Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 224: Bình Hướng Hi ra tù




“Cha, con nói với người một chuyện vui. Muội muội có thể mở miệng nói chuyện rồi, thật sự có thể nói chuyện.” Thượng Đường đến thăm tù, vui rạo rực nói.

Bình Hướng Hi có chút không tin, bị câm nhiều năm như vậy, đều nói không có hi vọng rồi. Hắn không hề nghĩ ngợi qua, trên thực tế, nhị nữ nhi có thể mở miệng nói chuyện hay không đối với hắn mà nói, đều không có chút quan hệ.

Thượng Đường nói khẳng định như vậy, thật sự Ôn Uyển có thể mở miệng nói chuyện. Bây giờ cả triều đình, dân gian, đều nghị luận chuyện này, đều nói Quận chúa hiếu tâm cảm động trời xanh.

“Cũng tốt, có thể mở miệng nói chuyện là tốt rồi. Về sau hôn phối, cũng có thể lựa chọn được tốt hơn.” Bình Hướng Hi nghe xong, tuy không thân thiết nhưng trong lòng vẫn là có một phần vui mừng. Có thể mở miệng nói chuyện, lại được hoàng thượng sủng ái, có lẽ có thể đi ra ngoài rồi. Hiện tại hẳn phải dựa vào nhị nữ nhi, nếu không cả đời hắn phải ở trong nhà giam.

“Cha, muội muội truyền tin tới. Nói bởi vì nàng có thể mở miệng nói chuyện, mấy ngày nay tâm tình của Hoàng thượng cũng vui vẻ. Nàng sẽ thừa dịp thời cơ tốt, cầu tình cùng Hoàng thượng. Muội muội nói, nhất định sẽ nghĩ biện pháp trước lễ mừng năm mới cho người đi ra ngoài. Vì vậy người nhẫn lại thêm hai ngày nữa là tốt rồi.” Thượng Đường an ủi, Bình Hướng Hi nhẹ gật đầu, biểu thị đã biết. Hiện tại cách lễ mừng năm mới cũng chỉ có mấy ngày thời gian. Nhưng thời gian hắn sống trong nhà giam, xác thực cũng không khó chịu đựng. Ăn được ngủ ngon mặc đủ ấm, Thượng Đường cách vài ngày lại tới thăm hắn. Còn mang theo sách cho hắn. Có thể nói, ngoại trừ không có tự do thì đều tốt. Cho nên nói chờ thêm hai ngày, với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì nhiều gian khổ.

“Thượng Đường, Thượng Đường, còn ta đây? Cháu gái Ôn Uyển có nói đến cái gì là thả ta ra hay không?” Tam lão gia lo âu hỏi. Thượng Đường bị làm khó không biết làm sao mở miệng.

Bên cạnh một lính cai ngục nhìn Tam lão gia có chút buồn cười, hắn ở trong tù đều chửi bới thanh danh Quận chúa, vậy mà còn hy vọng xa vời Quận chúa giúp hắn đi ra. Thiên hạ này người ngu ngốc rất nhiều. Nhưng hắn còn là lần đầu tiên thấy người khờ khạo ngu ngốc như vậy.

Mà đúng ngày hai mươi tám tháng chạp, Ôn Uyển quả thật hướng Hoàng đế cầu tình.

“Ông ngoại hoàng đế, người đem người kia thả ra đi. Dù thế nào, hắn cũng là phụ thân con. Hiện tại cũng bước sang năm mới rồi, nếu vẫn đem hắn giam lại, con là con gái ngược lại ở trong hoàng cung hưởng phúc. Tuy những người kia ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định sẽ nói con lãnh huyết vô tình đấy. Người nọ nếu không tốt, cũng vẫn là cha ruột của con.” Ôn Uyển thật sự không muốn mở miệng. Đáng tiếc không có biện pháp, không thể không mở miệng. Cũng không thể để hắn ở trong tù qua lễ mừng năm mới. Như vậy lan truyền ra ngoài sẹ bị nói rất khó nghe. Nàng cũng thật mất mặt. Hành hạ một trận như thế này, tin tưởng đi ra ngoài đã đủ sợ đến già.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển rốt cục cũng mở miệng cầu tình, tuyệt bút vung lên. Lệnh cho người ta thả hắn ra ngoài. Bình Hướng Hi ở trong nhà giam đúng một tháng. Rốt cục vào hai mươi chín tháng chạp đã được ra tù rồi.

Lúc Bình Hướng Hi ra tù rất sạch sẽ, rất thể diện. Người cai ngục, đều là người có mắt nhìn tứ phía, tuy nói là phạm nhân, nhưng cũng có phân thứ bậc.

Ban đầu là Ôn Uyển cố ý muốn hành hạ Bình Hướng Hi, cho nên bị giam hơn một tháng. Sau thấy cũng cho nếm mùi đủ nên thu tay lại. Cầu tình thả ra, cũng là chuyện sớm hay muộn. Nàng thân là Tôn quý Quận chúa đương triều được sủng ái nhất. Cho dù cha con không hợp, những vẫn là phụ thân ruột, không thể nào thật sự để cha ruột chết trong ngục. Nếu thật xuất hiện chuyện như vậy. Đối với nàng mà nói, tuyệt đối sẽ để lại vết nhơ trong mắt người ngoài.

Ôn Uyển ra mặt hướng Diêu đại nhân cầu tình, cũng vì có tính toán này. Có lời nói của nàng, cộng thêm Thượng Đường chuẩn bị phí bạc trên dưới, mỗi ngày đều có cơm và thức ăn ngon, Bình Hướng Hi trừ lúc đầu chịu khổ hơn một tháng, còn hơn nửa tháng sau, cuộc sống cũng rất tốt. Cuộc sống ở trong ngục, coi như trong cuộc đời tăng thêm một lần kinh nghiệm.

“Lão gia.” Phạm di nương khuôn mặt tràn đầy nước mắt kêu lên. Bình Hướng Hi ngồi tù, mẹ con nàng không có chỗ nương tựa. Hai mẹ con nàng chính là kém cỏi nhất phòng. Ăn mặc chi phí cũng là kém nhất. Bình Hướng Hi không có ở đây, sau này các nàng phải nhìn ánh mắt của Miêu thị mà sống. Miêu thị kia làm sao có thể sống chung tốt. Bình Hướng Hi trở lại, nàng cảm thấy như tìm được người tâm phúc vậy.

Miêu thị đã dặn dò, đem phòng ở Thanh Nhã Cư thu dọn xong ( vẫn giữ lại không có ở).

Thanh San nhìn cái bộ dạng này, lạnh giọng cười nhạo: “Ở đâu có đạo lý phụ thân ở Thiên viện, mà nàng lại ở chính viện. Trên đời này còn có nữ nhi như vậy sao? Hơn nữa còn là Tôn quý Quận chúa, cứ như vậy làm gương cho con cái thiên hạ sao?”

“Im miệng.” Thượng Kỳ nghe xong tức giận mắng.

Thanh San lạnh lùng nói một câu: “Chẳng lẽ ta có nói sai sao? Dưới gầm trời này để cho phụ thân ở Thiên viện, con gái mình lại ở chính viện, thật đúng là chưa nghe nói qua.”

Miêu thị hận không thể đi qua cho một cái tát, chụp chết nàng. Ngu xuẩn, thành sự không có bại sự có thừa, cũng không nhìn một chút, có địa phương tốt như vậy để ở đã là dựa vào bóng Quận chúa.

“Ngươi nói như vậy là có ý gì? Là muốn vu hãm Ôn Uyển bất trung bất hiếu sao ? Ba cái sân nhỏ này là độc lập với nhau, không có như lời ngươi nói phân ra chính viện thiên viện. Sân nhỏ của Ôn Uyển, không phải là một trong ba cái sân tốt nhất. Bên trong bố trí thậm chí còn không bằng Thanh Nhã cư.” Thượng Đường cau mày, nhịn xuống lửa giận hỏi.

“Trước kia là trước kia, bây giờ đến về sau, Hành Phương các là chính viện. Hẳn là nên cho phụ thân ở. Đại ca, nhị ca, các ngươi nói có đúng hay không ?” Thanh San kéo đồng lõa.

“ Tất nhiên là đúng rồi, ở đâu có con gái ở chính viện, lại để cho phụ thân ở thiên viện. Lập tức bảo Ôn Uyển đem chính viện để cho cha ở đi.” Thượng Lân cũng ồn ào theo.

“Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ sai người truyền tin cho Ôn Uyển. Đợi nàng đồng ý, thì sẽ để cho người đem Hành Phương các để trống.” Thượng Đường lạnh lùng nói. Tuy không thích Thanh San, nhưng thật sự đều nàng ta nói cũng không phải là không có đạo lý. Nếu truyền đi ngoài, vì việc nhỏ này mà tổn hại đến thanh danh của Ôn Uyển, thì cái có được không bù nổi cái mất.

“Không cần, ta sẽ ở tại Thanh Nhã cư cũng tốt. Cái sân nhỏ kia cũng rất lớn rồi, đủ cả một đám người ở.” Bình Hướng Hi ngược lại lắc đầu, không có tán thành ý kiến của con. Nói tất cả như hiện tại đã rất không tệ rồi.

“Cha, trong sân đều đã chật cứng người rồi, tăng thêm cũng chỉ có một chỗ của tôi tớ, đều ở đầy rồi. Con phải chuyến đến ở trong dãy nhà sau. Chỗ đó hoàn cảnh một chút cũng không tốt, người vừa từ trong nhà lao đi ra, thân thể không tốt. Nên ở nơi rộng rãi thoáng mát, để dưỡng thân thể thật tốt mới là đúng đắn. Hành Phương Các kia cảnh sắc vừa vặn phù hợp cho người tĩnh dưỡng.” Thanh San nói được rất có trật tự.

Phạm di nương tự nhiên là hi vọng đến ở Hành Phương các, chỗ đó gần hậu hoa viên, địa vị vô cùng tốt, lại là nơi Quận chúa ở qua, sẽ đem lại may mắn vui vẻ. Bình Hướng Hi đã ngồi trong lao mấy tháng, chịu tội lớn như vậy, đầu cũng thanh tỉnh không ít. Tuy hắn là cha Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển là quân, hắn là thần. Nếu như Ôn Uyển không nhượng bộ, hắn ở tại Thanh Nhã cư cũng chẳng sao.

Ôn Uyển nhận được tin tức kia liền nở nụ cười nhạt, lại sai người đi đáp lời. Hạ Dao ở bên cạnh, nói với Ôn Uyển: “ Quận chúa, cũng không nên phóng túng bọn hắn như vậy. Tiếp tục như vậy, người khác đều cảm thấy quận chúa dễ khi dễ. Đối đãi với người khinh bỉ quận chúa như vậy, nên ra tay độc ác.” Ra tay độc ác, đơn giản là tìm người diệt đi. Nếu có thể sớm diệt đi, còn chờ đến giờ sao? Trong lòng nàng tự nhiên là có tính toán của mình, chỉ có điều phải đợi đến ông ngoại hoàng đế hơn trăm năm sau rồi mới động thủ lần nữa.

Nàng không làm như vậy, trái lại, nàng sẽ tiếp tục hiếu thuận Bình Hướng Hi. Nàng muốn cho người trong thiên hạ đều biết, Ôn Uyển nàng là một đứa trẻ tốt và hiếu thuận bao nhiêu. Đợi đến ngày đó, nàng cùng Bình gia đoạn tuyệt quan hệ, cùng Bình Hướng Hi đoạn tuyệt tình cha con. Bình Hướng Hi tất nhiên sẽ đối mặt vô số người chỉ trích, chỉ trích hắn đang ở trong phúc mà không biết phúc. Lấy tính tình của Bình Hướng Hi, ở trong thời gian dài, nghe được nhiều hơn tất nhiên sẽ rất hối hận. Trên thế giới này chuyện thống khổ nhất, không phải là thiếu ăn thiếu mặc, cũng không phải là cuộc sống nghèo khó, mà là không lúc nào không sống trong hối hận. Cái này so với bất luận sự trả thù nào đều ác độc hơn. Hơn nữa, còn là ác độc không thấy máu.

Bình Hướng Hi mang theo tiểu thiếp cùng nữ nhi ở Ngẫu Hương tạ dùng cơm.

Cố ma ma được trong nội cung truyền tin tức, lập tức đến Ngẫu Hương tạ nói: “Quận chúa nói, đợi ra tháng giêng, nàng sẽ chuyển đồ đi, đem nhà giữa để trống. Hiện tại, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Ngũ lão gia ở tại Thanh Nhã cư rồi.”

“Chuyển đi, chuyển đi nơi nào?” Mọi người đang dùng bữa đều ngây ngẩn cả người. Kể cả Thượng Đường cũng sửng sốt gần nửa ngày. Ôn Uyển ở chỗ này không chỉ có tất cả mọi người được vinh dự mà còn tương đương với trên đầu có một cái ô dù.

Một khi Ôn Uyển chuyển ra, cũng biến tướng mà tuyên bố cùng bọn họ phân rõ quan hệ. Đây chính là tổn thất của tất cả mọi người bọn hắn.

“Trong danh sách lúc Hoàng thượng phong chủ tử làm Tôn Quý Quận chúa, có đem biệt viện phía đông ban cho Quận chúa làm phủ đệ. Quận chúa trước kia vẫn một mực trong cung chiếu cố Hoàng Thượng, nói một người đến biệt viện sẽ rất vắng vẻ đấy. Bây giờ ở đây nhiều người như vậy, nàng dời đi qua để lại cho các ngươi ở.” Cố ma ma mang vẻ mặt tươi cười. Bởi vì như vậy, bà tự nhiên cũng sẽ đi qua đấy rồi. Rốt cuộc cũng không cần đối mặt với một đám người đáng ghét này nữa.

“Biệt viện phía đông? Biệt viện gì?” Thượng Đường lấy làm kỳ quái . Ôn Uyển ở đâu có phòng ở phía đông, sao hắn lại không biết thế?

“Kính hoa viên, sau này nên gọi là phủ Quận chúa, trước kia là phủ đệ của Hòa Thạc Vương gia. Quận chúa cảm thấy Kính hoa viên quá lớn, quá xa xỉ, một mực đều từ chối. Cho nên không có truyền tin tức ra ngoài. Nhưng mà lúc này, ngược lại đang lúc cần dùng.” Cố ma ma vui rạo rực nói. Bà vừa nhận được tin tức, là có thể bỏ qua chuyện cũ luôn. Bởi vì dời đi qua kia xong, sẽ không cần đối diện với mấy người đáng ghét này nữa. Lại có thể trôi qua cuộc sống thanh tịnh rồi.

Nghe thấy mấy lời đó, sắc mặt mấy người họ thay đổi liên tục. Hòa Thạc Vương gia là em ruột đương kim Hoàng thượng, vào hơn ba mươi năm trước tráng niên tảo thệ (chết trẻ). Lúc còn sống được thái hậu vô cùng yêu thích, hoàng đế cũng sủng tín vạn phần. Hòa Thạc vương phủ to lớn kia xác thực là sắc màu rực rỡ, lộng lẫy sang trọng quý giá, so sánh với mấy tòa cung điện trong nội cung không kém cỏi chút nào.

Lúc này Bình Hướng Hi vừa trở về, nàng lại nói muốn chuyển ra ngoài, bảo bọn hắn sao có thể không sợ hãi, không hoảng không loạn. Đối với bọn họ mà nói, Ôn Uyển chính là ô dù che chở cho bọn hắn.

“Quận chúa nói đùa rồi, nơi này là nhà của nàng, nói cái gì chuyển đi không chuyển đi.” Miêu thị nhịn xuống bối rối đáy lòng, nhanh chóng nói ra ý tứ của mình.

Thanh San sau khi biết rõ liền kinh hỉ vạn phần: “Thật sự, thật là tòa nhà lâm viên tốt nhất trong kinh thành. Cha, đợi nàng dời đi qua, chúng ta cũng cùng dời đi qua nhé.”

Chân Chân nghe xong lời này, trợn mắt há mồm. Nàng sớm biết cô em chồng này không đáng tin cậy, vậy mà không ngờ không có đáng tin đến nước này. Ôn Uyển tỏ rõ thái độ là ghét bỏ bọn hắn, mà còn hi vọng xa vời đến ở trong nhà Hoàng thượng ban cho Ôn Uyển. Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Thật chưa từng thấy qua người nào đầu óc bị nước vào như vậy.

Miêu thị lúc này hận không thể bóp chết Thanh San.

“Quận chúa nói, các ngươi có thể an tâm ở lại đây. Quận chúa còn cố ý truyền lời để cho ta truyền cáo lại, bảo Thượng Kỳ thiếu gia ở nhà thư giãn, chờ thêm mấy tháng nữa, mọi chuyện bình thường trở lại, một lần nữa cầu tình giúp người để cho Thượng Kỳ thiếu gia khôi phục nguyên chức.” Cố ma ma bĩu môi, nhìn cũng không nhìn Thanh San một cái. Lúc thuật lại lời Ôn Uyển nói, bà quả thật không cam lòng, cả đám người này từ trước cho tới bây giờ đều như cao da chó, liều chết dính lấy Quận chúa của bọn hắn. Nhưng Cố ma ma cũng hiểu rõ, chỉ có cho bọn hắn một điểm ngon ngọt, mới không ầm ĩ to chuyện. Nếu không, chân trần không sợ kẻ đi giày, đến lúc đó bị liên lụy vẫn là Quận chúa.

“Thật sự” Thượng Kỳ và Miêu thị mừng rỡ vạn phần. Trong khoảng thời gian này họ còn đang một mực rầu rĩ, trong nhà chưa ổn định, Thượng Kỳ lại gặp chuyện này, về sau cũng không thể một mực lại để Ôn Uyển tiếp tế cho bọn hắn. Đang suy nghĩ đợi phong thanh qua đi, nhất định phải cố gắng đi thăm viếng, mưu cầu một công việc. Không ngờ Ôn Uyển lại nghĩ cho bọn hắn rồi. Một câu nói của Ôn Uyển, có thể giảm nhiều bạc khi tương lai bọn hắn ngàn cầu vạn cầu những người chung quanh rồi.

“Ôn Uyển có nói tới ta hay không?” trong mắt Bình Hướng Hi lóe lên hi vọng.

“Quận chúa sai người mang theo nhiều dược liệu chân quý. Nói muốn cho lão gia bồi bổ. Quận chúa cũng cố ý sai người truyền lời nói cho lão gia biết. Nói nàng sẽ đem một cửa hàng trên danh nghĩa chuyển sang cho lão gia, cái cửa hàng này lời nhuận hàng năm ước chừng khoảng trên dưới 2000 lượng. Quận chúa nói, thu nhập bên trong cửa hàng sẽ làm sinh hoạt phí cho lão gia.” Vừa nói như vậy, sắc mặt bọn người Thượng Kỳ lại biến đổi.

“Hừ, phụ thân muốn nó nuôi dưỡng cái gì, chúng ta có tay có chân, chẳng lẽ còn không nuôi sống được phụ thân.” Thượng Lân nghe xong, nổi giận đùng đùng kêu lên.

“Nó làm thế là có ý gì? Muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ sao? Vậy nó không nên họ Bình nha.” Thanh San lập tức nghe ra trong đó có gì không thỏa đáng.

Lời này của Ôn Uyển, đúng là biến tướng của việc vạch rõ giới hạn. Chính nàng chỉ nguyện ý cung cấp nuôi dưỡng một mình phụ thân, còn những người khác, không liên quan đến nàng. Đương nhiên, về phần tiền bạc nàng cung cấp nuôi dưỡng Bình Hướng Hi, có thể cầm lấy đi phụ cấp các con cái khác hay không, cái này người ngu cũng có thể nghĩ ra được.

Miêu thị từ lần trước Ôn Uyển truyền lời tới, nói lại để cho bọn hắn tính toán tất cả các sổ sách, quản tất cà gia đình, thì đã ngầm có cảm giác này. Không nghĩ tới, lần này lại càng trực tiếp. Trực tiếp nói rõ. Ôn Uyển làm như vậy, nhưng lại để cho người ra tìm không ra điểm bắt bẻ. Nàng là một nữ tử chưa gả chỉ nuôi phụ thân không nuôi huynh đệ tỷ muội, ai cũng không nói nàng được một câu. Không chỉ nói hiện tại một năm có hơn hai ngàn lượng thu nhập, khoản tiền lớn như vậy, đủ cho người một nhà chi phí sinh hoạt, càng sẽ không rước lấy nửa chữ lời ong tiếng ve. Nhưng mà, cái quan hệ lợi ích này sao có thể dùng bạc so được.

“Nếu như các ngươi thật sự có chí khí như vậy, tự nhiên là tốt. Tránh khỏi Quận chúa vất vả. Vậy thì ta sẽ đáp lời với Quận chúa. Nói các ngươi đều không cần, chuẩn bị đi nha. Cũng tránh khỏi Quận chúa vì Ngũ lão gia mà bận tâm.” Cố ma ma lạnh lùng nói, hoàn toàn không cho bọn họ chút thể diện nào.

“Ngươi cái nô tài xảo quyệt.” Thanh San lớn tiếng kêu.

“Nô tài xảo quyệt? Nô tài xảo quyệt cũng không sánh bằng mấy người các ngươi này gọi là mặt người dạ thú. Các ngươi nhanh như vậy đã quên năm đó Quận chúa vừa trở lại Bình phủ chứ, các ngươi đối đãi Quận chúa như thế nào? Các ngươi quên rồi, nhưng lão nô ta lại nhớ rất rõ rất kỹ. Quận chúa chúng ta chưa bao giờ dùng qua của Bình gia các ngươi một cái kim một sợi chỉ, chưa bao giờ dùng qua một phân bạc của Ngũ lão gia. Vậy mà các ngươi còn có thể không đỏ mặt đi hưởng thụ, còn dám ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, nếu không phải Quận chúa chúng ta hiếu thuận. Xem Ngũ lão gia là cha ruột Quận chúa, thì bây giờ còn không biết các ngươi ở nơi nào đó. Uổng công đọc đủ thứ thi thư, vậy mà ngay cả những nô tài như chúng ta đều không bằng.” Cố ma ma không để ý bọn hắn, nổi giận mắng.

“Ngươi…” Thanh San còn muốn mắng.

“Im miệng.” Bình Hướng Hi lập tức quát bảo ngưng lại. Hai tháng này trong ngục không phải là ngồi không, một tháng trước, ăn là cơm thiu đồ ăn thiu, ngủ chính là chiếu, đáp chính là vải rách lạnh đến run rẩy. Mà về sau có Ôn Uyển chiếu cố, ăn mặc đầy đủ, phủ lên tấm đệm dày, chăn ấm. Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ghen ghét của những người kia, lúc ấy hắn không biết trong lòng là cái tư vị gì.

Đối với đứa con gái này của mình, hắn là một ngàn một vạn cái không thích. Vì cái gì không thích thì nói không ra. Nhưng dựa vào lương tâm mà nói, đứa con gái này đối với mình, tìm không ra bất luận một cái gì không được. Nay càng không thể không thừa nhận, lần này có thể bình an nhanh như vậy mà đi ra, toàn bộ đều là nhờ Ôn Uyển. Không nói đến ai khác, Tam ca hắn cũng không biết lúc nào mới có thể được thả. Còn liên quan đến tử tôn hậu bối. Nếu không phải Ôn Uyển, công danh của Thượng Kỳ cũng không giữ được.

Thượng Đường không dám nói lời nào, Chân Chân thì bảo trì im lặng không nói. Lời Mao ma ma nói đã có tác dụng vô cùng lớn, Chân Chân sẽ không nhúng tay vào chuyện tranh đấu của bọn hắn.

“Phụ thân.” Tiểu nữ nhi Thanh Phương nho nhỏ kêu lên, lại để cho trong lòng hắn mềm đi. Người với người, cũng phải nói đến duyên phận. Không có biện pháp, hắn vẫn ưa thích cái tiểu nữ nhi này. Mặc dù là thứ xuất, hắn vẫn là ưa thích cô con gái phấn điêu ngọc mài này, mà không phải cái nữ nhi sinh ra như quái dị kia. Được rồi, sau này hắn về làm ruộng trông nhà, an hưởng phúc muộn, mặt khác thì không cầu nhiều lắm. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Tài sản trong nhà tất cả đều tịch thu, những thứ bạc này cần dùng tới trợ cấp gia dụng. Sau này còn phải đặt mua sính lễ cho nhi tử, đặt mua đồ cưới cho Thanh San cùng Thanh Phong, bây giờ không phải là lúc ra vẻ nam tử hán.

“Cái kia cửa hàng kia là làm cái gì?” Bình Hướng Hi hiện tại đã là chim sợ cành cong rồi, tuy là được tặng, nhưng so với trước kia đã cẩn thận hơn rất nhiều. Tuy muốn có thêm ít tiền, nhưng mà đối với buôn bán vẫn rất mẫn cảm.

“Cửa hàng kia gọi là Tứ Nguyệt trai, kinh doanh giấy, mực, bút, nghiên mực, các loại vật dụng thư phòng.” Cố ma ma hiển nhiên là sớm hỏi qua rồi.

“Ta không hiểu chuyện kinh doanh, cửa hàng này hãy để cho nàng quản lý, mỗi tháng bảo chưởng quầy đem tiền lãi đưa tới là được. Mặt khác, cho người đưa tới chút ít giấy bút nghiên mực, ta muốn dùng.” Hiển nhiên Bình Hướng Hi chỉ nguyện lấy tiền, không chịu lấy quyền kinh doanh cùng quản lý rồi.

“Lão gia muốn bao nhiêu giấy bút nghiên mực, quy cách cái gì, đến lúc đó tự mình nói với chưởng quầy một tiếng là được. Ta đối với mấy cái này cũng không hiểu. ” Cố ma ma ở trước mặt Bình Hướng Hi, thái độ coi như đã thả ra thấp. Tuy nhiên trong lòng lại khinh thường tới cực điểm, nhưng dù sao cũng không có chính diện vạch mặt.

Bình Hướng Hi đối với Cố ma ma cũng rất chán ghét, lúc hắn đang răn dạy nữ nhi của hắn, như thế nào đều không để cho hắn chút mặt mũi. Nhưng Cố ma ma là Trịnh vương đưa cho Ôn Uyển, lại là ma ma quản sự trong phủ đệ. Hắn hiện tại không gặp được Ôn Uyển, nên vẫn ít xảy ra mâu thuẫn mới thỏa đáng.

Cố ma ma nói xong, liền hành lễ đi ra ngoài, bỏ lại một đoàn người tâm thần bất định. Thượng Đường có chút lo nghĩ, Chân Chân có chút đau đầu, Miêu thị thì quay sang nhìn cô em chồng hay gây rắc rối, tức giận đến không nhịn được. Vốn cho là về tới đây, chỉ cần có danh hào của Quận chúa, về sau bọn hắn còn có cái vấn đề gì phải buồn bực chứ. Hiện tại làm như vậy, rõ ràng là bọn hắn đem Quận chúa đuổi đi ra ngoài.