Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 63: Khóc ( Thượng )




Edit: Mèo

Beta: Ly Ly

Hoàng đế nhìn đồ vật trong tay, lão Bát có thể thản nhiên thừa nhận thất sách của mình trước mặt Ôn Uyển, không có vì sự bất lực của mình mà kiếm cớ, nhất là đoạn văn cuối cùng, nói mình có thể chết bất cứ lúc nào, với tính tình của Ôn Uyển, đọc phong thư này xong tất nhiên sẽ dao động, Hoàng đế lầm bầm một câu, Ôn công công ở bên cạnh nhưng không nghe thấy Hoàng đế nói cái gì.

Ôn Uyển dưỡng thương năm ngày, vết thương trên tay bắt đầu kết vảy.

Ôn Uyển nhìn vết thương khép lại, phải cảm thán, thuốc cổ đại mạnh hơn thuốc hiện đại nhiều. Ở hiện đại, không tới nửa tháng, tuyệt đối sẽ không lành nhanh như vậy.

Hoàng đế vừa nghe Vương thái y nói Ôn Uyển không có trở ngại gì lớn, có thể đi lại, ngay lập tức hạ thánh chỉ, tuyên Ôn Uyển vào cung.

Ôn Uyển nhận được thánh chỉ, liền bảo Hạ Ngữ chuẩn bị trang phục lộng lẫy ình, ngay cả đám son phấn không cần đều đem ra dùng hết, vì để ình trông có vẻ tươi vui, Ôn Uyển đã chọn một bộ cung trang màu đỏ chót, lúc trước không phải ngày lễ căn bản sẽ không mặc. Sau khi thay đổi xong, Ôn Uyển soi gương, thấy đã miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nên không có tiếp tục hành hạ nữa.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển mặc một thân cung trang màu đỏ thắm, đầu tóc đen vấn thành búi tóc phi tiên cao cao, đầu đầy châu ngọc phát ra tia sáng quang mang chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng.

Ôn Uyển vốn có ý tốt, nhờ trang điểm phụ trợ để làm nổi bật khí sắc của mình, nhưng mặt Hoàng đế lập tức chìm xuống, đã quen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Ôn Uyển, bây giờ thấy nàng trang điểm như thế, đây cũng không phải là niên yến, dụng ý của Ôn Uyển như thế nào, sao Hoàng đế lại không biết “Ôn Uyển, đánh với ông ngoại một ván cờ.”

Lúc này Ôn Uyển không có tâm trạng để đánh cờ, trình độ còn chưa được một nửa ngày thường, tâm không tĩnh, mới đánh có mấy quân đã luống cuống tay chân.

Mặc dù ngoài mặt Ôn Uyển cố gắng làm ình bình tĩnh, nhưng bi thương sâu trong nội tâm và bàng hoàng trong đáy lòng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng đế.

Hoàng đế để quân cờ xuống, đứng lên, Ôn Uyển cũng đứng lên theo, nàng khó hiểu nhìn Hoàng đế, Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt đầu Ôn Uyển, hỏi nàng “Nha đầu, ủy khuất sao?”

Ôn Uyển nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, trừ ngày đó, nàng nhịn không được tức giận ở đáy lòng, không kiểm soát được ra, mấy ngày qua, nàng vẫn luôn khiến ình cố gắng giữ tĩnh táo, nàng tự hỏi đã làm rất tốt.

Nhưng bây giờ, nghe thấy sự thương tiếc trong lời nói của Hoàng đế…, khóe mắt Ôn Uyển đau xót, nước mắt không khống chế nổi muốn rớt xuống, Ôn Uyển cúi đầu, cố nén nước mắt, ngẩng đầu lần nữa, liền cười tỏ vẻ chuyện đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển miễn cưỡng cười vui, trong lòng không hiểu là tư vị gì. Hiện tại rõ ràng có cơ hội để nói rõ ủy khuất của mình với ông nhưng vẫn ẩn nhẫn, một chữ cũng không nói. Mà tất cả cũng chỉ vì lão Bát.

Ôn Uyển đương nhiên hiểu rất rõ Lão Ngũ là kẻ chủ mưu phía sau màn ám sát này, nhưng lão Bát cũng ở phía sau thúc đẩy, coi như là đồng lõa. Nếu thật sự truy cứu, không chỉ có lão Ngũ dính vào, mà lão Bát cũng chạy không thoát, bởi vì danh tiếng lúc trước của lão Bát, rất nhiều người đều không chào đón hắn, có lòng phòng bị với hắn. Mấy năm nay đã khá hơn nhiều so với trước kia, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngay cả người đắc dụng nhất của mình, người tôn kính và yêu thương hắn nhất như Ôn Uyển mà lão Bát cũng có thể tùy ý lợi dụng vứt bỏ như một con cờ, thì đương nhiên những tùy tùng đi theo hắn sẽ lạnh lòng.

Ôn Uyển biết rõ những thứ này, cho nên mặc dù thương tâm nhưng chỉ ngây ngốc ở trong phủ đợi lão Bát trở về để cho nàng một lời giải thích. Đến bây giờ, nàng vẫn đang bảo vệ lão Bát.

Hoàng đế hỏi Ôn Uyển một câu “Nha đầu ngốc, thật sự không oán sao? Không cảm thấy ủy khuất sao? Nếu cháu cảm thấy ủy khuất, thì cứ nói với ông ngoại, ông ngoại sẽ làm chủ cho cháu.” .

Ôn Uyển viết xuống lòng bàn tay Hoàng đế ” Ông ngoại Hoàng đế, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không muốn vậy. Cậu đang ở Giang Nam xa xôi, nhưng sau khi biết cháu bị thương đã rất lo lắng, viết thư tới đây, sợ cháu buồn bực, còn mua rất nhiều đồ chơi tốt cho cháu. Ông ngoại Hoàng đế, lần này cháu tới hơi vội vàng, lần sau tiến cung, cháu sẽ tự mình chọn mấy thứ tốt tặng cho ông.”

Sắc mặt Ôn Uyển bi thương, nhưng đôi mắt vẫn giống như lúc trước, tinh khiết như nước, mặc dù có thất vọng, cũng có bàng hoàng, nhưng không có oán hận, càng không có tức giận. Ánh mắt Hoàng đế thâm thúy, có một chút ưu ám.

Hoàng đế ôm Ôn Uyển vào trong ngực, nhẹ nhàng nói một câu “Nha đầu ngốc, cháu đúng là một nha đầu ngốc.” Đến bây giờ, Ôn Uyển còn che chở cho lão Bát. Khụ, lão Bát, ông không yên lòng nhất chính là điểm này. Mấy năm qua, ngoài sáng trong tối, Ôn Uyển đã âm thầm giúp đỡ hắn bao nhiêu việc, thật sự có thể nói là đào tim đào phổi cho hắn, đến cả ông cũng ghen tỵ nhưng chỉ vì việc nhỏ mà hắn cũng có thể quyết tâm hung ác đặt Ôn Uyển vào vòng nguy hiểm. Vậy thì những người lúc trước đã từng khi dễ hắn, những huynh đệ đã từng lăng nhục hắn, đến khi hắn ngồi lên cái ghế này, hắn có thể bỏ qua cho họ sao? Đáp án không cần nghĩ cũng biết.

Điều khiến cho Hoàng đế tức giận không chỉ có việc này, lão Bát vì muốn diệt trừ mấy mật thám thế nhưng lại mượn Ôn Uyển làm mồi câu. Cái gì nhẹ, cái gì nặng, điều này còn cần phải nói sao? Tự cho là kế hoạch chu đáo chặt chẽ, không chút sơ hở, nhưng bởi vì cuồng vọng tự đại, mới để cho người khác lợi dụng thời cơ. Nếu Ôn Uyển quả thật xảy ra chuyện trong phủ Trịnh vương thì có bao nhiêu tổn thất? Chẳng lẽ hắn không biết sao?

Lần này, nếu không phải ông đã sớm an bài ám vệ ở bên cạnh bảo vệ Ôn Uyển mười hai canh giờ, thì bọn họ đã thật sự đắc thủ rồi.

Có điều biểu hiện của Ôn Uyển ở trong Phủ Trịnh Vương khiến Hoàng đế rất hài lòng, Ôn Uyển ở bên ngoài một năm quả thật có tiến triển, lúc nên ra tay độc ác thì tuyệt đối không nương tay. Trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển sẽ không tiếp tục hèn yếu nữa, như vậy ông mới có thể dạy dỗ, tôi luyện thêm, tương lai sẽ giúp ích được rất nhiều.

Ôn Uyển vẫn luôn cho rằng người âm thầm cứu nàng là người của Trịnh vương nên mới có thể tha thứ nhanh như vậy, nếu biết rằng đó là người của Hoàng đế, thì thái độ của nàng có lẽ sẽ khác. Thật ra Trịnh vương cũng coi như là gián tiếp được phúc của Hoàng đế.

Ôn Uyển đang tính toán, làm sao để mở miệng xin Hoàng đế ban người.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển do dự “Nha đầu ngốc, có lời gì muốn nói thì cứ nói, ở trước mặt ông ngoại, còn có gì mà không thể nói?”

Lúc này Ôn Uyển mới dùng bút viết “Ông ngoại, cháu muốn ông ngoại ban ột người, có được không?”

Hoàng đế nhìn hàng chữ này, nghĩ Ôn Uyển đúng là vẫn nổi lên lòng phòng bị với lão Bát, Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, khẽ thở dài một cái, có thể làm cho Ôn Uyển nổi lên lòng phòng bị với lão Bát, lão Bát cũng coi như là có năng lực rồi “Vào đi.”

Dứt lời, phía ngoài liền vang lên một trận tiếng bước chân nhỏ vụn, Ôn Uyển nhìn lại, thấy một cô gái mặc cung trang màu tím, đang chậm rãi đi đến, nữ tử này trên dưới hai mươi, mặt dài như trứng vịt, đôi mắt to ngập nước, vô cùng đẹp, tướng mạo mấy đại nha hoàn của Ôn Uyển không thể so sánh được.

Ôn Uyển nhìn nàng ta, sau đó nhìn lại Hoàng đế, vốn muốn nói, cháu không cần người này, cháu muốn Băng Dao. Hoàng đế cười nói “Đây là người mà ông ngoại chuẩn bị cho cháu, có nàng ta ở đây, sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như trong phủ Trịnh vương nữa.”

Nàng kia nhìn thấy Ôn Uyển, liền thản nhiên cười với nàng, Ôn Uyển kinh ngạc, tại sao bộ dáng của nàng ta dường như rất quen thuộc với mình? Nàng kia thấy sắc mặt Ôn Uyển nghi ngờ, làm một dấu tay, Ôn Uyển nhìn dấu tay kia, liền biết nữ nhân này là ai.

Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển, cười nói “Đây là nữ quan thiếp thân Hạ Dao, ông ngoại cho cháu, nha hoàn bên cạnh cháu đều không thể dựa vào, ở thời khắc mấu chốt, bọn họ không phải quan tâm đến bản thân mình thì chính là có tâm tư khác. Tâm tư của Hạ Dao tinh tế tỉ mỉ, hiểu biết cũng rộng, còn trung thành thì cháu tuyệt đối không cần lo lắng. Có nàng ta ở đây, sau này cháu sẽ không bị thiệt thòi như trước nữa, sau này cháu có gì không biết có thể hỏi nàng ta.”

“Hạ Dao ra mắt chủ tử.” Hạ Dao vô cùng trịnh trọng làm lễ ra mắt với Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy vậy, liền bước lên phía trước giúp nàng ta, sau đó xoay người nhìn Hoàng đế, vô cùng áy náy, lúc trước, nàng còn đang tính xin ông ngoại Hoàng đế ban người, nhưng ông ngoại Hoàng đế đã sớm biết tất cả, ông đều đã an bài thỏa đáng.

Mà cho tới bây giờ, nàng còn có lòng phòng bị với ông ngoại Hoàng đế. Ôn Uyển thật không nghĩ tới, trong lúc nàng bàng hoàng nhất, cũng chỉ có ông ngoại Hoàng đế cẩn thận thương yêu nàng, trong lòng Ôn Uyển tràn đầy đau xót.

Hoàng đế nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, vạn phần đau lòng nói “Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, có ông ngoại ở đây, không ai có thể hại… cháu nữa.”

Ôn Uyển vẫn buộc mình không được lộ ra vẻ bi thương, nàng không cần người khác đồng tình và thương hại nàng, nhưng khi nghe được những lời này của Hoàng đế…nàng không thể kiềm chế được, liền dùng cánh tay không bị thương ôm choàng lấy Hoàng đế, vùi đầu vào trong ngực Hoàng đế.

Mấy ngày qua, thật ra nàng rất sợ hãi, mặc dù nàng biết cậu không phải cố ý làm như vậy, về lý trí, nàng hiểu được tại sao Trịnh vương lại làm như vậy, cũng tin rằng cậu không cố ý, là có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cậu không khống chế được. Hơn nữa, Trịnh vương nói thắng làm vua thua làm giặc, nàng có thể hiểu được, nhưng hiểu không có nghĩa là tiếp nhận, nàng có thể hiểu được nhưng nàng không thể tiếp nhận.

Cảm giác bị vứt bỏ, kiếp trước nàng đã nếm đủ rồi, nàng sợ, nàng thật sự rất sợ, sợ kiếp này cũng giống như kiếp trước, thân nhân lạnh lùng mà chống đỡ, tất cả người nàng quan tâm đều vứt bỏ mình, nàng chỉ còn lại chính mình. Thế giới một người quá cô độc, quá lạnh lẽo, bởi vì đã trải qua, cho nên mới thống hận cái loại cảm giác này.

Mấy ngày qua, nàng vẫn bị hai loại tâm tình trái ngược này giày vò, nàng biết mình nhất định phải tha thứ, nhưng lại sợ tiếp tục bị thương tổn. Mấy ngày nay, hai loại tâm tình trái ngược này giãy dụa nhiều lần, thật sự khiến cho tâm lực (tâm tư + sức lực) của nàng tiều tụy.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển khóc đến không còn hình dáng gì nữa, rất là đau lòng. Lần trước đế Phủ Trịnh Vương, bị những thứ người kiến thức hạn hẹp kia làm cho khóc, bây giờ lại bị lão Bát làm cho khóc, nhưng từ đầu tới cuối, Ôn Uyển vẫn chưa nói bậy một câu về bọn họ, còn giúp lão Bát giảng hòa. Đứa bé này chôn dấu tất cả khổ, tất cả đau xuống tận sâu đáy lòng, một mình lặng lẽ chịu đựng, đến quyền nói ra một chút ủy khuất cũng không thể. Nội tâm của đứa bé này sạch sẽ, thấu triệt giống như thủy tinh vậy.

Hoàng đế cũng không biết phải an ủi người khác như thế nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho Ôn Uyển “Đứa nhỏ ngốc, đều đã qua rồi, mọi thứ tốt rồi, đừng khóc nữa. Ông ngoại biết cháu chịu ủy khuất, ông ngoại sẽ đòi lại cho cháu.”

Ôn Uyển nghe hoàng đế nói như vậy…, khóc còn lợi hại hơn, dường như đem tất cả ủy khuất, bàng hoàng và sợ hãi trong lòng khóc lên. Ôn Uyển khóc đến cuồng loạn, khóc đến mức giống như lập tức sẽ tắt thở.

Hoàng đế thấy vậy, ánh mắt cũng nổi lên sương mù, lần này, Ôn Uyển thật sự bị lão Bát đả thương thấu tâm, ông liền ôm nàng vào trong ngực “Đừng khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi. Ông ngoại bảo đảm, sau này sẽ không để những chuyện như thế này phát sinh một lần nữa. Cháu không cần phải sợ, cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần mới tốt. Đừng khóc, đã thành mèo hoa nhỏ rồi, còn tiếp tục khóc nữa thì sẽ bị biến dạng đó, khó coi lắm.”