Editor: Nhạn Linh
Beta: Tiểu Tuyền
Triệu vương đang cùng người đó nói chuyện, thì có tin tức truyền đến. Triệu vương đi gặp người truyền tin tức “Vương gia, trong nội cung truyền lời tới, nói đã xác thật được tin tức. Nữ tử trong nội cung bị trọng thương không phải Hoàng Quý quận chúa, mà là thế thân.”
“Thật sự là thế thân? Một thế thân đã chết, một thế thân khác nằm ở Vĩnh Ninh Cung. Vậy người còn lại đang mất tích chính là Ôn Uyển, Ôn Uyển không có chết, mà chỉ mất tích, mất tích ở dân gian rồi sao?” Ánh mắt của Triệu vương hiện lên âm tàn. Mình mất sức lực lớn như vậy, tổn thất nhiều người như vậy. Nhưng kết quả lấy được chẳng qua nha đầu kia mất tích. Có thể chạy đi nơi nào, chính dù phải lật tung kinh thành cũng phải tìm ra được cho hắn. Lần này hắn nhất định phải cho Ôn Uyển chết, chỉ có trừ đi yêu nghiệt này, hắn mới có thể thật sự buông lỏng. Nghĩ tới đây Triệu vương đi tới nói: “Ngân phiếu này các ngươi cầm lấy. Nói cho Liễu Thác biết, hi vọng hắn có thể giữ vững được uy danh đệ nhất sát thủ . Không được để cho ta thất vọng nữa.”
Chờ Triệu vương xử lý xong mọi chuyện, thấy người còn trong sân vẫn chưa hồi cung: “Còn có chuyện gì?” Người truyền tin nói ” Vương gia, nương nương bệnh rất nặng. Xin Vương gia tiến cung thăm viếng. Cửa cung đã mở Vương gia có thể tiến cung.” Triệu vương biết là mẫu phi muốn biết, tại sao hắn bất chấp tất cả mà giết Ôn Uyển. Chuyện này không thể nói ra bởi vì đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhưng hiện tại hắn đã có chủ ý, nên thay đổi một thân xiêm y tiến cung.
Triệu vương viết tình hình vào sổ con trình lên Hoàng đế xem, sau đó rất nhanh đã có trả lời, để cho hắn vào cung. Nhưng Triệu vương vào cung đi gặp trước tiên không phải Hiền phi, mà là Hoàng đế. Hoàng đế nghe Triệu vương đã tới, đang ở ngoài điện chờ gặp, thì nhăn chân mày, để cho hắn đi vào. Trong mắt Trịnh vương chớp hiện lộ ra vẻ ngoan lệ. Nếu như Ôn Uyển có gặp chuyện không may gì hắn tuyệt đối sẽ không để lão Ngũ rời kinh thành. Cho dù hắn trở lại đất phong cũng sẽ không để tên này sống khá giả. Hoàng đế đem thần sắc Trịnh vương ghi vào lòng. Trịnh vương nhận ra nên cúi đầu, nhưng cũng không che dấu thần sắc của mình. Ở trong tình thế này tiếp tục che dấu cũng chỉ làm bộ. Khí độ của hắn đã phơi bày đầy đủ, không cần phải làm bộ nữa.
“Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Triệu vương cố ý mặc một thân thêu hoa văn mãng xà cuộn khúc, đầu đội mũ khảm ngọc màu tím, dáng người cao ngất, sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, tư thái thong dong mà chững chạc, động tác giơ tay nhấc chân toát ra vẻ cao quý vốn có. Thể hiện rõ người hoàng tộc khí phách và tôn quý.
Trong điện, cùng nuôi dưỡng như nhau Trịnh vương mặc một thân cẩm bào xanh đường vân mây đen, sắc mặt lạnh lùng, mặt mày sắc bén như bị dao gọt. Trong mắt có tia máu, sắc mặt mỏi mệt ( ba ngày ba đêm không ngủ), toàn thân tản mát ra một cổ khí lạnh thấu xương. Hai người đứng chung một chỗ, cương vị phân chia cao thấp. Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt của Trịnh vương càng ngày càng lạnh, trong lòng thở dài trong lòng một tiếng. Ông già rồi chỉ thầm nghĩ có cuộc sống qua hai ngày thanh tịnh thôi. Trên mặt không gợn sóng nói: “Đi xuống đi, Hiền phi mẹ của con mấy ngày nay thân thể đều không tốt, nên ở bên cạnh nàng nhiều!”
Triệu vương cung kính nói”Dạ, phụ hoàng.”
Hoàng đế xoay người nói”Lão Bát, hôm nay đã là ngày thứ tư. Một chút tin tức cũng không có sao? Ôn Uyển có thể đi đâu ?”
Trịnh vương lo lắng nói: ” Nhi thần sợ nhất là một khi người khác biết Uyển Nhi không có chuyện gì, tình cảnh của Uyển Nhi càng nguy hiểm.” Rốt cuộc vẫn không có chỉ rõ là Triệu vương. Nhưng chuyện này trừ hắn ra còn có thể là ai? Trịnh vương thật không rõ tại sao Hoàng đế lại cho Triệu vương trở lại Vương Phủ. Đây không phải là cho hắn cơ hội gian lận sao? Nếu như giam lỏng trong hoàng cung, Triệu vương không thể động đậy,có ý bất chánh gì cũng không thể làm. Hiện tại thả ra ngoài phủ, thì Ôn Uyển càng thêm nguy hiểm. Trịnh vương rất phẫn hận, nhưng hắn cái gì cũng không thể nói. Cho dù hiện tại ngực rỉ máu hắn cũng không thể nói.
Triệu vương đi vào Hàm Phúc cung, sau chuyện Ôn Uyển trúng độc, Hiền phi bị giam lỏng ở Hàm Phúc cung, chỗ này hiện tại gần giống với lãnh cung. Vừa vào đã thấy vắng lặng, đi tới chánh điện trong sân, một cơn gió thổi qua khiến lá cây xào xạc rơi, một ít rơi trên đầu Triệu vương . Trong lòng Triệu vương đầy chua chát cất bước vào phòng trong, còn chưa đi vào đã ngửi đầy mùi thuốc nồng đậm. Sắc mặt Triệu vương ngưng tụ, bước nhanh vào.
Hiền phi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trên trán đặt một khăn lông trắng. Bên cạnh bày để một chén thuốc đen nhánh nóng hổi. Triệu vương thấy sắc mặt Hiền phi tái nhợt, đầu đầy tơ bạc, mới mấy ngày không gặp tựa như già đi rất nhiều. Lỗ mũi đau xót, đi tới trước giường nhẹ giọng nói: “Mẫu phi.”
Hiền phi mở to mắt, rồi nhắm mắt lại, rốt cục nhìn thấy nhi tử của mình rõ ràng “Hồng Bân, con đã đến rồi!” Nói xong liền gở khăn lông trên trán xuống, ôm lấy cái gối lớn đặt ở ngang hông, rồi dựa vào đầu giường, lôi kéo tay Triệu vương. Triệu vương dễ dàng chụp tay Hiền phi nói:” Mẫu phi, thuốc còn ấm. Uống thuốc trước rồi nói.” Hắn bưng chén sứ lên dùng muỗng khuấy nhẹ, từng miếng từng miếng đút cho Hiền phi. Hiền phi mỉm cười, uống từng miếng từng miếng, dường như bà uống không phải là thuốc đắng, mà là mật ong.
Quách ma ma đứng ở bên ngoài canh gác. Hiền phi nhẹ nhàng mà hỏi: “Tại sao lần này, lại phái nhiều sát thủ như vậy để giết Ôn Uyển? Nói cho ta biết, tại sao?”
Triệu vương trầm mặc. Hiền phi nhìn bộ dáng Triệu vương, cũng biết là có nguyên nhân khác bên trong: “Con nói, ta nghe . Rốt cuộc là chuyện gì, làm cho con khó mở miệng như vậy ?”
Triệu vương nhìn mình mẫu thân càng ngày càng thất vọng, càng ngày ánh mắt càng bi thống. Mới cúi đầu tựa vào bên tai Mẫu phi nói: ” Mẫu phi, nhi thần đã có một giấc mộng. Mơ thấy, phụ hoàng lập nhi tử làm thái tử. Thấy phụ hoàng đem Trịnh vương độc chết. Trong mộng của nhi thần không có Ôn Uyển. Không có Ôn Uyển, sẽ không người chứng minh thân phận của lão Bát. Ôn Uyển là yêu nghiệt.”
Hiền phi ngạc nhiên, chỉ là một giấc mộng lại làm cho nhi tử bà bất chấp tất cả.
Triệu vương đè ép giọng nói:”Mẫu phi, con đã tìm cao tăng Hoàng Giác tự tính toán số số mệnh. Giác Không đại sư tính toán bát tự Ôn Uyển. Giác Không đại sư nói, dựa theo bát tự của Ôn Uyển, ngay từ lúc bảy năm trước, đáng lẽ đã chết rồi. Nhưng Ôn Uyển đã đổi lại số mệnh, mạng của nó đổi lại cũng đem số mệnh lão Bát đổi lại, đem số mệnh của con cũng đổi lại. Mẫu phi, Ôn Uyển không chết, nhi thần sớm muộn gì cũng bị nó khắc chết.”
Hiền phi mắt mở thật to,giống như muốn rớt ra ngoài. Dùng sức nắm tay Triệu vương nói: “Con nói thật sao? Tại sao có thể như vậy?” Triệu vương cũng đầy đau khổ, hắn thật không biết chuyện này, nếu sớm biết như vậy, thì năm đó nên giết nha đầu đáng chết này .
Hoàng đế thấy người trước mặt hỏi: ” Như thế nào?”
Bóng đen nói: “Thần không có nghe đầy đủ hết, tiếng nói ép xuống quá thấp. Nhưng mà thần nghe được bọn họ nói, bát tự, tương khắc, cải số mệnh.”
Hoàng đế đem lực chú ý ở hai chữ ‘ cải số mệnh ’.
Hoàng đế nhớ tới Thiên lão nhi nói số mệnh Ôn Uyển xem không ra, liền cảm thấy rùng mình. Chẳng lẻ bát tự Ôn Uyển và lão Ngũ có trở ngại gì: “Cẩn thận tra tiếp.” Hoàng đế vẫn do dự, không ông có tâm tư riêng mà việc này quá bí ẩn. Lúc trước Tư Thiên giám xác thực tính toán bát tự cho lão Ngũ, nói lão Ngũ mệnh cách quý trọng. Sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hoàng đế cũng cảm thấy, dường như sâu xa bên trong có một vài sự tình thay đổi làm ông không nắm trong tay được nữa.
Ôn Uyển nhàm chán sống ở trong phòng, đi ra ngoài. Khí trời sau cơn mưa, gió mát đập vào mặt mát mẻ làm lòng người cảm thấy xúc động, cũng có thể khiến nội tâm xúc động nảy ra tình thơ ý hoạ, có thể chạm đến hơi thở thay đổi của các mùa. Ôn Uyển ngắt lấy vài đóa hoa cúc dại. Còn đem một số hoa cúc dại nhỏ cài trên tóc. Sau khi trở về, đem hoa cúc đặt ở trên bàn. Nằm trên giường rơm rạ, lẳng lặng tự hỏi kế hoạch của mình còn có chổ sơ suất hay không ?
Buổi trưa, Ôn Uyển đem mình hóa trang một phen rồi đi ra ngoài tìm giấy bút viết ba phong thư. Lại nói tiếp may là lúc giết thị vệ Ôn Uyển đã cầm túi tiền của hắn. Bất kể ở triều đại náo, không có tiền cũng nửa bước khó đi. Ôn Uyển vì đạt được mục đích an toàn, nên viết ba phong thư, mời ba người đưa đi .
Vì vậy Đông Thanh trước sau nhận được ba phong thư, vừa mở thư ra xem, thì ba phong thư nội dung giống nhau . Thấy vậy nàng lấy là khó hiểu, nhưng đột nhiên Đông Thanh linh quang chợt lóe, trừng mắt thật lớn đây là tin tức của Quận chúa.
Trong khoảng thời gian Ôn Uyển gặp chuyện không may này, nàng cũng lo lắng đến không xong. Nhưng bây giờ, nàng lại nhận được thư chủ tử tự tay viết gởi. Điều này nói rõ, trong hoàng cung không phải là chủ tử.
Phong thư này toàn bộ dùng đều là mật ngữ. Mật ngữ là Ôn Uyển dạy nàng, trừ Ôn Uyển và nàng ra, thì người khác đọc không được, cho nên không lo lắng lộ bí mật. Đây là lúc trước Ôn Uyển vì phòng ngừa không thể cho người khác biết việc quan trọng, tiết lộ bí mật chuyên biệt nên cùng Đông Thanh làm dấu hiệu. Trong thư cái gì đều không có ghi, chỉ viết một địa chỉ.
Đông Thanh kiềm nén tâm tư, cẩn thận đi ra ngoài tìm kiếm. Vòng vo bảy tám ngã ngoằn ngoèo, tin chắc phía sau không có người theo dõi, mới hướng địa phương trong thư nói : chạy đi. Đông Thanh đến một rừng cây, chờ đợi… đợi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng ai. Đông Thanh lo lắng có phải Quận chúa ở nơi này một thời gian ngắn đã xảy ra vấn đề gì hay không ? Đang gấp đến độ xoay tròn, thì nghe được một giọng nói trêu tức: “Mới để cho ngươi chờ nửa canh giờ, đã không chờ được?”
Đông Thanh nghe âm thanh thô ráp làm cho người ta khó mà chịu được nhưng lại như âm thanh của tự nhiên, kích động hướng nhìn phía đó, rồi chạy qua nơi phát ra âm thanh. Thấy Ôn Uyển giả nam nhi, mặc một thân xiêm y màu xanh, tóc dùng một cây nhánh cây vén lên. Đông Thanh trong mắt chứa đầy nước mắt, cẩn thận đi tới trước mặt Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển liền bộ dáng híp híp mắt cười, khóc nói: “Chủ tử, mấy ngày qua, ta lo lắng rầu rỉ đến tóc trắng hơn phân nửa. Nếu như tin tức của chủ tử chậm thêm một lúc, người đã nhìn thấy đầu tóc trắng của Đông Thanh rồi.”
Ôn Uyển nghe, cười ha hả không ngừng, xem ra đến lúc xuất cung nên đem nữ nhân này giữ ở bên người: “Cảm giác ngươi nghe tin mừng là vậy sao ?” Ôn Uyển tùy ý tìm một chổ tương đối sạch sẽ, ngồi xuống. Buổi sáng mưa sớm bị ánh mặt trời chói chang làm cho bốc hơi sạch sẽ rồi.
Đông Thanh nhìn cái tay bị băng bó của Ôn Uyển, trên cổ còn có vết thương, mặc dù Ôn Uyển chưa nói, nhưng Đông Thanh vội vàng hỏi: “Chủ tử, người làm sao vậy? Trên tay người và trên cổ của người bị ai làm tổn thương? Tên khốn kiếp nào làm, ta đi giết hắn, giết cả nhà hắn.”
Ôn Uyển nhìn trong mắt Đông Thanh có sát ý liền lắc đầu. Ý là đừng nhắc lại chuyện này. Nếu như trước kia giết người, cũng vạn bất đắc dĩ thì lần này giết người, nàng nóng đến đỏ mắt. Trên tay quả thật nhiễm tánh mạng hai người vô tội. Mặc dù, trên tay nàng đã sớm dính đầy tánh mạng người vô tội ( Khương gia mấy trăm miệng ăn ). Nhưng lần này, tự tay giết hai mạng người không liên quan. Ôn Uyển cúi đầu, cười nhạo mình một phen. Một lát sau mới thu lại vẻ mặt.