Nếu Bạch lão phu nhân đã
tự mình đến đưa Bạch Thế Niên trở lại kinh thành thành thân, thì tất
nhiên cũng đã chuẩn bị tốt tất cả: “Nơi này nhiều người tìm Tôn Quý
Quận chúa như vậy, thiếu một mình con thì có sao đâu. Theo ta trở về,
nếu con không trở về, cái thân già khọm hôm nay của ta liền chôn ở chỗ
này.”
Bạch Thế Niên đành cắn chặt hàm răng chịu, vẫn
không muốn trở về. Hắn không chỉ muốn tìm Ôn Uyển Quận chúa, mà còn muốn tìm tiểu hồ ly. Hắn còn nợ tiểu hồ ly một cái giải thích.
Thái độ của Bạch Thế Niên không ảnh hưởng được Bạch lão phu nhân. Bạch
lão phu nhân quá mức tín nhiệm Giác Ngộ đại sư, cho nên vẫn một mực kiên trì. Bạch lão phu nhân thấy Bạch Thế Niên chết cũng không muốn cúi đầu, liền bảo Thần Tiễn Hầu giữ chặt Bạch Thế Niên, còn mình thì đi về phía
Trịnh vương xin tội, bà đem sự tình nguyên nhân đầu đuôi đều nói rõ
ràng. Cầu xin Trịnh vương gia ân điển.
Sắc mặt Thần
Tiễn Hầu do dự, dựa theo suy nghĩ của ông, cho dù thật sự muốn kiên trì
thành thân vào hôm nay, cũng có thể tìm thế thân đi bái đường thay.
Nhưng Bạch lão phu nhân vẫn kiên trì, khiến cho ông khó xử. Phất tay để
cho tất cả mọi người đi xuống, ông muốn cùng lão phu nhân nói chuyện
riêng.
Thần Tiễn Hầu không rõ tại sao lão phu nhân nhất định phải kiên trì: “Nương, rốt cuộc tại sao người nhất định phải kiên
trì thành thân ngày hôm nay. Có phải đã có chuyện gì mà con không biết
hay không?”
Lão phu nhân thấy nhi tử cũng là người hiểu chuyện nên nhẹ nhàng thở dài: “Phải, lúc ấy Giác Ngộ đại sư nói, nhất
định phải thành tâm, nếu không, mất linh nghiệm.”
Thần Tiễn Hầu không nói gì, câu nói này không đủ lý do thuyết phục ông, thì ông sẽ không giúp bà khuyên nhủ nhi tử như lúc trước. Đây là chuyện
quan hệ đến cả đời nhi tử, không phải là chuyện nói giỡn. Bạch lão phu
nhân cắn răng nói: “Giác Ngộ đại sư còn nói một câu, mặc dù không có nói rõ. Nhưng theo ta suy nghĩ, ý tứ của Giác Ngộ đại sư, nếu như hết thảy
thuận lợi, thì Bạch gia chúng ta có thể tiếp tục phồn thịnh. Nếu bỏ qua ngày hôm nay, Bạch gia sẽ đại hạ tương khuynh (sụp đổ).”
Lúc trước Thần Tiễn Hầu không muốn để cho Bạch Thế Niên trở về, chính
là sợ đến lúc đó Bạch gia bị Trịnh vương ghét bỏ. Mang đến cho Bạch gia tai hoạ ngập đầu: “Nương, Giác Ngộ đại sư rốt cuộc nói cái gì?” Có thể
được Giác Ngộ đại sư nói nhiều lời như thế, có thể thấy Thế Niên rất
được Giác Ngộ đại sư coi trọng.
Bạch lão phu nhân nói: “Giác Ngộ đại sư nói, thành tâm, vạn sự đều thuận. Tâm không thành,
mọi sự diệt.” Bạch lão phu nhân sở dĩ nói tương lai Bạch gia có thể tiếp tục phồn thịnh, là bởi vì bà hi vọng Bạch gia có thể vẫn có thể tiếp
tục vinh hoa phú quý. Thần Tiễn Hầu nghĩ đến tình cảnh bây giờ đúng là
khó khăn. Mà tương lai Bạch gia, chính là dựa vào một chi của Thế
Niên. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông gật đầu đáp ứng.
Bạch lão phu nhân nhẹ giọng nói: “Con yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với
Vương gia. Trăm chuyện hiếu làm đầu. Cho dù đến lúc đó Trịnh vương thật
sự có chút ít tức giận, thì chỉ biết tức giận lão bất tử hồ đồ ta đây,
sẽ không dính líu đến con.”
Trịnh vương nghe lời Bạch
lão phu nhân nói, trong lòng tức giận vạn phần, thành thân còn quan
trọng hơn so với Uyển Nhi sao? Gương mặt lạnh lùng, không nói gì.
Bạch lão phu nhân nước mắt nước mũi rơi như mưa ở đây khóc lóc kể lể:
“Vương gia, chuyện này là lão phụ cầu Giác Ngộ đại sư xem giúp. Nếu như giờ lành qua đi, nhân duyên cả đời này của Thế Niên đều không thuận.
Vương gia, Quận chúa có Quan Âm Bồ Tát Hoàng Thiên Hậu Thổ phù hộ, nhất
định sẽ gặp dữ hóa lành. Cầu xin Vương gia, có thể để tôn nhi của ta về
nhà. Cầu xin Vương gia thành toàn.”
Mặc dù có một Bạch
Thế Niên ở đây cũng không nhiều mà thiếu đi một Bạch Thế Niên cũng
không ít. Nhưng trong lòng Trịnh vương vẫn là không hề sảng khoái. Hiện
tại Uyển Nhi sinh tử không biết, Bạch Thế Niên lại muốn thành thân.
Nhưng mà nhìn bộ dạng khóc lóc của lão nhân gia này, thật không tiện
biểu hiện tức giận.
Ngược lại Trịnh vương nghĩ tới Giác Ngộ đại sư đã nói Ôn Uyển là mệnh Phú Quý, phúc trạch thâm hậu, Ôn Uyển tất nhiên sẽ giống như lần trước, gặp dữ hóa lành. Nghĩ như vậy, sắc
mặt cũng hòa hoãn bớt, hắn trầm ngâm chốc lát rồi mặt lạnh hỏi: “Thật
là ngày tốt mà Giác Ngộ đại sư xem sao?” Giác Ngộ đại sư làm sao lại xem ngày tốt của Bạch Thế Niên vào hôm nay.
Bạch lão phu
nhân đem thiệp mà Giác Ngộ đại sư xem ngày lành đưa cho Trịnh vương
nhìn. Trịnh vương lộ vẻ mặt nghi ngờ, sao Giác Ngộ đại sư lại đưa ra
lời phán như vậy? Bạch lão phu nhân nước mắt lả chả, tập tễnh quỳ gối
trước mặt Trịnh vương: “Vương gia, lão phụ cũng biết dưới tình huống
này mà làm chuyện này là không thỏa đáng. Nhưng thần phụ đã sắp sửa
thành gỗ mục, không biết lúc nào vào quan tài. Lão phụ không muốn tôn
nhi cô độc cả đời. Đây là cơ hội duy nhất, lão phụ tin tưởng Quận chúa
là người phúc trạch thâm hậu, tất nhiên không có việc gì. Nếu thật sự có chuyện, lão phụ nguyện dùng một mạng để bồi.”
Trịnh
vương nghe được bốn chữ phúc trạch thâm hậu, vẻ mặt càng phát ra nhu
hòa. Nên để cho Bạch Thế Niên rời đi nếu không sẽ làm trễ nãi nhân
duyên của Bạch Thế Niên. Trịnh vương cho rằng nếu Giác Ngộ đại sư có
phán mệnh như vậy, nhất định sẽ có đạo lý của nó. Vạn nhất đến lúc Ôn
Uyển không tổn thương cọng tóc nào, nhưng lại làm trễ nải hôn lễ của
Bạch Thế Niên, sẽ khiến Bạch Thế Niên bất mãn. Ảnh hưởng quân thần hài
hòa (Lại nói, ngươi bây giờ còn không phải là Vua).
Sau này khi Trịnh vương biết chuyện xảy ra lúc Bạch Thế Niên trở về, thì
hối hận không thôi. Nếu như hắn có thể đoán được chuyện xảy ra ở phía
sau, tuyệt đối sẽ giữ Bạch Thế Niên ở trên Ngọc Tuyền Sơn. Quản khỉ gió hắn có phải cả đời không cưới được vợ hay không?
Bạch Thế Niên vẫn không muốn trở về. Bạch lão phu nhân đứng ở trước mặt
Bạch Thế Niên nói: “Thế Niên, từ nhỏ đến lớn con muốn làm cái gì, tổ mẫu đều nghe theo con. Nhưng lần này, con hãy đồng ý với ta một lần có được hay không? Thế Niên, cứ cho là tổ mẫu van xin con, được không?”
Bạch Thế Niên khẽ thở dài nói: “Tổ mẫu, vạn nhất Quận chúa có chuyện
thật, thì nhất định sẽ bị Vương gia ghi hận trong lòng. Tương lai Trịnh
vương lên được ngôi vị, chắc chắn sẽ tính sổ Bạch gia chúng ta. Cho dù
Ôn Uyển Quận chúa vô sự, nhưng vạn nhất bị Ôn Uyển Quận chúa biết
chuyện, sẽ bất mãn đối với Bạch gia chúng ta, thì như thế nào?” Việc này thật ra có tai hại rất lớn. Nếu như lần này Ôn Uyển thật sự chết ở trên Ngọc Tuyền Sơn. Trịnh vương nhất định sẽ nhớ chuyện của Bạch gia ở
trong lòng. Sau này khi làm hoàng đế rồi sẽ không tha cho Bạch gia.
Nếu như vô sự, Ôn Uyển Quận chúa mà bị người có ý xấu châm ngòi ly
gián sẽ oán giận lên Bạch gia (Nếu Ôn Uyển biết ý nghĩ của Bạch Thế Niên nhất định phải ói ra hết, nàng căn bản không có để Bạch gia ở trong
lòng), Bạch gia nhất định sẽ chạy không thoát liên quan.
Bạch Thế Niên cương quyết phản đối, lại thấy Bạch lão phu nhân thoáng
cái liền té xỉu. Mọi người hỗn loạn cả lên. Một lát sau bà mới tỉnh lại, Bạch lão phu nhân lôi kéo tay Bạch Thế Niên, nước mắt tuôn rơi nói:
“Thế Niên, tổ mẫu không sống được mấy ngày nữa. Chỉ muốn nhìn thấy
con thành thân, lập gia đình. Nếu không, tổ mẫu chết không nhắm mắt.
Thế Niên, tổ mẫu chỉ có việc này là còn không yên tâm, ngươi hãy hoàn thành tâm nguyện cho tổ mẫu đi, sau này tổ mẫu trăm tuổi có xuống đất
nhìn thấy mẹ con, cũng có thể ăn nói với nàng.” Bạch Thế Niên còn muốn
thuyết phục Bạch lão phu nhân, nhưng Bạch lão phu nhân lắc đầu nói: “Thế Niên, con suy nghĩ thế nào tổ mẫu làm sao không biết. Tổ mẫu sở dĩ tự
mình cáo lỗi với Vương gia, chính là vì tiêu trừ suy nghĩ này trong
lòng Vương gia. Chuyện con ngày mai đón dâu là trốn không được tai
mắt người khác. Về phần nói Ôn Uyển Quận chúa sẽ ra sao? Ngươi thử
nhìn vị Tôn Quý Quận chúa này đi. Nếu nàng dễ dàng bị hại như vậy còn có thể có địa vị cao như hôm nay sao? Con yên tâm đi, chứng thích ngủ cũng không lấy được mạng của Tôn Quý Quận chúa, thì một cuộc ám sát
nho nhỏ lại càng không làm gì được Tôn Quý Quận chúa.”
Bạch Thế Niên không muốn đồng ý, nhìn Thần Tiễn Hầu cầu cứu nhưng đã bị Thần Tiễn Hầu gầm lên một tiếng: “Trở về. Nếu như con không đi trở về,
con không phải là con cháu của Bạch gia ta, không cần vào cửa Bạch
gia ta nữa.”
Đều bức đến nước này rồi, Bạch Thế Niên còn có thể làm sao? Chỉ có thể trở về thành thân. Chuyện gì thì sau
này còn có thể cứu vãn, nếu thật sự làm cho tổ mẫu tức chết ở chỗ này,
hắn sẽ trở thành con cháu bất hiếu. Hơn nữa hắn là do lão phu nhân đích thân nuôi lớn, tình cảm còn hơn cả cha mẹ. Nếu không phải chuyện lần
này có nguyên nhân sâu xa, thì hắn cũng không nỡ để cho lão phu nhân khổ như vậy.
Lúc Bạch Thế Niên rời đi, nhìn núi rừng
xanh tươi này, trong mắt biểu hiện rất phức tạp. Từ xưa mọi chuyện
không thể hoàn mỹ, hiếu đạo và tiểu hồ ly so sánh với nhau, hắn đã lựa
chọn hiếu đạo.
Trong Đinh gia, Ôn Uyển đang gục ở dưới
giường, nghĩ tới dù sao cũng đã như vậy. Hiện tại thành cái bộ dáng này rồi dù có lo lắng sợ hãi cũng vô dụng. Đến đâu thì hay đến đó, chờ
lúc phục hồi bình thường sẽ giải quyết sau. Cho nên, úp sấp dưới
giường ngủ.
Cũng không biết ngủ thời gian bao lâu thì
nghe được rất nhiều tiếng bước chân, bị âm thanh náo nhiệt kia làm cho
tỉnh. Ôn Uyển tiếp tục híp mắt, dù sao nàng cũng ở dưới giường rồi,
không ngủ thì có thể làm được cái gì. Mãi cho đến khi nghe được một
giọng nói già nua: “Tiểu thư. Ma ma đã tới.”
Lúc này
Ôn Uyển mới mở mắt, từ dưới giường nhìn lên trên mặt đất, ánh mặt trời
rất chói mắt. Hôm nay khẳng định là ngày trời nắng, bước đi thôi cũng đã ra một thân mồ hôi, trời nóng thế này còn đón dâu, nhà ai mà
quái dị như vậy. Ở lại nàng sẽ bị bắt đi gả thay. Ôn Uyển đang lo lắng
không biết mình có bị nóng đến ngộp thở hay không?
Tiếp theo, Ôn Uyển nghe bọn họ nói gì mà một lược bách tử thiên tôn
(trăm con ngàn cháu), hai lược cử án tề mi (chỉ người vợ hiền
đức), lộn xộn. Náo loạn một hồi lâu, làm cho Ôn Uyển đau đầu.
Phía trước viện, Bạch Thế Hoa đi theo Đinh đại nhân giải thích vừa
xong, khẩn cầu Đinh đại nhân có thể đáp ứng thành thân lần này, không
thể đốt pháo, không thể thổi kèn, chỉ chờ đệ đệ của hắn trở lại thì sẽ
đem cô dâu đón đi. Có điều trong lời nói đã ám chỉ, Bạch gia sẽ bồi
thường cho hắn. Ít nhất, làm con đường quan của hắn sẽ thông thuận
hơn trước.
Đang gặp sự cố trên con đường làm quan,
Đinh đại nhân nghĩ tới tối nay liền tối nay. Cộng thêm thật sự là chuyện ngoài ý muốn, cho dù có bất mãn cũng phải nhịn. Hơn nữa hắn vẫn lo
lắng, vạn nhất hoàng đế và Trịnh vương không vừa mắt chuyện này thì hắn
cũng phải xui xẻo theo.
Nhưng mà trái mong phải ngóng,
đợi người cả ngày cũng không thấy người tới. Người ở tân phòng, càng
chờ càng không nhịn được. Đã sắp đến buổi trưa rồi, còn chưa thấy tới.
Tất cả người đợi trong phòng đều không bình tĩnh được nữa.
Bạch Thế Niên chạy trở về trong kinh thành, đã là buổi trưa mạt khắc
(qua buổi trưa một chút). Sau khi trở về liền đổi xiêm y, Bạch Thế Niên
cưỡi Đại Hắc Mã của mình, mang theo tám người vác cỗ kiệu đi Đinh gia rước dâu.
Gần đến thì nghe được một tiểu nha hoàn đi
vào, ở bên tai vú nuôi nói thầm một câu. Nói xong, vú nuôi kia liền cho
nàng ta một ít bạc, tiểu nha hoàn đó vui rạo rực đi ra ngoài.
Đinh tiểu thư hướng hai hỉ bà trong phòng nổi tính tình, dưới cơn nóng
giận lại đuổi toàn bộ người đều đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn dư lại
Đinh tiểu thư và vú nuôi. Hai người đem Ôn Uyển từ dưới giường kéo đi
ra ngoài.
Ôn Uyển mở mắt liếc nhìn đã thấy mũ phượng
tân nương của tiểu thư Đinh gia. Vú nuôi đi lên phía trước, nhanh
chóng cởi bỏ xiêm y cô dâu của Đinh tiểu rồi mặc lên người Ôn Uyển.
Đinh gia tiểu thư tự mình bò xuống dưới gầm giường. Trước khi nằm ở
dưới giường, Đinh gia tiểu thư còn nói lầm bầm: “Ông Trời coi như mở
mắt.” May là bọn họ làm trễ nãi canh giờ, nếu không làm sao dễ dàng đánh tráo như vậy.
Ôn Uyển muốn mắng ông trời già, hỉ phục
này lớn nhỏ đều phù hợp. Đòi mạng hơn chính là, đôi giầy bị vú nuôi đút
đồ cũng có thể đi vừa. Đây là cái hậu viện chó má gì, chủ mẫu cùng
đương gia mọi người đều chết sạch sao, như vậy cũng thành công. Cái kẻ
làm quan cái gì, người như vậy mà cũng có thể làm quan, không chỉ tai
họa cho dân chúng, còn tai họa cho nàng.
Vú nuôi kia
thấy bộ dáng Ôn Uyển tức giận không dứt. Liền đem miếng vải nhét ở
miệng lấy xuống. Lại đút một đống như phân chuột vào trong miệng Ôn
Uyển, Ôn Uyển nghĩ muốn ói, nhưng là bị vú nuôi kia tưới một chén nước,
trôi vào trong bụng.
Ôn Uyển kinh dị nhìn hết thảy,
muốn mở miệng hỏi muốn thế nào thì lại phát hiện cổ họng khàn khàn, nói
không ra lời. Chắc là, chắc là bị thuốc biến thành câm chứ?
Vú nuôi nhìn bộ dáng của Ôn Uyển liền cười nói: “Ngươi yên tâm, dược
lực của thuốc này chỉ duy trì một ngày. Qua hôm nay, ngươi có thể nói
chuyện lại. Ta cho ngươi biết, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. Sau
này, có khi là những ngày an nhàn của ngươi. Nếu ngươi không nghe lời ta lập tức đánh chết ngươi.” Qua hôm nay, nàng ta cũng đã chết. Muốn nói
gì mà không được.
Vú nuôi thấy Ôn Uyển không phản kháng được liền đội khăn voan uyên ương đỏ thẫm lên cho Ôn Uyển, mặc xiêm y
đỏ thẫm cho Ôn Uyển, đeo thêm mũ phượng nặng như muốn lấy mạng người.
Chờ đội khăn voan uyên ương lên xong Ôn Uyển thật sự bị ngộp đến mức thở không được.
Vú nuôi ra lệnh Ôn Uyển vững vàng ngồi
thẳng, càng không thể lắc đầu. Ôn Uyển dám dao động, thì bị nhéo một
cái, đau đến nàng không dám lộn xộn nữa. Ôn Uyển nghe được phía ngoài
kêu tới, tới. Ôn Uyển liền cảm giác có hai người đứng một trái một phải ở bên cạnh. Ôn Uyển biết đây là hai vị hỉ nương.
Hai
hỉ nương đỡ Ôn Uyển đi ra ngoài. Cũng không hẳn là đỡ, nên nói là
mạnh mẽ kéo đi ra ngoài. Bởi vì tay Ôn Uyển bị hai người này kiềm chế,
dù muốn nhúc nhích cũng không thể động đậy. Ôn Uyển nhìn cái khăn
uyên ương thấp thoáng trước mặt mình liền muốn ngất. Nếu như ở hiện đại
làm gì có chuyện đen đủi bực này. Có cái khăn như vậy, thật sự dễ dàng đem người đánh tráo. Khó trách cổ đại có chuyện lên nhầm kiệu hoa gả
sai chồng.
Mặc dù tay chân Ôn Uyển không thể động, cũng không nói được, nhưng nàng vẫn cảm giác được hôn lễ này quỷ dị. Không
có kèn nhạc, không có pháo, không có âm thanh mừng vui náo nhiệt,
không có gì cả, quỷ dị vô cùng. Ôn Uyển đang nghĩ, không biết hôm nay
mình có bị ngạt chết ở bên trong kiệu hay không? Đoán chừng nàng sẽ trở
thành Quận chúa duy nhất trong lịch sử vì đi gả thay mà bị ngạt
chết. Nhưng không ngờ khi vào bên trong cỗ kiệu lại khá mát mẻ. Thì ra
bên trong có hai thùng băng, Ôn Uyển thở phào một hơi. May quá, không
đến nổi bị ngạt chết hay nóng chết.
Ôn Uyển ở bên
trong kiệu, trong lòng thậm chí lo lắng muốn chết, nàng cho rằng là Minh cưới (cưới vợ cho người chết). Thật sự không thể trách được nàng, mặc
dù Ôn Uyển toàn thân và tay chân không có sức, nhưng đầu óc lại không hồ đồ. Hôn lễ thật sự làm gì có cái bộ dáng này. Nhất định cũng nhìn không ít, ở nơi này là làm chuyện vui, cùng làm tang sự một loại. Cuối cùng
bình thường trở lại, dù sao bất kể là cưới người sống hay người
chết. Thừa dịp không có ai ngăn cản nàng liền bỏ chạy, cho dù tương lai điều tra ra, những người này cũng là cổ họng con muỗi không dám lớn
tiếng. Trừ phi là nghĩ cả nhà đã chơi xong.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, cái trán Ôn Uyển toát ra đầy mồ hôi. Thể
chất nàng vốn sợ nóng lại sợ lạnh. Trên đầu vô số giọt mồ hôi hôt rơi
xuống. Ôn Uyển quả thật có cảm giác mình đã bị mồ hôi bao phủ. Trong
lòng đem hai nhà này mắng đủ, ngay cả tổ tông họ đều thăm hỏi một lần.
Ôn Uyển còn chưa nghe nói qua nhà ai vừa qua tháng bảy đầu tháng tám đã
thành thân. Thật sự có chủ tâm muốn nóng chết nàng mà.