Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 207: Tới cửa khiêu khích




Editor: Asita

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển nhìn những người đến dùng bữa cùng nàng, biểu hiện rất ôn hòa thân thiết, khi dùng cơm thì ăn rất chậm, nhất cử nhất động (giơ tay nhấc chân) đều ưu nhã xinh đẹp, để lộ ra giáo dưỡng rất tốt.

Mặc dù Ôn Uyển có rất nhiều vấn đề không thuận mắt với phủ Quốc công, nhưng không thể phủ nhận lễ nghi cử chỉ của các cô nương đều tốt vô cùng (Thanh San là trường hợp đặc biệt trong số này), tiểu thư của nhà Quan lại tự nhiên phải được nuôi dạy tốt nhất.

Bốn người một bàn tiệc, vô cùng an tĩnh, Ôn Uyển ăn uống cũng rất tận hứng. Hôm ay trên bàn phần lớn là rau, những món mà Ôn Uyển thích ăn, có mấy đồ ăn nhẹ, có thể thấy được Đại phu nhân đã tốn tâm tư chuẩn bị.

Ăn no bảy phần liền buông bát đĩa, nha hoàn bên cạnh đưa lên nước súc miệng rửa tay, khăn lau. Xong xuôi liền trở về sương phòng nghỉ ngơi, cũng dần dần có thêm người đã dùng bữa xong, bữa tiệc bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt.

Ôn Uyển trở về viện Đại phu nhân chuẩn bị cho nàng nghỉ ngơi, ở trong sân nhỏ đi dạo tiêu thực, buổi tối người một nhà mới cùng ăn bữa cơm đoàn viên và tử tôn dập đầu chúc thọ Lão quốc công, cho nên Ôn Uyển chưa thể rời đi. Trong lòng Ôn Uyển chỉ muốn xong sớm chút để trở về phủ, ở chỗ này thật không thoải mái.

“Quận chúa, đại tiểu thư cầu kiến Quận chúa.” Ôn Uyển cho người mời nàng vào.

Lần trước gặp mặt Thanh Hà cách lần này chỉ hơn một tháng. Bởi vì Ôn Uyển lên tiếng trợ giúp nên thể diện của Thanh Hà trong Hầu phủ cũng tăng nhiều, những kẻ vẫn cản trở nàng càng thêm phần cố kỵ, trong đó có một người có cô là Tần phi bình thường vẫn lôi kéo gây chuyện, giờ thấy nàng cũng vội vàng lấy lòng.

Thời điểm Thanh Hà thấy Ôn Uyển, Ôn Uyển không mang khăn che mặt, Thanh Hà nói mấy lời quan tâm thăm hỏi, thái độ của Ôn Uyển cũng ôn hòa thân thiết, một bộ dáng tỷ muội tình thân.

Hạ Dao ở bên cạnh nói: “Đại tiểu thư, xin tha lỗi, Quận chúa có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày phải ngủ nửa canh giờ.”

Thanh Hà thấy thái độ của Ôn Uyển hôm nay với nàng rất tốt, trong lòng thoải mái không ít, cười tươi đi ra ngoài.

Nha hoàn bên cạnh Thanh Hà cảm khái nói: “Phu nhân, không nghĩ tới, thời gian bảy năm khiến Quận chúa biến hóa long trời lở đất.” Nhớ năm đó, lần đầu tiên thấy Quận chúa là bộ dạng xa cách người nghìn dặm, chẳng ai ngờ rằng, hôm nay Quận chúa trở thành nhân vật nổi trội nhất Đại Tề. Thân ở địa vị cao nhưng so với dĩ vãng lại ôn hòa hơn, dễ ở chung hơn.

Thanh Hà cười khổ: “Chuyện này ai có thể tưởng tượng ra được chứ?” Người khác không biết nhưng chính nàng có thể nhận ra, tuy trên mặt Ôn Uyển ôn hòa có điều chỉ trong giới hạn, Bởi vì hiện tại nàng ấy đang ở địa vị cao nên thủ đoạn cần hòa hợp hơn để không mang tới thị phi, chứ không phải nàng ấy trở nên dễ thân cận hơn, ngược lại thân cận nàng ấy giờ càng khó khăn hơn. Giá như có thể biết trước, năm đó dù thế nào cũng phải cùng vị Tiểu đường muội này tạo quan hệ tốt. Năm ấy danh vị ‘quý quận chúa’ chẳng qua là hoàng đế thương tiếc, hoàn toàn không thể so với địa vị hôm nay. Đáng tiếc, trên đời ngàn vàng cũng không mua được hai chữ “giá như”, lần trước Ôn Uyển có thể cho nàng một phần thể diện, nàng đã rất cảm kích.

Ôn Uyển không quen ngủ trên giường này, nên chưa nằm mà chỉ ngồi dựa trên giường nghỉ ngơi. Hạ Dao cười nói, Quận chúa bây giờ càng ngày càng kén chọn.

Ôn Uyển cười cười, quả là hoàn cảnh ảnh hưởng tới người. Lúc ở nông thôn, đắp cái chăn rách nát tới không thể rách nát hơn cùng ma ma ôm vào lòng giống như lò sưởi ấm liền ngủ ngon. Mấy ngày chạy nạn ở tại lều cỏ, ngủ trên rơm rạ cũng có thể ngủ say sưa, nhưng bây giờ trong hoàn cảnh phú quý, lại không chịu nổi chút tỳ vết nào.

Hạ Dao cầm áo ngủ bằng gấm đắp lên cho nàng, Ôn Uyển rất nhanh híp mắt, một lát sau liền ngủ mất. Đây là thói quen Ôn Uyển luyện thành từ nhỏ, giống như luyện chữ, mỗi ngày sau khi ăn đi dạo tiêu thực rồi ngủ trưa nửa canh giờ, Ôn Uyển vô cùng chú trọng bảo dưỡng thân thể (đơn giản mà nói chính là sợ chết.)

Phía ngoài có người lớn tiếng kêu: “Quận chúa, quận chúa.” Tiếng kêu kia phải tới sáu mươi đề xin ben (Dcb là chỉ số đo độ lớn của âm thanh), trong viện nhỏ này, chỉ cần không phải người điếc thì đều bị đánh thức.

“Càn rỡ, dám ở chỗ này hô to gọi nhỏ, đánh thức quận chúa, còn ra thể thống gì? Người đâu, mang xuống đánh hai mươi đại bản.” Hạ Dao gầm lên.

Người vừa kêu to như quỷ gào bên ngoài liền bị bịt miệng, mang xuống đánh hai mươi trượng, vận khí của hắn vẫn còn tốt vì hôm nay là mừng thọ lão quốc công, không thể thấy máu (là điềm xấu) nên không bị đánh quá nặng.

Ôn Uyển bị tiếng huyên náo phía ngoài đánh thức, bảo Hạ Dao ra ngoài hỏi xem trong phủ Quốc công xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy, rồi sai nha hoàn bên cạnh hầu hạ rửa mặt.

“Quận chúa, người ở Diêm Khóa ty dẫn theo nhiều người vào bắt Tam lão gia và Ngũ lão gia. Đang ở phía trước giằng co quấy nhiễu tân khách.” Hạ Dao nhẹ giọng bẩm báo, Ôn Uyển trong lòng hiểu rõ, xem ra, kẻ đứng đằng sau chủ tâm chọn ngày hôm nay, Ôn Uyển cũng không gấp, đổi trang phục, trang sức trước đã.

“Xin đi thông truyền một tiếng, ta muốn cầu kiến Quận chúa.” Thượng Kỳ lo lắng kêu. Người mới vừa đến gào là đầy tớ nhà Bình Hướng Hi, bình thường vãn bối sẽ không dám động người bên cạnh trưởng bối, vì đó là bất hiếu. Nhưng địa vị của Ôn Uyển quá mức tôn sùng, đánh cứ đánh, không ai dám nói nhảm một câu.

Nha hoàn giữ cửa bảo người đi thông báo, qua một lát có người đáp lời: “Quận chúa vừa tỉnh, đang rửa mặt, xin thiếu gia chờ chốc lát.”

Thượng Kỳ ở bên ngoài lo lắng đi qua đi lại liên tục, một lát sau thì Đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân cũng chạy tới, chốc lát đã có đến sáu người tới cửa, đều được thông báo giống nhau, mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi.

Ôn Uyển không chút hoang mang, từ từ rửa mặt.

Ước chừng một khắc đồng hồ (15’) mới thấy Ôn Uyển đi ra.

Lúc này Ôn Uyển đã đổi bộ cung trang thành một bộ quần áo bình thường màu hoa hồng thêu hoa văn hồ điệp bằng tơ vàng, một chiếc váy dài màu xanh nhạt như đuôi phượng. Đồ trang sức bằng thúy ngọc trên đầu đã thay thành cây trâm ngũ thải phượng hoàng, bên trái gắn một trâm hoa Cảnh phúc trường miên (cúc đại đóa), cổ đeo một khóa ngọc, một bùa hộ mệnh, vòng tay đã đổi sang vòng phỉ thúy gắn mã não với nhiều dây tơ vàng, ngón tay không mang đồ gì, hoàn toàn trở thành bộ dáng một khuê nữ nhà quan bình thường.

“Quận chúa, nha dịch ở Diêm Khóa ty đến, nói Tam lão gia và Ngũ lão gia liên quan đến buôn bán muối lậu, muốn dẫn giải đi về tra hỏi, chuyện này phải làm thế nào cho tốt, hôm nay là đại thọ sáu mươi của lão quốc công?” Đại phu nhân lo lắng hỏi, mười mấy người trong nha môn kia như sói như hổ đang chờ ở bên ngoài.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng lo lắng của đại phu nhân, chỉ thở dài. Bởi vì là thế tập vĩnh viễn không đoạt tước, mấy đời trước La gia và Bình gia đều quyền khuynh cả hoàng đế, vị hoàng đế thứ tư của Đại Tề muốn đàn áp nhưng không được, còn bị mấy đại thế gia bức tử. Vị hoàng đế thứ năm của Đại Tề là Anh Tông hoàng đế còn chịu nhục, dùng hai mươi năm thời gian mới có thể hoàn toàn trấn áp. Đến vị hoàng đế thứ sáu vẫn còn tốt, nhưng vào thời vị hoàng đế thứ bảy thì mấy đại thế gia lại có dấu hiệu nhen nhóm trỗi dậy, đặc biệt là tiền triều hoàng đế ngu ngốc háo sắc vô năng khiến đại thế gia trỗi dậy, Ông ngoại hoàng đế khi lên nắm quyền phải dùng nhiều năm mới đàn áp được, trực tiếp hạ thánh chỉ không cho đệ tử của thế gia nhập ngũ, đoạn tuyệt hết thảy nguồn gốc tai họa, nhưng vẫn hết sức phòng bị thế tập, trực tiếp đem bọn họ Vinh nuôi (có tiếng mà không có miếng, không có thực quyền).

Bình quốc công phủ hôm nay, bề ngoài ngăn nắp nhưng bên trong không ai có thực quyền, chỉ là một vỏ bọc vô ích. Dĩ nhiên thế gia trăm năm cũng có nội tình rất sâu, La gia có, Bình gia cũng có, nhưng lực lượng ấy chỉ đến thời khắc liên quan đến an nguy của cả gia tộc mới có thể dùng, bình thường cũng không thể tùy tiện động đến.

“Quận chúa nói, đi qua xem một chút.” Lời này vừa xong thì đã thấy người mang noãn kiệu đến.

Hạ Dao vén rèm, Ôn Uyển ngồi vào, đi trước tới Tiền viện, những người khác nhìn thế thì đều đi theo.

“Quốc công gia, hạ quan làm việc theo luật, xin đừng làm khó xử. Ta biết Bình Hướng Sung và Bình Hướng Hi đang ở trong phủ Quốc công, xin không quấy nhiễu chúng ta làm việc công, nếu không ta liền lấy việc che dấu tội phạm, xử tội ngang nhau.” Người này lưng hùm vai gấu, hùng hổ nói.

Nếu như không phải là sau lưng có chỗ dựa, đánh chết hắn cũng không dám can đảm mười phần hướng về phía Quốc công gia nói những lời như vậy.

“Ta nể ngươi là người làm việc công, nên mới nói chuyện với ngươi. Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của phụ thân ta, ta nhất định không để các ngươi mang hai đệ đệ của ta đi. Dù có việc gì thì ngày mai ta sẽ để cho bọn họ đến nha môn nói rõ ràng. Hôm nay tuyệt đối không được bắt người. Cho dù bọn họ thật sự đã làm việc gì, cũng không chậm trể một ngày này.” Bình Hướng Thành tức giận vạn phần, lúc này trong lòng mới âm thầm kinh hãi vì Ôn Uyển đã dự đoán trước, lại vì cử chỉ hồ đồ của hai đệ đệ mà tức giận vô cùng. Hơn nữa chuyện này, rõ ràng ngay từ đầu đã để tính toán cuốn hai đệ đệ của hắn vào.

Hắn cũng không phải không thể đuổi những người này, nhưng vị Minh đại nhân này có hôn ước với Mao gia, lại có quan hệ thông gia với Thuần vương phủ, là một người khó dây dưa.

“Quận chúa đến.” Phía ngoài có người lớn tiếng truyền, cỗ kiệu hoa lệ sắc vàng sáng chói dừng lại, Ôn Uyển nhẹ nhàng tiến vào.

Vị Minh đại nhân kia rất khinh thường, trong lòng cũng không thèm để ý nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ cung kính.

“Ngươi nói phò mã gia bán muối lậu, chứng cứ ở đâu?” Hạ Dao lạnh lùng hỏi kẻ dẫn đầu nha dịch của Diêm Khóa ty, Minh đại nhân.

“Hồi quận chúa, nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ hết, ty chức cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, tới mời tam gia và ngũ gia của Bình phủ đi theo đến để đối chứng.” Nói chuyện có vẻ rất khách khí.

Hạ Dao nhìn kẻ này, đáy lòng cười lạnh, Quận chúa lần này mà không giết gà dọa khỉ thì thật là kỳ quái đấy. Ôn Uyển đeo cái khăn che mặt nên người ngoài không thấy rõ vẻ mặt của nàng: “Quận chúa nói, đi mời Phò Mã gia tới đây một chuyến.”

Bình Quốc công lập tức cho người đi mời Tam lão gia và Ngũ lão gia tới, mà Minh đại nhân kia, thấy Ôn Uyển dễ nói chuyện như vậy thì thở phảo nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Ôn Uyển đang ngồi trên thượng vị. Chỉ thấy Ôn Uyển mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng khi ở nhà, mang cái khăn che mặt màu sắc rực rỡ, lúc này nàng đang cầm ly trà lên chậm rãi uống. Hắn thấy bộ dáng của nàng không nóng nảy chút nào thì bất an trong lòng càng lớn.

Bình Hướng Hi và Bình Hướng Đông đến nơi, vừa rồi hai người nhận được tin tức thì sợ hãi hồn phi phách tán (Ở cổ đại, kẻ buôn bán muối lậu cũng như ở hiện đại buôn lậu thuốc phiện vậy, một khi chứng thực, nặng thì mất đầu, nhẹ thì lưu vong ngàn dặm.)

“Đại ca, huynh cần phải cứu đệ, đệ chưa hề làm việc đó, là bọn chúng gài tang vật hãm hại đệ. Đại ca, huynh cần phải cứu đệvới.” Tam lão gia vừa vào đại sảnh đã lôi kéo tay của Quốc công gia, quỳ xuống van cầu, nước mắt nước mũi ràn rụa.

“Nhờ quận chúa giúp đỡ, ty chức đa tạ quận chúa. Tam lão gia, Bình đại nhân, xin mời.” Minh đại nhân nói mấy lời này rất khách khí.

“Đi thì đi, người ngay thẳng không sợ hãi, ta chưa làm qua, bản thân ta muốn nhìn nhân chứng vật chứng của các người là từ đâu có được.” Bình Hướng Hi dù tay chân run rẩy nhưng trên mặt vẫn đầy giận dữ nói.

“Tất nhiên nhân chứng vật chứng đều đủ, nếu không bản quan làm sao dám đến Bình phủ bắt người.” Minh đại nhân lạnh lùng nói. Thật ra Hắn không hề sợ, Bình phủ tuy là tước vị Quốc công, nhưng chẳng có người nào có thực quyền, duy nhất đáng lưu ý là Quận chúa vốn được Hoàng đế sủng ái. Nhưng Quận chúa là cô gái không thể tham gia vào chính vụ, hắn còn suy nghĩ trong lòng, bên ngoài vẫn đồn đại Ôn Uyển quận chúa thủ đoạn cao siêu, hắn cũng muốn xem một chút.

“Chậm đã, ngươi không phải nói có nhân chứng vật chứng đầy đủ sao? Giờ phò mã đã tới, mang ra cho ta xem một chút rốt cuộc là bằng chứng như thế nào mà để cho một quan viên lục phẩm nho nhỏ của Diêm Khóa ty cũng dám mang người đến Quốc công phủ, đuổi bắt đương triều phò mã?” Ôn Uyển rất bình tĩnh nhìn Minh đại nhân.

“Quận chúa, người muốn xem nhân chứng vật chứng, có thể đến Diêm Khóa ty.” Minh đại nhân hắng giọng dõng dạc trả lời, đây cũng không phải hắn từ chối, chẳng qua là chứng cớ quả thật không thể mang theo người.

Ôn Uyển tỏ vẻ kinh ngạc hỏi lại: “Nếu ta nhớ không nhầm, bất kể là tội gì, nếu liên quan đến hoàng thân quốc thích thì đều do Đại lý tự thẩm tra xử lý. Ngươi hiểu có rõ ràng không, phò mã chính là phụ thân của Quân chúa, nếu phạm tội cũng phải do Đại lý tự tới bắt người, Diêm Khóa ty các ngươi từ lúc nào thì có thể thay thế Đại lý tự rồi?”

Quan phụ trách Diêm Khóa ty là Minh Khải toát mồ hôi lạnh, nhưng phản ứng cũng rất mau: “Hạ quan cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hạ quan chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc công.”

Ôn Uyển nghe thế thì lạnh nhạt nói thầm mấy câu, Hạ Dao cả giận quát: “Không biết chuyện gì xảy ra? Không biết chuyện gì xảy ra mà dám đến đuổi bắt Phò mã? Ngươi thật to gan, người đâu, lôi hắn xuống đánh hai mươi đại bản, đánh xong hỏi tiếp.”

Tất cả người ở chỗ này đều trợn tròn mắt, bọn họ thật không nghĩ tới Tôn quý Quận chúa có thể cường thế như vậy. Người Bình gia còn không kịp phản ứng (hoặc còn đang do dự xem có nên tiến lên khuyên nhủ một hai câu hay không) thì thị vệ Ôn Uyển mang đến đã đè Minh đại nhân xuống.

Minh đại nhân lớn tiếng kêu: “Tôn quý quận chúa, đây là công sự, người không có quyền can thiệp, bản quan có quan văn (văn kiện của quan phủ để bắt người), ta chỉ là phụng mệnh làm việc, ta chính là quan viên triều đình, người không có quyền động thủ với ta.”

Hạ Dao càng lạnh lùng hơn: “Lại vẫn dám quấy nhiễu Quận chúa, đánh thêm hai mươi đại côn.” Những nha dịch Minh Khải mang tới không có ai dám động thủ, trơ mắt nhìn thị vệ kéo người lãnh đạo bọn họ xuống, nghe phía ngoài truyền đến tiếng kêu thê lương, tất cả mọi người đều phát rét trong lòng.

Sau khi đánh bốn mươi đại côn, thị vệ kéo Minh Khải cả người đầy máu, chỉ còn chút hơi vào, Hạ Dao thấy ánh mắt Ôn Uyển không có chút thay đổi nào, liền biết tính toán của Ôn Uyển: “Người đâu, mang ném cái đồ không biết sống chết này vào Kinh đô phủ doãn, nói với Phủ doãn đại nhân, kẻ này mạo phạm chủ tử của chúng ta, bảo hắn theo luật pháp mà kết tội.” Mạo phạm Tôn quý quân chúa, tất nhiên chỉ có con đường chết.

Những nha dịch theo tới, tất cả đều bị dọa ra một thân mồ hôi.

Hạ Dao mặt không chút thay đổi: “Quận chúa nói, các ngươi đã không biết có chuyện gì xảy ra, thì cho người biết chuyện đến trả lời, lần sau cho người có thể quyết định tới.”

“Hạ Hằng, Quận chúa nói ngươi tự mình đến Đại lý tự, đem tất cả chuyện hôm nay nói rõ ràng với người của Đại lý tự, cho họ chuẩn bị, cũng nói luôn với Đại lý tự Khanh, hôm nay là đại thọ của lão quốc công, phò mã gia không rảnh, ngày mai sẽ qua đó nói chuyện rõ ràng. Đã có kẻ trình báo Phò mã gia buôn bán muối lậu, chỉ nói suông thì không rõ ràng, dù sao cũng phải tra đến tận cùng, không thể cho người ta giội nước bẩn.” Lời này vừa rơi xuống, tất cả nha dịch theo tới đều rùng mình, Ôn Uyển Quận chúa muốn đem chuyện này nháo lớn.

Những vụ án do Đại lý tự thẩm tra xử lý, tất cả đều là đại án, bởi vậy chuyện này sẽ không còn là chuyện mà Diêm Khóa ty có thể định đoạt nữa, nếu làm rõ ra có gì khuất tất, tất cả bọn họ đều bị dính líu vào. Người có thể được hoàng thượng sủng ái, còn nhỏ như vậy đã bò lên địa vị cao, sao có thể là người tâm từ thủ nhuyễn chứ? (Những chuyện lúc trước đều có tin đồn là do Hạ Dao làm chủ.) Mấy người này đều vạn phần hối hận vì đã đi theo đến đây, giờ này không biết phải làm sao.

Ôn Uyển nhìn lướt quá mười mấy sai dịch này, lại nhìn Hạ Dao, Hạ Dao hiểu ý của Ôn Uyển liền nói: “Còn các ngươi nữa, quấy nhiễu đến quận chúa, tự mình vả miệng hai mươi cái rồi cút ngay”.

Quốc công gia và tất cả mọi người ở chính sảnh đều nhất tề nhìn về phía Ôn Uyển, Ôn Uyển thõng ánh mắt xuống, mặt lại bị che kín nên không ai thấy rõ thần sắc.

Mười mấy nha dịch ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tên đứng đầu mấy nha dịch còn chưa kịp có phản ứng thì bỗng cảm thấy một trận gió lướt qua, tiếp đó trên mặt hắn nóng rát, té ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân đứng trước mặt: “Còn mười chín cái, có muốn ta làm hộ nữa hay không?”

Hắn bị dọa cho sợ gần chết, vội vàng bốp bốp bốp, đưa tay tự tát miệng của mình. Hắn dùng toàn lực tự đánh vẫn có thể giữ lại một mạng, nhưng để cho nữ nhân này đánh tiếp thì không đến mười cái tát hắn sẽ phải xuống gặp Diêm vương mà báo cáo mất. Hai mươi cái, một cái cũng không dám thiếu, đánh đến mức gương mặt vừa đỏ vừa sưng, những kẻ khác sau khi ngây ra vì sợ hãi, cũng vội vàng làm theo.

Nhất thời, trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng bàn tay tát vào mặt.

Chờ tất cả người không liên quan đã bị đuổi hết ra ngoài, Quốc công gia mới lo lắng hỏi: “Ôn Uyển, thật muốn trình diện Đại lý tự sao? Như thế có phải đem chuyện này huyên quá lớn hay không? Nếu như không nghiêm trọng, bí mật giải quyết là tốt. Nếu náo đến tận Đại Lý tự, chuyện này sẽ không dễ thu xếp nữa.”

“Quận chúa nói, người đứng sau chuyện này tốn tâm huyết lớn như vậy, chẳng lẽ các người muốn dễ thu xếp là có thể dễ thu xếp hay sao? Còn không bằng đem chuyện này náo lớn, dính dấp càng nhiều người thì Ngũ lão gia đứng hàng trong đó cũng không bị để mắt, sẽ không bị Ngự sử bám lấy không tha, mới có một đường sống.” Mặc dù Ôn Uyển không muốn nhúng tay, nhưng nếu nàng để lão cha này chết yểu (chết sớm), yên tâm tận hưởng vinh hoa phú quý thì nhất định sẽ bị mấy kẻ phái Thanh lưu, mấy con mọt đọc sách hóa ngu kia thóa mạ đến chết. Không chừng còn nặng nề phê phán nàng trong sách sử, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp nhất khiến cho từ trước tới nay Ôn Uyển vẫn dễ dàng tha thứ Bình Hướng Hi.

Ôn Uyển không sợ những thóa mạ kia, không sợ sử sách nói nhăng nói cuội, nhưng nàng không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới cậu Trịnh vương, cũng không muốn dính dáng đến lão sư. Ôn Uyển không muốn làm bẩn thanh danh của hai người, cũng sợ danh tiếng này sẽ đem đến bất lợi cho con cháu nàng. Cái xã hội biến thái này, thanh danh không tốt thì gây họa cho cả ba đời.

Lão sư vì nàng, đến bây giờ còn không thể về nhà, ở bên ngoài du đãng (sự thật là dạo chơi sao?)

Nàng đã chịu đủ Bình Hướng Hi rồi, dứt khoát lần này phải cho hắn một bài học khó quên, khắc thật sâu, để cho hắn phải trải qua cuộc sống chưa từng biết.

Lúc đầu Thanh San còn có chút muốn tìm Ôn Uyển gây phiền toái, giờ nhìn thấy một đám nha dịch như sói như hổ trước mặt Ôn Uyển thì không bằng cả con chó, nàng ta chỉ nói ba câu đã thu thập sạch sẽ nên sợ mất mật, có cho nàng thêm mười vạn lá gan nàng cũng không dám đến cạnh Ôn Uyển nữa.

An thị cũng không dám có bất kỳ tâm tư gì, những người khác, một lần nữa xem kỹ nữ nhân tôn quý nhất Bình gia này.