Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 175: Thủ Đoạn Mềm Dẻo




Editor: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Đang trong lúc Ôn Uyển ngây ngốc, miệng liền bị ngăn lại. Ôn Uyển thở hổn hển, tên này đúng là biến thái, mười tám đời chưa từng thấy nữ nhân . Không đúng, này là một con ma cuồng hôn nha, động một chút là hôn rồi lại hôn.

Ôn Uyển cảm nhận được một đôi tay của Bạch Thế Niên đang chạy loạn trên thân mình, liền liều mạng mà giãy giụa. Nam nhân chết tiệt, lực tay lớn như vậy. Nàng căn bản là không thể giãy dụa được. Ôn Uyển rốt cục cũng không nhịn được nữa, quát lạnh nói”Buông ra, nếu ngươi không buông ra, ta giết ngươi.”

“Nàng muốn giết ta? Tốt, ta nhìn xem nàng làm sao giết ta.” Bạch Thế Niên thấy bộ dáng cường hãn của Ôn Uyển, cố tình trừng trị sự bạo ngược của nàng , mở đầu gối ra kẹp lấy đôi chân của Ôn Uyển , tay phải từ ngang hông nàng mà dò qua, tay trái dò sau ót nàng, năm ngón tay mở ra cắm vào tạo ra kẽ hở, cố định cái ót của Ôn Uyển . Cơ hồ ở trong nháy mắt liền đem Ôn Uyển giam cầm ở hắn trong bàn tay của hắn , một phần đều không nhúc nhích được.

Ôn Uyển giận đến nói đều nói không ra, cái nam nhân biến thái này, chẳng lẽ không biết nàng chỉ có mười ba tuổi. Không chỉ có tức giận chuyện người nam nhân này muốn dùng sức mạnh đối với nàng, còn tức giận người nam nhân này lại dám giam cầm nàng. Cái cảm giác bất lực này, làm cho nàng rất đau hận, cũng rất chán ghét.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển bởi vì tức giận mà cả khuôn mặt đều đỏ lên thì nghẹn cười.

Ôn Uyển biết, không có thời gian cho mình suy nghĩ. Nếu như không hành động thì hôm nay là dữ nhiều lành ít. Trong mắt hiện lên sự độc ác, ngón tay phải đang thủ sẵn cơ quan, không để người nam nhân này được như ý, nếu không nàng dùng một châm đâm xuống giải quyết hắn.

Nhưng thời điểm Ôn Uyển vuốt chiếc nhẫn kia cũng có do dự, lần này không giống tên biến thái lần trước. Cái biến thái kia đáng chết, nhưng Bạch Thế Niên chỉ cùng mình sinh hoạt vợ chồng bình thường. Nếu như không phải là thần xui quỷ khiến, thì hắn không có làm sai cái gì cả.

Hạ Dao đã nói cuộc sống riêng của Bạch Thế Niên rất sạch sẻ. Trong nhà không có thông phòng tiểu thiếp, ở duyên hải đánh giặc cũng không có thu dùng qua cơ thiếp. Mặc dù Ôn Uyển đối với hắn không một chút hảo cảm. Nhưng nếu như Hạ Dao tra ra căn cứ chính xác đúng là thật sự, thì ở tại thời đại này, hắn coi như là một nam nhân tốt biết giữ mình trong sạch.

Ánh mắt Ôn Uyển nhìn nam nhân phía trước mặt rất phức tạp, nàng nhìn chiếc nhẫn trên tay nàng. Chỉ cần nàng khẽ bóp động cơ quan đâm về phía người nam nhân này, người nam nhân này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng, ở thời điểm náy mắt muốn đâm xuống . Ôn Uyển liền do dự. Nàng muốn giết hắn, nàng thật muốn giết hắn sao? Vì có thể thoát thân, thật sự phải giết người nam nhân này sao? Ôn Uyển kịch liệt giãy dụa.

Có thể là hoàn cảnh ác liệt tạo nên tính cảnh giác . Trong nháy mắt khi Ôn Uyển động sát tâm này, Bạch Thế Niên cảnh giác mà nhìn lại chung quanh. Thấy mọi thứ đều yên tĩnh. Thấy Ôn Uyển mang vẻ mặt phức tạp mà nhìn hắn, cười nói hắn có chừng mực.

Ôn Uyển nhìn ánh mắt của hắn, thấy ánh lửa nóng trong mắt Bạch Thế Niên, lòng của nàng đang run rẩy. Nàng không biết có phải mình có cảm giác sai rồi hay không? Nàng cảm giác trong ánh mắt của Bạch Thế Niên không chỉ có chứa tình dục, còn có sự chuyên chú cùng thâm tình. Dường như trước mặt hắn không phải là một cô gái hắn mạnh mẽ cưới về, mà là nữ nhân mình yêu thích. Cho nên có cảm giác tỉ mỉ và cẩn thận đối với nữ nhân yêu mến, Ôn Uyển nghĩ tới đây liền tự giễu bản thân mình. Nàng chỉ gặp qua hắn có một lần, cộng thêm lần này là hai lần thì thâm tình cái gì.

Âm thanh của Ôn Uyển lạnh lại nói “Buông, ngươi nếu không buông, ta thật sự giết ngươi.”

Bạch Thế Niên cười ha hả không ngừng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Lại ở trên cổ của Ôn Uyển nhẹ nhàng mà gặm, dường như đó là cao điểm ngon miệng. Vẫn gặm xuống, gặm đến xương quai xanh.

Tay của Ôn Uyển đặc biệt run lên. Đầu óc của nàng lúc này rất hỗn loạn, nàng biết mình không nên mềm lòng , nàng chỉ cần đem châm ở bên trên rút ra đâm xuống,. Hết thảy đều sẽ kết thúc. Nhưng là nàng không đâm xuống được. Nàng không đâm xuống được. Nàng không hạ thủ được. Nhưng bây giờ làm sao bây giờ? Tay của Ôn Uyển đang phát run. Nàng nên làm cái gì bây giờ, tuyệt đối không nên cứ như vậy. Ôn Uyển rất muốn khóc, nàng không hạ thủ. Nàng cũng không biết tại sao ở thời khắc mấu chốt lại giống như xe bị tuột xích.

Cảm giác thấy Bạch Thế Niên hướng xương quai xanh trượt xuống, Ôn Uyển nhắm mắt lại. Cuối cùng bất đắc dĩ nghĩ tới, không cứng rắn được , chỉ đành phải dùng tới biện pháp mềm dẻo . Hi vọng thủ đoạn mềm dẻo sẽ hữu dụng!

Bạch Thế Niên đang định hướng tới địa phương còn chưa trổ mã hoàn toàn kia gặm xuống, chợt nghe tiếng Ôn Uyển đang khóc. Giương mắt nhìn lên, lại thấy Ôn Uyển khóc đến khuôn mặt đầy nước mắt.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, nơi nào còn có tâm tình tiếp tục: “Đây là làm sao a? Khóc cái gì? Đừng khóc.”

Ôn Uyển nghe được hắn nói như vậy, biết chiêu này dùng được. Không chỉ có không có ngừng, ngược lại âm thanh càng khóc càng lớn, vừa khóc vừa lên án: “Khi dễ người, ngươi khi dễ người.”

Bạch Thế Niên dở khóc dở cười: “Ta làm sao khi dễ nàng? Lòng ta thương nàng còn không kịp nữa.”

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên bất động, trong lòng khinh bỉ vạn phần, nha, không nghĩ tới không sợ bị giết chết, nhưng sợ nước mắt của nữ nhân. Khinh bỉ Bạch Thế Niên đồng thời cũng khinh bỉ mình. Thật là càng sống càng thụt lùi. Không ngờ lại phải dùng đến thủ đoạn ngu ngốc như vậy. Đáng tiếc lại không có biện pháp gì, tên nam nhân ngu ngốc lại chịu cái dạng này.

Ôn Uyển khóc thút thít nói: “Còn không khi dễ người, ngươi cưới chính là người nào? Ngươi cưới cũng không phải là ta. Còn có, ngươi đó là đón dâu sao? Ngươi đó là làm tang sự.”

Nói đến đây , trong lòng Bạch Thế Niên cũng có áy náy. Hôn lễ lần này làm quả thật hơi đơn sơ một chút: “Tốt lắm, chờ chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ bổ xung cho nàng một hôn lễ thật náo nhiệt, có được hay không?”

Ôn Uyển thấy hữu dụng liền nhân cơ hội nói điều kiện: “Vậy, trước lúc còn không có chính thức thành thân, không cho phép ngươi chạm vào ta.” Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không nói lời nào liền tiếp tục khóc.

Tiếng khóc của Ôn Uyển làm cho Bạch Thế Niên chân tay luống cuống, đến cuối cùng chỉ đành phải thỏa hiệp nói: “Được, được được, nàng nói cái gì thì sẽ là cái đó. Nàng đừng có khóc nữa có được hay không?”

Ôn Uyển khóc thút thít nói: “Được rồi, ngươi đem y phục mặc lên.”

Bạch Thế Niên bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng lên đem y phục mặc lên. Ôn Uyển thừa dịp thời điểm hắn mặc quần áo, mình cũng cầm y phục mặc lên. Thấy hắn lại muốn đi tới đây nói: “Ngươi đừng tới đây.”

Bạch Thế Niên thật không có đi qua”Nàng không muốn thì thôi, ta không miễn cưỡngnàng. Hiện tại nàng còn không có cập kê, chờ sau này khi nàng cập kê, chúng ta lại viên phòng. Chúng ta còn muốn sống cùng nàng cả đời, không vội trong nhất thời này. Nàng không muốn, ta cũng sẽ không chọc phá nàng nữa.”

Ở trên Chính phòng, lão phu nhân gần đây luôn mất ngủ đang hỏi tình huống tân phòng như thế nào.

Lão ma ma bên cạnh cười rực rỡ sáng lạn giống như là hoa cúc nở rộ: “Lão phu nhân không cần lo lắng nữa. Đổi hai lần nước, người hầu hạ ở ngoại viện còn nghe được tiếng cười sang sảng của Lục gia. Người hầu hạ nói, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nghe thấy Lục gia cười đến vui vẻ như vậy, hẳn là vô cùng thích cô dâu này rồi . Bên kia cũng đã chuẩn bị đổi nước lần thứ ba rồi. Lão phu nhân, đợi đến năm sau ôm tôn tử thôi!” Lão ma ma còn chưa nói đến tân nương tử ở bên trong phòng khóc, cũng không biết có phải là bị làm cho sợ hay không?

Bạch lão phu nhân nghe đến đó, rốt cục cũng có thể buông xuống gánh nặng từ trước tới giờ. Thích là tốt rồi, vợ chồng ân ân ái ái, cho dù bà chết cũng không hối tiếc nữa rồi.

Bạch Thế Niên nhìn thái độ phòng bị của Ôn Uyển “Ta đã nói nếu nàng không muốn thì sẽ không ép buộc nàng, ngủ đi, ta sẽ không làm khó nàng. Hừng sáng còn phải qua chỗ tổ mẫu bọn họ và cha để kính trà đấy!”

Ôn Uyển nhìn nam nhân trước sau không đồng nhất này, sợ run một hồi. Ánh mắt vạn phần phức tạp. Bạch Thế Niên thấy vậy tự mình mở miệng nói chuyện: “Ta biết là nàng ủy khuất. Chờ sau khi chuyện này qua, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ náo nhiệt và xa hoa hơn, đừng nóng giận có được hay không?”

Ôn Uyển cúi đầu, vẫn là quyết định giữ vững trầm mặc. Nhưng đang lúc ấy thì bụng của Ôn Uyển liền kêu lên ọt ọt.

Bạch Thế Niên nghe được âm thanh kia. Sự không vui vẻ mới vừa rồi thoáng chốc bị quét đi sạch sẽ, ha hả cười to.

Ôn Uyển liếc mắt một cái. Có cái gì buồn cười . Từ ngày hôm qua, phải nói từ trước lúc trời tối đến bây giờ, cũng chỉ ăn hết có nửa bát mì sợi , có thể không đói sao? Lập tức tức giận nói”Cười cái gì mà cười, ngươi nếm thử cảm giác hai ngày không ăn, xem một chút có thể đói hay không?”

Bạch Thế Niên cười rời khỏi giường, choàng xiêm y ra khỏi hỉ phòng.

Ôn Uyển nhìn động tác của hắn. Suy đoán chắc là hắn đi lấy đồ ăn. Được một lúc sau thì Bạch Thế Niên liền trở lại, trong tay bưng tới một đĩa bánh ngọt . Nhìn Ôn Uyển mặc chỉnh tề. Bạch Thế Niên bật cười”Trước dùng cái này lót dạ.”

Ôn Uyển nhận lấy cái đĩa, cầm khối bánh ngọt ăn. Hiện tại đói bụng tới nỗi không chịu nổi, trước cứ ăn no đã. Ăn no mới có khí lực chạy trốn, năm cái ăn hết ba, rốt cục cũng ăn hết hơn nửa đĩa bánh ngọt, không hề có cảm giác đói bụng nữa, muốn tìm khăn lau miệng, nhìn lướt qua thì thấy bên giường có một khối khăn sạch màu trắng, liền mang tới để lau miệng.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển cầm hỉ khăn lau miệng, khóe miệng co giật mất một lúc lâu. Hắn thật không biết hiện tại mình có vẻ mặt gì nữa.

Lúc sau Ôn Uyển mới biết được cái khăn kia là thứ đồ gì.

Bạch Thế Niên ha hả mà cười nói “Không nghĩ tới nương tử còn là một người tham ăn, ăn được rất tốt. Có thể ăn là phúc. Sau này con của chúng ta, bất kể giống ai cũng không cầ lo lắng.”

Tâm tình của Ôn Uyển lúc này đã khôi phục như cũ, trong lòng khinh thường. Quét một ánh mắt khinh bỉ qua. Hài tử? Ngươi cứ mộng tưởng hão huyền đi. Hết đêm nay, nhất định cũng chỉ có thể là một giấc mộng. Tuy chuyện ngoài ý muốn này là chuyện mà Ôn Uyển tuyệt đối không muốn chứng kiến, nhưng giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, tốt nhất là sớm thoát đi.

Một ánh mắt tức giận này của Ôn Uyển giống như một đôi con ngươi ngập nước đang ở trong một chiếc hồ tĩnh lặng, tạo nên từng vòng rung động. Hai gò má trắng nõn nà trở nên hồng hồng, thật giống như bức tranh hoa hải đường nhiễm màu son phấn.

Bạch Thế Niên lại nổi lên một trận lửa nóng, hành động vượt qua ý nghĩ, một tay lập tức kéo người vao trong ngực “Thanh nhi, ánh mắt này của nàng quả thực câu hồn người. Thanh nhi, Thanh nhi.”

Ôn Uyển hộc máu, người nào câu hồn hắn. Người này chính là kẻ biến thái. Ôn Uyển vô cùng im lặng: “Ngươi mười tám đời chưa từng thấy nữ nhân hả? Nhìn thấy nữ nhân đã nói là câu dẫn ngươi.”

“Chỉ có nương tử của ta mới có thể câu dẫn được ta.” Nụ hôn điên cuồng rơi xuống mềm mại như mua phùn. Ôn Uyển giãy dụa, nhưng vừa động đã bị kiềm chế đến sít sao .

Ôn Uyển bực mình, đây tuyệt đối là nam nhân có chủ nghĩa đại nam tử, muốn tất cả đều phải được hắn nắm vào trong tay.

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng tức giận của Ôn Uyển, cố ý ở bên tai truyền tới tiếng cười ha hả: “Nương tử, chúng ta đi đem động phòng hoa chúc bồi bổ trở lại nhé.”

Ôn Uyển dù sao cũng biết người nam nhân này sẽ không có tâm tư đó. Nên tiếp tục giả vờ chết.

Bạch Thế Niên chẳng qua là nói giỡn, cũng không có thật sự ầm ĩ Ôn Uyển. Ôn Uyển nóng đến không chịu được, cũng không thể tiếp tục giả chết được. Kêu thầm chịu không nổi.

Bạch Thế Niên vuốt đầu tóc ướt đẫm mồ hôi của Ôn Uyển nói ” Thanh nhi, một chút nóng này còn không coi vào đâu. Chờ sau này nàng theo ta đi biên quan, nơi đó còn nóng bức hơn so với ở đây, nàng nhất định phải thích ứng được, có biết hay không?” lúc trước Bạch Thế Niên không có cái ý nghĩ này , nhưng bây giờ nương tử của hắn là Thanh nhi, Thanh nhi gan lớn tính tình lại rất kiên nghị, mang đến biên quan, mới có thể thích ứng được cuộc sống ở đó.

Biên quan, nghĩ đến thật đúng là xa. Không nói đến việc nàng sẽ chạy thoát để cho hắn tìm không ra. Chỉ cần lấy thân phận này của nàng, ông ngoại hoàng đế nếu nguyện ý để cho nàng đi biên quan, đó mới gọi là kỳ quái. Chẳng qua, Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên một chút cũng không lo lắng hoàng đế và cậu Trịnh vương giận chó đánh mèo, rất kỳ quái: “Bạch Thế Niên, ngươi thật có thể che chở ta chu toàn sao?”

Giọng nói của Bạch Thế Niên rất kiên định nói, có thể.

Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Bạch Thế Niên: “Bạch Thế Niên, ta không rõ. Tại sao ngươi có thể tự tin như vậy? Ngươi không sợ dính líu đến Bạch gia, không sợ tiền đồ của mình hủy hết?”

Bạch thế Niên bực bội thở dài : “Thanh nhi, bọn họ đã dạy nàng những thứ gì? Có phải muốn nàng dùng tánh mạng bảo vệ Ôn Uyển Quận chúa hay không ? Cho dù vì Ôn Uyển Quận chúa chết, thì cũng là vinh quang của nàng.”

Ôn Uyển đương nhiên nói: “Vì Quận chúa chết, vốn chính là vinh quang của ta.”

Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn Uyển. Hắn vị quốc vong thân, là vinh quang của hắn. Không nghĩ tới Thanh nhi lại bị tẩy não vì Ôn Uyển Quận chúa dâng mạng cũng thành vinh quang rồi: “Ta không để cho nàng trở về, không muốn nàng phải mạo hiểm. Bọn họ chẳng qua là muốn nàng trở thành một con cờ, một tấm bia đỡ đạn mà thôi. Ngày mai đi tìm Ôn Uyển Quận chúa. Nàng phải đi theo ta. Không nên cách xa ta.”

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên: “Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi cứu không được mạng của ta, không những cứu không được ta, còn có thể đem chính bản thân ngươi cũng dính líu đi vào. Thậm chí ngay cả Bạch gia các ngươi, cũng bị cuốn đi vào. Bạch Thế Niên, tự tin của ngươi rốt cuộc là từ đâu tới đây ?”

Ánh mắt của Bạch Thế Niên âm u: “Ai nói hoàng thượng cùng Trịnh vương nhất định sẽ trị tội của ta rồi? Ai nói sẽ dính líu tới Bạch gi?

Ôn Uyển trong lòng hơi trì trệ, thật ra thì nàng biết. Hoàng thượng và cậu Trịnh vương cho dù biết nàng thay người này ngăn chặn tai họa, cũng chỉ có trừng phạt nhẹ hắn. Mà không có trị tội nặng . Bởi vì, chuyện lần này cũng vì Bạch Thế Niên giết giặc Oa mới xảy r. Tính ra thì hắn không cần gánh trách nhiệm. Hắn vì triều đình lập được công lớn, sau này còn có thể trọng dụng. Ông ngoại Hoàng đế và cậu Trịnh vương, tuyệt đối sẽ không trừng phạt nặng hắn. Nhưng trên mặt Ôn Uyển lại giả bộ ngu, cố ý sững sờ nói: “Chẳng lẽ sẽ không?”

Bạch thế Niên cười một tiếng, trả lời cùng với suy nghĩ của Ôn Uyển cũng không sai biệt lắm: “Tự nhiên sẽ không, ta là vì triều đình giết giặc Oa. Cũng không phải là giết giặc Oa cho Bạch gia chúng ta. Ôn Uyển Quận chúa thay ta cản tai họa. Đó cũng không phải trách nhiệm của ta, hoàng thượng không thể nào bởi vì … chuyện như vậy mà trừng phạt nặng ta. Nếu bởi vì chuyện lần này mà phạt nặng ta , nhất định sẽ rét lạnh lòng tướng sĩ. Hoàng thượng sẽ không làm chuyện như vậy. Chẳng qua, ta không phủ nhận, ta nợ Ôn Uyển Quận chúa một mạng.”

Ôn Uyển buồn buồn nói: “Ngươi thì không có chuyện gì, nhưng ta chạy không khỏi cái chết.” Có thể không bực mình sao, không chỉ có thiếu một mạng, còn thành tân nương thay gả.

Bạch Thế Niên vuốt tóc Ôn Uyển , rất ôn nhu nhẹ nhàng: “Ta nói rồi sẽ không để cho nàng có chuyện gì, liền nhất định sẽ không để cho nàng có chuyện. Trịnh vương là một người rất cơ trí, hắn công tư rõ ràng. Chuyện này kẻ đầu sỏ gây nên, không có dính trên đầu nàng. Triịnh ương nhất định sẽ cho ta mặt mũi.”

Con mắt của Ôn Uyển sững sờ. Chuyện không trừng phạt Bạch Thế Niên thì nàng đã sớm biết, nhưng chuyện hắn có thể bảo vệ nàng, hơn nữa giọng nói lại kiên định như vậy thì nàng cũng không thể hiểu nổi: “Ta không rõ.”

Bạch thế Niên nhẹ thở dài nói: “Ta biết nàng không rõ. Ta vốn là không muốn nói với nàng. Nhưng nàng vẫn quấn quýt , ta liền nói cho nàng biết. Nàng chỉ cần biết rằng, nàng là thê tử kết tóc của ta, Trịnh vương cũng sẽ không động sát tâm đối với nàng.”

Ôn Uyển vẫn không hiểu.

Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt lẫn lộn của Ôn Uyển, liền dao động xuống: “Nàng có biết tại sao hoàng thượng và Trịnh vương lại thương yêu Ôn Uyển Quận chúa như vậy không?”

Ôn Uyển gật đầu: “Biết, bởi vì Quận chúa hiếu thuận.”

Bạch Thế Niên lộ ra nụ cười giễu cợt: “Hiếu thuận, tự nhiên là muốn. Nhưng gốc rễ cũng không phải ở chỗ này. Gốc rễ là ở chỗ Ôn Uyển Quận chúa am hiểu vơ vét của cải. Quốc khố trống không, triều đình cần một vị biết cách vơ vét của cải . Đây mới là lý do khiến cho Ôn Uyển Quận chúa có thể được địa vị cao, là nguyên nhân căn bản được hoàng thượng cưng chiều.”

Ôn Uyển cúi đầu, qua một lúc lâu sau mới nói: “Cho dù như thế, có quan hệ gì với việc Trịnh vương không giết ta?”

Trong mắt Bạch Thế Niên tràn đầy thương tiếc: “Nha đầu ngốc, bởi vì nàng là thê tử của ta. Ta cũng đã từng nói chuyện với Trịnh vương, Trịnh vương sau này nhất định sẽ là một vị Minh Quân. Thích nguyên soái ở Biên quan đã già, mà ta, có thể thay triều đình thủ hộ biên cương. Trịnh vương, là quân chủ tương lai, không thể nào bởi vì một chuyện nhỏ như thế này mà làm mất lòng của trọng thần.”

Ôn Uyển nhìn người nam nhân này, cũng quá tự tin rồi: “Ta không tin. Đại Tề nhiều tướng lãnh như vậy, thêm một người là ngươi cũng không nhiều, thiếu một người là ngươi cũng không ít. Tại sao ngươi có thể nhận định người thủ hộ biên cương là ngươi. Tại sao phải là ngươi?”

Bạch Thế Niên không nhịn được bật cười: “Nha đầu ngốc, không có lòng tin đối với ta như vậy.”

Ôn Uyển lầm bầm : “Không phải là ta đối với ngươi không có lòng tin, mà ngươi quá tự tin rồi. Làm sao ngươi biết, vị trí nguyên soái tương lai này nhất định chính là ngươi?”

Bạch Thế Niên không có trả lời lại Ôn Uyển…, chẳng qua là nặng nề nói một tiếng: “Vị trí Nguyên soái, tương lai nhất định sẽ là của ta. Hơn nữa nàng cũng không cần biết quá nhiều, nàng chỉ cần biết ta có năng lực này là được.”

Ôn Uyển vẫn là tỏ vẻ không rõ: “Cho dù như thế, có quan hệ gì với ta.”

Bạch Thế Niên rất bất đắc dĩ, đến bây giờ Thanh nhi còn không có ý thức được một chuyện. Bọn họ đã là một thể, là người một nhà: “Nàng là thê tử của ta, là thê tử kết tóc của ta. Có điểm này là đủ rồi. Thanh nhi, nàng không cần sợ hãi. Kẻ khiến cho Ôn Uyển Quận chúa sinh tử không rõ chính là Triệu vương, không quan hệ trực tiếp với ta, lại càng không có quan hệ tới nàng. Nàng chỉ cần biết rằng có ta ở đây thì nàng cũng sẽ không có việc gì. Những thứ khác nàng cũng không cần suy nghĩ, nàng cũng không cần hiểu.”

Ôn Uyển cười khổ, nàng không có gì không thể hiểu . Hết thảy đơn giản chính là liên quan đến hai chữ, ích lợi. Người hoàng tộc, ích lợi trước nhất. Những thứ khác, toàn bộ để ở phía sau. Mà bây giờ, Ôn Uyển lại không xem nhẹ Bạch Thế Niên nữa. Không nghĩ tới, hắn ở trong thời gian ngắn nhất đã đem bản chất mọi chuyện phân tích đến thấu đáo, cho nên hắn không sợ hoàng đế và Trịnh vương chỉ trích, bởi vì hắn có cái tư cách này.

Trong lòng Ôn Uyển rất phức tạp. Điều mà Bạch Thế Niên vừa bày ra vừa vặn là thứ mà nàng thiếu hụt nhất, hôm nay tận mắt nhìn thấy. Nàng mới biết được, chênh lệch đến bao nhiêu.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển thật lâu không nói lời nào, cúi đầu: “sao vậy? Vẫn là chưa tin lời của ta?”

Ôn Uyển cười lắc đầu: “Không có, ta chỉ là đang nghĩ, ngươi cũng không sợ hoàng thượng cùng Trịnh vương giận?”

Biểu cảm của Bạch Thế Niên thể hiện ra cũng nói đây không phải là chuyện gì quá đáng lo, không đến nổi vì chuyện này mà giận. Ôn Uyển không nói chuyện, chẳng qua là cúi đầu.

Bạch Thế Niên cho là Ôn Uyển bị dọa sợ: “Không cần sợ, nàng theo ta đi ra biên quan. Ở đó cũng không có ai biết nàng, không có ai biết nàng chính là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa. Chẳng qua là cuộc sống ở đó có thể kham khổ hơn so với ở đây, đến lúc đó nàng đừng oán giận ta để cuộc sống quá kham khổ.”

Ôn Uyển kiềm chế tất cả tâm tư ở trong đáy lòng, dựa theo ý nghĩ bình thường mà nói, nàng hẳn là sùng bái kính ngưỡng cảm kích người nam nhân này. Chẳng qua là những thứ này nàng cũng không giả bộ được .