán hắn, sưng lên một cục u lớn, Từ Trọng Nhiên cũng không đồng ý.

Từ lão gia triệt để nổi giận: “Vì Từ gia, ngươi ngay cả điểm hy sinh ấy cũng không thể. Ngươi có phải con nối dòng của Từ gia hay không ?” Nghiệp chướng như vậy, chính là đến đòi nợ. Sớm biết như thế vừa sinh ra liền bóp chết cho rồi.

Giọng Từ Trọng Nhiên lạnh đi mang theo mũi nhọn: “Nếu không phải ta, ông còn có thể bình yên ngồi ở chỗ này mà bày dáng phụ thân sao? Nếu không phải ta dựa vào ngũ hoàng tử, Từ gia đã sớm bị lưu đày ở ngoài ngàn dặm. Hôm nay vì trải đường cho những đứa con kia của ông, ông liền muốn hy sinh ta sao? Cho dù ta có trở thành kẻ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, ông cũng không thấy gì đúng không?”

Từ lão gia đạp Từ Trọng Nhiên một cước: “Nghiệt tử, ngươi là nghiệt tử. Ngươi đồng ý là tốt rồi, nếu như ngươi không đồng ý. Ngày mai ta cũng có thể trục xuất ngươi ra tộc.”

Trong mắt Từ Trọng Nhiên có cười lạnh: “Ha ha, được, nếu ông quyết định trục xuất ta ra tộc, ta cũng không thể nói gì hơn. Ai bảo ông là phụ thân, còn ta là con. Vì ích lợi, hy sinh một người thì có hề gì đâu! Dù sao con của ông nhiều đến vậy cũng không thiếu một người như ta.”

Đang ở thời điểm phụ tử hai người huyên náo rất dữ dội thì Từ Thái phu nhân đến. Thấy đầu Từ Trọng Nhiên đầy lá trà còn có nước, liền giận dữ mắng mỏ Từ lão gia một phen.

Lòng Từ Trọng Nhiên đang lạnh như băng, rốt cục cũng có một tia độ ấm. Từ Trọng Nhiên bị Từ lão Thái phu nhân lôi kéo tay hắn, tự mình lau cái trán dính lá trà cho hắn, cho hắn đi trước sửa sang lại một chút y dung (quần áo và mặt mũi)