Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 216: Đánh trả ( thượng )




Edit: Tuyết Y

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển quay đầu: “Chứng cứ phạm tội của mấy tên Giang gia kia đều thu thập đầy đủ hết chưa?”

Hạ Dao gật đầu.

Ôn Uyển phủi phủi bụi bặm căn bản không tồn tại trên tay rồi đứng lên, hờ hững nói: “Giao những chứng cứ phạm tội này cho Hàn Quốc Trụ.”

Hạ Dao ngạc nhiên, nàng vốn nghĩ rằng Quận chúa muốn dùng những chứng cứ phạm tội này để uy hiếp Thuần Vương Phi đồng ý hôn sự của người và Thế tử Thuần Vương. Nhưng không ngờ người lại làm như thế: “Quận chúa, vì sao phải làm như vậy?”

Ôn Uyển cười lạnh một tiếng: “Dám đánh chủ ý vào ta, thì nên xem bản thân mình có tư cách này hay không, có thể thừa nhận cái hậu quả này hay không đã chứ? Nhưng mà, đây cũng là do bọn họ tự tìm lấy thôi, ruồi nhặng không nhìn chằm chằm vào quả trứng không có khe hở mà, cũng không trách được!” Quả thực đúng như lời ông ngoại Hoàng Đế nói, Thuần Vương Phi thì sao? Cũng chỉ là một người đàn bà, nàng không cần phải sợ bà ta. Đầu tiên là trắc phi, sau đó là người bà ta chọn làm con dâu bị gạt đi, hiện tại huynh đệ mình lại bị tống vào ngục. Chắc rằng Thuần Vương Phi sẽ nhớ kỹ lần giáo huấn sâu sắc này.

Ngày hôm sau, Hàn Quốc Trụ đã trình sổ con vạch tội lên cho Hoàng Đế. Hoàng Đế đang nghẹn một hơi, Uyển Nhi của ông, lại bị nữ nhân kia chê này chê nọ. Thật sự cho rằng bản thân hiếm có à, cái loại nữ nhân không hiểu biết, lại còn dám tung tin đồn hủy hoại danh dự cháu gái của ông, thực sự xem ông là đầu gỗ sao? Nếu như không phải Thuần Vương ra sức bảo vệ, ông cũng phải khiến cho Thuần Vương bỏ người đàn bà kia. Nhưng có điều, như thế cũng tốt.

Hoàng Đế hạ lệnh nghiêm túc điều tra rõ ràng. Thái độ của Hoàng Đế như vậy, có sai một phần cũng thành mười phần. Huống chi huynh đệ Giang gia quả thật thực sự có chuyện nhận tham ô hối lộ. Hoàng Đế tống giam bọn họ vào thiên lao, lại tiếp tục điều tra. Ngươi nghĩ xem, thái độ này của Hoàng Đế không phải là rõ ràng muốn chỉnh chết bọn họ sao? Nên những người bên dưới kia hiện tại như thấy gió lập tức chuyển bánh lái.

Sau khi Trịnh Vương biết là chủ ý của Ôn Uyển thì cũng nói thêm mấy câu ở phía sau. Những người làm quan kia toàn bộ đều là người tinh ranh, lại nghĩ tới lời đồn đãi lúc trước, thế là chứng cứ phạm tội cứ ào ào tuôn đến Ngự án. Hoàng Đế phán quyết mùa thu năm sau chém đầu lão đại Giang gia, lão nhị thì lưu vong ngàn dặm.

Thuần Vương Phi nhận được tin tức liền ngất đi tại chỗ. Sau khi được bà tử bên người bấm tỉnh, lập tức vội vàng đi tìm Thuần Vương gia. Chuyện này thực sự quá cấp bách.

Thuần Vương gia cũng không cần đi thăm dò, chỉ cần nghĩ tới thái độ của Ôn Uyển, cũng đã biết đây là Ôn Uyển tức giận vì chuyện Vương Phi hủy danh dự của con bé. Hoàng Đế tức giận, Trịnh Vương ở phía sau thúc đẩy. Hắn còn có thể nói gì đây, mà hắn cũng không dám nói gì cả. Nha đầu này, chỉ cần thả ra tin tức thôi, bản thân thì an vị ở Vĩnh Ninh Cung yên ổn mà ăn hoa quả. Hoàng Đế và Trịnh Vương đương nhiên sẽ trút giận thay con bé. Thật sự là đủ độc ác, cũng đủ thông minh.

Thuần Vương Phi ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh: “Là Ôn Uyển sao? Sao nàng phải làm như vậy?”

Thuần Vương âm thầm thở dài nói: “Còn không phải vì chuyện của Kỳ Hiên à. Nàng làm những chuyện mờ ám kia, con bé không thể không biết được. Vương Phi, Ôn Uyển hiện tại đã không còn là đứa bé trước kia mới vào phủ nữa rồi. Ôn Uyển đã bị Hoàng Đế rèn luyện ra tính sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác. Sau này nàng có thể tránh thì nên tránh đi, cũng không được làm chuyện như vậy nữa.”

Thuần Vương Phi lúc này bỗng hoảng hốt: “Vương gia. Vậy ca ca và đệ đệ của thiếp làm sao bây giờ? Vương gia, phải nhanh chóng mang bọn họ ra ngoài.”

Thuần Vương nhìn Thuần Vương Phi, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Chuyện này đã kinh động đến Hoàng Thượng, ngay cả Trịnh Vương cũng biết rồi. Nếu thật sự nàng suy nghĩ cho bọn họ, thì tạm thời vẫn không nên hành động thì tốt hơn. Trước hết để cho bọn họ ở lại trong nhà giam đi, chờ Ôn Uyển bình tĩnh rồi mới thuyết phục con bé sau. Nói đến thì lần này, con bé chỉ cảnh cáo nàng một lần nên không bị phán giám trảm, mà chỉ là mùa thu sang năm chém đầu, thời gian còn mấy tháng nữa, đến lúc đó chờ Ôn Uyển xả được cơn tức này, chúng ta lại đi cầu tình mới có thể kéo người ra ngoài được, vì khi đó chuyện này cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Nếu hiện tại nàng đi đâm đầu vào họng súng, thì tình hình chỉ càng bết bát hơn thôi.” Hoàng Đế là hiện tại, Trịnh Vương là tương lai. Giang gia đắc tội Ôn Uyển, chẳng khác gì đắc tội hai người đảm nhiệm chức vụ Hoàng Đế hiện tại và cả tương lai. Ít nhất trong vài thập niên, Giang gia đừng nghĩ có người có thể ngóc đầu dậy được. Dĩ nhiên, nếu như xuất hiện một nhân tài kinh thiên động địa, vậy thì khác rồi.

Thuần Vương Phi thấy Thuần Vương không muốn hỗ trợ thì chán nản. Những năm này, ngay cả mấy Hoàng Tử Phi cũng đều khách khí với nàng. Vậy mà chỉ bằng một Ôn Uyển, đã dám hạ thấp thể diện của nàng như vậy. Vậy thì sau này nàng làm sao còn đi lại trong tầng lớp trên ở kinh thành đây. Cùng ngày hôm đó, Thuần Vương Phi đã gửi thiếp mời đến phủ Trịnh Vương.

Thuần Vương biết, nhưng lại không có nói thêm gì nữa. Để cho nàng ầm ĩ đi. Càng ầm ĩ to thì đến lúc đó, người chịu tội chính là huynh đệ của nàng.

Trịnh Vương phi biết là Thuần Vương Phi gây ra một đống chuyện lớn, mặc dù nàng không phải rất rõ ràng, nhưng hôm nay Hoàng Đế nói nhốt người thì lập tức nhốt người, nói muốn chặt đầu thì lập tức chặt đầu. Đây cũng không phải là tức giận bình thường, nên làm sao chịu tiếp củ khoang lang bỏng tay này chứ. Đừng nói Trịnh Vương không cho phép nàng nhúng tay vào chuyện trên triều, mà chỉ nói việc Hoàng Đế đã quyết định, thì nàng cũng không có lá gan này.

Như Vũ lại vô cùng hiểu rõ tính tình Ôn Uyển, tính tình Ôn Uyển có chút cao ngạo. Nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ chĩa vào người khác, chắc chắn là Giang gia đã làm chuyện gì không thỏa đáng, nên mới cùng Thuần Vương Phi đánh võ đài (*). Trịnh Vương phi nghe Như Vũ nói như vậy, thì lại càng không muốn nhúng tay vào.

(*) ý chỉ người Giang gia kết hợp Thuần Vương Phi đối phó Ôn Uyển

Thuần Vương biết Thuần Vương Phi đến phủ Trịnh Vương, chỉ lắc đầu. Dựa vào thái độ Trịnh Vương cưng chìu Ôn Uyển, Trịnh Vương phi làm sao dám đồng ý. Thuần Vương suy nghĩ một chút, cân nhắc cả buổi, cuối cùng vẫn đi nói với Hoàng Đế chuyện ban trắc phi, nên Hoàng Đế đã bảo chọn ngày tốt.

Thuần Vương Phi toàn thân phát run: “Chàng nói cái gì? Vương gia, chàng nói cái gì?” Chờ sau khi xác nhận tin tức là thật thì lập tức hôn mê bất tỉnh.

Yến Kỳ Hiên nhận được tin tức, biết tất cả chuyện này đều do Ôn Uyển phá hoại. Tức giận hổn hển đòi tiến cung gặp Ôn Uyển để hỏi xem tại sao nàng đã nói không liên quan vậy mà còn muốn giận chó đánh mèo cậu hắn, tại sao lại muốn nhét cái trắc phi chó má gì đó vào nhà bọn họ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa nhà đã bị Thuần Vương phái người ngăn cản: “Những chuyện cậu con phạm phải cũng đều là chuyện thật, không phải là Ôn Uyển vu oan giá họa, con đi tìm Ôn Uyển định nói gì hả?”

Yến Kỳ Hiên cả giận nói: “Nếu như không phải là nàng, thì sao cậu lại bị tống giam. Con muốn đi tìm nàng, có chuyện gì thì cứ nhằm vào con này, đi làm những chuyện hạ lưu này, quá hèn hạ mà.”

Thuần Vương nhìn con trai mình, lại nghĩ đến Ôn Uyển, chỉ đành cười khổ trong lòng. Ôn Uyển đã thay đổi, trở nên cường thế mà quả quyết, nhân từ nương tay bị thay thế bởi lòng dạ độc ác, mà con hắn thì vẫn còn giẫm chân tại chỗ. Đừng nói tầng cố kỵ kia, chỉ bằng tính tình của hai người thì đã sớm không hợp rồi. Khó trách sau khi Ôn Uyển gặp con trai mình, đã lập tức quyết đoán buông tay. Ôi!

Ôn Uyển cũng không dừng tay ở đây, mà Mao gia, nàng cũng sẽ không bỏ qua.

Ngày hôm đó một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi, chạy đến phủ nha Kinh Đô đánh trống kêu oan. Cáo trạng Nhị thiếu gia Mao gia – Mao Tân Trạch đã đánh chết con của bà.

Hiện tại đang trong thời gian nhạy cảm, phủ doãn nào dám đè bản án này xuống. Chỉ đành phải nhận thụ lý, vốn định chỉ lướt qua, xem như lo cho tròn chuyện này. Lại không ngờ, chuyện này vừa truyền ra, đã có thêm hơn hai mươi người đến báo án kêu oan. Trong hơn hai mươi người này, có sáu người cũng bị đánh chết. Còn những người khác thì có người bị đánh gãy chân, có người nằm liệt giường, cũng có người thành kẻ đần độn.

Dưới tình hình này, phủ doãn ngay cả có mười cái đầu, cũng không dám gạt bản án này xuống. Đành trực tiếp trình sổ con lên, giao cho Hoàng Đế xử lý.

Bảy mạng người, còn có nhiều dân chúng chịu khổ sở như vậy, lại huyên náo lớn như thế thì nhất định phải trừng phạt thật nặng. Ôn Uyển thì chỉ ở một bên xem náo nhiệt.

Đức Phi vốn tưởng rằng Hoàng Đế để cho nhi tử ở lại kinh thành, thì có thể có cơ hội vinh quang trèo lên ghế rồng. Nhưng không ngờ, nhi tử còn chưa nhận trọng trách, thì hiện tại cháu trai cũng bị bắt giam vào ngục.

Không đến hai ngày, ngay cả cháu trai lớn của bà cũng bị dính líu vào.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển lại nghĩ động đến vị Quách Thông (em ruột Trịnh Vương phi), thì lo lắng nói: “Quận chúa, tương lai đến khi Trịnh Vương đăng cơ làm Đế, Trịnh Vương phi chính là hoàng hậu. Quận chúa, nếu chúng ta vì Tam lão gia và Ngũ lão gia đắc tội Trịnh Vương phi thì không đáng đâu.” Cũng không phải sợ, mà là hoàn toàn không cần thiết. Không cần thiết vì Bình Hướng Hi mà kết oán với Trịnh Vương phi.

Ôn Uyển cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nàng sẽ không vì người bác tai mềm mà sinh hiềm khích với Trịnh Vương phi. Nhưng mà khi chưa thoát li quan hệ với Bình Hướng Hi, Quách gia hành động như thế chính là đánh vào mặt nàng. Dù nói thế nào, Bình Hướng Hi là cha đẻ của nàng, Quách Thông này cũng quá không để nàng vào mắt rồi. Không làm mấy thứ khác, nhưng cũng không thể để cho cái đuôi của Quách Thông kia vểnh lên trời được. Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, lợi ích được mất, trong lòng nàng có tính toán. Chỉ cần không suy nghĩ khinh địch là được rồi: “Gửi một tấm thiệp, mời Thế Tử Phi phủ Trịnh Vương vào cung gặp mặt.” Trịnh Vương phi là trưởng bối, nàng phải đi bái kiến, nhưng mà Như Vũ ngang hàng với nàng, muốn mời cũng không có gì không thỏa đáng.

Lại nói tiếp, nàng và Như Vũ cũng đã vài tháng không gặp nhau. Lúc gặp lại Như Vũ, thấy Như Vũ một thân trang phục lộng lẫy, nhưng bên dưới trang phục lộng lẫy đó, cũng không che dấu được vẻ mỏi mệt của Như Vũ. Cũng đúng, hiện tại hơn phân nửa sự vụ trong Vương phủ đều đổ lên đầu Như Vũ. Một gia đình nhân khẩu lớn như vậy, mấy nữ nhân còn chơi trò diễn tuồng. Trong hậu viện Vương Phủ nhiều nữ nhân như vậy thì càng khỏi phải nói.

Như Vũ thấy Ôn Uyển mặc một thân váy trắng như ngà voi, tùy ý vấn một búi tóc, cao thấp trên người cũng không mang đồ trang sức gì, chỉ một bộ trang phục ở nhà. Như Vũ thấy Ôn Uyển duyên dáng yêu kiều, mặc dù mặc đơn giản, nhưng càng lớn càng phát triển xinh đẹp. Hôm nay vẫn chỉ mười ba tuổi, chừng hai năm nữa, chắc chắn cũng là một vị đại mỹ nhân.

Ôn Uyển so sánh cách ăn mặc của hai người một chút: “Quận chúa nói, chỉ là cuộc họp mặt giữa tỷ muội. Thế tử phi thận trọng như thế, Quận chúa nhà ta lại một thân quần áo ở nhà, người cũng đừng chê thất lễ.”

Như Vũ cười nói: “Làm sao thế chứ, chỉ là vì vào cung nên cũng không thể ăn mặc tùy ý, không thể như cô nương ăn mặc nhẹ nhõm thoải mái được.” Thật ra thì thấy Ôn Uyển ăn mặc như vậy, trong lòng Như Vũ cũng vui mừng, điều này chứng minh Ôn Uyển không xem nàng như người ngoài mà đối đãi.

Cung nữ bưng hoa quả bánh ngọt đến, Hạ Ảnh còn tự mình đến pha trà, rồi rót cho Ôn Uyển và Như Vũ. Như Vũ nhìn hoa quả trong mâm thủy tinh, đều là cống phẩm thượng cống. Trong lòng nàng cảm thán, Hoàng Thượng quả thật thương yêu Ôn Uyển. Những món này, cho dù là ở trong vương phủ cũng không có nhiều. Chỉ có mấy vị chủ tử mới được ăn. Nàng cũng chỉ được chia cho một khay nhỏ thôi. Còn Ôn Uyển nơi này tùy ý có thể bưng ra cả một khay lớn. Cũng không phải là Như Vũ ghen tỵ, mà chỉ là cảm thán Ôn Uyển được sủng ái thôi.

Hai người tán gẫu hàn huyên mấy câu, Ôn Uyển tùy ý nhắc đế đệ đệ Quách Thông của Trịnh Vương phi một chút, cười nói, dường như làm chuyện gì đó không thỏa đáng. Chỉ là xem như việc nhà nhắc một chút, Như Vũ nghe lại, thì Ôn Uyển đã chuyển đề tài.

Trong lòng Như Vũ biết, Ôn Uyển mời nàng, lời này mới là trọng điểm. Thấy Ôn Uyển không muốn nhiều lời, cũng cười hàn huyên một chút về những đề tài khác. Đề cập đến nhiều nhất chính là Nguyên ca nhi – nhi tử của Như Vũ, nói đến sự đáng yêu và ngây thơ của nhi tử.

Ôn Uyển rất cẩn thận lắng nghe, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nhưng cũng không nói tiếp, chỉ là lắng nghe thôi.