Editor: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Trong hoàng cung, mấy ngày nay hoàng đế đều không ngủ được . Ôn công công vẫn luôn nói Quận chúa cát nhân thiên tướng có trời cao phù hộ. nhưng tiếng nói kia nhợt nhạt vô lực khi người vẫn còn chưa có tìm thấy,.
Đôi mắt của Trịnh vương cũng đỏ như máu , hắn đã ba ngày chưa ngủ rồi. Trong lòng lo âu như lửa đốt.
Đồng dạng như thế ở phủ Thần Tiễn Hầu, Bạch lão phu nhân cùng Hầu gia, còn có Bạch Thế Niên, cũng giống nhau đều là cả đêm không ngủ được.
Bạch Thế Niên còn muốn đi tìm, nhưng đã bị Bạch lão phu nhân nghiêm nghị ngăn lại. Hiện tại giờ phút này cần phải ngăn chặn miệng lưỡi mọi người lại, đi tìm cũng chỉ làm cho người ta chú ý thôi. Nàng kia lại có bản lĩnh, tất nhiên là sẽ không sao. Nhưng Bạch Thế Niên không nghe lời nói của Lão phu nhân, vẫn đi ra ngoài tìm kiếm. Chẳng qua cuối cùng đã không kiên trì nói ra rốt cục đang tìm kiếm người nào.
Bạch lão phu nhân mặc dù già rồi, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, hỏi nhi tử: “Con xem , có phải Thế Niên bị nữ nhân kia mê hoặc rồi hay không ? “
Thần tiễn hầu ngược lại không muốn làm rõ ràng để Lão phu nhân suy nghĩ nhiều: “Nương, chỉ cần Tôn Quý Quận chúa bình an vô sự, nàng này cũng có thể bình yên vô sự. Hơn nữa có thể để cho Thế Niên cưới nàng làm nhị phòng. Cung nữ thiếp thân của Quận chúa nói ra thì thân phận cũng không thấp .”
Bạch lão phu nhân hận không thể dùng quải trượng gõ xuống để mở đầu nhi tử ra, xem một chút bên trong chứa cái gì : “Con hồ đồ à. Cưới cung nữ bên cạnh tôn quý Quận chúa làm nhị phòng, chỉ cần không phải là cung nữ thiếp thân , lại do hoàng thượng ban thưởng xuống thì có thể không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng cưới một cung nữ ở bên cạnh Ôn Uyển quận chúa lại giống nàng như đúc làm nhị phòng. Nếu lan truyền ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ Thế Niên như thế nào? Còn không nói tới nàng kia cũng giống cả Trịnh Vương. hôm nay thế cục như thế này rồi, Trịnh vương đã là người được chọn lựa. Có phải con muốn hại chết Thế Niên hay không.”
Bạch Hầu gia quả thật không nghĩ tới cái này: “Vẫn là Nương suy nghĩ chu toàn.”
Bạch Thế Niên tìm người khắp nơi tới nỗi mệt mỏi không chịu nổi, cũng không tìm được. Vừa về tới phủ tướng quân, quản gia trong phủ tướng quân vội vàng chạy tới nói “ Tướng quân, cái này là vật mà nha hoàn tìm được trên giường, hẳn là phu nhân làm rơi, vốn muốn chuẩn bị giao cho phu nhân. Vẫn là để tướng quân giao cho phu nhân tốt hơn “Nha hoàn bên cạnh vội vàng dâng lên một vật.
Bạch Thế Niên nhận lấy, là bùa hộ mệnh. Bạch Thế Niên đem bùa hộ mệnh cầm trong tay, nhìn phía trên khắc chữ Khê. Bùa hộ mệnh này của Hoàng Giác tự, Bạch Thế Niên cũng biết tới, bởi vì từ nhỏ hắn đã sống ở chùa miếu. Hắn nhìn thấy chữ Khê kia, nên suy đoán đây hẳn là họ của Thanh Nhi rồi.
Ôn Uyển nửa đêm tỉnh lại. Nằm ở trên giường, có chút lo lắng, không biết có bị phát hiện hay không? Vạn nhất bị phát hiện, có thể bị phiền toái lớn. Nhưng lại cười một tiếng, mình lại bị nhập vào mê chướng rồi. Cho dù bái đường thành thân rồi. Vào động phòng thì như thế nào? Chỉ cần nàng không lấy chồng, chết cũng không thừa nhận, Bạch Thế Niên có thể làm gì được nàng? Nàng là thế thân, Bạch Thế Niên có thể kiên cường. Nhưng nàng không phải, nàng là Tôn Qúy quận chúa của Đại Tề, ông ngoại hoàng đế và cậu Trịnh vương không thể nào để nàng gả cho Bạch Thế Niên. Mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
Ôn Uyển đang ngủ say, chợt nghe tiếng động liền đi ra ngoài.
“Ầm. . . . . .” Một đường tia chớp sáng loáng bổ lên trên màn mây, một chuỗi tiếng sấm liên tục nổ lên nối tiếp nhau. Sấm sét vang dội, tiếp sau đó là cuồng phong to lớn. Ôn Uyển bò dậy, phía ngoài mưa đã rơi nổi lên như bong bóng cá. Khí trời cũng giống như là tâm tình của nàng.
Rắc…rắc…. trời mùa hè nổi lên mưa to, từng mảng lớn những giọt mưa rơi xuống, rất cứng, đập lên bụi đất, tạo ra từng tiếng rào rào.
Ôn Uyển vươn tay, để cho giọt mưa rơi vào trên tay mình, lộp bộp một lúc, sức rơi xuống khá mạnh,khiến trên tay khẽ đau nhói, rồi vỡ ra thành hoa, nổ tứ tán, rơi trên mặt đất.
Cây táo trong viện bị cuồng phong thổi tới làm lung lay nghiêng ngả. Mưa to tàn sát bừa bãi, quả trên cây táo ào ào rụng xuống, chỉ một chốc mà đã rơi xuống đầy đất, theo mưa to lăn đến chung quanh các góc tường.
Mưa tới cũng nhanh. Đi cũng nhanh. Sáng sớm sau cơn mưa, bầu trời đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, ngửi được trong không khí có cả hơi thở của bùn đất, cả người hoạt động đều thấy gân cốt nở ra. ,
Tâm tình phiền muộn của Ôn Uyển bỗng trở nên rất tốt.
Ôn Uyển cầm chén gỗ, đi nhặt táo đỏ trên mặt đất. nhặt một quả lại lau một quả, những quả cứng rắn được bỏ trong chén , những quả mềm, hư thì ném bỏ. Nhặt được một chén lớn sau đó mang đi rửa. Cầm một quả đưa vào trong miệng, tinh tế nhai. Cũng không kém hơn cống phẩm trong cung chút nào, ngược lại so sánh với cống phẩm còn nhiều hơn một mùi thơm của bùn đất, ngon tới nói không ra lời.
Sau khi ăn xong bữa sáng này, Ôn Uyển nhìn lại dấu vết trên người mình, cảm thấy đã mờ hẳn rồi, không nhìn thấy gì nữa liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay đã là mùng bốn tháng tám rồi, cần phải trở về. Nhưng trước lúc trở về cũng nên chuẩn bị một kế sách vạn lần không sơ hở.
Sáng sớm hôm sau Bạch lão phu nhân kêu người đi gọi Bạch Thế Niên vào Hầu phủ. Một mặt khác, bảo Thanh Hà đem Đinh thị dẫn tới. Đáng tiếc, Bạch Thế Niên lại đi tìm Thanh nhi của hắn. Bạch lão phu nhân căn bản là không quản được hắn, lập tức cũng không trông cậy vào việc Bạch Thế Niên sẽ đáp ứng, nên tự mình làm chủ ra quyết định.
Trong phòng chỉ giữ Bạch lão phu nhân, Bạch Hầu gia và Đinh thị: “Đinh thị, hiện tại ta cho ngươi hai con đường. Một là đưa ngươi về nhà. Hai, ngươi chỉ có thể làm thiếp, không thể làm nương tử.”
Những lời này, đối với đinh Tam tiểu thư mà nói, phảng phất giống như là ngũ lôi oanh đỉnh “Lão phu nhân, người có phải là đang nói giỡn hay không?”
Địa vị của vợ chính và thiếp là khác biệt như trời đất.
Trên mặt Bạch lão phu nhân lộ vẻ giễu cợt: “Chẳng lẽ ngươi không biết luật pháp Đại Tề, cưới nô tỳ làm nương tử thì sẽ bị tước đoạt công danh, trong ba đời không thể tham gia khoa cửa, để ngươi làm thiếp đã là cất nhắc ngươi, nếu như ngươi không đồng ý thì ta lập tức đưa ngươi quay về Đinh gia.”
Quay về Đinh gia, chỉ có một con đường có thể đi. Đó là vào am ni cô, lấy việc chong đèn cổ phật làm bạn cả đời. Đinh tiểu thư biết mình không còn đường có thể lui, lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Bạch lão phu nhân nhìn bộ dạng không cam lòng của Đinh tiểu thư, giọng nói mang theo châm chọc: “Ta sẽ tuyên bố với bên ngoài, ngày hôm qua Thế Niên chúng ta là cưới thiếp, chỉ vì tình huống đặc thù nên lấy lễ cưới nương tủ vào cửa. Sau này ngươi cũng đừng có để lộ tiếng gió ra ngoài, nếu để lọt ra ngoài, không cần ta động thủ ngươi cung sẽ chết không có chỗ chôn.” Đinh Đại Hải bên kia, Thần Tiễn Hầu cũng đã nhận lời, lần này Bạch gia nhất định ra sức, để cho hắn thăng quan lên một cấp. Vốn là Đinh gia tới nghe đến nữ nhi lấy nô tỳ thay gả bái đường thành thân cùng Bạch tướng quân cũng đã bị dọa chết khiếp rồi. Nghe được Bạch Hầu gia nói có thể bảo vệ hắn thăng quan lên một cấp thì tự nhiên là mừng rỡ .
Đinh tiểu thư, chỉ có thể nhận mệnh.
Sau khi thấy Đinh thị đồng ý, Bạch lão phu nhân để cho nàng đi đổi một thân trang phục.
Bạch lão phu nhân uy nghiêm ngồi ở vị trí thượng vị bên trái, Bạch hầu gia ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới. Bạch Thế Hoa đứng ở bên cạnh Bạch lão phu nhân.
Tất cả mọi người đang đợi của Lục đệ muội của Bạch gia. Thật ra thì trong lòng đều nói thầm, tại sao ngày hôm qua lại không kính trà, phải để tới buổi tối ngày hôm sau.
Đinh tiểu thư bước ra sáng ngời, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, chỉ thấy Đinh tam tiểu thư một thân quần áo hồng phấn mềm mại, nhìn vào cũng biết là người thướt tha phong lưu , đem vóc người trước sau lồi lõm mở ra không sót chỗ nào, dung mạo xinh đẹp đeo bộ Kim Bội Dao đung đưa làm nổi bật vẻ kiều diễm tư mỵ khiến ánh mắt của mấy nam tử bên trong đều nhìn chằm chằm.
Thanh Hà thấy Đinh thị mặc quần áo màu hồng phấn thì kinh dị mà nhìn về phía Bạch lão phu nhân cùng Bạch Hậu gia. Tân hôn ngày thứ nhất, lại mặc màu hồng phấn , cái này không may mắn a! Màu hồng chỉ có thiếp thất mới mặc . Lão phu nhân cùng Hậu gia, làm chuyện bí hiểm gì vậy> Hơn nữa, cô dâu dâng trà, ngay cả chú rể cũng không đi theo cùng.
Mấy vị phu nhân Bạch gia khác, còn có mấy thiếu phu nhân của mấy phòng tất cả đều có nghi vấn giống nhau. Có mấy người trong mắt còn lóe ra ánh sáng bát quái, tất cả đều nhìn về phía lão phu nhân.
Đinh thị tự nhiên cũng biết loại đãi ngộ khác biệt này. Một khuôn mặt trắng noãn đỏ hồng lên.
Bạch lão phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói”Đây là Đinh di nương. Sau này, chính là một thành viên trong nhà chúng ta.” Bởi vì tình huống đặc thù, cho nên cố ý nói rõ một chút. Bạch lão phu nhân ban đầu còn có chút đau lòng, dù sao chánh thê làm thiếp, là chuyện mọi cô gái đều chịu không nổi. Nhưng nhìn Đinh thị ăn mặc như thế, Bạch lão phu nhân cảm giác hành động của mình cũng rất sáng suốt .
Những lời này, làm cho cả phòng khách cũng muốn nổ tung.
Lại nhìn thấy những ánh mắt hướng về phía nàng hoàn toàn không giống với lúc trước. Các nam nhân ngầm cẩn thận đánh giá, chỉ thấy nàng này là một mỹ nhân, quá mức yểu điệu, phong cơ nhược cốt. Lúc này đang tràn ngập nước mắt, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhìn đau lòng tới nỗi cánh hoa cũng muốn nát ra .
Dĩ nhiên, đau lòng tới nỗi cánh hoa đều muốn nát ra chính là nam nhân, các nữ nhân thì lấy ánh mắt ghen ghét mà nhìn cái hồ ly tinh chết tiệt này. Lục thúc cũng thật là, nương tử không cưới lại nạp một cái yêu thiếp.
Trong mắt Đinh thị chứa đầy nước mắt khuất nhục, bởi vì ánh mắt của mấy vị phu nhân cùng thiếu phu nhân nhìn về phía nàng tràn đầy khinh thường .
Mọi người rất nhanh liền kịp phản ứng, chuyện này không đúng rồi. Ngày hôm qua chính là dựa theo hôn lễ cưới nương tử, sao chỉ trong một buổi tối lại biến thành thiếp rồi, chẳng lẽ là không trong sạch, hay là bị thích khách vùi dập nát bét rồi, trong mắt mọi người đều có tò mò thiêu đốt hừng hực.
Đinh tiểu thư nâng chung trà lên, lạy từng cái một.
Mấy vị nam tử thầm nghĩ trong lòng quả là đáng thương, một mỹ thiếu nữ sinh đẹp đáng thương như vậy lại gả cho một Lục đệ không hiểu được phong tình, quả thật là đáng tiếc .
“Sau này, ngươi chính là một thành viên bên trong đại gia tộc của chúng ta “ lão thái thái rất bình thản mà bưng chun trà lên
Bạch Thế Niên còn không biết tổ mẫu của hắn đã tìm cho hắn một phòng thiếp thất, hiện tại hắn còn đang đi chung quanh tìm người, hy vọng có thể tìm được dấu vết. Trong lòng hắn như lửa đốt, hiện tại Ôn Uyển quận chúa đã trở lại, vậy Thanh nhi, Thanh nhi đang ở đâu ? Chỉ cần một khắc còn chưa tìm ra thì lòng hắn không yên tâm được. Hắn rất sợ, sợ Thanh nhi gặp chuyện không may. Hắn thật không nghĩ tới, tổ mẫu hắn đã nạp thiếp cho hắn rồi.
Cùng lo lắng sợ hãi như vậy còn có hoàng đế, Trịnh vương, và tất cả những người quan tâm Ôn Uyển .
Trên mặt Triệu vương lại không có một chút ý cười. Bởi vì Ôn Uyển được cứu rồi. Dưới tình huống vị nhiều sát thủ vây công như vậy mà cái nha đầu chết tiệt kia còn có thể được cứu.
Thởi điểm thế thân trở lại trong cung thì Hoàng đế cũng đem Triệu vương thả ra bên ngoài. Chẳng qua là đem hắn thả về vương phủ, không cho phép hắn đi ra ngoài một mình nữa. Mệnh lệnh rất rõ ràng, không có thánh chỉ thì không cho phép hắn ra khỏi vương phủ. Chính là biến tướng của việc giam lỏng ở vương phủ.
Triệu vương trở lại, đã nghe đại quản gia nói có người một mực chờ hắn ở trong vương phủ. Người tới đã gặp được Triệu vương nói: “Vương gia, Liễu Thác bảo thuộc hạ tiện thể nhắn cho người biết. Trong hoàng cung không phải là Ôn Uyển Quận chúa. Hắn còn đang đợi cơ hội thích hợp, cho nên xin Vương gia kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày.”
Triệu vương cười lạnh nói”Không phải nói, vạn vô nhất thất sao?Ngay cả hài tử mười ba tuổi đều không giết được, còn dám xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ ? là thiên hạ đệ nhất chê cười sao?”
Người tới sắc mặt có chút khó coi, người nào hi vọng nhiệm vụ thất bại: “Vương gia, nhiệm vụ thất bại chính là thất bại. Nếu như Vương gia không muốn, chúng ta tuân thủ hứa hẹn lúc trước. Nhiệm vụ thất bại lấy gấp mười lần hoàn lại. Đây là hai triệu lượng ngân phiếu.”
Triệu vương cười lạnh. Thật là chuyện buồn cười nhất trên đời. Hắn lại quan tâm hai triệu lượng bạc này sao? Hắn chỉ muốn cái yêu nghiệt kia chết thôi.