Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 179: Lều Cỏ




Editor: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Bạch Thế Niên bị tiếng kêu của Trương Nghĩa gọi hồn trở về, khôi phục lại sự lãnh đạm bình tĩnh, nhìn hắc y nhân trên mặt đất, sắc mặt âm hàn: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Quản gia ở một bên cẩn thận nói: ” Sáu thị vệ phía ngoài toàn bộ đều bị cắt vỡ cổ họng, cái nha đầu này cũng là bị cắt vỡ cổ họng giống như vậy, mà thích khách thì bị trúng độc mà chết, trong đó là cự độc “kiến huyết phong hầu”.”

Bạch Thế Niên nhìn người trên mặt đất sắc mặt đã biến thành màu đen, nhớ tới trong lúc hai người động phòng có một cỗ sát khí. Còn có Thanh nhi vẫn luôn nói, “Nếu mạo phạm nữa sẽ giết ngươi “, thì ra nàng cũng không phải chỉ uy hiếp, mà quả thật có thể giết mình. Thanh nhi, thật sự giống như suy đoán của hắn, đã bị huấn luyện qua làm sát thủ. Hôm nay ở Ngọc Tuyền Sơn nguy cơ trùng trùng, dọc theo đường đi cũng nhất định sẽ có thích khách, Thanh Nhi, bộ dáng kia của Thanh Nhi mà đi Ngọc Tuyền Sơn thì chẳng khác nào là đi chịu chết a!

Bạch Thế Niên vốn muốn tông cửa xông ra, nhưng lại bị Trương Nghĩa ở bên cạnh lôi lại, nhìn cánh tay của Bạch Thế Niên thấm máu ra ngoài: “Người đâu, lập tức tới băng bó vết thương cho tướng quân.”

Bạch Thế Niên hất cánh tay của Trương Nghĩa ra, nhanh chóng mà xông ra ngoài. Hắn sợ chậm nữa thì sẽ đuổi không kịp Thanh nhi. Bị những thích khách kia gặp phải, từ cặp tay kia cũng có thể thấy được, Thanh nhi chỉ có công phu mèo quào, đụng phải những thứ thích khách kia thì Thanh nhi chết chắc.

Tin tức Tân nương tử bị giết, Bạch gia lão phu nhân là người biết trước tiên. Bạch lão phu nhân vì không tiếp nhận được nên đã hôn mê bất tỉnh.

Bạch Thế Niên mới ra cửa, thì lại gặp phải tin tức lão phu nhân té xỉu. chờ Lão phu nhân tỉnh lại, quản gia đã tới đây, lặng lẽ nói cho lão phu nhân biết người chết chính là nha hoàn. Không phải tân nương. Vì không thấy tân nương đâu nên tướng quân đã đi ra ngoài tìm người rồi.

Nghĩ tới thật vất vả mới cưới được cháu dâu vào cửa, lại xảy ra chuyện như vậy. Lão phu nhân cảm thấy một trận vô lực. Lập tức cũng có chút chịu không nổi, nhưng bà biết trong tình huống hiện tại, bà nhất định phải cố gắng chống đỡ.

Bạch Thế Niên là sợ lão phu nhân chịu không nổi, mới sai quản gia nói với lão phu nhân là tân nương không bỏ chạy. Nhưng không để cho quản gia nói cho lão phu nhân biết tân nương thật ra là người khác.

Sau khi Quản gia đi ra ngoài, chân mày nhíu càng nhíu chặt hơn rồi. Nếu hắn đoán không lầm thì tên sát thủ Ninja này là do tân nương giết, tân nương có thể sử dụng cự độc này rốt cuộc là người nào?

Đang suy nghĩ thì một người thị vệ đi tới nói thầm mấy tiếng. Lông mày của Quản gia nhíu chặt lại : “Đối với bên ngoài cứ nói là thích khách giết, nhớ kỹ không được để bọn họ rò rỉ ra một chút ý tứ nào , người nào để lọt ra ngoài một tiếng gió nào thì xử trí theo quân pháp.” Người trong phủ tướng quân, toàn bộ đều là những người từng liều chết cùng Bạch Thế Niên, quản gia cũng không ngoại lệ. Tin tức được Đại quản gia cẩn thận từng tí xử lí xuống cũng được che dấu rất tốt.

Ở chính phòng, Bạch lão phu nhân mặc dù vạn phần tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là để cho Thanh Hà đi đón Đinh tiểu thư trở lại.

Ôn Uyển vừa đi vừa nghĩ tới, bây giờ nên làm gì? Hồi cung? Nhìn những điểm đỏ hồng trên người người mình, nếu bị nhìn thấy sẽ cho là thất trinh rồi. Bị cho là thất trinh là chuyện nhỏ. Vấn đề là tất yếu phải gả cho người nam nhân này. Dựa theo quy tắc của xã hội nơi đây, chỉ cần biết ngươi đã uống rượu hợp cẩn, còn động phòng rồi, ngay cả đầu tóc cũng đều bị quấn lại với nhau rồi thì đến chết cũng là thê tử hợp pháp của nam tử kia. Nếu không trở về cung thì tìm ai cầu cứu đây ? Quay về hoàng cung cũng có nguy cơ trùng trùng.

Ôn Uyển nhìn thấy phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đa số đều có binh sĩ qua lại, nên núp vào chỗ tối. Ôn Uyển núp ở trong ngõ hẻm nhìn những quan binh này, suy nghĩ gần nửa ngày. Cuối cùng cũng nghĩ ra một chỗ có thể an thân ở lại. Lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Trên đường cũng không có ai chú ý nàng.

Ôn Uyển đi tới nửa đường, liền chuyển hướng đi tới một tiệm thuốc. Lúc này chủ quán cũng mới vừa mở cửa, Ôn Uyển nói muốn mua chút thuốc, nói mình buổi sáng thức dậy cùng chồng nổi lên xung đột, bị đánh một trận. Cổ cũng có một vết thương, tay cũng bị cắn bị thương rồi .

Chủ quán nhìn trừ trên cổ có vết bị đả thương, trên người cũng không có gì không thỏa đáng. Đánh nhau bị cào, đánh đả thương, cũng là chuyện dễ hiểu. Liền đưa cho nàng cầm thuốc tốt nhất, lại băng bó cổ tay cho Ôn Uyển. Ôn Uyển thuận tiện mua thêm một chút thuốc tiêu sưng mát da, còn có một chút dược thảo phòng muỗi cắn. Bởi vì không phải là mua thuốc trị thương. Chỉ là chút dược liệu gia dụng hàng ngày nên chủ quán cũng không để ý tới nữa .

Ở trong Điện Dưỡng Hòa, hoàng đế mang khuôn mặt tiều tụy nói ” Vẫn còn không có tìm được người sao ? Đã hai ngày hai đêm rồi, để cho bọn họ gấp rút gia tăng trình tự , âm thầm tìm kiếm.” . Lo lắng đề phòng hai ngày. Hiện tại vẫn không tìm được người, chẳng lẽ thật sự sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi. sẽ không, đứa bé kia vốn là phúc lớn mạng lớn.

Sáng sớm hôm sau, Trịnh vương nhẫn nại tức giận ở đáy lòng: “Hoàng thượng xử trí Triệu vương như thế nào?”

Trịnh vương nghe được hoàng đế chẳng qua là đem lão Ngũ giam lỏng, cũng không có những động tác khác. Đối với sự thiên vị của hoàng đế, Trịnh vương cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu như hắn suy đoán không sai, chờ sau khi Ôn Uyển bình an trở về, sự trừng phạt đối với lão Ngũ khẳng định lại là sấm to mưa nhỏ .

Ngón tay Trịnh vương nắm chặt lại kêu răng rắc. Đồng tử mãnh liệt co rụt lại, trán nổi gân xanh, tóc gáy dựng đứng. Tâm tình không ngừng phập phồng. Chuyện lần này, để cho hắn một lần nữa cảm giác được sự bất lực của mình. Hắn luôn luôn đối với mình tràn đầy tự tin, nhưng liên tiếp hai lần, hắn đều cho rằng mình vô năng tới cực điểm. Lần trước là Thụy Mỹ Nhân, lần này là ám sát. Bây giờ còn không biết Uyển Nhi rốt cuộc ở nơi đâu? Trở lại được kinh thành thì tốt, nếu quả thật ở lại trên núi, đứa bé kia hẳn đang rất sợ hãi.

Trịnh vương nghĩ tới đây, cũng không nhẫn nại được tức giận trong đáy lòng, móc kiếm mang theo ra, đem cái bàn chém thành hai nửa, qua một lúc lâu tâm tình mới đứng vững được. Sẽ không , đứa bé kia thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không có việc. Nhất định có thể chạy trốn khỏi cửa ải khó khăn lần này. Trịnh vương nhẹ nhàng mà nói “Ôn Uyển, cậu tin tưởng con nhất định có thể Bình An . Nhất định có thể Bình An.”

Hạ Dao đi tới: “Vương gia. Đều chuẩn bị thỏa đáng.”

Trịnh vương sửa sang lại trang bị, đi ra ngoài kêu một tiếng: “Trở lại kinh thành.”

Thanh Hà cùng Bạch thế Hoa đi Đinh gia, những người đương gia đều biết rõ tiền căn hậu quả, sắc mặt cũng không dễ nhìn, lần này bọn hắn đã đắc tội người ta. Không chỉ có con đường làm quan có thể không con, thậm chí còn bị tai ương lao ngục, vừa mới cùng Hầu phủ bàn cửa hôn sự này. Nhưng nữ nhi đêm tân hôn lại chạy về nhà mẹ đẻ, đem thể diện của Bạch gia cùng Đinh gia làm mất hết. Hành động của nữ nhi hôm nay quả thật đã kết thù rồi. Đinh đại nhân hận không thể giết cái nữ nhi này cho hả giận.

Thanh Hà nhìn tân nương, cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng hiện tại Đinh đại nhân đã xác nhận rồi nên vẫn đem Đinh tiểu thư mang về Hầu phủ.

Cuối cùng Ôn Uyển chọn lựa một chỗ ở vô cùng tốt, ban đầu nàng bái lạy Tống Lạc Dương làm sư phụ chính là ở lều cỏ. Ôn Uyển chọn ở chỗ này, có một nguyên nhân chủ yếu là, hàng năm Tống Lạc Dương cũng sẽ ở lại nơi này hai ngày. Lều cỏ rất sạch sẻ, đồ dùng đầy đủ, khoảng cách tới kinh thành cũng rất xa, vị trí tương đối vắng vẻ, chung quanh cũng không có người nào, là vị trí ẩn thân vô cùng tốt .

Khi đến chỗ lều cỏ , tuy đã nhiều năm không có tới nhưng bộ dáng của nó vẫn như cũ. Nóc nhà và tường xây quanh nhà là dùng rơm rạ bện lại, xà ngang dùng bương tre thô làm thành, cây cột được làm từ mấy cây gỗ thông, nhà người bình thường phần lớn cũng là dùng bương tre thay thế, tường bốn phía tất cả đều dùng gỗ sam làm thành.

Ở giữa viện Ôn Uyển nhớ được lúc đó có một cây táo ta, cũng không biết lão sư trồng là loại táo gì? Cây táo ta cao chừng 6m, tang cây có hình túi. Vỏ cây màu nâu xám. Một nhánh cậy bị quạ đen ăn quả táo chín làm cong lại.

Ôn Uyển đi vào trong viện, những cái khác không làm, trước tiên đi hái táo. Hái một túi to rồi ngồi ở trong viện. Ôn Uyển ăn một túi táo đầy, liền có tinh thần

Ôn Uyển có tinh thần xong tùy ý làm vệ sinh một chút. Sau khi xong việc thì tắm rửa bằng nước lạnh, làm xong những thứ này liền cầm thuốc bôi ở trên cổ, nhìn lại phía tay, khụ, vẫn nên cẩn thận một chút, không thể để bị lây nhiễm được. Hi vọng những vết thương này cùng những vệt đỏ sớm biến mất một chút, nàng cũng tiện hồi cung. Thoa thuốc xong rồi, trong lòng Ôn Uyển đã thanh tĩnh lại. Hơn nữa một canh giờ lao động vừa rồi cũng khiến cho Ôn Uyển cực kỳ mệt mỏi. Nằm ở trong rơm rạ, dù cả người bị ngứa khó chịu, nhưng nàng thật sự là quá mệt mỏi không thể chịu nổi nữa, chỉ thoáng chốc liền ngủ mất.

Đinh gia tiểu thư bị mang về đến phủ tướng quân, một lúc sau đã bị đưa đến Hầu phủ. Lão phu nhân vốn chuẩn bị hung hăng dạy dỗ Đinh tiểu thư này một trận. Nhưng vừa nhìn thấy nàng thì sắc mặt đại biến: “Mọi người, tất cả đều đi ra ngoài cho ta.”

Lão phu nhân kêu một tiếng: “Đưa tay của ngươi ra cho ta xem.”

Sau khi xem xong, sắc mặt lão phu nhân một chút xanh mét, trong phòng chỉ còn lại lão phu nhân cùng Thanh Hà và Đinh Tam tiểu thư: “Thanh Hà, con mang thứ gì về thế? Người này rốt cuộc là người nào?” Mặc dù ngày hôm qua không gặp chính diện cô dâu, nhưng có nhìn hai tay một chút, mười ngón tay trời sinh, da thịt nhẵn nhụi mềm mại tới nỗi trong suốt giống như dương chi bạch ngọc. Nơi nào giống như nữ nhân trước mắt này, mặc dù cũng rất trắng nhưng không có nhìn giống như cặp tay phú quý yếu ớt kia ( nếu Ôn Uyển biết được ý nghĩ này chắc ngất luôn). Vừa nhìn cũng biết là không có phúc khí.

Trong bụng Thanh Hà cả kinh, nàng rốt cục xác định là lạ ở chỗ nào rồi: “Tổ mẫu, đây là Tam tiểu thư Đinh gia. Đinh đại nhân đã tự mình xác nhận qua, chính miệng nói với con là Đinh gia Tam tiểu thư. Không có sai .”

Lão phu nhân từng trải qua nhiều chuyện , khuôn mặt lập tức trắng như tờ giấy nói: “Thanh Hà, con đi ra ngoài.” Chờ Thanh Hà đi ra ngoài rồi. Trong Phòng cũng chỉ còn lại có một mình lão phu nhân, đôi mắt lão phu nhân sắc nhọn như mũi tên : “Nói, ngươi rốt cuộc là người nào? Cô nương ngày hôm qua được gả tới, là ai? Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta hiện tại sẽ kêu người đánh chết ngươi .”

Đinh tiểu thư bị làm cho sợ đến hồn vía lên mây, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng. Cầu xin lão phu nhân tha mạng. Ta, ta là Tam tiểu thư Đinh gia. Ta, ta là tân nương.”

Lão phu nhân làm sao chịu tin: “Nói, nếu ngươi không nói, ta lập tức gọi người đánh chết ngươi. Ngươi đừng cho rằng ta chỉ hù dọa ngươi. Một nữ nhi của quan viên tam phẩm, ta còn không để vào mắt.”

Đinh Tam tiểu thư mặt nhìn lão phu nhân mặt giống như sát thần, nào giám dấu diếm, liền một năm một mười nói cùng Bạch lão phu nhân.

Lão phu nhân cũng là người từng trải. Lão phu nhân là ai? Người có một đôi tay giống như dương chi bạch ngọc, thì một nha hoàn làm sao có thể nuôi ra được. Ngày hôm trước lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ còn không có tìm được Ôn Uyển Quận chúa: “Ngươi nói cho ta biết, nàng kia lớn lên trông như thế nào ?”

Bạch lão phu nhân nghe đinh Tam tiểu thư miêu tả, một đôi tay như bạch ngọc như vậy, làm sao trên mặt lại là màu đất, nhất định đã dùng phương pháp gì đó làm thành. Lại nghe nói nàng này có một đôi mắt hạnh, Bạch lão phu nhân cầm lấy quải trượng, bàn tay màu xanh cũng biến thành màu trắng, đôi môi cũng một mực run rẩy.

Bạch phu nhân một mực tự nhủ mình phải trấn định, trấn định. Cuối cùng liền gọi người tới : “Người đâu, đem miệng nàng che miệng lại cho ta, giam nàng lại, không có lời của ta, bất luận kẻ nào cũng không được nhích tới gần nàng. Lập tức đem Hầu gia cùng Lục gia gọi tới. Ta tìm bọn hắn có chuyện quan trọng.”