Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 205: Đại thọ sáu mươi của lão quốc công




Editor: Asita

Beta: Tiểu Tuyền

“Có chuyện gì sao?” Ôn Uyển hỏi.

“Không có việc gì, chẳng qua tới hỏi muội, ngày mai khi nào thì chúng ta đến Bình phủ.” Bình thường hôm nay đã nên đi qua, ở lại qua đêm.

“Ngày mai cuối giờ thìn (chín giờ sáng).” Ôn Uyển biết hắn đến không phải để hỏi chuyện này… đây chỉ là một chuyện nhỏ, khẳng định hắn còn có chuyện khác muốn hỏi.

“Muội muội, là như vầy, hai ngày trước ta thấy phụ thân và Mao đại lão gia ở trong Như Ý lâu uống rượu. Mao gia là nhà mẹ của Hằng vương, Hằng vương bình thường không thể hiện ra nhưng thân là hoàng tử có ai không muốn tranh giành ngôi vị kia? Quan hệ của muội muội và Trịnh vương gia, kinh thành còn có ai không biết? Cho nên ta đã khuyên phụ thân đừng tham dự vào trong việc tranh giành này, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ thành đại họa, nhưng ông ấy không nghe. Ta sợ như vậy sẽ tạo thành hậu quả xấu với muội.” Thượng Đường nhẹ giọng nói.

Ôn Uyển cũng biết Hằng vương không phải kẻ chịu yên phận, không nghĩ tới…nàng thật không nghĩ tới Hằng vương lại đánh chủ ý đến trên người cha hờ của nàng. Ôn Uyển cười lạnh trong lòng, người khác có thể không biết quan hệ của nàng với lão cha kia, chẳng lẽ ông ngoại hoàng đế lại không biết, Hằng vương có chiêu gì cứ dùng đi, nàng sẽ tiếp.

Mặt Ôn Uyển cũng không thể hiện gì, chỉ hỏi Thượng Đường: “Ý của huynh là gì?”

“Ngày mai gặp, muội khuyên phụ thân một chút, để cho ông ấy đừng đi lại thân cận với Mao gia nữa. Ta khuyên nhưng ông ấy không nghe, còn… Muội muội khuyên, nhất định phụ thân sẽ nghe.” Thượng Đường có chút khó nói, hắn biết quan hệ giữa Ôn Uyển và Bình Hướng Hi không tốt, nhưng thân phận của Ôn Uyển có thể ngăn chặn Bình Hướng Hi.

“Ông ta làm quan nhiều năm như vậy, đầu óc so với huynh còn rõ ràng hơn. Nếu như Hằng vương thắng, ông ấy sẽ một bước lên trời, nếu như cậu Trịnh vương thắng, vì có ta cũng sẽ không trách phạt nặng nề, cùng lắm cũng chỉ bị bãi chức, không có lo lắng về tính mạng. Huynh không phải lo lắng, ông ta cũng không gây được sóng gió lớn gì.” Ôn Uyển căn bản hông thèm để ý, ông ta cứ cố gắng làm nhiều việc càng gây rối lợi hại càng tốt.

Bình Hướng Hi gây rối đến mức phải vào nhà giam mới là tốt nhất, nàng muốn cho hắn ở nhà giam chịu khổ lâu một chút, thử chút tư vị.

“Hiện nay huynh làm việc ở Hộ Bộ như thế nào? Nghe nói thuế thu thương nhân so với trước kia kém vài phần, quan viên ở hộ Bộ như Huynh có phải thường xuyên bị những quý nhân kia gây khó khăn hay không?” Trong lòng Ôn Uyển có chút không thoải mái, nhưng không thể hiện trên mặt, vẫn cười cười viết câu hỏi trên giấy. Trải qua chuyện của Chu vương, gia đình quyền quý cũng biết điều nộp thêm chút thuế, hơn nữa thời gian được ưu đãi cũng đã chấm dứt, cũng hóa giải được một chút áp lực cho triều đình.

“Ta vẫn ổn, cho dù có kẻ muốn gây khó khăn cũng không dám chính diện gây sự, ai mà không biết ta có muội muội lợi hại? Dám khi dễ ta, chờ muội rút roi quật qua vài cái, bọn họ không nhận nổi đâu.” Thượng Đường nghĩ tới chuyện lần trước Ôn Uyển ra mặt, cười cười nói tạo không khí vui vẻ.

“Dựa theo pháp luật trình tự mà làm việc, bọn họ muốn gây khó khăn thì cũng có thể làm gì?” Ôn Uyển không cho là đúng nói.

“Đúng rồi, ta có một đồng liêu định làm ăn, bảo ta cũng nhập cổ phần, định kinh doanh củi đốt, ta cảm thấy không tệ, cũng có ý định tham gia.” Thượng Đường nhìn Ôn Uyển nói, mặc dù hắn cảm thấy chuyện này nhỏ nhặt, nhưng trong tình trạng như hiện nay, vẫn cẩn thận nói trước một chút.

“Huynh thiếu tiền sao?” Ôn Uyển có chút không hiểu hỏi.

Thượng Đường có chút xấu hổ gật gật đầu, trong nhà chi tiêu khá tốn kém, điểm bổng lộc nhỏ của hắn không đủ, hắn là một đại lão gia, cũng không thể dựa vào đồ cưới của lão bà để sống.

“Cho dù chuyện làm ăn mà huynh định tham gia kia không có vấn đề gì, thì hiện tại ở thời kỳ nhạy cảm, nhiều một chuyện vẫn không bằng bớt một chuyện. Nếu huynh thiếu tiền, trực tiếp lãnh ở trướng phòng là được. Mặc dù hiện tại không có sản nghiệp gì, nhưng thu từ thôn trang hàng năm vẫn có bảy tám ngàn lượng, không thiếu tiền cho huynh dùng.” Ôn Uyển viết.

Thượng Đường giật mình, lập tức lắc đầu giải thích: “Ta cũng không thiếu tiền tiêu, chi phí sinh hoạt trong nhà cũng đầy đủ. Ta chỉ định kiếm chút tiền lợi tức, sau này có thể đặt mua một phần đồ cưới hậu hĩnh cho muội.”

Ôn Uyển nghe Thượng Đường nói muốn đặt mua đồ cưới cho nàng, mặc dù không cần nhờ đến hắn, nhưng có phần tâm này cũng không tồi: “Tâm ý của huynh ta lĩnh, nhưng huynh không cần quan tâm, đồ cưới của ta có ông ngoại và cậu chuẩn bị. Bổng lộc của huynh bây giờ không nhiều, muốn làm ăn để thu thêm lợi tức cũng tốt, nhưng nên chờ đến lúc cậu Trịnh vương được lập làm thái tử, Triệu vương và Hằng vương trở lại đất phong rồi hãy làm. Bây giờ cần phải xử sự khiêm tốn, những người đó đang hận không tìm được sai lầm gì của chúng ta. Ngoài mặt nói là kinh doanh củi, ai biết trong bó củi đó có ẩn giấu cái gì không minh bạch không? Đến lúc đó, bắt huynh thành kẻ chết thay, dù huynh nói huynh không biết, nhưng có mười cái miệng cũng không nói được rõ ràng. Vẫn cẩn thận thì hơn.”

Thượng Đường nghe nàng nói trong bó củi cất giấu đồ gì không minh bạch thì đổ mồ hôi. Chuyện này đúng là hắn không nghĩ tới, thiếu chút nữa bị người ta kéo vào vũng nước đục. Những người này thật ghê tởm, hắn đã cẩn thận lắm rồi, cũng đúng, họ chỉ hận sao mình không mất cái mũ, sao tự nhiên lại nghĩ tới cho mình nhập cổ phần làm ăn chứ.

Hai huynh muội nói sang chuyện khác thoải mái hơn.

“Đúng rồi, nghe nói huynh vừa thu nha hoàn?” Trước lúc Thượng Đường tới, Ôn Uyển cũng vừa được Cố ma ma cho biết, Thượng Đường thu một nha hoàn thông phòng, đang rất sủng ái.

“Đúng.” Thượng Đường gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Vẻ mặt Ôn Uyển rát sắc bén:” Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện nội viện của huynh. Nhưng ta hy vọng huynh đừng có làm hư quy củ, trước lúc trưởng tử chưa ra đời, không được có con vợ kế ra đời. Lúc trước ta đã nói một lần, chỉ hy vọng huynh nhớ kỹ… trong nhà có yên thì mọi sự mới thành, tu thân – tề gia – trị quốc – bình thiên hạ, nếu ngay cả một cái hậu viện nho nhỏ còn không xử lý tốt thì làm thế nào có thể xử lý được chính vụ?”

Bao nhiêu nhà quyền quý cũng bởi vì không có quy củ khiến cho tan nát không còn bộ dáng, ví dụ điển hình nhất chính là Bình lão phu nhân (đã chết). Nếu như không phải vì bà ấy, Bình gia có thể lâm vào tình trạng lúng túng như hiện nay sao? Gia đình giống như Hải gia, tác phong nghiêm cẩn, mới có thể cho ra đời nhiều nhân tài, quy củ tuy cũ kỹ, nhưng tuyệt đối có tác dụng tốt.

“Muội yên tâm, ta có chừng mực.” Hắn không phải người quá háo sắc, cũng không phải người hồ đồ. Chỉ là một nha hoàn thông phòng làm ấm giường, sao khiến Ôn Uyển nghiêm trọng như vậy. Nhưng hắn biết Ôn Uyển rất căm ghét con vợ kế, thứ nữ nên chỉ suy nghĩ trong lòng.

Sau khi Thượng Đường rời đi, Ôn Uyển tiếp tục ngồi trong viện, ngồi ở dưới giàn nho mà nàng cho người ta trồng trước đó. Giờ đang là tháng mười, bắt đầu lập đông, giàn nho gần như lụi tàn, chỉ còn lại một màu khô vàng.

Ôn Uyển nhìn bầu trời đêm, hôm nay khí trời mù mịt, bầu trời không có một ngôi sao, cũng không có trăng sáng, nàng cứ đứng yên một hồi lâu.

Hạ Dao sợ nàng cảm lạnh, cầm xiêm y cho nàng khoác thêm.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, sắc mặt rất nhu hòa:” Thuần vương phi có hành động khác hay không?”

Hạ Dao cười nói: “Thuần vương phi sao có thể làm chuyện ngu xuẩn khác, nếu tiếp tục nữa, cô nương Giang gia sau này không thể gả ra ngoài. Hơn nữa, thế tử cưới chánh thê, không giống như cưới trắc phi, nhất định phải có chỉ dụ của Hoàng thượng. Hoàng thượng không đồng ý, tối đa cũng chỉ có thể làm trắc phi.”

Hạ Dao cố ý nói đến trắc phi, là có ý nhắc nhở Ôn Uyển, nếu như nàng không gả cho Yến Kỳ Hiên, đừng nói tiểu thiếp, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng sẽ không có.

Ôn Uyển nhìn lướt qua Hạ Dao, ánh mắt đang nhu hòa trong phút chốc trở nên u ám và lạnh lẽo.

Tim Hạ Dao đột nhiên nảy mạnh, không hiểu vì sao, Quận chúa là có ý gì? Nàng hiện tại càng ngày càng sợ quận chúa?

Ôn Uyển xuất thủ, kéo đứt một nhánh cây nho, cầm ở trên tay, nhẹ giọng giống như tự nói với mình, lại như nói với Hạ Dao: “Hạ Dao, ta thống hận thứ nhất là kẻ phản bội, thứ hai là kẻ không tuân thủ hứa hẹn, thứ ba là những người nghĩ muốn tốt cho ta mà lừa gạt dấu diếm ta. Kẻ phản bội ta, trước kia ta sẽ tránh xa, nhưng bây giờ ta sẽ khiến họ sống không bằng chết. Người không tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ khiến họ cách xa ta vạn dặm. Nhưng Hạ Dao, ngươi nói cho ta biết xem, người mà nghĩ vì tốt cho ta nên lừa gạt giấu diếm ta, ta nên xử trí như thế nào?”

Cả người Hạ Dao run lên, Quận chúa có ý gì: “Quận chúa muốn xử trí như thế nào thì liền xử trí như thế.”

Ôn Uyển nhìn dây nho trong tay: “Trong ba loại người này, khó xử trí nhất chính là loại người thứ ba, bởi vì họ xuất phát từ mục đích tốt. Nhưng cái gì là tốt, cái gì là không tốt, ai cũng không có tư cách thay bản thân ta quyết định. Nhưng bọn họ hết lần này tớ lần khác cứ lấy việc ‘tốt cho ta’ làm lý do để thay ta quyết định, ngươi nói, trừng trị như thế nào mới là tốt nhất?”

Hạ Dao rũ tay, phịch một tiếng quỳ trước mặt Ôn Uyển: “Quận chúa, thuộc hạ không dám. »

Sắc mặt Ôn Uyển vô cùng lạnh lùng: “Không dám, ngươi thật nghĩ ta là đứa ngốc, có thể để người xoay vòng? Chuyện kia, là quyết định của một mình ngươi, hay là ông ngoại hoàng đế bảo ngươi làm?”

Hạ Dao cắn răng nói: “Là thuộc hạ tự mình quyết định.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một phút đồng hồ, cuối cùng nói: “Hạ Dao, ta vẫn cho là, chỉ cần ta không vượt quá điểm mấu chốt của ông ngoại hoàng đế, ngươi sẽ trung thành với ta… Không nghĩ tới, là ta sai rồi. Thôi, ngươi cũng đừng quỳ, đến lúc hồi cung, ta sẽ nói với ông ngoại hoàng đế, ta chỉ là miếu nhỏ, không chứa nổi pho tượng lớn như ngươi.”

Ôn Uyển xoay người vào phòng ngủ, cầm dây nho trên tay đặt trên ngọn đèn, dây nho phát ra tiếng xoẹt xoẹt, cuối cùng cháy thành tro bụi. Cành lá phồn thịnh, thu tàn xuân lại sinh sôi, nếu dây leo mà sinh nhị tâm (không trung thành) chỉ có thể diệt bỏ.

Ôn Uyển nhìn khắp phòng, ngây ngốc, ánh mắt dường như xuyên thấu không gian, trở về thời hiện đại. Sinh tồn ở thời đại này thật sự khó khăn gấp trăm lần so với hiện đại, đời trước là nàng không biết tiếc phúc.

Hạ Dao đi vào, quỳ gối trước mặt Ôn Uyển: “Quận chúa, lần này là thuộc hạ sai lầm rồi, xin người trách phạt. Nô tì nguyện ý chuyện bất kỳ trách phạt nào, chỉ xin quận cháu không đuổi nô tì đi.”

Ôn Uyển không quay người lại, gẩy bấc đèn của ngọn đèn, ngọn đèn cháy mạnh hơn, trong phòng liền sáng hơn không ít, qua một lúc lâu, Ôn Uyển mới mở miệng hỏi: “Ta hỏi lại ngươi, có phải ông ngoại hoàng đế bảo làm như vậy hay không?”

Hạ Dao cắn chặt răng, nhìn thần sắc lạnh nhạt của Ôn Uyển. Nàng biết, trong lòng Quận chúa đã có đáp án, dù nàng có tiếp tục cắn chặt cùng không khiến Quận chúa tin tưởng, răng cắn vào môi chảy máu, mới cúi đầu đáp: “Phải.”

Ôn Uyển nặng nề thở dài một tiếng: “Nếu như lại có lần tiếp theo, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa. Hôm nay ngươi không cần gác đêm, để Võ Tinh đến trông coi, người về cẩn thận mà suy nghĩ. Nếu như ngươi không làm được giống như ảnh vệ, ta sẽ không lưu ngươi nữa.” Hiện tại bên cạnh Ôn Uyển có hai ảnh vệ, là hoàng đế cho, ảnh vệ chỉ luôn luôn yên lặng theo bên cạnh bảo vệ nàng.

Hạ Dao đáp một tiếng rồi lui xuống.

On Uyển ngồi ở bàn trang điểm, tháo đồ trang sức, nhìn vào người trong gương, trẻ tuổi non nớt nhưng ánh mắt lạnh lùng bức người, đưa tay sờ vào gương mặt mình: “Yến Kỳ Hiên, nếu như ngươi không có làm trái lời hứa, ta sẽ nói cho ngươi biết ta chính là Phất Khê. Yến Kỳ Hiên, nếu như ngươi có dũng khí quyết cùng ta đối mặt với khó khăn, cùng ta vượt qua khó khăn thì ta sẽ tiếp tục kiên trì. Yến Kỳ Hiên, hy vọng ngươi không khiến ta thất vọng.” Thời điểm nàng nhận được báo cáo của Đông Thanh rằng người tung tin đồn là Yến Kỳ Hiên, nghĩ tới hai năm cố gắng của nàng phải nhận kết quả như vậy thì thấy vọng cực độ, không suy nghĩ nhiều. Nhưng sau này tỉnh táo lại càng nghĩ càng thấy chuyện này kỳ quái. Yến Kỳ Hiên dù là người ngu ngốc đến đâu, nhưng lấy tính tình của hắn cũng không thể làm ra chuyện lấy oán báo ân. Nếu quả thật như vậy, thì Đông Thanh điều tra ra kết quả ấy chỉ có thể do Hạ Dao cố tình che giấu.

Hôm nay vừa hỏi, quả nhiên không ngoài dự đoán. Nếu như nàng không đoán sai thì lời đồn đãi do Thuần vương phi mượn danh Yến Kỳ Hiên tung ra.

Sau lần này, hồi cung nhất định nàng phải gặp Yến Kỳ Hiên, trực tiếp nói rõ với hắn. Nếu không nói sự thật thì lỗi là do nàng che giấu chân tướng. Lần này, nàng sẽ nói thật với Kỳ Hiên để cho chính hắn tự chọn. Bất kể xảy ra chuyện gì, kết quả tương lai như thế nào, ít nhất nàng đã cố gắng hết sức.

Sáng hôm sau, khi Ôn Uyển rời giường, chỉnh trang xong thì Hạ Dao đi vào quỳ gối trước mặt Ôn Uyển, nói: “Quận chúa, nô tì sau này chỉ trung với Quận chúa, chỉ nghe lệnh một mình quận chúa.”

Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói… đứng lên đi.” Nàng muốn gặp Yến Kỳ Hiên, còn có cửa ải cuối cùng cũng là cửa ải khó khăn nhất: Hoàng đế. Nhưng bất kể thế nào, nàng cũng phải gặp Yến Kỳ Hiên một lần. Nàng cố gắng hơn hai năm, nhất định phải có một kết quả. Nếu Yến Kỳ Hiên vi phạm lời hứa, thật làm những chuyện lộn xộn đó nàng buông tha cũng không thẹn với lương tâm, nhưng giờ chỉ do những người ở giữa ra tay cản trở, nàng không cam tâm.

Đến giờ Thìn, đoàn người từ phủ Quận chúa lên đường tới Bình phủ. Tiền hô hậu ủng, có hơn bốn mươi người theo bảo vệ. Ngoài Hạ Dao và Hạ Ảnh thì toàn là thị vệ, còn thêm hai thái giám. Ôn Uyển vẫn phiền chán giọng nói của thái giám, bén nhọn chói tai, nhưng lần này Hoàng đế nhất định bắt phải mang theo.

“Quận chúa hồi phủ.” Lúc Ôn Uyển rời kiệu, phía ngoài có không ít người chầu chực, người gác cổng lớn giọng thông báo Quận chúa giá lâm.

Những người đang chờ phía ngoài hành lễ, thái giám cất cao giọng nói Bình thân. Giọng nói này Ôn Uyển nghe mãi cũng đã quen, nhưng hôm nay nói quá lớn lại đang ở sát cạnh cỗ kiệu của nàng khiến nàng vẫn thấy đau đầu, lần sau nhất định phản kháng không đưa thái giám theo nữa.

Trong những người đến dự lễ hôm nay, Ôn Uyển là một trong những thành viên trọng yếu nhất. Ôn Uyển nhìn đình đài lầu các được ôm trong những mảnh vườn xanh tươi, hành lang, con đường quanh co, một mảnh phồn hoa phú quý.

Lúc trước Ôn Uyển cũng không thấy bộ dáng này, chắc là gần đây trang hoàng vì chúc thọ Bình lão quốc công, không biết phải tốn bao nhiêu bạc, nhìn bộ dáng này thì Bình Quốc công phủ cũng không thiếu tiền nha.

“Quận chúa hạ kiệu.” Nói xong lập tức có người lấy một cái ghế băng tới, Ôn Uyển giẫm lên ghế, xuống kiệu (Ôn Uyển nói không giẫm lên lưng người, vì không an toàn, thật ra nàng không muốn bắt người như gia súc để dùng.) Tất cả mọi người nhìn thấy Ôn Uyển đều sửng sốt, nàng đang mang một cái khăn lụa bảy màu che mặt, ngay cả tay cũng đeo găng, chỉ lộ ra một đôi mắt. Ngay sau đó thì hiểu ra, lời đồn Quận chúa bị hủy dung xem ra không phải đồn bừa.

Mặc dù nhìn không thấy mặt, nhưng một thân trang phục thì có thể thấy rõ, Ôn Uyển mặc một bộ cung trang màu đỏ kim thêu Phượng vũ cửu thiên (phượng múa trên chín tầng trời), mang một bộ trang sức bằng thúy ngọc, khuyên tai bảo thạch, thắt lưng treo một khối bạch ngọc Bát Bảo, vạt áo trước thêu chỉ vàng gắn ngọc hình Hồ Điệp (bướm), lúc đi lại khẽ đung đưa như đang giương cánh bay, trên cổ tay trái đeo một vòng Huyết ngọc (vòng ngọc màu đỏ sẫm), khoác một áo choàng trắng muốt được làm từ lông chồn tuyết. Nhìn trang phục của Ôn Uyển, tất cả chỉ có thể âm thầm cắn lưỡi, một thân trang phục và đồ trang sức này của Ôn Uyển phải tốn đến mấy vạn lượng bạc.